Chương 191 - Chương 195

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 191: Nam phẫn nữ trang
Edit & Beta: Ha Ni Kên

Trì Xán phải vịn vào bàn mới không bị ngã, cảm giác mê man ập đến, mặt tái nhợt trắng bệch như tuyết.

Một bóng người vọt tới như gió lốc, đỡ lấy Trì Xán: "Công tử, người sao rồi, sao rồi ạ?"

Trì Xán phờ phạc nhưng vẫn trợn mắt nhìn Đào Sinh: "Lắc nữa ta nôn hết ra bây giờ!"

Nhìn sắc mặt Trì Xán, Đào Sinh giật mình: "Công tử, trông mặt người sợ quá, lúc nãy trước khi đi không phải vẫn tốt à, sao giờ lại –"

"Ôi chao, vị công tử này bị cảm nắng rồi, ngươi mau đưa đến y quán khám qua đi."

Trì Xán nghe xong mặt cũng xanh mét.

Cảm nắng? Chàng bị cảm nắng vì chờ nha đầu chết tiệt kia á?

Trì công tử mê man trong bầu tâm sự trĩu nặng bị Đào Sinh mạnh mẽ đưa đến Tể Sinh đường, châm cứu uống thuốc linh tinh thì sắc mặt mới khá hơn một chút, uể oải hỏi Đào Sinh: "Sao ngươi lại ở đấy?"

"Tất nhiên là vì lo cho người rồi." Đào Sinh lè lưỡi.

Cho dù là tò mò hay quan tâm, may mà có mặt Đào Sinh, Trì công tử cũng lười so đo, hừ nhẹ một tiếng rồi đi ra ngoài y quán.

"Công tử, người đi nhầm đường rồi, phủ Công chúa của chúng ta ở bên này cơ mà." Thấy Trì Xán đi về bên trái, Đào Sinh vội vàng gọi với theo.

Nhìn dáng vẻ thì hình như công tử bị bệnh không nhẹ đâu.

"Lắm chuyện!" Trì Xán lười để ý Đào Sinh.

Công tử đang định đi đâu đây? Đào Sinh lật đật chạy theo.

Trì Xán ngoái lại: "Đừng có mà đi theo."

Đào Sinh lắc đầu quầy quậy: "Nhỡ công tử lại ngất xỉu như ở ngoài thành thì sao?"

Hắn nghĩ một chút, lôi một cái gương trong người ra: "Công tử nhìn đi, sắc mặt người tệ lắm."

Trì Xán tùy ý nhìn qua, buồn bực hỏi Đào Sinh: "Ngươi ra ngoài còn xách theo cái của nợ này à?"

Đào Sinh lý lẽ rõ ràng: "Tất nhiên rồi, lúc nào cũng phải để ý đến dung mạo bản thân, mới không làm công tử mất thể diện ạ."

Trì Xán nhếch mép, đi thẳng về phía trước, chẳng biết thế nào đã đến bên ngoài Lê phủ.

Đây chính là nhà nha đầu kia à? Trông chẳng ra làm sao cả.

"Đào Sinh, đưa cho cô nương trong phủ nhà này đi." Trì Xán giơ hộp Vân Sương cao cũng đang mướt mát mồ hôi ra.

"Dạ." Đào Sinh nhận lấy Vân Sương cao, rồi mới phản ứng lại: "Hả? Cô nương?"

"Làm sao?"

"Ôi chao, công tử ơi, không thể làm thế được. Một tên sai vặt mà lại chạy đến tặng đồ cho cô nương trong phủ nhà người ta, chắc chắn sẽ bị người ta lôi gậy gộc ra tiếp mất."

Công tử nhà hắn lại muốn tặng đồ cho một vị cô nương ư?

Cha mẹ ơi, hắn vẫn nghĩ công tử nhà hắn tránh đám tiểu nương tử trong kinh thành như tránh tà, cứ tưởng định tặng quà cho một tên nam nhân, may mà là một vị cô nương, ông trời thật có mắt.

Tên sai vặt dồn hết tâm tư lo lắng cho chủ tử, cuối cùng cũng có thể thở phào một hơn.

"Tên sai vặt thì không được à?" Mày dài của Trì Xán cau lại.

"Tất nhiên là không được rồi. Nếu là tiểu nha hoàn thì còn được, thì có thể bảo là do cô nương nhà nào đó phái đến." Đào Sinh thuận miệng nói, vừa vặn thấy Khấu Tử Mặc và nha hoàn leo lên một chiếc xe ngựa đậu ngoài cửa Lê phủ, vội nói: "Hoặc là có cô nương nhà nào đến thăm cũng được, dù thể nào cũng không thể là nam tử."

"Thế giờ sao mà đưa được?" Trì Xán rất không hài lòng.

Chàng trước giờ không bao giờ có chuyện đi ra ngoài làm chuyện công cốc, nếu đã định đưa Vân Sương cao cho nha đầu thì nhất định phải đưa được, nếu không chàng sẽ không ngủ ngon giấc.

"Hay là, chúng ta về phủ Công chúa, kính nhờ Đông Du cô cô?"

Trì Xán lườm hắn: "Ngươi bị ngu à? Đông Du cô cô mà biết thì nương ta cũng biết còn gì?"

"Hay là, tìm bừa một nha hoàn trong phủ?"

Trì Xán cau mày: "Cũng không được, ta cũng chẳng biết nha hoàn nào trong phủ, ai biết có đáng tin hay không, nhỡ về rồi kể cho Đông Du cô cô thì sao?"

"Chẳng nghĩ ra cách nào, công tử, người thông tuệ vô song, nhất định nghĩ ra cách hoàn hảo tuyệt vời."

Trì Xán gật gù: "Đúng là có một cách."

Chàng nhìn qua Đào Sinh, mặt không đổi sắc, nói: "Ngươi giả trang thành nha hoàn đi, rồi đưa đồ!"

Đào Sinh lảo đảo suýt ngã, phải vịn vào tường, cười cay đắng: "Công tử à, người đừng đùa nữa."

"Làm sao? Không đồng ý à?"

Cái tên này đến giả gái cũng không chịu thì nuôi tiếp để làm gì?

Trước ánh mắt lạnh lùng của chủ tử, Đào Sinh vỗ vào mặt mình: "Công tử, người nhìn đi, cái gương mặt này, còn không trắng bằng người, làm sao mà cải trang thành nha hoàn được?"

Thế này thì thà người tự cải trang thành cô nương còn hơn.

Trì Xán đen mặt: "Ngươi không chịu cải trang thành nha hoàn, lại còn muốn ta cải trang thành cô nương à?"

Ủa, có vẻ cũng không phải là không được.

Trì Xán chẳng thèm kiêng nể điều gì, cũng không để tâm đến mấy cái lễ tục linh tinh.

Nhưng mà, nha đầu kia cũng chẳng liên quan gì đến chàng, chàng không rảnh.

"Đừng nói linh tinh nữa, nếu không cải trang làm nha hoàn rồi làm cho xong chuyện của ông đây thì lát tự cắm cỏ vào cổ áo rồi quỳ bên đường đi."

Đào Sinh trợn mắt.

Uy hiếp, đây là uy hiếp trắng trợn mà!

Nửa giờ sau, Đào Sinh ngại ngại ngùng ngùng đứng trước mặt Trì Xán, không được thoải mái lôi kéo vạt áo: "Công tử, như thế này có được không ạ?"

Trì Xán vuốt cằm, gật đầu: "Được, quá được rồi. Đi đi, nhớ lời ta bảo."

Đào Sinh nhắm mắt, bị Trì Xán gõ quạt vào đầu.

"Công tử?"

"Bây giờ ngươi đang đi thăm người bệnh, cũng chẳng phải đến pháp trường. Nếu mà làm lộ ra thì ngươi tự biết hậu quả rồi đấy."

Tên sai vặt đáng thương suýt thì khóc.

Biết chứ, tất nhiên là biết rồi, chẳng phải hắn sẽ phải cắm cây cắm cỏ, bán thân vệ đường hay sao.

Công tử chẳng biết cái gì cả, mấy cái trò quỳ gối bán mình chôn cha ven đường đều là mấy thứ kịch diễn linh tinh, có chỗ riêng chuyên bán buôn nô bộc mà!

Đào Sinh oán thầm, lòng hạ quyết tâm, sải bước đến Lê phủ.

"Chờ đã!" Trì Xán đuổi theo, bất mãn nói: "Bước chậm lại. Nếu mà lộ thì hậu quả cũng không phải đơn giản là bị ta bán đâu. Ngươi thử nghĩ xem, nếu mà bị lộ ở Lê phủ--"

Đào Sinh suýt thì quỳ xuống đất.

Đừng dọa hắn nữa, lá gan bé bỏng của hắn!

Đào Sinh gạt lệ, trịnh trọng nói: "Công tử, nếu không về được, người đừng quên giúp tiểu nhân chăm sóc cha nương. À đúng rồi, tiểu nhân vẫn giấu một hộp bạc vụn ở đáy chậu nước sau nhà, vốn định để dành để cưới vợ, người nhớ đưa cho cha nương tiểu nhân dưỡng lão."

"Mau cút đi!"

Nói lắm thế không biết, thà tự đi quách cho xong.

Đào Sinh nhỡ kỹ lời dặn dò của chủ tử, xiêu vẹo đi đến trước cửa Lê phủ.

"Nương tử có việc gì thế?" Lão Triệu canh cửa hôm nay đã gặp quá nhiều cô nương nha hoàn từ các phủ, lúc này thấy một nha hoàn thanh tú cao gầy cũng không thấy kỳ quái.

"Cô nương phủ chúng ta phái ta tới đưa chút đồ cho Tam cô nương quý phủ." Đào Sinh căng thẳng đến mức túa hết mồ hôi trên trán. Cũng may hắn cũng chỉ là thiếu niên, giọng nói nhẹ nhàng, vóc dáng thanh mảnh, lão Triệu canh cửa chẳng nhìn ra chút gì sơ hở.

"Nương tử ghi tên vào đây đi."

Đào Sinh viết xong chữ phủ Trường Dung Trưởng Công Chúa rồi bỏ bút xuống, lại không bỏ hộp quà.

Lão Triệu cười nói: "Nương tử để quà xuống là được, sẽ có ngươi đưa đến tận nơi cho Tam cô nương."

Đào Sinh cười ngắc ngứ: "Lão bá, chuyện là thế này, cô nương chúng ta dặn kỹ rằng, muốn ta đưa tận tay cho Tam cô nương, muốn xem rõ tình hình Tam cô nương thì cô nương của chúng ta mới yên tâm."

Chương 192: Đào Sinh mất hồn mất vía
Edit & Beta: Ha Ni Kên

Sau khi xem xét kĩ danh thiếp của phủ Trường Dung Trưởng Công Chúa, Đào Sinh được một nha hoàn mặc y phục hồng phấn dẫn đến nội viện.

"Tỷ tỷ, phủ công chúa lớn lắm phải không?" Nha hoàn dẫn đường tò mò hỏi.

Thấy Đào Sinh vẫn cắm cổ đi về phía trước, tiểu nha hoàn không nhịn được gọi thêm một tiếng: "Tỷ tỷ?"

Đào Sinh giật mình hiểu ra: "Tiểu muội muội gọi ta à?"

Nha hoàn y phục hồng phấn bật cười: "Không gọi tỷ tỷ thì chẳng lẽ gọi người khác?"

Đào Sinh cười lúng túng.

Làm sao hắn phản ứng được người khác gọi "Tỷ tỷ" là đang gọi hắn cơ chứ!

Chậc chậc, rõ ràng là một tiểu nha hoàn xinh xắn đáng yêu, nếu mà gọi một tiếng "Ca ca" có phải dễ nghe không, gọi là "Tỷ tỷ" làm trái tim này đau quá.

"Tất nhiên là phủ công chúa rất to rồi. Ừm, vườn hoa của phủ công chúa chắc cũng to bằng cả Lê phủ đấy."

"Thật ư?" Nha hoàn y phục hồng phấn mặt đầy mơ mộng, sau đó lại thở dài: "Tiếc là ta không phải nha hoàn thiếp thân của Tam cô nương, nếu không Tam cô nương thân thiết với cô nương các tỷ như vậy, có khi ta cũng có cơ hội đến xem ấy chứ."

"Chắc chắn là có cơ hội, chắc chắn là có cơ hội." Đào Sinh căng thẳng đến nói năng ngắc ngứ.

Nha hoàn y phục hồng phấn cảm thấy vị nha hoàn từ phủ Công chúa này rất thú vị, che miệng cười khúc khích, quay lại cao giọng gọi: "A Châu tỷ tỷ, có khách tới này, là tỷ tỷ từ phủ Trường Dung Trưởng Công Chúa, thay cô nương nhà tỷ ấy đến gặp Tam cô nương."

Bên cửa có một nha hoàn quần áo xanh xanh xinh đẹp vô cùng đang đứng, chính là A Châu.

A Châu cười dịu dàng với Đào Sinh: "Tỷ tỷ, mời đi cùng ta vào trong."

Đào Sinh ngẩn người.

Thật là dịu dàng. Tuyệt hơn nhiều đám quỷ dạ xoa trong phủ Công chúa!

"Tỷ tỷ chờ chút, ta phải đi bẩm báo một tiếng." A Châu hơi dừng lại ở cửa.

Đào Sinh suýt thì va phải nàng, vội vàng dừng chân, cười toe toét: "Được."

A Châu hơi cảm thấy nha hoàn này có gì kỳ quái, nhưng cũng không rõ nguyên do, nhìn Đào Sinh thêm vài lần.

Đào Sinh mới đột ngột tỉnh ra, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ra vẻ đoan trang thanh tú mẫu mực.

A Châu mới hết nghi, cười với Đào Sinh rồi đi vào trong.

Đào Sinh lặng lẽ lau mồ hôi.

Dọa chết hắn mất!

"Cô nương, có một nha hoàn từ phủ Trường Dung Trưởng Công Chúa, nói là thay cô nương nhà nàng đến thăm người."

"Cô nương phủ Trường Dung Trưởng Công Chúa?" Kiều Chiêu nén lại nghi ngờ: "Cho nàng ta vào."

A Châu đưa Đào Sinh vào phòng ngoài: "Tỷ tỷ chờ chút, cô nương của chúng ta sẽ ra ngay đây."

"Được." Đào Sinh gật đầu lia lịa, vừa căng thẳng vừa tò mò.

Ôi chao, không biết vị cô nương mà công tử tâm tâm niệm niệm trong lòng trông thế nào nhỉ? Chắc chắn vị cô nương ấy là người trong lòng của công tử chứ? Chắc chắn chứ?"

Một lát sau, bức rèm cửa xôn xao, một vị thiếu nữ áo tơ trắng đi ra.

Đào Sinh nhìn đến ngây người.

Tất nhiên không phải là đẹp đến ngây người, mà là sợ đến ngây người.

Sở thích của công tử thật là... đặc biệt!

Kiều Chiêu ngồi xuống, nhã nhặn nói: "A Châu, xếp một cái ghế con ra đây."

Ừm, giọng nói lại rất nhẹ nhàng dễ nghe, quả nhiên là hầu tốt chủ cũng tuyệt vời, tiếc là gương mặt kia thật đáng sợ.

Đào Sinh rũ mắt, thầm thở dài.

"Mời tỷ tỷ ngồi." A Châu đặt một chiếc ghế con cạnh Đào Sinh.

"Cảm ơn." Đào Sinh ngồi xuống.

Kiều Chiêu lướt qua tư thế ngồi của Đào Sinh, dửng dưng, nhẹ nhàng hỏi: "Em đến từ phủ Trường Dung Trưởng Công Chúa?"

"Dạ." Đào Sinh ngồi thẳng lại.

"Ồ, thật là xin lỗi, ta lại không nhớ rõ lắm là vị cô nương nào."

Biết đến thời khắc quan trọng kiểm tra thân phận, Đào Sinh căng thẳng, nhớ kỹ từng lời Trì Xán dặn, giải thích: "Phủ Công chúa của tiểu tỳ chỉ có một vị cô nương thôi, chính là thứ muội của Trì công tử, ngày hôm qua cũng đến buổi tụ họp của các cô nương. Nhưng cô nương chúng tiểu tỳ trước giờ vẫn khiêm tốn, chắc Tam cô nương không chú ý đến."

Công tử nói là, mặc dù Đại cô nương không phải thành viên Phức Sơn xã, càng không thể tham gia tụ họp gì, nhưng đây cũng là lần đầu Lê Tam cô nương tham gia, chắc chắn không phát hiện ra đâu.

"Thế à –" Kiều Chiêu nhìn chằm chằm Đào Sinh, nghĩ đến vị cô nương trong phủ Trường Dung Trưởng Công Chúa là ai.

Sau khi phụ thân Trì Xán qua đời thì ngoại thất ông nuôi bên ngoài dắt theo hai người con tìm đến tận cửa, mẹ con ba người được Trường Dung Trưởng Công Chúa thu nhận, thứ muội của Trì Xán chắc là cô nương kia.

Đào Sinh ngồi trên chiếc ghế con, rõ ràng ánh mắt của người thiếu nữ kia dịu dàng như nước, nhưng không hiểu sao hắn vẫn thấy căng thẳng như bị kim châm vào mông, không khỏi đưa mắt nhìn đi chỗ khác.

Không biết có thể dựa vào mấy lời của công tử để lừa được không. Nhỡ mà bị lộ thì hắn cũng đã anh dũng bỏ mình tại đây rồi.

Nhưng hắn là một đại nam nhân cơ mà! Nếu mà anh dũng bỏ mình chỗ khác thì cũng coi như là tận trung với chủ, chứ anh dũng bỏ mình trong khuê phòng cô nương nhà ngươi ta, lại còn đang giả gái, đây đúng là tiếng xấu lưu truyền vạn năm rồi.

Không được, không được! Hắn muốn tốc chiến tốc thắng!

Đào Sinh tươi cười dâng hộp quà lên: "Đây là Vân Sương cao cô nương của chúng tỳ gửi Tam cô nương, rất có công hiệu với vết sẹo, mong Tam cô nương không chê."

Kiều Chiêu nhìn A Châu.

A Châu nhận quà rồi đưa lại cho Kiều Chiêu.

"Để Trì cô nương phải bận tâm rồi." Kiều Chiêu mở hộp quà ra, nhìn qua hai hộp Vân Sương cao bên trong, ánh mắt lóe lên, rồi nhìn Đào Sinh thêm một cái.

Đào Sinh bị nhìn thì sợ hết hồn hết vía.

Tình huống gì vậy, bên trong để mỗi hai hộp Vân Sương cao thôi mà, sao ánh mắt vị Tam cô nương này lại kỳ quái đến thế chứ?

"Tam cô nương, tiểu nhân –" Đào Sinh vội vã cắn đầu lưỡi mình một cái, rồi sửa lời: "Cô nương chúng tỳ rất lo cho ngài, vẫn chờ tiểu tỳ về báo tin, tiểu tỳ xin cáo từ."

Đáp lại lời hắn là một sự im lặng nặng nề.

Đào Sinh thu hết can đảm nhìn Kiều Chiêu, thấy vẻ mặt thiếu nữ lạnh lẽo, ánh mắt vốn dịu dàng như nước mùa thu giống như đột ngột gặp trận cuồng phong, dấy lên một cơn sóng gió kinh hoàng, cuối cùng lại đọng hết lại đáy mắt, bình tĩnh trở lại.

Đào Sinh như nhũn hết cả chân, mồ hôi túa sạch ra ngoài, nhắm mắt nói vội: "Tam cô nương, tiểu tỳ xin cáo từ."

"Chờ đã." Thiếu nữ bình tĩnh nói.

Đào Sinh bị dọa suýt thì quỳ rạp xuống đất, cố gắng chống đỡ cười nói: "Tam cô nương còn gì muốn phân phó ạ?"

"Em chờ chút, ta còn một phong thư cảm ơn, phiền em đưa cho cô nương nhà em."

Không biết có phải là chột dạ hay không, nhưng cứ thấy hai chữ "cô nương" được Tam cô nương nhấn mạnh vô cùng.

Không thể nào, không thể nào, hắn không lộ chút sơ hở nào, Lê Tam cô nương cũng không phải tu luyện thành tinh, sao mà phát hiện ra được.

Quá trình chờ đợi của Đào Sinh đúng là một ngày dài bằng một năm, đến tận khi nhận được bức thư từ tay A Châu, đến tận khi đi theo A Châu ra ngoài, Đào Sinh mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau này có đánh chết hắn cũng không giả gái nữa đâu! Đúng là dọa chết người!

Hai người gặp Băng Lục.

"Lại có người đến thăm cô nương à?" Băng Lục vừa luyện võ mặt mũi đò bừng, liếc qua Đào Sinh.

"Ừ, ta tiễn người ta về."

"Vậy ta vào trước đây, hôm nay mệt chết đi được."

Tên khốn Thần Quang thật đáng ghét, nghiêm khắc chết đi được!

Tây phủ Lê gia nhỏ bé, từ khi được Thiệu Minh Uyên phân phó, ngày ngày Thần Quang đều dạy Băng Lục luyện võ ở bãi đất trống cạnh cửa chính.

A Châu dẫn Đào Sinh đi qua đó, Thần Quang đang chuẩn bị về phòng liếc qua một cái, biến sắc.

Chương 193: Tự chui đầu vào rọ
Edit & Beta: Ha Ni Kên

Đàn ông?

Thần Quang nhìn chằm chằm không chớp mắt Đào Sinh đang đi cạnh A Châu, dụi mắt một cái.

Hắn hoa mắt à? Sao lại có một tên nam tử xuất hiện ở đây thế này?

Không đúng, vấn đề không phải là có đàn ông ở đây. Có một tên nam nhân lang thang ở đây cũng không có gì kỳ quái, nhưng có kẻ dám giả gái lai vãng ở đây mới là chuyện lớn.

Nha hoàn quần trắng váy xanh đi cạnh là A Châu có phải không?

Thần Quang nghiêm mặt hơn hẳn.

Thế tức là, cái kẻ giả gái kia dám lẻn vào khuê phòng của Tam cô nương à? Hắn vẫn đang lù lù ở đây đấy!

Thần Quang đi phăm phăm đến, được nửa đường thì ngừng lại.

Không thể xúc động được, cái tên khốn kia vừa đi ra từ khuê phòng Tam cô nương, nếu làm to chuyện lên thì ảnh hưởng đến thanh danh của cô nương.

Thần Quang hít sâu một hơi, đi thẳng đến cửa đứng chờ.

Dù sao cũng là người từ phủ Công chúa, không nên lạnh nhạt, A Châu đưa Đào Sinh đến tận cửa.

"Tỷ tỷ đi về thong thả."

Mắt thấy sắp thoát, Đào Sinh ung dung trở lại, tâm tình nhẹ nhàng, còn có cảm thấy thảnh thơi khoan khoái.

Nha hoàn dịu dàng như vậy, ở phủ Công chúa của bọn hắn thì tốt biết bao.

"A Châu muội muội, hẹn gặp lại."

Nếu Lê Tam cô nương là người trong lòng của công tử nhà hắn, công tử mà cưới được Lê Tam cô nương về thì ngày nào cũng có thể được gặp A Châu muội muội, lời này hắn nói cũng không sai.

A Châu cười cười, nhìn Đào Sinh đi hẳn thì mới quay về.

Đào Sinh ngẩng đầu nhìn trời, thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Tính ra, còn mang về được thư cảm ơn của Lê Tam cô nương, mặc dù là viết cho Đại cô nương nhưng công tử mà thấy chắc chắn vui phải biết.

Đào Sinh cất bức thư vào trong ngực, nhấc chân đi về.

Công tử còn đang chờ hắn ở kia đấy.

Thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ được giao, Đào Sinh hân hoan cất bước, vui vẻ sải chân về phía trước. Nhưng vừa đến một chỗ ngoặt, chưa kịp gọi Trì Xán, đã bị một bàn tay đè chặt miệng, người bị vác đi mất.

Trì Xán vừa nhìn thấy Đào Sinh thì sửng sốt.

Tình huống gì đây?

Ban ngày ban mặt, thế mà có tên háo sắc đứng chờ sẵn ở cửa Lê phủ, bắt cóc tiểu nương tử?

Trì Xán càng nghĩ càng căm phẫn, hối hả đi đến lầu Xuân Phong.

Chàng muốn mượn hai người có thân thủ tốt ở chỗ Thiệu Minh Uyên, diệt trừ lên háo sắc coi trời bằng vung kia. Nếu không chẳng phải nha đầu kia xuất môn lúc nào là họa chờ lúc đó à?

Còn Đào Sinh –

Trì công tử cũng không lo lắng lắm, dù sao cởi hết ra phát hiện không phải là nữ thì cũng không sao đâu mà.

Sợ vác người trên đường thì quá bắt mắt, chuốc thêm phiền phức, Thần Quang đánh cho Đào Sinh ngất luôn, cõng hắn trên lưng chạy thật nhanh, thỉnh thoảng gặp phải ai chắn đường thì hô to: "Tránh ra, tránh ra, muội muội của ta mắc bệnh nặng, bệnh truyền nhiễm đấy!"

Hô to như vậy thì bất cứ ai nghe thấy cũng vội tránh sang một bên.

Nhanh chóng chạy vào cửa sau của lầu Xuân Phong, Thần Quang hung hăng bấm vào nhân trung của Đào Sinh, gọi hắn tỉnh lại.

Đào Sinh gào thảm thiết, nước mắt lưng tròng kêu lên: "Ngươi là ai, muốn làm gì vậy?"

Thần Quang cười lạnh: "Đừng tưởng là ra vẻ khóc đến lê hoa đái vũ* thì ta không nhìn ra ngươi là đàn ông!"

*Đại loại là miêu tả vẻ xinh đẹp của thiếu nữ khi khóc nước mắt lệ nhòa.

Trước đây hắn là ai cơ chứ, nếu thế mà cũng không nhìn ra thì làm sao mà đi theo Tướng quân lăn lộn khắp nơi được, lại còn được Tướng quân đại nhân ủy thác nhiệm vụ cao cả là bảo vệ Lê cô nương chứ?

Đào Sinh ngẩn người, cúi đầu nhìn lại y phục trên người, mới chợt nhớ ra mình vẫn đang cải trang thành nữ nhân, ho kịch liệt.

Thật là mất mặt! Công tử giao việc thế này thì làm gì còn mặt mũi làm người chứ!

Đào Sinh đột ngột bị Thần Quang xách cổ áo đặt trên tường.

"Oắt con này, ngươi thành thật khai hết đi. Ngươi là ai, sao dám mò vào phòng của Lê Tam cô nương?"

Đào Sinh bị kéo không thở được, hai tay hết sức gạt tay Thần Quang ra nhưng đối phương không sứt mẻ gì.

"Thành thật khai ra!" Thần Quang càng nghĩ càng tức, cho Đào Sinh một cái bạt tai.

Tướng quân đại nhân để hắn chăm nom Lê Tam cô nương thật tốt, thế mà hết lần này đến lần khác lại gây ra tai họa cứ xảy ra, đây là muốn cho hắn không dám nhìn mặt Tướng quân à?

Ai dám để hắn không còn mặt mũi nhìn Tướng quân, hắn phải cho kẻ đó xong đời trước đã!

Đào Sinh hoàn hồn.

Mặc dù hắn chỉ là một tên sai vặt, nhưng đã theo chân Trì Xán bao lâu nay, cùng lắm cũng chỉ bị chủ tử không vui đạp cho vài nhát vào mông, đã bao giờ bị ai đánh đâu chứ! Giờ đây đau đến chảy cả nước mắt.

Không được khóc, hắn là gã sai vặt thiếp thân của công tử, không được phép mất mặt, làm sao lại có thể khóc trước mặt cái kẻ vũ phu này chứ?

Tên sai vặt rất có chí khí nào đó ép mình chớp chớp mắt cố nuốt nước mắt vào trong.

Thần Quang thấy vậy thì lửa giận càng bốc ngùn ngụt, gằn từng chữ một: "Hứ, kẻ biến thái như ngươi còn dám dùng mỹ nhân kế à? Khinh ông đây chưa thấy nữ nhân bao giờ à?"

Mặc dù cũng chỉ mới thấy qua thôi, nhưng hắn cũng không kém đến mức bị một tên đàn ông khác mê hoặc đâu!

"Rốt cuộc ngươi là ai?" Bàn tay nắm cổ áo Đào Sinh của Thần Quang siết chặt lại.

Đào Sinh bị xách một mạch đến đây, hoàn toàn chẳng biết đây là đâu, thấy bộ dạng hung thần ác sát của Thần Quang chỉ chực giết người diệt khẩu, lòng nguội lạnh hẳn, đang lúc tuyệt vọng nhác thấy một bóng người thì như thấy cứu tinh, vội hô to: "Cứu mạng với, có kẻ vô lễ --"

Thần Quang: "..." Cái tên biến thái này, muốn làm hắn mất sạch mặt mũi trước mặt Tướng quân à?

Nam tử cao lớn đi đến, đứng cách đó không xa, nhẹ giọng hỏi: "Thần Quang, chuyện gì xảy ra vậy?"

Thần Quang nước mắt nước mũi đầy mặt.

Nhìn xem, nhìn xem, biết là Tướng quân đại nhân không bị vẻ bề ngoài làm cho mê hoặc mà!

Trong sạch của hắn được bảo tồn rồi.

"Tướng quân, kẻ này giả gái, lén lút vào khuê phòng của Lê Tam cô nương!"

Vừa nghe thấy hai chữ "Tướng quân", Đào Sinh đầu đau như búa bổ.

Là Quan Quân Hầu ư?

Ông trời ơi, để cho hắn chết luôn đi!

Không, không, không, hắn cũng chỉ là một tên sai vặt thôi, mặc dù Quan Quân Hầu hay gặp công tử, nhưng chắc sẽ không nhớ đến hắn, mà hắn còn đang mặc đồ nha hoàn...

Đào Sinh tự an ủi bản thân thì nghe thấy tiếng bước chân xa dần.

Đi mất rồi à?

Ừ, Quan Quân Hầu anh minh uy vũ, hơn cả vạn người, chắc chắn không thèm để tâm đến mấy chuyện thế này. Cứ để cho tên vũ phu này thẩm vấn, hắn có chết cũng chết bất khuất, thể nào cũng không tiết lộ thân phận thật của hắn.

"Đưa hắn vào phòng đi."

Đào Sinh xây xẩm mặt mày, suýt nữa nhắm mắt tắt thở.

Tiếng cửa lạch cạch đóng lại.

Thiệu Minh Uyên ngồi xuống, lạnh lùng nhìn Đào Sinh, giọng nói lạnh lùng như tuyết trên đỉnh núi: "Giả gái? Vào khuê phòng của Lê Tam cô nương?"

Mỗi câu lại lạnh thêm một phần.

Đào Sinh thà chết cũng bất khuất không đầu hàng, cúi gằm đầu.

"Ai phái ngươi đi?"

"Dạ, chính là ta..." Kiên quyết không khai ra công tử.

"Không phải." Thiệu Minh Uyên khẳng định, lạnh nhạt nói: "Ngẩng đầu lên."

Không ngẩng lên đâu, không ngẩng đầu lên đâu, có chết cũng không ngẩng lên đâu!

Đào Sinh run rẩy cả người, oai phong của Tướng quân đại nhân tỏa ra găm vào người hắn.

Đúng lúc này, có người ở ngoài cửa truyền lời: "Tướng quân, Trì công tử đến ạ, đang chờ người ở ngoài."

Thiệu Minh Uyên đứng lên, không nói lời nào đi ra ngoài.

Nghe được tiếng đóng cửa, suýt nữa thì Đào Sinh khóc òa lên.

Công tử ơi, người đến thật đúng lúc, trễ thêm chút nữa thì tiểu nhân không chống đỡ nổi.

Thiệu Minh Uyên vừa đi vào nhã thất, Trì Xán đã lập tức đứng lên: "Đình Tuyền, cho ta mượn hai người!"

Chương 194: Không biết xấu hổ
Edit & Beta: Ha Ni Kên

"Mượn người?"

"Đúng, cho ta mượn hai người thân thủ tốt, ta đi giết người." Gương mặt Trì Xán rất gấp gáp nhưng giọng hỏi lại hời hợt.

Người bạn nhỏ Thiệu Minh Uyên tỉnh bơ: "Có thể hỏi là đi giết ai được không? Dù sao đây cũng là ở kinh thành, dưới chân thiên tử, giết người phải chịu trách nhiệm."

"Giết tên háo sắc còn phải chịu trách nhiệm à? Giết cũng phí công!" Gương mặt Trì Xán lạnh lẽo ngang tàn.

Thiệu Minh Uyên kinh hãi: "Có kẻ dám vô lễ với huynh?"

"Khụ, khụ, khụ!" Trì Xán ho kịch liệt, xuôi xuôi thì căm tức nhìn Thiệu Minh Uyên, cả giận: "Thiệu Minh Uyên, huynh nghĩ cái gì vậy?"

Tiểu tử này đang nghĩ cái gì vậy.

Thiệu Minh Uyên vô tội sờ mũi: "Nhìn huynh tức đến vậy thì ta cũng chỉ nghĩ được thế thôi. Không thì tên háo sắc nào lại khiến huynh tức đến thế cơ chứ?"

Bạn tốt tuyệt đối không phải là người gặp chuyện bất bình chẳng tha, chuyện này chàng rất rõ ràng.

"Huynh đừng nhiều lời nữa, trễ hết cả việc bây giờ!"

Thiệu Minh Uyên không nhúc nhích chút nào: "Tên háo sắc ở đâu ra?"

Đây là đi giết người, không phải dắt ngựa đi dạo, chàng phải có trách nhiệm với thuộc hạ của chàng.

"Nói thật với huynh vậy, ta tình cờ đi qua Lê phủ, đúng lúc thấy một tên háo sắc bắt một vị tiểu nương tử vừa đi ra khỏi Lê phủ. Đình Tuyền, không phải huynh ghét nhất những chuyện như thế à, mau mau chọn cho ta hai người thân thủ thật tốt. Huynh không biết đâu, tên khốn kiếp kia hành động rất quen tay, vác người còn chạy nhanh hơn ma đuổi đấy!"

Thiệu Minh Uyên cũng hơi cảm thấy có gì sai sai: "Người cũng chạy mất rồi, huynh còn định đi đâu tìm nữa?"

"Không đi đâu hết, trông nom ở cửa Lê phủ thôi. Tên đó mà xuất hiện lại thì một đao chém chết là yên tâm."

Thiệu Minh Uyên yên lặng một chút rồi hỏi: "Thế còn vị tiểu nương tử bị bắt đi thì sao?"

Trì Xán nói như thể hiển nhiên: "Đấy có phải điểm chính đâu. Trọng điểm là phải giết chết tên háo sắc, để sau này hắn đừng hại người nữa là được."

Chàng đâu có phải loại người thích xen vào việc của người khác. Đừng nói tên háo sắc kia bắt mất Đào Sinh, kể cả là một tiểu nương tử thật sự thì chàng cũng chẳng rảnh mà lo.

"Được rồi." Thiệu Minh Uyên gật đầu.

Hóa ra là vì Lê cô nương.

"Thập Hi, tiểu nương tử bị bắt đi dĩ nhiên cũng quan trọng rồi. Nếu nàng ta đi ra từ Lê phủ, mà tự nhiên mất tích như vậy thì Lê cô nương cũng sẽ gặp chuyện phiền phức." Thiệu Minh Uyên nhắc nhở.

Trì Xán hơi sững lại, sau đó không phục hậm hực.

Thiệu Minh Uyên bị rảnh à, nghĩ nhiều chuyện thế có mệt không?

Nhưng mà hình như cũng có lý.

"Không sao, bây giờ huynh phải nhanh nhanh cho ta mượn người mới phải." Cứ cho là nói có lý thì người bị bắt cũng là Đào Sinh, cái hậu họa này cũng không xảy ra được.

Thiệu Minh Uyên phức tạp nhìn Trì Xán một cái, xoay người: "Đi với ta."

Thấy bạn tốt có vẻ đồng ý, Trì Xán hài lòng cười cười, hăm hở đi theo.

Đi đến một gian phòng ở hậu viện, Thiệu Minh Uyên mở cửa.

"Tới đây làm gì? Mượn người còn phiền như vậy!" Trì Xán đi vào nhìn một cái, lập tức đóng sầm cửa lại, xoay người rời đi.

Thiệu Minh Uyên đặt tay lên bả vai chàng, nhẹ giọng: "Thập Hi?"

Trì Xán ho nhẹ, nhìn Thiệu Minh Uyên, nghiêm mặt: "Đình Tuyền, đột nhiên ta thấy hay là bớt xen vào chuyện của người khác thì hơn, tránh chuốc phiền cho mình mới phải nhỉ? Khụ, khụ, còn tên háo sắc kia thì để hắn tự sinh tự diệt vậy, thể nào cũng có nhân sĩ hiệp nghĩa ăn no rửng mỡ đi xử lý hắn thôi."

Thần Quang đứng trong nhà: "..." Tên háo sắc tự sinh tự diệt là nói hắn à?

Đào Sinh: "..." Hắn mơ hồ cảm thấy điềm gở, có vẻ sẽ xảy ra ngay thôi.

Thiệu Minh Uyên vẫn nhẹ nhàng như cũ: "Thập Hi, huynh có biết người bên trong không?"

"Không biết." Trì Xán nói nhưng lòng giật thon thót, liếc xéo Thiệu Minh Uyên: "Ta nói này Đình Tuyền, huynh có ý gì à? Tìm huynh mượn người huynh đã nói rõ nhiều lời rồi, giờ còn hỏi kỳ quặc như vậy."

Thiệu Minh Uyên ôn hòa cười cười: "Không biết thì tốt rồi." Sau đó chàng quay vào, vô cảm nói: "Thần Quang, băm nát cái kẻ không biết xấu hổ dám giả gái lén lút lẻn vào khuê phòng của cô nương nhà người ta rồi ném cho chó ăn đi!"

Trì Xán: "..." Ai lại làm thế bao giờ, không phải bình thường Thiệu Minh Uyên vẫn rất mềm mỏng lễ độ à?

Nhất định là định dọa chàng!

"A --" Bên trong truyền ra một tiếng hét thảm.

Trì Xán biến sắc, nhấc chân đá văng cánh cửa, đi phăm phăm vào trong đẩy Thần Quang sang một bên: "Cút ngay!"

Không đẩy được.

Tiểu phu xe không nhúc nhích gì nhìn Tướng quân đại nhân nhà mình.

Thiệu Minh Uyên hơi gật đầu, lúc này Thần Quang mới lui sang một bên.

Trì Xán vỗ Đào Sinh.

Đào Sinh giàn giụa nước mắt: "Công tử, đau chết tiểu nhân rồi."

Một chất lỏng không rõ nguồn gốc rơi vào tay Trì Xán.

Gương mặt tuấn tú của Trì Xán tối lại, lạnh lùng nói: "Hay cứ băm nát rồi cho chó ăn đi!"

Nắm chặt tay lại rồi buông ra vài lần, Trì công tử mới tỉnh táo lại, hỏi Thiệu Minh Uyên: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Thiệu Minh Uyên trầm mặt: "Thập Hi, cái này ta phải hỏi huynh mới đúng. Sao huynh lại để cho tên sai vặt giả thành nha hoàn đến chỗ Lê cô nương làm gì?"

Trì Xán không được tự nhiên, cũng không đưa ra được một lời giải thích hợp lý: "Ta sai tên sai vặt đưa cho nha đầu hai hộp Vân Sương cao thôi. Không sau này nha đầu đi ra ngoài dọa người khác thì sao bây giờ?"

"Chỉ để đưa hai hộp Vân Sương cao?" Thiệu Minh Uyên kinh ngạc.

Có cả trăm cách để đưa hai hộp Vân Sương cao cho người ta, tại sao lại chọn cách không biết xấu hổ nhất vậy?

Trì công tử chướng mắt trước cái nhìn của bạn tốt dành cho mình, bình mẻ không sợ vỡ nói: "Không thì còn cách nào à? Nếu còn cách khác thì ta còn để gã sai vặt làm thế à?"

Chẳng lẽ phải để chàng đi.

Không đúng, chàng đang nghĩ bậy bạ gì thế này?

"Vậy huynh thì sao, thuộc hạ của huynh thế là thế nào đấy? Nếu không được huynh phân phó thì làm sao hắn lại đi lang thang bên ngoài Lê phủ như thế được?"

Thiệu Minh Uyên điềm nhiên nói: "À, bây giờ hắn không phải thuộc hạ của ta, mà là phu xe của Lê cô nương."

Trì Xán ngẩn người.

Phu xe? Đây là chuyện từ bao giờ rồi? Sao chàng không biết gì hết?

Thiệu Minh Uyên nhìn chàng, nghiêm túc: "Thập Hi, hôm nay huynh làm vậy có chút không biết xấu hổ, sẽ gây phiền cho Lê cô nương."

"Lại gây phiền toái? Nếu hôm nay không có tên phu xe thuộc hạ kia của huynh thì ai lại phát hiện ra chuyện này cơ chứ?"

"Không có chuyện gì là tuyệt đối cả. Ta có thuộc hạ làm phu xe, người khác cũng có thể có."

Trì Xán: "Nhưng thuộc hạ người khác cũng không làm phu xe cho Lê cô nương. Đình Tuyền, huynh không thấy huynh quá bận tâm vào chuyện này à?"

Tại sao cũng nhìn chòng chọc vào cải trắng tươi tắn xinh xắn mà chàng nhặt được như thế?

"Ừ, ta là người thích bận tâm mà." Hơi thấy phiền về những lời tranh cãi vô lý của bạn tốt, Thiệu Minh Uyên thản nhiên đáp.

Trì Xán liếc mắt, dắt tên sai vặt nhà mình hồi phủ.

"Ta nuôi ngươi thì được ích lợi gì cơ chứ!" Vừa vào nhà, Trì Xán đã đạp cho Đào Sinh một cước: "Mau cút xa xa cho ta khuất mắt."

Đào Sinh khoe ra bảo vật là bức thư, dâng lên công sức quý giá của hắn: "Công tử, người nhìn đi, đây là thư cảm ơn của Lê Tam cô nương đấy, gửi cho Đại cô nương, tiểu nhân đã cố gắng giữ được."

"Cái gì mà lại đưa cho Đại cô nương cơ chứ, đưa ra đây!" Trì Xán giật lại bức thư, không nhịn được hơi nhếch nhếch môi.

Chàng phải xem qua xem nha đầu kia định nói cái gì.

Trì Xán cẩn thận mở thư ra, thấy Đào Sinh hau háu nhìn mình, nghiêm mặt: "Cút ra chỗ khác!"

Đào Sinh xị mặt lùi ra xa một chút.

Trì Xán nhìn xuống, chỉ thấy trên bức thư có mấy chữ được múa bút phóng khoáng: "Trì Xán, ngươi không biết xấu hổ!"

Chương 195: Ta nuôi muội
Edit & Beta: Ha Ni Kên

Khóe miệng nhếch lên của Trì Xán đông cứng lại, ánh mắt nhìn mấy chữ ngắn ngủi kia như tóe ra lửa.

Trì Xán, ngươi không biết xấu hổ!

Đây là nói chàng à?

Nha đầu chết tiệt kia ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám gọi thẳng tên chàng ra như thế? Rõ ràng lúc đầu còn gọi chàng là Trì đại thúc, giờ dám kêu thẳng Trì Xán rồi à?

Lại còn bảo chàng không biết xấu hổ, chàng không biết xấu hổ chỗ nào? Đúng là nha đầu không biết phải trái!

Đúng rồi, còn có tên khốn Thiệu Minh Uyên kia nữa, cũng bảo chàng không biết xấu hổ. Hai cái người này bàn bạc kỹ càng với nhau rồi phải không? Lại còn loanh quanh trước mặt chàng chơi cái trò thần giao cách cảm đấy chứ!

Trì Xán giận đến đi đi lại lại trong phòng.

Đào Sinh thấy tình hình không ổn thì lặng lẽ lùi từng bước về sau.

Hối hận quá, biết vậy thì đã biến ra ngoài từ trước rồi, sao lại tò mò thế làm gì, lại còn muốn xem phản ứng của công tử sau khi đọc thư mới ngu chứ.

Mắt thấy đã gần đến cửa rồi thì Trì Xán đột ngột nhìn sang, đằng đằng sát khí nói: "Đào Sinh, lại đây!"

Đào Sinh tay nắm chặt cánh cửa, tươi cười: "Công tử, người cứ nói đi ạ."

Bây giờ mà không chạy thì thôi đấy, chờ công tử bình tĩnh lại thì quay lại xin lỗi, nếu không mạng nhỏ cũng đành bỏ lại nơi đây.

Trì Xán nhíu mày cười khẩy: "Muốn chạy phải không? Ta ném đống bạc vụn ngươi giấu ở đáy chậu nước sau nhà cho chó ăn bây giờ đấy!"

"Công tử ơi, người hiểu nhầm rồi, tiểu nhân muốn rót cho người chén trà mà." Đào Sinh hấp tấp rót một chén trà, đến cạnh Trì Xán.

Trì Xán hiển nhiên không có tâm trạng uống trà, trầm mặt hỏi Đào Sinh: "Ta hỏi ngươi, ngươi đi gặp Lê cô nương thì có chuyện gì xảy ra không?"

"Chuyện gì ạ?" Câu hỏi này của công tử phạm vi có vẻ hơi rộng, Đào Sinh suy đi tính lại cẩn thận rồi do dự nói: "Lê cô nương thấy hộp Vân Sương cao người tặng thì nhìn khá lâu."

"Thế à?" Tâm trạng Trì Xán có vẻ không ổn lắm.

Lại còn thấy hiếm lạ vật đồ chàng đưa thế cơ à? Đúng là thiếu kiến thức, tiểu gia còn nhiều thứ tốt gấp vạn lần.

"Phải ạ." Đào Sinh gật đầu lia lìa: "Sau khi Lê cô nương nhìn xong thì viết thư ngay cho người đấy."

Trì công tử: "..." Mẹ kiếp, tên sai vặt của chàng đúng là não úng rồi.

Thấy chủ tử mãi không nói gì, bầu không khí căng thẳng không sao thở được, Đào Sinh dè dặt hỏi: "Công tử, tiểu nhân có thể cút được chưa ạ?"

"Cút ngay đi!" Trì Xán không thèm nhìn Đào Sinh, ánh mắt vẫn đốt cháy những dòng chữ kia, càng xem càng bực.

Rốt cuộc thì nha đầu kia phát hiện ra sơ hở của Đào Sinh như thế nào? Không được, chàng phải đi hỏi!

Trì Xán bật dậy, lại cảm thấy đầu óc choáng váng, ngã về chỗ.

Cảm nắng chết tiệt, sao vẫn chưa khỏi hết?

Trì Xán muốn tự mình đi hỏi cho ra nhẽ, nhưng lực bất tòng tâm, đành đặt tạm sang bên.

Còn Kiều Chiêu thì đang bực bội trong lòng.

Trì Xán điên rồi phải không, dám để gã sai vặt cải trang thành nha hoàn chui vào phòng nàng!

Kiều cô nương không đành lòng nhớ lại tâm trạng lúc phát hiện ra "nha hoàn" kia là hàng giả.

Nàng lớn bằng này rồi, sống tận hai đời, cũng có thể coi là người không câu nệ lề giáo, nhưng chưa từng tai nghe mắt thấy cái chuyện kì quái như vậy!

Bực nhất chính là, cho dù nàng có phát hiện ra rồi, thì vẫn chỉ có thể giả bộ không biết, nếu không chuyện mà vỡ lở ra hay phải biết.

Kiều Chiêu uống mấy ngụm trà, vẫn bực bội khó xuôi, phân phó A Châu: "Nói cho bên gác cửa, sau này có nha hoàn nào đấy từ phủ Trưởng Công Chúa thì đừng có cho vào nữa."

Chỗ Kiều Chiêu cũng tạm coi như sóng yên biển lặng, bên Đông viện lại có chút căng thẳng, truyền ra tin tức Đại cô nương Lê Kiểu bị bệnh.

Lê Huy lưỡng lự trước cửa Đông viện hồi lâu, đại nha hoàn Xuân Phương của Lê Kiểu chạy ra thu quần áo thấy thì bèn chạy đến hỏi: "Tam công tử, ngài đến gặp cô nương của chúng ta à?"

Lê Huy gật đầu.

Xuân Phương rất vui: "Vậy Tam công tử mau vào đi, cô nương của chúng ta mà thấy người thì nhất định sẽ rất vui."

Lê Huy do dự hiếm hoi, hỏi: "Cô nương các ngươi sao rồi?"

"Tinh thần không tốt lắm ạ, cả ngày chỉ nằm ngủ thôi."

Lê Huy nghe vậy thì biến sắc, cất bước đi vào.

Vừa vào cửa, một mùi thuốc đã xộc đến.

"Đại tỷ." Lê Huy đi đến cạnh giường, lo lắng.

Lê Kiểu mở mắt: "Tam đệ, đệ đến à."

Nói đến đây, nước mắt ứa ra.

Lê Huy hơi hoảng: "Đại tỷ, sao tỷ lại khóc?"

"Không, ta cứ tưởng đệ vẫn giận ta."

"Sao lại thế được? Ta biết Đại tỷ lo cho chúng ta mới lên tiếng ngăn cản, tất nhiên ta không giận tỷ rồi."

Mặc dù không giận, nhưng hơi thấy mất mát.

Cho dù có là tỷ đệ ruột tình cảm sâu sắc, vẫn còn có một điều khó ai động đến được. Trên đời này có vô số thứ có thể nhượng bộ, nhưng có một số thứ không thể thỏa hiệp, ví dụ như tôn nghiêm và cốt cách, ví dụ như tình thân huyết mạch tương liên.

Lê Kiểu cười yếu ớt: "Không có là tốt rồi. Tam đệ, ta quá lo cho đệ, cứ nghĩ đến việc đệ có thể bị liên lụy rồi gặp chuyện, ta thấy hoảng sợ vô cùng, cũng không phải là không muốn xả giận thay cho Tam muội."

Lê Huy gật đầu: "Ta biết."

Rồi cậu nghiêm túc nói: "Nhưng lời của Đại tỷ có chỗ không ổn, dù ta có xảy ra chuyện gì thì cũng không phải là do bị liên lụy. Cả tổ chim rơi xuống đất thì còn được mấy quả lành? Nhà chúng ta do từng người thân xây dựng nên, nếu nhưng có một người trong nhà gặp chuyện mà những người khác mặc kệ không để ý thì nhà cũng không phải là nhà. Nhà đã không còn, những người khác trong nhà còn có thể có được kết cục tốt à?"

Lê Kiểu nghẹn họng trân trân nhìn, lúc sau mới nói: "Ta không nghĩ nhiều như Tam đệ."

Tam đệ đúng là trưởng thành, học thánh nhân nói những lời như vậy, học đến ngu cả người rồi.

Lê Huy khẽ mỉm cười: "Đệ cũng chỉ nghe tổ mẫu nói thôi."

"Tổ mẫu nói?"

"Dạ, đệ cảm thấy tổ mẫu nói rất có lý, Đại tỷ thấy sao?"

"Tất nhiên..." Lê Kiểu miễn cưỡng cười gượng.

"Đại tỷ cũng đừng nghĩ nhiều, đại phu đã nói rồi, tỷ có quá nhiều ưu tư, dồn nén bí bách trong lòng."

"Ta biết, Tam đệ không cần lo lắng." Lê Kiểu càng bực bội trong lòng.

Tam đệ nói vậy chẳng phải ý chỉ nàng nghĩ ngợi linh tinh rồi tự đày đọa bản thân?

Trước kia Tam đệ cũng không như vậy, tất cả là vì Lê Tam...

Lê Kiểu tự nhiên giận cá chém thớt đổ hết lên đầu Kiều Chiêu, nghĩ đến việc giờ Kiều Chiêu đã bị hủy dung, tâm trạng lại tốt hơn hẳn.

Có tài hoa nữa thì thế nào cơ chứ? Nữ tử không có thanh danh tốt, lại còn không có dung mạo tốt, nửa đời sau chẳng biết thê thảm đến mức nào đâu.

"Đại tỷ nghỉ ngơi cho khỏe, ta về trước đây."

"Xuân Phương, tiễn Tam công tử."

"Không cần." Lê Huy khoát tay, đi ra ngoài.

Lê Kiểu nháy mắt ra hiệu cho Xuân Phương.

Xuân Phương lặng lẽ đi theo, không lâu sau quay về bẩm báo: "Đại cô nương, Tam công tử đến chỗ Tam cô nương rồi."

Lê Kiểu tức đến trắng bệch cả mặt, oán hận: "Được rồi, ta biết rồi, ngươi lui đi!"

Chờ Xuân Phương ra ngoài, Lê Đại cô nương cầm chiếc gối mềm ra sức đập vào thành giường, hồi lâu mới tức tối nằm xuống.

Bên Tây viện, Kiều Chiêu chờ một lúc lâu vẫn không thấy Lê Huy nói gì, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Tam ca hôm nay đến có chuyện gì vậy?"

Lê Huy đỏ hết hai tay, hít thầm một hơi hạ quyết tâm, đột ngột nắm lấy tay Kiều Chiêu: "Tam muội, muội đừng lo lắng, sau này ta sẽ nuôi muội."
—————
Bạn nào đang đọc ở trang khác không phải wattpad thì hãy vào wattpad đọc để ủng hộ tớ nha, toàn bộ trang khác đều không có sự đồng ý của tớ đâu, ít nhất phải tôn trọng công của tớ chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro