Tiểu Hoa cho tôi 100 vạn để tôi rời đi người già trăm tuổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: dannyaya

• Tác giả mới viết 1 phần và ghi tình trạng còn tiếp, nếu có chương mới sẽ bổ sung sau.

01.


Bên trong Tây Linh Ấn Xã có một quán cà phê, từ cửa sổ hướng nam của quán cà phê có thể nhìn thấy Ngô Sơn Cư ở phía đối diện xa xa, lúc này cửa lớn Ngô Sơn Cư rộng mở, Vương Minh ngồi ở trước đài, đờ đẫn nhìn ra bên ngoài.

Đang là mùa mưa dầm, không trung xám xịt, trong không khí tràn đầy mùi bùn đất ẩm ướt. Không gió, mưa vô thanh vô tức rơi từ sớm đến tối, trong phòng phảng phất lộ ra mùi mốc.


Loại này thời tiết, nếu không phải bởi vì chuyện quan trọng, quỷ mới nguyện ý ra cửa.


Cạnh cửa quán cà phê dựng hai chiếc dù ướt. Ở chiếc bàn cạnh cửa sổ đối diện Ngô Sơn Cư kia, Tiểu Hoa và Ngô Tà ngồi đối diện, sắc mặt đều không tính là đẹp.

“Nếu không phải Bàn Tử nói tôi còn không tin.” Tiểu Hoa hận sắt không thành thép, “Họ Trương kia, thực sự có mị lực lớn như vậy?”


“Tôi cũng không biết.” Ngô Tà lắc đầu, ánh mắt ảm đạm, cả người phảng phất mới vừa mắc bệnh nặng, nhìn qua uể oải.


Nhìn bộ dáng nửa chết nửa sống của bạn chơi từ nhỏ sau khi trở về từ núi Trường Bạch, Tiểu Hoa giận sôi máu.


Kỳ thật lần trước, Ngô Tà bọn họ tới Bắc Kinh đập phá khách sạn Tân Nguyệt, Tiểu Hoa đã nhìn ra quan hệ của Ngô Tà và Trương Khởi Linh không bình thường. Tính cách của hắn là việc không liên quan mình thì mặc kệ, ai với ai ở bên nhau hắn cũng không để ý, chưa từng nghĩ không bao lâu, Trương Khởi Linh vỗ vỗ mông vào Thanh Đồng môn, vừa đi chính là tròn mười năm.


Hiện tại khen ngược, Ngô Tà suy sút đến kỳ cục, Bàn Tử ở Ba Nãi làm ruộng, chính mình còn phải đặc biệt tới Hàng Châu làm phụ đạo tâm lý cho Ngô Tà.


Tiểu Hoa đương nhiên biết Ngô Tà thất hồn lạc phách không chỉ là vì Trương Khởi Linh, nhưng dưới tình huống như vậy, giận chó đánh mèo bạn trai của "khuê mật" là nhân chi thường tình.


Tiểu Hoa nghĩ rằng, Trương Khởi Linh biết rõ chính mình phải rời đi mười năm, mười năm sau khả năng ngay cả chính mình tên là gì cũng đã quên, trước khi đi cần gì lại phải trêu chọc Ngô Tà.

Ngô Tà nghe Tiểu Hoa nói xong, buồn bã nói: “Không thể trách hắn, hắn không chủ động trêu chọc tôi, là tôi vẫn luôn trêu chọc hắn.”


Tiểu Hoa: “……”


Ngô Tà thấy vẻ mặt Tiểu Hoa “Không cứu”, liền kể cho Tiểu Hoa chuyện lúc trước đi Cách Nhị Mộc chính mình khăng khăng muốn cùng xe, Trương Khởi Linh không thể bỏ lại hắn, nên phải mang theo chính mình.

Tiểu Hoa nghe xong, xem Ngô Tà tựa như đang xem ngu ngốc.


Ngô Tà: “?”


Tiểu Hoa một hơi xử lý nửa ly Americano đá, “Hắc Hạt Tử đã nói cho tôi. Lúc ấy những người khác không muốn mang cậu, họ Trương muốn mang cậu mới ngăn cản xe. Xe là Trương Khởi Linh cản, là hắn mưu đồ gây rối trước. Nếu không cậu cho rằng bằng thực lực của hắn, sao có thể sẽ để cậu dễ dàng đuổi kịp.”


Tiểu Hoa vốn muốn cho Ngô Tà hiểu rõ Trương Khởi Linh bụng dạ khó lường, ai biết Ngô Tà nghe xong, trên khuôn mặt ảm đạm lại hiện lên một chút vui vẻ.


“Hóa ra là khi đó hắn đã âm thầm trợ giúp tôi.”


Tiểu Hoa á khẩu không nói lên lời: “…… Ý của tôi là vậy sao?”


Ngô Tà lẩm bẩm tự nói, logic mười phần trước sau như một với bản thân mình, “Tôi phải nghĩ biện pháp giúp hắn, không thể để hắn thay tôi chịu khổ mười năm.”


Tiểu Hoa cũng là kẻ đàm phán lõi đời trong lĩnh vực kinh doanh, lại không có một lần nào mệt như vậy, hắn gõ đầu Ngô Tà, “Cậu tỉnh táo lại cho tôi! Có lẽ mười năm sau người ta sớm đã quên cậu, cậu phải tính toán cho chính mình.”


Ngô Tà ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tiểu Hoa, không hé răng.


Tiểu Hoa cho rằng hắn nghe lọt được, lùi tay lại, thoáng bình phục tâm tình, hướng dẫn từng bước:


“Lại nói, đến lúc đó hắn còn nhớ rõ cậu nhưng hắn bao nhiêu tuổi cậu có biết đúng không.”


“Hắn là đồng sự của chú ba cậu, vẫn là đồng sự của ông nội cậu, nói không chừng lại đi ngược về phía trước, có lẽ còn làm đồng sự với ông cố cậu. Hai người kém quá nhiều tuổi, nếu hắn muốn đùa giỡn cậu thì có thể đem cậu thành kẻ ngốc để đùa.”


Ngô Tà bực bội gãi gãi tóc, Tiểu Hoa nói xác thật trúng tim đen của hắn, liên tưởng đến đủ loại hành vi lừa gạt hắn của Trương Khởi Linh, Ngô Tà thở dài: “Tôi biết, nhưng hắn có ân với tôi, tôi không thể không báo.”

“Báo ân không sao cả, không cần thiết mang chính mình góp đi vào, hiện tại không lưu hành lấy thân báo đáp, cậu cho rằng cậu là hồ ly tinh hay hắn là thư sinh?”

“Đều không phải.” Ngô Tà rầu rĩ.

Tiểu Hoa lời nói thấm thía: “Này không phải đúng rồi. Chờ hắn ra tới cậu báo ân, báo xong rồi nếu là nguyện ý làm bạn bè thì tiếp tục làm, không muốn thì chia tay đi, vẫn tốt hơn yêu đương, đúng không.”

“Vậy nếu hắn không ra thì sao?” Ngô Tà hỏi lại.

Tiểu Hoa nghĩ nghĩ, “Vậy chỉ có thể nói mệnh của hắn không tốt lắm.”


Ngô Tà không nói chuyện, bộ dáng không bị thuyết phục.


Ngoài cửa sổ còn đang mưa, người sống lâu ở Hàng Châu cũng không chịu nổi thời tiết này, huống chi Tiểu Hoa lớn lên ở Bắc Kinh. Tiểu Hoa nhìn mưa bụi li ti, càng thêm tâm phiền ý loạn, một hơi xử lý nửa ly Americano đá còn lại.


Hắn thật tình muốn khuyên Ngô Tà thoát ly bể khổ, rốt cuộc, mối tình đầu mới nói không tới mấy ngày, đối phương phải biến mất suốt mười năm, tiếp tục chờ thì những năm tháng tốt nhất đều phải tốn vào chuyện này, mặc cho ai nghe xong cũng chém đinh chặt sắt nói “Chia tay”.

Huống chi, đối phương lại là một lão già lớn hơn hắn gần trăm tuổi. Tuy nói vẻ ngoài trẻ trung, nhưng diện mạo lại không thể làm cơm ăn, tuổi lớn ai biết các bộ phận có còn hoạt động tốt hay không.

Tiểu Hoa thay đổi góc độ, trầm ngâm mở miệng: “Lại nói, ở tuổi của Trương Khởi Linh, cái kia…… Chất lượng, cậu hiểu không, nếu tính hai người tiếp tục ở bên nhau, hắn có thể cho cậu sinh hoạt tình dục sao?”


Như là bị chọc trúng cái gì, cả người Ngô Tà co quắp. Hắn cúi đầu thật thấp, nói câu gì đó.


Mới đầu Tiểu Hoa không nghe rõ, “A” một tiếng, hắn nghiêng người về phía Ngô Tà ý bảo lặp lại, lúc này mới nhận ra được Ngô Tà nói đến tột cùng là cái gì.


“Thật ra thì cũng có thể.”


Tiểu Hoa: “????????”


Đồng tử hắn chấn động, một câu “Mẹ nó” buột miệng thốt ra.

“Không phải, hai người, khi nào, a????”


Ngô Tà không nói chuyện, hắn xấu hổ.

Bọn họ ở Cách Nhĩ Mộc đã tới một lần, sau khi trở về từ Xà Chiểu lại tới một lần nữa, từ Quảng Tây trở về lại lại tới một lần nữa, Ngô Tà đưa hắn đi núi tuyết sơn, lại lại lại tới một lần nữa.


Lần trở về từ Xà Chiểu là kỳ quái nhất, lúc ấy ký ức tinh thần của Trương Khởi Linh không còn, nhưng thân thể ký ức thì mẹ nó tất cả đều ở, không cần phải nói có bao nhiêu lưu manh, lúc ấy trường hợp kia, da mặt lại dày khi hồi tưởng lại cũng quá xấu hổ.

Tiểu Hoa há miệng thở dốc, có thể là không nghĩ tới bạn từ nhỏ nhìn ngây thơ như thế, yêu đương lại điên cuồng như vậy, sau một lúc lâu chưa nói ra lời.

Hắn nhìn cái ly trống trơn, đột nhiên hoài niệm ly Americano đá vừa rồi, ít nhất vào lúc không biết nói cái gì, uống lên hai ngụm còn có thể giảm bớt xấu hổ, vì thế nhanh chóng gọi phục vụ đưa tiếp một ly.


Americano đá xuống bụng, Tiểu Hoa đã trấn tĩnh, lần này hắn đổi cách nói uyển chuyển: “Hai người bắt đầu yêu đương từ bao giờ?”

Ngô Tà mặt không biểu tình, “Hai chúng tôi căn bản không nói qua yêu đương.”


Tiểu Hoa:????

“Không nói?”


“Ừ, là tôi đơn phương.”


Tiểu Hoa cảm giác đầu óc của mình đã không dùng tốt lắm, hắn xoa xoa giữa mày, “Không nói cậu và người ta…… Không đúng, ngủ cũng ngủ, hắn còn không có xác định quan hệ với cậu?”


Ngô Tà không nói chuyện, xem như cam chịu.


Nhìn vẻ mặt ủ rũ của Ngô Tà, Tiểu Hoa thở dài trong lòng: Đúng vậy, trên cảm tình cậu là đơn phương, hành động thì hắn và cậu đã sớm song hướng lao tới.

Hắn tranh thủ lúc rảnh rỗi chạy tới Hàng Châu trấn an bạn từ nhỏ, không nghĩ tới bạn hắn không chỉ có cố chấp đến mười con trâu cũng không kéo trở về được, còn bị lão già chiếm tiện nghi, hắn không khỏi cảm thấy buồn rầu


Ngô Tà cơ hồ không động vào đồ uống, hắn vô ý thức quấy loạn que khuấy, ánh mắt không tập trung, không biết là suy nghĩ điều gì, hay chỉ là đơn thuần quấy.


Hắn sống sắp ba mươi năm, lần đầu tiên gặp được người làm hắn tâm động, nhưng người kia hiện giờ phảng phất biến mất ở trên thế giới này, chỉ để lại cho hắn một cái ước hẹn mười năm không biết có thực hiện được không.

Hắn biết Tiểu Hoa nói đều đúng, sẽ rất ngu xuẩn nếu giữ một cái niệm tưởng sinh hoạt, huống chi hắn thích Muộn Du Bình, Muộn Du Bình lại không thích hắn, về tình về lý đều hẳn là đối xử với Muộn Du Bình như bạn bè bình thường, nhưng động tâm lại không phải máy móc, không thể tùy tiện kết thúc chương trình.

Tiểu Hoa liếc thần sắc của Ngô Tà, nét mặt hơi hơi thay đổi, ngữ khí chậm lại.

“Tôi biết cậu đang điều tra chuyện của chú ba, như vậy đi, chỉ cần cậu chặt đứt niệm tưởng không nghĩ tới hắn, tôi cho cậu 100 vạn làm tài chính điều tra.”

Lời vừa nói ra, cả hai người đều sững sờ.

Một người nghĩ thầm, sao lại thế này, lời này nói giống như mẹ chồng ác độc trong phim luân thường đạo lý; một người khác nghĩ thầm, nếu là buông tay dễ dàng như vậy thì tốt rồi.

Ngô Tà thành khẩn nói: “Tôi biết cậu là tốt cho tôi, nhưng tôi thật sự không bỏ xuống được.”


Tiểu Hoa hoàn toàn không biết giận, hắn quyết định vì sức khỏe thể xác và tinh thần của chính mình, đổi cái đề tài, “Tùy cậu đi, tiếp theo cậu tính toán làm gì?”

Từ khi nói chuyện phiếm đến bây giờ, lần đầu tiên Ngô Tà xuất hiện động tác “tự hỏi phát ra từ nội tâm”. Hắn ngồi ở đối diện Tiểu Hoa, đắm chìm trong suy nghĩ của mình, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng đá không chút sứt mẻ, mưa bụi rơi trên tóc hắn, cũng không có thể làm hắn phân tâm dù chỉ một chút.

Sau một lúc lâu, Ngô Tà rốt cuộc mở miệng:

“Tôi muốn đi xem những nơi Tiểu Ca đã từng đi qua, tra được thân phận thật của hắn. Về sau nếu hắn lại mất trí nhớ, cũng sẽ có người ở bên cạnh nói cho hắn.”

Có thể là uống nhiều cà phê quá, Tiểu Hoa nhìn biểu tình của Ngô Tà, đột nhiên cảm thấy đau dạ dày.


Thôi thôi, Tà đại bất trung lưu.
(* Nữ đại bất trung lưu - Con gái lớn rồi không thể giữ trong nhà)

Ngô Tà có mục tiêu xác thực, tựa hồ rốt cuộc từ trong suy sút tỉnh lại, ánh mắt dần dần kiên định. Hắn thấy Tiểu Hoa cau mày, trấn an nói: “Cậu cũng không cần khuyên tôi, có lẽ tôi chỉ là nhất thời mới mẻ, chờ mới mẻ qua đi, nói không chừng cũng đã quên hắn.”

Tiểu Hoa ngẫm lại cũng có đạo lý, huống chi chỉ có thể như thế.

“Được rồi, vậy cậu cố lên.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro