Chương 6: Vị hôn thê trong lời đồn của tổng tài bá đạo (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Nữ chính giản dị cố chấp.

Edit: Tiểu Vũ

Beta: Nguyễn Hân

— — — — — — —

"Câu này đáng lý ra phải để tôi hỏi mới đúng nhỉ?" Ngữ khí của Đường Tịnh cực kì bình tĩnh, thậm chí lông mày cũng không nhăn lại dù là một chút, chỉ quét ánh mắt hờ hững nhìn qua người phụ nữ kia, nhìn như vậy còn có chút cao cao tại thượng(1), "Tại sao cô lại xuất hiện ở trong phòng nghỉ của vị hôn phu của tôi?"

(1) Cao cao tại thượng – 高高在上 – gāo gāo zài shàng (cao cao ở phía trên, chỉ địa vị cao, còn để chỉ lãnh đạo xa rời quần chúng, xa rời thực tế). Hay còn có ý khác là chỉ địa vị tôn quý, hoặc thái độ kiêu ngạo coi rẻ người khác.

(Nguồn: hoasinhanhca.wordpress.com và leosansutu.wordpress.com)

"Vị hôn phu" ba chữ này vừa thốt ra, trong nháy mắt sắc mặt của người phụ nữ kia liền trắng bệch, cô ta há miệng thở dốc, vài lần muốn nói nhưng lại thôi.

Đường Tịnh: "Tuy rằng dáng người của cô thật sự rất tốt, nhưng...... hình như chúng ta có chút không phù hợp để ở trong một mối quan hệ chân thành như vậy?"

Vừa dứt lời cô ta ngay lập tức luống cuống tay chân lôi từ trong túi giấy ở trên mặt đất ra một bộ quần áo, nhìn chung là vì quá khẩn trương, nên hơn nửa ngày sau mới mặc xong bộ váy.

Cô gái cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn thẳng Đường Tịnh, "Thật thật thật xin lỗi, tôi không biết cô là vị hôn thê của Mộ tổng, anh ấy không nói là ảnh có vị hôn thê, không, không phải, ý của tôi là......"

Đường Tịnh nâng tay lên, ý nói cô ta có thể ngậm miệng lại rồi, "Cô rất thường xuyên đến chỗ này lắm à?"

Thật ra lúc người phụ nữ này tiến vào phòng của tổng giám đốc cô đã tỉnh dậy, ngây ngốc trong bóng tối một hồi lâu, đôi mắt cũng có thể nhìn rõ một số thứ, ví dụ như người phụ nữ này động tác rất quen thuộc mà đi vào căn phòng này. Quen thuộc đến nỗi cũng không cần bật đèn, cũng rất biết rõ cách bài trí của phòng nghỉ.

Cô ta mấp máy môi lẩm bẩm một lúc lâu sau cũng gật đầu, sau đó lại vội vàng nói: "Cô đừng có hiểu lầm, tôi hay tới đây là để giúp Mộ tổng dọn dẹp."

Đường Tịnh ý tứ sâu xa mà "À" một tiếng, "Quét dọn kiểu gì mà lại đi cởi sạch quần áo? Chơi cosplay chủ nhân và hầu gái à?"

Mặt của cô ta lập tức đỏ lên, giống như có chút uất ức muốn giải thích gì đó, nhưng lại lo sợ thân phận của đối phương song cũng không dám nhiều lời.

Đúng lúc này, bên ngoài phát ra tiếng giày da dẫm lên mặt sàn làm bằng đá cẩm thạch, tiếp theo là tiếng tay nắm cửa bị vặn mở, cửa phòng nghỉ bị mở ra.

Một tay Mộ Thời Hàn kéo kéo cà vạt, một tay còn còn đặt ở trên tay nắm cửa, nhìn thấy trong phòng nghỉ có thêm một người nữa, chân mày liền cau lại.

Mộ Thời Hàn: "Hạ Tiểu Mạt, tại sao cô lại ở chỗ này?"

Anh nhìn thấy quần áo rơi vãi trên mặt đất, còn có một túi giấy đặt ở bên cạnh, chẳng hiểu sao tâm tình lại bắt đầu cảm thấy bực bội —— lại tới nữa.

"Em...... Em không cẩn thận đem cà phê đổ lên người, cho nên mới tới đây thay quần áo một chút, Mộ tổng, em không biết vị hôn thê của anh cũng ở đây." Mắt Hạ Tiểu Mạt bỗng dưng đỏ lên, nhìn thẳng vào mắt Mộ Thời Hàn, mang theo một tia ủy khuất cùng xấu hổ và giận dữ, "Em đã giải thích rõ với vị tiểu thư này rồi, hình như cô ấy đang hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta."

Đường Tịnh thong thả ung dung vén chăn lên rồi bước xuống giường, khoanh tay trước ngực nhìn ừm cái tên vừa nghe rất giống của nữ chính tiểu bạch hoa, sau đó lại đem tầm mắt dừng trên người Mộ Thời Hàn "Vị tiểu thư này nói, cô ta không biết anh có vị hôn thê kìa, sao anh không nói chuyện với cô ta đi."

Mộ Thời Hàn mang theo Đường Tịnh đến công ty, vì để tuyên bố rằng mình là người đã có chủ, chứ không phải là để cho những người chẳng hiểu chui từ đâu ra đến gây hiểu lầm.

Đường Tịnh lại nói tiếp: "Nhìn qua thì, có lẽ là giữa Mộ tổng và vị Hạ tiểu thư này có chút chuyện cũ, hai người tự giải quyết cho tốt đi, tôi ra ngoài đợi anh."

Cô nói xong, cũng không thèm nhìn đến Hạ Tiểu Mạt, lập tức đi đến phía cửa ra ngoài.

Hạ Tiểu Mạt này cũng là một trong số những nữ chính, cốt truyện hình như là cô trợ lý nhỏ ngu ngu ngơ ngơ, bị cấp trên gây khó dễ, sau khi bị dính cà phê lên người, liền trốn vào phòng nghỉ của bá tổng thay quần áo, vừa vặn bị tổng giám đốc đột nhiên tiến vào nhìn thấy, sau đó thì sao, sau đó thì cuộc sống rất nhàn hạ chứ sao nữa, cứ theo cốt truyện tổng tài yêu phải trợ lý nhỏ mà triển.

Cái gì? Bạn hỏi vì sao quần áo cô ta bị dính cà phê lại muốn chạy tới phòng nghỉ của tổng giám đốc thay ra à? Đương nhiên là trợ lý nhỏ yêu thầm đại tổng tài rồi, bình thường toàn lén lút đến, cho rằng trong thời gian này tổng giám đốc sẽ không trở về, cô ta chỉ mượn phòng nghỉ một chút mà thôi, nếu đối phương phát hiện ra cũng không thể làm được gì cô ta, hơn nữa gặp được rồi, nói không chừng còn có thể tiến triển ra một mối tình với bá tổng cũng nên, những quyển tiểu thuyết bá đạo tổng tài yêu tôi đều dựa theo cốt truyện như thế viết nha.

Bạn nói rằng lòng dạ của cô ta quá đen tối ư? Ngây thơ, ngây thơ vô số tội đến không hợp lý còn thật thà bướng bỉnh và cứng đầu, nhưng tất cả những thứ đó chỉ để che giấu dục vọng thật sự của cô ta mà thôi.

"Làm gì có chuyện cũ nào." Mộ Thời Hàn canh ngay lúc Đường Tịnh lướt thoáng qua người mình, quơ lấy một cái liền bắt được cánh tay của cô, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn Hạ Tiểu Mạt, cô ta nói những điều đó tuy rất thật nhưng tất cả đều là giả, cô ta cất giấu loại tâm tư nhỏ nhen gì anh biết tất.

"Đến ban quản lý nhân sự thanh toán tiền lương đi, năng lực của cô không thích hợp để làm việc ở Mộ thị." Mộ Thời Hàn nói.

Sắc mặt của Hạ Tiểu Mạt lúc trắng lúc xanh, vẻ mặt khó tin nhìn Mộ Thời Hàn, giống như đang nhìn một tên tra nam phụ lòng mình, "Vì sao vậy, Mộ tổng anh không thể đuổi việc em được, vị hôn thê tiểu thư này, tôi đã giải thích với cô rồi mà, giữa tôi và Mộ tổng chẳng có gì cả, cô hiểu lầm rồi, tôi không thể bị mất việc được, cô có cảm thấy mình như vậy là hơi quá đáng không?"

Cứ cho là Đường Tịnh biết đi, mạch não của nữ chính tiểu bạch hoa chỉ có thể đem đi so sánh cùng với siêu nhân mà thôi, chuyện cũ của Tống Sơ Tịnh, bởi vì không giải thích rõ ràng như này nên mới bị nam chính giận chó đánh mèo đó, nhưng khi thành thật đối mặt với nhau một lần, cô vẫn cảm thấy tức cười.

Đáng tiếc khi cô kéo khóe miệng mình nhếch lên, cơ bản là nặn không ra một cái biểu cảm mỉm cười nào cả, "Hạ tiểu thư, tôi còn chưa đi đâu, từ đầu tới cuối, tôi cũng không có đi xúi giục vị hôn phu của mình đuổi việc cô à nha? Cô như vậy là đang muốn giận cá chém thớt tôi sao, cô có cảm thấy mình như vậy là hơi quá đáng không?"

Hạ Tiểu Mạt nghe vậy, liền tức đến đỏ mắt, vẻ mặt bướng bỉnh nói: "Nếu không phải lỗi do cô, thì Mộ tổng đuổi việc tôi vì lý do gì chứ!"

"Đuổi việc cô, là bởi vì năng lực của cô không đủ, cô thân là trợ lý thực tập, tôi lại phải lặp đi lặp lại nhiều lần chuyện cô không được ngồi thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, công việc giao cho đều mắc lỗi hết lần này lần khác, ngay cả một chút việc nhỏ cũng làm không xong, còn chưa nói đến chuyện chưa được tôi cho phép, lại dám bước chân vào phòng nghỉ của tôi, tôi cho rằng loại nhân viên như vậy, Mộ thị nhận không nổi." Mộ Thời Hàn nói một chút cũng không khách sáo.

Hạ Tiểu Mạt không phục, "Nhưng anh cũng không chính miệng nói ra, em cho rằng anh đối với em và những người phụ nữ khác không giống nhau, anh luôn luôn bao dung em, không đuổi em ra khỏi thang máy, cũng không vì em mắc lỗi trong lúc làm việc mà giận chó đánh mèo em."

Đường Tịnh nghe vậy nhướng mày, ánh mắt nhìn chòng chọc Mộ Thời Hàn, bên trong tràn ngập sự ngạc nhiên, "Thì ra vị hôn phu của tôi, lại đi bao che cho một trợ lý thực tập sinh nha."

Mộ Thời Hàn duỗi tay xoa đầu Đường Tịnh một cái, rồi thì thầm vào tai cô: "Đừng quậy."

Rồi sau đó, lại ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Tiểu Mạt, khi nhìn thẳng mặt cô ta sắc mặt anh đã hoàn toàn lạnh như băng, "Không tự mình mở miệng đuổi cô ra khỏi thang máy, là tôi đang lễ phép và khách khí, cô cũng không phải trực thuộc cấp dưới của tôi, tôi có nói qua vài lần với cấp trên của cô rồi, nhưng nhìn cô có vẻ như không để lời nói của cấp trên vào tai, nếu không phải do cấp trên của cô thấy cô làm thực tập sinh cũng không dễ dàng gì, cô cho rằng cô vẫn có thể làm việc ở đây nữa?"

Hạ Tiểu Mạt vẻ mặt tuyệt vọng và đau khổ, nước mắt như hạt trân châu thi nhau lăn xuống cô ta cứ làm như anh đang muốn tuyệt tình với cô ta vậy, "Mộ tổng...... Phải chăng người bình thường giống như chúng em đều không có quyền con người? Các người đều là những người cao cao tại thượng, sao có thể hiểu được sự nghèo nàn của bọn em chứ, anh tùy tiện nói một câu là có thể đuổi việc em, em không ngờ rằng anh là loại người như vậy, em cho rằng anh và những người khác không giống nhau!"

Đường Tịnh:...... Hay thật, bắt đầu lên đến vấn đề mâu thuẫn giai cấp rồi đấy, quả nhiên không chỉ đơn giản là ra vẻ!

Mộ Thời Hàn cũng đã mất hết kiên nhẫn, anh ôm chặt bả vai của Đường Tịnh, mang cô cùng ra khỏi phòng nghỉ, "Xin lỗi, làm phiền em nghỉ ngơi rồi."

Đường Tịnh dùng đôi mắt đen lúng liếng của mình nhìn anh một lúc lâu, người này đúng thật là nửa điểm cũng không bị những lời nói kia của Hạ Tiểu Mạt làm ảnh hưởng, nếu dựa theo văn mẫu của bá đạo tổng tài, nam chính khi nghe xong những lời đó, sẽ cảm thấy đối phương không giống người thường, rất có chí khí rất thật thà rất lương thiện rất dũng cảm rất đặc biệt.

Đường Tịnh tưởng tượng trong đầu, nếu Tống Sơ Tịnh là người đứng ở chỗ này, gặp chuyện như này sẽ phản ứng thế nào, "Không cần phải xin lỗi, ngài Mộ."

Cô hất văng cánh tay của Mộ Thời Hàn đang đặt trên vai của mình ra, "Tôi phải đi về rồi, về chuyện hôn ước, tôi nghĩ chúng ta cần phải suy xét tương đối tốt đã."

Tống Sơ Tịnh không phải Đường Tịnh, cô ấy không biết cốt truyện, cũng không biết rằng mình chỉ là một nữ phụ ác độc.

Tống Sơ Tịnh từ nhỏ đã tiếp thu những giáo dục tinh anh nhất, cô ấy tự phụ nhưng cũng cần có tự tôn, thông minh quả cảm, gia thế xa hoa. Tống Sơ Tịnh là thiên kim tiểu thư nhà giàu nên có sự kiêu ngạo của riêng mình. Theo như lời nói của Hạ Tiểu Mạt, cùng với đủ loại thái độ biểu hiện lúc trước, hầu như đều chứng minh rằng Mộ Thời Hàn nhìn người phụ nữ này bằng con mắt khác. Là một Tống Sơ Tịnh kiêu ngạo, cô ấy tuyệt đối sẽ không cho phép trong cuộc đời của mình xuất hiện loại vết nhơ như này.

Một vị hôn phu không chung thủy, không cần phải tồn tại làm gì.

Cánh tay Đường Tịnh bị người khác mạnh mẽ giữ chắc, Mộ Thời Hàn cảm thấy anh không nên buông tay, buông ra sẽ phát sinh một số chuyện anh tuyệt đối không muốn nhìn thấy.

Anh quay đầu lại nhìn Hạ Tiểu Mạt vẫn còn cứng đầu đứng yên tại chỗ lau nước mắt, ngữ khí lạnh đến mức có thể ngưng tụ thành băng, "Cút! Tôi nghĩ cô Hạ đây sẽ không thích bị người ta quăng ra khỏi tòa nhà Mộ thị này đâu."

Hạ Tiểu Mạt ngay lập tức run run một chút, vội vàng ngồi xổm xuống nhặt quần áo còn vương vãi trên mặt đất, giống một con thỏ bay nhanh ra khỏi văn phòng của tổng giám đốc.

Trong văn phòng, chỉ còn lại Đường Tịnh và Mộ Thời Hàn, Mộ Thời Hàn duỗi tay kéo cơ thể của Đường Tịnh lại phía mình, mặt đối mặt nhìn thẳng vào cô, rất thành thật mà giải thích: "Anh và người phụ nữ kia không thân với nhau."

Đường Tịnh lãnh đạm nói: "À, thì cũng chỉ là thường xuyên cho cô ta dọn dẹp phòng nghỉ mà thôi, không thay ở nơi nào khác mà lại thay trong này, thật sự là không thân đâu á nha."

Trong lòng Mộ Thời Hàn vô cớ nhen nhóm lửa giận, "Em nói gì vậy, anh chẳng hiểu gì cả, A Tịnh, anh không việc gì phải lừa em, huống hồ lùi lại một vạn bước(2) mà nói, em cho rằng khẩu vị của anh kém đến mức đó à?"

(2) chỗ này chắc ý của anh Hàn là ảnh phải nhượng bộ chị Tịnh rất nhiều? Tại 'lùi một bước' là đã nhượng bộ rồi đây ảnh phải lùi một nghìn bước. Aiza đúng làm cột nhà không dễ dàng gì cho anh a.

Đường Tịnh một chút cũng không dao động, "Vị Hạ tiểu thư kia dáng người rất tốt đó, dậy thì cũng không tồi, đã là một nhân viên không đủ tiêu chuẩn, sao lại để lại công ty lâu vậy, ngài Mộ, đừng coi tôi là một đứa ngốc."

Cô lại lần nữa lùi về sau một bước, muốn tránh khỏi tay của Mộ Thời Hàn, nhưng người này lại dùng sức bắt lấy, cô thế mà trong lúc nhất thời lại tránh không được, "Mời anh buông ra, lôi lôi kéo kéo như vậy, chẳng hay chút nào."

Mộ Thời Hàn hít sâu một hơi, áp xuống lửa giận trong người, "Rốt cuộc phải làm thế nào, em mới chịu tin anh?"

Đường Tịnh lạnh lùng nói: "Vấn đề ở đây không phải là tin anh hay không tin, mà là tôi hy vọng sau này, sẽ không xuất hiện thêm một người phụ nữ trần truồng, chất vấn tôi là ai, vì sao lại xuất hiện ở nơi này."

Cô duỗi tay, gỡ từng ngón một của Mộ Thời Hàn đang nắm lấy cánh tay của mình, "Nếu ngài Mộ không thể xử lý tốt việc riêng của mình, hôn ước giữa chúng ta lại phải thương lượng thật tốt rồi."

Cô ném tay của Mộ Thời Hàn ra, lập tức hướng cửa phòng đi ra, nhưng một thân ảnh nào đó còn nhanh hơn cô, anh một tay đẩy cửa khép lại, khiến Đường Tịnh bị vây ở giữa thân thể anh và cánh cửa.

Mộ Thời Hàn: "Không được, có vấn đề gì hiện tại hai ta cùng giải quyết với nhau, từ trước tới nay anh đều thật lòng nghiêm túc với hôn ước giữa chúng ta, A Tịnh, mặc kệ giữa bọn mình có hiểu lầm gì đó, đừng lấy chuyện hôn ước ra nói đùa."

"Tôi không rảnh mà đi đùa giỡn với anh." Đường Tịnh rất nghiêm túc mà sắm vai Tống Sơ Tịnh, một thiên kim nhà giàu đi tới công ty liền phát hiện vị hôn phu của mình có con chó cái khác ở bên ngoài, nhất định là sẽ có phản ứng như này.

"Em đi ra đây với anh!" Mộ Thời Hàn kéo cánh tay Đường Tịnh, lôi cô ra khỏi phòng tổng giám đốc, bên ngoài những trợ lý thư ký đó vẫn lén lút thảo luận tin đồn về tổng giám đốc của bọn họ, nháy mắt tất cả đều im bặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro