Chương 2: Tạm biệt(beta)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Tạm Biệt

Editor+beta: Mạc Nhiên

Một tuần gian nan cuối cùng cũng xong, thả tài liệu dạy học trong tay xuống, với những tràng pháo tay nhiệt liệt của các hiệu trưởng trong nước đến từ Tokyo, Harikawa Nora thở ra một hơi thật dài.

"Hoàn thành!"

Cô mệt mỏi duỗi thẳng thắt lưng, nhìn qua ngoài cửa sổ trời quang trong sáng, không khỏi nhẹ nhàng cười rộ lên.

Tháng thi kết thúc, khóa học công khai đã đi qua, gần đây Ryugasaki sensei thân thể cũng tốt lên, câu lạc bộ tennis cũng không cần giúp nữa, như vậy cuối tuần có thể ra ngoài đi dạo, thả lỏng một chút rồi?

Một bóng ảnh màu đỏ mang theo âm thanh hàm chứa làm nũng tiến vào phòng làm việc, con mèo lớn giống như được treo ở trên người Nora, cọ cọ chà sát:

"Harikawa sensei, Fujiko bắt nạt em ~ meow~ >▽<" .

Băng Ok dán trên mũi giật giật, mắt mèo bỗng chốc sáng lên:

"A, sensei. Hôm nay, trà vị phô mai o (* ̄▽ ̄* )o "

Ai có thể nói cho cậu biết, bà đây, hôm nay phun trà vị hoa hồng! ! ! .

Dư quang quét qua trong túi xách của mình, một bình nhỏ 5ml có chất lỏng màu vàng kim lại tốn nửa tháng tiền lương, Nora nụ cười vừa mới giương cao lập tức cứng đờ, thất bại không nói ra được âm thanh nào:

"Kikumaru, em có phải rất đói bụng không?"

Tóc ngắn vểnh vểnh, nổ lực gật đầu một cái, Kikumaru Eiji mím môi tức giận:

"Sensei, Fujiko thật xấu mà meow~ rõ ràng hồi buổi trưa ăn cơm chung, lúc em bỏ điểm tâm ra..."

Kết quả là làm một hộp thức ăn ngon thật lớn đều bị đám bạn thân mến cướp đi rồi meow~/ (ㄒoㄒ )/~~.

Kikumaru càng nghĩ càng đau thương, ngay cả màu tóc sáng lên cũng trở nên ảm đạm xuống, trong mắt mèo sâu sắc hàm chứa ủy khuất, bộ dạng sắp khóc rất đáng thương.

Cho nên cậu tới đây vơ vét trà chiều của sensei cậu sao, bạn học Kikumaru Eiji? Nora khóe miệng giật giật.

"Sensei, có thể hay không ..." Con mèo lớn màu đỏ khát vọng, mắt chăm chú nhìn chằm chằm trên bệ cửa sổ có cái bọc in hoa ô vuông bên trong là hộp đựng thức ăn.

Đôi mắt màu đỏ ngập nước mà sáng ngời đang dòm ngó điểm tâm của mình, thiếu niên bộ dáng tội nghiệp nói, Nora bất đắc dĩ nâng trán:

"Cầm đi đi, cho em, không cần khách sáo."

"Cám ơn sensei! Sensei cô là người tốt meow~o ( =∩ω∩= )m "

Bóng ảnh màu đỏ nhẹ nhàng nhảy lên, cầm lấy cái hộp đang vô hạn tản ra hương thơm, lần nữa như một làn gió bay ra phòng làm việc.

Cứ thế được một con mèo phát cho cái thẻ người tốt? !

Đây, còn có thể vui vẻ đi làm ư?

Ngay lúc này, ở Seishun gakuen có một cô giáo xinh đẹp tuổi trẻ tài cao kiên quyết cắn nát răng ngọc của mình.

Buổi chiều thứ sáu không có lớp, Harikawa Nora dứt khoát trốn việc, không giống như các cô gái cùng lứa đem thời gian hao phí dành cho đi dạo phố mua sắm, mua các loại vật nhỏ xinh đẹp, hoặc là đi hẹn hò, ngược lại trên lưng đeo một túi tennis màu vải ka ki, đi vào một nhà câu lạc bộ.

"Ông chủ, một trường phát bóng đơn lẻ, 3h, cám ơn." Cô quen thuộc nói.

Người đàn ông trung niên đầu húi cua, cười nói: "Hóa ra là Harikawa -san, có một trận cô không có tới, gần đây công tác bề bộn nhiều việc lắm à?"

"Đúng vậy, ban đầu nghĩ rằng, làm giáo viên là một công việc nhẹ nhàng lắm, " Nora buông tay nhún vai, thở dài, "Ai biết bọn trẻ nghịch ngợm nhiều như vậy, ai, đi sớm về tối, còn phải lao tâm khổ trí không dứt."

"Linh hồn tạo ra người mà, đương nhiên phải vất vả chút ít rồi, " người đàn ông trung niên phối hợp cười nói: "Kachiro nhà chúng tôi sang năm cũng muốn đi học ở trường Seigaku, nếu như vừa vặn được phân đến lớp học Harikawa-san, vậy thì nhờ cô chiếu cố nhiều."

"Không thành vấn đề, " Nora cho một cái OK, "Tốt nhất cả sân cần phải để lại cho tôi đấy!"

"Ha ha, điều đó là tất nhiên rồi!"

Nora dùng quen trận một người nên có chút vắng vẻ, hiện tại lại là trong tuần, chung quanh thưa thớt không có vài người.

Cô lấy ra ly nước, khăn lông bỏ ở trên chỗ ngồi, lấy ra vợt bóng, điều chỉnh một chút máy phát bóng, sau đó hết sức chăm chú vùi đầu vào trong luyện tập đi.

Ngay cả, lúc này có nhiều người vây xem cũng không hề biết.

Quỳ gối, eo nhỏ nhắn nửa khom, hai tay giữ đập, cô nheo mắt lại chỉa vào bãi bóng đối diện.

Ba máy phát bóng khí cơ hồ cùng lúc phun ra bóng tennis, tạo thành ba phía bay nhanh như tia chớp về phía cô.

Dưới chân dùng sức đạp một cái, cả người giống như lò xo thoát ra ngoài, giương cao cánh tay, cái vợt tennis màu vàng nhạt xẹt qua đập trên không trung.

Ầm – ầm – ầm.

Ba quả cầu nhỏ màu vàng theo thứ tự bị đánh trở về, từng cái nện vào phần sân góc viền đối diện.

"Thật lợi hại!"

"Lực khống chế mạnh mẽ quá đi, cô ấy là tuyển thủ chuyên nghiệp đúng không?"

...

"Oh, cô em tennis !"Trong một mảnh nhỏ của tiếng động lớn ồn ào, một hồi huýt sáo ngả ngớn lộ ra vô cùng chói tai.

Harikawa Nora sắc mặt tối sầm, nắm cái vợt trong tay thật chặt.

Ở đâu cũng không thiếu lưu manh, hai người thanh niên đi ra , cà lơ phất phơ mang theo vợt bóng, tùy ý đánh giá vóc người Nora có lồi có lõm, hàm răng cao thấp không đều nhe ra, cười vô cùng bỉ ổi.

"Có thể ở trong một cảnh nắng xuân, gặp được tiểu thư xinh đẹp thật sự là duyên phận không cạn, anh tên là Doihara, người đẹp xưng hô như thế nào nhỉ?"

Nora lạnh lùng liếc hai người một cái, không lên tiếng.

Thanh niên đầu tóc nhuộm đủ mọi màu sắc nói tiếp: "Một người chơi bóng thì cô đơn lắm, không bằng chúng ta cùng chơi với nhau? Đảm bảo làm người đẹp cưng hài lòng, được chứ?"

Hai người liếc mắt nhìn nhau, nở nụ cười như tên trộm.

Khó có được tâm trạng tốt đều bị hai người này phá hỏng, Nora không nói hai lời, nhanh chóng muốn thu dọn đồ đạc rời đi.

Hai tên lưu manh vừa thấy, vội vàng vây quanh, ngăn trở đường đi của cô.

Một người trong đó mang theo khuyên tai đầu lâu cười dâm tà: "Người đẹp, đừng khách sao như vậy chứ, hai anh em chúng ta chính là có ý tốt, cưng làm sao lại không cảm kích vậy?"

Hai mắt xanh rơi vào trên váy tennis bên cạnh , cổ họng bỗng nhúc nhích một cái. Nora chất phác nghiêm mặt, cười lạnh nói: "Không cảm kích thì thế nào?"

"Con điếm ghê tởm. Đừng thấy cho mày chút mặt mũi mà lên mặt!"Một tên không còn kiên nhẫn, rốt cuộc xé đi giả tạo, bước lên một bước muốn lôi tay cô.

Am hiểu vận động nên người phản ứng cũng không chậm.

Nora nghiêng người tránh thoát móng vuốt đối phương, đang định cho gốc rễ của người này một bài học, lại nghe đến hắn kêu rên một tiếng: "Đau! Đau chết! Đứa đần độn nào dám đánh lén bố mày?"

"Hai vị, sân tennis không phải là nơi các bạn có thể giở trò lưu manh! Ức hiếp nữ sinh càng không thể bỏ qua!" Một giọng nam mới mấy ngày trước nói.

"Ôi chao?" Nora kinh ngạc trừng to mắt, "Amuro Tooru?"

Nhìn qua đánh giá ngài thám tử hoàn toàn không có võ lực đang một tay nắm lấy móng vuốt của tên lưu manh, ánh mắt vừa lạnh thấu xương nhìn chằm chằm một tên khác, trên tay dùng sức bóp một cái.

"Đau quá! Đau quá! Aaaaaaaaa..." đầu tóc màu sắc có thể so với Liên quân 8 nước gọi là thanh niên bất lương càng thảm thiết.

Amuro Tooru dịch hai bước, cực kỳ chặt chẽ che ở trước mặt Nora, buông tay ra, mặc cho đối diện hai người lảo đảo té ngã, trên cao nhìn xuống quát lên: "Còn không đi? Muốn một lần nữa phải không?"

Hai người xô xô đẩy đẩy chạy xa .

Mà mỗ anh hùng cứu mỹ nhân tóc vàng đẹp trai xoay người, lộ ra nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời: "Trùng hợp như vậy, Harikawa -san."

Một cửa hàng nhỏ, sáng sủa sạch sẽ, Harikawa Nora chống cằm, nhìn qua một người quần áo 'phục vụ' đang cầm lấy khay đi tới , cảm khái nói: "Thật không nghĩ đến, hóa ra Amuro Tooru anh lại đánh tennis giỏi như vậy?"

"Bình thường thôi mà, chẳng qua là khi còn bé thích chơi mà thôi (U ) no~YO " Amuro Tooru cười tủm tỉm bổ sung.

Nghĩ đến một giờ trước chính mình với trận thi đấu, thua 3:6, Nora yên lặng.

Từ trong mâm, Amuro Tooru lấy ra một cái ly có hoa văn hoa anh đào đặt ở trước mặt đối phương, rất làm tròn bổn phận bỏ thêm một câu: " Mocha của cô, dùng từ từ."

"Woa ~ thơm quá ~" Nora uống một hớp ly sữa bọt, tựa như mèo con lười biếng cười.

"Harikawa -san có hiểu sự khác biệt cà phê không ?" Amuro Tooru cũng ngồi xuống, ngón tay thon dài di động nhanh tựa như một nghệ sĩ dương cầm lấy ra hóa đơn khổ hương màu sắc rực rỡ, hỏi.

"Phối liệu không giống nhau?" Nora liền vuốt tay, "Ngoại trừ cà phê đen, cái gì khác tôi cũng không thích."

"Kỳ thật nhắc tới cũng đơn giản."

"Vậy thì làm phiền vị thám tử tài năng xuất chúng này giúp tôi giải thích nghi vấn không?"

Amuro Tooru hướng cô dí dỏm nháy mắt mấy cái: "Macchiato là áp súc tăng thêm sữa bọt cho cà phê, Con Panna là áp súc tăng thêm sữa tươi dầu cho cà phê, Cappuccino là áp súc tăng thêm sữa, sữa bọt cho cà phê, Latte là áp súc tăng thêm sữa cho cà phê, về phần ly mocha này của cô..."

"Chính là phần đầu lại thêm chút một đống sốt chocolate lớnO (∩_∩ )O~" .

Nora mặt không chút thay đổi châm chọc: "Bị anh nói như vậy, tôi hoàn toàn không có ham muốn uống rồi?"

Amuro Tooru ánh mắt cong thành hai đạo trăng lưỡi liềm, cười rất vui vẻ.

Từ cà phê kéo đến nghệ thuật, lại nói đến Paris, hai người chuyện trò vui vẻ, chợt chưa phát giác ra kim đồng hồ một cách một cách đi qua.

Từ cửa hàng nhìn ra ngoài, hai người nọ vừa lúc ở bên ngoài cửa kính có cây hoa đào hồng vây xung quanh xếp thành hình trái tim, chiếu đến ánh mặt trời ngày xuân sáng rỡ, làm cho tất cả người đi đường không khỏi cười một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro