Muộn Du Bình là ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Ethylene

* Ngô Tà sinh nhật vui sướng!!! Nhất định sẽ cùng Đại Trương Ca hạnh phúc vui sướng cả đời!!! Còn có Bàn Tử Tiểu Hoa và Hạt Tử!!! Còn có chúng ta!!!

Hôm nay Muộn Du Bình không thích hợp.

Tuy nói bản thân anh ta chính là một người từ núi tuyết đi ra tự mang hơi thở lạnh lẽo, nhưng bình thường tôi sẽ không cảm thấy sợ hãi.


Nhưng mà hôm nay không giống nhau, rõ ràng tôi cảm giác được hình như Muộn Du Bình đang tức giận.


Tôi rất sợ hãi.


Gần như cả ngày anh ta không nói một chữ nào với ai, bao gồm tôi.


Tôi thấp thỏm bất an, loại trạng thái này vẫn luôn liên tục đến buổi tối.

Tiếng nước trong phòng tắm dần dần nhỏ, tôi đặt tay ở trên thắt lưng do dự. Không có biện pháp khác, chỉ có thể hy sinh eo của mình.


Tôi xốc xếch ngồi ở trên giường, rõ ràng thấy ánh mắt Muộn Du Bình trở nên đen tối không rõ, sau đó từng bước ép sát.


Nhưng mà cái gì anh ta cũng chưa làm, chỉ là cầm áo phía sau tôi, xoay người phải đi.


Tôi: ???

“Tiểu Ca?” Tôi thử vặn ra nắp bình.


Không được.

Lúc này tôi quyết tâm muốn câu Muộn Du Bình, trực tiếp nhảy đến trên lưng anh ta, vòng lấy cổ, cố gắng áp sát vào da thịt anh ta nhất có thể, còn cố ý vô tình cọ cọ chân anh ta.

Muộn Du Bình dừng lại, nguyên bản nhiệt độ cơ thể không cao dần dần tăng lên, màu đen xăm mình đã xuất hiện.


Thấy vậy, tôi nhân cơ hội này lại ôm chặt lấy anh ta, nghiêng đầu hôn.


Tư thế này có phần khó xử, tôi liền bò đến phía trước Muộn Du Bình, hai chân vòng qua eo, hôn anh ta sâu hơn.


Vừa mới bắt đầu anh ta còn chịu đựng không đáp lại tôi, sau lại trở nên hung dữ cực kỳ.


Vị trí chuyển dời đến trên giường.


Tôi khóc đỏ đôi mắt, thừa nhận một lần lại một lần va chạm đến từ Muộn Du Bình, có chút mất hồn.


Tôi mơ hồ nhìn thấy Muộn Du Bình mím môi, như muốn nói gì đó, nhưng lại ngập ngừng không nói lên lời.


Có thể là quá sung sướng, cũng có thể quá đau, tôi thở hổn hển nói: "Ông xã, anh… anh nói cái gì… “

Nói xong, cả hai chúng tôi đều sửng sốt.


Mới vừa rồi đó là tôi sao? Ngữ khí kéo dính đó tuyệt đối không phải tôi!


Muộn Du Bình lặng lẽ hôn hôn tôi, mang theo chút trấn an.


Ngay khi tôi cho rằng cả ngày hôm nay anh ta sẽ không nói, anh ta đã vặn ra chính mình nắp bình: “Ngô Tà.”


“A?” Tôi sắp không chịu được, khiếp sợ rất nhiều lại không có quá nhiều sức lực đáp lại, chỉ từ xoang mũi phát ra âm tiết như vậy.


“Muộn Du Bình, là ai?” Anh ta nghiêm trang hỏi, nếu không phải biết đang làm gì, tôi khả năng thật sự sẽ cho rằng đây là nghiên cứu vấn đề khoa học đáng giá.


Thấy tôi không trả lời, anh ta tiếp tục tiến vào rất sâu, tôi đau đến kêu ra.


“Muộn Du Bình là ai?”


“Tôi thấy được, nhật ký của cậu.” Muộn Du Bình mím môi, tựa hồ không tình nguyện tiếp tục nói, “Số lần hắn xuất hiện nhiều hơn tôi, nhiều rất nhiều.”


“Rốt cuộc là ai?”


Tôi thật sự không sức lực trả lời, nghĩ thầm anh ta đem lời nói của một ngày tập trung ở thời điểm này sao?


Nhưng mà hậu quả không trả lời là, tôi ngất đi rồi.


Xong việc tôi mới biết được hôm nay rốt cuộc đã xảy ra cái gì.


Trong lúc vô ý Muộn Du Bình phát hiện sổ nhật ký của tôi, cũng đại khái lật xem một chút.

Vì thế thấy được tần suất xuất hiện của cái gọi là “Muộn Du Bình” cao rất nhiều so với anh ta.


Vì thế anh ta buồn bực ghen, không, nói đúng ra, đã không phải lặng lẽ ăn dấm chua. Hầu như ai cũng biết điều đó.


Nguyên nhân gây ra là Hắc Nhãn Kính.


Muộn Du Bình muốn biết “Muộn Du Bình” là ai, lại không bằng lòng trực tiếp hỏi tôi, cũng không kéo xuống được thể diện đi hỏi Bàn Tử. Nghĩ tới nghĩ lui, tìm Hắc Nhãn Kính.


Kết quả Hắc Nhãn Kính thần bí cười cười, bảo anh ta đi hỏi Bàn Tử.


Vì thế Muộn Du Bình thừa dịp lúc tôi không ở, kéo Bàn Tử vào trong phòng.


Hiển nhiên, kết quả là hai người hai mặt nhìn nhau nửa ngày, Muộn Du Bình cũng không nhảy ra một chữ.

Sau đó Bàn Tử thật sự nhịn không nổi: “Tiểu Ca, nếu như cậu có vấn đề không hỏi được tôi, cậu hỏi Thiên Chân đi. Tôi sẽ không xen vào chuyện của vợ chồng son các cậu.”


Muộn Du Bình gật gật đầu, đứng dậy đi rồi.

Sau đó Bàn Tử “xì” một chút bật cười, hướng nhóm WeChat nào đó gửi tin tức, cuối cùng ức chế không được mà cười ha hả.

Tin tức kia rõ ràng là: Tiểu Ca thật sự tới tìm tôi nhưng cũng chưa nói ra một chữ nào ha ha ha ha ha ha ha! Nghẹn chết Bàn gia tôi!


Cái nhóm nhỏ kia, trừ bỏ Muộn Du Bình và tôi, hầu hết tất cả mọi người đều ở trong nhóm này.


Sau khi hiểu biết tất cả mọi chuyện, tôi hôn Muộn Du Bình, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Ca, lòng tôi chỉ có một Muộn Du Bình, chưa bao giờ thay đổi.”


Muộn Du Bình ánh mắt dịu dàng, khóe môi nhếch lên: “Một Ngô Tà.”


Ánh mặt trời sáng sớm nghiêng chiếu vào trên người chúng tôi, phóng xuống dưới bức màn bóng dáng rõ ràng mà âm thầm đan xen. Giống như tôi và Muộn Du Bình, dây dưa cả đời, dù thế nào cũng không thể tách rời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro