Thế giới 5: Mạt thế(*)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(*) Mạt thế nghĩa là tận thế, do 1 tác nhân nào đó khiến con người biến đổi thành zombie, các giống loài khác cũng thay đổi.

Chương 33

Edit: Nguyễn Thủy

Điền Mật là bị đau đớn khiến cho tỉnh dậy, trí nhớ cùng cốt truyện cùng lúc tiến vào đầu, khiến đầu cô càng thêm đau đớn, nhíu chặt mày, chán ghét cảm giác đau đớn, tuy vậy vẫn phải cố gắng chịu đựng.

Tiếp thu xong, Điền Mật ngẩn người, cô cảm thấy, thế giới này quá vi diệu!

Lúc ở hiện đại làm nhiệm vụ, cô cũng từng xem qua bộ phim về zombie, rồi truyện về mạt thế, nhưng khi ở trong hoàn cảnh như vậy, cô vẫn cảm thấy bất ngờ. Được rồi, chỉ là tiểu thuyết, có gì là đâu chứ, nói không chừng lúc nào đó cô có thể đến thế giới tu chân đâu.

Ừ, tiếp nhận cốt truyện xong, cô cảm thấy ký thể này thực đáng thương, nguyện vọng ký thể thật đơn giản, chỉ là hy vọng rời khỏi cha mẹ vô tình.

Tiếp nhận trí nhớ, cô cuối cùng biết, vì sao bản thân vừa tới, liền đau đầu, là do ký thể đêm qua đi quán bar uống rượu, đến tận 3 giờ sáng mới về nhà, uống say như chết.

Ký thể năm nay 22 tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học, nhà cô rất có tiền, cũng nổi tiếng ở thành phố Q. Sau khi tốt nghiệp, cô không muốn đi làm ở công ty nhà mình, cô nghĩ chơi thêm vài năm, người trong nhà cũng mặc kệ cô.

Cô có một bạn trai,  gọi là Thư Tử Vân, cô quen lúc đại học là học trưởng, lớn hơn cô 3 tuổi, lúc đó cô mới vào năm nhất, anh là một trong 4 học trưởng chào đón sinh viên mới. Tính cách cô hướng ngoại, từ ánh mắt đầu tiên liền yêu thích anh, vị vậy theo đuổi anh, cô lớn lên xinh đẹp, từ cấp 2 đã là hoa hậu của trường, gia đình tốt, có nhiều người theo đuổi, chính là cô chỉ thích Thư Tử Vân, gương mặt bình thường, gia cảnh bình thường. Từ ánh mắt đầu tiên, cô cảm thấy Thư Tử Vân giống như thư sinh bước ra từ tranh, áo sơ mi trắng, quần xanh đậm, tóc đen hơi dài, thoáng che khuất trán, gương mặt anh tuy không suất xắc nhưng lại khiến người ta cảm thấy thoải mái. Vẻ mặt anh lạnh nhạt, ánh mắt nhìn Điền Mật, giống như nhìn bao người, không thấy một chút kinh diễm. Điền Mật chủ động tìm anh nói truyện, anh chỉ lạnh nhạt trả lời.

Sau đó cô biết anh tên Thư Tử Vân, học trưởng năm bốn hệ hóa học, thành tích học rất tốt, nếu không có gì bất ngờ, anh sẽ xuất ngoại học tiếp sau khi tốt nghiệp. Năm nhất đại học, chỉ cần có thời gian rảnh cô liền đi tìm Thư Tử Vân, mới ban đầu, Thư Tử Vân không để ý tới cô, sau đó, anh dần thói quen sự tồn tại của cô. Trước khi Thư Tử Vân học xong xuất ngoại, anh chấp nhận Điền Mật, hai người bắt đầu hẹn hò.

Ba năm sau, Thư Tử Vân học thành trở về, trong lúc đó, chỉ cần có ngày nghỉ, Điền Mật lập tức xuất ngoại đi gặp anh, tình cảm 2 người ngày càng thâm hậu. Tính cách Thư Tử Vân lãnh đạm, có gì đều giấu ở trong lòng. Anh rất để ý Điền Mật, lại chưa từng nói với cô 3 chữ: " Anh yêu em."

Điền Mật quả thực rất thích Thư Tử Vân, chính là nhiệt tình lâu dài không nhận được đáp lại, cô cũng thấy mệt. Mỗi ngày cô đều gửi tin nhắn cho anh, mỗi lần anh trả lời đều là một hai chữ, hoặc có lúc không trả lời.

 Lúc muốn gọi điện cho anh, lại sợ quấy rầy anh nghỉ ngơi, lo anh nửa đêm không ngủ được, tính thời gian anh ở nước ngoài, lúc cô gọi điện thường là cô nói hồi lâu, bên kia thỉnh thoảng truyền đến một hai chữ trả lời.

Trước khi gặp Thư Tử Vân, cô cũng từng hẹn hò, chính là cô chưa từng hèn mọn như vậy. Vì Thư Tử Vân, tình nguyện chịu khổ.

Đợi 3 năm cô tốt nghiệp đại học, Thư Tử Vân về nước, làm thầy giáo ở đại học.

 Nguyên nhân khiến Điền Mật tới quán bar uống rượu cũng bởi vì Thư Tử Vân, ngày hôm qua là ngày kỷ niệm 3 năm cô với anh yêu nhau, cô định cho anh một bất ngờ, rõ ràng đã hẹn anh là 7 giờ 30 đến khách sạn Bán Loan, chính là cô chờ tới 10 giờ, Thư Tử Vân chưa từng tới, cô gọi điện nhiều lần, chính là anh không nghe.

Cô đến trường Đại học tìm anh, lại thấy anh đang dậy mấy sinh viên học bù. Cô bỗng thấy buồn cười, lại muốn khóc. Cười sự kiên trì 3 năm nay,  tự mình  đa tình. Khóc cho tình cảm 3 năm nay của cô không được đáp lại.

Cô xoay người rời đi, lái xe tới quán bar, uống say như chết.

Thực ra hôm nay là ngày kỷ niệm 3 năm yêu nhau, Thư Tử Vân nhớ rõ, nhưng tin nhắn Điền Mật gửi đến, anh lại không đọc được.

Hóa ra Thư Tử Vân làm thầy giáo, so với mấy ông già bụng bia to kia tốt hơn rất nhiều, anh ở trong trường học rất được hoan nghênh, trong lớp cũng có vô số nữ sinh mến thầm, nữ sinh gọi Phương Phương chính là một trong số đó.

Thư Tử Vân có thói quen khi mang theo học sinh làm thí nghiệm sẽ để điện thoại một bên. Phương Phương lúc đi qua, vừa lúc điện thoại vang lên, cô mở ra liền thấy tin nhắn Điền Mật gửi đến hẹn anh đến  khách sạn Bán Loan ăn cơm. Cô ta cười xấu xa, gửi chữ được, sau đó xóa đi tin nhắn, lại đổi thành chế độ im lặng.

Lại cùng mấy nữ sinh cuốn lấy anh, muốn anh dạy học.

Thư Tử Vân hơi do dự, theo thói quen nhìn điện thoại xem có tin nhắn của Điền Mật không, kết quả không có, anh cho rằng Điền Mật quên mất ngày kỷ niệm, mỗi lần đều là cô chuẩn bị quà, lần này anh cũng chuẩn bị quà.

Anh chuẩn bị cầu hôn Điền Mật.

Học sinh muốn học bù, anh nghĩ, dạy một lúc sau đó về tìm cô cầu hôn là tốt rồi.

Kết quả dạy tới 11 giờ, anh trở lại phòng ở chung với Điền Mật, cô lại không có ở nhà,

Nhíu mày, anh lấy ra điện thoại, gọi cho cô nhưng không có người nhấc máy. Anh muốn tìm Điền Mật lại không biết đi đâu tìm.

Người nhà Điền Mật không thích anh, anh là cô nhi, 15  năm trước, nhà anh cũng giàu có, chính là cha anh thích đánh bạc, cuối cùng thua hết tiền.

Mẹ anh xuất thân từ gia đình thư hương, lúc trước khăng khăng muốn gả cho cha anh, cuối cùng đoạn tuyệt quan hệ với người trong nhà, sau khi cha anh thua hết tiền, tính cách trở nên nóng nảy, thích uống rượu, uống say liền đánh mẹ, mẹ anh không chịu nổi mà tự sát, cha anh ở một lần uống say bị xe đâm chết.

Anh liền thành cô nhi.

Anh luôn biết khoảng cách giữa mình và Điền mật,  từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh cũng đã thích cô, chỉ là anh không dám. Sau đó tốt nghiệp, trường học tài trợ đưa hắn đi du học, điều kiện chính là học xong phải về làm việc trong trường 5 năm, anh đồng ý rồi, anh muôn có được thân phận xứng đôi với cô.

Bây giờ, anh ở trong thành phố cũng có danh tiếng, thậm chí viện khoa học quốc gia cũng mời anh đi làm nghiên cứu các thí nghiệm khoa học.

Anh suy nghĩ, có lẽ Điền Mật về nhà cha mẹ.

Sáng sớm hôm sau, bên ngoài bắt đầu ầm ĩ, khu nhà anh ở vẫn luôn yên tĩnh, lúc này lại xuất hiện những tiếng hét chói tai không ngừng, tối hôm qua anh ngủ không tốt, nhíu mày, anh đi đến trước cửa sổ, bị một màn trước mắt làm hoảng sợ.

Một người đàn ông, gương mặt thối rữa, bước chân đuổi theo người phụ nữ đeo giày cao gót, cô ta hét chói tai, lại trẹo chân, té ngã trên mặt đất, người đàn ông kia liền đè lên người cô ta.

Chương 34

Edit: Nguyễn Thủy

Một ngụm cắt đứt cổ cô ta, máu tươi phun đầy mặt y, trong miệng còn ngậm miếng thịt sống, chậm rãi nhai nuốt.

Còn có người phụ nữ khác, khập khiễng đuổi theo một đứa bé trai đeo cặp sách, phía sau cô ấy còn có một bé gái đeo cặp sách.

Bé gái đi nhanh hơn người phụ nữ kia, đứa bé trai sợ tới mức không chạy nổi, liền bị bé gái cắn, hét chói tai. Rồi còn người phụ nữ kia cũng bắt đầu cắn bé trai kia.

Bên ngoài rất hỗn loạn.

Lúc này dưới tòa nhà thường có mấy người già tập thể dục sáng, những đứa trẻ đi học, người lớn đi làm.

Chính là lúc này anh thấy không ít người gương mặt thối rữa, đuổi theo những người đó, đuổi kịp liền cắn.

Anh lấy ra điện thoại báo cảnh sát, đường dây lại báo bận, gọi như nào cũng không được.

Anh mở TV xem tin tức, báo chí đưa tin, hôm nay bỗng xuất hiện một loại virus mới, mà năng lực truyền nhiễm rất mạnh, người dân nên ở trong nhà không nên ra ngoài.

Anh gọi điện cho Điền Mật, nhưng mà không ai nghe, anh muốn gọi về nhà cha mẹ Điền Mật, chính là anh không có số, nhìn bên ngoài, anh mím môi, anh cầm lấy chìa khóa xe, rời khỏi nhà, đi đến nhà cha mẹ Điền Mật.

Anh học qua Tae Kwon Do, những người đó tới gần liền bị anh đá ngã trên mặt đất, sức khỏe anh tốt, một đường thuận lợi, chỉ là lúc xuống xe không cẩn thận bị một zombie cào qua tay.

Lúc anh tới nhà Điền gia, Điền Mật ở trong nhà, nhìn thấy anh tới, hai mắt đầy nước của cô lộ ra ý cười, ôm chặt lấy anh, sáng sớm hôm này, dưới khu nhà Điền Mật sống cũng có những người kỳ lạ đó, cô sợ hãi, rõ ràng trong phim mới có zombie nhưng bây giờ lại chân thật xuất hiện.

Tối hôm qua, uống quá nhiều rượu, khi Thư Tử Vân đến đây cô mới vừa tỉnh,  cảnh bên ngoài khiến cô hoảng sợ.

Cha mẹ cô ở, nhưng người làm đã về hết, trong nhà chỉ còn ba người họ. Trong nhà còn thức ăn, không lo lắng đói bụng.

Thấy Thư Tử Vân tới, cha mẹ Điền không vui vẻ, ở nhà không có nhiều đố ăn lắm, thêm người thêm một miệng ăn, chỉ khiến thức ăn nhanh hết, trong thông báo nói, lần này không biết đến bao giờ mới khống chế được virus.

Cánh tay Thư Tử Vân vừa đau vừa nóng, Điền Mật ôm không cẩn thận chạm phải vết thương, cô buông anh ra, nhìn miệng vết thương, liền lo lắng: " Anh bị thương?! Em đi lấy thuốc!" Nói xong liền chạy lên tầng.

Cha mẹ Điền thấy Thư Tử Vân bị thương ở tay, cũng lo lắng, nhưng mà không phải họ lo lắng cho Thư Tử Vân mà lo lắng sẽ bị lây bệnh.

Mẹ Điền mở miệng nói: " TV nói, virus lây bệnh rất nhanh, cậu có phải bị những người đó cắn?"

Thư Tử Vân lắc đầu: " Là bị cào phải."

" Bị cào!!!! Bị cào cũng sẽ lây bệnh, cậu nếu thật sự yêu Điền Mật nhà tôi, liền đừng ở đây nữa, mau đi đi!"

Giọng nói mẹ Điền kích động, thực ra bà không thể xác định bị zombie cào có lây bệnh không, bà vừa lo lắng bị lây bệnh, càng muốn đuổi Thư Tử Vân đi, như vậy bớt một miệng ăn, hơn nữa có thể khiến hai đứa chia tay.

Thư Tử Vân cúi đầu nhìn vết thương, rất đáng sợ, máu thịt lẫn lộn, zombie kia dùng sức rất lớn.

Anh cảm thấy choáng váng, hình như phát sốt, anh cũng lo lắng Điền Mật bị lây bệnh, nếu thật sự biến thành zombie, Điền Mật ở cạnh hắn sẽ bị thương.

Anh ngẩng đầu nhìn lên cầu thang, Điền Mật đang ở trên đó lấy thuốc, lúc đến đây, anh còn mang theo hộp nhẫn để trong túi, chạm tay vào hộp luyến tiếc rời đi.

Lúc Điền Mật mang thuốc xuống, Thư Tử Vân đã rời khỏi, cô muốn đi tìm anh nhưng cha mẹ không cho đi.

Không quá mấy ngày, tình hình càng thêm xấu, điện thoại không gọi được, TV mở ra chỉ có màu trắng, điện cũng không có, một ít thức ăn ở Điền gia cũng hết.

Cũng may quân đội tới cứu viện, cha mẹ Điền cùng Điền Mật đi theo quân đội tới căn cứ phía nam.

Lúc này họ mới biết, thế giới này hoàn toàn thay đổi, những kẻ ăn thịt người đó gọi là zombie, còn một số người có dị năng. Mà bọn họ là kẻ bình thường không có dị năng, tới căn cứ phía nam, một ngày chỉ được miễn phí một bữa cơm, một bánh mì với nửa bình nước. 

Điền Mật lớn lên xinh đẹp, ngoài ý muốn được tiểu quan trong căn cứ yêu thích, là người đàn ông trung niên có dị năng hệ thổ. Người đàn ông nói, chỉ cần Điền Mật ở cùng y một ngày, y liền cung cấp thức ăn cùng chỗ ở cho gia đình họ.

Vì thức ăn, cha mẹ Điền mặc kệ Điền Mật cầu xin, khóc lóc, vẫn  đem Điền Mật tặng cho người đàn ông kia. Điền Mật chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm, sao có thể phản kháng được, huống chi là người có dị năng, sức khỏe hơn người bình thường nhiều.

Cô bị chiếm đoạt, cô từng nghĩ đi tìm Thử Tử Vân, chính là cô không có dị năng, không dám giết zombie, ra khỏi căn cứ chỉ có chết.

Bây giờ cô không sợ chết, chính là cô đã dơ bẩn, sau khi tìm được Thư Tử Vân, cô có tư cách gì ở bên anh nữa?

Cô nuốn tự sát, lại bị người đàn ông phát hiện, từ đó, trên người cô có thêm nhiều dây xích.

Người đàn ông trung niên kia là M( chỗ này mình nghĩ tác giả ghi nhầm, phải là S mới hợp lý) thường xuyên ngược Điền Mật đến mức thương tích cả người, cuối cùng dưới tình huống xuống tay quá nặng, Điền Mật chết.

Khi chết, cô nghĩ, cuối cùng mình cũng được giải thoát.

Những thứ này là ở trong trí nhớ của Điền Mật, mà trong cốt truyện, viết theo cách nhìn của nữ chủ, căn bản tìm không thấy phần diễn của Điền Mật.

Nũ chủ tên Lê Tố Tố, là sinh viên năm hai trường đại học Thư Tử Vân dạy, học hệ phát thanh, giọng nói cô ấy dịu dàng, người lớn lên cũng dễ nhìn, là hoa khôi hệ phát thanh, lúc mạt thế đến, cô đang ở ký túc xá trong trường, may mà trước mạt thế một ngày, cô đã đi siêu thị mua hết một lượt.

Ngày trước cô cũng học võ, sau khi ăn gần hết đồ ăn trong ký túc xá, cô cùng bạn học ra ngoài không cẩn thận bị zombie mất hai chân đang bò cắn vào chân. Kích phát hai dị năng là hệ thủy và hệ băng. Cô cũng tới căn cứ phía nam, nhân duyên cô tốt, hơn nữa có song dị năng, càng được hoan nghênh.

Trong một lần làm nhiệm vụ, cô gặp Thư Tử Vân, lúc đó anh mới khôi phục trí lực, nhìn qua giống loài người. Nhưng anh không có trí nhớ lúc làm người. Lê Tố Tố biết anh,  tuy rằng cô chưa học lớp anh dậy bao giờ nhưng mà Thư Tử Vân ở trường rất được yêu thích. Lê Tố Tố đến chào hỏi, chính là anh không quen cô.

Có người quen mình, Thư Tử Vân rất vui vẻ, vì vậy, anh bắt cô tới nơi mình ở.

 Chương 35:

Edit: Nguyễn Thủy

Anh không cho Lê Tố Tố rời đi, anh biết loài người muốn ăn gì.

Mỗi ngày anh đều mang rất nhiều thức ăn về cho Lê Tố Tố, ăn, mặc dùng.

Anh đối với Lê Tố Tố rất tốt, trừ bỏ việc không biết nói chuyện.

Lúc đầu Lê Tố Tố rất chán ghét anh, chán ghét anh không  để ý tới suy nghĩ cô, nhốt cô lại. Sau đó lại bị sự chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ của anh làm cảm động.

Lúc cô thích Thư Tử Vân, định ở bên anh, lại phát hiện anh là zombie vương.

Cô là người, sao có thể sống cùng zombie, cô đau khổ, chính là không thể không rời đi.

Thư Tử Vân sao có thể để cô rời đi, vì vậy, cô hoàn toàn bị nhốt, lúc trước ít nhất cô còn được đi dạo bên ngoài.

Sau đó, Thư Tử Vân khôi phục trí nhớ lúc làm người, nghiên cứu virus.

Cuối cùng tìm được phương pháp kháng lại virus. Chỉ cần không bị zombie ăn, cắn một miếng, bị cào đều không bị lây bệnh.

Anh lấy thuốc này làm điều kiện, để cho Lê Tố Tố ở bênh cạnh anh, cô đồng ý.

Cuối cùng hai người cứu vớt loài người, chào đón thế giới mới, HE.

Hôm nay chính là ngày đầu tiên mạt thế.

Điền Mật đang nghĩ có nên ngăn cản Thư tử Vân biến thành zombie không, chuông điện thoại vang cắt đứt suy nghĩ, cầm lấy điện thoại màn hình hiện tên Thư Tử  Vân: " Tử Vân?"

" Em đang ở đâu?" Bên kia Thư Tử  Vân thở nhẹ nhõm, anh gọi nhiều như vậy, Điền Mật chưa nghe, bây giờ cuối cùng nghe.

" Em ở nhà ba mẹ. Anh đang ở đâu?" Điền Mật ngồi dậy, lấy tay xoa huyệt thái dương đau nhức.

" Trên đường, chờ anh." Thư Tử  Vân biết Đường Mật an toàn, cũng buông lỏng trái tim, tắt điện thoại, lái xe nhanh hơn.

Trên đường? Điền Mật mở lớn hai mắt, vậy là nam chủ đã bị thương?

Bỗng nhiên nhớ đến, Thư Tử  Vân không phải định cầu hôn Điền Mật sao, vậy độ hảo cảm phải hơn 90, nếu trước lúc Thư Tử  Vân biến thành zombie cô xoát độ hảo cảm đầy, vậy hoàn thành nhiệm vụ luôn?

 " Xin lỗi ký chủ, độ hảo cảm chỉ tính từ lúc nam chủ biến thành zombie."

Điền Mật trừng mắt, cô liền biết, nhiệm vụ mới không đơn giản như vậy.

Đỡ trán, Thư Tử Vân biến thành zombie, cũng không phải ngay lập tức biến thành zombie vương  khôi phục trí lực cùng trí nhớ, chỉ sợ không đợi Thư Tử  Vân khôi phục, cô cũng bị anh ăn vào bụng, vậy sao có thể xoát hảo cảm đâu!

" Ký chủ có thể mua « thuốc thay đổi hơi thở», như vậy zombie đem chị trở thành đồng loại, sẽ không tấn công chị, cần 50 tích phân."

" «Thuốc thay đổi hơi thở »? Được chị mua."

" Đinh ----- mua « thuốc thay đổi hơi thở » thành công, sử dụng một lần, trừ đi 50 tích phân."

Nếu muốn xoát độ hảo cảm nam chủ, vậy phải ở bên cạnh nam chủ rồi.

Vừa lúc hoàn thành tâm nguyện ký chủ, rời đi cha mẹ vô tình.

Cô nhanh chóng rửa mặt, thay đổi quần áo bình thường, đem tóc dài buộc thành đuôi ngựa, đeo đôi dày thể thao.

Phòng cô ở tầng 2, cũng không cao lắm, cô trực tiếp bò từ ban công xuống.

Tình hình bên ngoài đánh sâu vào hai mắt cô có người đang lái xe bị zombie ngăn lại, tài xế không kịp phanh lại, đành phải đổi hướng, đâm thẳng vào cây lớn, zombie đập vỡ kính xe, thò đầu vào trong gặm tài xế ngất xỉu.

Một bà bầu đang đi dạo, lại bị zombie nhảy tới, xé rách bụng, đứa bé phát triểniện gần hoàn thiện, giật giật không kịp kêu khóc, liền bị zombie cắn nát vụn.

Điền Mật cố gắng kiềm chế cảm giác buồn nôn, lại nhìn xung quanh. Lúc này cô ở vườn hoa sân sau, Thư Tử Vân muốn lái xe tới phải đi qua nơi này, cô cúi người, đi đến bên đường.

Bởi vì có « thuốc  thay đổi hơi thở », zombie cũng chưa nhìn cô một lần.

" Tin tin---" Một chiếc xe lao tới, Điền Mật quay đầu nhìn lại, ngồi ở đầu khiển chính là Thư Tử  Vân.

Thư Tử  Vân thấy Điền Mật đứng bên đường, zombie cách cô 2 mét, anh lo lắng vô cùng, vội vàng ấn loa.

Điền Mật chạy về phía anh, kéo ra của xe ngồi lên ghế phụ.

" Em mau đi, về nhà!"

Thư Tử  Vân nhìn cô, phát hiện ngoài sắc mặt hơi tiều tụy cũng không có gì khác. Anh lại nhìn biệt thự Điền gia, không có lập tức lái xe đi.

Điền Mật nghĩ: " Cha mẹ em bảo, không cho chúng mình bên nhau, còn nói muốn lấy em liên hôn với tập đoàn Tần thị."

Nghe vậy Thư Tử  Vân không hề do dự, lập tức lái xe đi.

Đến căn hộ hai người sống, ý thức Thư Tử  Vân bắt đầu không rõ, thân thể run rẩy khác thường.

Anh nhìn Điền mật đang băng bó vết thương cho mình, anh nghĩ, có khi anh đã bị lây bệnh. Anh cũng sắp biến thành những kẻ ăn thịt người ngoài kia.

Không được, anh không thể làm tổn thương Mật Mật!

Thư Tử  Vân giãy giụa đứng dậy, muốn rời khỏi.

Điền Mật vội vàng nắm tay anh: " Tử Vân, anh muốn đi đâu?"

" Anh bị nhiễm bệnh." Thư Tử  Vân nhìn cô, đôi mắt trước kia lạnh nhạt giờ mang theo tình yêu sâu đậm cùng không tha.

" 0051, em có cái gì khiến chị muốn khóc là khóc ngay được không?"

" Có ạ, có  « lê hoa đái vũ » một lần dùng là 30 tích phân, dùng vĩnh viễn là 90 tích phân."

" Quý như vậy?"

" Nhưng mà rất hữu ích đâu, nó khiến người ta khóc mà không xấu, lại khiến người đối diện thương tiếc, đây là vũ khí của bạch liên hoa!"

Điền Mật suy nghĩ, cô chưa khóc bao giờ, nếu không có « lê hoa đái vũ » nhiệm vụ này có khi khó làm.

" Quyền sử dụng vĩnh cửu."

" Đinh ----- mua sắm thành công « lê hoa đái vũ » trừ đi 90 tích phân."

Sử dụng « lê hoa đái vũ ».

Trong mắt Điền Mật hàm chứa nước mắt, giống như sắp rơi xuống: " Cho nên anh muốn rời khỏi em sao? Anh muốn bỏ lại em một mình nơi này sao?"

Trong lòng Thư Tử  Vân khó chịu, cố sức nâng lên cánh tay không bị thương, vuốt mặt Điền Mật, nước mắt cô liền chảy xuống, rời trên tay anh, nóng bỏng khiến tim anh đau.

" Anh không muốn làm tổn thương em."

Điền Mật vội vàng lắc đầu: " Em không sợ, thật mà, anh có thể ở trong phòng, em sẽ khóa cửa lại, như vậy anh sẽ không làm thương em! Em không muốn rời xa anh, không nghĩ anh ra ngoài, cùng những zombie kia giống nhau, cắn người khắp nơi."

Thư Tử  Vân cũng không muốn, anh nhìn cửa phòng, cũng chắc chắn, trong nhà cũng có đồ ăn, Điền Mật sẽ không bị đói.

Anh nghĩ, có lẽ, không quá mấy ngày, anh sẽ tốt lên, hoặc là, rất nhanh chính phủ sẽ phái người tới cứu viện.

Gật đầu dặn dò Điền Mật khóa cửa cẩn thận, không cần ra ngoài, để Điền Mật đỡ vào ngủ.

 Không ra ngòai? Làm sao có thể!

Dù sao gờ cô cũng lo không bị zombie cắn, cô muốn tìm nhiều đồ ăn, hiện tại mới mạt thế, siêu thị chưa bị quét sạch, thức ăn hạn sử dụng ngắn, nếu không lấy ngay, sau đó lấy được cũng không thể ăn.

Chương 36

Edit: Nguyễn Thủy

Nhăn mày, cô nhớ lúc trước đọc tiểu thuyết mạt thế, hầu như các nữ chủ đều có bàn tay vàng là trữ vật không gian.

Tuy rằng nữ chủ trong tiểu thuyết lần này không có không gian.

" 0051, có thể cho chị không gian không?"

" Có, nhưng phải mua mới được, sử dụng một lần cần 90 tích phân, sử dụng vĩnh viễn cần 200 tích phân."

Điền Mật toát mồ hôi, hôm nay cô đã dùng 140 tích phân, chỉ còn có 180 tích phân, muốn mua không gian, không đủ vốn.

" Ký chủ có thể thiếu nợ~~"

Điền Mật: " ...." Sau khi hoàn thành nhiệm vụ này không biết có được 100 tích phân không, cô đã tiêu tốn gần 400 điểm tích phần.

" Ký chủ không phải đã từng nói, tích phân cũng như tiền, kiếm được là phải dùng, miễn là có giá trị."

Hả? Hình như cô đã từng nói như vậy.

" Vậy không gian có giống trong tiểu thuyết viết, bỏ vào lúc nóng, lấy ra vẫn còn nóng? Bỏ vào lúc lạnh lấy ra vẫn lạnh?"

" Đúng rồi, ký chủ."

" Vậy không gian của chị lớn bằng nào?"

" 50m2. Đồ vật cho vào tự động nén lại, lúc lấy ra vẫn nguyên vẹn."

Được rồi, nghe rất có giá trị. Trừ tích phân thì thôi.

" Chị muốn quyền sử dụng vĩnh cửu."

" Đinh ----- mua thành công không gian quyền sử dụng vĩnh viễn, trừ 200 tích phân."

Điền Mật bỗng nhiên thấy trong đầu có thêm vị trí trống: " Đó là không gian sao?"

" Đúng rồi chị, chỉ cần cách vật thể một mét, hoặc là càng gần, không chạm vào, chỉ cần nghĩ liền có thể đem vật cất vào không gian, chỉ là thu vào hoặc bỏ ra vật chết."

Giống như không tệ lắm, cách khoảng 1m, không cần chạm vào, vậy cô nhìn " vừa mắt" cái gì, liền lấy  dễ dàng. Lại không có người biết là cô làm.

Ừ, bỗng nhiên cảm giác trừ 200 tích phân cũng đáng.

Nhìn thời gian, giống như đã qua 1 giờ. Cô tiến đến cửa phòng, trong phòng truyền ra âm thanh lúc giống như dã thú lúc lại không giống lắm, cô biết, nam chủ đã biến thành zombie.

Suy nghĩ, cô vẫn nên ra ngoài tìm đồ ăn trước.

Cô nhớ tới lúc trước ký thể mua online một thanh kiếm, ký thể yêu thích đồ cổ, thanh kiếm kia tạo hình kỳ lạ rất đẹp, ký thể rất thích, liền mua ngay.

Tuy rằng cô không sợ zombie cắn, thế nhưng đi giữa đàn zombie lại không bị làm sao, người khác nhìn thấy chắc chắn coi cô thành quái vật.

Còn không bằng luyện tập giết zombie.

" Ký chủ, thế giới này còn có nhiệm vụ chi nhánh, có thể giúp ký chủ kiếm tích phân, hoặc là đổi lấy tinh hạch."

" Vậy em còn không nói nhanh." Điền Mật ngạc nhiên lại vui vẻ. Mặc kệ có được tích phân hay tinh hạch, đều tốt, nếu có tinh hạch cô không lo lắng vấn đề thức ăn cho zombie vương nam chủ.

Cô là người, không thể bắt người tới đút cho nam chủ ăn, cô không có nhẫn tâm như vậy. Hơn nữa, ăn tinh hạch sẽ lên cấp nhanh hơn, không biết chừng nam chủ có thể sớm khôi phục năng lực cùng trí nhớ đâu. Như vậy cô có thể sớm hoàn thành nhiệm vụ!

" Giết 10 zombie nhận được 2 tích phân, hoặc là 1 viên tinh hạch cấp 1."

Điền Mật hắc tuyến, giết 10 mới được 2 tích phân, ghét bỏ bĩu môi. Nhưng mà so với không có vẫn tốt hơn.

Chấp nhận nhiệm vụ chi nhánh, Điền Mật đội mũ lưới trai, đeo kính râm, mang theo một cái khẩu trang, bên ngoài mùi máu tanh quá đậm, lại có mùi thối, cô không chịu nổi.

0051 nói còn có « thuốc  tránh mùi » nhưng mà hôm nay cô dùng quá nhiều tích phân lại còn nợ,  không dám mua.

Cô không định lái xe, bởi vì gần tòa nhà có một siêu thị. Hơn nữa đi bộ cũng tiện để cô giết zombie, zombie không cắn cô, cô muốn giết cũng tiện.

Lúc này thang máy vẫn dùng được, cô ở tầng 10, cô không định đi thang máy, liền ở tầng một lấy hết. Vì sợ bị người nhìn thấy, cho nên cô mới đeo kính râm. Hôm nay mới là ngày đều tiên của mạt thế, người còn sống vẫn nhiều.

Vừa mở cửa liền thấy một con zombie  đang lung lay ở ngoài cửa nhà, nghe thấy tiếng động, nó quay người nhìn, trong miệng gào thét, sau đó như không nhìn thấy Điền Mật quay người rời đi.

Điền Mật nhìn chằm chằm vào nó, tuy rằng đeo khẩu trang vẫn ngửi thấy mùi, thở dài, dơ thanh kiếm chém từ đỉnh đầu zombie, đầu đứt đôi, óc chảy ra, zombie ngã xuống đất.

Trong đầu xuất hiện dòng chữ " Số lượng zombie bị giết 01"

Điền Mật nhìn zombie trước mặt, thanh kiếm dính máu màu đỏ lại đen cùng óc trắng, cô nôn khan. Nuốt nước bọt, đem cảm giác ghê tởm áp chế xuống. Tiếp tục đi tới cầu thang.

Lúc đi xuống, trông đầu Điền Mật dòng chữ « Số lượng zombie bị giết »,  tăng lên thành 20.

Lập tức có thể đổi 4 tích phân hoặc 2 tinh hạch. Điền Mật cũng vừa lòng, nghĩ về sau phải giết nhiều zombie hơn mới được.

Cô giết một đường, ra khỏi tòa nhà, cô nghĩ đi ra bên ngoài siêu thị càn quét.

Lúc này trên đường không còn người sống, thỉnhh thoảng có một hai chiếc xe vụt qua, trên đường có không ít xe nhưng cơ bản không còn nguyên vẹn, nhìn ra được, xe đều bị chặn dừng.

Những zombie đó không ngửi được hơi thở người sống, chậm rì đi trên đường.

Cô biết, đây là zombie cấp 0, chờ lên tới cấp 1 trong não có tinh hạch, tốc độ nhanh hơn, đến cấp 5 sẽ sinh ra trí lực. Mà riêng Thư Tử Vân không chỉ khôi lực trí lực, chỉ số thông minh của anh rất cao, sẽ khôi phục trí nhớ, hơn nữa có dị năng hệ tinh thần cường đại nhất.

Nếu anh có ý nghĩ hủy diệt loài người, lúc đó loài người không có sức chống lại.

Tới siêu thị, cửa mở ra.

Bởi vì siêu thị mở cửa rất sớm, ở ngoài cửa có zombie nữ mặc đồng phục màu đỏ, trên ngực còn đeo bảng hiệu, có lẽ là nhân viên.

Cô không lo lắng thức ăn, cô biết mỗi siêu thị đều có kho hàng, liền bước về phía kho.

Cô lấy 20 thùng nước khoáng, nhìn không gian thùng nước chỉ chiếm vị trí nhỏ, cô liền đem tất cả đồ trong kho hàng thu vào sạch sẽ.

Kết quả không gian chỉ có 50m2, đồ vật cho vào còn không chiếm tới 1/3 vị trí.

Chương 37

Edit: Nguyễn Thủy

Điền Mật vô cùng vừa lòng, oán khí thiếu nợ cũng biến mất không thấy.

Không gian này quá cường đại, về sau đi các thế giới khác hoàn thành nhiệm vụ xong có thể dùng.

Giống như nhớ tới cái gì, Điền Mật gọi 0051: " Đồ vật trong không gian của chị, nếu như đi thế giới tiếp theo, có thể mang theo không?"

" Xin lỗi ký chủ, không được, đi thế giới tiếp theo, nếu trong không gian chị còn đồ vật sẽ được tự động bỏ ra."

" Được rồi." Điền Mật nhún vai, vẻ mặt không sao cả.

Cô đến bên ngoài, lấy những thức văn có hạn sử dụng ngắn như kem sữa bò, còn có các loại thịt đông lạnh,  còn lại cô để cho những người khác, cuối cùng, cô không phải người máu lạnh. Không lấy hết sạch mà lưu lại cho người khác.

Cô lại giết zombie, đến cửa hàng dưới nhà, lấy đồ ăn sử dụng ngắn ngày, đồ uống, rồi về phòng.

Cô bỏ ra mấy thùng nước lấy trong siêu thị ra, để tới WC, lấy thùng đựng nước, lại đem tất cả đồ vật trong nhà có thể đựng nước đổ đầy vào. Cô biết qua mấy ngày sẽ ngừng cung cấp nước.

Sau đó lấy trong không gian những đồ ăn sống, nấu chín  rồi cho vào không gian, xong đâu đấy mới đi nấu cơm.

Qua mấy ngày sẽ không có điện, ừm, ngày mai lại đi kiếm máy phát điện đi. Nếu không sẽ bất tiện. Cô tìm máy tính, tải nhiều truyện cùng phim thần tượng về.

Trong khoảng thời gian này không thể xoát độ hảo cảm, xem truyện, cũng có thêm kinh nghiệm công lược.

Cô ăn uống xong, ssau đó kiểm tra xem mình giết được bao nhiêu zombie, trong đầu liền xuất hiện dòng chữ " Số lượng zombie bị giết: 58"

Ừ, cũng không tệ lắm, có thể đổi trước 5 viên tinh hạch cấp 1.

" Ký chủ muốn đổi tinh hạch ạ?"

" ừ, đổi đi."

Trong không gian liền xuất hiện 5 viên tinh hạch trong suốt như thủy tinh.

Đi đến phòng ngủ, hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý cho tốt để nhìn bộ dạng nam chủ, mở khóa ra.

Thử Tử Vân lúc này đang đứng ở gần cửa sổ không ngừng bẻ cửa. Nghe tiếng động anh quay người, lộ ra gương mặt xám đen, da không hư thối quá mức nghiêm trọng, da mặt nứt ra, lộ ra thịt đỏ lòm, đan xem trên mặt, giống như bị người rạch mặt. Ở giữa tròng mắt màu xám trắng, tia máu đỏ, mái đóc rối bời, toàn thân chỉ bị thương mỗi tay, còn đâu sạch sẽ.

Anh gầm nhẹ, nhìn cửa, sau đó đi vào bên trong.

Điền Mật đứng giữa phòng, cô tuy rằng ghét bỏ Thư Tử Vân, nhưng là vẫn còn tạm ổn, ít nhất anh không quá mức ghê tởm như zombie bên ngoài.

Cô không sợ máu tanh, cũng không sợ mùi máu tươi, tất cả lúc trước ở phòng thí nghiệm cô đều đã quen. Chính là mùi hôi thối làm cô thấy buồn nôn.

Trên người Thư Tử Vân cũng có mùi hôi, không biết có phải nguyên nhân do anh không ăn thịt người nên mùi hôi thối này cũng không quá đậm.

Lúc này zombie như người mù, chúng nó chỉ biết đi theo mùi của con người, chờ đến lúc lên cấp 3 sẽ khôi phục thị giác.

" 0051, 5 viên tinh hạch này có thể nam chủ lên cấp 1 không?"

" Ký chủ, em cũng không biết, phải nhìn tư chất của nam chủ, nhưng mà nam chủ là zombie vương, tư chất sẽ không tệ."

Điền Mật gật đầu, đem 5 viên tinh hạch bỏ ra.

 Có lẽ tinh hạch có hương vị riêng, hoặc một sự hấp dẫn khác lạ.

Tinh hạch vừa xuất hiện, Thư Tử Vân kích động, bước chân đi nhanh, cướp lấy tinh hạch trong tay cô, cho vào miệng.

Năm viên tinh hạch nuốt vào bụng, sau đó bùm một tiếng, ngã xuống đất không dậy nổi.

Điền Mật mở to mắt nhìn, phản ứng không kịp. Đã chết? Nam chủ đã chết?

" 0051 làm sao bây giờ?"

" Này, sẽ không sẽ đâu? Hoặc là thăng cấp? Hoặc là một lần ăn quá nhiều?"

0051 cũng không xách định Thư Tử Vân bị làm sao.

Điền Mật lo lắng một hồi, cũng không lo lắng, nam chủ nếu dễ chết như vậy cũng không gọi là nam chủ.

Cố sức kéo Thư Tử Vân lên giường nằm tốt, Điền Mật ra khỏi phòng. Cô cũng không đóng cửa dù sao nam chủ cũng không cắn cô.

Cô lấy kem từ trong không gian ra, mở máy tính, một bên xem phin thần tượng vừa ăn kem, thỉnh thoảng ngó nam chủ.

Bên kia nam chủ không dễ chịu như vậy, tuy rằng anh không biết biểu đạt như thế nào, nhưng anh thấy cả người nóng, rất nóng.

Theo cách nói loài người chính là giống như trong lò nướng, nóng rồi lạnh, giống như trong hầm băng.

Thật ra, Điền Mật cho Thư Tử Vân mới biến thành zombie ăn một lúc 5 tinh hạch, tuy rằng tinh hạch chưa lên cấp, nhưng mà Thư Tử Vân cũng khó chịu được 5 viên một lúc.

May mà tuy rằng biến thành zombie ý chí của anh vẫn không kém.

Cho nên đang lúc Điền Mật ngồi xem hết 2 tập phim thần tượng tải về trên máy tính xong, đi xem Thư Tử Vân, trên mặt anh vẫn màu xám đen nhưng không bị hư thối nữa. Nghe âm thanh, Thư Tử Vân mở mắt ra, tròng mắt biến thành màu đỏ như màu máu tươi.

Anh vẫn là bộ dáng nằm, Điền Mật cúi đầu nhìn, trên người anh không còn mùi thối.

Điền Mật vừa lòng. cô biết Thư Tử Vân sau này khôi phục trí nhớ, cũng nhớ ký ức lúc làm zombie, cho nên để cho dễ dàng, từ lúc này, cô phải nhập diễn.

" Tử Vân, anh có nhận ra em không? Anh xem, anh không cắn em." Điền Mật cởi giày, nằm bên cạnh anh.

" Tử Vân, em rất sợ hãi, zombie bên ngoài thật đáng sợ, còn tốt! Còn tốt, anh ở cùng em!"

Điền Mật nghiêng đầu cười nhìn Thư Tử Vân, trong mắt mang theo vô lực cùng mê mang.

Thư Tử Vân vừa rồi lên cấp 2, mơ hồ nhìn thấy. Anh nghiêng đầu nhìn Điền Mật, đôi mắt chớp chớp, tất nhiên nghe không hiểu Điền Mật nói gì: " Rống ----"

Ừ, Điền Mật cũng coi đây là trả lời đi.

" Đinh ----- độ hảo cảm nam chủ +5. Độ hảo cảm 5."

Ừ, từ lúc này bắt đầu xoát hảo cảm nha!

Cô vừa lòng nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ một lúc, 0051 vừa mới nói rằng, Thư Tử Vân là zombie cấp 2, sau này chỉ ăn được tinh hạch cấp 2 hoặc là 2 viên tinh hạch cấp 1, hay 1 viên tinh hạch cấp 1.

Liền hiểu, số lượng zombie cô phải giết tăng gấp đôi. Haizz~~

Thư Tử Vân dựa gần Điền Mật, anh không biết vì sao muốn lại gần cô. Nghi hoặc chớp mắt nhìn trần nhà, không có động.

Thỉnh thoảng bên ngoài truyền tới tiếng nổ, hoặc là âm thanh xe chạy qua.

Điền Mật tiến vào mộng đẹp.

Lúc tỉnh lại, Thư Tử Vân không ở trên giường.

Chương 38

Edit: Nguyễn Thủy

Bên ngoài trời đã tối, cô bật bóng đèn, đồng trên tủ ở cạnh giường hiện lên 7 giờ 45 phút. Bên ngoài truyền đến từng đợt chuông điện thoại.

Điền Mật xoa tóc, xuống giường mở cửa phòng.

Điện thoại cô đặt trên bàn trà, buổi chiều cha mẹ Điền gọi điện đến nhưng mà cô không nghe, cũng lười nghe.

Phòng khách không bật đèn, Thư Tử Vân ngồi xổm bên cạnh bàn trà, đôi mắt nhìn chằm chằm điện thoại, giống như muốn đục một lỗ vậy.

Anh duỗi tay chạm vào điện thoại, bỗng nhiên điện thoại rung lên khiến anh vội rụt tay về: " Rống ----"

Điền Mật bật điện, Thư Tử Vân liền chuyển ánh mắt ừng ở trên người cô.

Mỉm cười hỏi: " Tử Vân tỉnh ngủ rồi à?"

" Rống----"

Điền Mật nhún nhún vai, đi đến trước mặt anh, cầm lấy điện thoại, vẫn là mẹ Điền gọi tới.

Cô ấn nút từ chối cùng lúc tắt máy luôn.

Thấy Điền Mật cầm điện thoại, nó liền không kêu. Thư Tử Vân nhìn điện thoại lại nhìn Điền Mật, đôi mắt đỏ xoay tròn.

Điền Mật cảm thấy Thư Tử Vân có chút ngốc manh, cười cười, duỗi tay sờ đầu Thư Tử Vân.

Cảm giác bụng đói, cô xuống phòng bếp làm cơm chiên trứng. Ngồi trên sofa vừa ăn vừa xem phim thần tượng.

Thư Tử Vân cũng bắt chước cô, ngồi trên sofa, đôi mắt anh nhìn chằm chằm máy tính đang phát ra âm thanh, lại nhìn xem Điền Mật ăn gì.

Trong mắt vậy mà hiện lên nghi hoặc, Điền Mật nhìn anh suy nghĩ, múc một muỗng cơm chiên trứng đút cho anh.

Thư Tử Vân theo bản năng há miệng, cơm chiên trứng vừa cho tới miệng liền bị nhổ ra: " Rống----- " Anh cảm thấy đồ Điền Mật ăn thật khó ăn!

Điền Mật nhíu nhíu mi, lấy khăn giấy lau khô bên miệng Thư Tử Vân, lại đem cơm anh nhổ ra dọn sạch sẽ.

" Tử Vân không thích ăn sao?"

Cô còn tưởng rằng zombie có thể ăn cơm đâu.

" Rống-----" Tuy rằng nghe không hiểu Điền Mật đang nói gì, nhưng anh vẫn kêu một tiếng.

Hai người đều nghe không hiểu đối phương đang nói gì, nhưng Điền Mật vẫn nói rất nhiều chuyện cùng anh.

Nói hồi ức tốt đẹp khi hai người ở bên nhau, Thư Tử Vân thỉnh thoảng kêu một tiếng, tỏ vẻ tồn tại của anh.

 Sáng sớm hôm sau, Điền Mật ăn bữa sáng xong, liền chuẩn bị ra ngoài, cô đóng chặt các cửa sổ, chỉ sợ mình không chú ý, Thư Tử Vân liền ngã xuống tầng.

Mở cửa, quay đầu lại phát hiện Thư Tử Vân nhắm mắt đi theo mình.

------------ hắc tuyến-------

Bắt đầu từ ngày hôm qua, cô liền phát hiện Thư Tử Vân rất dính cô, cô đi đâu anh liền theo tới.

Cô muốn ra ngoài cũng không thể mang theo Thư Tử Vân, lỡ như ở ngoài, Thư Tử Vân ngửi được hơi thở của người, mất khống chế, anh bây giờ chỉ có cấp 2.

Bây giờ bên ngoài chắc cũng có dị năng giả, đối phó với Thư Tử Vân cũng có tính khiêu chiến.

" tử Vân, em muốn ra ngoài tìm đồ ăn, anh không thể đi theo em."

" Rống -------" Thư Tử Vân nhìn cô không có động.

Haiz.... Điền Mật thở dài, đi vào, đóng cửa. Sau đó nắm tay Thư Tử Vân vào phòng ngủ.

Thư Tử Vân cũng ngoan ngoãn để cô nắm, chỉ là cúi đầu nhìn cô.

Để Thư Tử Vân ngồi trên giường, sau đó Điền Mật nhanh chóng chạy ra ngoài, đem cửa phòng khóa chặt, nhanh chân rời đi.

Thư Tử Vân đập rất mạnh, đập khiến cửa phòng rung động bịch bịch. Cô không chắc chắn cửa phòng liệu có ngăn được Thư Tử Vân không, nhưng cô không có cách nào khác.

Hôm nay cô không ra khỏi tòa nhà, tòa nhà này rất lớn, cũng có không ít zombie.

Cô đi tới siêu thị trong khu lấy máy phát điện, sau đó giết zombie.

Mệt mỏi thì nghỉ một lúc, sau đó tiếp tục giết.

Cô không ngừng tiến bộ cách thức giết zombie cũng càng thuần thục, hiện tại cô chỉ xem những zombie đó thành nhiệm vụ cần hoàn thành.

Cô giết tới tận tối, thỉnh thoảng cô gặp người đứng ở ban công, cửa sổ nhìn mình.

Có lẽ họ thấy rất kỳ lạ, dù sao giờ mới là mạt thế ngày thứ 2, nhiều người không cảm thấy nguy hiểm.

Sắc trời càng tối, cô mệt mỏi lê thân mình về nhà.

Mở cửa bật bóng đèn phòng khách.

Vừa quay đầu liền thấy Thư Tử Vân đứng sau lưng.

mái tóc anh được Điền Mật chải gọn giờ đã rối bù, áo sơmi mới mặc tối qua nhăn rúm, anh không đeo giày.

Anh chỉ đứng nhìn Điền Mật, cô giống như thấy  trong tròng mắt màu đỏ hiện lên không vui cùng lên án.

Điều này khiến Điền Mật dở khóc dở cười.

" Tử Vân ~~ em đi tắm trước, rồi giải thích với anh được không?"

" Rống -----" Thư Tử Vân thấp giọng kêu, sau đó quay đầu đến bên sofa ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn cô.

" ....."

" 0051, thật ra nam chủ đã có trí lực phải không?"

" Ký chủ, em cũng không biết~"

Thôi, không nghĩ vấn đề này nữa.

  Cả ngày giết zombie, trên người dính máu của nó, còn có các chất hỗn tạp ghê tởm, hôi đã chết!

Đi ngang qua cửa phòng nhốt Thư Tử Vân, cô dừng lại, toàn bộ cửa đều bị đam đập nát vụn, nhíu mày, lây chổi quét sạch mảnh gỗ, sau đó đi toilet.

Tắm rửa xong, đem quần áo trên người vứt vào thùng rác.

Cô cầm khăn lông, xoa đi nước còn ở tóc, ra phòng khách, ngồi gần Thư Tử Vân.

 " Tử Vân em biết anh tức giận em ra ngoài cả ngày. Nhưng mà em đi tìm thức ăn cho anh. Anh nhìn xem."

Cô mở tay, là 3 viên tinh hạch cấp 2.

Hôm nay cô giết 302 zombie, hơn nữa hôm qua còn thừa 8 con, cộng vào thành 310 con, cô dùng 60 zombie đổi 3 viên tinh hạch cấp 2.

Vừa nhìn thấy tinh hạch Thư Tử Vân liền vội cầm bỏ vào miệng.

Hôm nay anh không giống ngày hôm qua lập tức ngã xuống, mà vẻ mặt vui thích.

Điền Mật thấy anh như vậy, cũng không để ý tới, mở máy tính xem phim thần tượng.

Một lúc sau tóc Điền Mật bị kéo xuống, nghiêng đều liền thấy Thư Tử Vân nghiêng đầu nhìn mặt mình.

 Da anh giờ giống như người thường chỉ là tái nhợt hơn, giữa tròng mắt từ đỏ biến thành đỏ tím, trông thật đẹp, tơ máu tỏng mắt cũng giảm bớt. Hiện tại anh giống phong cách gothic(*).

(*) Hãy coi câu nói của NTK Ann Demeulemeester: "Cái đẹp có thể làm cho ta sợ hãi" là một lời giải thích ngắn gọn về phong cách gothic trong thời trang. Gothic là bề ngoài của nội tâm u uất, lãng mạn đắm chìm trong quá khứ, là sự quyến rũ thể xác khó cưỡng lại được của vẻ đẹp khác thường.

Ánh mắt anh trong trẻo không ít, khi nhìn Điền Mật, ánh mắt nắm nhìn, không còn mơ hồ.

Lại thăng cấp?

Đúng vậy Thư Tử Vân đã lên cấp 3. Không hổ là zombie vương, đủ cường đại. Trong lòng Điền Mật dơ ngón tay.

" Tử Vân?"

" Rống ----"

" Đinh ---- độ hảo cảm nam chủ +5, độ hảo cảm 10, chị cố lên nha!"

Chương 39

Edit: Nguyễn Thủy

Lại cộng thêm 5 độ hảo cảm.

Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng mà nam chủ còn chưa khôi phục trí lực, cho dù ít, Điền Mật cũng hài lòng.

Phòng Thư Tử vân không thể ngủ, hôm nay cô giết nhiều zombie, thành thành tinh hạch, chắc là đủ để anh ăn trong mấy ngày.

Dựa theo sự thăng cấp của Thư Tử Vân, Điền Mật tin tưởng, anh sẽ nhanh chóng khôi phục năng lực cùng trí nhớ.

Cô đứng dậy, đi đến phòng ngủ chính, không cần cô nói, Thư Tử Vân cũng tự động đi theo.

Mệt mỏi cả ngày, Điền Mật dính vào gối, nặng nề ngủ, không để ý Thư Tử Vân nằm bên người vẫn luôn nghi hoặc nhìn chằm chằm.

Giấc ngủ ngày kéo dài tới giữa trưa ngày hôm sau, bị đói gọi dậy.

 Mơ màng mở mắt liền thấy mặt Thư Tử Vân tái nhợt.

Chớp mắt, đêm qua Thư Tử Vân chính là nhìn cô như vậy. Không phải anh nhìn cô cả đêm chứ?

Khóe miệng rút rút, dùng tay xoa mặt, cười nhìn anh: " Tử Vân, buổi sáng tốt lành!"

Nếu Thư Tử Vân có suy nghĩ, nhất định đầu đầy hắc tuyến, đã giữa trưa, còn ngốc nghếch nói với anh buổi sáng tốt lành.

Lại dùng zombie đổi lấy 3 viên tinh hạch cấp 3, trực tiếp đưa cho Thư Tử Vân.

Sau đó không để ý tới anh, ra phòng, chuẩn bị đi nấu cơm.

Thư Tử Vân luôn ở trong phòng, Điền Mật cũng không lo lắng, ngồi đọc truyện.

Nghiên cứu tâm kế trong trạch đấu, còn có mấy kế hãm hại.

Những cô gái đó thật đáng sợ, Điền Mật rùng mình, hy vọng cô không cần gặp mấy cô gái đó chơi tâm kế.

Lúc thấy Thư Tử Vân đã là buổi chiều.

  Thư Tử Vân  vừa ra, liền thấy Điền Mật nằm trên sofa xem phim, đôi mắt đỏ tím xoay chuyển, chậm rãi tới gần cô, ngồi xuống bên chân.

Điền Mật tầm mắt chuyển qua trên người   Thư Tử Vân, hôm nay anh ăn tinh hạch xong không có thăng cấp, vấn là cấp 3 nhưng mà có thể nói ở giữa cấp 3, ăn thêm vài viên tinh hạch có lẽ sẽ thăng cấp.

Nhưng mà cô cũng không dám cho anh ăn một lần quá nhiều, cho dù vội vàng muốn hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mà nóng vội ăn không được đậu hủ nóng.

Mấy ngày tiếp theo, buổi sáng Điền Mật ra ngoài giết zombie, buổi chiều trở về, sau đó một ngày cho Thư Tử Vân ăn 3 viên tinh hạch cùng cấp.

Zombie trong tòa nhà hầu như bị cô giết sạch sẽ.

Người trong tòa nhà ăn hết lương thực cũng đánh bạo ra ngoài tìm thức ăn.

Cũng có người lái xe rời đi.

Có người không dám, gặp Điền Mật liền nhờ cô lấy thức ăn cho. Điền Mật trợn mắt, cô cũng không phải người giao cơm hộp

Quân đội của chính phủ tới một lần, người trong toàn nhà biết, nếu cứ đợi ở đây sẽ bị đói chết, liền đi theo quân đội.

Chờ đợi bọn họ là con đường mờ mịt.

Bây giờ trong tòa nhà chỉ còn lại Điền Mật cùng Thư Tử Vân, nước hết, điện cũng cắt.

Cô dự trữ rất nhiều nước, đặt ở phòng bếp, toilet, còn có ở trong không gian, cô lại lấy thêm mấy cái máy phát điện.

Vừa đến buổi tối, cả tòa nhà im lặng, tối đen, chỉ có tầng nhà Điền Mật có điện, thỉnh thoảng còn có âm thanh trò truyện.

Điền Mật bây giờ phải lái xe ra ngoài mới giết zombie được, cô đi đường phố đông người, ở đó sẽ có nhiều zombie.

Cô ra ngoài cũng mang theo Thư Tử Vân, những zombie đó vừa thấy anh liền trốn đi, nếu bảo Thư Tử Vân gọi chúng nó, liền ngoan ngoãn nghe lời tụ tập, Điền Mật giết đỡ tốn sức hơn.

Bây giờ có rất nhiều zombie lên cấp, đa số là cấp 1, ngẫu nhiên cũng có cấp 2 và 3.

Lấy được tinh hạch, Điền Mật cùng hệ thống đổi tinh hạch cùng cấp với anh.

Cứ tiếp tục như vậy, Thư Tử Vân không chỉ có tinh hạch ăn, mà Điền Mật còn kiếm được tích phân trả nợ.

Một tuần sau, độ hảo cảm của anh đã lên tới 40 điểm, Thư Tử Vân cũng thành công lên cấp 5.

Chữ đầu tiên anh nói chính là " Đói"

Điền Mật đang xem TV, hôm nay chưa lấy tinh hạch cho anh ăn, cô thói quen cứ buổi chiều mới cho ăn.

Nghe thấy giọng nói Thư Tử Vân, Điền Mật cho rằng mình nghe nhầm, quay đầu nhìn anh.

Đôi mắt anh vẫn là màu đỏ tím, nhưng mà bây giờ hiện ra ánh sáng, xinh đẹp giống như thủy tinh, tròng mắt không còn tơ máu. Làn da so với người bình thường càng thêm trắng nõn, trên môi cũng có màu hồng nhạt. Việc anh thường làm chính là ngốc ngốc nhìn Điền Mật.

Không phản ứng.

Điền Mật tiếp tục xem TV.

" Anh đói."

Giọng nói Thư Tử Vân còn có chút khàn khàn, nghe không nghĩ liền không nghe được.

" Tử Vân, anh... anh nói chuyện?" Điền Mật mở lớn hai mắt, vẻ mặt vừa ngạc nhiên lại kinh sợ.

Ừ, cuối cùng cũng tìm được cảm giác tồn tại, Thư Tử Vân gật đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Điền Mật.

Điền Mật vội lấy ra 3 viên tinh hạch cấp 5 đưa cho Thư Tử Vân, vẻ mặt tò mò nhìn anh.

Một tiếng sau, Thư Tử Vân thành công lên cấp 6.

Mở mắt ra, tròng mắt đỏ tím đổi thành đỏ đen, nhìn qua không khác gì người thường, trong mắt anh không còn trống rỗng mà mang theo suy nghĩ thuộc về loài người.

Anh nhìn Điền Mật, vẻ mặt phức tạp.

" Đinh ------- độ hảo cảm nam chủ + 50, độ hảo cảm 90. Ký chủ thật ngầu!"

Hả? Một lần lại +50 độ hảo cảm là sao?

Không lẽ? Nam chủ không chỉ khôi phục năng lực mà còn khôi phục trí nhớ?

" Tử Vân?"

" Mật Mật."

Giọng nói anh còn hơi khàn, nhưng nói rõ ràng hơn.

Điền Mật mỉm cười, vẻ mặt kinh hỉ: " Tử Vân, anh... anh nhớ lại rồi?!"

" Một chút."

Thư Tử Vân khôi phục năng lực, trí nhớ lại chưa hoàn toàn khôi phục.

Anh nhỡ rõ trước kia anh từng là người, nhớ rõ cô gái trước mặt này nên gọi là Mật Mật, nhớ rõ hai người từng thân mật vô cùng, nhớ rõ anh rất để ý cô. Nhớ rõ ánh mắt vô lực, mê mang.

Chỉ là một chút cô cũng vui vẻ,  dù sao giờ anh mới lên cấp 6, theo cốt truyện, Thư Tử Vân lên cấp 9 mới khôi phục trí nhớ đâu.

Có lẽ lúc mới biến thành zombie anh ăn tinh hạch ngay, cho nên xuất hiện thay đổi với cốt truyện, khiến cho Thư Tử Vân mới cấp 6 đã nhớ được lẻ tẻ ký ức.

" Không sao, từ từ anh sẽ nhớ, không cần vội!"

Điền Mật nhào vào trong ngực anh, trong khoảng thời gian này, đây là động tác khiền cô thích làm nhất. Lúc mới bắt đầu, thân thể anh còn cứng đờ, không ngừng lên cấp, thân thể anh ngoại trừ không có độ ấm, cảm giác mềm mại không khác gì con người.

Thư Tử Vân theo thói quen đỡ lấy cô, sau đó dùng tay ôm eo cô.

Trái tim không đập, lại giống như có gì đó ôm lấy, ấm áp.

Thư Tử Vân thật thích cảm giác này.

Chương 40

Edit: Nguyễn Thủy

Thư Tử Vân khôi phục trí lực ( trí nhớ + năng lực), tất nhiên không dễ gạt như lúc đầu.

Ví dụ như Điền Mật làm thế nào để tinh hạch xuất hiện.

Lại như, máy phát điện nặng như vậy sao Điền Mật mang về được.

Lại có chuyện vì sao zombie không cắn cô.

Điền Mật nói cho anh biết, cô có không gian dị năng.

Còn zombie vì sao không cắn mình, Điền Mật tỏ vẻ, cô cũng không biết, có lẽ do thể chất của cô.

Lúc Thư Tử Vân khôi phục trí lực, hai người liền rời khỏi tòa nhà.

Lái xe đến thành phố I có nhiều zombie nhất, thành phố I có một viện khoa học đầy đủ thiết bị, mục đích của họ liền ở đây.

Cô tới thế giới này là để công lược Thư Tử Vân, anh biến thành zombie, không hề có cảm giác thương hại. Nếu cô không xuất hiện, nguyên nhân do nữ chủ mà anh sẽ nghiên cứu ra thuốc kháng lại virus.

Cô không phải người máu lạnh, cho nên cô hy vọng Thư Tử Vân nghiên cứu thuốc chống virus. Sẽ không vì cô mà thay đổi.

Thành phố I giờ đã nổi tiếng với tên gọi thành phố zombie hoặc là thành phố chết.

Hai người liền ở lại viện khoa học, cô không lập tức muốn Thư Tử Vân nghiên cứu thuốc, chỉ là mặc kệ anh làm thí nghiệm mình thích.

Mà cô mỗi ngày lái xe khỏi thành phố giết zombie.

Vì sao không giết trong thành phố?

Cô nghĩ rằng, trong thành phố nhiều zombie, đối với cô và Thư Tử Vân đều có lợi, điều này coi như đảm bảo an toàn, ít nhất, người bình thường sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến thành phố zombie mà chịu chết.

Ba tháng sau, trong lúc mơ ngủ, Điền Mật bị tiếng nổ lớn cùng tiếng hét chói tai làm bừng tỉnh, lập tức ngồi dậy, không kịp đeo dép, vội vàng chạy tới phòng thí nghiệm nơi phát ra tiếng hét.

Đẩy ra cửa phòng thí nghiệm, Thư Tử Vân mặc áo blouse trắng, ngồi quỳ dưới đất, đồ vật trên bàn đều bị anh hất hết xuống, những thứ đó đều là ống thí nghiệm thủy tinh đựng chất lỏng, quần áo anh đều bị ướt.

Cô không để ý tới mình dẫm lên thủy tinh, không cảm giác đau đớn, vẻ mặt lo lắng vội vàng ôm Thư tử vân.

" Tử Vân? Anh làm sao vậy? Đừng làm em sợ! Tử Vân!"

Thư Tử Vân không trả lời cô, anh lúc này không ngừng gào thét, giống như chịu đựng   đau đớn vô cùng.

Thời gian trôi qua thật lâu, Thư Tử Vân mới trở lại bình thường, anh thở phì phò, duỗi tay ôm Điền Mật.

Điền Mật ngẩng đầu nhìn anh, tóc của anh bị mồ hôi làm ướt hết, làn da giống người thường, thậm chí lộ ra màu hồng nhạt, ý cười trong mắt anh, môi cũng cong lên.

Thấy Điền Mật nước mắt đầy mặt, anh đau lòng nhíu mi, đem Điền Mật bế lên.

Bàn chân cô bị thủy tinh đâm, không có xử lý, máu tươi chảy rất nhiều, thấy Thư Tử Vân không có việc gì, cô mới thấy bàn chân đau đớn.

Bĩu môi nhìn anh, vẻ mặt ủy khuất.

Thư Tử Vân vốn tức giận, nhưng nhìn cô như vậy, anh tức giận không nổi.

Chỉ là bước chân nhanh hơn đưa cô về phòng.

 Thư Tử Vân im lặng không nói gì, nghiêm túc đem thủy tinh  lấy ra. Lại rửa sạch vết thương cho cô, băng bó, làm liền một mạch.

" Tử Vân~~~" Điền Mật yếu đuối gọi anh một tiếng, đáng thương hề hề nhìn anh.

Bây giờ Điền Mật nào có giống lúc giết zombie, tàn nhẫn, lạnh lùng, rõ ràng chính là  em gái yếu đuối đáng yêu.

Thư Tử Vân dừng một chút, không để ý cô, tiếp tục băng bó.

Điền Mật lo lắng không yên, cô cũng không biết cách dỗ khí anh tức giận.

Chủ yếu là, quen lâu như vậy, ngay cả ký thể Điền Mật cũng chưa từng gặp bộ dạng anh tức giận, cô làm sao biết cách dỗ.

Mãi đến lúc 2 chân cô băng kín mít, Thư Tử Vân mới nhìn cô.

Ánh mắt anh thâm thúy, tròng mắt màu đỏ đen giống như có lốc xoáy, đem người ta cuốn vào.

Anh mở miệng, giọng nói so với lúc trước, đã không còn khàn khàn, anh đã khôi phục gióng nói khi làm người, nhàn nhạt rất có từ tính: " Lúc trước luôn làm thí nghiệm, muốn trở về làm người."

Anh dừng một chút, đứng lên, ngồi xuống bên người cô.

" Chính là anh đã chết."

Điền Mật nhào vào lòng anh, giọng nói nghẹn ngào: " Em không để ý, thật sự Tử Vân, em không để ý anh là người hay là zombie. Em chỉ để ý có thể bên anh mãi mãi không, vậy liền đủ."

Thư Tử Vân vươn tay, ôm lấy Điền Mật, môi dơ lên, trong mắt tràn đầy ý cười.

Anh cảm thấy mình thật hạnh phúc, trong lúc anh trở thành zombie, Điền Mật không bỏ rơi anh, luôn ở bên cạnh, anh còn gì không thỏa mãn.

" Vừa rồi, anh làm thì nghiệm cho bản thân, anh muốn, không trở thành người bình thường, cũng hy vọng có thể cho em cuộc sống vợ chồng bình thường."

Nghe anh nói xong, Điền Mật đứng dậy, ngẩng đầu nhìn anh. Cô trừng mắt, lúc đầu nghe không hiểu, sau đó nhớ tới gì, mặt đỏ lên, giống như quả táo chín. Xấu hổ không dám nhìn thẳng Thư Tử Vân.

Thử Tử Vân buồn cười nhìn cô, sau đó lấy một hộp màu đỏ từ trong túi.

Mở ra, bên tỏng là cái nhẫn kim cương, nhẫn rất đẹp, từ lần đầu tiên nhìn thấy Điền Mật liền thích.

Thư Tử Vân nhẹ nhàng lấy nhẫn ra, nắm tay phải Điền Mật, đem nhẫn đeo vào ngón áp út cô.

" Bây giờ chính phủ đóng cửa, không có cách nào lấy giấy đăng ký kết hôn, chờ thêm mấy ngày nữa, chúng mình cũng làm hôn lễ. Tuy rằng không có bạn bè, người thân.... Em để ý sao?"

Hai mắt Điền Mật đẫm lệ, vẻ mặt mang theo ý cười, nhẹ nhàng lắc đầu: " Em không để ý đâu, chỉ cần có thể ở bên cạnh Tử Vân, chẳng sợ không có hôn lễ em cũng nguyện ý."

Thư Tử Vân chưa bao giờ nói một câu dài như vậy, Điền Mật đều kinh ngạc.

Bởi vì: " Đinh ----- độ hảo cảm nam chủ +10, độ hảo cảm 100. Nhiệm vụ hoàn thành."

 " Sao chép ý thức ký chủ---- sao chép thành công ------ chuẩn bị rời khỏi ký thể------"

  "5——4——3——2——1——" 

Trở lại không gian màu trắng, Điền Mật vẫn còn chìm đắm trong cảnh Thư Tử Vân cầu hôn, đối với anh, cô cũng có 70 hảo cảm. Tuy rằng không phải yêu, nhưng đối với cô cũng bỏ ra quá nhiều. Dù sao, mới bắt đầu cô không hiểu gì.

 Cô đối với Thư Tử Vân giống như nuôi lớn, cùng Tư Đồ Minh ở thế trước giống nhau, nuôi động vật còn có tình cảm,huống chi là con người

Bỏ đi những tình cảm trong lòng, Điền Mật gọi 0051.

" Nhiệm vụ hoàn thành 100%, nhiệm vụ chấm 89 điểm. Nhận được 89 tích phân. Hoàn thành tâm nguyện ký thể, nhận được 10 điểm phân phối số liệu. Xin hỏi ký chủ điểm số liệu cho vào đâu?"

" Cho 5 điểm vào gương mặt, 5 điểm vào làn da."

Màn hình xuất hiện.

Nhập lại tư liệu ký chủ:

Tên: Điền Mật

Giới tính: Nữ

Tuổi: 30

Cấp bậc: 5

Gương mặt: 77 (100 mãn phân)

Làn da: 78 (100 mãn phân)

Dáng người: 80 (100 mãn phân)

Trí lực: 70 (100 mãn phân)

Sức khỏe: 60 (100 mãn phân)

Mị lực: 55 (100 mãn phân)

Năng khiếu: Bác sỹ khoa ngoại.

Kỹ năng đặc biệt: Ánh mắt thâm tình ( sử dụng vĩnh viễn), tiểu thẹn thùng ( sử dụng vĩnh viễn), lê hoa đái vũ ( sử dụng vĩnh viễn)

Tích phân 0

Nhìn đến tích phân, Điền Mật hắc tuyến, cô nên may mắn, may mắn nó không phải số âm sao? Như vậy cô không cần mang nỗi lòng trả nợ mà làm nhiệm vụ tiếp theo.

Chương 41

Edit: Nguyễn Thủy

Mấy ngày sau Thư Tử Vân thường ra ngoài một mình.

Điền Mật muốn đi theo, chính là chân cô bị thương, nếu không cần thiết, Thư Tử Vân tuyệt đối không cho cô xuống giường chứ đừng nói ra ngoài.

Nửa tháng sau, vết thương ở chân Điền Mật cuối cùng cũng khỏi, cô cũng được phép ra ngoài.

Thư Tử vân nói rằng cho cô một bất ngờ, dùng khăn trắng che mắt cô lại.

Cảm giác Thư Tử Vân cỏi quần áo của mình, cô xấu hổ, tuy rằng 2 người nên làm đều đã làm.

Cô hơi giãy giụa.

" Đừng nhúc nhích."

Thử Tử Vân nghiêm túc nói, cô liêng nghe lời không động.

Thư Tử Vân mặc xong, cô cảm giác đây hình như là váy.

Thư Tử Vân dắt cô lên xe, chạy một lúc mới dùng lại. Sau đó anh nắm tay cô, đi vài phút rồi mới dừng lại.

Thư Tử Vân dừng một chút, duỗi tay tháo tấm khăn trắng xuống, cô hơi híp mắt.

Lúc này hai người đang đứng trước nhà thờ. Bên trong đều được trang trí bởi lụa trắng, hoa hồng trắng thuần khiết kỳ lạ. 

Ở cửa là các zombie nữ mặc lễ phục váy trắng, trên tay ôm bó hồng trắng, tuy rằng vẻ mặt hơi khó nhìn, nhưng cũng có thể đoán ra, lúc trước các cô làm người cũng là những cô gái xinh đẹp. Bên trong nhà  thờ, hai bên là zombie nam, nữ mặc lễ phục, hầu như toàn là zombie cấp 4, cáp 5.

Phía trước thảm đỏ, chúa Jesus đứng cùng mục sư zombie, trong tay nó còn cầm kinh thánh.

Quay đầu nhìn Thư Tử Vân, hai mắt long lanh, vẻ mặc ngạc nhiên. Cô không ngờ tới, anh nói cho cô hôn lễ, là thật sự chuẩn bị.

" Tử Vân." Giọng nói cô mang theo nghẹn ngào.

Thư Tử Vân cười nhợt nhạt, vươn tay: " Tiểu thư xinh đẹp, em nguyện ý cùng anh bước vào phần mộ hôn nhân sao?"

Điền Mật duỗi tay, đặt vào lòng bàn tay anh, gật đầu.

Đi qua những zombie không có suy nghĩ kia, cô đem ánh mắt họ trở thành chúc phúc.

Có mấy zombie trong tay cầm pháo hoa, lúc họ đến gần, liền kéo pháo hoa, cho dù không có âm nhạc, không có nụ cười, Điền Mật vẫn cảm thấy hạnh phúc.

Gương mặt cô tràn ngập ý cười, đi theo Thư Tử Vân đến trước mặt mục sư.

Bọn họ không hy vọng mục sư có thể nói.

" Tôi lấy danh nghĩa của thượng đế,  xin thề: Từ ngày hôm nay tôi là chồng của Điền Mật, từ hôm trở đi, bất kể là phúc hay họa, giàu hay nghèo, bệnh tật hay khỏe mạnh, tôi đều yêu am, quý trọng em, cho đến lúc tử thần đem chúng ta tách ra."

Anh vừa dứt lời, có lẽ Thư Tử Vân đã sớm huấn luyện tốt, các zombie đồng loạt vỗ tay. Zombie cầm pháo hoa bắt đầu bật.

Sau khi kết hôn Thư Tử Vân đối với cô càng tốt.

Zombie không thể nào cứng rắn, cho nên Thư Tử Vân mới làm thí nghiệm kia.

Bây giờ thí nghiệm thành công, nhưng anh vẫn là zombie, không cách nào để lại con cháu.

Điền Mật bắt đầu khuyên anh nghiên cứu loại thuốc chống được virus, ban đầu anh không đồng ý, chính là không chịu nổi cô làm nũng.

Dùng thời gian nửa năm, anh cuối cùng cũng nghiên cứu được loại thuốc kháng zombie.

Anh không muốn mang theo Điền Mật tiến vào cuộc sống con người, anh cảm bây giờ rất tốt.

Hiện tại anh đã lên cấp cao nhất, không cần thăng cấp, anh thống trị zombie, dạy  bọn họ cách sống.

Anh mang theo Điền Mật rời khỏi thành phố I không xa, bây giờ nơi an toàn nhất là căn cứ phía nam.

Anh lấy thân phận zombie vương, hẹn gặp người thống trị căn cứ phía nam.

Trong cốt truyện còn có một nam xứng quan trọng - Phương Nam, còn có nữ chủ Lê Tố Tố.

Phương nam là thanh mai trúc mã Lê Tố Tố,  người cai quản cả căn cứ phía nam là cha hắn, không lâu sau liền đến lượt hắn tiếp quản, hắn tàn nhẫn độc ác, dã tâm lớn, mềm mại duy nhất là nữ chủ.

Lúc này nữ chủ mới chấp nhận Phương Nam, trong cốt truyện, nữ chủ ở mạt thế tiến tới nửa năm mới quen Thư Tử Vân khôi phục trí lực.

Trước khi gặp anh, nữ chủ đối với trúc mã có tình cảm, chỉ là lại yêu Thư Tử Vân.

Lúc này không có Thư Tử Vân ở giữa, nữ chủ liền chấp nhận Phương Nam, nửa tháng trước cùng hắn kết hôn, thành phu nhân căn cứ.

Lê Tố Tố gặp Thư Tử Vân liền thấy anh trông thật quen, trí nhớ cô tốt liền nhớ ra anh là ai.

" Tiến sĩ Thư."

Giọng nói cô kích động, Phương Nam quay đầu nhìn cô: " hai người quen nhau?"

Lê Tố Tố gật đầu: " Anh ấy là tiến sĩ hóa học dạy trong trường."

Phương Nam gật đầu, bảo sao, anh ta nghiên cứu ra thuốc chống zombie, phải biết rằng trong căn cứ cũng có không ít nhà khoa học, nhưng lại không nghiên cứu ra loại thuốc này.

Cho nên thuốc trong tay Thư Tử Vân đối với Phương Nam thật sự quan trọng.

" Tiến sĩ Thư." Phương Nam lớn lên không đẹp trai, là loại đàn ông bình thường, ảo giác đâu óc hắn ta đơn giản, thật ra, trong xuống hắn là người tâm cơ thâm trầm.

Thư Tử Vân gật đầu không nói gì,

" Phương tiên sinh, tôi là vợ của Tử Vân, tên Điền Mật, rất vui vẻ khi gặp ngài, cùng phu nhân Phương gặp gỡ." Điền Mật cười lễ phép, kéo tay Thư Tử Vân, dáng vẻ thân mật.

" Lần này chúng tôi đến chắc chắn Phương tiên sinh đã biết mục đích, không biết Phương tiên sinh có gì thắc mắc không?"

Thư Tử Vân không để ý hắn, vậy mà để phụ nữ nói chuyện, Phương Nam rất không vui.

Nhưng vẫn gật đầu: "  Không có thắc mắc gì, nhưng tôi làm sao có thể tin tưởng, phu nhân Thư nói xem."

Điền Mật gật đầu, nhướng mày: " Hiểu như vầy, Phương tiên sinh có thể thử xem. Đây là một phần thuốc, dùng trong 6 tháng."

Nói cô liền đem ống nghiệm ném về phía Phương Nam.

Phương Nam tiếp ống nghiệm, bảo cấp dưới đi thử.

Hai tiếng sau, dược hiệu thành công, Phương Nam rất vui vẻ, nhưng lại không vui: " Vì sao công hiệu chỉ có 6 tháng? Mà không phải vĩnh viễn?"

" Người không ngừng có sự trao đổi chất, thuốc liền bị thải ra bên ngoài cơ thể, đây cũng là quy luật tự nhiên."

Phương Nam gật đầu hơi trầm tư: " Lời 2 người nói chúng tôi đồng ý, lấy nơi này làm ranh giới, hai bên từ nay nước sông không phạm nước giếng, mỗi tháng, chúng tôi lấy số lượng động vật sống đổi thành thuốc vừa đủ."

  Lại suy nghĩ: " Hợp đồng tôi không mang đến, qua mấy ngày ký lại hợp đồng, chúng ta định ngày đi."

Thật ra hắn muốn mang thuốc về phòng thí nghiệm, những người ở đó có thể căn cứ vào phương thuốc này mà tạo ra được thuốc không, nghiên cứu càng nhiều thuốc, như vậy hắn không cần ăn nói khép nép với một con zombie.

Cho nên kết quả đoán trước.

Phương Nam ký hợp đồng với Thư Tử Vân, zombie cùng loài người ở chung hòa bình.

___________

Editor: không biết các nhà khác Edit truyện mạt thế như thế nào 😔😔😔. Lúc đầu đọc không có cảm giác gì lắm đến lúc ngồi Edit mấy đoạn zombie ăn thịt người, mình suýt nữa nôn 😭😭😭, cảm giác ghê rợn luôn 😰😰😰.

Ngày này tuần sau Editor đang ở trường nghe phổ biến những điều trước khi thi rồi, dù vậy vẫn cố gắng đăng nốt thế giới này. Có ai thương mình không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro