CHƯƠNG 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Đây, ăn đi" Một tỳ nữ lười biếng đem màn thầu mốc meo đặt lên bàn, lại lấy ra một đĩa dưa muối khô héo, đem đôi đũa tùy tiện vứt lên mặt bàn, sau đó liền bưng hộp đồ ăn đi ra khỏi cửa.

Quý Mạt âm lãnh từ trong ổ chăn bò ra sờ soạng mặc hảo, đầu tóc khô xơ tán loạn, che lấp hết cả khuôn mặt, thấp thoáng chỉ có thể nhìn thấy cằm tiêm tế tái nhợt, hắn thấp giọng ho khan vài tiếng, từ trên giường chậm rãi lăn xuống dưới, không sai chính xác là lăn xuống phía dưới, hắn lăn xuống thập phần thuần thục, trên mặt đất bò vài bước, chuẩn xác sờ soạng đến xe lăn của mình, cánh tay gầy yếu run rẩy, đem chính mình chống đỡ bò lên trên xe lăn, trong chốc lát sau khi ngồi được lên liền thở hổn hển.

Xa xa truyền đến tiếng la....

"Tiểu Vi, ngươi giúp hắn rửa mặt chưa?"

"A, phiền chết ta, chính hắn tự mình lau đi, trong phòng cũng có nước rồi, tàn tật đúng là phiền toái....."

"Tùy ngươi, đừng để cho hắn chết, chúng ta không gánh nổi....."

"Hắn mà chết thì cũng không có ai biết đâu, làm gì có ai sẽ để ý một phế nhân chứ."

"Chúng ta dù sao cũng là dân thường, ai, ăn cơm thôi?"

"Thịt kho tàu, móng heo hầm xương sườn, cá chép chua ngọt, phong phú quá, mau tới ăn đi!"

..........

Quý Mạt không chút để ý mà đẩy xe lăn, sờ đến chậu rửa mặt, nước bên trong thật lạnh lẽo nhưng cũng không phải mùa đông nên Quý Mạt vẫn có thể chịu đựng được, thật tốt rằng mùa đông đi qua, lại có thể ấm áp hơn một chút.

Rửa mặt xong, hắn đi đến cái bàn trước mặt cầm lấy chiếc màn thầu mốc meo, bỏ qua sự bẩn thỉu đấy, chậm rãi cắn một ngụm, đây là bữa cơm duy nhất trong một ngày, hắn luyến tiếc không dám ăn nhanh.

Ảnh Nghị nhìn thấy chính là một màn này, chủ tử của hắn đã từng quang hoa bức người, bị tì nữ khinh nhục, ăn đồ ăn đến cẩu còn không muốn ăn, chủ tử hắn đã từng ưu nhã đoan chính, lê lết từng bước trên mặt đất, mới có thể tìm được xe lăn thay cho đi bộ, chủ tử đã từng ôn nhuận tuấn nhã, bây giờ đầu bù tóc rối, chật vật đến mức làm người đau lòng...

Bọn họ dựa vào cái gì mà có thể đối xử với ngài như vậy!

Sát ý trong lòng lan tràn, lý trí của Ảnh Nghị tự nhắc chính mình không thể, việc nhỏ không nhịn được thì sẽ làm loạn việc lớn, chủ tử sẽ khôi phục lại, mà chính mình sẽ là kiếm trong tay hắn, ngô chủ tâm chi sở hướng, tức ngô kiếm chỗ chỉ......

Động tác Quý Mạt hơi khó khăn, cảm giác hồi lâu trong phòng không quá sáng sủa, rốt cuộc có ánh mặt trời sái lạc chiếu vào, trong đó một mạt ánh mặt trời chiếu vào trên mặt hắn, hắn yên lặng mà nghĩ, thật tốt lại là một mùa xuân ấm áp, chính mình trải qua một mùa đông, lại sống lâu thêm một năm, hắn sẽ kéo dài hơi tàn kiên trì chịu đựng, chờ xem... chờ xem kết cục của những kẻ đó...

Bên ngoài truyền đến một trận bước chân, như cố ý làm hắn nghe được, Quý Mạt chậm rãi quay đầu, cảm giác chính mình rơi vào bóng tối, màn thầu trong tay bị lấy đi, Quý Mạt mím môi, không nói gì, tay giấu dưới ống tay áo lặng lẽ nắm chặt, hết thảy đều là bình minh trước đêm tối...

Châm chọc cùng bạo lực đoán trước không hề ập đến, Quý Mạt cảm giác được người nọ đi đến trước mặt, nhìn mình chăm chú, sau đó bóng người chậm rãi hạ thấp xuống, ánh mặt trời dừng ở trên mặt, ấm áp như cũ, người nọ nói: "Chủ tử, Ảnh Nghị đến chậm"

Người này quỳ gối trước mình, Quý Mạt không nhận ra Ảnh Nghị, hắn không quen biết nhiều người, người mà hắn nhận thức đều đã chết, chỉ còn mình hắn sống sót.....

Quý Mạt quay đầu, ách giọng trả lời: "Ngươi nhận sai người rồi"

Ảnh Nghị trầm mặc trong chốc lát, trả lời: "Ta do nương nương bồi dưỡng, ta là ám vệ của ngài."

Quý Mạt hồi tưởng tới mẫu thân của mình, nàng không phải sớm đã chết sao, ở nơi nào bồi dưỡng ra một người như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro