Chương 56: Trẫm và tướng quân cởi chiến bào ( 02)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

BÃO CHƯƠNG NHÂN NGÀY UPDATE-ER THI XONG=)))

Edit: Tử Vy

Beta: Đậu

======================================

"Tiểu tướng quân, nước tắm đã chuẩn bị"

Thu Từ nhìn thấy tiểu thư nhà mình trở lại, tức khắc nhiệt tình tiếp đón, cầm lấy khôi mũ của nàng, lau tay áo, cẩn thận đặt sang một bên.

"Ân." Đường Tịnh lên tiếng, cởi bỏ áo giáp trên người.

Nàng đi vòng ra sau bình phong, thử nhiệt độ nước trong bồn, xoay người cười với nha hoàn chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của mình

"Này, Thu Từ nhà ta là thoả đáng nhất."

"Tiểu tướng quân liền biết  thú ta."

Gương mặt Thu Từ , mắt thường có thể thấy đỏ, không biết vì cái gì, đều là nữ tử, nhưng mỗi lần chờ tiểu tướng quân đi tắm, nàng liền nhịn không được mặt đỏ tim đập.

Thu Từ đi ra phía trước, hầu hạ Đường Tịnh cởi áo trong.

Thu Từ yên lặng nuốt nước miếng, tiểu tướng quân nhỏ nhắn không chút mỡ thừa, không giống những người đàn ông thô kệch khác, cả người đều là cơ bắp gân guốc, đường cong thân thể nàng rất xinh đẹp, hai chân lại dài lại thẳng, cánh tay thon thả, lại tràn ngập lực lượng cảm, toàn thân nàng là màu đồng cổ cân xứng, nên có thịt thì có, kích cỡ kia có thể khiến các cô nương hâm mộ.

Đường Tịnh bước vào thau tắm, làn nước ấm áp làm cả người nàng thả lỏng, lưng tựa vào thành thau, một đầu tóc đen như mây như yên. Thu Từ cẩn thận túm tóc nàng lại, rồi sau đó cầm lấy khăn vải, lau người cho Đường Tịnh.

Mặc dù cách nhau một lớp khăn vải, Thu Từ như cũ có thể cảm nhận làn da rắn chắc hữu lực, Đường Tịnh lớn lên ở biên giới, nhưng làn da nàng không hề thô ráp, xúc cảm cực hảo, chỉ là trên người nàng có một vài vết sẹo, phá hủy kết cấu giống như ngọc bích..

Những vết sẹo đó, tất cả đều là trên chiến trường chém giết để lại, mỗi lần nhìn thấy vết sẹo này, Thu Từ rõ ràng ý thức được, người nàng hầu hạ không phải là những thiên kim tiểu thư khuê các kiều dưỡng, mà là một tướng sĩ chân chính!

Nhìn Đường Tịnh mỏi mệt nhắm mắt nghỉ, Thu Từ động tác càng thêm mềm nhẹ, sợ hãi ảnh hưởng đến tiểu tướng quân nhà mình.

Tiểu tướng quân lớn lên cũng thật đẹp, cũng không trách thành Nguyệt này, nhiều cô nương đều thích nàng như vậy,  tiểu tướng quân lớn lên rất tuấn nha, nàng còn có võ nghệ cao cường, cũng không cao cao tại thượng, quả thực quá phù hợp vớ tiêu chuẩn cô nương kén vợ kén chồng ở Nguyệt thành.

Đường Tịnh quả thực rất mệt, nhiệt độ nước ấm, cùng sự chăm sóc chu đáo của Thu Từ, đều làm nàng không đề phòng, liếc mắt một cái.

Tắm gội xong, Thu Từ lấy một chiếc áo choàng sạch sẽ mặc cho Đường Tịnh.

Bây giờ là tháng 6, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm ở Nguyệt thành khá lớn. Ban ngày trời nóng hận không thể vai trần. Buổi tối mặc quần áo đơn lẻ sẽ cảm thấy hơi lạnh.

Thu Từ vén mái tóc đen Đường Tịnh bằng một chiếc khăn che mặt sạch sẽ, sau đó buộc cao bằng một sợi dây tóc màu đỏ.

Lúc này Đường Tịnh, một thân hắc hồng kính trang thúc eo, phác họa thân hình quyến rũ, mái tóc đen buộc sau đầu, lúc nàng không cười lại là thanh quý lãnh túc, nhưng chỉ cần môi khẽ nhếch lên một đường vòng cung , cả người giống như là một người khác, tự mang một cổ bĩ khí, phong lưu lại không dưới lưu, có thể làm cho trái tim tiểu cô nương loạn nhịp.

Đường Tịnh đưa tay sờ lên khuôn mặt nhỏ của Thu Từ, "Tiểu Thu Từ thẹn thùng cái gì a, về sau gả cho ai thì làm sao?"

"Thu Từ không cần gả chồng! Thu Từ nguyện ý cả đời hầu hạ tiểu tướng quân!" Thu Từ vừa nghe liền nóng nảy.

Đường Tĩnh cười gõ đầu nàng, "Vô nghĩa, có chuyện gì hầu hạ ta cả đời? Nếu ta là nam nhi, ta nhất định sẽ chấp nhận ngươi,ai, đáng tiếc cho nhà ngươi, tiểu tướng quân ta, không có bản lĩnh"

Thu Từ trái tim nhỏ cơ hồ muốn nhảy ra khỏi cổ họng, nghe một chút đi! Thu Từ rất muốn nói, khi tiểu tướng quân là nữ nhi thân, nàng, nàng cũng nguyện ý.

Bên ngoài sắc trời đã tối sầm xuống, trong phủ tướng quân đã sáng đèn. Khác với kinh đô phồn hoa, cách bài trí phủ tướng quân rất đơn giản, không có nhiều hành lang khúc chiết gấp khúc cùng cửa ánh trăng.

Sau khi rời khỏi sân chính là một cái hoa viên nhỏ, Đường Tịnh bước vào liền nhìn thấy một quý công tử bạch y đang đứng dưới giàn nho.

Những cây nho xanh mướt tạo ra những chùm quả nho tinh xảo kiêu sa, làm toát lên khí chất nguyên thủy như ngọc công tử, điểm thêm chút khói lửa trần gian.

Như nghe thấy tiếng bước chân, hắn xoay người liền nhìn thấy Đường Tịnh đã thay áo giáp tướng quân.

"Nha, cửu điện hạ sao lại ở đây một mình?" Đường Tịnh cười liếc nhìn giàn nho phía sau, nàng đưa tay lên, hái một chùm nho chín cắn một viên, "Rất ngọt."

Nàng nói rất ngọt, ánh mắt lại cực kỳ làm càn rơi vào trên mặt Triệu Thừa Diệc, cũng không biết giọng nói ngọt đang nói quả nho hay người trước mặt.

Lúc nàng đi tắm rửa thay quần áo, người này cũng rửa mặt chải đầu một phen, nguyên bản hoàng tử quần áo cũng đã thay, một thân trắng nõn, bọc thân mình hắn nhìn hơi có chút văn nhược, cộng thêm sắc mặt trắng như tuyết, giống như người vừa mới bước ra thủy ngọc phù dung, nhìn thủy linh linh, khiến người ta rất muốn ăn.

"Ta chỉ đi dạo một vòng." Triệu Thừa Diệc khiêm tốn có lễ gật đầu với nàng.

"Ăn thử đi." Nàng hái một quả nho đưa lên môi hắn, "Nguyệt thành chúng ta , không có ai bên cạnh, nhưng có rất nhiều

quả nho màu đỏ tím bị niết ở đầu ngón tay thon dài, để sát vào môi thiếu niên mặt như quan ngọc, hiện lên một vẻ đẹp nao lòng.

Triệu Thừa Diệc vừa mở miệng muốn từ chối nàng đút, nhưng vừa mở miệng, quả nho đã bị ép vào trong miệng hắn, đầu ngón tay nhỏ của tiểu tướng quân vô tình chạm vào môi hắn, Triệu Thừa Diệc có chút xấu hổ lùi về sau một bước, trái tim bắt đầu đập loạn xạ.

Răng cắn vỏ nho, nước chua ngọt lập tức tràn vào miệng.

"Ta nghe nói, cửu điện hạ là tự nguyện cưới ta?" Đường Tịnh một tay xách theo quả nho, đồng thời đối với Triệu Thừa Diệc làm ra một cái thỉnh thu thập, dẫn người đến phòng ăn.

"Là, tiểu tướng quân có thể kêu ta Thừa Diệc."

Triệu Thừa Diệc mặt lại đỏ, nhìn một cái bình thường cũng không dám nhìn tiểu hỏa nhi người trong lòng.

Ta ở kinh thành, vẫn luôn ngưỡng mộ tiểu tướng quân."

"Ngưỡng mộ?" Đường Tịnh hơi nhướng mày, trên môi lộ ra nụ cười bướng bỉnh

"Ta nghe nói, ở kinh thành, đều đồn ta là la sát nữ, Thừa Diệc trước kia vẫn chưa gặp qua ta, đâu ra cảm giác ngưỡng mộ? "

"Là những người đó ếch ngồi đáy giếng, không hiểu tiểu tướng quân." Triệu Thừa Diệchơi chùng xuống, lúc trước nhìn thấy Đường Tịnh ở bên ngoài phủ tướng quân, liền có một loại cảm giác giống như bị người này nhìn thấu.

Người khác tuy ở kinh thành, t ý thức tồn tại yếu ớt, xem ra ai cũng có thể khi dễ, nhưng kia chỉ là màu sắc tự vệ hắn, trên thực tế nhãn tuyến hắn trải rộng triều dã, hắn thu thập tư liệu có quan hệ với Trấn Quốc tướng quân phủ, cường điệu điều tra vị tiểu tướng quân này.

Tiểu tướng quân một thân quái lực, võ nghệ xuất chúng, vì quanh năm xông pha với đám quân sĩ, tính tình sáng sủa, đầu óc đơn giản.

Hắn muốn bước lên vị trí đó, làm tiểu tướng quân khăng khăng một mực luyến mộ mình, đây mới là con đường thuận lợi nhất, Đường gia nhiều thế hệ tòng quân, phụ thân tiểu tướng quân, bào huynh tướng quân Trấn Quốc đóng giữ phương nam Tần quốc, hai huynh đệ tuy rằng phân thủ hai bên, nhưng cảm tình rất tốt, chỉ cần cưới tiểu tướng quân, sẽ có trăm vạn quân Đường gia làm hậu thuẫn!

Nhưng mà ——

Người trước mắt này cũng không giống như là đầu óc đơn giản!

"Kia Thừa Diệc nói nói xem, ta làm ở đâu tốt?"

Đường Tịnh vừa đi vừa ăn nho, tâm trạng vô cùng thoải mái, khiến người ta không khỏi cảnh giác.

"Tiểu tướng quân bảo vệ quốc gia, đã làm được điều mà nhiều đấng nam nhi không làm được chỉ cần điều này thôi cũng đủ để Thừa Diệc khuynh mộ."

Triệu Thừa Diệc trấn tĩnh tâm trí, tự nhủ đừng hoảng sợ, hắn có thể thắng!

"Thật sự?" Đường Tịnh bước chân ngừng lại.

Sau lưng nàng là cánh cửa dẫn ra sân sau, bên cạnh cửa có đặt hai ngọn đèn sừng dê, mờ nhạt quang phản chiếu ánh anh khí mặt mày nàng đều nhu hòa vài phần.

"Thật sự." Triệu Thừa Diệc gật đầu đáp.

"Như vậy a." Đường gia nhìn mặt mày tuấn tú của hắn, chợt nở nụ cười,

"Vậy thì Thừa Diệc, ngươi có bằng lòng vì ta ở lại Nguyệt thành không, chúng ta ở Nguyệt thành liền thành thân."

Triệu Thừa Diệc trong lòng vừa động, lộ ra sự vui mừng gãi đúng chỗ ngứa , "Nếu tiểu tướng quân nguyện ý gả ta, Thừa Diệc tất nhiên là nguyện ý."

Đường gia vẫn luôn ở quan sát vẻ mặt của hắn, nói đến đây, vở kịch tự nhiên sẽ tiếp tục, nàng nắm lấy tay Triệu Thừa Diệc kéo vào trong viện,

"Vậy thì, hiện tại ngươi có thể cùng ta đi gặp phụ thân, để lão nhân gia chọn ngày lành tháng tốt."

Triệu Thừa Diệc phối hợp đi theo Đường Tịnh tiến lên phía trước, trong lòng lại tính toán, tiểu tướng quân làm như vậy là có ý gì, chẳng lẽ thử chính mình?

Khóe môi hắn khẽ giật, đáng tiếc tiểu tướng quân đã tính sai, hắn rất muốn cưới nàng, cho dù hiện tại có định bái đường thành thân nàng cũng sẽ không bối rối.

Đường tướng quân lúc này đang cùng phu nhân nói chuyện, Đường phu nhân sinh ra ở danh môn Tiêu gia, lúc trước gả cho Đường tướng quân, chính là bị một phu nhân quý tộc trong kinh cười nhạo, nói nàng danh môn khuê tú tốt, không gả cho thế gia tử,mà muốn gả cho hành quân trượng đại quê mùa.

Đường phu nhân cũng không bị ảnh hưởng gì, tính mạng là của chính mình, hiện giờ đã mười mấy năm trôi qua, phu quân nàng là tướng quân ngay thẳng, nhà cửa sạch sẽ, nàng là duy nhất, không cần nhật tử lục đục với nhau, nhiều tự tại, so với chút thủ đoạn hậu trạch nhận hết việc xấu xa, phu quân nhẫn nại một phòng nâng di nương, còn muốn phòng ngừa tiểu tiện nhân ở sau lưng chơi xấu, chẳng phải tốt hơn nhiều sao?

Những gì họ đang nói đến cũng là vị lão hoàng đế bị bao đưa tới cửu điện hạ.

"Nàng nói Hoàng Thượng, rốt cuộc là ý gì?" Đường tướng quân là người thô tục, đều đến Đường phu nhân làm tham mưu.

"Hầu gia, ta vẫn là lo lắng cho Đường gia của chúng ta." Đường phu nhân thở dài.

Từ xưa được chim bẻ ná, lão tổ tông Đường gia đi theo hoàng đế thiên hạ Thái Tổ,lão tổ tông kỳ thật mong đợi điều này, cho nên con nối dõi Đường gia rất ít cùng Hoàng gia kết thân, phòng ngừa cuốn vào đoạt đích nước đục bên trong.

Đại Chu quốc hiện giờ đã truyền năm đời, Đường gia trấn giữ biên giới qua nhiều thế hệ, quan hệ với các tướng lĩnh khác gắn bó với nhau, rắc rối khó gỡ, nếu không nếu không có các quốc gia vẫn luôn không an phận có chung đường biên giới với Đại Chu, sợ là Đường gia đã sớm đem lương cung bị giấu.

Lão Trấn Quốc tướng quân, biết trước sẽ có một ngày, vì phòng ngừa thảm họa diệt môn, đã có ý thức mở đường lui. Đường tướng quân cùng phu nhân chỉ có một cô con gái, sau đó không sinh thêm, phỏng chính là kiêng kị Hoàng Thượng.

Ngay cả chuyện hôn sự Đường Tịnh, bọn họ cũng không dám tự mình quyết định, cho nên mới viết thư cho lão hoàng đế nhờ ông ta tuyển phu quân cho Đường Tịnh.

Quả nhiên, những thế gia quý công tử được phái đến trước đây đều là lũ chuột vô đạo đức, ăn chơi nhậu nhẹt gái gú cờ bạc,, bọn họ dọa một cái cũng cút về kinh thành, vốn dĩ, bọn họ tính chờ hoàng đế mở miệng, làm cho bọn họ tự hành hôn phối cho Đường Tịnh, lại không dự đoán được, lão hoàng đế trực tiếp đem con trai mình đến.

"Cửu điện hạ này, nhìn là tốt." Đường tướng quân đối với Triệu Thừa Diệc khá hài lòng, hắn nhìn qua thực khống chế rất tốt, khuê nữ nhà mình nếu thật sự gả cho hắn, nhất định có thể đè chết người ta, không thể lật tẩy được.

"Chàng nghĩ đến quá đơn giản." Đường phu nhân bất đắc dĩ mà nhìn mắt trượng phu, người này là này tướng công, có thể đã dùng tâm nhãn của mình để đối phó với kẻ thù, Về cách nhìn người, , hoàn toàn không có tuệ căn, hoàn toàn là cái ngốc bạch ngọt.

"Chẳng lẽ là ngươi suy nghĩ phức tạp quá sao?Tịnh Tịnh chúng ta thông minh, con bé so với ta còn cường hơn, nếu cửu điện hạ kia thực sự có vấn đề, con bé nhất định sẽ tìm cách hù dọa người ta trở về."Đường tướng quân đem phu nhân phao trà, bưng lên tới một ngụm buồn.

Đường phu nhân trừng mắt nhìn hắn, giơ tay vỗ vỗ mu bàn tay hắn, "Ngươi cái đại quê mùa, đã bao nhiêu năm, còn học không học nếm trà."

Đường tướng quân cầm tay phu nhân , nhéo nhéo, "Phu nhân đừng động thủ, ta da dày thịt béo, lại sợ đau."

phu nhân Đường tướng quân nhà mình là thật sự bảo bối, tưởng nàng từ nhỏ cẩm y ngọc thực, ở khuê trung dưỡng bạch bạch nộn nộn, hiện giờ lại cùng hắn ở  quan thủ trải qua nửa đời, hắn chỉ hận không thể đối xử tốt hơn một chút.

Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, gã sai vặt tới truyền lời, nói là tiểu tướng quân và cửu điện hạ tới.

Phu thê hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, rồi sau đó buông lỏng tay, sửa sửa quần áo.

Đường Tịnh kéo Triệu Thừa Diệc vào phòng, Đường phu nhân nhìn khuê nữ nhà mình nắm tay cửu điện hạ , mí mắt không hiểu sao mà nhảy dựng một cái.

"Cha, nương, 2 người tuyển chọn ngày lành đi, con và Thừa Diệc muốn thành thân." Đường Tịnh nửa điểm đều không trải chăn, trực tiếp quăng một tiếng sấm.

Đường tướng quân kinh ngạc đứng lên khỏi ghế, tuy rằng hắn cảm thấy cửu điện hạ cũng không tệ lắm, nhưng ngày đầu tiên nhìn thấy hắn, chi tiết về hắn đều không biết, trực tiếp thành thân có phải quá nhanh?

"Khuê nữ, điều này không tốt." Đường tướng quân khóe nhếch miệng nhìn về phía Triệu Thừa Diệc, lại thấy vẻ mặt hắn ngượng ngùng, trong mắt không khỏi vui mừng,

Đường tướng quân:...... Không phải, vì sao cửu điện hạ ngượng ngùng? không phải hắn phải gả cho đại khuê nữ!

Đường phu nhân ổn định hơn Đường tướng quân, nàng nhìn về phía Đường Tịnh, hai người nhìn nhau một hồi lâu, Đường phu nhân nở nụ cười, "Cũng hảo, chỉ là cuộc hôn nhân này do hoàng thượng ban cho, cửu điện hạ thân phận đặc thù, vẫn là muốn Hoàng Thượng tuyển nhật tử mới được."

"Trước khi Thừa Diệc tới, phụ hoàng nói Thừa Diệc, tới Nguyệt thành rồi, mọi việc đều do tướng quân cùng phu nhân làm chủ." Triệu Thừa Diệc vội nói, "Phụ hoàng nói, tiểu tướng quân là vì Đại Chu ta mới phí thời gian đến nay, không thể hoãn thêm thời gian vì lễ nghi phiền phức,."

"Nếu như vậy, ta đây cùng tướng quân cùng nhau tuyển nhật tử, các ngươi ở Nguyệt thành liền  thành thân." Đường phu nhân nói.

Đường tướng quân nghe vậy, liền có chút nóng nảy, muốn nói nhưng bị phu nhân nhéo thịt bên hông .

"Vậy như vậy, cha mẹ, chúng ta đi ăn cơm đi, con đói rồi." Đường Tịnh nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Thừa Diệc, "Thừa Diệc khẳng định cũng đói bụng."

Mấy người vừa nói chuyện vừa cùng nhau hướng tới nhà ăn, Đường Tịnh cùng Triệu Thừa Diệc đi đi phía trước, tướng quân cùng phu nhân đi sau.

"Phu nhân, không phải nàng nói cửu điện hạ có vấn đề sao, làm sao có thể?" Đường tướng quân lo lắng gãi gãi đầu.

"Ta sẽ nói với chàng sau, bây giờ thì câm miệng." Đường phu nhân thấp giọng nói, "Là phúc hay họa, nếu tránh không khỏi, chỉ có thể đi một bước tính một bước."

Đường tướng quân nghe cái hiểu cái không, nhưng không tiếp tục nói.

Một bữa ăn tối khá yên bình.

Buổi tối đi ngủ trước, Đường Tịnh kêu Thu Từ đi, trong chốc lát quả nhiên chờ Đường phu nhân.

"Tịnh Tịnh, con có phải đã có chủ ý?" Đường phu nhân không phải ngốc bạch ngọt, ngụy trang Triệu Thừa Diệc lại vô hại, cũng không che giấu được thân phận hắn hoàng tử.

Đương hoàng đế, tâm tư đa nghi, cho dù Triệu Thừa Diệc không chớp mắt, hắn cũng là hoàng tử, có thể làm lão hoàng đế nhả ra, làm hắn cưới Đường Tịnh, không thể không nói hắn có thủ đoạn.

"Nếu hắn muốn diễn, vậy để hắn diễn." Đường Tịnh nở nụ cười, gương mặt xinh đẹp cực kỳ dưới ánh nến.

Đường phu nhân đau lòng, đưa tay vén tóc bên tai,"Nếu con sinh ra trong một gia đình bình thường, con thậm chí không thể tự mình quyết định hôn sự"

"Như vậy khá tốt, hơn nữa." Đường Tịnh dừng một chút, "Con coi cửu điện hạ lớn lên rất ngon miệng."

Đường phu nhân khí cười, "Con nói thô tục gì thế, mỗi ngày đi theo đám đại quê mùa hỗn kia,"

"Hải, đại quê mùa lớn nhất không phải là  trong nương phòng sao? Con xem nương rất vừa lòng." Đường Tịnh cười nói, "Nương, đừng lo lắng,  lão Triệu gia hắn phải đối với Đường gia chúng ta là xuống tay, chúng ta trốn tránh cũng vô dụng, hắn là quân, chúng ta là thần, nhưng hắn đã giao đao, con đao cuối cùng không hữu dụng, không nhất thiết phải như vậy. "

Đường phu nhân thấy  khuê nữ nhà mình, đầu óc thanh tỉnh, không giống như bị Triệu Thừa Diệc làm hôn mê, tâm liền vững vàng rơi xuống. Nữ nhi nàng từ nhỏ thông tuệ, chỉ cần trong lòng biết điều đó thì không thể sai được.

Đưa tiễn tâm Đường phu nhân, Đường Tịnh cởi áo ngoài, vén tóc, thổi nến rồi lên giường đi ngủ, vành tai đỏ bừng của Triệu Thừa Diệc bởi vì ngượng ngùng, nhịn không được thấp xuy một tiếng: "Thật thú vị."

khách viện trong Tướng quân phủ, Triệu Thừa Diệc đang xem một quyển thư, không bao lâu, Bạch Thuật nhảy vào từ cửa sổ hé mở, quỳ một chân xuống đất "Chủ tử, việc ngài phân phó đã làm thỏa đáng."

"Ân, trong kinh có tin tức?" Triệu Thừa Diệc thanh âm lãnh đạm.

"Tam hoàng tử tin vào bằng chứng mà ngài đưa ra, cho rằng vụ ám sát Lục hoàng tử là do quỷ giở trò." Bạch Thuật một năm một mười mà đem tin tức báo cho Triệu Thừa Diệc.

"Tốt lắm, để bọn họ tự mình chiến đấu trước, hiện tại... vẫn còn quá nhiều người." Triệu Thừa Diệc nhàn nhạt nói, "Ngươi đi xuống."

Bạch Thuật nghe vậy, lại quỳ không nhúc nhích, biểu tình có chút do dự.

Triệu Thừa Diệc ngẩng đầu nhìn hắn một cái, "sao?"

"Chủ tử, ngài thật sự muốn cưới tiểu tướng quân sao?" Bạch Thuật không nhịn xuống, "Tống tiểu thư kia......"

Bạch Thuật không thể hỏi về điều đó, bởi vì Triệu Thừa Diệc ánh mắt đã trầm xuống,

"Đừng hỏi cái gì không nên hỏi, nhớ rõ ngươi là ai."

"Đúng vậy, huộc hạ cáo lui!" Bạch Thuật đáy mắt hiện lên một tia không cam lòng, rốt cục nhảy ra khỏi cửa sổ.

Triệu Thừa Diệc nhìn chằm chằm cửa sổ một lúc lâu, cười lạnh một tiếng, quả là một phương pháp hay, Bạch Thuật bên cạnh cũng bị hắn mua.

Bạch Thuật trong miệng Tống tiểu thư, chính là đích nữ thừa tướng-- Tống Tương Nghi,năm bảy tám tuổi vào cung làm bạn chơi của tiểu công chúa, tình cờ gặp được cảnh Triệu Thừa Diệc bị tiểu thái giám khi dễ, sau lại, lâu lâu cho hắn ấm áp từng giây từng phút.

Hắn cũng không cự tuyệt, có người cho hắn thêm cơm, không muốn mà không được. Hắn tuy rằng không thể hiểu được thiện ý của nàng là từ đâu mà đến, nhưng hắn không phải người tốt, có người vội vàng đưa cho hắn lợi dụng, không cần vô ích.

Hắn để mắt tới, bởi vì hắn không tin trên đời này có người đối xử tử tế vô cớ với người khác, quả nhiên, vài năm sau, hoàng đế muốn đem Tống Tương Nghi gả cho bát hoàng tử hoang dâm vô độ làm bát hoàng tử phi, Tống Tương Nghi tới tìm hắn, hai mắt đẫm lệ mà nhìn hắn, nói nàng tâm duyệt hắn.

Ngay lúc đó, trong lòng Triệu Thừa Diệc không hề dao động, thậm chí còn muốn cười một tiếng, hóa ra nàng tiếp cận mục đích của chính mình, ở chỗ này a.

Tác giả có lời muốn nói: Cửu hoàng tử tàn nhẫn độc ác X tiểu tướng quân

=======================

Hôm nay ad mễ kiểm tra thấy bên dưới bị trùng đến 2 lần nên đã fix gòi nhó, ai gặp trường hợp các chương khác nhớ alo tụi tui nhóa ;-;

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro