Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 5: Chịu đòn nhận tội

Edit: Be Lười

So sánh với bầu không khí lúng túng trong hậu cung, thì sau khi Xương Long đế nhìn thấy Hoa Trường Không, tâm tình rất tốt.

Sau khi lập công, có tâm theo văn, dung mạo khôi ngô tuấn tú, quan trọng nhất chính là... Đứa bé này rất biết cách nói chuyện, giống phụ thân của hắn.

Không giống các võ tướng khác nói chuyện thẳng thắn thô bỉ, cũng không giống các quan văn hàm xúc kín đáo, khi khen ông khoa trương mà lại chân tình thực lòng, trong cặp mắt kia, đối với đế vương như ông tràn ngập cảm kích, tôn sùng và kính trọng.

"Khi tấn công thành Khắc, phụ thân bị thương nặng, trong lúc các binh sĩ đều cho rằng trận đánh đó thất bại, thì nhận được viện binh và lương thực mà bệ hạ phái đến." Hốc mắt Hoa Trường Không ửng đỏ, "Hành động này của bệ hạ không chỉ quyết định sự chiến của chúng ta đối với nước Kim Phách, còn làm cho phụ thân bị thương nặng cố gắng chịu đựng và hi vọng."

Nói đến đây, Hoa Trường Không suýt chút nữa rơi nước mắt, hắn cúi người vái lạy Xương Long đế, dù chưa nói gì, Xương Long đế cũng cảm nhận được vẻ cảm kích đầy trên người hắn.

"Trẫm và Ứng Đình quen biết từ nhỏ, thân như huynh đệ, hắn vì Đại Tấn giữ gìn biên cương, bảo vệ biên giới, khi biết được hắn bị thương nặng, đêm trẫm không thể ngủ yên giấc, ngày không thể ăn, may mà hắn không sao, cuối cùng ta mới có thể yên tâm." Nói đến đây, trong lòng Xương Long Đế vẫn hơi tiếc nuối, trong phương diện dẫn binh đánh trân, năng lực của Hoa Ứng Đình có thể coi là trăm năm khó gặp một người, chỉ tiếc lần này bị thương, sau này không thể lên chiến trường.

Như vậy cũng tốt, Ứng Đình vì Đại Tấn bảo vệ biên quan nhiều năm, trên thân vô số vết thương cũ mới, cũng nên hưởng thụ cuộc sống rồi. Cũng may đại nhi tử Hoa Ứng Đình dũng mãnh thiện chiến, có phong cách của phụ thân, có hắn giúp đỡ Ứng Đình bảo vệ lãnh thổ Đại Tấn, ông cũng yên tâm nhiều hơn.

Xương Long đế giữ Hoa Trường Không lại nói chuyện thật lâu, thậm chí còn giữ hắn lại ăn ngự thiện, được Hoa Trường Không nhiệt tình lại không nịnh nọt vuốt mông ngựa làm cho toàn thân thoải mái dễ chịu, lại giữ hắn ở lại thêm một canh giờ, sau đó mới để thái giám tổng quản Triệu Tam Tài tự mình đưa Hoa Trường Không ra ngoài.

"Hoa tam công tử, ngài hãy chú ý bậc thang dưới chân." Triệu Tam Tài khom lưng đưa Hoa Trường Không đi ra cung Thần Dương, Hoa Trường Không chắp tay nói: "Xin Triệu tổng quản dừng bước."

"Tam công tử khách khí rồi, lão nô đã nhiều năm không gặp Hộ Quốc Đại Tướng Quân, hôm nay vinh hạnh được đưa công tử, công tử hãy nể mặt để lão nô bồi ngài nhiều một chút." Triệu Tam Tài tươi cười nói, "Những năm này Bệ Hạ vẫn luôn nhớ đến Đại Tướng Quân, công tử vừa hồi kinh, có gì cần hay là chưa quen thuộc thì hãy nói với lão nô."

Hoa Trường Không biết đây là Triệu Tam Tài đang thay mặt Thánh Thượng bày tỏ ý thân thiết, hắn vội vàng nói tạ, trong lời nói coi Triệu Tam Tài như là người một nhà.

Từ xa Cơ Minh Hạo đã nhìn thấy thái giám tâm phúc bên cạnh phụ hoàng đang tươi cười nói chuyện với một người, hắn lại gần nhìn một chút, lập tức im lặng.

Người này không phải chính là cái người hôm qua bắt mấy công tử ăn chơi Điền Duệ Đống xin lỗi sao?

"Anh Vương điện hạ."

"Vương gia." Đối mặt với Anh Vương, Triệu Tam Tài khách khí có thừa nhưng không thân thiết: "Đây là con trai thứ ba của Hộ Quốc Đại Tướng Quân - Hoa Trường Không."

Ai cơ?

Triêu tổng quản nói người kia là ai cơ?

Con trai của Hộ Quốc Đại Tướng Quân?!

Vậy vị Huyện Chủ thổ huyết trong xe ngựa ngày hôm qua... Chẳng lẽ chính là nữ nhi duy nhất của nhà họ Hoa?

Cơ Minh Hạo hơi hối hận, nếu biết sớm người mà Điền Duệ Đống chọc phải chính là nhi nữ của Hộ Quốc Đại Tướng Quân, hắn thà đi đường vòng cũng sẽ không xen vào chuyện của người khác.

Gây ra loại chuyện này, không nói đến việc Mẫu Phi sẽ phải hao tâm tốn sức suy nghĩ khuyên nhủ Phụ Hoàng gả nữ nhi Hoa gia cho hắn, mà chính nhà họ Hoa cũng sẽ không đồng ý.

Mặc dù hắn không có ý định làm thông gia với nhà họ Hoa, nhưng cũng không có nghĩa là bây giờ hắn có gan đắc tội với nhà họ Hoa!

Vào giờ phút này nội tâm Anh Vương là bắc đắc dĩ, muốn sụp đổ. Lại nhìn Hoa Trường Không đang mỉm cười như gió xuân, nhưng hắn ta lại cảm thấy bên trong ẩn giấu ác ý không dễ dàng phát hiện.

Sau khi biết được thân phận huynh muội nhà họ Hoa, trong lòng hắn ta luôn có dự cảm bất thường. Cuối cùng sự thật đã chứng minh, dự cảm của hắn ta rất chính xác.

Chỉ trong vòng một ngày, trong kinh thành đã truyền ra lời đồn 'Nữ nhi Hộ Quốc Đại Tướng Quân bị Anh Vương và biểu đệ chọc tức đến nỗi thổ huyết'. Lời đồn càng truyền càng xa, cuối cùng lại biến thành 'Anh Vương thấy huynh muội nhà họ Hoa một mình vào kinh, nên đã chèn ép họ để chứng minh năng lực lãnh binh lợi hại hơn so với Hộ Quốc Đại Tướng Quân.

Anh Vương cảm thấy mình rất oan uổng, hắn ta chỉ là thích đi săn mà thôi, sao bây giờ lại biến thành ghen tị với năng lực của Đại Tướng Quân rồi? Coi như hắn ta thật sựu có ghen tị, thì cũng không cần cố ý đi bắt nạt huynh muội nhà họ Hoa mà, đầu óc hắn ta cũng không phải có vấn đề.

Nhưng mà người bình thường cũng sẽ không suy nghĩ đến vấn đề logic này, dù sao bọn họ cũng chỉ cảm thấy, Hộ Quốc Đại Tướng Quân vì bách tính mà lên chiến trường chém giết, nhưng nữ nhi của ông lại bị người một nhà bắt nạt, nếu Đại Tướng Quân biết, ông sẽ đau lòng biết bao nhiêu?

Trong lúc nhất thời, trên phố xuất hiện không ít lời đồn liên quan đến Anh Vương, Ví dụ như là, hắn ta nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp llieenf không nhấc chân loeen đi được, đồ dùng trong nhà tất cả đều làm bằng vàng, trên thì mắng bà cụ bảy mươi tuổi, dưới thì cướp mứt quả của đứa trẻ ba tuổi, xấu không thể chịu được.

Lời đồn liên tục, ngay cả hạ nhân trong phủ Anh Vương đi ra ngoài làm việc cũng không dám nói mình đến từ đâu, chỉ sợ gặp phải người dân nào nóng tính sẽ giơ quả đấm to lên mà đánh bọn hắn.

Từ khi vào kinh, sau khi Hoa Lưu Ly nghe được những lời đồn đại này, duối ngón tay trắng nõn mịn mà ra, nhẹ nhàng lật thư mà cha và huynh trưởng gửi cho nàng: "Những người trong kinh thành này thật đúng là rất hư mà. Cố ý kích động lời đồn, để bách tính vì chúng ta mà làm khó Vương gia Hoàng tộc, nghĩ đến việc sau này phải sinh sống với những người như thế này, trái tim ta liền sợ hãi vô cùng."

"Thân thể Bệ Hạ khỏe mạnh, mấy vị Vương gia trong kinh thành vì muốn đả kích đối thủ có thể nói là dùng hết mọi thủ đoạn." Hoa Trường Không đặt bút xuống, để thư một bên chờ mực khô, "Có thanh đao tốt như chúng ta, vừa vặn dùng lên người mấy vị hoàng tử."

"Những vị Vương gia này cứ gây chuyện thì có gì tốt, Thái Tử vẫn sống tốt ở Đông Cung, đến lượt bọn họ líu ríu bay nhảy giống như gà vịt sao?" Hoa Lưu Ly lại buồn sầu ngẩng đầu nhìn trời, "Vì quyền thế mà không để ý tình thân huyết thống, thật là làm cho người ta tiếc nuối và đau lòng."

"Tranh đoạt giữa các hoàng tử không liên quan đến chúng ta." Hoa Trường Không cố ý bổ sung một câu, "Ngày trước muội như thế nào đến kinh thành hãy như vậy, không cần để ý mà lại làm tổn thương bản thân mình."

"Dù sao chúng ta cũng là con nhà võ, không cần phải cố ý quanh co lòng vòng như bọn họ." Hoa Trường Không cười một tiếng không rõ ý vị.

"Muốn đánh bại kẻ địch, hãy để kẻ địch đi vào quy tắc của mình, sau đó dùng kinh nghiệm phong phú quấn chết hắn." Hoa Lưu Ly xúc động, "Loại nữ tử mảnh mai như muội, ngoại trừ dùng thủ đoạn này, làm gfi còn cách nào tốt hơn nữa."

"Qủa nhiên muội muội là người thông minh nhất nhà chúng ta mà!" Hoa Trường Không khoa trương đến mức thật lòng thật tình, "Đi con đường của mình, không cần phải quan tâm người khác như thế nào."

Hoa Lưu Ly nở nụ cười khiêm tốn.

"Đều do trí óc thông minh ảnh hưởng đến thân thể của muội, mới làm muội yếu đuối như vậy." Hoa Trường Không lắc đầu xúc động nói,"Nghĩ đến việc thân thể muội yếu như vậy, tim tam ca như bị dao cắt vậy, không bằng tối nay nướng thịt hươu ăn?"

"Vâng." Hoa Lưu Ly gật đầu, "Lại thêm mấy miếng thịt heo rừng thì hương vị càng ngon."

Hai huynh muội nhìn nhau, lộ ra nụ cười hài lòng.

Lời đồn về việc Anh Vương bắt nạt nữ nhi Hoa Gia truyền ra không đến hai ngày, mẹ đẻ Anh Vương là Hiền Phi nương nương đã phái người đưa nhiều lễ vật đến nhà họ Hoa, đi cùng với những lễ vật này còn có Điền Duệ Đống trên lưng buộc đầy cành mận gai.

Điền Duệ Đống rất hối hận, đặc biệt hối hận, nếu biết ngày đấy sẽ gây nên chuyện như thế này, thì hắn sẽ không uống rượu làm gì? Không đúng, là hắn ta không nên đi ra ngoài!

Hắn ta đã nói với cha và ông nội, vốn hắn ta cũng không đụng vào vị Hoa huyện chủ kia, đáng tiếc bởi vì trước đây hắn ta nói dối quá nhiều, nên trong nhà không một ai tin hắn cả. Còn nói vì sao Hoa Huyện chủ không bị người khác dọa đến nỗi sinh bệnh mà lại bị hắn ta dọa sinh bệnh, cho nên nhất định là do bọn hắn mấy đứa công tử bột sai.

Công tử bột thì sao? Coi như hắn ta cả ngày chơi bời lêu lổng, trầm mê hưởng lạc, phóng ngựa trên phố xá sầm uất, đá hỏng quầy hàng của người khác không bồi thường tiền, thì cũng là công tử bột có thân phận và địa viji.

Công tử bột cũng có tôn nghiêm, cũng có kiên trì, hắn ta không thể chịu nổi nỗi oan ức này.

Nhưng mà... Cha hắn ta, ông nội hắn ta cũng là công tử bột, càng có thân phận và địa vị hơn so với hắn ta, huống chi chuyện này lại liên lụy đến Anh Vương điện hạ, hắn ta ngoại trừ việc ngoan ngoãn đi đến Hoa gia nhận tội chịu đòn, thì làm gì còn cách nào khác nữa?

Đã nghe nói từ lâu là Thánh Thượng coi trọng Hoa gia, nhưng không nghĩ đến sẽ coi trọng như thế. Điền Duệ Đống giẫm một bước thật mạnh bước vào cổng lớn Hoa gia, đã bị tường cột trạm trổ hấp dẫn, quả nhiên là một bước như phong cảnh, năm bước như tranh vẽ, so với nhà hắn ta thì đẹp hơn rất nhiều.

Điền gia nhà bọn hắn không phải không có tiền, nhưng cô cô là Hiền phi trong cung, lại sinh ra Hoàng Trưởng tử, thân phận khác với những phi tần bình thường khác, bọn họ là nhà mẹ để của Hiền Phi, tự nhiên không thể làm cản trở nương nương và Anh Vương.

Đi vào đại sảnh, Điền Duệ Đống đã nhìn thấy người nam nhân nói muốn cáo trạng với gia trưởng của hắn ta nhanh chân đi đến trước mặt, trên mặt là nụ cười mỉm không hề có ác ý tý nào.

"Điền huynh, huynh làm gì vậy?" Hoa Trường Không tự tay cởi cành mận gai trên lưng Điền Duệ Đống xuống ném sang một bên, đỡ Điền Duệ Đống ngồi xuống, "Ngày đó nói muốn đến quý phủ bái phỏng cũng chỉ là lời nói đùa, Điền huynh không nên làm như vậy."

Điền Duệ Đống kéo miệng lộ ra nụ cười khổ, trong lòng có nỗi khổ không thể nói được. Ngươi không nói việc này với gia trưởng, nhưng còn đáng sợ hơn so với việc báo gia trưởng, ngay cả Thánh Thượng và Thái Hậu nương nương cũng biết.

Hắn ta không coi lời nói của Hoa Trường Không là thật, kiên trì muốn tạ lỗi với Hoa huyện chủ.

Dân phong Đại Tấn cởi mở, nam nữ ở trong cùng một phòng cũng không nghiêm khắc, có Hoa Trường Không ở đây, Điền Duệ Đống tự mình nhận tội với nữ quyến Hoa gia là thể hiện sự tôn trọng.

"Điền Huynh không cần khách khí như vậy." Hoa Trường Không thở dài một tiếng, quay đầu nói với nha hoàn ở bên ngoài: "Đi mời cô nương đến đây." Hắn cụp mắt nhìn Điền Duệ Đống đang lo lắng không yên, bưng trà nóng nhấp miệng.

Tốt rồi, sau khi xảy ra việc này, sẽ có rất nhiều người không dám phi ngựa trên phố đông người, đạp đổ quầy hàng của người khác nữa.

"Huyện chủ tới."

Điền Duệ Đống không nhịn được hơi tò mò, cái vị huyện chủ yếu đuối nhiều bệnh, bị dọa sợ này dáng dấp không biết như thế nào?

Hắn ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy mấy cái tỳ nữ vây quanh một cô nương đội mũ che màu trắng, da thịt của nàng còn trắng hơn so với tuyết đọng trong sân, tóc xanh như được búi thành búi tóc đơn giản, rơi trên cái trán đỏ thắm, nhẹ nhàng lắc lư ở hai đầu lông mày, làm cho trái tim người ta cũng đi theo sợi tóc rơi trên trán kia lúc ẩn lúc hiện, nhảy lên thình thịch.

Chưa đến cửa, bước chân thiếu nữ đã nhẹ nhàng lung lay mấy lần, che mép ho nhẹ, ngay cả đôi mắt đều hiện lên một tầng hơi nước.

Nhìn nữ tử mảnh mai trước mắt, Điền Duệ Đống hận hận nghĩ, mấy tên cầm thú kia vậy mà lại phóng ngựa hù đến nữ tử như thần tiên như thế này, thật là điên mà!

Vào giờ phút này, quyết định của hắn mang tính lựa chọn quên đi chính bản thân, hắn ta cũng là một trong những tên cầm thú kia.

Tác giả có lời muốn nói:

Hươu: Thân thể suy yếu còn có thể ăn thịt ta? Các ngươi đừng lừa ta, ta chết thật oan uổng!

Điền Duệ Đống: Thật là một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, mảnh mai bất lực làm cho người thương tiếc!

Hết chương 5!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro