Chương 3. Viên đường thứ ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: luyang

Khi về đến nhà, Lạc Mông cảm thấy có chút choáng váng, cổ họng cũng không thoải mái.

Là người bình thường không hút thuốc, hôm nay một lúc hút tận hai điếu, khó tránh khỏi có chút say khói thuốc. Cô uống ly nước đá, cổ họng đang khô khốc mới giảm bớt.

Không gian có chút vắng vẻ, trong lòng Lạc Mông cảm thấy có một sự cô độc mà trước nay chưa từng có.

Đúng là rất kỳ lạ, trước kia thời gian ở một mình cũng không ít, nhưng lại không có bất cứ lúc nào xuất hiện cảm giác này. Lẽ nào là bởi vì hôm nay là thất tịch sao?

Cô vùi mình vào chiếc sô pha màu nâu, bóng đêm chiếu xuống, bao bọc lấy cả người cô. Cô không bật đèn, đem dấu sự cô đơn của mình trong bóng đêm, như thế này khiến cho cô cảm thấy an toàn.

Cảm giác say khói thuốc lại trào lên. Cô nhắm mắt lại, xoa thái dương. Không biết tại sao trong đều lại xuất hiện hình bóng lạnh lùng kia, còn có đôi dường như lúc cười lúc không đó.

Người đàn ông kia, thật cmn kiêu ngạo!

Chỉ một lát sau, tiếng điện thoại vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của đêm.

Cô cầm lấy điện thoại, lập tức nghe: "Chị Vân."

Quản lý Triệu Vân hiệu suất làm việc rất cao, chuyện của Châu Nguyên rất nhanh đã có kết quả.

Địa vị của Lạc Mông như vậy, công ty còn không đứng về cây rụng tiền là cô sao. Hôm nay cậu ta đã đắc tội tới Lạc Mông, công ty vì muốn biểu thị thành ý, chỉ có thể đồng ý để người vừa ra mắt – Châu Nguyên dừng hết mọi hoạt động.

Không đến một giờ, công ty đã dừng hết mọi thông báo và kế hoạch tiếp theo của Châu Nguyên., những tin tức trên trên mạng cũng bị xóa sạch sẽ. Dường như cậu ta chưa từng ra mắt, chỉ lưu lại ở kí ức của fan.

Châu Nguyên tức giận, đến công ty làm loạn một trận, cấp cao của công ty cũng chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Người trẻ tuổi làm việc gì cũng phải có chừng mực."

Lạc Mông đối với kết quả này cũng coi như là thỏa mãn, cười hi hi nói: "Chị Vân, chị thật sự quá lợi hại. Không có chị, em thật sự không làm được gì."

"Được rồi, đừng vỗ mông ngựa nữa!" Triệu Vân cười, dừng một chút rồi nói: "Việc tối nay thật ra Châu Nguyên không phải là vấn đề lớn, quan trọng là đằng sau có người dở trò."

(Vỗ mông ngựa 拍马屁:vì muốn đạt được sự vui vẻ của người khác mà đi khen ngợi, tâng bốc đối phương)

Sau khi việc tối nay xảy ra, phòng PR của công ty gấp rút giải quyết. Nhưng mà dường như có người ngầm cùng Lạc Mông đối nghịch, mặc cho bọn họ khống chế bình luận, xóa hotsearch như thế nào, trên mạng từng đợt sóng cứ thế ập tới, làm thế nào cũng không áp xuống được.

Đối phương hiển nhiên là có sự chuẩn bị , nhân cơ hội muốn chỉnh cô.

Nếu không phải cô kịp thời tự hắc mình, hóa giải thế cuộc này, không chừng hiện tại vẫn là một trận gió tanh mưa máu.

Trong đầu Lạc Mông hiện lên hình ảnh của một người, cũng không phải rất chắc chắn. Cô hỏi: "Có thể là ai?"

Triệu Vân hiểu rất rõ những người trong giới này, không bao lâu đã tìm ra người khởi sướng: "Chị cho người đi tìm hiểu, người mua thủy quân cùng doanh tiêu kia rất có thể là Khương Tụng Hân."

(Thủy quân水军: là những người được thuê để đăng những nội dung đã có sẵn. Doanh tiêu营销号: thông qua việc mua thủy quân để cố ý làm loạn thông tin trên mạng, dẫn dắt dư luận theo mục đích của mình)

Quả nhiên là cô ta!

Tuổi của Khương Tụng Hân và Lạc Mông xấp xỉ nhau, đều là người nổi tiếng trong giới giải trí, vì vậy thường xuyên bị đem ra so sánh. Mấy năm nay, hai người là quan hệ đối thủ cạnh tranh gay gắt.

Lúc này, Lạc Mông nghe đến tên cô ta, nhẹ nhàng "Ah" một tiếng.

Giọng nói của Triệu Vân nghiêm trọng: " Chị đoán Khương Tụng Hân cũng sẽ đi thử vai < Bài hát không lời>, cho nên lần này mới dồn toàn lực đối phó với em, cô ta muốn vị trí của em trong lòng khán giả giảm xuống.

Ba tháng sau bộ phim điện ảnh đề tài nghiên cứu sinh vật, côn trùng <Bài hát không lời>tổ chức thử vai công khai.

Bộ phim này có kịch bản hay, đội ngũ sản xuất đáng tin, lại do đạo diễn có tiếng Gia Trì phụ trách, vì vậy khi tin tức thử vai vừa được thông báo, rất nhanh chóng trở thành miếng bánh thơm ngon của giới này.

Hiện giờ Khương Tụng Hân cũng muốn cạnh tranh bộ phim này cũng không có gì kì lạ.

Chị Vân nói tiếp: "Cho nên em, tuần sau ngoan ngoãn đến phòng thí nghiệm Bối Khang thực tập cho chị."

Lạc Mông vẫn luôn muốn lấy được vai nữ chính của bộ phim này, vì vậy Triệu Vân cũng tốn không ít tâm tư.

Trước đây, Triệu Vân đặc biệt dựa vào các loại quan hệ mới liên lạc được với phòng thí nghiệm sinh vật Bối Khang, vì muốn để Lạc Mông đến đó thực tập trong ba tháng, nạp điện cho cô, để cô nàng hiểu rõ hơn vai diễn. Như vậy, khi thử vai sẽ tăng thêm cơ hội.

Đối với minh tinh đang nổi tiếng như Lạc Mông, thời gian ba tháng là một khoản đầu tư không nhỏ.

Nửa tháng trước, Triệu Vân vừa đề cập đến chuyện này, Lạc Mông không muốn đi, lúc đó còn nói: "Chị Vân, chị biết em từ nhỏ đã không thích học hành, bắt em đi theo một ông lão thực tập không phải là làm khó em sao?"

Trong ấn tượng của cô, những người làm thí nghiệm như thế này đều là người đã có tuổi, nho nhã, nghiêm khắc, cẩn thận tỉ mỉ.

Không nghĩ tới Triệu Vân lại nghiêm mặt, nói: "Cái gì mà ông lão! Người hướng dẫn em là tiến sĩ từ Mỹ về, giáo sư có tiếng của đại học, là nhà nghiên cứu, nhân tài số một."

Lạc Mông không tin bĩu môi, quấn lấy chị Vân hỏi: "Đẹp trai không?"

Triệu Vân gõ một cái vào gáy cô, "Đứng đắn chút đi? Chị cho em đi ngắm trai đẹp sao?"

Ngày đó, Triệu Vân còn khen một loạt ưu điểm của thầy hướng dẫn, kết luận cuối cùng là cơ hội thực tập này không dễ có, tuyệt đối không thể bỏ qua.

Tính cách của Lạc Mông có chút phản nghịch, việc bản thân không muốn làm, người khác nói thế nào cũng vô dụng. Trong nửa tháng này, Triệu Vân lại nhắc tới vài lần, Lạc Mông đều làm nũng chuyển trọng tâm sang chuyện khác.

Kết quả việc đêm nay xảy ra, Lạc Mông bỗng xuất hiện cảm giác nguy cơ.

Cô nhất định phải được bộ phim <Bài hát không lời> này, cơ hội hiếm có, bất kể như nào cũng không được để Khương Tụng Hân dành mất. Như vậy, chuyện thực tập được sắp xếp trong lịch trình.

Lúc này cô gật gật đầu, đổi ý đáp ứng: "Chị Vân, chuyện thực tập này, em đi."

Chủ nhật, trong phòng làm việc của tổ nghiên cứu 3 công ty khoa học sinh vật Bối Khang, một khoảng tĩnh lặng.

Mười mấy người chụm đầu vào một chỗ như ong xây tổ, đầu kề đâu, vai tựa vai, không chớp mắt nhìn gì đó. Thỉnh thoảng lại có người phát ra một tiếng cảm thán: " Ôi, thật là trâu bò"

(Trâu bò 牛逼:tài giỏi, lợi hại)

Kết quả lập tức bị người bên cạnh ngăn lại: "Có thể cmn đừng nói chuyện không? Làm một mỹ nam an tĩnh đi!"

Sau đó mọi người tập trung nín lặng, xung quanh lại hoàn toàn yên tĩnh.

Lúc Đường Dục Sinh cầm theo đồ ăn sáng tới phòng làm việc, liền thấy một màn "Năm tháng lặng yên" như vậy.

Ba năm trước, Đường Dục Sinh từ Mỹ trở về gia nhập Bối Khang, trở thành người phụ trách của ba tổ trong phòng nghiên cứu, mang theo một xấp bằng cấp làm nghiên cứu khoa học.

Đám người kia đều rất trẻ, tuổi bình quân cũng chỉ hai mươi lăm hai mươi sáu, bằng cấp thấp nhất đã là thạc sĩ.

Thực ra Đường Dục Sĩnh vẫn rất trẻ, qua vài tháng nữa là tròn ba mươi, nhưng lại là thành viên lớn tuổi nhất trong nhóm.

Đều là người trẻ tuổi, ngày thường đều ồn ào không quản được, hôm nay lại yên tĩnh như vậy thật là hiếm thấy.

Anh để bữa sáng lên bàn rồi hỏi: "Đang xem cái gì vậy?"

Nghe thấy động tĩnh, mọi người nhao nhao quay đầu lại, hô một tiếng 'Lão đại" sau đó lại đem ánh mắt tập trung vào màn hình.

Đường Dục Sinh đến gần, lúc này mới phát hiện trên màn hình đang chạy video. Trong màn hình, một người phụ nữ mặc áo đỏ buộc tóc, ngồi trên chiến mã, tư thế hiên ngang khua kiếm giết địch.

Anh tập trung nhìn, ah, vậy mà lại là cô nữ minh tinh Lạc Mông kia.

Sét Đánh từ trong đám người chui ra, trong túi đồ ăn sáng chọn ra gói cơm nắm cùng với một túi sữa đậu nành, vừa ăn vừa thần bí hỏi: "Lão đại, anh nghe được tin tức chưa ?"

Mặt được bên phải phòng làm việc có treo một tấm bia phi tiêu.

Đường Dục Sinh chậm rãi đi tới, cầm lấy một cái phi tiêu, vung tay một cái. Phi tiêu trên không trung vẽ ra một đường cung đẹp đẽ rồi trúng vào tâm bia.

Lúc này anh mới quay đầu hỏi: "Cái gì?"

Sét Đánh đẩy gọng kính, vẻ mặt phấn khích:" Lạc Mông sẽ tới tổ chúng ta thực tập!"

Lời nói này không tạo ra bất cứ ảnh hưởng nào đến Đường Dục Sinh, gương mặt anh không chút thay đổi.

Sét Đánh tưởng anh không biết Lạc Mông, lại giải thích, " Lạc Mông chính là nữ diễn viên trong video vừa rồi đó, rất đẹp rất ngầu đó..."

Đường Dục Sinh vẫn như trước không chút biểu cảm.

Sét Đánh thấy vậy, đẩy Thái Hậu bên cạnh, "Thái Hậu, cậu nói cho lão đại biết đi."

Thái Hậu là người cao nhất trong tổ, ước chừng phải tầm 1m9. Thêm thân hình hơi mập mạp, lúc này đứng lên, có một loại cảm giác như Phật tổ phổ độ chúng sinh.

Thái Hậu gãi đầu, bộ dạng nghiêm túc nói: "Lão đại, hôm qua sau khi anh đi, chủ nhiệm Lý có tới đây thông báo với bọn em, thứ hai Lạc Mông sẽ tới tổ chúng ta thực tập."

Đường Dục Sinh thờ ơ "à" một tiếng, lường biếng quay đầu, nhìn chằm chằm vào tấm bia, một phi tiêu nữa lại được phóng ra, lần nữa trúng tâm bia.

Sét Đánh nhìn về Đường Dục Sinh, híp mắt lắc đầu, "Không đúng."

Theo Đường Dục Sinh lâu như vậy, cậu đã sớm hiểu rõ tính cách của anh. Tuy là bình thường anh lạnh nhạt, nhưng những việc liên quan đến tổ thì vẫn rất để trong lòng. Bây giờ có người đến thực tập, lão đại sao lại có thể thờ ơ?

Sét Đánh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Lão đại, có phải anh đã biết trước rồi không?"

Đúng lúc này video đã chiếu xong, mọi người từ trước máy tính tản ra, tập trung xung quanh Đường Dục Sinh. Bọn họ từ trong túi đồ ăn sáng lấy ra rất nhiều loại – bánh bao chiên, bánh bao hấp, quẩy, sadwich—cái gì cần có đều có.

Mỗi ngày mời toàn bộ thành viên trong tổ bữa sáng là thói quen của Đường Dục Sinh. Nghiên cứu khoa học vốn không đơn giản, anh chỉ có thể thông qua việc nhỏ này cổ vũ mọi người.

Mọi người lúc này một bên "cảm ơn lão đại" một bên nhìn Đường Dục Sinh, đợi câu trả lời của anh.

Đường Dục Sinh lại cầm một cái phi tiêu, nhưng không phóng mà để giữa các ngón tay, nhẹ nhàng nói "Ừm".

Chuyện Lạc Mông đến thực tập thực ra đã đề cập vào tháng trước. Sau đó đối phương lại nói cô không muốn tới, anh cho rằng việc này cứ thế kết thúc nên không để trong lòng. Kết quả gần đây không biết xảy ra việc gì đối phương lại thay đổi muốn tới.

Sét Đánh kêu lên: "Lão đại, anh sao lại không nói cho chúng em biết sớm?"

Đường Dục Sinh cầm phi tiêu, quay đầu nhìn Sét Đánh, lạnh nhạt nói: "Nếu nói cho mấy người rồi, mấy người còn tâm tư để làm việc sao?"

Lời này không sai.

Hôm qua sau khi Sét Đánh biết được Lạc Mông sẽ tới, hưng phấn cả đêm không ngủ được, so với việc trúng năm triệu còn vui sướng hơn Nữ thần tới thực tập, tựa như tiên nữ hạ phàm, kết quả còn hạ phàm đúng nhà mình, sao có thể không phấn khích cho được!

Bỗng nhiên trong đám người vang lên tiếng lo âu hỏi: "Mọi người nói xem liệu nữ thần có lạnh lùng hay không?"

"Mỹ nhân lạnh lùng cũng là mỹ nhân!"

"Lạnh lùng cái đầu cậu, nữ thần nhất định bình dị gần gũi."

"Khao, cậu thế mà nói lời thô tục!" (Khao操: một loại nói bậy)

"Không phải cậu cũng thế sao!"

Trong lúc mọi người ầm ĩ thảo luận, Đường Dục Sinh bất ngờ nói một câu "Không đâu".

Mọi người an tĩnh trở lại, lần nữa đem ánh mắt hướng về phía anh, vẻ mặt kinh ngạc.

Sét Đánh ăn miếng cải muối trong nắm cơm, tiếng nhai răng rắc, một lúc sau hỏi: "Lão đại, sao anh lại biết? Anh quen nữ thần sao?"

Nghe thấy Sét Đánh hỏi, tay Đường Dục Sinh không tự chủ run một chút, phi tiêu lần nữa được phóng đi nhưng thậm chí cả bia cũng không trúng.

Từ trước đến nay, Đường Dục Sinh không bao giờ phi trượt, thế mà lại có lúc thất thủ như thế này.

Sét Đánh nắm cổ tay thở dài một cái, "Lão đại, anh đang nghĩ gì vậy?"

Đường Dục Sinh ngước mắt, lạnh nhạt nói: "Không biết", rồi xoay người trở lại phòng làm việc.

Vừa rồi, Đường Dục Sinh không biết tại sao trong khoảng khắc đó trong đầu lại nghĩ đến bóng dáng mảnh mai của Lạc Mông – cô gục xuống bàn, lười biếng nhìn anh, vô cùng phong tình nói: "Anh đẹp trai, cho xin ít lửa."

Cô nương này, lạnh lùng cái rắm, chỉ sợ là tiểu yêu tinh ghẹo người!

Tác giả có lời muốn nói: Lạc Mông: bị Đường tiến sĩ nói trúng mất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro