Chương 33: Trở về (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit:Tiếu

Beta:Vũ

========================

Kiểm tra trên người có tài liệu vi phạm quy chế thi xong, mọi người ngồi xuống vị trí của mình. Chỉ được mang những đồ dùng thiết yếu vào phòng thi như phiếu thi, bút, thước kẻ,... Giám thị bắt đầu phát giấy nháp.

Chỗ ngồi của Diệp Đàm ở hàng ghế đầu tiên, Vương Minh ngồi ngay phía sau, lúc Vương Minh lấy bút thì thấy Diệp Đàm đã chuẩn bị xong tất cả, thần sắc lãnh đạm, nhìn không ra nửa phần khẩn trương.

Hắn ta liền bĩu môi.

Đề thi đã phát xuống, điểm cao nhất là một trăm hai mươi, có sáu câu trắc nghiệm, bốn câu hỏi điền vào chỗ trống, còn lại là trả lời câu hỏi.

Nhìn đề thi cậu ta chẳng còn tâm tư quan sát Diệp Đàm nữa, hết sức chăm chú làm bài. Năm nay ước chừng có khoảng 3,200 người đăng ký tham gia cuộc thi Olympic ở tỉnh của bọn họ, mà cuối cùng người chiến thắng CMO chỉ có một chữ số. Có niềm tin đứng ở chỗ này phải kiêu ngạo đến chừng nào? Nhìn tỉ lệ đào thải thôi cũng đủ làm cho người ta khiếp sợ rồi.

Cậu ta chuyên tâm làm bài, rất nhanh đã làm được kha khá. Những người khác cũng không thua kém, trong phòng thi chỉ còn tiếng giấy kêu sột soạt. Hai thầy giám thị đang đứng ở trên bục giảng quan sát thí sinh thì bị Diệp Đàm thu hút sự chú ý.

Thực ra ban đầu bọn họ đã bị Diệp Đàm thu hút sự chú ý rồi. Phòng thi tính cả Diệp Đàm chỉ có tổng cộng ba nữ sinh. Diệp Đàm lại nhỏ tuổi và nổi bật nhất, dưới con mắt của bọn họ thì đây là hàng bậc nhất. Như vậy bọn họ bị Diệp Đàm hấp dẫn cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng nguyên nhân bọn họ chú ý rất nhanh liền thay đổi. Bài thi của Diệp Đàm bọn họ đều xem rõ ràng, tiến độ làm bài cũng có thể thấy. Trong khi những học sinh khác còn đang vò đầu bứt tai tính toán câu hỏi đầu tiên, cô ấy đã làm xong ba câu hỏi chọn đáp án, chỉ còn lại một ít chữ trên giấy nháp

Tốc độ làm bài thật sự quá nhanh, phải biết rằng đây chính là thi Olympic chứ không phải thi cấp ba. Ba câu hỏi đầu tiên không khó lắm nhưng đều có một điểm chung là khối lượng phép tính lớn và tính logic, lý luận hơi ít mà Diệp Đàm dùng không đến ba phút để làm, bình quân một phút một câu hỏi.

Thậm chí còn ít hơn.

Mà nhìn vẻ điềm tĩnh của Diệp Đàm không giống đang viết, hai thầy giám thị liếc nhau rồi nhìn đáp án của Diệp Đàm. Sau đó bọn họ tính toán lại. Vài phút sau, hai người lại đồng thời nhìn về phía Diệp Đàm, Diệp Đàm đã hoàn thành phần trắc nghiệm và đang bắt đầu làm câu hỏi điền vào chỗ trống. Đáp án câu hỏi đầu tiên tương đồng với tính toán của họ

Một trong hai thầy giám thị đứng lên đi dạo qua một vòng, vừa đi vừa nhìn. Ai nhanh hơn thì đã làm xong câu hỏi thứ ba, tốc độ chậm nhất cũng không khác mấy. Đáp án của ba câu hỏi đầu tiên cũng xấp xỉ của Diệp Đàm.

Khi ông quay lại, Diệp Đàm cũng chỉ còn một câu hỏi điền vào chỗ trống. Ông ngồi xuống thì Diệp Đàm cũng đã hoàn thành xong, thong dong bắt đầu làm phần giải đáp đề, tờ giấy nháp cũng chỉ dùng hết một phần tư trang.

Tiếp theo một người trong số họ thỉnh thoảng đi vòng quanh, người còn lại quan sát Diệp Đàm. Đến cả mí mắt Diệp Đàm cũng chưa động một chút, có thể tưởng tượng tư chất tâm lý cô tốt như thế nào. Cô chỉ tính toán một chút trên tờ giấy nháp liền bắt đầu trả lời các câu hỏi trên giấy. Bọn họ đều thấy Diệp Đàm đặt máy tính ở một bên căn bản không dùng đến, cũng chưa thấy cô động đến phép tính của ba câu hỏi trên.

Tính nhẩm.

Bọn họ đều có câu trả lời.

Công bằng mà nói, bài này chỉ có thể xem là trên trung bình trong các bài thi sơ khảo của các kỳ Olympic trước, không khó như bài cách đây hai năm nhưng lần này có một đặc điểm là tính toán rất lớn. Bọn họ vòng vài vòng, trình độ thí sinh ở đây họ cũng hiểu rõ, trình độ của thí sinh nhỏ nhất là cao nhất.

Hơn nữa tuyệt đối đây là hạt giống toán học tốt.

Có lẽ năm nay CMO sẽ có một thiên tài.

Khác với hai thầy giám thị có thể quan sát toàn bộ, các thí sinh đều bị năm nay đều bị khối lượng tính toán làm cho choáng ngợp, tranh thủ từng giây tính toán, sợ không đủ thời gian làm những câu còn lại. Vương Minh trên trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh, cậu ta mới làm được gần xong hai câu hỏi điền vào chỗ trống. Cậu nhìn lên người ngồi phía trước đã viết tới câu thứ hai phần trả lời câu hỏi rồi.

Có phải cậu tính toán quá chậm rồi không? Còn bao nhiêu thời gian nữa? Cậu có nên bỏ câu hỏi này không? Nội tâm dày vò làm lòng bàn tay cậu toát ra rất nhiều mồ hôi.

Ngay khi lý trú trong đầu cậu đang giao chiến, cậu ta bỗng nghe được có người đứng lên, là giọng nữ có phần quen thuộc, "Em nộp bài thi."

Diệp Đàm nộp bài thi lên bàn giám thị, thu dọn đồ đạc lặng lẽ rời đi. Chỉ phát ra một tiếng động rất nhỏ nhưng làm cho người ta cảm thấy áp lực. Không ít thí sinh mặt trắng bệch, bọn họ lúc này mới vừa mới vừa làm được phần trắc nghiệm, đối phương đã làm xong sao?

Chẳng lẽ chỉ có bọn họ cảm thấy đề thi khó?

Nhưng Vương Minh còn căng thẳng hơn bọn họ, thậm chí còn có chút suy sụp. Cô ấy làm xong rồi sao? Làm như thế nào?! Khả năng tính toán của Vương Minh không cao lắm, thế mạnh của cậu ta là suy luận logic, cho nên kỳ thi lần quả thực khiến cậu phát điên. Cậu cũng không thể tin cô hoàn thành nhanh như vậy.

"Mình không thể bị ảnh hưởng, mình không thể bị ảnh hưởng, có lẽ là cô ấy phô trương thanh thế, cố ý kích thích mình. Đúng, chính là như vậy. Chắc chắn là Vương Hạo dặn dò cô ấy làm như vậy, không cho mình hoàn thành tốt bài thi......"

Vương Minh lựa chọn bỏ qua việc này, không thể điều chỉnh chỗ ngồi thí sinh, đây là do hệ thống sắp xếp. Cậu mặc niệm vài lần cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
p/s: Vương Minh mặc niệm cái câu "không thể điều chỉnh chỗ ngồi thí sinh, đây là do hệ thống sắp xếp" trong đầu.

Hai thầy giám thị cầm bài thi của cô, lúc này mới nhìn thấy Diệp Đàm viết trường học là cao trung Lan Anh, hai thầy giám thị tự hỏi : Đây là đâu phải trường trung học tư thục nổi tiếng? Thí sinh trong trường của họ rất hiếm.

Bọn họ còn tưởng cô là học sinh Nhất Trung.

Kì thi kết thúc, họ trao đổi ý kiến với những giám thị khác, "Năm nay cao trung Lan Anh có một thí sinh rất lợi hại, khả năng cao con bé sẽ tham gia CMO năm nay."

Tin tức của giáo viên truyền rất nhanh, cái tên Diệp Đàm vô tình lọt vào tầm ngắm của rất nhiều người.

Lần này có một thí sinh xuất sắc đến từ Lan Anh cao trung, hơn nữa là một cô gái hiếm thấy trong CMO.

Đứng ở trong đám phụ huynh, Vương Hạo cùng Đoan Mộc Nhạc đều rất bắt mắt, phụ huynh xung quanh thỉnh thoảng nhìn qua, có vẻ như thắc mắc vì sao bọn họ lại ở đây, Đoan Mộc Nhạc vài lần muốn kéo Vương Hạo đi, Vương Hạo nhất quyết không chịu, nói, "Vui lên đi, mày nói xem đề có quá khó không, Diệp Đàm làm được chứ?"

Đoan Mộc Nhạc: Mày có lo lắng cũng không giúp được gì! Mày nói xem mày đứng ngây ngốc ở đây làm cái gì? Lại còn kéo theo tao, thà rằng ngồi ở tiệm trà sữa bên cạnh vừa uống vừa quan sát tình hình đi..

"Hình như có người đi ra?" Bỗng nhiên không biết ai nói làm cả đám đông nhìn sang. Quả nhiên có người đi ra, không ít người tập trung tinh thần, chờ thấy rõ người đi ra lại lơi lỏng xuống, chỉ có Vương Hạo kinh ngạc nói, "Diệp Đàm!"

Diệp Đàm, "Đi thôi."

Vương Hạo: "Sao ra sớm vậy?" Hắn kinh ngạc một lúc rồi nhớ tới vấn đề này, ân cần cầm cặp của cô, "Chưa xong hay nộp bài trước khi hết giờ? Đúng rồi, bây giờ hẳn là đáp án đã được truyền đi? Chúng ta có nên đi ngay không?"

Diệp Đàm: "Kết quả của kỳ thi sẽ sớm được công bố thôi, đến lúc đó hẵng xem."

Lượng tính toán rất lớn mà cô lại phải làm xong nhanh như thế cũng tốn rất nhiều sức lực, hơn nữa hai người này còn muốn làm phiền cô à?.

Với số lượng phép tính khổng lồ này, chắc hẳn sẽ có rất ít người đạt được điểm trọn vẹn.

Cô rất tự tin về kết quả bài thi.

Vương Hạo rất muốn nhưng không dám trái lời vị đại gia lớn này, "Vậy chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi, ăn chút gì đó đi."

Thật ra Vương Hạo muốn biểu hiện một phen, nhưng khổ là tiền của hắn đã đưa hết cho Diệp Đàm, đành ra Đoan Mộc Nhạc có cơ hội này. Diệp Đàm lúc ăn cơm không thích nói chuyện, hơn nữa tốc độ rất nhanh, hai người bọn họ phải theo kịp tốc độ của cô, đem lời muốn nói nén xuống bụng.

Vừa ra ngoài, đúng là oan gia ngõ hẹp. Cha của Vương Hạo cùng một người phụ nữ duyên dáng và Vương Minh tiến vào, người phụ nữ cúi đầu nói gì đó với Vương Minh, cha của Vương Hạo cười tự hào.

Vương Hạo nắm chặt tay thành nắm đấm, Đoan Mộc Nhạc dùng sức giữ chặt cậu lại. Vương Hạo lạnh lùng đi ra ngoài, như không thấy gia đình ba người này hoà thuận, nhưng cha cậu hiển nhiên không như vậy, "Vương Hạo! Đây là cách mẹ mày dạy mày sao! Nhìn thấy tao cũng không chào một tiếng, mày còn coi tao là cha nữa không!"

Vương Hạo giận tím mặt: "Ông còn dám nhắc đến mẹ tôi sao! Bà ấy chỉ dạy tôi, cha tôi đã chết, ông không cần xen vào chuyện của tôi!" Đoan Mộc Nhạc kéo hắn lại, Vương Hạo miễn cưỡng bình tĩnh lại, "Còn nữa, Vương tổng, ông có một đứa con không biết liêm sỉ và một con hồ ly tinh chỉ biết làm bộ làm tịch, chưa ly hôn với mẹ tôi mà đã có đứa con riêng bên ngoài, ông còn muốn tôi làm cái gì nữa!"

Cha của Vương Hạo: "Vương Hạo!!!" Bị con trai chọc tức như vậy, dây thần kinh trong não cứ như bị chặt đứt, đặc biệt là giọng nói lớn của Vương Hạo hận không thể cho tất cả mọi người ở đây nghe được, ông ta quả thực muốn đánh đứa con trai bất hiếu này!

Người phụ nữ kia bị nhiều ánh mắt dòm ngó như vậy, mặt cắt không còn một giọt máu, Vương Minh nói, "Anh à, cho dù như thế nào cũng không nên ăn nói với con như vậy!"

Ánh mắt của Vương Minh dừng lại trên người Diệp Đàm. Ở giây cuối cùng cậu ta mới viết xong đáp án để cuối cùng, căn bản không có thời gian kiểm tra lại bài. Áp lực tâm lý lớn, lại bị Vương Hạo châm chọc như vậy khiến cậu ta thật sự không chịu nổi nữa. Cuối cùng nhân cơ hội nói ra điều đã kìm nén bấy lâu nay, "Anh, em biết anh ghét em, không thích em, ngay cả khi anh khó chịu với em, em cũng không để ý, nhưng tại sao anh lại dùng cách bất hiếu này để kích thích em?"

Vương Hạo: "????" Cái gì? Nó dùng thủ đoạn sao?

Vương Minh: "Anh nộp bài thi trước khiến em bị áp lực, nhưng thủ đoạn này không mang lại tác dụng gì, em muốn so tài với anh trên sân đấu, không ngờ anh căn bản không nghĩ tới cạnh tranh công bằng."

Vương Hạo: "...... Chết tiệt! Mày đang nói cái mẹ gì!" Cậu cuối cùng hiểu được, bật cười, "Mặt mày lớn như vậy, tự cho mình là đúng!"

Đây là nói cậu xúi giục Diệp Đàm nộp bài thi trước tạo áp lực cho hắn sao? Hắn suy nghĩ quá nhiều rồi! Cậu còn không biết Diệp Đàm cùng phòng thi với hắn ta! Hơn nữa, Diệp Đàm có cần dùng tới loại thủ đoạn này không?

"Con nói cái gì? Vương Hạo dùng thủ đoạn quấy nhiễu con thi sao?!"

"Cậu có thể tìm tôi nói chuyện, Minh Minh nó vô tội!"

Hai giọng nói đồng thời vang lên, cha của Vương Hạo tức giận đến cực điểm, trừng mắt nhìn Vương Hạo, vung tay tát tới, "Tại sao ta lại sinh ra cái thứ khốn nạn như mày! Tốt không học, toàn đi học cái xấu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro