Lão nhưỡng năm xưa bao trị bách bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: A Trì

• Lão Trương hy sinh bản thân để chữa bệnh cho Ngô Tà, tinh thần cống hiến vĩ đại này đáng để chúng ta nghiêm túc học tập, gõ bảng đen, đều nghiêm túc nào!


Về Hàng Châu hay Bắc Kinh liên hoan đã thành thói quen, tôi bị Tú Tú ép uống vài ly, lúc trở về khách sạn phải tìm người lái xe thay.

Khách sạn là do Tiểu Hoa bố trí, rất cao cấp, ánh sáng từ chiếc đèn chùm pha lê ở tầng một khiến tôi choáng váng và bất tỉnh.


Tôi chỉ nhớ rõ Muộn Du Bình nửa đỡ nửa bế tôi vào thang máy, khi tôi định thần lại thì tôi đã ngã xuống chiếc giường lớn mềm mại.


Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, một lúc sau, một bàn tay hơi lạnh nắm lấy cánh tay tôi, tôi bị luồng khí lạnh trên người hắn làm cho giật mình, nói: “Tiểu Ca, đợi đã, lạnh.”


Bất kể xuân hạ thu đông, Muộn Du Bình đã quen tắm nước lạnh, nếu tôi trẻ hơn mười tuổi phỏng chừng cũng giống vậy nhưng hiện tại việc đó là quá sức với thân thể của tôi.

Muộn Du Bình buông tôi ra, choáng váng ngã xuống giường, một lúc sau hắn lại đưa tay đỡ tôi, lần này hai tay của hắn ấm áp, tôi không giãy giụa, thản nhiên để hắn giúp tôi cởi tất cả quần áo đều là mùi rượu ra.


“Tiểu Ca.” Tôi giữ chặt hắn, “Tôi muốn ngủ.”


Muộn Du Bình “Ừ” một tiếng, nói: “Tắm rửa xong rồi ngủ.”


Tay hắn dùng một chút lực bế tôi lên, tôi hoảng sợ, nói: “Không phải, tôi không phải nói cái này, ý của tôi là ——”


Muộn Du Bình dừng lại xem tôi, tôi tránh đi ánh mắt hắn, nói: “Ừm, ý của tôi là, hoạt động hôm nay quá mệt mỏi, chờ một lát nữa từ bỏ đi……”


Hắn chưa nói gì, tôi lại cảm thấy hơi chột dạ.


Theo lịch trình của Muộn Du Bình, vốn dĩ hôm nay là một ngày “chữa bệnh” theo lệ thường.


Mặc dù cảm thấy hơi tiếc cho sự nghiêm túc của bác sĩ Trương, nhưng thực sự đầu tôi đau muốn nứt ra, không thể phối hợp với hứng thú của hắn, hy vọng Muộn Du Bình có thể thương xót dời lịch “chữa bệnh” sang ngày mai.

Nhưng tôi không hy vọng nhiều, có thể nói tôi cực kỳ hiểu biết tính cách Muộn Du Bình, hắn thờ ơ với nhiều việc, nhưng lại đặc biệt độc đoán trong những vấn đề mà hắn bị ám ảnh, chẳng hạn như quản lý tôi cai thuốc lá.


Lần trước tôi ở thư phòng sửa sang lại bản thảo, trộm hút một điếu, Bàn Tử biết, không nói cho Muộn Du Bình, sau khi bị Muộn Du Bình phát hiện, tôi suýt nữa cho rằng hắn muốn nhét điếu thuốc vào trong lỗ mũi tôi.


Kết quả lúc đó Muộn Du Bình không nói cái gì, tôi còn tưởng rằng tránh được một kiếp, không nghĩ đến bắt đầu từ bữa tối ngày hôm sau, trên bàn cơm lại chưa thấy một chút dầu mỡ nào, tất cả đều là dược thiện, Bàn Tử cùng tôi ăn hai ngày thì chịu không nổi, khuyên tôi nhanh quỳ xuống đất xin Muộn Du Bình tha lỗi.


Tôi cẩn thận ngẩng đầu nhìn lén Muộn Du Bình, hắn bế tôi vào trong bồn tắm, mở vòi nước, nói: “Được rồi, ngày mai.”


Tôi không ngờ hắn lại dễ nói chuyện như vậy, tôi lại càng cảm thấy có lỗi, Muộn Du Bình không màng thân thể để chữa bệnh cho tôi, tôi lại còn kén cá chọn canh, giấu bệnh sợ thầy, thật sự là không nên.

Uống xong rượu, tắm nước ấm, trở lại nằm liệt trên giường, tôi không muốn nhúc nhích, trong chốc lát ôm lấy chăn mơ màng sắp ngủ.


Muộn Du Bình cũng theo tôi lên giường, lôi tôi từ trong chăn ra, nói: “Ngô Tà, uống thuốc đi.”

Tôi sửng sốt, phải một lúc sau đại não còn đang tê mỏi vì cồn của tôi mới phục hồi: “Không phải nói là ngày mai sao?”


Muộn Du Bình nói: “Đã quá 12 giờ đêm rồi.”

“……”

*

Quan hệ của tôi và Muộn Du Bình biến chất là sau khi trở về từ Lôi thành.

Chất lỏng màu vàng trong quan tài giúp tôi giảm bớt ốm đau, nhưng bệnh tật cũng không hoàn toàn biến mất, ngoài bệnh phổi, vấn đề lớn nhất của tôi là thời trẻ bỏ bê thân thể bằng mọi giá, tựa như một cỗ máy quá tải, các bộ phận nhanh chóng lão hoá, tuổi thọ bị rút ngắn kịch liệt.

Tôi đã tới tuổi tác nhìn thấu nhân sinh, cứ việc còn có chấp niệm, nhưng lý trí nói cho tôi, tử biệt là đích đến cuối cùng của đời người, dù tôi không muốn nhưng cuối cùng cũng sẽ có ngày đó.


Bàn Tử khịt mũi coi thường ý nghĩ của tôi , triết lý sống của hắn là con người đã vất vả sống một lần thì phải sống xuất sắc, sống lâu lâu, sống đến khi nhìn thấy tất cả người hắn ghét đã chết, hơn nữa tỏ vẻ người mà hắn hâm mộ nhất chính là già mà không chết.


Cho nên sau khi trở về Hàng Châu, Bàn Tử bắt đầu bôn ba khắp nơi, liên hệ bạn bè giới thiệu bác sĩ cho tôi.


Cái gì mà chuyên gia nghiên cứu bệnh phổi nghiên cứu 50 năm của bệnh viện nào đó, giáo sư tại một trường y nào đó ở Trung Quốc, một bác sĩ Trung y có thẩm quyền từ một tổ chức y tế quốc gia, mang tôi đi khắp Trung Quốc, đáng tiếc đều không có cải thiện gì, cuối cùng chỉ có lão trung y cho tôi một phương thuốc thực bổ, để tôi tạm thời dùng đồ ăn để dưỡng.

Muộn Du Bình cũng không nhúng tay vào chuyện này, mặc kệ Bàn Tử qua lại lăn lộn hai ba tháng.


Mãi đến một ngày kia, Bàn Tử không ở, Muộn Du Bình đột nhiên ngồi trước mặt tôi, cho tôi một đồ vật.


Đó là một khối hương liệu, tôi cầm lấy ngửi một chút, cũng chưa ngửi được gì nhưng có một cảm giác kỳ quái, tựa như bị biến chứng do dùng pheromone, khiến tôi cảm thấy ngứa ngáy.

Tôi nói: “Đây là cái gì?”


Muộn Du Bình nói: “Hương hợp hoan.”


Cái tên này nghe rất lạ, hai chữ hợp hoan, ở hiện đại hay cổ đại đều có ẩn dụ ở bên trong, nhưng Muộn Du Bình cho tôi cái này thì chắc hẳn nó không có ý nghĩa gì khác phải không?


Tôi lật xem khối hương liệu này, nói: “Có ích lợi gì?”


Muộn Du Bình nói: “Chữa bệnh.”


Chữa bệnh?


Muộn Du Bình dừng một chút, nói cho tôi đây là một loại thuốc dẫn, cần thắp vào ban đêm, dẫn tinh khí nhập thần lấy thông thần khiếu gì đó, sau đó dùng thuốc là có thể trị liệu bệnh phổi của tôi, chậm lại xu hướng lão hóa của tôi.


Tôi nghe như lọt vào trong sương mù, bán tín bán nghi, dù sao thì nghe cũng thật thần bí, nhưng khi nghĩ lại đây là Muộn Du Bình nói thì bình thường trở lại.


Ngày đó ban đêm Bàn Tử không trở về, tôi cũng từ trong ra ngoài, khắc sâu mà thể nghiệm một lần "phương pháp chữa bệnh" trong miệng Muộn Du Bình.

“…… Đau.”


Đau đớn lôi tôi trở lại hiện thực.


Muộn Du Bình nhéo tôi, dừng lại bất động.


Mặc dù khoảng cách “chữa bệnh” của chúng tôi cũng không dài, một tuần hai đến ba lần, nhưng tôi vẫn còn rất không quen, Hắc Hạt Tử nói không sai, tôi không thích hợp vận động, trời sinh xương cốt cứng, kém linh hoạt, Muộn Du Bình vừa ra tay gấp chân tôi, tôi liền nhảy dựng lên đau đớn.

“Thả lỏng.” Muộn Du Bình chống ở phía trên tôi, thì thầm


Đứng nói chuyện không đau eo, tôi tự nhủ có bản lĩnh thì anh thử thả lỏng xem, nhưng nghĩ đến Muộn Du Bình đang giúp tôi chữa bệnh, hắn là vì tốt cho tôi, tôi chỉ có thể cố gắng bình tĩnh và tìm kiếm cách thả lỏng thân thể.

Sức lực của Muộn Du Bình rất lớn, vài lần suýt chút nữa làm tôi đụng vào đầu giường, tôi mắng một tiếng "Chết tiệt”, hỏi con mẹ nó hắn là lừa sao? Con mẹ nó lấy sức kéo cối xay để dùng trên người tôi!


Muộn Du Bình nói không phải, nhưng hoàn toàn không có nghe tôi, suýt chút nữa làm tôi mất hồn, may mắn gối đầu của khách sạn rất mềm, mới không có phát sinh sự cố đổ máu.


Tôi thở hổn hển bị hắn lật người lại, nghĩ hôm nay lại đến mấy giờ.


Cồn kích thích làm giác quan nào đó của tôi bị khuếch đại vô hạn, mỗi lần bác sĩ Trương chữa bệnh cho tôi đều cực kỳ nghiêm túc, mỗi đợt trị liệu không kéo dài ba bốn giờ quyết không bỏ qua, trong đầu tôi không khỏi suy nghĩ miên man, cũng không biết về sau ai có phúc khí gả cho Muộn Du Bình, thể lực này đủ để hạnh phúc cả đời.


Kế tiếp chúng tôi cũng chưa nói chuyện, tôi vùi mặt vào trong chăn, cố gắng không hét lên quá lớn, tôi lại bắt đầu nghĩ đến việc cách âm của phòng khách sạn, nghĩ đến Tiểu Hoa và Bàn Tử ở phòng bên cạnh, nếu để cho bọn họ hiểu lầm thì không tốt lắm, Muộn Du Bình thật sự chỉ đang giúp tôi chữa bệnh, chẳng qua loại thuốc hắn dùng hơi đặc biệt —— tinh khí kỳ lân huyết.


Ngày đó ban đêm, Muộn Du Bình đi vào phòng của tôi, giúp tôi đốt một khối hương liệu nho nhỏ, chưa đầy mười phút, tôi bắt đầu cảm giác có gì đó không ổn.


Muộn Du Bình nói, đó là hiện tượng bình thường, tiếp theo bắt đầu giải thích, giá trị chữa bệnh của loại hương liệu này nằm ở việc dẫn ra vật chất nào đó trong huyết mạch kỳ lân, chỉ cần rót vào thân thể của tôi là có thể chữa khỏi bệnh phổi.

Tuy nhiên việc này cần phải điều trị nhiều đợt, mỗi đợt một tuần, mỗi tuần hai đến ba lần, phải kiên trì ít nhất một năm, nếu dừng giữa chừng và bắt đầu điều trị lại thì phải bắt đầu từ đầu.

Tôi cảm thấy cực kỳ hoang đường và khó tin khi nghe hắn nói biện pháp "chữa bệnh", nhưng nó lại xuất phát từ miệng Muộn Du Bình, khiến tôi không thể không nghiêm túc thực hiện


Đại khái sau nửa giờ, tôi đã không thể nghĩ nổi nữa.


Một lò hương kia quả nhiên là thuốc dẫn danh xứng với thực, thế cho nên lần đầu tiên chữa bệnh, Muộn Du Bình lăn lộn tôi lăn qua lộn lại suốt cả đêm, tôi nhớ rõ trước khi tôi ngủ, trời đã tờ mờ sáng, ý nghĩ cuối cùng trong đầu là may mắn đêm nay Bàn Tử không trở về.


Làm tôi ngạc nhiên là "rượu lâu năm" của Muộn Du Bình thế mà thật sự có tác dụng, ngày hôm sau buổi sáng khi thức dậy tôi cảm thấy sảng khoái, tinh thần tốt hơn ngày thường rất nhiều.


Vấn đề duy nhất là lâu rồi tôi không vận động, đột nhiên vận động, cả người eo đau lưng đau, hơn nữa thể lực Muộn Du Bình còn tốt như vậy, sau mấy đợt trị liệu tôi mới thích ứng.

Do phương pháp điều trị của chúng tôi rất đặc biệt, vài lần sau tôi chỉ có thể tìm cớ để Bàn Tử đi ra ngoài, cho bác sĩ Trương nhanh chóng hoàn thành công việc.

Nhưng Muộn Du Bình lại không nghe tôi, mỗi lần chữa bệnh đều cọ xát vài tiếng đồng hồ, vị trí cũng không cố định, có đôi khi tôi cũng đã quên việc này, hắn đột nhiên nhớ tới, phải lâm thời bù lại, hại tôi phải đặt mua một tấm rèm cản sáng ở trên mạng vào ngày hôm sau, lắp ở trên cửa kính phòng khách.


Bác sĩ Trương tiêm thuốc vào xong, quả nhiên đã là hơn một giờ sau.


Tôi nâng eo, bác sĩ Trương hơi điều chỉnh tư thế, rất có trách nhiệm giúp tôi lấp kín nước thuốc chảy ra, đặt tôi trở lại trên ga trải giường.


Theo thói quen trước đây, liều lượng một lần quá nhỏ, bác sĩ Trương như thế nào cũng phải trị liệu hai tiếng đồng hồ trở lên, hơn nữa nhiệt độ của hắn đã hòa tan thống khổ do cồn mang đến, tôi bắt đầu cảm giác được hưởng thụ.


Phương pháp trị liệu này đến hậu kỳ đã thông thuận rất nhiều, tôi cũng quên mất đau đớn ngay từ đầu, duỗi thẳng chân và thở hổn hển, bác sĩ Trương càng ra sức chăm chỉ hơn, thời điểm hoàn toàn kết thúc, tôi đã mệt đến một ngón tay cũng không muốn động, nằm trên người hắn.


Để không lãng phí tác dụng chữa bệnh của rượu lâu năm từ Muộn Du Bình, hắn luôn thích chặn tôi cả đêm, ngày hôm sau lại bế tôi đi tắm rửa, tôi đã hình thành thói quen xấu là ngủ trong lòng ngực hắn, thế cho nên gần đây bởi vì Bàn Tử ở, hai chúng tôi vẫn luôn ở riêng, giấc ngủ của tôi cũng trở nên không tốt lắm.


Sáng hôm sau tỉnh dậy tôi cảm giác như đang ngâm mình ở trong nước, mở mắt ra thấy Muộn Du Bình, tôi lại ngủ thiếp đi.

Chờ tôi lại tỉnh lại, tôi trơn bóng bọc chăn nằm ở trên giường, trên người sạch sẽ, Muộn Du Bình ngồi ở mép giường, cầm di động không biết đang xem cái gì.

Tôi phản ứng vài giây, phát hiện hắn đang xem di động của tôi nên hỏi hắn đang xem gì.

Muộn Du Bình đưa màn hình điện thoại đưa cho tôi xem, phía trên là tin nhắn của Bàn Tử: Con mẹ nó Thiên Chân, buổi tối cậu kêu rên cái gì! Có cho người khác ngủ hay không!


Thời gian gửi đi là rạng sáng 1 giờ 30, hơn 3 giờ lại tới một cái: Bàn gia tôi phục hai người các cậu, không thể trêu vào tôi trốn là được, Bàn gia phải đổi phòng với Đại Hoa.

Hơn mười phút lúc sau, lại gửi tới một cái: Đại Hoa không đổi, được rồi, Bàn gia tôi đêm nay tính xem mấy giờ các cậu mới ngừng nghỉ.


Tôi xấu hổ vội vàng gửi tin trả lời Bàn Tử: Tiểu Ca giúp tôi chữa bệnh đấy, thanh âm hơi lớn, lần sau sẽ chú ý.


Một lát sau, Bàn Tử đáp lại: Con mẹ nó cậu xem Bàn gia là kẻ ngu hả, hơn nửa đêm các cậu massage à? Massage cũng không thể lăn lộn đến hơn bốn giờ, người cũng con mẹ nó bị ấn thành người khô đi!


Tin tức không giải thích được rõ ràng lắm, tôi nhảy xuống giường mặc quần áo, trong lòng nghĩ như thế nào mới có thể giải thích rõ ràng cho Bàn Tử hiểu chuyện Muộn Du Bình đang hy sinh tinh lực chữa bệnh cứu tôi.

Muộn Du Bình nói đi cùng tôi, hai chúng tôi gõ cửa phòng của Bàn Tử, chẳng được bao lâu Bàn Tử mở cửa ra, nhìn chúng tôi với vẻ mặt khó hiểu: “Hai người các cậu có chuyện gì?”


Tôi nói tôi muốn giải thích một chút, đêm qua chúng tôi thật sự đang chữa bệnh.


Bàn Tử mặt ủ mày ê nhìn tôi, nói hai chúng tôi ở nhà làm bừa thì thôi đi, ra ngoài còn không ngừng nghỉ, hắn không muốn nghe.


“…… Làm sao anh biết chúng tôi ở nhà…… Tôi nhớ rõ mỗi lần anh đều không ở mà.” Tôi ngạc nhiên nói.


Bàn Tử trợn trắng mắt: “Có mấy lần tôi về sớm, con mẹ nó mới vừa vào cửa đã bị cậu kêu đến rùng mình, tôi nói các cậu có thể kiềm chế một chút được không, ban ngày ban mặt, quấy nhiễu dân chúng.”


Tôi rất xấu hổ nhưng vẫn phải giải thích: “Bàn Tử anh nghe tôi nói, đúng là Tiểu Ca chữa bệnh cho tôi.”


“Chữa bệnh? Dùng thân thể?” Bàn Tử rõ ràng không tin.


Tôi dùng lời lẽ chính nghĩa giải thích cho hắn về tác dụng kỳ diệu của cái gọi là “Kỳ lân tinh huyết”.


Bàn Tử im lặng thật lâu, anh mắt cực kỳ cổ quái nhìn tôi và Muộn Du Bình, đột nhiên kéo tôi đến trong một góc, nói: “Thiên Chân, cậu nói thật cho tôi biết, có phải Tiểu Ca đang lừa cậu không.”


Tôi không thể hiểu được: “Sao Tiểu Ca lại lừa gạt tôi, thật sự có hiệu quả.”


“…… Tôi cảm thấy cậu hết hy vọng cứu rồi.” Bàn Tử thình lình toát ra một câu, “Cậu cũng không nghĩ Tiểu Ca vì cái gì cứu cậu?”


Tôi thành thật nói: “Đương nhiên là bởi vì chúng tôi là anh em tốt.”

Vẻ mặt Bàn Tử như táo bón: “Hóa ra chỉ có hai người các cậu là anh em tốt, Bàn gia tôi bị bài xích ở ngoài.”


“Sao có thể.” Tôi cảm thấy hôm nay Bàn Tử rất kỳ quái.


Bàn Tử nói: “Rượu lâu năm của Tiểu Ca hữu hiệu như vậy, còn có thể kéo dài tuổi thọ, sao cậu không để hắn cũng cho Bàn gia một ít?”


“……”

Tôi nghẹn họng không biết nên trả lời như thế nào mới tốt, những lời này của Bàn Tử có nội dung thật sự là quá mức kinh khủng, quả thực làm tôi cảm thấy khó chịu về mặt thể xác.


Bàn Tử buông tay: “Cậu xem đi, cậu cũng không vui, chắc chắn Tiểu Ca cũng sẽ không vui.”


Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh chờ, tôi giúp anh hỏi một chút.”

“Mẹ nó, tôi nói giỡn, Thiên Chân, cậu đừng……”


Bàn Tử còn chưa nói xong, tôi đã hùng hổ về tới bên người Muộn Du Bình, kéo hắn ra chỗ ngoặt hành lang, lặng lẽ hỏi hắn về câu kia của Bàn Tử, nếu là anh em tốt đương nhiên là có phúc cùng hưởng có khó cùng chia sẻ.


Vẻ mặt Muộn Du Bình rất kỳ lạ, cũng thực bất đắc dĩ.


Hắn nhìn chằm chằm vào tôi, suýt chút nữa làm tôi cho rằng sau lưng có đồ vật kỳ quái gì, tôi vô thức liếc nhìn nhưng không phát hiện được gì.

“Tiểu Ca, anh nhìn cái gì…… A?”


Hắn đột nhiên kéo tôi trở về trong phòng khách sạn, đóng sầm cửa lại.


Tình huống tương tự này ở trong điện ảnh tiểu thuyết, tiếp theo đều sẽ xảy ra chuyện gì đó không tốt lắm.


Tôi sởn tóc gáy, hỏi hắn muốn làm gì, cho dù không đáp ứng cũng không cần giết người diệt khẩu chứ, tôi cũng sẽ không nói ra việc này.


Muộn Du Bình không nói vô nghĩa với tôi mà ném thẳng tôi đến trên giường, tôi kinh hoảng thất thố đẩy ra bờ vai của hắn, kinh ngạc nói: “Đợi đã, tối hôm qua mới làm xong! Đợt trị liệu tiếp theo là vào tuần sau ——”

Muộn Du Bình làm lơ tôi giãy giụa, nói: “Không phải chữa bệnh.”

Tôi sửng sốt một lát, hắn rất bất đắc dĩ: “Có một số việc trừ bỏ chữa bệnh, ngày thường cũng có thể làm.”

“……”


Hắn tiến lại gần hôn lên môi tôi một cái như chuồn chuồn lướt nước, trong đầu tôi oanh một tiếng, mặt tôi đỏ bừng, hắn đẩy tôi đến trên giường, vẫn là tư thế như đêm qua, nhưng bầu không khí lúc này hoàn toàn khác biệt.

Tôi không có cách nào phản kháng, bác sĩ Trương thật sự là quá quen thuộc thân thể của tôi và hiểu rõ từng tấc làn da của tôi hơn tôi.

Sau đó, tôi nắm chặt quần áo của hắn, ngắt quãng hỏi: "Vậy anh... anh đã lừa dối tôi?!”


Muộn Du Bình bình tĩnh nói: “Không có.”


Trên mặt hắn không có biểu tình gì, tôi không biết hắn có phải đang nói dối hay không: “…… Thực sự có hiệu quả?”


“Có.” Muộn Du Bình chắc chắn nói, “Nhưng nếu muốn đạt được hiệu quả chữa khỏi bách bệnh và kéo dài tuổi thọ thì cần phải điều trị lâu dài."


Tôi ngạc nhiên hỏi: “Sẽ mất bao lâu?”


“Cả đời.”


End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro