Chương 1: Tiểu ảnh vệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Đông Đông

Ảnh vệ, nhìn tên đoán nghĩa, như cái bóng, cũng như ám vệ.

Ảnh vệ, số tiền lớn khả ngộ bất khả cầu.

(khả ngộ bất khả cầu: Đối với bất cứ điều gì đẹp đẽ trên đời, ta chỉ có thể chờ đợi. Bạn nên biết nắm bắt cơ hội khi nó đến, chữ đừng quá gượng ép cưỡng cầu, nếu không đến cuối cùng cũng chỉ mất đi.)

Ảnh vệ, ám vệ thủ tịch trong cung Cửu Trọng.

Ảnh vệ, chưa bao giờ xuất hiện dưới ánh mặt trời.

Giống như cái bóng, đi theo chủ nhân, chính là ảnh vệ.

Ảnh vệ, là sự tồn tại mà đại đa số người không thể biết.

Chủ nhân của ta, chính là một trong số những người như thế.

Ta chứng kiến hắn từng ngày nhàn tản như cá mặn, ăn, ngủ, chơi, ăn, ngủ, cùng quý tộc trong hoàng cung ăn chơi trác táng ngày ngày hoan ca, còn cả ngày dạo thanh lâu, dạo nhà thổ, bản thân thường xuyên vào phòng tối, ở trong đó mân mê làm việc không đàng hoàng thưởng thức điều mới mẻ. Lại còn hay thường xuyên chơi trò mất tích, xông pha giang hồ không phải ngày một ngày hai.

Đừng nhìn hắn anh tuấn tiêu sái, mặt như quan ngọc, mắt ngọc mày ngài, một bộ dạng quân tử nhẹ nhàng nhưng đầu tuyệt đối đựng đầy không dưới nửa cân nước thải.

Đừng nói, làm thủ tịch trong cung Cửu Trọng, trên đời này căn bản trừ bỏ cung chủ cùng tả hữu hộ pháp. Ở trong nhận thức của ta, không ai có thể là đối thủ của ta. Cho nên có thể xưng ta là "Lang ba chiêu" người bình thường bất quá cùng ta so ba chiêu, sau ba chiêu, đối phương liền có thể thoải mái dễ chịu tiến quan tài mà ngủ.

Nga, ta quên tự giới thiệu.

Ta là Lang Nhiên, một người mà giang hồ không ai biết, một ảnh vệ võ công cao cường.

Lập tức, dưới chỉ thị của cung chủ cùng với giao phó của Vương gia và Vương phi, đệ nhất hộ vệ là ta đây nhận chủ nhân —— an nguy của thế tử Chưa Tô.

Thế tử Chưa Tô, là tên mà Hoàng Thượng ban cho, nghe nói là chính hắn yêu cầu lấy tên từ điển cố: "Say mộng say say hiểu chưa tô. Trước cửa lộc cộc sứ quân xe. Đỡ đầu một trản sao sinh vô. Phế phố hàn rau chọn thúy vũ, tiểu tào xuân tửu đông lạnh ngọc trai. Thanh hương tinh tế nhai mai cần."

Trung "Chưa tô". Đủ có thể thấy hắn hành sự chi tiêu sái ( tùy tiện ). Cũng bởi vậy lưu một tùy ý tiêu sái quân tử danh dẫn vô số không biết nội tình văn nhân nhã sĩ, hoa quý thiếu nam thiếu nữ vì này thán phục, khuynh đảo.

Ta vì hắn làm hộ vệ đã được ba năm. Tính đến hôm nay chính là vừa lúc năm thứ ba.

Hôm nay cũng là sinh nhật mười sáu tuổi của thế tử Chưa Tô.

Hoá ra ta là món quà sinh nhật được dâng lên.

Nói như vậy cũng không quá.

Ngày này ba năm trước đây, chính ta mồ hôi chảy như mưa mà cùng lúc đó danh hướng ta phát ra khiêu chiến người giang hồ —— hắc y đao khách tranh đoạt trên giang hồ Lang Gia bảng đệ tứ danh.

Kết quả còn chưa kịp phân thắng bại, ta đã bị cung chủ gọi trở về, nói là có nhiệm vụ quan trọng giao cho ta, một khi hoàn thành nhưng vì được gọi là lợi song thu. Kỳ thật tên này a lợi a ta đều không thèm để ý, ta chỉ để ý này trên giang hồ nhiệt huyết luận bàn. Nhưng đương bị cung chủ đem đao đặt tại ta trên cổ, hỏi ta có đi hay không, ta liền minh bạch.

Làm một nam nhân có trách nhiệm, ta hẳn là liền tự mình vinh dự chấp hành.

Vì thế ta dứt khoát kiên quyết từ bỏ ân oán tình thù trên giang hồ, trở thành một ảnh vệ không có tiếng tăm gì cho thế tử của An vương phủ.

Vì thế trên giang hồ danh hiệu "Lang Ba Chiêu" của ta vẫn như cũ là thứ năm trên bảng Lang Gia.

Càng đáng xấu hổ chính là, tham danh mộ lợi của hắc y đao khách, hướng giang hồ tiểu báo thượng gửi bài, nói là ta không chiến mà bại, bị đánh trên đường liền xám xịt bỏ chạy.

Việc này đúng thật là hủy đi một đời anh danh của ta.

Ta chỉ có thể không hỏi chuyện xưa tích cũ trên giang hồ, tận chức tận trách mà làm ảnh vệ của mình. Vì thế mới làm đến được ngày hôm nay.

Ngày này ba năm trước đây, hắn vẫn là một đứa trẻ mười ba tuổi non nớt, là một học sinh có nề nếp, ngoan ngoãn nghe lời lão sư dạy bảo.

Nhưng đến một ngày kia, ai có thể nghĩ đến dưới sự dẫn dắt của đám hồ bằng cẩu hữu, hắn lớn lên từ căn chính miêu hồng thành một tên đồng tính luyến ái.

(căn chính miêu hồng – 根正苗红: chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa. Đây là một từ ngữ chính trị thường thấy trong thời Mao Trạch Đông, cũng là cách nhấn mạnh xuất thân gia đình "đỏ hay không đỏ", "chính hay không chính" trong thời kỳ chính sách cực tả hưng thịnh.)

Vương gia không lâu trước đây mới từ chiến trường khải hoàn mà về, nhìn thấy tên đồng tính luyến ái này, thiếu chút nữa liền hộc máu mà chết.

Vì đề phòng trên giang hồ hay triều đình có người trả thù, Vương gia đã dứt khoát kiên quyết bỏ ra một số tiền lớn, hơn nữa nhẫn nhục đáp ứng một ít điều kiện vô liêm sỉ mà cung chủ cáo già xảo quyệt của ta đưa ra, nên vào đúng ngày sinh nhật hôm đó của tiểu thế tử, đưa đến một ảnh vệ của Cửu Trọng cung là ta.

Ta nhìn mầm nhỏ này trưởng thành một tên đồng tính luyến ái, không biết báo cáo với Vương phi bao nhiêu lần.

Nhưng là từ mẫu sinh ra hiếu tử, tiểu thế tử cực kỳ hiếu kính Vương phi, sau lưng làm việc bất lương, Vương phi liền mở một con mắt nhắm một mắt, bỏ qua cho hắn.

An vương phủ không hề như bề ngoài yên tĩnh như vậy, kỳ thật sau lưng chính là phú khả địch quốc.

Nhưng An vương đối với đương kim Thánh Thượng trung thành và tận tâm, cũng cởi giáp về quê, trở thành một vị Vương gia nhàn tản.

Tuy nói là một vương gia nhàn rỗi, nhưng vẫn là tâm phúc cho triều đình. Phàm là có đại sự, vẫn luôn không thể thiếu An vương tham chính nghị quyết.

Mặc dù trên danh nghĩa là thế tử nhưng thực tế hắn chân chính là một thể tử nhàn tản.

Tiếng nói chuyện sôi nổi.

Hôm nay là sinh nhật của Thế tử Chưa Tô.

Tiệc sinh nhật này tổ chức oanh oanh liệt liệt, hoàng thân quý tộc tham dự rất sôi nổi.

Người chơi thân nhất với thế tử - Thất hoàng tử Kỳ Phượng Tiên mang lên một con kỳ trân dị thú làm hạ lễ.

Với kiến thức rộng rãi ta vừa thấy liền nhận ra đó là giống mèo Ragdoll. Một đôi mắt thủy tinh mã não, toàn thân là bộ lông mèo mềm mịn trắng như tuyết càng thêm phần đáng yêu, phát ra một tiếng kêu nhu nhu "Moew——", nhất thời được lòng của không ít tiểu thư quý tộc.

Đây chỉ là một con mèo nhỏ chưa tới một tuổi, có lẽ là trời sinh thân cận thế tử, vừa mở cái rương ra, liền nhảy vào trong lòng thế tử.

Con vật ở trong vòng tay hắn, lúng túng đánh giá chung quanh.

Thế tử vui vẻ ra mặt, môi mỏng gợi lên độ cong mê người, ngón tay thon dài từng chút từng chút vuốt ve lông mèo. "Moew ~" Con mèo thở khò khè, hai mắt thoải mái híp lên.

Không ít tiểu thư cùng công tử đem hạ lễ nhất nhất đưa lên.

Kỳ trân dị bảo các nơi không ngừng đưa tới, phóng đầy từng gian nhà kho.

Ta không kiêng nể gì mà quan sát tất cả.

Nhân duyên của thế tử vẫn là khá tốt nha.

Mọi người đoán ta đang ở đâu?

Là ngụy trang thành bông hoa ngọn cỏ, hay là tránh sau một cục đá lớn, hoặc là trên mái hiên, hay là phơi nắng trên nóc nhà nhấc mái ngói rình coi xuống phía dưới?

Tất cả đều không đúng.

Thật không dám giấu giếm, ta đang ngồi ở nơi có kiến trúc cao nhất của vương phủ, trên tháp phượng hoàng, sau một hàng cây cối tươi tốt, trong tay xách theo một chuỗi khiến người thèm nhỏ dãi tím quả nho, một viên một viên mà hướng trong miệng đưa. Còn biên hướng trong túi phun quả nho hạt, tính toán thay quân về sau, bắt được vùng ngoại ô đi loại.

Ở vị trí này ẩn nấp, râm mát thoải mái, thiên hạ có lẽ không còn có chức vị tốt nào như vậy.

Hiện tại ta đang đóng giả là môn khách trong phủ - Trúc Khê công tử.

Trúc khê công tử cũng là ám vệ an bài trong vương phủ, bất quá hắn ngoài sáng, ta ở trong tối.

Đôi khi hắn có việc, ta thay, đúng lúc nhìn xem một chút yến hội phong phú.

Đáng tiếc tuy không được ăn mỹ thực, nhưng cũng có thể nhìn cho đã mắt.

Theo thế tử nhiều năm như vậy, gió êm sóng lặng, đừng nói ám sát, gây sự cũng không dám có.

Mỗi lần thế tử gây sự, chỉ cần báo ra danh hào An vương phủ, không ai dám chọc không ai dám nói, còn có một đống người thu thập tàn cục, chuyện lớn đến mấy đều có thể áp xuống.

Muốn nói ta nhận tiền lương mà không làm việc, thật sự không chính xác a.

Ta còn thường xuyên giúp thế tử chắn đào hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro