Chương 6:Thích anh đã trở thành thói quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn Noãn rủ đầu, phạm vi tầm nhìn bây giờ chỉ dừng lại ở áo blouse trắng của anh cùng với đôi chân dài thẳng tắp kia. Cô bất an cắn môi, đã không có dũng khí trêu chọc tới anh, ngược lại bởi vì chuyện này càng không dám nhìn đến anh.

Thẩm Ngộ nhìn chiếc đầu nhỏ dường như đang muốn vùi hẳn vào trong cổ áo của cô, mấy khi không thể khống chế khóe môi cong cong, sau đó quay đầu nhìn về phía Mộc Tử, hỏi, "Có chỗ nào không thoải mái hay không ?"

Mộc Tử lắc đầu, ánh mắt nhìn Thẩm Ngộ có chứa một chút sùng bái.

"Về sau nếu lại xảy ra những tình huống như thế này, có thể gọi điện thoại cho anh."

"Vâng". Mộc Tử gật gật đầu, sau đó dõi theo ánh mắt Thẩm Ngộ nhìn về phía Ôn Noãn nãy giờ vẫn đang trầm mặc.

"Vẫn luôn cúi đầu muốn trở thành đà điểu à?" Âm thanh réo rắt của anh từ đỉnh đầu vang lên, Ôn Noãn tâm trạng vốn đã có chút ủy khuất, tức khắc bùng nổ không thể cản được, nước mắt rưng rưng sắp rơi, nãy giờ nỗ lực ẩn nhẫn, cả người đều run rẩy một chút.

Sự việc vừa xảy ra, dù sao nguyên nhân chính cũng là do mình gây nên, Thẩm Ngộ tự nhiên sẽ không mặc kệ cô. Nhưng nơi này không phải chỗ thích hợp để nói chuyện, anh nhìn về phía Mộc Tử,"Có thể ở một mình cùng Dì Vương một lát được không?"

Mộc Tử liền gật gật đầu, bộ dáng ngoan ngoãn kia, Ôn Noãn còn chưa từng được thấy bao giờ.

Vừa thấy Mộc Tử gật đầu, Thẩm Ngộ liền trực tiếp duỗi tay giữ chặt cổ tay Ôn Noãn, kéo ra ngoài.

Ôn Noãn bị hành động này của anh làm cho bất ngờ không kịp trở tay, chỉ có thể một bên ngây ngốc mặc cho anh kéo đi, một bên lại ngây ngốc nhìn bàn tay to lớn của Thẩm Ngộ đang nắm lấy cổ tay mình.

Nhìn chỗ da thịt hai người đang tiếp xúc , Ôn Noãn bất giác cảm thấy máu nóng chạy toàn thân. Có thể là do hàng năm đều cầm dao giải phẫu, nên đầu ngón tay của anh ẩn ẩn có chút thô ráp nhưng lại làm người khác có cảm giác rất an toàn.

Vừa ra tới cửa lại đụng phải Đường Thanh Bạc, ánh mắt của cậu ta dừng ở cánh tay đang nắm nhau của hai người, khẽ nhướng mày tà tứ như một tên lưu mạnh, ngả ngớn nói,"Bác sĩ Thẩm đây là muốn làm chi a? Cứ tưởng quy tắc quan trọng nhất của một bác sĩ, chính là không thể cùng người nhà bệnh nhân phát sinh quan hệ nào khác ngoài việc chữa bệnh chứ nhỉ?"

Thẩm Ngộ cười lạnh, nói:"Xem ra trí nhớ Bác sĩ Đường có chút nhầm lẫn rồi, phải chăng nên nói viện trưởng một tiếng, để ông ấy nhắc cậu chăm chỉ học tập lại một chút." Nhắc tới viện trưởng, Đường Thanh Bạc nháy mắt ỉu xìu, bộ dáng xem kịch vừa nãy biến mất không chút dấu vết, nhìn hai người đã đi xa , cũng không hề tiếp tục đuổi theo, xoay người đi nơi khác tìm việc vui vẻ hơn để làm, an ủi chính tâm trạng đang bị thương tổn của mình.

Thẩm Ngộ trực tiếp mang theo Ôn Noãn đi ra đình viện. Nơi đó vừa lớn, lại trồng rất nhiều hoa, đều là do chính viện trưởng tự mình thiết kế. Đang là giữa hè nóng bức, trong đình có mái che, tránh được cái nắng, cảm giác thoải mái, mát mẻ
ập đến, trong không khí còn thoang thoảng mùi hoa thám ngát, khung cảnh quả thực rất hợp lòng người.

Ôn Noãn đi cả một đường vừa rồi, nước mắt đã được cô đè ép xuống không ít, chỉ là đôi mắt vẫn còn hồng hồng, thoạt nhìn vẫn có chút đáng thương.

Thẩm Ngộ buông tay cô ra, nhìn bộ dáng ủy khuất của cô, trong lòng cảm thấy có vài phần áy náy, liền nói, "Tôi thay bọn họ xin lỗi, không cần để ý nhiều. Bọn họ chỉ là đối với em có chút tò mò, không có ác ý gì."

"Anh không cần xin lỗi." Ôn Noãn lắc lắc đầu, giọng nói có chút nghèn nghẹn, cả người mềm mại xinh đẹp không thôi, "Em không phải vì bọn họ mà khóc.."

"Vậy thì vì cái gì?"

Ôn Noãn rũ đầu, nhìn mũi chân chính mình, lòng có chút rối rắm, muốn cô nói như thế nào đây, là sợ anh hiểu lầm cô, sợ cô ở trong lòng anh ấn tượng ngày càng tệ, nên mới uỷ khuất khóc lóc như thế.

Nhìn bộ dáng lại tiếp tục muốn trở thành đà điểu của cô, Thẩm Ngộ khóe môi cong cong, trực tiếp duỗi tay nắm cầm cô kéo lên, nhìn đôi mắt to ngập nước đầy như thuận của cô, nhẹ giọng dụ dỗ nói, "Nói nghe xem, vậy điều gì làm em khóc."

Ôn Noãn chớp đôi mắt một chút, hàng lông mi dài bởi vì khẩn trương mà khẽ run rẩy, rất là đáng yêu.Mặt đối mặt với anh gần như vậy, Ôn Noãn đã hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng, chỉ có thể chăm chú nhìn anh rồi hạ giọng chậm rì rì nói, "Em sợ anh hiểu lầm em."

"Hiểu lầm em cái gì?" Anh nhẹ giọng hỏi.

"Vừa rồi, em có giải thích với họ chúng mình chỉ là quan hệ bạn bè, thế nhưng chính là họ không chịu tin em. Sau đó, người đến càng ngày càng nhiều, em sợ anh lại thêm hiểu lầm em hơn, cho rằng là em cố ý không nói rõ ràng làm cho mọi người nghĩ chúng ta quan hệ là loại quan hệ kia huhu."

Nhìn ánh mắt nghiêm túc của cô nàng, Thẩm Ngộ cười khẽ một chút, nói, "Sẽ không hiểu lầm, tôi biết lời đồn là Đường Thanh Bạc truyền."

"Đường Thanh Bạc?" Ôn Noãn nghi hoặc nhìn anh, "Là anh bác sĩ đứng ở cửa vừa rồi?"

"Ừ. Cho nên đừng khóc, sẽ không hiểu lầm em." Thẩm Ngộ thấy cô đã khôi phục được sự bình tĩnh, liền muốn buông tay xuống bên người. Nhưng chưa kịp rút về hoàn toàn, giây tiếp theo lại bỗng nhiên bị một đôi tinh tế tay nhỏ nhắn khẩn trương nắm lấy.

Thẩm Ngộ nhìn về phía cô, Ôn Noãn cũng đang nhìn anh.

Có thể là vừa rồi anh quá mức ôn nhu, vừa vặn cho cô thêm quá nhiều dũng khí, Ôn Noãn hành động trước khi suy nghĩ, nhanh chóng giữ tay anh.

Nhìn vào đôi mắt Thẩm Ngộ, Ôn Noãn chậm rãi thở ra một hơi, ở trong lòng thầm cổ vũ chính mình, cố gắng làm tinh thần hăng hái thêm, thừa thắng xông lên nhìn anh giải thích rõ ràng sự việc trăn trở trong lòng từ hôm qua đến giờ, cứu vớt thể diện gần như đã đánh mất của mình.

"Em còn có chuyện muốn nói." Cô chậm rãi nói. Thẩm Noãn nhìn đôi con ngươi nghiêm túc đang nhìn mình kia quả thật sự rất giống với anh mắt của cô cháu gái nhà anh khi tìm anh đòi kẹo.

"Nói đi." Thẩm Ngộ có phần nhu hoà hơn, lần nữa muốn đem tay rút về bên người, nhưng sau khi thử thất bại vài lần, liền cũng không buồn để ý nữa, tùy cô làm càng.

Ôn Noãn nắm tay anh có chút khẩn trương, trong lòng hồi hộp khùng khiếp, ngoài mặt lại nỗ lực diễn một bộ dáng bình tĩnh vô cùng, "Em chưa từng có bạn trai, một người cũng không có."

Thẩm Ngộ có chút hoài nghi nhìn Ôn Noãn vì sao mà tự dưng nói đến cái này, cho dù nhìn cô khó hiểu cả một lúc, nhưng anh cũng không có lên tiếng cắt ngang, kiên nhẫn chờ cô nàng tiếp tục nói tiếp.

Ôn Noãn mặt ửng đỏ hồng lên nhanh chóng nhìn anh thêm một cái, ánh mắt mơ hồ nói, "Nụ hôn đầu tiên cũng chưa có." Tuy rằng lần trước muốn trộm lợi dụng anh, đem chính luôn nụ hôn đầu của mình ra liều lĩnh, nhưng cũng bất thành.

"Cho nên," Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt lóng lánh ánh nước, như chứa ngàn vạn vì tinh tú lấp lánh, "Em không phải là loại người tuỳ tiện, chỉ là thật sự rất thích anh, thích đến mức như thói quen thường ngày, mà nói năng linh tinh không kịp suy nghĩ. Anh.....Anh có thể tin em không?"

Cô nói xong, liền có chút khẩn trương, lo sợ nhìn Thẩm Ngộ. Sợ phải thấy từ anh một tia trào phúng không tin tưởng mình.

Thích anh đã trở thành thói quen? Dám nói ra những lời này, Thẩm Ngộ thật sự có chút buồn cười, thầm muốn khen cô nàng này tình cảm đến cũng nhanh quá nhanh thật.

Thẩm Ngộ nhìn trước mắt vẻ mặt chờ mong của tiểu cô nương, áp xuống tâm lý muốn chế nhạo, có chút bật cười nói, " Ừ, Tin Em."

Từ đôi mắt thuần tuý này, thấy rõ cô vẫn là một cô bé ngây thơ, trông vẫn còn rất ngoan ngoãn.

Tuy mạnh miệng, nhưng thật sự biểu hiện bên ngoài lúc nào cũng nhát gan, dễ thẹn thùng, mặt mày ngượng đỏ hết lên. Quả thật là một cô gái nhỏ có nhiều suy nghĩ lớn gan nhưng cũng đầy mẫn cảm.

Anh chỉ đơn giản nói ba chữ, tựa như một liều thuốc an thần, làm hòn đá đè nặng mấy hôm nay trong lòng cô vụn vỡ đi, cảm giác như được sống lại, nhẹ nhõm thở ra, Ôn Noãn hưng phấn nhảy dựng lên, bởi vì vui vẻ mà đôi mắt như trăng non cười đến muốn nheo lại, nhưng vẫn cố gắng kiềm xuống đôi chút, bộ dáng đáng yêu cực kỳ giống chú chim sơn ca nhỏ.

Bị tâm tình của cô ảnh hưởng, Thẩm Ngộ cũng nhịn không được mà nở nụ cười. Bất quá cũng chỉ có vài giây, liền lại thu liễm lại nụ cười ấy, "Tôi sẽ không hiểu lầm em, nhưng cũng sẽ không thích em, cho nên....."

"Em biết," Ôn Noãn cắt ngang lời anh, "Em biết anh sẽ lại tiếp tục từ chối em. Nhưng mà....." Cô nở nụ cười xán lạn, thẳng thắn thuần túy nhưng cũng đầy kiên định, can đảm nhìn vào mắt anh, "Mặc kệ bây giờ chúng ta chỉ là người xa lạ, nhưng cả cuộc đời dài như thế. Tương lai phía trước em vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi anh, em tin rằng rồi sẽ có cách, có một ngày anh cũng sẽ rung động vì em."

***

Thời điểm Ôn Noãn quay về phòng bệnh, Mộc Tử đều cảm nhận được tâm tình cô rất vui vẻ, đoạn liền hỏi, "Ôn Noãn, có chuyện gì vui vẻ vậy?"

"Ôn Noãn gì mà Ôn Noãn!" Ôn Noãn tuy giọng nói rất bất mãn nhưng mặt mày lại tràn đầy ý cười xoa loạn tóc của Mộc Tử, "Phải gọi là chị."

Mộc Tử bĩu môi, không tình nguyện kêu lên, "Chị."

Dì Vương ở một bên nhìn hai người nghịch ngợm với nhau, vui tươi hớn hở nói, "Tình cảm tốt như vậy, người ngoài nhìn vào còn tưởng hai đứa là chị em ruột đó."

Ôn Noãn cười hì hì nhéo nhéo má Mộc Tử, "Có nghe hay không, về sau đều phải kêu chị ơi đó nha."

"Không gọi." Mộc Tử lãnh đạm nói, thế nhưng một bên khóe miệng lại thầm nhoẻn lên.

Lúc Ôn Noãn về đến nhà, rất đông khách hàng đang xếp hàng đợi mua bánh nhà cô đến , mẹ Tần vừa nhìn thấy cô đẩy cửa bước vào, liền trực tiếp gọi to "Ôn Noãn, lại đây phụ mẹ."

"Vâng." Ôn Noãn chạy chậm qua quầy, mang vào một chiếc tạp dề, rồi đi tính tiền cho khách.

Cô nhìn loanh quanh một hồi rồi hỏi mẹ Tần, "Ba đâu mẹ?"

"Hôm nay mới sáng sớm, liền cùng Chú Cố của con đi câu cá rồi."

"Chú Cố quay về rồi ạ?  Không phải mới đây chú ấy bảo phải đi công tác tận một tháng sao ?" Ôn Noãn chớp chớp đôi mắt nghĩ nghĩ, "Lúc này mới nửa tháng a?"

"Hình như là bị Cố Tu Trạch làm cho tức giận đến mức phải quay về sớm như thế." mẹ Tần cười khẽ một tiếng, "Phỏng chừng qua không bao lâu, thằng nhóc đó lại bị đá sang Mỹ."

Cố Tu Trạch so với Ôn Noãn lớn hơn ba tuổi, vừa tốt nghiệp đại học ở trong nước xong liền nhanh chóng sang Mỹ học lên nghiên cứu sinh. Nếu nói Ôn Noãn là tiểu công chúa được mọi người yêu thương chiều chuộng nuôi lớn, thì Cố Tu Trạch chính là một kẻ đáng thương, nhỏ bé lớn lên dưới sự nghiêm khắc, bị trăm nghìn lời mắng của chú Cố mới trưởng thành.

Ôn Noãn nhớ tới trước kia vào thời điểm nghỉ hè, mỗi khi Cố Tu Trạch phạm sai lầm gì, liền sẽ đứng ở dưới sân nhà, ngẩng cổ hướng lên trên lầu kêu to "Lão Cố, con sai rồi, ba mở cửa cho con đi." Sau đó liền sẽ nghe được trong nhà vọng ra muôn nghìn tiếng mắng chửi của chú Cố. Ngẫm nghĩ lại đoạn kí ức kia, Ôn Noãn có chút cảm khái, mọi chuyện thế nhưng bất tri bất giác đã qua trôi ba năm rồi

Đến giờ cơm chiều , quả thực là một bữa tiệc cá thịnh soạn. Ba Ôn hôm nay thu hoạch rất khấm khá, câu không ít cá. Mẹ Tần cũng rất cam chịu, hùa theo niềm vui của ba Ôn, bắt cả nhà ăn cả một bàn cơm toàn các món cá nào cá kho, cá hấp, cá chua ngọt, chiên rán đủ loại.

Sau khi ăn no nê xong, ấm áp thoả mãn cả người, Ôn Noãn vuốt cái bụng tròn vo của mình, xong lại chứng lên muốn đi đùa giỡn bác sĩ Thẩm.

Cô nhìn cái bao lì xì 200 đồng, do dự một hồi, vẫn hỏi, "Anh Thẩm , Anh ăn cơm chưa?"

Thẩm Ngộ hôm nay trở về nhà lớn, ăn cơm xong đang ngồi ở trên sô pha ở phòng khách ngắm cháu ngoại nhỏ nhà mình đang chơi trò chơi ghép hình. Di động không biết từ khi nào bị cô nhóc đè ở dưới đùi, đoán chừng là có tin nhắn mới gửi đến nên điện thoại rung lên làm cô nhóc có chút không thoải mái, tiểu công chúa liền làm ra vẻ mặt không cao hứng sờ soạng tới lui, ném di động lại cho Thẩm Ngộ.

Nhìn cái bộ dáng kiêu ngạo, chảnh choẹ kia, trong đầu Thẩm Ngộ bất chợt hiện lên đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Noãn, cùng với cô cháu gái của anh, hai người này tuy rằng diện mạo không giống nhau, nhưng khí chất, cùng tính cách lại quả thật có điểm gì đó rất tương đồng.

Thẩm Ngộ click mở WeChat, liền nhìn thấy tin nhắn Ôn Noãn gửi đến, nhướng mày, hình như sau cái hôm kéo cô đi giải thích rõ ràng những chuyện hiểu lầm ở bệnh viện, tiểu cô nương nào đó đối với anh càng ngày càng tuỳ hứng, muốn làm gì thì làm, không còn một điểm nào là dáng vẻ ngại ngùng, cố kị nữa.

Ngón tay thon dài ấn ở trên màn hình,  trả lời, "Đổi cách xưng hô."

Ôn Noãn nhíu mày, "Bác sĩ Thẩm?"

Thẩm Ngộ vừa định đồng ý cách xưng hô này, Ôn Noãn lại gửi tiếp một tin nhắn ngay sau đó, "Quá xa cách quá lãnh đạm, em thấy không ưng!"

Thấy vậy, Thẩm Ngộ nói. "Em gọi thẳng tên tôi là được."

"Vậy em gọi anh là A Thẩm nhé? hay A ngộ?" Vừa gửi xong tin nhắn kia, Ôn Noãn trực tiếp ngại ngùng, phấn khởi đến nỗi từ trên giường lăn xuống tới trên mặt đất, cô xoa xoa cảm giác đau nhức ở mông sau cú ngã, khuôn mặt nhỏ nhăn dúm dó, thầm nói trong: Quả nhiên quá háo sắc chính là tự treo trên đầu bản thân một con dao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro