Chương 1: Khúc Trăn nhận ra khuôn mặt này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: vtrhnill

--------------------------

Khúc Trăn lại bị nhốt ở ngoài cửa ký túc xá.

Thành phố Đông Xuyên mưa nhiều vào mùa xuân.

Mưa rơi liên tiếp mấy ngày, hành lang khu ký túc xá ẩm ướt, tối tăm, trên mặt tường loang lổ, hơi nước ướt át, vệt nước chảy đầy trên mặt đất, ướt sũng một mảnh.

Cô nhìn chằm chằm những giọt nước nhỏ, trượt xuống từ cánh cửa gỗ cũ kĩ của ký túc xá mà trầm ngâm.

Đã đến giờ ăn trưa, trong hành lang dần dần có nhiều người hơn.

Khi cô bước đi, nước mưa bên trên chiếc ô đung đưa, bắn vào bắp chân trần của Khúc Trăn, cảm giác mát lạnh đột ngột đưa cô trở về thực tại.

Khúc Trăn cùng cánh cửa ký túc xá đóng chặt mặt mày dò xét, nhớ tới vừa rồi  ——

Bạn cùng phòng xuống tầng mua đồ ăn, cửa ký túc xá không đóng, bọn họ nói chuyện với nhau như thường lệ, thỉnh thoảng phàn nàn cửa tiệm nào đó giao ít đồ ăn đi.

Mọi người đều ngầm coi cô gái trong góc là người vô hình.

Khúc Trăn từ trong góc ngẩng đầu lên, chuẩn bị đi căng tin ăn cơm trưa. Đi đến đầu cầu thang, cô lần mò túi tiền trống rỗng.

Cô quên mang chìa khoá.

Bình thường, Khúc Trăn sẽ không quên mang chìa khoá, cô đã quen với mối quan hệ lạnh nhạt của bạn cùng phòng, không có ai mở cửa cho cô.

Khúc Trăn mím môi, do dự có nên mở lời hay không.

Mới đầu khi bị nhốt ở ngoài, cô đã thử gõ cửa, chỉ gõ cửa, không lên tiếng, bên trong không có động tĩnh gì, lúc cô mở miệng lắp bắp, bên trong truyền ra tiếng cười.

Chờ bọn họ cười đủ, cánh cửa mở ra, người mở cửa nhìn cô với ánh mắt giễu cợt.

Đã hơn mười năm, Khúc Trăn vẫn chưa quen được với ánh mắt này.

Không kiểm soát được phản ứng sinh lý khiến tai cô đỏ bừng.

Sau đó, cô qua lời người khác biết được sự thù địch của các bạn cùng phòng từ đâu mà đến.

Một ngày nọ, bạn trai của một trong những người bạn cùng phòng nhìn thấy cô ở dưới tầng ký túc xá, hắn kinh ngạc, trong chớp mắt đem bạn gái mình quẳng ra sau đầu, triển khai kế hoạch theo đuổi cô.

Hiển nhiên, theo đuổi chỉ là bước đệm —— hắn biết Khúc Trăn là một người nói lắp.

Cuối cùng mập mờ tại một chỗ với bạn trai của bạn cùng phòng, sự tồn tại của cô liền trở nên đặc biệt chướng mắt.

Ngoại trừ cô, ba người bạn cùng phòng còn lại đều là bạn cùng lớp khoa văn, một mình cô học chuyên ngành kỹ thuật hàng không vũ trụ, sống cùng không hoà hợp.

Sau khi làm bạn cùng phòng được hai năm, mối quan hệ của bọn họ ngày càng trở nên tồi tệ.

Chỉ trong vòng vài phút, Khúc Trăn đã đứng đối diện trước cửa ký túc xá, một người bạn cùng phòng khác đi xuống tầng mua đồ ăn đã quay lại, cô ta nhìn Khúc Trăn, rồi nhìn cánh cửa đóng chặt, cười ẩn ý.

Khúc Trăn trông thấy ý vị hung ác trong mắt bạn cùng phòng, quay người rời đi, không để cho mình có cơ hội nhìn thấy nụ cười châm biếm đó.

Cô cúi đầu đi xuống tầng, gặp dì quản lý ở phòng nghỉ.

Dì quản lý vừa chạm mắt với cô liền biết tiểu cô nương lại bị nhốt ở ngoài cửa.

"Lại bị bắt nạt à?"

Dì cau mày, giả bộ đi lấy chìa khoá.

Khúc Trăn chạy tới, tựa người vào cửa sổ cười với dì, lộ ra hàm răng trắng nhỏ: "Không về, về, ăn cơm."

Dì quản lý ký túc xá: "Đi làm à?"

Khúc Trăn gật đầu, lắc lắc chiếc áo mưa trong tay, ra hiệu tự mình đi.

Dì quản lý ký túc nhìn bầu trời bên ngoài dần sáng lên, nghĩ đến đêm có thể mưa sẽ tạnh, tầm mắt nhìn về phía cô gái đang khoác trên mình chiếc áo mưa màu vàng.

Nữ sinh với ngoại hình trưởng thành, đầu óc thông minh, còn chăm chỉ đọc sách, vậy mà lại mắc phải tật xấu này.

Trong mưa, bóng người màu vàng càng ngày càng bước đi xa hơn.

****
Khúc Trăn từ nhỏ đã tin vào định luật bảo toàn, điều này cũng thể hiện trong cuộc sống của cô.

Tuy không có mối quan hệ tốt với bạn cùng lớp, bạn cùng phòng, nhưng cô lại có mối quan hệ tốt với các thầy cô, chú dì trong trường.

Cuối tuần ở căng tin không có nhiều món, nhưng các dì vẫn chất đầy hoa quả vào khay của cô như mọi lần.

Tâm trạng của Khúc Trăn trở nên phấn chấn hơn, cô nghiêm túc ăn xong bữa cơm, bước nhanh dưới mưa, xuyên qua khuôn viên trường trống trải, rời khỏi trường học bằng cổng sau.

Đi qua ba khu phố, cô rẽ vào một con hẻm vắng, ngày mưa trong con ngõ nhỏ có mùi khó chịu, cô bước nhanh hơn, nước dưới chân bắn tung toé.

Sau khi liên tiếp vượt qua ba con hẻm hẹp, con đường trở nên rộng hơn.

Khúc Trăn vén mũ áo mưa lên, thoáng nhìn thấy cửa hàng không thu hút một chút nào ở cuối đường.

Giữa làn mưa bụi, đèn bảng hiệu xiêu xiêu vẹo vẹo dường như sắp rơi ra trong giây tiếp theo, trên đó có năm chữ lớn  —— Tiệm sửa xe Lão Tần.

Cửa hàng nhỏ vắng tanh, chỉ có một con chó già cuộn mình ngủ gục.

Bước chân cô tăng tốc, nín một hơi, rồi tới cửa gọi: "Lão Tần!"

Trong cửa hàng không có động tĩnh gì, con chó già màu vàng ở cửa mở một bên mắt, nhìn nữ sinh mỗi lần đến đều phải hô to như vậy, hai mắt nhìn lại nhắm lại.

Trong phòng vang lên tiếng dép lê lẹt xẹt, một người đàn ông trung niên bước ra

Lão Tần cạo trọc đầu, da ngăm đen, vóc dáng cao lớn, thân hình ngay thẳng, mặc áo ngắn tay, lộ ra bắp tay gân guốc, ngón tay dính đầy dầu chưa rửa.

Lão Tần liếc mắt nhìn cô một cái, chỉ vào chiếc xe bên trái, ném ra hai chữ: "Làm việc."

Khúc Trăn nhanh nhẹn cởi bỏ áo mưa, lấy dây chun buộc lại mái tóc dài ngang lưng, tóc cô dày, lại mềm mượt, đến nỗi khó có thể buộc thành một búi tóc trên đỉnh đầu.

Lão Tần lạnh lùng nhìn, mỗi lần đều phải buộc như vậy một hồi.

Ông nhìn thấy đôi mắt Khúc Trăn từ từ sáng lên khi trông thấy chiếc xe, rồi quay lại với đôi dép phát ra tiếng lẹt xẹt.

Sau khi thu dọn phòng bếp và bước ra ngoài, cô đã muốn xem toàn bộ chiếc xe, líu ríu mà vậy lại đây.

Lão Tần vào tai trái ra tai phải, không nói tiếng nào. Anh chưa bao giờ thấy nhóc nói lắp nào nói nhiều như vậy, càng nói lắp hăng say, âm thanh càng lúc càng lớn.

Đã hai năm rồi, thứ duy nhất cải thiện là nói những từ có hai chữ trở xuống thì không bị lắp bắp.

"Cháu muốn, phát, động cơ." Nữ sinh kết thúc bằng những lời này.

"Đừng nghĩ." Đầu Lão Tần thậm chí cũng không ngẩng lên.

Khúc Trăn cũng không nổi giận, đếm trên đầu ngón tay số xe mà cô đã sửa chữa cho người đàn ông, ưỡn ngực, ánh mắt sáng ngời nói: "Cháu, chiêu bài."

Lão Tần gãi gãi tai, xoay người tránh đi tiểu nha đầu phiền phức này.

Khúc Trăn mất mát mà cúi mặt xuống, uể oải như Đại Hoàng không thể ra ngoài chơi vì trời mưa.

Bên tai Lão Tần thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng thì thầm của cô nhóc, anh cau mày, hối hận lúc ấy tại sao lại mềm lòng, bỏ lại phía sau tiếng ồn ào của cô nhóc nói lắp.

Nếu cô không có thiên phú dị bẩm, đã sớm bị anh đuổi ra ngoài từ lâu rồi.

Khúc Trăn thích máy móc, thích ô tô.

Điều này và hoàn cảnh gia đình của cô không thể tách rời. Năm đó mẹ cô mở một cửa hàng sửa chữa, cha cô là đội trưởng đội xe đua, cô đã làm việc trong cửa hàng sửa chữa và các đội đua từ khi còn nhỏ.

Cha mẹ cô đều bận rộn với công việc, niềm vui duy nhất của cô là làm việc với máy móc.

Sau đó, khi cha cô qua đời trong một vụ tai nạn, Khúc Mẫn đã đóng cửa tiệm sửa chữa, không bao giờ cho phép cô chạm vào ô tô hay bất cứ thứ gì liên quan đến nó.

Nhưng Khúc Trăn là một cô nhóc ngang ngược, không chịu nghe lời.

Trong kì nghỉ hè, chạy tới đoàn xe chơi bị Khúc Mẫn bắt trở về, không nói một lời, cô dứt khoát quỳ xuống trước ảnh của cha mình để nhận sai, rồi hôm sau lại cùng đoàn xe chạy trốn.

Chuyện như vậy nhiều vô số kể.

Khi cô vào cấp ba, Khúc Mẫn đã gửi cô vào một trường nữ sinh, nhìn cô học xong cấp ba, lại đến báo nguyện vọng, đừng nghĩ đến chuyện học chuyên ngành liên quan đến ô tô.

Khúc Trăn rút củi dưới đáy nồi*, nộp giấy báo vào đại học Đông Xuyên khoa kỹ thuật hàng không vũ trụ.

*(Rút củi dưới đáy nồi: Là kế sách thứ 27 trong Tam thập lục kế. Nôm na là khi tình hình đang nước sôi, lửa bỏng thì phải làm cho dịu đi bằng cách biến to thành nhỏ, nhỏ thành không. Không kể tình trường, chiến trường hay thương trường.)

Về sau Khúc Mẫn qua lời kể của bạn bè biết được khí động học trong kỹ thuật hàng không vũ trụ là lĩnh vực then chốt của hiệu suất xe đua.

Khúc Mẫn gay gắt nói, nếu cô dám đi, học phí cùng tiền sinh hoạt đều không lấy được.

Khúc Trăn quay người thu dọn hành lý, một mình đến Đông Xuyên. Khi đến Đông Xuyên, cô tìm thấy một phong bì đựng 10.000 nhân dân tệ và một mẩu giấy dưới đáy ba lô.

Trên giấy chỉ có một địa chỉ.

Khúc Trăn lau nước mắt, đi theo địa chỉ để tìm Lão Tần, ở chỗ này mọc rễ nảy mầm.

Trong hai năm, đây là ngôi nhà thứ hai của cô, Lão Tần là chỗ dựa duy nhất của cô ở Đông Xuyên.

Khúc Trăn lại ngẩng đầu, ngoài cửa sổ trời đã tối rồi, bụng đói cồn cào, đôi mắt trông mong đi tìm Lão Tần nhưng lại không thấy ai.

Ngửi thấy mùi thơm trong không khí, cô không kịp rửa tay, chạy tới phòng bếp.

Lão Tần tắt bếp, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy vệt xám đen của Khúc Trăn, ghét bỏ nói: "Đi rửa mặt đi."

Khúc Trăn từ toilet đi ra, trên khuôn mặt trắng nõn còn đọng lại một vài giọt nước, cũng không lau khô, đi tới chiếc bàn nhỏ ngồi xuống, lúc đầu còn im lặng ăn cơm, được nửa chừng lại nhắc đến động cơ.

Cô đã tìm chiếc động cơ này một thời gian rồi, hiếm khi thấy có một chiếc nên cô rất muốn có nó.

Lão Tần phải mất nửa ngày mới nghe hết được lời của cô, kiên nhẫn nghe xong, liếc mắt nhìn nàng: "Ở trường giả làm người câm, ở đây lại nói nhiều như vậy?"

Khúc Trăn cong mắt cười với anh: "Học, ở trường, không ai nghe, nghe cháu nói, chú nghe."

Lão Tần trầm mặc một lát, sau đó ồm ồm nói: "Ăn cơm."

Khúc Trăn nhẹ nhàng cúi xuống, ăn xong, cô muốn giúp dọn dẹp nhưng bị Lão Tần đuổi đi, cô ra cửa nhìn trời một lát thì phát hiện mưa đã tạnh.

Đại Hoàng vừa mới ăn cơm xong, cong đuôi trở về, ngồi xổm bên chân cô.

Một người một chó ngồi xổm ở cửa xem bầu trời đêm sau cơn mưa.

Lão Tần sau khi làm xong việc đi ra, nhìn chằm chằm bóng lưng thon gầy của cô nhóc, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho bên kia ——
【 Đồ vật tôi để lại. Sẽ giúp cậu chú ý. 】

****
Sắp đến giờ đóng cổng ký túc xá.

Lão Tần mặt mũi cau có trở về ngủ, cô gái nhỏ không còn chỗ nào để đi nên chạy đến tiệm sửa xe của anh.

Một tên côn đồ và một con chó già, chẳng có chút hấp dẫn nào.

Khúc Trăn đi bảy tám khúc ngoặt mới ra được khỏi con hẻm, ngồi xổm xuống sờ đầu Đại Hoàng, nhìn nó chậm rãi quay về, sau đó quay người tìm xe đạp công cộng ở bên đường.

Còn có hai mươi phút nữa là ký túc đóng cửa, đi xe về đó mất mười lăm phút, vừa kịp.

Cô đi bộ vài bước thì thấy một dãy xe đạp công cộng ở gần bến xe buýt, cô quét mã rồi lên xe, thuận tiện mặc luôn áo mưa để đề phòng giữa đường trời mưa.

Đêm mùa xuân tuy lạnh lẽo, nhưng toàn thân cô lại nóng hầm hập, cô cao hứng đứng lên dùng sức đạp mạnh về phía trước, chiếc áo mưa bị gió thổi tung lên như khinh khí cầu thoát khỏi sức hút của trái đất.

Đông Xuyên là thành phố không bao giờ ngủ, ban đêm sau khi mưa đã tạnh lại càng náo nhiệt hơn.

Khúc Trăn nhanh nhẹn băng qua đường, đôi mắt đảo qua từng chiếc xe chạy như bay trên đường cái.

Vì một sạp hàng cũ đặc biệt bên đường khiến cho cô chú ý, không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần.

Chỉ trong vài giây không tập trung, một tai nạn đã xảy ra ——

Đèn giao thông đột nhiên nhấp nháy màu đỏ, chiếc ô tô trên đường dừng lại, cô phanh gấp nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc đâm vào chiếc xe đạp địa hình dừng phía trước.

Trong phút chốc, chiếc xe đạp của cô mất thăng bằng, cô và chiếc xe cùng ngã xuống.

Giữa cảnh vật xung quanh, bóng dáng nam sinh cao lớn khựng lại, chậm rãi quay người lại, đôi mắt đen đảo qua người trên mặt đất, dừng lại trên bánh xe.

Xe không sao nhưng người bị ngã.

Đụng vào xe của hắn.

Đã lâu lắm rồi, Chu Tố không còn nhớ rõ người cuối cùng tông vào xe mình đã xảy ra chuyện gì, sau khi đưa đến bệnh viện có được cứu sống không?

Hình như không.

".......Không đúng, thực xin lỗi."

Vật nhỏ trên mặt đất kia đè nén phát ra một thanh âm nhỏ, là một nữ sinh, người còn chưa đứng lên mà đã bắt đầu xin lỗi.

Khúc Trăn ngã không đau, phản ứng đầu tiên là xin lỗi, con chưa kịp phản ứng lại sau cú ngã, cô và chiếc xe đã bị khiêng sang bên đường.

Cô mở to mắt nhìn nam sinh dễ dàng nhấc hai chiếc xe bằng một tay, đem dựa vào gốc cây gần đấy.

Lực tay đáng kinh ngạc này có thể so sánh với Lão Tần.

Một người không muốn nói chuyện, một người đang thán phục.

Sự trầm mặc lan tràn giữa hai người.

Khúc Trăn hậu tri hậu giác**, đứng dậy xin lỗi những người khác, càng căng thẳng, càng khó nói: "Tôi, tôi không nhìn đường, không đúng......"

**("Hậu tri hậu giác" là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm)

Nói một câu trong nửa phút đồng hồ.

Tôi không nhìn đường, xin lỗi đã va phải bạn, bạn ổn chứ?

".........."

"Không có việc gì."

Giọng nói trầm thấp lạnh lùng, so với gió đêm xuân còn lạnh hơn, nhẹ nhàng thổi qua tai Khúc Trăn, khiến cô không khỏi rùng mình.

Cô lặng lẽ ngẩng đầu, thấy sườn mặt của nam sinh.

Vẻ mặt lạnh lùng hơn cả giọng nói.

Rất trẻ và ưa nhìn.

Nam sinh đội mũ trùm đầu màu đen, dây tai nghe dài rơi từ mũ trùm đầu xuống túi áo len. Trong đêm, lấy ánh đèn rực rỡ làm nền, nửa khuôn mặt của chàng trai rất ấn tượng.

Đây là một dung mạo khó quên, sâu như bóng đêm và so với gió đêm còn lạnh hơn.

Khúc Trăn nhận ra khuôn mặt này.

************
Tác giả có lời muốn nói:
1.     Về sau nữ chính sẽ khá hơn.
2.     Chương sau sẽ dài hơn chương chút một chút và sẽ không kết hợp nhanh chóng.
3.     Giai đoạn đầu, nữ chính sẽ bị thu hút bởi nam phụ, người có nhiều đất diễn.
4.     F1 hoàn toàn mới với tác giả, một số thiết lập do cốt truyện yêu cầu, có thể khác với thực thế, nếu viết sai thì xin lỗi trước huhuhu!
5.     Khúc Trăn lấy họ của mẹ.

Kẻ ngốc tự nhiên x Anh chàng ngầu | Nhà thiết kế xe đua x Tay đua F1 thiên tài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro