Chương 86 :Bá tổng mặt mỏng mất trí nhớ (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Phạm

Beta:

======================================
Thủy thành là một tòa thành hẻo lánh ở phía nam thành phố, thành thị này cách biển rất gần. lúc tháng ba âm lịch, trong không khí phản phất tơ liễu phiêu tán.

Trong viện điều dưỡng vùng ngoại ô, Tư Nam Hạo chậm rãi mở mắt, trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ mờ mịt, hắn cố sức ngồi xuống, lại phát hiện tay chân mình mềm mại vô lực.

Hắn là ai vậy, đã xảy ra chuyện gì, đâu là đâu?
Đúng vào lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, Hạ Du Du giống như mọi ngày đi vào, thình lình đối lại một đôi mắt màu hổ phách, cô sửng sốt một lúc lâu, sau đó ánh mắt hiện lên một tia mừng như điên “ Anh tỉnh rồi!”

Tư Nam Hạo nhì biểu tình trên mặt cô, đáy lòng phỏng đoán, người này nên biết mình, hơn nữa là người vô cùng quen thuộc?  Trong đầu hắn thử nghĩ, vẫn không nghĩ được gì.

“ Cô là ai?” Trong ánh mắt Tư Nam Hạo là tinh khiết ngoài dự đoán.

“ Em là Hạ Du Du.” Hạ Du Du vốn còn có chút không yên, bây giờ đã xác định hắn cái gì cũng không nhớ rõ. Cảm thấy rất bình tĩnh “ Anh sao vậy, em đi gọi bác sĩ giúp anh!”

Còn chưa chờ Tư Nam Hạo tiếp tục nói cái gì, Hạ Du Du đã muốn họi bác sĩ đến, sau một lúc kiểm tra, xác định Tư Nam Hạo đã bình phục.
Tư Nam Hạo từ miệng bác sĩ biết được, hai năm trước hắn xảy ra tai nạn xe cộ, ước chừng được hai năm sống đời sống thực vật, bởi vì tại nạn xe cộ làm hắn bị chấn thương ở não, cho nên mới bị mất trí nhớ, có thể tìm trí nhớ trước kia hay không, thì phải xem vận khí.

Một tháng sau, Tư Nam Hạo tích cực khỏe lên, bằng vào vẻ bề ngoài xuất sắc, tính cách cởi mở, Tư Nam Hạo ở trong bệnh viện lập tức hấp dẫn vô số, thu hoạch rất nhiều uư ái của các nữ hộ sĩ nhỏ và nữ bệnh nhân.

Hạ Du Du đưa khăn mặt cho hắn “ Đừng liều mạng như vậy, lau mồ hôi đi.”

Tư Nam Hạo cười cười với cô, lúc sau tiếp tục hồi phục, có lẽ bởi vì không có trí nhớ, hắn không thích Hạ Từ Từ tới gần mình.

Bất quá, bác sĩ nói, hai năm này, Hạ Du Du chưa bao giờ bỏ rơi hắn, cơ hồ là mỗi ngày đều đến phòng bệnh nhìn hắn, làm bạn cô, thật sự là một cô gái tốt hiếm có.

“ Chúng ta… Lúc trước là quan hệ gì?”  Vấn đề này, nghẹn ở trong lòng La Bàn Hạo rất lâu, nhưng hắn vẫn không hỏi, nhưng mà trốn tránh không có ý nghĩa gì, vẫn là phải đối mặt.

Hạ Du Du đưa tay đến trước mặt Tư Nam Hạo, ngón áp út của cô đeo một chiếc nhẫn, cái nhẫn kia cùng nhẫn trên tay La Bàn Hạo, là một đôi.

Tư Nam Hạo đạt được dữ đoán ben trong đáp án, trên mặt vẫn lộ vẻ tươi cười cởi mở, nhưng tâm lý lại âm thầm cảnh giác Tư Nam Hạo: “ Cho nên, chúng ta đã kết hôn?”

“ Đúng vậy, ba năm trước chúng ta đã kết hôn.” Hạ Du Du cố gắng bảo trì bình tĩnh, đôi mắt cô phiếm hồng “ Chúng ta kết hôn không bao lâu, anh lại xảy ra tai nạn xe cộ.”

“ Thật sự xin lỗi.” Ngón tay ấp út đeo nhẫn của Tư Nam Hạo chuyển động, lại không dấu vết đánh giá Hạ Du Du “ Tôi sẽ cố gắng nhớ lại?”.

Thân thể Hạ Du Du cứng đờ “ Bác sĩ nói, rất khó, không sao , tuy rằng kí ức trong quá khứ nghĩ không ra, nhưng chúng ta có thể cùng nhau sáng tao ra càng nhiều kí ức.”

Đáy mắt cô tràn đầy vẻ ái mộ, hoàn toàn là ánh mắt nhìn người yêu, cũng không làm bộ.
Nhưng ánh mắt như vậy, không làm La Bàn Hạo cảm động, bất quá công phu ngụy trang không tồi, hắn trơ mắt tỉnh lại, bên người chỉ có nữ nhân này, vô luận lời cô nói của cô là thật hay giả, hắn cũng không thể bứt dây động rừng.

La Bàn Hạo không hỏi lại nữa, nhưng thời gian tiếp theo, mỗi ngày thời gian hắn phục hồi càng nhiều, mặc kệ muốn làm gì, thân thể khỏe mạnh là không thiếu được.

Trong phòng tắm bệnh viện, La Bàn Hạo đứng đứng đầu chanh, nước theo trên hai má hắn chảy xuống, hồi phục hơn một tháng, nước vốn trên cơ thể hắn, chậm rãi bắt đầu khôi phục lại, hắn cúi đầu, nhìn ngón tay mình.
Hắn giữ cái nhẫn kia xuống khỏi ngón áp út, thất được trên ngón áp út có một vết sẹo vòng kì quái, một vòng vết sẽo kia, có chút như bị nhẫn sứt mẻ, hắn so đáp án với nhẫn cùng vết sẹo lớn nhỏ, không phù hợp.

Hắn cảm giác trên ngón áp út của mình, thật sự có một chiếc nhẫn, nhưng tuyệt đối không phải giống cái này.

Hắn nhớ lúc ban ngày, thái độ kia của Hạ Du Du, giống như có chút không quá để hắn nhớ tới quá khứ, rất kỳ quái, nếu là người yêu nhau, khẳng định sẽ trăm phương nghìn kế làm cho hắn nhớ tất cả.

Cho nên nữ nhân kia, đang nói dối!

Cô nhất đội có mưu đồ gây rối với mình, nghĩ vậy một chút, La Bàn Hạo bỗng nhiên cảm thầm nguy cơ mười phần!

Tư Nam Hạo nhìn mình trong gương, anh tuấn bất phàm, khí chất xuất trần, nhân gian hiếm có, nữ nhân kia tuyệt đối mơ ước sắc đẹp của hắn!

Công phu ngắn ngủi trong chốc lát, trong đầu Tư Nam Hạo đã nghĩ tới một trăm linh tám loại âm mưu.

Về phần một phần vạn xác suất, đối phương thật sự không nói dối sao?

Tư NamcHạo: Làm sao có thể! Nữ nhân kia lớn lên bình thường như vậy, làm sao xứng đôi với hắn anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâmphong , khí chất xuất trần như như thế!

Tư Nam Hạo trải qua hơn một tháng cẩn thận quan sát suy luận, cuối cùng cho ra kết luậ Hạ Du Du là kẻ lừa đảo.
Khẳng định là nữ nhân kia mơ ước sắc đẹp của hắn, cố ý dùng thủ đoạn xóa đi trí nhớ của hắn, thông đồng với bác sĩ lừa hắn, thế mà nói xấu hắn cùng cô ta kết hôn!

Não một khi hoạt động không bình thường, hoàn toàn không dừng được!

Chẳng hạn như, nữ nhân kia khẳng định có lai lịch rất lớn, nói không chừng còn có bối cảnh màu đen thần bí gì đó, nhắm vào hắn mỹ mạo như hoa, sau đó là dung mạo mĩ thiếu niên đẹp đẽ, không lừa gạt được, thẹn quá hóa giận, làm cho hắn mất trí nhớ, hơn nữa còn làm giả thân phận cô nhi của hắn, nói không chừng cha mẹ thân nhân đều bởi vì hắn, bị nữ nhân này lặng yên không tiếng động xử lý!

Chẳng hạn như, nửa đời sau hắn cùng nữ nhân kia cùng một chỗ…

Tư Nam Hạo bỗng dưng níu chặt áo mình lại, hắn không có thời gian rảnh rỗi, thân thể thuần khiết như ngọc, tuyệt đối không thể để nữ nhân kia làm bẩn!

Hắn phải tìm cơ hội chạy trốn!

Bất quá trước khi chạy trốn, hắn tuyệt đối không thể đánh rắn động cỏ, hắn phải mai danh ẩn tích, tuyệt đối không thể lại rơi vào ma trảo của nữ nhân xấu xa mơ ước sắc đẹp của hắn!

Thật đáng sợ!

Tư Nam Hạo cuộn tròn lại chiu vào trong chăn, đem mình đắp thật kín.

Lúc sau, Tư Nam Hạo trong thời gian ba ngày, làm một kế hoạch tự nhận là cực kỳ hoàn mỹ.
Cân nhắc nhiều lần, lúc sau xác nhận không lầm, Tư Nam Hạo vuốt tuyến nhân ngư tám khối trên cơ bụng một lần nữa luyện thành, khẩn cấp thực thi kế hoạch!

Bước đầu tiên, hắn thừa dịp lúc Hạ Du Du đi vệ sinh, lục đồ của cô ta, lấy hai vạn tiền mặt vốn dùng để làm chi phí cho giấy chứng nhân thân phận của hắn!

Bước thứ hai, chạy!

Về phần bước thứ ba bước thứ tư… Cái đó không quan trọng!

Đối với việc mình không có phẩm cấp trở mình người ta bao, trộm tiền người ta, La Bàn Hạo cảm thấy không có một chút vấn đề, chính mình là người tổn thất, đối phương mơ ước mỹ mạo của hắn, hắn lấy phí tổn thất tinh thần thì có sao!

Vì thế, chờ Hạ Du Du đi từ nhà vệ sinh ra, nghênh đón cô là phòng bệnh không bóng người, ngay từ đầu cô nghĩ Tư Nam hạo phải đi làm hồi phục, cũng không nghĩ nhiều, mang túi xuống tầng nộp phí, đang nhìn túi mình ngay cả một đồng tiền xu cũng không có, cô mới ý thức được không thích hợp1
Tư Nam Hạo, hắn chạy rồi!

Mặt Hạ Từ Từ đều đen, cô bảo bệnh viện theo dõi chặt chẽ, trong máy giám sát, La Bàn Hạo đối với cửa lớn bệnh viện lúc sau thấy một màn phất phất tay, trước mắt Hạ Từ Từ tối sầm, thiếu chút nữa đã hôn mê!

Hắn làm sao có thể như vậy chạy! Hắn rõ ràng cái gì cũng không nhớ rõ, rốt cuộc hắn vì sao lại chạy!

Nhưng mà cô không biết, sơ hở lớn nhất là nói dối.

“Có cần báo cảnh sát không?” Nhân viên chăm sóc chữa bệnh của bệnh viện, có chút đồng tình nhìn Hạ Du Du

Dù sao hai năm này, Hạ Du Du cẩn thận chiếu cố người bệnh thế nào, bọn họ đều xem trong mắt, hiện giờ người bệnh tỉnh, hồi phục xong, thế nhưng vỗ mông chạy, ai, đáng thương, rất đáng thương.

“Không, không cần!” Hạ Du Du nhấc túi đi ra ngoài “Anh ấy đùa giỡn tôi ấy mà, tôi đại khái biết anh ấy đi đâu.”

Hạ Du Du nói thập phần chân thành, tất cả người bệnh viện đều tin, chỉ có Hạ Du Du trong lòng đen thành một đám.

Cô ta biết cái quỷ!

Hai năm trước, lúc sau cô nhặt Tư Nam Hạo trở về, Từ gia cùng Đường gia một mực tìm kiếm tăm tích Tư Nam Hạo, đoạn thời gian kia Hạ Du Du nơm nớp lo sợ, sợ có người nhân ra Tư Nam Hạo là người Tư gia muốn tìm, cô không dám đưa Tư Nam Hạo đến bệnh viện lớn, chỉ dám cho hắn ở trong bệnh viện nông thôn.

Quê Hạ Du Du thập phần hẻo lánh, Hạ Du Du có tâm giấu diếm, thê nhưng thật sự bị cô dấu tin tức.

Một năm chậm rãi trôi qua, độ mạnh Tư gia tìm người cũng không lớn như vậy, chuyện của Tư Nam Hạo cũng rất nhanh giảm nhiệt độ, lúc sau Hạ Du Du mới dám đưa Tư Nam Hạo đi điều dưỡng trị liệu ở Thủy thành.

Dù sao, cô ta cũng không phải sống cùng không phải người thực vật!

Hiện giờ, hai năm qua đi, cô ta không xác định Tư gia còng tìm Tư Nam Hạo không, vạn nhất cô ta báo nguy tìm người, bị Tư gia phát hiện thì sao? Phàm là một chút bại lọ, bọn họ không làm.

Thủy thành cũng không lớn, Tư Nam Hạo không có trí nhớ, hắn nhất định đi không xa, dựa vào phán đoán như vậy, Hạ Du Du bắt đầu tìm người ở Thủy thành.

Hạ Du Du suy đoán, tất cả đều là suy nghĩ tư duy lô gic của người bình thường, nhưng Tư Nam Hạo hắn có thể là người bình thường sao?

Hắn! Không phải!

Sau khi Tư Nam Hạ chạy ra khỏi bệnh viện, trực tiếp vào tiệm quần áo, mặc thật kín, lúc sau đến mẹ cũng không nhận ra, gọi chiếc xe đi không ngừng, cũng không nói mục đích, làm cho lái xe lái không ngừng, xe hết dầu thì thêm, lúc sau trên đường cao tốc, lừa gạt mấy ngày, Tư Nam Hạo mới giả ba nghìn tệ xuống xe.

Trong mạch não Tư Nam Hạo, Hạ Du Du chính là đại ma vương, có thể chế tạo tai nạn xe cộ, hủy diệt trí nhớ hắn, làm giả thân phận của hắn, khẳng định hắc bạch hai bên đều có thế lực rất lớn, hắn đơn phương một mình như thế, giống như hoa sen trắng lay động trong gió nhỏ mọn yếu ớt, không thể cứng đối cứng, chỉ có thể dùng trí.

Sau khi hắn nghỉ ngơi ngắn, lại đến trạm xe, ngăn cản một chiếc xe dài, loại xe này không cần thân phận chứng minh có thể ngồi, hắn sợ dùng giấy chứng minh sẽ bị bại lộ, hắn thật đúng là quỷ thông minh!

Lúc này Tư Nam Hạo không biết, chỉ cần hắn dùng chứng minh thân phận, sẽ phát hiện đó là Hạ Du Du cho hắn chứng nhận giả, nói không chừng bởi vậy àm phát hiện nguồn gốc thân phận thật của mình, đáng tiếc mạch não hắn kỳ lạ, làm cho hắn có thể tính thoáng qua.

Trải qua một chuyến lại một chuyến đổi thừa, Tư Nam Hạo ở vị trí, là một thành phố nhỉ mười tám tuyến, khoảng cách với thủy thành xa vạn dặm.

Hắn hít sâu một hơi, là hương vị tự do!
Hăn không phải lúc nào cungx lo lắng đối phương làm sơ thân thể băng thanh ngọc khiết của mình!

Tư Nam Hạo từ nơi đó “Lấy” phí tổn thất tinh thần của Hạ Du Du, chỉ còn lại có hơn một vạn, hắn thuê một tiểu khu có một phòng ở một phòng làm việc có chút cũ kĩ, sau khi giao ba tháng tiền thuê nhà, chỉ còn lại mấy nghìn tệ.

Thật không phải tiền thuê nhà mắc, là vật dụng trong nhà mắc, hắn thật sự không chịu được đồ trong phòng cũ kĩ này, đợi cả người lập tức khó chịu.

Tư Nam Hạo cảm thấy mình còn cố già mồm cãi láo,ai, không có cách nào, ải bảo mình mỹ mạo như thế, cần phải nuông chiều mình một chút,

Sau khi sắp xếp chỗ ở, Tư Nam Hạo bắt đầu phát sầu tính kế mưu sinh, hắn ở trên trấn nhỏ lắc lư vài ngày, nhà hàng nhỏ tuyển người, nhưng mà nhà hàng nhỏ bẩn, bóng nhẫy như vậy, tổn thương làn da trắng noãn không tì vết của hắn, vậy không được!

Trên trấn nhỏ, công việc chỗ không vốn không nhiều lắm, sau khi hắn bài trừ công việc vừa khổ vửa mệt lại vừa bẩn, hắn phát hiện, mình không tìm được việc làm.

Bất quá chuyện này cũng không làm khó được hắn, hắn thông minh lanh lợi như vậy có thể không nghĩ được biện pháp sao, sau khi hắn cẩn thận quan sát đại khái kinh tế cùng chi tiêu xoay ngang một chút, La Bàn Hạo quyết định xây dựng sự nghiệp!

Hắn dùng mấy trăm tệ đợi dịp mua điện thoại thông minh thanh âm siêu lớn siêu dài, từ trêm mạng mua một đống đồ vật này nọ, trải qua một buổi tối chuẩn bị công việc, sáng sớm hôm sau, sau khi vận động duy trì tám khối cơ bụng, Tư Nam Hạo phụ giúp đẩy xe nhỏ đi tới cầu vượt.

Hắn đặt cái bàn nhỏ ở dưới cầu, trải lên một tầng vải đỏ, đem theo các loại di động, cuối cùng hắn thả cái thẻ bài ở phía trước bàn, mặt trên viết: thiếp màng mười tệ.

Dưới cầu, ánh nắng mặt trời không chiếu đến, mưa rơi không tới, còn có gió lạnh chầm chậm thổi qua, Tư nam Hạo ngồi chễm chệ trên ghế trúc dựa, nghe thanh âm nhỏ bé bên trong tiếng hát, cảm thấy, có thể là đỉnh cao của nhân sinh…Đi?

Ở xa Thủy thành, Hạ Du Du điên cuồng tìm Tư Nam Hạo, hoàn toàn không biết Tư Nam Hạo đã ở trên đỉnh cao nhân sinh, cô hầu như lục lọi khắp Thủy thành, nhưng mà Tư Nam Hạo giống như biến mất khỏi nhân gian, sao cô tìm khắp nơi không thấy, cô ta thậm chí hoài nghi trí nhớ Tư Nam Hạo nhớ tới quá khứ hay không, ý nghĩ này trùm lấy, Hạ Du Du giống như bình thường bắt được cọng rơm cứu mạng.

Ngày hôm đó, sau khi cô mua vé xe tới Giang thành, cô hỏi thăm mấy bạn học cũ, lại biết được Tư Nam Hạo không trở về, hai năm trước Tư Nam Hạo xảy ra tai nạn xe cộ liền biến mất, hiện trường tai nạn xe cộ không có cái gì, cùng Tư Nam Hạo mất tích có Đường Tịnh, nhưng mà hai năm qua đi, tất cả mọ người đoán hai người kia lành ít dữ nhiều.

Ban đầu nghĩ, nhân vật trong đề tài lời nói trong trường học kia, bao nhiêu người hâm mộ ghen tị hận oán hận với Đường Tịnh, lại có bao nhiêu người muốn cùng một chỗ với Tư Nam Hạo, cuối cùng kết cục hai người như vậy, cũng làm cho người ta thổn thức,
Hạ Du Du không tìm thấy Tư Nam Hạo, moị cử chỉ đều điên rồ, rõ ràng bị cô ta nhặt được, cô chiếu cố suốt hai năm, kếu quả con vịt nấu chín bay đi mất?

Điều này làm cho cô ta làm sao cam tâm, nếu chưa từng có hy vọng, có lẽ cô ta không thể nào chấp nhận như vậy!

Trong nhà ga, radio đoàn tàu đã đến trạm , Hạ Du Du kiểm phiếu vào trạm, đi tới đi lui, cô bỗng nhiên dừng lại, cô không thể trở về như vậy!

Cô ta xoay người chạy ra ngoài, ngăn cản một chiếc xe đến Tư gia, cô ta biết vị trí Tư gia, mấy ngày nay cô ta ở Giang thành cũng không phải không thu hoạch được gì!

Cô ta không muốn buông tha như vậy, cô còn muốn cố gắng một lần nữa!

Cô đoán Tư Nam Hạo nhất định muốn trở về Tư gia, nhưng mà bởi vì có chút nguyên nhân không xuất hiện trước mặt người khác, nếu không cô ta thật sự không biết lí do Tư Nam Hạo chạy trốn.

Cô ta ở trên xe trong lòng phỏng đoán hết lần này đến lần khác, chốc lát nhìn thấy Tư Nam Hạo dùng biểu tình và ngữ khí gì.

Nhưng sau khi xuống xư, cô ta lập tức gặp vấn đề nan giải.

Khu biệt thự của Tư gia, phương tiện an ninh rất tốt, làm sao có thể cho cô ta cái mạc danh kỳ diệu nữ nhân đi vào.

Bảo an bị dây dưa không kiên nhẫn, trực tiếp từ phòng bảo vệ đuổi người ra.

Hạ Du Du thập phần không cam lòng ngồi trên xe đi, bất quá tuy rằng không thể đi vào, cô ta cũng từ trong miệng bảo an biết được không ít tin tức, một chút trọng yếu nhất chính làm Tư Nam Hạo thật sự không trở về.
Đúng lúc này, một chiếc xe chậm rãi dừng lại, cửa kính xe hạ xuống, bảo an nhìn thoáng qua, là Tư Nam Vũ. Tư Nam Vũ lúc trước bị đánh thành người thực vật, ở bệnh viện nằm hơn một năm mới tỉnh, nhưng mà một người tỉnh, lại một người tai nạn xe cộ mất tích, ai, Tư gia cũng thật sự nhiều tai nạn.

Bảo an mặt mang vẻ tươi cười, bước lên phía trước chào hỏi.

“Tư thiếu đã trở về, vừa mới có nữ nhân điên tới, nói là biết Tư Nam Hạo, muốn gặp hắn, ai, có thể là người theo đuổi đi, bất quá không xứng đáng, cũng không biết Nam Hạo thiếu gia đã mất tích.” Bảo an nói, “ Tôi đã đuổi cô ta đi rồi.”

Tư Nam Vũ trên mặt khẽ mỉm cười một chút “Thật sự cảm ơn ông, ngươi cũng biết em trai tôi trước kia được hoan nghênh, ông làm tốt lắm, về sau loại sự tình này, vẫn là là làm phiền ông, những người này thật sự không biết cái gì gọi là.”

“Phải, phải.” Bảo an nói xong, lúc sau lui từng bước.

Xe Tư Nam Vũ chậm rãi khoan thai tiến vào tiểu khu.

Tư Nam Vũ bỗng nhiên thông suốt phanh xe lại, hắn nhớ nữ nhân kia là ai!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro