Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn phòng vốn có chút động tĩnh từ nãy giờ trong nháy mắt liền yên lặng đến đáng sợ, yên lặng đến mức một cây châm rơi xuống cũng có thể nghe được rõ ràng.

Vài vị giám đốc xung quanh còn ngây người chứ đừng nói là Trì Bối.

Cô không phản ứng lại, hoảng hốt mà nhìn về phía nam nhân cách đó không xa. Anh lười biếng ngồi ở chỗ kia, đuôi mắt chau lên, khóe môi hơi cong, ánh mắt thâm thúy như đang mong chờ câu trả lời từ cô.

Bị nhìn như vậy, Trì Bối không biết phải trả lời như thế nào. Nghĩ tới nghĩ lui, cô đơn giản vẫn không trả lời cứ như vậy rơi vào trầm mặc.

Yên tĩnh được vài phút thì có một vị giám đốc hơi có chút mập mạp kia khụ một tiếng khiến cho cô chú ý, giám đốc cười cười nói với cô: "Được rồi, hôm nay như vậy thôi, Trì tiểu thư về chờ tin tức tức từ chúng tôi đi, nếu được chọn trong vòng ba ngày sẽ có thông báo."

Trì Bối đứng dậy hơi mỉm cười: "Được, cảm ơn."

Cô xoay người thẳng lưng đi ra ngoài.

Mà trong phòng Tần Việt nhìn cô khép cửa lại, nhẹ mỉm cười.

Từ Thần Việt đi ra, chị của cô điện thật đúng lúc.

"Tiểu Bối phỏng vấn thế nào rồi?"

Trì Bối vẫn chưa xác định được đáp án: "Không biết, em thấy phần lớn em đã nắm chắc nhưng có câu trả lời không tốt lắm."

Trì Bảo, cũng chính là chị gái của Trì Bối nghe vậy dò hỏi: "Vấn đề gì? Tri thức chuyên nghiệp?"

"Xem là như vậy nhưng cũng không phải như vậy" Trì Bối cúi đầu có chút thất thần nhìn chằm chằm mũi chân mình "Em không biết trả lời làm sao, câu đó đối với em hơi khó."

Trì Bảo ừ một tiếng, an ủi em gái: "Không cần quá lo lắng, nhiều người còn kém hơn em, Thần Việt không cần em thì bọn họ tổn thất."

Hai chị em cười nói, lúc cô nhận được điện thoại của Trì Bảo gọi tới, liền biến thành một đứa trẻ làm nũng. Trì Bảo cũng vậy ngữ điệu khi nói chuyện với cô so với cấp dưới còn ôn nhu hơn trăm ngàn lần.

"Đúng rồi, Trì Bối ngửa đầu nhìn về phía cao đầy nắng, nhẹ giọng hỏi: "Chị, em hỏi chị một vấn đề nha."

"Em nói đi."

"Lúc trước chị nói với em tính cách Tần Việt không tốt , tính tình quái dị, nhưng em cảm thấy..." Cô gãi gãi đầu, không chú ý đến phía trước có một chiếc xe quen thuộc thong thả chạy trên đường, thậm chí dừng lại vài giây.

Trì Bối tiếp tục chia sẻ với chị mình, dùng tay che điện thoại lại, đè nặng âm thanh nói: "Em cảm thấy anh ta có chút tự luyến."

Trì Bảo: "....."

Trì Bảo không nhịn được bậc cười, ngồi ở trong văn phòng cả người đều vui vẻ: "Em nói rất đúng, Tần Việt rất tự luyến, em gái chị quả nhiên thông minh, liếc mắc một cái là có thể nhìn ra."

Trì Bối: "...."

Cô chỉ cảm nhận được thôi mà, không tới mức gọi là nhìn ra đâu.

Hai chị em nói chuyện với nhau thêm một lúc rồi tắt máy, Trì Bối thuận tay gọi một chiếc xe taxi trở về trường học.

-------------

Chiếc xe trầm ổn ở trên đường mới nãy đã hé cửa sổ xe ra, lộ diện chủ nhân ngồi ở bên trong.

Từ khi nghe được lời nói kia cho tới giờ, biểu cảm trên mặt Tần Việt không có nhiều biến hóa. Phảng phất như câu nói mình mới nghe được kia không phải nói tới mình, cũng không liên quan tới mình.

Tống Văn Hạo ngồi ở trước lái xe, nhìn qua kính chiếu hậu thấy được ánh mắt của nam nhân ngồi ở phía sau, ho khan hỏi: "Tần tổng, anh không có việc gì chứ?"

Bị một cô gái nói mình tự luyến...Này vẫn là lần đầu Tống Văn Hạo nghe được. Những người trong thương nghiệp đại đa số đánh giá Tần Việt là người thô bạo, cảm xúc thất thường, tàn nhẫn. Mà phụ nữ đại đa số đánh giá Tần Việt là sùng bái cùng ái mộ. Các phương diện Tần Việt đều ưu tú không phải nói, người này còn có một túi da tốt, cũng đủ làm phụ nữ tre già măng mọc.

Mà đánh giá tự luyến này......

Là lần đầu tiên từ trong miệng một cô gái nói ra, lại là một vị thực tập sinh đến công ty phỏng vấn.

Tần Việt nhìn cậu, không nói chuyện.

Thấy ông chủ không nói, Tống Văn Hạo cũng không dám nhiều lời, tiếp tục lái xe.

Tần Việt dừng một chút, nhẹ nhàng thay đổi tư thế ngồi, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng đang gõ gõ lên văn kiện trước mặt. Biểu tình lãnh đạm, nhìn không ra anh đang có cảm xúc gì. Đang suy nghĩ, đột nhiên điện thoại thông báo có tin nhắn mới. Tần Việt click mở, là một tin nhắn trêu chọc, đến từ: Chị của cô ấy.

Nội dung: Tần tổng, nhìn không ra anh là loại người tự luyến.

Tần Việt nhìn chằm chằm tin nhắn, khóe môi hơi cong lên, đóng tin nhắn lại.

Tự luyến?

Không phải lần đầu tiên bị nói như vậy....

Buổi chiều ánh sáng có chút lóa mắt, mặc dù là qua cửa sổ xe mới chiếu vào nhưng vẫn như cũ làm người ta không thoải mái.

Trì Bối ngồi ở trong xe taxi, từ trong cặp lấy ra một cái mũ lưỡi trai đội lên che khuất một phần ba gương mặt của mình, tránh ánh mặt trời trực tiếp chiếu vào mắt. Hôm nay ra ngoài gấp gáp, cô quên mang theo kính râm, đôi mắt cô có chút không tốt, nên khi bị ánh sáng chiếu vào sẽ rất khó chịu.

Mở cửa sổ ra một chút, tùy ý để gió bên ngoài thổi nhẹ vào.

Trì Bối đem vành nón đè thấp, dựa người vào cửa sổ nhắm mắt nghỉ ngơi. Từ Thần Việt đến trường học còn rất xa, đi xe taxi thì cần một giờ mới tới.

Trở lại ký túc xá, chỉ có Vu Tòng Hạm ở đó, ngồi nghiêm chỉnh vẻ mặt nghiêm túc nhìn số liệu trên máy tính.

"Về rồi hả?"

"Ừm" Trong tay Trì Bối cầm hai ly nước, hơi lạnh từ ly thấm ra ở trong tay lạnh băng. Cô cầm một ly đưa lên miệng uống, cảm nhận được cái lạnh thấu tim từ cổ họng, thấp giọng nói: "Cậu ở đây làm thí nghiệm số liệu hả?"

Vu Tòng Hạm gật đầu, quay qua nhìn cô: "Mình cảm thấy chỗ nào cũng có vấn đề, số liệu không quá lý tưởng."

"Phải không." Trì Bối khom lưng tới gần nhìn thử: "Cậu đợi lát mình giúp cậu xem lại lần nữa."

"Ok."

Đối với kết quả phỏng vấn cô không quá lo lắng. Cô cũng không biết vì cái gì, cô vẫn luông mù quáng tự tin vào bản thân mình, tuy rằng năng lực sinh hoạt không mạnh nhưng với phương diện chuyên nghiệp của mình cô vẫn luôn tin tưởng.

Đến buổi sáng ngày thứ ba, Trì Bối và nhóm bạn cùng phòng đang đi học thì nhận được điện thoại từ Thần Việt.

"Xin chào, cô có phải là Trì Bối tiểu thư không?"

Trì Bối nhanh nhẹn đáp: "Là tôi."

Đầu dây bên kia là một giọng nữ ôn nhu nói: "Tôi là người bên công ty Thần Việt, xin chúc mừng, cô được....."

Sau khi tắt máy, Ôn Điềm Nhã đẩy đẩy bả vai của Trì Bối, thắc mắc nói: "Cậu làm gì mà đứng đây phát ngốc vậy?"

Trì Bối thu lại di động cười nói: "Thu được một tin tức tốt."

"Là cái gì?"

"Mình được Thần Việt tuyển chọn."

Ôn Điềm Nhã "a" một tiếng, hưng phấn nói: "Tiểu Bối Bối mình biết cậu sẽ làm được, thật giỏi."

Trì Bối nở nụ cười, cả người nhìn qua đặc biệt nhu mỹ, bản thân cô lớn lên xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, có một khuôn mặt hoàn mỹ, khi cười rộ lên đôi mắt cong cong giống như là tiên nữ. Cô nhìn chằm chằm, có chút thất thần: "Tiểu Bối Bối."

"Hả?" Trì Bối nghiêng nghiêng đầu, vừa viết vừa nhìn cô: "

Ôn Điềm Nhã cười hì hì, tay đặt ở trên vai cô, cử chỉ thân mật nói: "Đêm nay có phải hay không nên mời khách ăn cơm nha, mình muốn ăn thịt nướng."

"Đêm mai." Trì Bối giải thích: "Hôm nay chị mình mới về, đợi lát nữa đón mình đi ăn cơm."

Trì Bảo đi công tác nửa tháng, cuối cùng đã trở lại. Việc đầu tiên phải làm là ngủ một giấc, sau đó dẫn em gái đi ăn.

--------------

Chiều hôm nay nặng nề, ánh sáng nhu hòa.

Trì Bối tan học đem sách vở đưa cho bạn cùng phòng, còn chính mình mang theo túi nhỏ mà đi. Buổi chiều vừa mới tan học, trong trường học rất rất nhiều người, nhìn qua có chút náo nhiệt. Cô đi được nửa đường thì nhận được tin nhắn nói Trì Bảo đang ở cửa, Trì Bối không nhanh không chậm đi tới.

Đến cổng trường, cô liếc mắt một cái là nhìn thấy chiếc xe màu đỏ rực liền biết đó là xe của chị mình.

Trì Bối cười một cái, rồi sau đó mở cửa xe đi lên, Trì Bảo đang nghe điện thoại, âm thanh lạnh lạnh như là tính tình bị đè nặng.

"Sự việc đã định như vậy rồi." Trì Bảo nhíu mày: "Không lưu lại đường sống, nếu bàn bạc không xong thì cũng đừng về."

"Được rồi, vậy đi, tôi muốn cùng em gái ăn cơm đừng lấy lý do làm phiền tôi."

-----------
Lúc tắt điện thoại, Trì Bối nhìn về phía con người đang tức giận kia, ngoan ngoãn đem nước khoáng đưa qua: "Chị, uống nước nguôi giận."

Trì Bảo nhìn cô, duỗi tay nhéo nhéo mặt cô rồi mới nhận: "Tiểu Bối Bối, đã lâu không gặp nhớ chị sao?"

Trì Bối chớp chớp mắt thành thật trả lời: "Rất nhớ."

Cô cọ vào tay Trì Bối làm nũng, cũng chỉ có Trì Bảo ở trước mặt nên Trì Bối rât thích làm nũng. Bởi vì cô biết, chị cô ở chỗ nào đều đối với cô giữ gìn cẩn thận.

Trì Bảo đẩy đẩy đầu cô, vẻ mặt ghét bỏ nhưng trên mặt lại nở nụ cười.

"Được rồi, em còn ôm nữa đêm nay chúng ta không ăn cơm" Trì Bảo bất đắc dĩ nói: "Không biết em học cái tính dính người này của ai, nếu sau này em có bạn trai, hắn có chịu được sao."

Nghe vậy Trì Bối khẽ hừ một tiếng: "Em mới không cần tìm bạn trai đâu, em muốn ở chị cả đời."

Trì Bảo liếc nhìn cô, vừa lái xe vừa nói: "Muốn ăn cái gì?"

"Nào cũng được."

"Bạn chị mới khai trương một nhà hàng, chị đưa em đi ăn thử?"

"Tốt."

Chỉ là Trì Bối không ngờ tới, mình sẽ cùng ông chủ tương lai ở chỗ này.....cùng nhau ăn bữa cơm.

--------------------------
Rượu thơm không sợ hẻm sâu, nhà hàng cũng giống như vậy.

Trong ngỏ nhỏ ở trung tâm thành phố vừa mới mở một nhà hàng, vị trí tốt, tư mật tính cũng tốt. Bất quá bởi vì vị trí địa lý nên giá cả xa xỉ.

Tần Việt và Quý Bạch cũng đến tham gia, ông chủ nhà hàng cũng là bạn bè trong giới thương nghiệp, cùng bọn họ đều là chỗ quen biết, chỉ là sau này lại đổi nghề mở nhà hàng.

Tần Việt và Quý Bạch thương nghị việc công ty, sắp tới bọn họ có hạng mục hợp tác mới, hôm nay cũng là trực tiếp từ công ty đến đây. Việc còn chưa hoàn toàn định, vẫn là đang trong giai đoạn thương lượng.

Anh thấp giọng nói: "Đối với người máy tình yêu, thị trường điều tra nghiên cứu không thể thiếu...." Đang nói bước chân của Tần Việt dừng lại, nhìn về phía một chỗ trong nhà hàng. Nơi đó có một người đang nói chuyện, trên mặt là nụ cười ngọt, mi mắt cong cong mà nói với người bên cạnh.

Nhìn chằm chằm một lát, Tần Việt thu hồi lại tầm mắt.

Quý Bạch tò mò nhìn thử, ho nhẹ một tiếng: "Thật đúng là trùng hợp, người quen cũ cũng ở đây, bên cạnh là Trì Bối thì phải."

Anh ta liếc nhìn Tần Việt, cong cong khóe môi hỏi: "Nháy mắt đã lớn như vậy, chắc là sắp tốt nghiệp đi."

"Đại học năm 4 thực tập."

Quý Bạch không khách khí bật cười, chế nhạo nói: "Cô gái nhỏ lớn lên ngày càng xinh đẹp."

"Trong trường hẳn là có không có ít người theo đuổi."

Nghe vậy, Tần Việt không chút khách khí "Hừ" một tiếng, liếc xéo anh ta.

"Thử xem?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro