Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***Sáng hôm sau***
- Ủa sao cái máy giặt lại giặt được rồi?
Nó ngạc nhiên nhìn Eun Jung đang bình thản bỏ quần áo vào máy giặt.
- Thì hôm qua nó hỏng hôm nay lại không hỏng nữa.
- Chị gọi người vào sửa lúc nào vậy?
- Chả có ma nào vào đây sửa hết trơn!
Eun Jung thản nhiên bật máy giặt lên rồi quay đi lên phòng lấy máy hút bụi.
- EEEEEEEEEEEEEEEEEEE,sao đến cả cái máy này cũng không sao hết vậy? Rõ ràng là hôm qua hỏng hết cả hai rồi mà!
- Thì tại cô đáng ghét quá nên chúng mới biểu tình bãi công thế chứ sao!
- AAAAAAAAAAAA, tôi biết rồi, chị đã làm gì đó với chúng rồi đúng không?
- Cô............. cô tránh ra chỗ khác cho tôi làm, nếu không muốn thì vào mà làm đi nè! Tôi đếch cần phải giữ lời hứa thua cuộc nữa.
- Ấy không được, hiếm khi chị được lao động là vinh quang, tôi đâu dám tranh công chị!
Nó bước vội ra ngoài nhưng trong đầu vẫn lẩm bẩm: "Chắc chắn mình đã bị chị ta chơi xỏ rồi đây! chị ta là một đồ tồi mà!"
Eun Jung cứ vừa dọn sạch được chỗ nào là lại thấy nó bày bừa hết ra đấy. Eun Jung phải bò người ra lau nhà thì nó ngồi chễm chệ trên ghế sofa xem phim, ăn bánh, vứt vỏ bừa phứa.
- Tôi hết chịu nổi rồi đó nhé! Cô không thấy tôi vừa mới lau xong àh?
- Sorry nhé! Tôi mải xem phim không để ý! Mà lau lại có sao đâu, chị thích sạch lắm mà! Thế mới biết được nỗi khổ của tôi ngày hôm qua!
Nó nhếch mép cười đểu kinh khủng. Eun Jung tức giận bỏ đi......... lau chỗ khác!Một lúc sau, Eun Jung thấy nó thay quần áo rồi dắt xe ra cửa.
- Cô định đi đâu đấy?
- Thì mấy hôm nay bận tối mắt tối mũi chả được đi đâu chơi cả! Nhân tiện hôm nay có chị làm tất cả việc nhà nên tôi phải đi "đánh bóng mặt đường" cái , nhớ đường, nhớ phố quá trời!
Nói rồi nó dắt xe lao thẳng ra cổng chẳng để cho Eun Jung kịp nói điều gì. Nói là đi chơi chứ thật ra là nó rẽ về thăm nhà.Vắng nhà biệt tích mấy hôm thế, nó biết bố mẹ cũng lo cho nó lắm.
- Ông ơi, con nó về này!
Thấy nó về mẹ nó mừng lắm ,vội chạy ra đón nó:
- Cái con nhỏ trời đánh này! Mày đi lâu thế mà chẳng liên lạc gì cho bố mẹ. Làm ở nhà, bố mẹ ai cũng lo mày đó!
Nó sụt sịt :
- Thật không mẹ? Tại con bận học quá nên không có thời gian gọi điện về . Với lại hôm nay con về tận nhà rồi còn gì!
- Cha bố cô.
Mẹ nó dí đầu yêu nó:
- Thôi dựng xe vào nhà, bố mày đang nấu chè bí -món mày thích đó .
- Dạ có chè bí ạ?
Nó dựng xe lao như bay vào nhà. Cùng lúc đó, bố nó bưng nồi chè bí ra ngoài, miệng xít xoa:
- Con gái rượu của bố cũng biết đường mò về nhà cơ àh? Tưởng đi biệt tăm biệt tích rồi hả?
Nó choàng tay lên cổ bố nó, hôn cái chụt vào má rõ kêu
- Bố nè, con gái rượu của bố không bao giờ biết quên đường về nhà nghe! Ai bảo có ông bố nấu ăn ngon quá cơ!
- Thôi đi cô, lại nịnh bố rồi.
Bố nó cười rõ hiền, múc chè ra bát cho nó
- Vào rửa tay rồi ra ăn.
- Ứ, con ăn luôn cơ! Tay con sạch mà, tắm từ hôm qua rồi đó bố!
- Con nhỏ này thật là!
Bố nó lắc đầu nhìn nó cười. "Con bé này không biết đến bao giờ mới lớn ?!?"
Nó xì xụp húp bát chè một cách ngon lành cứ như đã bị bỏ đói bao ngày rồi.
- Ngon... ngon thật bố àh.
Nó vừa ăn vừa xít xoa.
- Ăn từ từ thôi, cẩn thận bỏng.
Bố mẹ nó nhắc liên hồi.
- Bố ơi, còn thừa bố nhớ bỏ vào ngăn đá cho con nhé, ăn lạnh mới ngon!.
- Uhm, nhưng cô ăn thế này thì liệu còn mà để tủ lạnh không?
Bố nó cười chọc nó.
- Đâu có, con ăn hơi bị ít mà! Ngon thật!
nó ngẩng đầu lên nói được vài câu lại cúi xuống xì xụp húp tiếp.
- Thế con ở nhờ nhà bạn tốt chứ?
"Sặc!"
Mẹ nó vừa hỏi mà đã khiến nó ho sặc ho sụa. Nó lắp bắp:
- Tốt... tốt cả mẹ ạ.
- Uhm, nhưng ở nhờ nhà bạn có ảnh hưởng đến nhà người ta không?
- Dạ...... không, không sao mà mẹ.
- Thế bố mẹ bạn con có nói gì không? Ở nhờ như vậy, có lẽ mẹ cần đến gặp để có đôi lời nói cảm ơn họ chứ!
- Không........... Không cần đâu mẹ!
Nó cuống cuồng.
- Sao lại không, bữa nay mẹ phải đến gặp họ. Ai lại cứ để con ở đó mà không có lời nào chứ?!?
- Nhưng hai bác ấy đi công tác ở Mỹ cả rồi!
- Vậy hóa ra chỉ có hai đứa thôi àh?
- Dạ vâng!
- Vậy thì mẹ càng phải đến xem chúng mày ăn ở ra sao! Tối nay mẹ đến.
"Á, mẹ đùa đấy àh?"
***
- EEEEEEEEEEEEE, con nhỏ kia?
- Ơ, mày đi đâu đấy?
- Tao phải hỏi mày mới đúng! Dạo này mày làm sao mà hễ tan học là đã chả thấy mày đâu? Hay có bồ rồi nhóc?
- Mày điên àh? Ma nó thèm tao!
- Thế dạo này mày đi đâu?
- Tao.............
- Ơ hay từ lúc nào mày quên con bạn này rồi hả? Mà sao trông mày bờ phờ thế? Chắc chắn đang lo nghĩ chuyện gì! Khai mau.
- Tao..........
- Sao mày cứ "tao" mãi thế?Nói vào chủ đề chính đi! Biết đâu tao lại có thể giải quyết dùm mày.
- .........#%%#$@@@$$$
- AAAAAAAAAAA, mày không đùa tao đấy chứ?
- Không, đùa làm gì!
- Như phim truyền hình ý, không thể tin nổi. Một đứa như mày mà lại ngày lại ngày được cận kề ở bên chị hót boy, chăm sóc chị và biết đâu............
- Cái con hâm này, tao đang bực mình đây, mày còn đùa cái nỗi gì! Giúp tao giải quyết vấn đề đi.
- Uhm, tao biết rồi. Vấn đề bây giờ là mày không biết làm thế nào với chuyện tối nay mẹ mày sẽ đến thăm nơi "ở nhờ"của mày chứ gì? Và càng nghiêm trọng hơn khi mày không thể để mẹ mày gặp Eun Jung và chị ta thì cũng không bao giờ đứng về phía mày chứ gì? Và..........
- Thôi đi bà cô! Tao đau hết cả đầu rồi, mày phân tích nghe cứ như một mớ hỗn lộn vậy!
- Rồi, vậy thì tóm lại là mày không biết làm thế nào sử lý được Eun Jung chứ gì? Yên tâm, gặp được "quý nhân phù trợ rồi đó"
Vừa về đến nhà, thấy Eun Jung đang lau chùi cửa kính,nó vội vàng:
- Ấy, sao chị lại phải làm mấy việc này chứ?Cứ để đấy tôi làm. chị đi nghỉ đi!
Nó đẩy Eun Jung ra rồi lấy khăn lau chùi rất chăm chỉ khiến cho Eun Jung rất đỗi ngạc nhiên.Chị chả hiểu nó đang làm gì nữa.
- Cô có bị sao không đấy?
- Không, không sao mà. Chả qua tôi thấy mình thật sai khi bắt chị phải làm việc này!
- Thái độ và hành động của cô thay đổi như chong chóng!Nói thật chắc để hiểu được cô cả đời không hết!
Eun Jung chép miệng, vươn vai - Đi tắm cái đã, mệt chết đi đc!
***
-Eun Jung nè, chị đã xem bộ phim "mặt nạ quỷ" chưa?
- Chưa, nhưng thấy bảo hay lắm.
- Đúng đúng đó. Hay lắm! Tôi đang có một vé đi xem ở rạp đây nè. Nhưng tối nay tôi bận không đi được. Bỏ đi thì thật phí!
- Ý cô là bảo tôi đi xem chứ gì?
- Uhm, chị đi đi!
- Sao hôm nay tốt đột xuất vậy?
- Đâu có, chẳng qua tôi có tính tiết kiệm. Bỏ cái vé này thì thật phí. Mà chị lại chưa xem thì cho thôi. Không đi thì thôi lại còn nghi ngờ lòng tốt người ta.
***
- Chị đi thong thả nhé!
Nó cười tươi rói tiễn Eun Jung ra cửa. Vừa nghe thấy tiếng con SH chạy khỏi cổng, nó đã cuống cuồng đóng cái "sầm" cửa lại. Rồi cứ như một đoạn phim tua nhanh, nó lao vào dọn dẹp tất cả tàn tích có liên quan đến sự tồn tại của Eun Jung, àh quên có cả sự giúp đỡ của Eun Jin! Đừng ngạc nhiên vì Eun Jin luôn là đồng minh tốt bụng của nó mà.
"Phù! Cuối cùng cũng xong".
Chuông cửa chợt kêu!
- Waaaaaaaaaaaaaaaaaa, nhà chị Eun Jung to thật!
Nhỏ bạn nó vừa bước vào nhà đã la lên sung sướng. Nhỏ vừa nhìn thấy Eun Jin đã véo cái vào má con bé.
- Á!...
Eun Jin kêu khẽ bởi cái véo của nhỏ.
- Èo, em gái Eun Jung đây hả. Trông yêu thế.
- Sao ai cũng thích véo má em thế? Yêu sao cứ làm đau em thế?
Eun Jin nhăn mũi nói.
- Hiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii, yêu cho roi cho vọt mà!
Nó và con nhỏ bạn cùng đồng thanh. Cùng lúc đó, chuông cửa lại reo. Cả ba cùng nhìn nhau lo lắng. (liệu có phải là Eun Jung về đó không ý mà!) Cả ba rón rén bước ra cửa và......... Nó mở cửa thế thôi.
- AAAAAAAAAAAAAAAA, là mẹ!
Nó reo lên sướng!
- Cái con nhỏ này, đừng nói gặp được mẹ mà sung sướng như thế.
- Chúng cháu chào bác ạ! - Con nhỏ bạn nó và Eun Jin cùng đồng thanh.
- Uhm, bác chào hai cháu. Mà cháu bé này là ai vậy? (thôi chết bữa nọ nói chuyện với mẹ nó quên mất là còn có Eun Jin)
- Dạ, em gái cháu ạ.
"Trời ơi, cái con này!"
Nó nhăn mặt nhìn con bạn.
- Bác tưởng chỉ có hai đứa ở với nhau thôi.
Quay sang phía con:
-Con bé Ji Yeon này thật là, chả nói trước gì, ở nhà còn có em nhỏ thế này, để bố mày làm thêm nhiều thức ăn mang tới.
- Bác vào nhà ngồi đi ạ!
Con bạn nhanh nhẩu đỡ lấy đống thức ăn.
- Nhà cháu to và rộng thật!
- Dạ vâng, cháu cũng thấy rộng và đẹp thật, nhà này chắc mang phong cách châu Âu bác nhỉ?
Câu nói vừa dứt, cả ba người còn lại quay ra nhìn nó.
- À, dạ dạ... cháu.........
Con nhỏ liếc mắt cầu cứu nó.
- Mẹ à, HyoMin (tên con bạn nó đấy) nó có bao giờ để ý đến nhà nó đâu. Mẹ xem đấy, hỏi một câu rõ ngớ ngẩn.Hiiiiiiiiiiiiiiiiiiii, chắc vậy mới hợp được với con.
- Cha bố nhà các cô, chỉ chơi thôi có quan tâm gì đến nhà cửa đâu. Thế mà còn không lo học thì đúng chịu các cô!
- Dạ vâng, chúng cháu biết vậy mới phải chăm chỉ học thế
này đấy ạ.
- Uh, tôi đợi xem bài kiểm tra tới là biết ngay mà!
- À,.... dạ... dạ vâng!
Nó và HyoMin cùng đồng thanh.
- À, nhà vệ sinh ở đâu nhỉ, mẹ hơi buồn một chút! (trời ah!)
- Dạ, ở kia mẹ ạ!
- Uh.
"Phù".
- Hết cả hồn, may mà mẹ bà dễ tin người, "y như bà đó".
- Này, ý gì đó hả. Bà đó, cẩn thận cái mồm dùm tôi!
- Biết rồi!
- Nhưng mẹ chị vui tính giống chị nhỉ?
Eun Jin cười tươi nhìn nó.
- Uhm, yêu Eun Jin nhất, chả cần nói gì cả, lúc nói lại toàn lời hay, không như cái người này ăn nói linh tinh!
- Á á, tôi lại oánh bà bây giờ, cái tội giám nói xấu tôi này.
Chúng nó cười đùa nhau vui như hội. Chợt mẹ nó bước ra vẻ mặt không bình thường.
- Sao lại có cái lọ OX "tuốt lại vẻ đẹp trai" thế này? (oái mẹ nó mà cũng biết cái này hay sao? Chắc chắn là một fan ruột của quảng cáo rồi đây! keeeeeeeee).
- Dạ......
Lần này thì nó lắp bắp không biết nói sao cả.
- Dạ, àh bác ơi đó là của bố cháu đấy!
- Cái gì?
Lần này không phải chỉ có mẹ nó mà đến cả nó cũng phải trố mắt trước câu vừa nói của nhỏ bạn.
- Cháu nói gì vậy? Sao bố cháu lại dùng cái này chứ?
- Dạ bác xem đó!
Quay sang phía Eun Jin:
- Chả biết con em cháu nó nghĩ gì mà ngày mùng 9 - 9 vừa rồi nó tặng bố cháu cái này đấy ạ! Lại còn bắt bố cháu phải dùng. Mà bố cháu thì yêu nó nhất mà. Chiều con gái út lắm nên mới có chuyện để trong phòng tắm đó bác.
"Cái gì, sao lại đổ mình chứ"
- Trời, trẻ con đó mà. Chắc cháu yêu bố lắm?
- Dạ..........? Bố ạ? Dạ....... vâng!
Giọng con bé thoảng một nét buồn mà chẳng ai nhận ra!
- Bác uống cafe nhé.
- Ấy, bác thì cafe gì chứ! Có nước cam thì cho bác một cốc.
- Dạ có đấy bác, ở trong bếp nhà cháu đầy.
Eun Jin hởn hở.
- Đúng đấy bác ạ, bác cứ ngồi đây nói chuyện với Ji Yeon để cháu đi pha ạ!
Nói rồi nó bước đi hùng hổ.
- Ấy, bác tưởng chỗ đấy là nhà vệ sinh chứ!
- Ôi chết, cháu nhầm!
- Ha, mẹ xem đấy, cái con này nó chỉ ăn quen thôi mà, nhà rộng quá, mà đầu óc nó thì kém quá, toàn nhầm lẫn lung tung, đao hết chỗ nói mà.
- Dạ chắc tại mấy hôm nay cháu học bài nhiều quá, đầu óc nó cứ loạn hết cả lên.
- Quay ra đánh mắt như để hỏi:"Phòng bếp ở đâu mày?"
"Ở kia con nhỏ ngốc à!"
Nó cũng đánh mắt trả lời.
- Đúng là chịu hết nổi các cô!
mẹ nó cười hiền từ.
***
- Bác uống nước cam đi ạ!
Mẹ nó vừa uống một hụp nước cam đã phải nhăn mặt, cố nuốt ực cái hụm nước cam "mặn chát" trong miệng.
- Sao...... nước cam mặn thế cháu!
- Dạ mặn ạ? Rõ ràng là cháu bỏ đường mà!
HyoMin đưa cốc nước cam lên miệng thử.
- Mặn thật!
- Trời, cái cô bé này đến cả muối với đường cũng không phân biệt được sao?
- Cháu........
- Bác ơi, tại từ trước đến giờ bọn cháu toàn được cô Ahn giúp việc làm cả. Mọi thứ gia vị toàn theo sự sắp xếp của cô Ahn, chỉ cô ấy mới biết rõ mọi thứ thôi. Dễ nhầm lắm bác ạ.
Eun Jin đỡ lời cho bà chị hờ!
- Uhm, nhà các cháu lớn thế này, có giúp việc cũng phải. Cái con nhỏ Ji Yeon này cũng kém gì, ở nhà cũng chỉ chơi thôi àh, cũng có biết làm gì đâu.
Mẹ nó lại cười hiền từ. Bà tuy nhiều lúc hơi nghiêm khắc nhưng cũng vui tính và tâm lý lắm! Chứ không như mấy bà mẹ khác chắc giờ ba đứa chúng nó đã được nghe một bài"cải lương miễn phí" rồi!
Nó, mẹ nó, bạn nó và Eun Jin cùng ngồi quây quần ăn những món thức ăn do bố nó nấu.
- Ngon... Ngon quá! Bác ơi... còn ngon hơn cả mấy món mà chị Ji Yeon đã nấu!
Eun Jin vừa nói vừa nhai miếng thịt rôn rốt trong miệng. Đấy bố nó toàn nấu những món ăn quái đản. Từ một miếng thịt bò bình thường mà bố nó chế biến kiểu gì ăn ròn tan mới sợ!
- Hiiiiiiiii, nếu thích bữa nào bảo chị HyoMin cho đến nhà bác chơi, bác trai còn nhiều món ngon hơn nữa.
- Bác ơi thế còn có những món kì kì như thế này không?
Eun Jin giơ miếng thịt bò - miếng thịt cuối cùng trong đĩa, ra hỏi. Ngay lập tức HyoMin cướp luôn miếng thịt của nó.
- Còn nhiều lắm, đưa đây chị ăn hộ để bụng bữa khác cho ăn bù!
- Huuuuu, trả em đi, trả em đi! Chị ăn tham thế, ăn mấy miếng rồi còn cướp của em! Trả đi! Trả đi..........
Mọi người vui vẻ cười, không khí đang thoải mái chợt tiếng con SH đỗ cái "xịch" trc cửa. "Eun Jung về! Sao chị ta về sớm thế? Giờ vẫn chưa hết phim mà!"
Sáu con mắt nhìn nhau sợ hãi. Nó nhìn ra cửa, chuyện gì sẽ xảy ra khi Eun Jung từ cánh cửa bước vào?
"Làm gì bây giờ?"
Nó liếc mắt cầu cứu con bạn.
" Ơ hay mày hỏi tao thì tao biết hỏi ai?"
"Còn em mà!"
" Thôi nào, đừng đùa nữa nhóc, nghĩ cách gì đi!"
... Chúng nó đang bày binh bố trận tính kế thì chợt tiếng nói của mẹ nó vang lên cắt ngang:- Có người đến, sao mấy đứa không ra xem ai?
- Dạ......
- Để em ra mở cửa!
Eun Jin lon ton chạy ra mở cửa trước 4 con mắt đầy kinh hoàng của chúng nó. Cánh cửa từ từ mở, Eun Jung vừa bước vào.
- A!Chị Eun Jung đến!
Vui y như đón khách quý đến chơi.Như hiểu ý được Eun Jin, HyoMin cười toe toét:
- Chị họ, chị đến chơi đó à?
Quay sang phía mẹ nó
- Dạ đây là chị họ cháu.
- Gì vậy?
- Vậy à, vào nhà đi cháu.Quá ngỡ ngàng trước hai vị khách lạ đang có mặt tại nhà mình, lại cộng thêm một con nhỏ hâm hấp nào đang gọi mình bằng chị họ, lại dùng từ đến chơi, cứ như là bảo đây là nhà nó không bằng, đang định lên tiếng thắc mắc, chợt.........
- Chị Eun Jung, lên đây em nhờ cái, bài này khó quá, em mãi không giải được!
Eun Jin vừa nói vừa cố lôi xềnh xêch chị nó lên phòng.
- Nè, từ từ.... Chị bảo từ từ rồi mà! Sao mày cứ kéo chị kinh thế!....
*
*
*
*
*
Hihi ngạc nhiên chưa????
Cùng chờ chap mới nhé!
*nháy mắt*
Mà không biết để xưng hô mày-tao có ổn không nhỉ????
Cho mình xin ý kiến nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro