Đao quan trọng hay tôi quan trọng!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: shinian45926

Cuối cùng Ngô Tà không nhẫn nhịn được nữa, Trương Khởi Linh đã lau thanh đao kia hơn một giờ, sờ Hắc Kim Cổ Đao thoải mái hơn sờ hắn sao!

Bàn Tử nhìn thấy Ngô Tà sắp bốc hỏa, an ủi hắn: "Cậu có thể nghỉ 1 lát không? Làm sao đến mức phải đi so đo với thanh đao?"

Ngô Tà bóp thịt mỡ trên bụng Bàn Tử để xả giận, nói: "Hừ! Sớm biết vậy thì không trả cho Muộn Du Bình, nên để ở chỗ Hắc Hạt Tử!"

Bàn Tử lôi kéo tay hắn: "Mẹ nó, cậu nhéo tôi làm gì! Cậu có năng lực thì đi đoạt lại! Buông tay! Thịt sắp rớt!" Nói xong chạy đi cách kẻ điên này xa một chút.

Tức nhất là việc này, Ngô Tà nói hắn cũng nghĩ như vậy! Nhưng thanh đao kia nặng mấy trăm cân, chỉ có Trương Khởi Linh lấy được, người khác cố hết sức cũng không chuyển được, còn không bằng sắt vụn có thể bán tiền! Nếu không cẩn thận đao có thể đè chết người!

Ngô Tà giận dỗi đi qua, ngồi dưới đất, đôi mắt nhìn chằm chằm thanh đao, duỗi tay muốn cướp lấy nhưng đều bất động, Trương Khởi Linh chưa nói cái gì, nhìn Tiểu Cẩu của y nhe răng tức giận, y không lo lắng Ngô Tà bị thương vì cổ đao không nhúc nhích 1 phân.

Ngô Tà nản chí hỏi: "Tiểu Ca, đao quan trọng hay tôi quan trọng!"

"Cậu." Trả lời không chút do dự.

Ngô Tà gật đầu vừa lòng, kéo mặt Trương Khởi Linh uy hiếp nói: "Lần sau anh cũng phải ôm tôi hơn một giờ, nếu không tôi ném nó vào ổ gà cùng gà ngủ."

Trương Khởi Linh gật đầu, cẩn thận cất đao về, Bàn Tử đứng ở xa trợn mắt, đường đường Hắc Kim Cổ Đao theo Trương Câm Điếc lên núi đao xuống biển lửa, kết quả bị người bên gối muốn ném ổ gà vì đoạt bạn trai của hắn!

Thật ra từ khi đến thôn Vũ, Hắc Kim Cổ Đao vẫn luôn được đặt ở gác mái, chỉ thỉnh thoảng được Trương Khởi Linh lấy ra lau chùi, xem xét bạn cũ, nhưng mỗi lần đều sẽ làm Ngô Tà ghen ghét. Hơn nữa Trương Khởi Linh nghiêm trọng hoài nghi nếu không phải Ngô Tà không lấy được nó, không chừng nó sẽ bị kéo ra ngoài bổ củi giết cá gì đó. Bởi vì lần trước y tiện tay đặt đao ở trên ngăn tủ, mới bưng chậu rửa mặt đi vào thì thấy Ngô Tà lén lút đi đến đập thanh đao bang bang 2 cái, đao chỉ vang lên hai tiếng trầm đục, Ngô Tà ôm tay rời đi, còn trừng mắt nhìn thoáng qua nó.

Trương Khởi Linh đau đầu, một bên là bà xã, một bên là bạn cũ thân thiết cùng nhau chiến đấu, hai bên đều không đắc tội được.

Nhưng giữa trưa hôm đó Trương Khởi Linh nhanh chóng hạ quyết tâm, y cảm thấy vẫn nên để bạn cũ nằm đợi ở gác mái đi!

Mùa hè ở thôn Vũ luôn oi bức, Bàn Tử đã sớm chui vào phòng bật điều hòa, đóng cửa cũng có thể nghe thấy tiếng ngáy vang trời.

Trương Khởi Linh mới từ trong tiệm trở về, vừa vào cửa đã thấy Ngô Tà nằm nghiêng ở trên sô pha, trong tay cầm Hắc Kim Cổ Đao, quạt thổi vù vù lộ ra một đoạn vòng eo trắng nõn, Hắc Kim Cổ Đao toàn thân đen nhánh còn tỏa ra khí lạnh, Ngô Tà sợ nóng nên đây chính là thần khí hạ nhiệt độ, cho nên chân thon dài bóng loáng gác ở trên thân đao, tay cầm chuôi đao, cả người áp trên thân đao, miệng hơi nhếch, có thể thấy cái lưỡi hồng hồng, khóe miệng chảy nước miếng dính ở trên vỏ đao.

Trương Khởi Linh nhíu mày, lẳng lặng nhìn trước mắt cảnh này, trong lòng hơi không thoải mái, giống như thấy cảnh mình không ở nhà, bà xã và huynh đệ thân thiết vụng trộm lừa gạt hắn ở chung bên nhau thật vui vẻ.

Trương Khởi Linh cẩn thận lay Ngô Tà, "Ngô Tà", người nọ còn không tự biết, ôm chặt đao lẩm bẩm: "A ~ tránh ra..."

Trương Khởi Linh: "......"

Cuối cùng Trương Khởi Linh ôm người trở về phòng, cổ đao bị y thọc vào ngăn tủ để ô che mưa.

Sau có ngày trời mưa, Bàn Tử hùng hổ từ ngoài về, trong tay có ô cũng không che, Ngô Tà cười hắn, Bàn Tử nói: "Gặp ma rồi, cũng không biết làm sao mà ô bị thủng 1 lỗ lớn như thế này, hình như bị cái gì chọc hỏng, mẹ nó! Bàn Gia bị mưa xối ướt hết."

Trương Khởi Linh ngồi trên sô pha uống trà, Ngô Tà nghiêng nghiêng đầu: Sao Muộn Du Bình không nói câu nào? Còn có... nhớ rõ lần trước mình ôm Hắc Kim Cổ Đao ngủ mà? Tại sao mở mắt lại thành ôm Muộn Du Bình?

Hắc Kim lão huynh đáng thương bị chủ nhân bao bọc lại trong ngoài ba bốn tầng, giấu ở hộp trên gác mái......

Hắc Kim Cổ Đao: Chủ nhân! Sao ngài có thể đối xử với tôi như vậy! Ngài đã quên những ngày tháng chúng ta từng chung hoạn nạn sao!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro