Chương 316 - Chương 320

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 316: Tiểu tăng không cần bế
Editor: Ha Ni Kên

"Đường khác?" Thiệu Minh Uyên kinh ngạc.

"Phải, Huyền Cảnh nói đường đó bị bỏ hoang đã lâu."

"Có mệt lắm không?"

Kiều Chiêu bị câu hỏi đột ngột của Thiệu Minh Uyên làm cho ngẩn ra, nhìn chàng.

"Nếu vẫn chịu được thì chúng ta đi xem qua một chút. Nếu mệt thì chờ cô nương nghỉ cho khỏe rồi hẵng đi."

Trước mắt, chàng không thể để cho Lê cô nương rời khỏi tầm mắt mình.

"Chịu được, đi thôi." Hiển nhiên Kiều Chiêu vẫn còn sợ hãi chuyện mới xảy ra khi nãy.

Nàng nhìn người đàn ông như cây tùng cây trúc, bao cảm khái đầy khắp cõi lòng.

Ngày hôm ấy tại Yến thành, nếu không phải người này nhanh chóng quyết đoán bắn mũi tên kia, nàng sẽ rơi vào kết cục gì?

Hóa ra còn có thể đáng sợ hơn tưởng tượng gấp ngàn vạn lần.

Đến tận bây giờ, Kiều Chiêu dường như vẫn còn cảm giác được hơi thở hôi hám của kẻ kia.

Thiệu Minh Uyên phát hiện ra người con gái trước mặt tuy vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhưng đáy mắt lại ẩn hiện kinh hoàng khó nén. Dù cho nàng cố giấu, nhưng cũng chẳng thể nào qua được mắt chàng.

Ánh mắt như vậy, chàng đã gặp quá nhiều ở đất Bắc. Nhiều cô nương được chàng cứu thoát cũng có ánh mắt giống như vậy.

Hóa ra, người con gái kiên cường đến mấy cũng sẽ biết sợ, dù cho nàng thể hiện thái độ vân đạm phong khinh đến nhường nào.

Giờ đây, nơi mềm mại nhất trong sâu thẳm Thiệu Minh Uyên như bị ai đó chạm nhẹ, nhưng nhức, ngưa ngứa, nhưng nhiều hơn cả là không thể làm được gì.

Nếu như có thể, chàng chỉ muốn ôm nàng vào lòng, bảo vệ nàng khỏi một đời gió mưa.

Nhưng chàng lại không thể.

Tướng quân trẻ tuổi muốn vỗ vai an ủi người con gái, nhưng cuối cùng vẫn chỉ siết chặt nắm tay, quy củ một bên, bình tĩnh nói: "Đi thôi."

Kiều Chiêu rũ mắt: "Ừ."

Nàng đi theo chàng, nghĩ thầm: không thể mềm lòng được, cứ cho là đã bắn cái mũi tên kia thì sao chứ? Nếu không gả sang thì làm gì có chuyện nàng phải xuất hiện ở nơi ấy? Coi như mũi tên trĩu nặng đã được lòng nàng buông lơi, coi như tha thứ cho hắn, nhưng sao có thể cảm động chứ?

Kiều cô nương hơi phiền lòng vì những suy nghĩ quẩn quanh.

"Lê cô nương—" Thiệu Minh Uyên đột ngột xoay người.

Kiều cô nương suy nghĩ vẩn vơ không kịp phản ứng, va phải người chàng.

Nàng khẽ đụng trán vào vai chàng, chàng nhanh chóng đỡ bằng cả hai tay.

"Cẩn thận." Rõ ràng chỉ là đụng nhẹ một cái, vậy mà Thiệu Minh Uyên lại cảm thấy một cảm giác quen thuộc khó tả. Chàng không biết đó là cảm giác gì, nhưng hai tai không hiểu sao lại nóng lên.

Kiều Chiêu chưa kịp đứng vững, Thiệu Minh Uyên đã rút vội tay về.

Kiều Chiêu lảo đảo suýt thì ngã, không khỏi liếc chàng một cái.

Đỡ thế thì thà đừng đỡ còn hơn!

Thiệu Minh Uyên lúng túng vô cùng, muốn nói xin lỗi, nhưng cũng không biết nói gì mới phải, quyết định im lặng đi tiếp.

Kiều Chiêu không nhịn được hỏi: "Thiệu Tướng quân, Tướng quân vừa mới gọi ta có chuyện gì?"

Thiệu Minh Uyên ngập ngừng một lát, cười xin lỗi: "Quên mất rồi."

Chàng muốn nói nàng đừng sợ, nhưng nghĩ kỹ lại, nói những lời như vậy thì có ý gì?

Hai người đi song song về phía trước, được một lúc thì thấy Huyền Cảnh, tiểu sa di mũi đỏ mắt hoe đang khóc thút thít.

Kiều Chiêu cúi người: "Tại sao tiểu sư phụ lại khóc?"

"Tiểu tăng không khóc." Huyền Cảnh vội vàng lấy ống tay áo lau vội khóe mắt, nước ngấn lưng chòng, ngửa đầu hỏi: "Nữ thí chủ tìm tiểu tăng có việc gì không? Hôm nay tiểu tăng không có tâm trạng ăn kẹo đâu."

Hu hu hu, các sư bá hiền từ ở am Sơ Ảnh không còn nữa rồi, đau lòng quá!

Kiều Chiêu rút khăn tay lau mặt hộ Huyền Cảnh, nghiêm túc nói: "Đúng là có chuyện rất quan trọng nên chúng ta mới đến tìm gặp tiểu sư phụ."

"Chuyện gì vậy?"

"Lần trước tiểu sư phụ có nói đến một con đường nhỏ dẫn đến am Sơ Ảnh, hôm nay có thể dẫn chúng ta đến đó được không?"

"À, được ---" Huyền Cảnh chớp chớp mắt nhìn Thiệu Minh Uyên.

Thiệu Minh Uyên nhìn cậu rồi cười cười.

Mặt tiểu sa di nhăn lại ngay lập tức.

Thiệu Minh Uyên: "..." Cho dù chàng có không tuấn tú thì cũng không đến nỗi dọa sợ trẻ con chứ nhỉ?

Đối với đứa bé còn nhỏ hơn cả Kiều Vãn, người nào đấy như đi vào màn sương.

"Tiểu sư phụ, có được không?" Kiều Chiêu thắc mắc.

"Hai vị thí chủ chờ một chút." Huyền Cảnh nói xong, đôi chân ngắn ngủn chạy lật đật vào trong, để lại Kiều Chiêu và Thiệu Minh Uyên ngơ ngác nhìn nhau.

Yên lặng hồi lâu, Kiều Chiêu hỏi: "Mấy ngày nay ở trong chùa, Thiệu Tướng quân có làm quen với Huyền Cảnh tiểu sư phụ à?"

"Nào có." Thiệu Minh Uyên hoang mang.

Chàng không biết chơi đùa cùng trẻ con, nếu không có chuyện quan trọng, tuyệt đối sẽ không đến gặp.

"Có cảm giác Huyền Cảnh tiểu sư phụ có ý kiến gì đó với Tướng quân." Kiều Chiêu nói.

Thiệu Minh Uyên gật đầu: "Ta cũng nghĩ vậy."

Không lâu sau, Huyền Cảnh lon ton chạy trở lại, trong tay là hai cái bánh bao chay: "Thí chủ, cho thí chủ bánh bao này."

Tiểu sa di kiễng chân nhét bánh bao chay vào tay Thiệu Minh Uyên.

Thiệu Minh Uyên cầm hai cái bánh, ngỡ ngàng.

Chàng cứ nghĩ tiểu sư phụ có thành kiến gì với chàng, hóa ra chỉ là hiểu lầm, tiểu sư phụ cho chàng bánh bao chay.

"Thí chủ ăn nhanh đi, ăn rồi mới có sức." Huyền Cảnh hăm hở nhìn Thiệu Minh Uyên đầy mong đợi.

Thiệu Minh Uyên: "..." Có sức là có gì cơ?

Ban đầu Kiều Chiêu vẫn còn cảm thấy lơ mơ, giờ mới chợt hiểu ánh mắt của tiểu sa di.

Cái hôm Huyền Cảnh hỏi về Băng Lục, vì không muốn tiểu sa di buồn rầu mà nàng dỗ dành, nói rằng Thiệu Minh Uyên không có đủ sức để đưa nàng và Băng Lục đi –

Kiều Chiêu nhìn vội Thiệu Minh Uyên, khóe miệng khó nén nụ cười.

Thế là, Thiệu Minh Uyên bị tiểu sa di ngấm ngầm xem thường à?

"Trước kia sư thúc có nói với ta rằng, ăn nhiều bánh bao thì mới cao được. Dù thí chủ không thể cao lên được nữa, nhưng ăn bánh bao vào cũng đủ mạnh lên rồi. Như vậy nếu chúng ta có gặp nguy hiểm, thí chủ có thể cõng cả tiểu tăng và nữ thí chủ an toàn trở về." Huyền Cảnh thành thật giải thích.

Mặc dù cậu còn nhỏ, nhưng cũng biết am Sơ Ảnh xảy ra chuyện rất đáng sợ, bên ngoài nguy hiểm vô cùng. Thực ra cậu không sợ đâu, nhưng nhỡ nữ thí chủ gặp chuyện thì làm thế nào bây giờ?

Nghe lời của Huyền Cảnh xong, Tướng quân trẻ tuổi hơi biến đổi, rồi lẳng lặng ăn một cái bánh bao. Thé nhưng phát hiện ánh mắt chờ mong của tiểu sa di vẫn còn đó, chàng đành ăn nốt cái bánh bao cưng cứng còn lại.

Trên đường đi, Thiệu Minh Uyên không thể nhịn được nữa, cúi đầu khẽ hỏi Kiều Chiêu: "Lê cô nương, cô nương đã nói điều gì kỳ lạ với tiểu sư phụ à?"

"Nào có đâu." Kiều Chiêu ngửa mặt nhìn trời nhìn mây.

Khờ khạo, nghĩ là nàng sẽ nói cho biết à.

Thiệu Minh Uyên lặng lẽ đè tay chống lên bụng.

Chướng bụng quá!

Kiều Chiêu phát hiện động tác của chàng, không khỏi nhếch miệng cười, hạ giọng: "Tướng quân đúng là chu đáo, người ta đưa hai cái, ăn cả hai luôn."

Thiệu Minh Uyên chẳng biết làm thế nào: "Nếu không ăn nhỡ tiểu sư phụ khóc thì biết làm thế nào?"

"Đến nơi rồi." Tiểu sa di đi trước dẫn đường dừng lại, đưa tay chỉ: "Đi từ đây là được rồi."

Khó có thể nói trước mắt ba người là một con đường. Cả con đường mòn bị cỏ dại bao phủ, lác đác mép đá lộ ra.

Thiệu Minh Uyên ngồi xuống, ôn tồn: "Tiểu sư phụ, để ta bế tiểu sư phụ nhé?"

Tiểu sa di không hiểu nỗi lo của người lớn, xua tay: "Không cần bế tiểu tăng đâu, thí chủ bế nữ thí chủ là được rồi."

------------------

Bạn nào đang đọc ở đâu ngoài wattpad thì vào wattpad ủng hộ tớ nha.

Chương 317: Chuỗi hạt trầm hương

Editor: Ha Ni Kên

Tiểu sa di vừa nói, hai người lớn cùng nhau sững người.

Kiều Chiêu nghĩ thầm: Biết vậy đáng lẽ không nên lừa tiểu sư phụ.

"Khụ." Thiệu Minh Uyên khẽ ho một tiếng: "Tiểu sư phụ, ta là đàn ông, không thể tùy tiện bế nữ thí chủ được."

Tiểu sa di nhìn Kiều Chiêu một cái, mặt đầy hoang mang: "Không phải thí chủ cõng nữ thí chủ đến Đại Phúc Tự à?"

Thiệu Minh Uyên: "..." Nói dối bị trẻ con vạch trần ngay trước mặt đúng là không hay lắm, nhưng tại sao Lê cô nương lại nói chuyện đó với tiểu sa di nhỉ?

Kiều Chiêu yên lặng nhìn ra chỗ khác.

Nàng quyết định: sau này tuyệt đối không tùy tiện nói dối trẻ con nữa.

Thiệu Minh Uyên dứt khoát bế tiểu sa di lên.

"Ối." Tiểu sa di há hốc mồm.

Thiệu Minh Uyên cười giải thích: "Tiểu sư phụ nhẹ –"

Chưa nói xong, chàng đã cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng từ đâu hướng đến.

Tiểu sa di nhẹ? Ý là nói nàng quá nặng? Hóa ra mỗi lần bế nàng đều nghĩ thế hả!

Kiều cô nương mím môi.

Tướng quân trẻ tuổi ngơ ngác: Hình như lại nói sai cái gì rồi!

Không nghĩ nổi, thôi thà đừng nghĩ quách cho rồi. Chàng nói với Kiều Chiêu: "Lê cô nương đi sát bên ta nhé."

Kiều Chiêu tức giận nói: "Biết rồi, không đi theo thì biết làm thế nào nữa? Ta nặng thế cơ mà, Tướng quân cũng không bế nổi!."

Thiệu Minh Uyên nhìn nàng khó hiểu.

Chàng bế bao nhiêu lần rồi, sao Lê cô nương lại nói thế nhỉ?

Kiều Chiêu đỏ mặt khó hiểu vì ánh mắt chàng, cố bình tĩnh nói: "Đi mau thôi."

Trước sự chỉ đường của Huyền Cảnh, hai người đến trước đoạn cầu.

Thiệu Minh Uyên đặt Huyền Cảnh xuống, dặn dò: "Lê cô nương để ý tiểu sư phụ, ta đi nhìn xem thế nào."

Kiều Chiêu gật đầu, yên lặng giữ tay Huyền Cảnh.

Thiệu Minh Uyên đi đến đoạn cầu gãy, cúi người kiểm tra một chút rồi nói với Kiều Chiêu: "Chỗ bị đứt còn rất mới, chắc hẳn vừa được nối lại không lâu rồi bị chém đứt tiếp."

"Tức là, kẻ xấu thực sự đi về Đại Phúc Tự bằng đường này?"

"Kẻ xấu đi đường nào thì hiện chưa biết được, nhưng chắc chắn từng đi qua đây." Thiệu Minh Uyên đứng lên nhìn quanh, đột nhiên nhảy về giữa đoạn cầu gãy.

"Trời ơi!" Tiểu sa di sợ quá che kín mắt lại.

Khoảnh khắc ấy, lòng Kiều Chiêu hẫng một nhịp, nhưng trên mặt lại không lộ ra nửa điểm, bình tĩnh dõi theo bóng lưng kia.

Thiệu Minh Uyên đáp đến sát đoạn cầu gãy, mũi chân nhẹ điểm một cái lại quay trở về, hệt như vừa sải một đôi cánh dài.

Đến khi chàng đứng lại rồi, Huyền Cảnh sùng bái nói: "Thí chủ, hóa ra thí chủ biết bay!"

Thiệu Minh Uyên cười cười nhéo gò má phúng phính của tiểu sa di, sau đó xòe bàn tay ra: "Lê cô nương, cô nương xem chuỗi tràng hạt này có phải do Vô Mai sư thái đánh rơi không?"

Trí nhớ Kiều Chiêu rất tốt, nàng cầm tràng hàng xem xét kỹ lưỡng, gật đầu nói: "Đúng là Vô Mai sư thái có đeo tay một chuỗi hạt trầm hương như thế này."

Nói xong nàng đeo chuỗi hạt vào tay Thiệu Minh Uyên, lùi lại một đoạn trước ánh mắt khó hiểu của chàng, rồi khẳng định: "Chuỗi hạt trầm hương này đúng là của Vô Mai sư thái."

"Lê cô nương chắc chắn chứ?"

"Chắc chắn. Vô Mai sư thái luôn đeo chuỗi hạt này, khoảng cách giữa ta và người từ trước đến giờ luôn là một khoảng như vậy, lúc nào cũng ngửi thấy mùi hương như thế này."

Mỗi chuỗi hạt trầm sẽ sở hữu một mùi hương độc nhất của riêng mình theo thời gian, tuy nhiên để phân biệt thì cũng cần những sự quen thuộc nhất định và tâm tư tỉ mỉ.

Lê cô nương cứ bảy ngày mới tới am Sơ Ảnh một lần, nhất định chưa thể có đủ quen thuộc, tức là chỉ dựa vào trí nhớ phi thường và sự kỹ lưỡng chu toàn của mình.

Thiệu Minh Uyên không nhịn được nghĩ thầm: đây chính là người con gái làm trái tim chàng đập loạn nhịp, càng ở bên nàng, càng phát hiện ra những điều tuyệt vời hơn ở nàng.

Có lẽ thê tử Kiều Chiêu của chàng cũng là một cô nương như vậy, nếu chàng có cơ hội, có lẽ cũng sẽ có thể đặt nàng vào lòng, có lẽ sẽ không tiếc nuối như hôm nay.

"Đi, chúng ta về thôi."

Hai lớn một nhỏ đi thẳng về Đại Phúc Tự.

Bầu không khí ngày thường hưng thịnh hài hòa của ngôi chùa nay lại trầm thấp khó tả, phảng phất như có mây đen bao phủ phía trên.

"Trụ trì, đây là chuỗi hạt bọn ta phát hiện ra ở chỗ cây cầu gãy, ắt hẳn là của Vô Mai sư thái." Thiệu Minh Uyên giao chuỗi hạt cho trụ trì.

Dù thế nào bọn họ cũng chỉ là người ngoài, mà am Sơ Ảnh và Đại Phúc Tự gần cận như thể chân tay. Những gì nên nói cho trụ trì Đại Phúc Tự sẽ không giấu, chỉ trừ cái răng chứa thuốc độc kia.

Tại chỗ trụ trì còn vài vị trưởng lão.

Trụ trì nhận lấy chuỗi hạt, nhìn kỹ rồi gật đầu: "A di đà phật, đây đúng là chuỗi hạt đeo tay của Vô Mai sư huynh."

(Sư huynh là theo bản gốc nhé)

"Như vậy tức là kẻ xấu bắt Vô Mai sư huynh cũng đi theo con đường này." Một trưởng lão nói.

Một người khác tiếp lời: "Bần tăng nhớ con đường ấy nối hai nơi, một là Đại Phúc Tự, một là đường thông đến rừng sâu núi thẳm. Bên đó có vài gia đình thợ săn, thỉnh thoảng cũng có vài thợ săn đến Đại Phúc Tự đổi muối hay thức ăn bằng mấy món thảo dược."

Chúng tăng nhìn nhau.

Trụ trì mở miệng nói: "Vậy thì phái một đội qua đó xem thế nào."

"Tốt nhất là trụ trì sư huynh phát nhiều người đi xem xét thì hơn, địa hình nơi đó phức tạp, cần đảm bảo an toàn."

"Tất nhiên rồi."

Thiệu Minh Uyên và Kiều Chiêu không chen vào nói câu gì, đến khi bắt đầu sắp xếp mọi việc thì thức thời đi ra ngoài.

Hai người đứng ở một chỗ rộng rãi nói chuyện.

"Thiệu Tướng quân, Tướng quân nghĩ tăng nhân Đại Phúc Tự sẽ lục soát Đại Phúc Tự hay không?"

"Khó mà nói được, cho dù có lục soát, cũng sẽ không khua chiêng gióng trống."

Kiều Chiêu gật đầu: "Phải, nếu Vô Mai sư thái bị giấu trong chùa, khả năng lớn nhất là thân phận của thủ phạm chính là tăng nhân của chùa. Một khi đã gióng trống khua chiêng lục soát, có thể hung thủ sẽ bị đẩy đến đường cùng, rứt giậu rồi lặng lẽ thủ tiêu –"

"Lê cô nương đừng quá lo lắng." Thiệu Minh Uyên trấn an nói: "Cô nương có còn nhớ kẻ xấu bị ta bắn chết không?"

Kiều Chiêu rùng mình theo phản xạ, cười khổ: "Sao lại không nhớ được?"

"Khi soát người hắn, ta phát hiện ra vết chai trên tay là bị mài đi sau khi bắn tên lâu dài. Chứng tỏ hắn đã ngụy trang thành thợ săn đã nhiều năm. Nếu trong tay Vô Mai sư thái có thứ chúng cần, đáng để ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, chỉ cần vật đó chưa đến tay, chúng ắt không giết người diệt khẩu."

"Chỉ mong sư thái có thể chịu đựng được." Kiều Chiêu nói vậy nhưng trong lòng có vài phần lo lắng.

Dựa vào tính tình của Vô Mai sư thái, nhỡ không chịu khuất nhục, e là sẽ chọn tự mình kết thúc.

"Lê cô nương, chúng ta quay về thôi. Những việc cần điều tra cũng đã điều tra rồi, còn lại đành dựa vào an bài của trụ trì."

"Được." Kiều Chiêu gật đầu.

Quay trở lại phòng trúc, có lẽ nàng sẽ thử phân tích cái răng kia một phen, chưa biết chừng sẽ phát hiện ra điều gì.

Trên đường đi, Kiều Chiêu khẽ nói với Thiệu Minh Uyên: "Thiệu Tướng quân, ta vẫn cảm thấy rất có thể kẻ xấu đang trốn ở Đại Phúc Tự. Khi ta trở về am Sơ Ảnh, không phải vì ta không may gặp phải hắn, mà là hắn đang chờ ta sẵn. Điều này chứng tỏ hắn rất rõ việc ta đến Đại Phúc Tự châm cứu cho Tướng quân hàng ngày. Hắn không ra tay trước khi ta đến Đại Phúc Tự vì sẽ khiến Tướng quân nghi ngờ, chỉ chờ ta đi châm cứu về rồi mới giết người diệt khẩu, mới có thể kéo dài thời gian bị phát hiện sang ngày hôm sau. Nếu kẻ xấu là người ngoài, sao hắn lại rõ ràng như vậy?"

------------------

Bạn nào đang đọc ở đâu ngoài wattpad thì vào wattpad ủng hộ tớ nha.

Chương 318: Hỏi
Editor: Ha Ni Kên

"Cho dù có trốn trong chùa hay không, nhất định kẻ xấu có liên lạc với Đại Phúc Tự. Chúng ta đi xem xem Tĩnh Hấp sư phụ đã tỉnh chưa."

Hai người trở lại phòng trúc, Kiều Chiêu hỏi tăng nhân canh cửa: "Sư phụ, Tĩnh Hấp sư phụ đã tỉnh lại hay chưa?"

Tăng nhân chắp tay thi lễ với Kiều Chiêu: "Thí chủ có thể vào xem một chút."

Kiều Chiêu quay lại, nói với Thiệu Minh Uyên: "Ta vào xem thế nào."

Thiệu Minh Uyên gật đầu.

Kiều Chiêu đi vào, chỉ thấy Tĩnh Hấp vẫn đang ngủ say.

Nàng lặng lẽ lui ra ngoài, lắc đầu với Thiệu Minh Uyên.

Hai người đến bên ghế gỗ sau nhà trúc, ngồi xuống.

Kiều Chiêu lôi khăn tay được gấp họn, lộ ra cái răng chứa độc.

Cái răng màu sắc vàng vàng đen đen, nhìn chỉ thấy buồn nôn. Thế nhưng nàng lại lấy ngân châm lấy chút độc tố rồi ngửi thử.

Thiệu Minh Uyên rất bất ngờ.

Chàng cho là các cô nương ai cũng ghét những thứ như thế này.

Kiều Chiêu liếc sang, hỏi: "Nhìn ta làm gì?"

Dường như đoán được suy nghĩ của Thiệu Minh Uyên, cô nương thản nhiên nói: "Tất nhiên ta cũng ghét chứ, nhưng tra độc quan trọng hơn, không phải à?"

Thiệu Minh Uyên gật đầu, nhìn chàng đăm đăm, đáp lại bằng giọng nói dịu dàng mà chàng chưa từng nghĩ đến: "Ừ."

Kiều Chiêu tập trung dồn vào cái răng, ngửi xong thì nhíu mày: "Không phải thạch tín."

"Có thể ngửi ra à?" Thiệu Minh Uyên cười hỏi.

"Ừm, thạch tín có mùi rất giống hạnh nhân, rất dễ nhận ra." Kiều Chiêu lấy khăn tay cào cào phần gốc răng vàng ố, chần chừ nói: "Có mùi tanh từ đạm, có vẻ giống độc lấy từ vật còn sống hơn."

"Vật còn sống?"

Kiều Chiêu ngước mắt nhìn chàng, bình thản: "Ví dụ như rắn độc."

Thiệu Minh Uyên đanh mặt lại: "Nếu thực sự là vật còn sống, tức là có thể xác định được nguồn gốc của chúng."

Chim trùng muông thú sống ở những nơi khác nhau, thậm chí có thể dựa vào điểm đó suy đoán ra được phe đào tạo tử sĩ kia là thế lực nào.

"Lê cô nương có thể phân biệt được không?"

Kiều Chiêu lắc đầu: "Tạm thời không được, ở đây không có gì hết, muốn xác định rốt cuộc độc từ đâu cần rất nhiều thứ, giờ phải ra ngoài đã rồi mới nói tiếp được. Cũng may là loại độc này có thể giữ được lâu, muộn mấy ngày cũng không sao."

"Vậy thì đợi khi nào ra khỏi đây rồi tính tiếp."

"Thiệu Tướng quân, Tướng quân có muốn báo tin chuyện phát sinh ở am Sơ Ảnh ra ngoài không?"

Hiện giờ ai cũng biết Thiệu Minh Uyên có năng lực ra vào núi, mà chuyện Vô Mai sư thái mất tích là đại sự. Nếu không truyền tin này về, sau rất có thể bị bên trên khiển trách."

"Có. Ta đã phát tín hiệu rồi, chỉ chờ bồ câu đưa thư từ thân vệ thôi."

Kiều Chiêu hơi bất ngờ.

Không định tự đi à?

Như là đoán được suy nghĩ của Kiều Chiêu: "Nơi này địch tối ra sáng, sương mù dày đặc, để lại một người ở đây quá nguy hiểm."

"Hóa ra ta lại thành phiền phức của Thiệu Tướng quân rồi." Kiều Chiêu không biết làm sao, cười khổ.

"Không phải." Thiệu Minh Uyên quả quyết gạt đi.

Trước ánh mắt của người con gái, chàng nghiêm túc: "Lê cô nương đừng nghĩ vậy. Bây giờ ngày ngày ta đều phải nhờ Lê cô nương châm cứu, đấy chẳng phải mới là gánh nặng cho Lê cô nương à?"

Kiều Chiêu bật cười.

"Hai vị thí chủ, Tĩnh Hấp sư huynh tỉnh rồi." Một vị tăng nhân đến báo tin.

Kiều Chiêu đi vào phòng trúc.

"Tĩnh Hấp sư phụ, bây giờ người thấy thế nào rồi? Đầu đã đỡ đau chưa?"

Tĩnh Hấp hơi ngồi dậy: "Tốt hơn nhiều rồi, hóa ra Lê Tam cô nương còn am hiểu y thuật."

"Ta đi theo nghĩa gia gia học chút lông gà vỏ tỏi thôi. Tĩnh Hấp sư phụ, ngài theo sư thái rất lâu rồi phải không?"

"Phải, từ khi sư thái đến am, bần ni đã được phái đến hầu hạ sư thái. Lê Tam cô nương, giờ đã có tin tức gì của sư thái chưa?"

"Vẫn chưa. Trụ trì Đại Phúc Tự đã an bài các vị sư phụ đi tìm kiếm khắp nơi rồi. Tĩnh Hấp sư phụ đừng quá lo."

"A di đà phật, người xuất gia ắt phải tứ đại gia không, nhưng nếu thực sự làm được vậy, e đã sớm thành phật. Không sợ Lê Tam cô nương cười chê, bần ni vừa nghĩ đến việc giờ không rõ sinh tử sư thái, lòng đã như bị dao cắt."

"Tình cảm của Tĩnh Hấp sư phụ ta cũng hiểu phần nào. Tuy ta chỉ ở bên người ít ngày, nhưng đã sớm bái phục phong thái của sư thái." Kiều Chiêu đánh giá vẻ mặt Tĩnh Hấp, chợt hỏi: "Tĩnh Hấp sư phụ đi theo sư thái đã lâu như vậy, vậy đã bao giờ nghe qua rằng sư thái giữ vật gì đặc thù trong tay không?"

Tĩnh Hấp chậm rãi lắc đầu: "Sauk hi tỉnh lại bần ni cũng có nghĩ qua, nhưng không có gì hết."

"Sư thái đã bao giờ nói những gì khác thường không? Tĩnh Hấp sư phụ thử nghĩ kỹ lại một chút, điều này có thể có ảnh hưởng rất quan trọng trong việc tìm sư thái."

Tĩnh Hấp rơi vào suy tư: "Khi sư thái mới đến am, bần ni còn rất nhỏ, chỉ nhớ mang máng khi ấy sư thái thường xuyên mất ngủ cả đêm. Nhưng dù sao cũng chỉ là chuyện thường tình, cũng không tính là bất thường, về sau sư thái dần quen nhịp sống hơn."

Tĩnh Hấp nói đến đây thì hơi dừng lại một chút: "Nghĩ kỹ lại thì sư thái còn một lần ngủ không yên giấc nữa, chính là vào ba năm trước..."

Kiều Chiêu hơi giật mình.

Ba năm trước, chính là khi tổ phụ qua đời.

Chẳng biết vì sao, dù biết rõ tình cảm của Vô Mai sư thái dành cho tổ phụ, nàng cũng khó mà có chút cảm giác không thoải mái đối với vị công chúa nửa đời bên thanh đăng cổ phật này.

Nghĩ đến Vô Mai sư thái, nàng chỉ thấy thổn thức.

Một chữ tình, đúng là khiến người ta đau đầu.

Nhưng hiển nhiên, việc Vô Mai sư thái mất tích không hề liên quan đến chuyện tổ phụ qua đời.

"Còn chuyện gì kỳ lại nữa không?"

"Còn một lần cách đây khá nhiều năm, sư thái xuống núi ít ngày, sau đó trở về thì lại khó ngủ." Tĩnh Hấp than thở: "Bần ni nhớ cũng vì đó là lần duy nhất Vô Mai sư thái xuống núi kể từ khi đến am Sơ Ảnh."

"Tĩnh Hấp sư phụ có nhớ đó là năm nào không?"

"Tầm hai mươi năm trước thì phải. Ừm, bây giờ là năm Minh Khang thứ hai mươi lăm. Khi ấy là năm Minh Khang thứ năm."

"Tĩnh Hấp sư phụ có đi cùng sư thái xuống núi không? Có biết sư thái đi gặp ai không?"

"Người đi cùng sư thái xuống núi không phải bần ni, mà là tỳ nữ xuống tóc theo sư thái vào am năm ấy. Vị sư huynh ấy cũng qua đời nhiều năm rồi." Tĩnh Hấp ngừng lại: "Lâu như vậy rồi, chắc không liên quan đến kiếp nạn lần này của sư thái đâu."

"Như vậy Tĩnh Hấp sư phụ cũng chưa bao giờ gặp phải chuyện gì kì lạ phải không?" Lựa đúng thời điểm, Kiều Chiêu hỏi về Tĩnh Hấp.

Tĩnh Hấp bật cười: "Từ lúc bần ni đến am thì mọi ngày cũng đều giống nhau thôi."

"Tĩnh Hấp sư phụ đã bao giờ cứu người chưa? Hoặc kết giao bạn bè?"

"Bần ni rất ít khi xuống núi, cũng không có cơ hội kết giao bằng hữu. Còn cứu người –" Tĩnh Hấp trầm ngâm một chút: "Đã có lần bần ni đưa cho một người đói lả ở chân núi một cái bánh bao chay, trừ chuyện này ra thì chưa từng có chuyện gì đặc biệt cả."

"Vậy Tĩnh Hấp sư phụ nghỉ ngơi cẩn thận, ta đi tìm hiểu thêm thế nào, có tin sư thái sẽ lập tức báo cho ngài."

"Đa tạ Lê Tam cô nương."

------------------

Bạn nào đang đọc ở đâu ngoài wattpad thì vào wattpad ủng hộ tớ nha.

Chương 319: Năm Minh Khang thứ 5

Editor: Ha Ni Kên

Thiệu Minh Uyên ngồi cạnh rừng trúc, dưới chân là thảm cỏ xanh. Một con chim bồ câu đưa thư phẩy cánh sà xuống, loạng quạng quanh chân chàng.

Chàng đưa tay ra, khẽ huýt một âm thanh kỳ lạ, bồ câu đưa thư bay vào lòng bàn tay chàng.

Kiều Chiêu đi đến, ngồi xuống bên cạnh, tò mò hỏi: "Đây là bồ câu đưa thư đã được huấn luyện đặc biệt à?"

"Phải." Thiệu Minh Uyên cất cuộn thư tín đã được chuẩn bị từ trước vào ống đồng nhỏ treo cạnh chân bồ câu, rồi vươn tay thả bồ câu bay đi.

Kiều Chiêu nhìn bồ câu đưa thư đến tận khi bóng dáng mất hút phía xa chân trời.

"Lê cô nương thích chim bồ câu à?" Thiệu Minh Uyên nghiêng người sang hỏi người con gái ngồi cạnh.

Kiều Chiêu hồi thần, đáp: "Không phải chỉ chim bồ câu, ta rất thích những loài chim biết bay như vậy. Phải rồi, ta vừa hỏi được ít chuyện từ Tĩnh Hấp sư phụ, không biết có liên quan đến việc Vô Mai sư thái mất tích hay không."

"Lê cô nương cứ nói."

"Tĩnh Hấp sư phụ nói, Vô Mai sư thái đến am Sơ Ảnh đã lâu như vậy, thế mà chỉ xuống núi có đúng một lần, lại là từ hai mươi năm trước."

"Năm Minh Khang thứ năm?"

"Phải, chính là năm Minh Khang thứ năm. Khi ấy Thiệu Tướng quân vừa mới ra đời có phải không?"

Nàng và Thiệu Minh Uyên cùng tuổi, đều sinh ra vào năm Minh Khang thứ năm.

Năm ấy, rốt cuộc đã có chuyện đặc biệt gì xảy ra với Vô Mai sư thái cơ chứ?

Thiệu Minh Uyên nghe tiểu cô nương bé hơn mình bảy tám tuổi nói bằng giọng điệu ông cụ non như vậy, không khỏi cảm thấy buồn cười: "Phải, khi ấy ta vừa mới ra đời."

Năm Minh Khang thứ năm, chàng vẫn còn là trẻ sơ sinh đỏ hỏn, phụ thân nói mẹ thân sinh ra chàng khó sinh mà chết, sau đó chàng được người ôm về phủ Tĩnh An Hầu, làm con trai thứ dòng chính.

Chàng hỏi phụ thân đã chôn cất mẹ thân sinh chàng ở đâu, phụ thân nói là chôn ở một điền trang ngoại ô của Hầu phủ, dưới danh nghĩa nô tỳ. Chàng truy tìm, chỉ thấy một gò đất nhỏ không một không bia.

Quỳ gối trước gò đất nhỏ phủ đầy cỏ dại, chàng không nhịn được nghĩ: Dưới nắm đất này chính là người mẹ đã thân sinh ra chàng ư? Nhiều năm như vậy, bà đã bao giờ trách chàng và phụ thân không một lần đến thăm bà?

Năm Minh Khang thứ năm, đối với chàng mà nói, sao lại có thể là một năm bình thường được?

"Tĩnh Hấp sư phụ nói, năm ấy sau khi xuống núi trở về, Vô Mai sư thái có mất ngủ một thời gian. Chỉ tiếc đã quá lâu, am Sơ Ảnh lại ngăn cách với thế nhân, muốn tra ra được Vô Mai sư thái xuống núi làm gì chẳng khác gì mò kim đáy bể." Kiều Chiêu thở dài.

Thiệu Minh Uyên chống tay lên bãi cỏ ngước nhìn bầu trời xanh thẳm. Ánh mặt trời ấm áp mơm trớn khiến chàng khuây khỏa đi phần nào: "Những chuyện đã xảy ra quá lâu, đúng là rất khó tra đủ ngọn ngành."

Nếu có thể, chàng thực muôn biết mẹ thân sinh ra chàng là người như thế nào, xuất thân ra sao. Bà có còn người thân nào trên đời không.

Chỉ tiếc, phụ thân chẳng hề nói một chữ nào về những việc này.

"CÓ điều có lẽ vẫn có thể tra ra chút chuyện." Kiều Chiêu cũng chống tay lên bãi cỏ, tùy tiện nghịch đám cỏ non.

Thiệu Minh Uyên nhìn nàng.

"Tĩnh Hấp sư phụ kể có lần từng có ân giúp một kẻ đói đến loạng choạng dưới chân núi Lạc Hà. Nếu như Tĩnh Hấp sư phụ không giấu giếm gì, vậy chúng ta có thể thử tra xem sau khi chuyện đó xảy ra thì người đó có liên lạc gì đến Đại Phúc Tự không." Kiều Chiêu nhìn về phòng trúc, hạ giọng: "Nếu như kẻ xấu có sơ hở gì, thì việc để Tĩnh Hấp sư phụ còn sống chính là sơ hở lớn nhất. Thiệu Tướng quân thấy sao?"

Thiệu Minh Uyên cười cười: "Đang trong lúc không có nhiều manh mối thế này thì đúng là không thể bỏ qua bất kỳ điều gì, dù chỉ là nhỏ nhất được."

Chim bồ câu đưa thư màu xám tro băng qua đường núi bị gián đoạn, rơi vào tay Thiệu Tri.

Giang Thập Nhất lặng lẽ đi đến bên cạnh Thiệu Tri.

Thiệu Tri nhìn hắn một cái rồi quay lưng lại, cởi ống đồng treo bên cẳng chân chim bồ câu, lôi tờ giấy ra.

Giang Thập Nhất đi vòng đến trước mặt Thiệu Tri, lạnh lùng hỏi: "Quan Quân Hầu báo tin gì rồi?"

Thiệu Tri thầm chửi trong lòng.

Hiện giờ ai cũng biết chỉ có mình Tướng quân đại nhân của bọn họ là có thể truyền tin từ trong núi ra ngoài, làm cầu nối giữa hai bên.

Nhưng tại sao cái kẻ này lại đáng ghét như thế cơ chứ, cứ cho là phải báo lại những tin Tướng quân truyền ra đi chăng nữa, cũng có nhất thiết phải chầu chực như chó đói xunh quanh thế này không hả? Không phải Cẩm Y Vệ bản lĩnh lắm à, bản lĩnh thế sao không tự lên núi đi hả?

Thiệu Tri mở tờ giấy ra nhìn, sắc mặt đột ngột thay đổi.

"Chuyện gì?" Giang Thập Nhất xòe tay ra.

Đúng là không biết khách khí! Thiệu Tri giật giật khóe miệng, rồi kín đáo đưa tờ giấy cho Giang Thập Nhất.

Giang Thập Nhất nhìn qua, vẻ mặt lạnh như băng thoáng có vẻ kinh ngạc.

"Nếu Quan Quân Hầu còn truyền ra thêm tin gì, xin hãy thông báo cho tại hạ." Giang Thập Nhất sải bước nhanh ra chỗ khác, gọi một tên Cẩm Y Vệ ra hạ giọng phân phó mấy câu.

Tên Cẩm Y Vệ kia lập tức nhảy lên ngựa, cưỡi ngựa chạy đi mất.

Khi Giang Đường hay tin Vô Mai sư thái mất tích thì hắn đang ngồi dưới tàng cây trong vườn nhà hóng mát. Nghe bẩm báo xong thì kinh ngạc đến mức cây quạt trong tay rơi xuống đất: "Đây thực sự là tin do Quan Quân Hầu truyền ra từ trong núi à?"

"Dạ bẩm Đại Đô Đốc, là Thập Nhất Gia tận mắt nhìn thấy thân vệ của Quan Quân Hầu nhận tin từ bồ câu đưa thư."

Giang Đường đứng lên, lắc đầu cười khổ, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Gần đây đúng là chẳng có chuyện gì yên ổn. Phải rồi, Lê Tam cô nương vẫn an toàn chứ?"

"Chuyện này thì Thập Nhất Gia không có nói ạ."

Giang Đường khẽ thở phào.

Quan Quân Hầu không nói, tức là tiểu nha đầu kia bình an vô sự.

Mà nói mới nhớ, tại sao nha đầu này đi đến đâu, chỗ đó liền xảy ra chuyện chứ?

Ý nghĩ vừa xuất hiện, Giang Đường đã bật cười, nghĩ thầm: Chỉ cần nha đầu vô sự là được rồi. Mấy ngày nay đều uống thuốc giải độc, cả người hắn cũng khoan khoái thoải mái hơn.

"Cha, cha đi đâu thế?" Giang Thi Nhiễm tiến lại.

"Cha muốn thay quần áo vào cung một chuyến."

"Giờ này mà cha vẫn phải vào cung á?"

"Có chuyện quan trọng, Nhiễm Nhiễm ở nhà ăn cơm ngoan ngoãn nhé. "

Giang Thi Nhiễm bĩu môi: "Một người ăn cơm thì sao mà vui được. Cha thì muốn vào cung, Thập Tam ca lại không ở nhà. Cha, hay là để con đi cùng cha vào cung?"

Giang Đường trầm mặt: "Loạn nào, cha vào cung có chuyện quan trọng gặp Hoàng Thượng, con đi theo làm gì?"

"Con đi thăm Chân Chân chứ sao. Chân Chân đi đến am Sơ Ảnh không may gặp núi ở, lần trước con đến thăm lại đúng lúc Chân Chân đang nghỉ nên chưa được gặp."

"Con đi thăm Cửu công chúa lúc nào chẳng được. Không phải đòi đi theo cha đi xem náo nhiệt thế được!" Giang Đường cau mày.

Nữ nhi của hắn đúng là đã bị chiều hư, từ nhỏ chẳng có mấy người bạn thân, chỉ có Cửu công chúa là giữ mối quan hệ không tệ.

"Cha, đi mà, đi mà. Hai cha con cùng đi rồi cùng về, không phải hay hơn à?" Giang Thi Nhiễm dùng dằng níu tay Giang Đường.

"Được rồi, nhưng nếu con có xong trước thì cũng không cần chờ cha, tự ngồi xe về nhà trước, nhớ chưa?"

"Rồi mà."

Hai cha con cùng đi vào cung. Giang Thi Nhiễm đến cung công chúa để thăm Chân Chân Công chúa, còn Giang Đường trực tiếp đến gặp hoàng thượng.

"Đại Đô Đốc đến ư, xin chờ một chút, Hoàng Thượng đang có chút việc." Bỉnh bút thái giảm Ngụy Vô Tà cười hóp mắt nói.

Giang Đường nghe xong thì thầm thở dài.

Tuyệt, đến đúng lúc "tiên đan" ra lò chứ!

Chương 320: Ơn vua
Editor: Ha Ni Kên

Giang Đường đợi một lúc mới được Minh Khang Đế triệu kiến.

Giây phút này đến vị Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ uy phong bốn phương cũng không dám thể hiện chút mất kiên nhẫn nào, cung cung kính kính hành lễ trước mặt Minh Khang Đế.

"Đứng lên đi." Minh Khang Đế điềm đạm.

Lúc này Giang Đường mới đứng thẳng người lên?

"Nãi huynh ngồi đi, cũng chẳng phải lúc thượng triều, câu nệ thế làm gì?"

"Đa tạ Hoàng Thượng ban ngồi." Giang Đường quy củ ngồi xuống.

Ai cũng biết hắn là tâm phúc của Minh Khang Đế, trước mặt thiên tử cũng được vinh dự ban ngồi, nhưng là một trong số vài người hiểu rõ Minh Khang Đế trên đời, hắn lại chẳng dám lơ là lấy một khắc.

Chính vì quá hiểu, mới càng ý thực sâu sắc được rằng vị thiên tử này hỉ nộ ái ố vô thường, lòng dạ thâm trầm đến nhường nào.

"Ngụy Vô Tà--"

"Có nô tỳ."

"Đưa hai viên tiên đan trẫm mới luyện xong cho Đại Đô Đốc."

"Dạ." Ngụy Vô tà bưng ra một chiếc khay ngay lập tức, trên khay là một chiếc đĩa thủy tinh nhỏ, đặt hai viên đan dược đỏ rực.

Giang Đường nhìn qua, da đầu tê tái.

Đây là hàng mới rồi!

"Nãi huynh nếm thử một viên xem sao." Minh Khang Đế cười híp mắt.

Hắn không mặc long bào, mà khoác trên người một bộ đạo bào rộng lớn. Nhìn chẳng giống quân chủ đứng đầu một nước, lại giống một vị đạo sĩ thuật pháp cao thâm.

"Tạ Hoàng Thượng ban thưởng." Trước nụ cười híp mắt nhưng đầy soi mói của Minh Khang Đế, Giang Đường cảm kích ra mặt, nuốt hai viên đan dược kia.

Vừa nuốt, cả người hắn đã đông cứng lại, cố nén đến đỏ mặt bừng bừng, nhưng vẫn ra vẻ yên ổn bình thường.

Minh Khang Đế cười sang sảng: "Làm gì mà phải vội vàng, lần này trẫm luyện ra được không ít, lát nãi huynh về thì cầm theo mấy viên mà dùng."

"Khụ, khụ, khụ --" Giang Đường không thể nhịn thêm, lớn giọng ho khan.

Minh Khang Đế lấy giọng ôn tồn phân phó Ngụy Vô Tà: "Ngụy Vô Tà, mau rót cho Đại Đô Đốc một cốc nước."

Khó khăn lắm Giang Đường mới nuốt được hai viên thuốc kia, nghẹn đến chảy nước mắt, cầm cốc nước uống mấy ngụm rồi xin tội: "Thần đáng chết, thất lễ trước mặt Hoàng Thượng."

"Đứng lên, đứng lên đi. Trẫm biết ngươi háo hức muốn thưởng thức hương vị của tiên đan. Nhnwg cũng có phải là uống xong lần này rồi hết đâu. Chỉ cần trẫm có tiên đan, nhất định sẽ chia cùng nãi huynh."

Giang Đường: "..." Xin cảm ơn!

Nhưng hắn biết rõ, biểu hiện khi nãy của hắn hiển nhiên đã lấy được lòng Minh Khang Đế, chờ chút có nói ra chuyện Vô Mai sư thái mất tích, đại khái cũng không cần phải hứng chịu mặt rồng giận dữ.

Nghĩ vậy, Giang Đường lặng lẽ thở phào.

"Nãi huynh thấy sao?" Minh Khang Đế hỏi.

Giang Đường thầm thở dài.

Đây cũng chính là lý do hắn không có cách nào không uống đan dược. Lần nào Hoàng Thượng cũng hỏi hắn cặn kẽ cảm nhận sau khi uống, từ mùi vị đến cảm giác sau khi nuốt, tỉ mỉ kỹ lưỡng đến tận cùng rồi mới cho qua.

"Lúc mới uống thì có vị cay cay. Nuốt vào bụng rồi thì tưởng như có lửa đốt..." Giang Đường miêu tả cặn kẽ hương vị cảm nhận sau khi nuốt viên thuốc kia.

Vậy mới nói nha đầu kia đúng là một kẻ thông minh. Dưới chân vị thiên tử dăm bữa nửa tháng lại ban cho hắn một loại đan dược mới, chăng sợ hắn cử người ám sát.

Đâu chỉ không cử người ám sát, sau này ai muốn đả thương nha đầu kia thì hắn sẽ lấy mạng kẻ đó!

"Đây là toa thuốc thiên sư vừa mới sửa, không ngờ làm một lần lại thành công luôn, đúng lúc nãi huynh đến chứ." Minh Khang Đế dùng giọng tấm tắc vì may mắn.

Giang Đường cảm kích đến rơm rớm nước mắt: "Tất cả vì Thánh thượng nhân đức, mới có thể khiến thiên sư thuận lợi luyện ra tiên đan."

Vị chỉ huy đứng đầu Cẩm Y Vệ, khiến văn võ bá quan ai cũng phải dè chừng này, từ khi đi vào đến giờ, không hề nhắc đến lý do vào cung lấy nửa chữ.

Vua tôi hai người trò chuyện quanh đề tài tiên đan này hồi lâu, cho đến tận khi Minh Khang Đế có tâm trạng rất tốt, chủ động mở lời: "Lúc này nãi huynh lại muốn vào cung gặp trẫm, là có chuyện gì?"

Giang Đường lập tức dựng thẳng người lại, nghiêng về phía trước, một mực cung kính nói: "Quan Quân Hầu truyền tin từ trong núi, có kẻ xấu sát hại ni tăng am Sơ Ảnh, Vô Mai sư thái hiện không rõ tung tích."

Nụ cười vụt tắt trên khóe miệng Minh Khang Đế: "Không rõ tung tích Vô Mai sư thái?"

"Dạ."

"Bây giờ tình hình thế nào rồi? Đã có tin gì của Vô Mai sư thái chưa? Giang Đường, Cẩm Y Vệ của trẫm đang làm cái gì vậy?"

Giang Đường bật dậy khỏi ghế, quỳ xuống: "Hoàng Thượng, hiện giờ do búi lở mà đường thông lên Đại Phúc Tự đã bị chặn hoàn toàn, trước mắt chỉ có mình Quan Quân Hầu có thể đi vào thôi."

"Ý ngươi là, Cẩm Y Vệ của trẫm không có ai lên núi được?" Minh Khang Đế lạnh nhạt hỏi.

Giang Đường toát mồ hôi lạnh.

Nếu không màng tính mạng, tất nhiên mấy đứa Thập Nhất Thập Tam có thể thử sức một phen. Nhưng nhỡ nửa đường trượt chân thì chẳng phải quá tội. Thân làm nghĩa phụ, hắn cũng không thể để nghĩa tử lao tâm khổ tứ bồi dưỡng hy sinh vào những việc không cần thiết như vậy.

Mà khi ấy, ai mà biết được am Sơ Ảnh lại gặp chuyện lớn như vậy chứ.

"Cũng phải, trên đời này cũng chỉ có một Quan Quân Hầu mà thôi." Minh Khang Đế lạnh nhạt tự đáp.

"Hoàng Thượng nói phải."

Thừa nhận điều này cũng chẳng có gì mất mặt, nếu ai cũng có thể làm được như Quan Quân Hầu, thì đất Bắc đã không phải là chốn thiếu Quan Quân Hầu thì không xong.

"Trẫm biết rồi, có tin gì về Vô Mai sư thái thì lập tức báo, bên thái hậu trước mắt cứ không nói đi."

"Thần đã biết."

Minh Khang Đế đứng lên, đi đi lại lại trong điện, dừng lại nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ.

Tường đỏ liễu xanh, hoàng cung nngay giữa ngày hè, được tô điểm bởi bao kỳ hoa dị thảo quý giá. Ấy vậy mà Minh Khang Đế lại cảm thấy rất phiền não.

Hoa còn có ngày nở lại, đời người chẳng ngược dòng. Thời gian hắn dùng để tu đạo còn đang thiếu, thế mà chuyện này chuyện kia cứ liên tục kéo đến làm phiền hắn!

"Lui ra đi." Minh Khang Đế khoát tay.

Thuận lợi báo tin dữ Vô Mai sư thái mất tích cho Hoàng Thượng, Giang Đường thầm thở phào nhẹ nhõm: "Vi thần cáo lui."

"Nãi huynh khoan đã –" Minh Khang Đế dường như nhớ ra chuyện gì, gọi với lại.

Giang Đường lập tức dừng lại, cung kính hỏi: "Hoàng Thượng còn có gì phân phó không?"

Minh Khang Đế liếc Bỉnh bút thái giám Ngụy Vô Tà một cái: "Ngụy Vô Tà, đưa tiên đan cho Đại Đô Đốc."

"Dạ."

Ngụy Vô Tà đưa cho Giang Đường một hộp ngọc, Giang Đường vội vã nhận lấy tạ ơn, nghĩ thầm: trí nhớ Hoàng Thượng thế này thì tốt quá, sau này còn ai dám nghi ngờ Hoàng Thượng trầm mê tu đạo bỏ quên chuyện hồng trần, hằn phải dạy cho ra nhẽ!

Trong tẩm cung của Chân Chân Công chúa.

Mấy ngày hôm nay trong cung phàm là vật gì có thể soi được, đều bị ném hết vào nhà kho. Cung nhân đi bộ cũng không dám tạo thành tiếng.

Nguyên nhân tất nhiên là, công chúa điện hạ dung nhan mỹ mạo là vậy, thế mà giờ mặt mũi rữa hết, tâm trạng tồi tệ. Ai không có mắt mới gây chuyện để chuốc lấy phiền phức từ chủ tử.

Đại cung tỳ Phương Lan phục vụ Chân Chân Công chúa đến bẩm báo: "Điện hạ, Giang Đại cô nương đến."

"Không gặp, không gặp!" Chân Chân Công chúa ném gối xuống sàn nhà.

"Vậy để nô tỳ báo với Giang Đại cô nương một tiếng." Phương Lan chẳng dám nói thêm nửa chữ, khom người lui ra ngoài.

"Khoan đã. " Chân Chân Công chúa nhìn chằm chằm chiếc gối trên sàn một hồi đến ngây người, trầm giọng: "Mời Giang Đại cô nương vào phòng ngồi đã. Đợi bản cung sửa soạn xong sẽ ra gặp."

"Dạ."

Phương lan vừa ra ngoài, Chân Chân Công chúa đập tay vào trụ giường.

Mấy hôm trước Thi Nhiễm muốn gặp nàng, nàng cũng chưa gặp, lần này nếu không gặp nữa, sợ là sẽ giận mất.

Chân Chân Công chúa để người hầu mặc quần áo thỏa đáng, đeo một tấm lụa mỏng đi ra ngoài. 

------------------

Bạn nào đang đọc ở đâu ngoài wattpad thì vào wattpad ủng hộ tớ nha.

------------------

Dạo này bận quá hic :))  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro