Chương 35: Trở về (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tiếu

Beta: Nguyên

=============================

Vương Minh không khỏi hả hê khi nhìn thấy bóng lưng của họ, rốt cuộc cậu vẫn không thể nguôi ngoai việc mình không đạt giải nhất, hơn nữa còn kém hơn một chút, thật ra chỉ có một chút thôi. Nghĩ lại nếu không chọc tức Vương Hạo hắn sẽ cảm thấy có lỗi với bản thân.

Nếu không phải cô nộp giấy từ trước và gây áp lực tâm lý cho cậu thì dù không được vào đội tuyển của tỉnh, ít nhất cậu cũng sẽ giành được giải nhất.

Điều này khiến cậu cảm thấy khó chịu, không chỉ cậu mà rõ ràng bố mẹ cậu cũng nghĩ như vậy, chỉ kém hơn một chút thôi, cho dù có được an ủi đi chăng nữa thì vẫn có khoảng cách giữa giải nhất và giải nhì.

Cha của Vương Hạo: "Mày làm gì ở đây! Chuyện lúc trước tao còn tìm mày tính sổ! Nhờ mày mà em trai mày chỉ giành được giải nhì, suýt chút nữa thì được giải nhất!"

Đây là do các người bắt đầu trước! Hôm nay hắn không muốn làm hỏng tâm trạng tốt của mình, Vương Hạo cười ra tiếng, khoa trương nói: "Giải nhì, trời ạ, lúc trước ông khen nó, trên trời dưới đất  không gì không thể, tôi còn tưởng rằng nó có thực lực như thế nào, sao lại biến thành giải nhì rồi?"

"Giải nhì thì sao! Mày có khả năng thì thử như thằng bé xem! Suốt ngày chỉ biết  ăn nói hàm hồ [covert là "la lối om sòm"],  [convert "kết giao một đám hồ bằng cẩu hữu"] kết giao với đám bạn xấu, học hành không tới nơi tới chốn, giờ cong hóc thói nói chuyện không đâu vào đâu!"

Hôm nay Vương Hạo có tâm tình rất tốt. Dù chỉ trích hắn như vậy cũng không lộ ra vẻ tức giận, ngược lại còn cười: "Tôi không lấy được, nhưng có người lấy được."

"Với cả, giải nhì ơi ." Vương Hạo chỉ tay ra hiệu bọn họ nhìn về phía Diệp Đàm, nụ cười trên mặt càng ngày càng tự mãn. "Vương Minh, tao đã nói rồi, đừng để cho Diệp Đàm động thủ. Mày còn cáo trạng, nói việc nộp bài sớm nhằm mục đích kích động mày sao? Da mặt dày thật! Mà nhìn thủ đoạn hẹp hòi của mày, đến một ngón tay mày cũng chả bằng bạn gái tao."

Nghe thấy điều này, Vương Minh đột nhiên nghĩ đến một khả năng, nhìn đến vẻ mặt không mấy thiện cảm của Vương Hạo, chẳng lẽ cô... Không thể, một người như vậy sao có thể yêu Vương Hạo!

"Tôi xin trân trọng giới thiệu, đây là Diệp Đàm. Năm nhất ở trường của chúng tôi, kém cậu một tuổi. Năm nay học lớp mười hai, đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi Olympic vừa rồi, và còn là —— người nộp bài thi trước!"

"So với cô ấy, tao không biết ở giữa hai người có bao nhiêu khoảng cách, nhưng tao cá chắc cô ấy có thể đánh bại mày." Lời nói này của Vương Hạo đã ấp ủ thật lâu, cuối cùng cũng nói được nói ra, nhìn thằng con trai trước mắt sắp ngã xuống, hắn lập tức nhướng mày vẫy vẫy bàn tay: "Đi thôi, đừng để ý tới những người này..."

"Có người đen tối đến đầy rẫy âm mưu thủ đoạn, mà nghĩ người khác cũng vậy. Thật sĩ diện."

Vương Minh sững người khi nghe xong, kinh ngạc nhìn Diệp Đàm. Cậu không thể tin rằng cô là thí sinh sáng giá nhất trong năm nay, chỉ kém anh một tuổi.

Nhưng Diệp Đàm lại không đáp lại ánh mắt của hắn, vẫn như những lần gặp mặt trước, coi như hắn là kẻ tầm thường, không, gần như là coi hắn như không khí khiến hắn tức giận, bạn gái Vương Hạo là nhà vô địch Olympic. Trọng lượng đương nhiên khác nhau, cảm giác bị hai người bỏ qua cũng sẽ không giống nhau, nhìn thấy cô rời đi, hắn ngăn cản, kết quả là bị Vương Hạo chế nhạo nhiều như vậy. Khuôn mặt đẹp trai như được tô vẽ, đã từ từ chuyển sang màu đỏ.

Cha của Vương Hạo nói: "Đứng lại!"

Ông tin những gì Vương Minh nói, nhưng ông không ngờ rằng rằng những điều ông tin đó là nói dối, thành tích xuất sắc của Diệm Đàm đã hoàn toàn khiến ông tỉnh ngộ. Nhìn xem, kém Vương Minh một tuổi, vào năm ba trung học, đồng thời đạt điểm tuyệt đối? Một người như vậy làm sao có thể quen Vương Hạo?

p/s: cho ai không hiểu thì Diệp Đàm học lớp 12 (năm ba) , vốn dĩ là học lớp 10 (năm nhất) , nhưng bả nhảy lớp, lên học lớp 12, hồi trước cũng có nói qua Diệp Đàm nhảy lớp rồi nhé.

"Trở lại đây cho ba!"

Vương Hạo không nhìn lại: "Chúc ông và vợ của ông mãi mãi hạnh phúc nhé!"

Đây là câu nói giống con người nhất mà Vương Hạo nói gần đây. Mặt cha của Vương Hạo vừa hòa hoãn lại thì Vương Hạo liền nói thêm: "Rốt cuộc cũng là kỹ nữ kết đôi với chó!"

Cha của Vương Hạo: "Đồ khốn kiếp!"

Vương Hạo đi vào bao sương [包厢] và bắt đầu cười như điên. mà càng cười hắn lại càng cười to hơn đến nỗi chảy cả nước mắt. Đoan Mộc vỗ nhẹ vào anh thì Vương Hạo mới bình tĩnh lại: "Bất cứ điều gì ông muốn! Đừng khách khí!"

Sau khi nói chuyện, anh ta lại khịt mũi: "Chỉ được giải nhì thôi! Ôi! Trời ơi, chuyện này có thể khiến tôi cười một tuần, còn dám khoe thành tích nho nhỏ này!"

"Được rồi được rồi, ăn đi." Cũng không phải chính ngươi thi, không chừng ngươi sẽ đem về quả trứng ngỗng đấy chứ.

Diệp Đàm lặng lẽ ăn, Vương Hạo bình tĩnh mà cảm khái nói với cô: "Chị ơi, chị giỏi quá cái gì cũng làm được, nhưng lại trầm tính quá. Nếu em đạt điểm tối đa, có khi em khoe khoang cả đời ấy chứ."

Mà nàng lại chẳng biểu hiện bộ dáng đặc biệt vui vẻ.

Sự bình tĩnh này khiến người ta không phục cũng không được.

Ăn xong không ngờ lại thấy một người ngoài ý muốn, Vương Hạo cảnh giác nhìn hắn chằm chằm, "Ngươi làm sao vậy? Sẽ không bởi vì thi người tốt hơn ngươi, chẳng qua là muốn dùng thủ đoạn nào đó."

Vương Minh không nhìn hắn chút nào, nhìn thẳng Diệp Đàm: "Ta đã kiểm tra, ngươi là Diệp Đàm."

Vương Minh lớn lên tài năng xuất chúng, liền tiến vào nơi tụ tập của thiên kiêu chi tử. Nhưng vẫn như cũ mà xuất sắc nhất, trong lòng hắn không phải không kiêu ngạo, nhưng lại bị kết quả của Olympic làm cho chấn động, trong bữa ăn, hắn không bỏ qua kiểm tra thông tin của Diệp Tân, lại bị đả kích một lần nữa.

Với tư cách là người giành toàn điểm trong Liên đoàn Olympic, thông tin của Diệp Đàm đã được lan truyền trong các nhóm thi đấu lớn , và vô số người tôn sùng lão đại mới lên này.

Diệp Đàm, trường cấp ba Lan Anh, vượt cấp học lớp mười hai ở tuổi mười bốn. Trước đó cô đã nhận được học bổng toàn phần của trường trung học Lan Anh. Cô có mặt trong các cuộc thi lớn. Năm ngoái cô còn tham gia Olympic League và vì thiếu hai điểm mà không vào được đội tuyển tỉnh. Cô ấy lọt vào chung kết trong cuộc thi vật lý của ba cuộc thi lớn ở trường cấp ba. Điều đáng ghét nhất là trong bài kiểm tra hàng tháng trước khi bắt đầu Liên đoàn Olympic, cô ấy tiếp tục đứng nhất với điểm tuyệt đối.

Thành tích như vậy đủ khiến bất cứ đối thủ nào cũng phải rùng mình, và tất cả đều khẳng định chỉ số IQ siêu cao của cô nàng.

Loại thành tích này đủ để Vương Minh nghẹt thở, không ngờ kinh nghiệm của Diệp Đàm lại xuất sắc như vậy, nhìn bảng thành tích khiến người ta cảm thấy bất khả chiến bại.

Vương Minh dù kiêu ngạo đến đâu cũng không thể trơ trẽn nói rằng mình có thể so sánh với cô.

Diệp Đàm: "Hả?"

Nhếch mi lên, nhìn vào đôi mắt đen láy dưới ánh đèn hành lang, Vương Minh nhận ra đây là lần đầu tiên cô nhìn anh một cách chính thức như vậy. "Tôi xin lỗi vì điều đó, nhưng anh trai tôi thật sự là như vậy. không thích hợp ở cùng ngươi."

" Này!"

Vương Hạo tức giận,  hóa ra vẫn là đến phá!

Vương Minh: "Còn nữa, tôi sẽ không thừa nhận thất bại."

Nói xong lời này còn nhìn cô đầy mong đợi nhưng Diệp Đàm: "Xong chưa?"

"Vậy thì tránh ra."

Diệp Đàm vòng qua người hắn, Vương Minh lại có thêm một lớp mỏng màu đỏ. "Em định nói gì đó!"

"Xin lỗi, có mối quan hệ nào giữa chúng ta không?"

Anh ta lại cản đường và Diệp Đàm phải dừng lại: "Tôi  không có nghĩa vụ phải dừng lại nghe anh nói chuyện. Thứ hai, ta nghĩ hiện tại hẳn là có rất nhiều người  cũng muốn nói điều này với ta. Ngươi có cái gì đặc biệt sao?"

Sắc mặt Vương Minh từ từ tái nhợt, lần này Diệp Đàm là người thắng cuộc, đã định trước là sáng rực vạn trượng. Hắn chỉ là một trong số rất nhiều người thua cuộc. Anh ấy có lý do gì để cô ấy nhớ không?

"Các người nói chuyện thế nào!" Đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện không nổi nữa, ngay từ đầu Vương Minh đã rất mất mát, trước đó còn thêm một trận đả kích, thực sự đã hồn bay phách lạc. Hai người nhìn đau lòng không thôi, thấy hắn vất vả lắm mới lên tinh thần, nhưng bây giờ: "Mày thì học giỏi rồi! Học giỏi thì ngon à, có thể xem thường người khác như thế sao?"

Vương Hạo bật cười một tiếng, cha Vương Hạo cứng đờ. Vương Hạo nói: "Đương nhiên rồi, học giỏi thích lắm nha. Trời ơi, hôm nay tới đây thiệt là đáng giá. Tôi còn nhớ trước kia ai đó nói là không thể ngóc đầu dậy dậy nếu không học giỏi!"

"Hóa ra không phải lập trường không đổi, mà là dựa vào tình thế biến hóa mà thay đổi. Hiểu rồi hiểu rồi."

Diệp Đàm lạnh lùng nhìn sang, người phụ nữ bị nhìn khẽ rùng mình. Trước đó cô ấy cảm thấy cô gái có chút khiền người sợ hãi, lần này Diệp Đàm chậm rãi nói: "Thưa cô, học giỏi không có nghĩa là tất cả. Tôi chưa bao giờ nói rằng thật tuyệt khi học tốt. Thứ hai, tôi chỉ đang nói sự thật. Thứ ba, tôi có thể chọn thái độ mà tôi sử dụng để nói chuyện với ai. Tôi không nghĩ rằng tôi cần phải tấn công một cách khó hiểu lần trước thì bây giờ tôi cũng không cần nói lời xin lỗi."

Vừa dứt lời, vẻ mặt của người phụ nữ liền thay đổi. Khi sự việc trước đó vang lên, cha của Vương Hạo đau răng nói: "Cô không phải bạn gái của thằng nhóc kia, tôi là cha của cậu ấy và là trưởng bối của cậu..." Có phải cô ấy đang yêu cầu những người lớn xin lỗi cô ấy không?

Diệp Đàm mặt không đổi sắc mà nhìn hắn một cái, "Đồ cặn bã."

Sau đó lại nhìn về phía nữ nhân, "Đồ tiểu tam."

Hai người đồng thời thay đổi sắc mặt, đều định mắng cô. Diệp Tân bình tĩnh nói: "Mối quan hệ của tôi và Vương Hạo vẫn vậy. Tôi cũng cảm thấy chuyện của hai người có gì quan trọng."

Cha của Vương Hạo: "..."

Vương Hạo và Đoan Mộc suýt cười ngất khi nhìn thấy dáng vẻ không nói nên lời của ông ta.

Diệp Đàm nói: "Nếu ông cảm thấy bị xúc phạm thì tôi cũng cảm thấy bị xúc phạm. Chúng ta đã bình đẳng."

"Đi thôi."

Lời này là nói với hai người Vương Hạo và hai người đấy ngoan ngoãn đi theo sau cô, cha của Vương Hạo: "Vương Hạo, chuyện của các người ta không đồng ý."

Vương Hạo không thèm nghe mà giơ ngón cái với Diệp Đàm: "Lợi hại lợi hại."

Không ngờ Diệp Đàm lại dạy người khác tốt như vậy. Diệp Đàm nói: "Vương Minh đoạt giải nhì. Hắn ta không thể tham gia trận bán két tiếp theo."

" ... Hả? "

"Nhiệm vụ của bạn là để tôi đánh bại anh ấy trong Olympid."

"Bây giờ đã xong. Vui lòng trả tiền vào thẻ ngân hàng của tôi trong vòng một tuần."

Vương Hạo: "..."

Diệp Đàm không nghe thấy câu trả lời của anh ta, liếc anh ta một cái, "Anh ta không tốt liền dừng vòng sơ loại. Đó là chuyện của tôi. Thù lao của tôi thuộc về tôi, không thể vì số lượng trò chơi mà giảm đi. . Hơn nữa, từ trước đến giờ tôi đã gắn nó bằng tình bạn rồi. Có gì đó từ cậu. "

Năng lực của hắn khong đủ, phải ngưng tại vòng loại. Đó là chuyện của tôi, thù lao đó thuộc về tôi. Không thể vì số lượng trò chơi giàm mà phải giảm đi. Hơn nữa, trước đấy tôi đã hữu nghị mà tặng cho cậu thêm vài thứ."

" Vậy là... cậu chỉ đang bù đắp cho tôi?"

Khóe miệng Vương Hạo giật giật. Lúc trước, Diệp Tấn đột nhiên có độc miệng bởi vì lý do này?"

"Cũng có thể coi như tôi... thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ."

Vương Hạo nhìn ra được sức mạnh miệng lưỡi thâm độc của Diệp Tấn, đêm hôm đó liền nhét nốt số tiền còn lại vào thẻ của Diệp Tân.

Diệp Đàm cũng nhận được thông báo, cô đang chuẩn bị tiến vào bán kết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro