ONESHOT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. 

Lee SangHyuk cảm thấy hôm nay thực sự không ổn chút nào.

Chiếc cúp Worlds thứ tư đã ở rất gần nhưng lại vụt mất.

Khen ngợi và chúc mừng đối thủ trong giới hạn của mình.

Phản ứng thích hợp và đáp lại lời an ủi, sự khuyến khích từ mọi phía.

Kiểm soát bầu không khí bữa tiệc tối của đội.

Sau đó, anh bị đánh thức sau khi ngủ quên.

Tiếng chuông điện thoại riêng biệt quá quen thuộc vang lên trong căn phòng tối tăm, yên tĩnh, biệt lập với chiếc rèm kéo kín. Lee SangHyuk đột nhiên mở mắt, ah... cái gì thế này? Anh thở dài và chạm vào chiếc điện thoại di động đang phát ra ánh sáng mờ nhạt ở đầu giường.

"alpaca"

Là một nhân vật chính khác trong trận chung kết, là tâm điểm của tối nay.

Đầu ngón tay anh di chuyển vuốt nhẹ nút trả lời.

"Xin chào? Cậu tỉnh rồi à?"

Lee SangHyuk mặt vô cảm nói: "Mình đang ngủ và người trả lời điện thoại là một con ma".

"Ha... Vậy thì chắc là mình cũng đã biến thành ma rồi. Có vẻ thú vị khi trở thành ma cùng với tuyển thủ Faker." Giọng điệu dính dính quen thuộc, tâm trạng thay đổi rõ ràng.

Lee SangHyuk bình luận: "Chắc cậu say rồi, tuyển thủ Deft".
"Không, mình chỉ uống một chút thôi. Dù sao cũng chỉ có một ngày như thế này".

Cậu dừng lại một lúc, như thể điều mình sắp nói tiếp theo quan trọng đến mức không biết phải nói thế nào và cần phải nhẩm lại trong đầu. Lee SangHyuk nghĩ, không, một người say thì không thể lý trí đến như thế.

Lee SangHyuk lặng lẽ chờ đợi lời nói tiếp theo và alpaca không có ý làm anh thất vọng: "Vào những ngày như thế này, tuyển thủ Faker, tôi muốn gặp cậu" Người đi đường giữa huyền thoại mất cảnh giác và bị đóng băng tại chỗ bởi AD của đối thủ.

Người ở đầu bên kia điện thoại dường như hoàn toàn không biết rằng mục tiêu quấy rối lúc nửa đêm của mình chính là đối thủ, là tâm điểm của sự chú ý hôm nay.

Mỗi người đều dẫn đầu đội tuyển của mình, vượt qua chông gai và cuối cùng đứng đối diện nhau trên đỉnh cao, hơn nữa, chiếc cúp mà cả hai hằng mong ước vẫn ở trước mắt.

Trận chung kết này, được định sẵn sẽ được ghi lại vào lịch sử của LOL, là trận đấu giữa các cựu binh và có thể là "last dance" trên sân khấu hoành tráng này.

"Thật thú vị khi giấc mơ của một người chắc chắn sẽ thành hiện thực, thật đau lòng khi giấc mơ của một người sẽ tan vỡ."

Nếu không thì tại sao Thần lại là Thần? Những người khác không thể chịu đựng được tuyển thủ Deft, nhưng Lee SangHyuk thì không chắc, anh ấy thoát ra kịp thời và ổn định lại: "Không, tôi muốn ngủ."

Alpaca bị từ chối một cách dứt khoát và bắt đầu rên rỉ: "Cậu không cần đến, tôi đến tìm cậu cũng được, chỉ cần nhớ mở cửa là được."

Sau đó là tiếng vải cọ phát ra từ điện thoại, Lee SangHyuk dường như nhìn thấy hình ảnh một con alpaca đang cố gắng thoát ra khỏi chiếc chăn bông trắng như tuyết vướng víu của khách sạn với vẻ mặt say khướt. "Đừng đến, cậu có đến tôi cũng sẽ không mở cửa ".

Kim HyukKyu mở to mắt, sao lại có người khó mềm lòng như vậy, cậu lại cố gắng đấu tranh thêm chút nữa: "Sao lại như thế này? Cậu thật sự là..."

Lee SangHyuk bình tĩnh, không muốn có một giấc ngủ ngon, lại chạy lung tung, huống chi cậu là thủ phạm đã phá vỡ giấc mơ đạt được chiếc cúp Worlds thứ 4 của anh, cho dù...

"SangHyuk, tôi muốn gặp cậu, tối nay, ngay bây giờ." Giọng cậu vẫn mềm mại như xưa, nhưng những ai biết rõ về cậu đều biết sự bướng bỉnh và kiên cường trong tâm hồn của cậu.

"Tôi sẽ đến tìm cậu." Ah , mọi chuyện thực sự kết thúc rồi, Lee SangHyuk nghĩ.

Sau khi mặc áo khoác và đẩy cửa phòng, ánh đèn hành lang khách sạn sáng rực khiến Lee SangHyuk phải nheo mắt, trông giống một con mèo. Ánh đèn sáng rực là để chào đón khách trở về vào ban đêm, tự nhiên mang theo chút dịu dàng, anh cũng cảm thấy thư giãn một chút, oán hận bị đánh thức cũng tiêu tan.

Hai phút trước, anh không thể ngăn cản Kim HyukKyu gặp mình, cũng không thể thực sự để cậu đứng ở cửa. Bởi vì anh không chắc chắn về người bạn học cũ người có ước mơ ấp ủ mười năm đã thành hiện thực vào ngày hôm nay.

Rốt cuộc thì cậu cũng vui vẻ như vậy, ai biết được một con alpaca say rượu dưới ảnh hưởng của rượu và dopamine có thể làm được gì.

Ai cũng biết đôi bạn đồng niên Mapo rất "xa lạ", và hình ảnh chiến binh huyền thoại trong giới không còn cần thiết nữa. Vì thế hắn nghiêm mặt nói: "Đợi đã, mình tới tìm cậu, cứ ở yên đó đừng đi đâu hết." "Được."

Hai đội vào chung kết đương nhiên được sắp xếp ở cùng một khách sạn, thậm chí là cùng một tầng. Ngay cả khi phòng của họ được xếp khoảng cách xa nhất thì cũng chỉ cách vài bước chân.

Vừa gõ cửa, cửa liền mở ra, chắc hẳn đã được lên kế hoạch từ lâu, Lee SangHyuk nghĩ thầm. Kim HyukKyu say rượu đương nhiên không biết nội tâm của người bạn học cũ kiêm đối thủ của mình. Cậu chỉ muốn mở cửa xem Faker đã đi đến đâu, tốc độ di chuyển hơi chậm, không có ý đồ xấu nào khác.

So với Lee SangHyuk cố gắng ngủ sớm, cố gắng nuốt trọn cay đắng của thất bại một mình, căn phòng đơn tối tăm, rèm kéo thật chặt để ngăn cách tiếng ồn ào vào ban đêm ở San Francisco, thì ánh đèn trong phòng Kim HyukKyu sáng rực, chăn trải trên giường màu trắng, mềm mại nhưng lại nhăn nheo, ngoài cửa sổ là khung cảnh náo nhiệt, những tòa nhà nối tiếp nhau và đường phố xe cộ nhộn nhịp.

Đêm nay, thành phố hiện đại này đang tỏa sáng với ánh hào quang mới, nhưng có bao nhiêu người không ngủ vì điều này?

Lee SangHyuk không có tâm trạng nghĩ tới vấn đề này, trong esport, sức mạnh nói lên tất cả. Anh đã đạt đến đỉnh cao, cũng từng tiếc nuối khi thua cuộc, nhưng so với lần trước, lần này anh không khóc. Điều duy nhất đưa anh trở lại sân đấu chính là người trước mặt anh. Kim HyukKyu kéo người vào phòng, đẩy anh ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn cạnh cửa sổ, ngồi lại trên giường rồi quay người lại như trách móc anh ta: "Tối nay cậu không ôm tôi."

Lee SangHyuk không biết nên cười hay khóc. Điều này không nên thành vấn đề. Họ là bạn đồng niên Mapo, hàng ngày không quen biết nhau. Mười năm chiến đấu, họ chưa bao giờ đồng hành bên cạnh nhau. Đây là câu hỏi mà Kim HyukKyu tỉnh táo sẽ không hỏi, nhưng bây giờ, cậu ấy đã say, làm sao có thể lý luận với một con alpaca say rượu? "Cậu thắng trận, lại là người đến chào tôi? Dùng lời lẽ mạnh mẽ để kiếm cớ sao."

Kim HyukKyu nghẹn ngào: "Tôi, không phải, là cậu không có ý định ôm tôi! Minseok chủ động đưa tay ra, nếu không tôi cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ."

Vậy chuyện gì đã xảy ra? Thực ra, Kim HyukKyu đã đúng, Lee SangHyuk không hề có ý định ôm cậu. Lúc đó anh chỉ ngây người ngồi đó, đứng dậy chờ cụng tay. 

Thất bại, cả sân vận động đều náo loạn, tiếng cổ vũ và ánh đèn chói lọi đều không thuộc về anh.

Nhưng nghĩ mà xem, mười năm theo đuổi sự nghiệp của người đó cuối cùng cũng đã có một cái kết viên mãn, cho nên anh cũng không có gì phải hối hận.

Sự im lặng của Lee SangHyuk khiến cậu có chút hoảng sợ, nhưng tình huống này không kéo dài được bao lâu, anh nói: "Vậy là tôi vẫn chưa gửi lời chúc mừng đàng hoàng cho cậu, tuyển thủ Deft, chúc mừng cậu đã giành chức vô địch. Từ giờ trở đi, cậu không cần phải đuổi theo các vì sao nữa."

Kim HyukKyu phản ứng rất nhanh: "Ai nói vậy? Rõ ràng là tôi vẫn chưa bắt kịp hoàn toàn các ngôi sao của mình".

Lần này, Lee SangHyuk choáng váng.

2

Lee SangHyuk biết Kim HyukKyu muốn giành chức vô địch đến mức nào, anh ấy hiểu rất rõ về cậu, giống như anh ấy hiểu bản thân mình vậy. Ngày xưa, họ có cùng niềm kiêu hãnh, cùng sự kiên trì, cùng lý tưởng. Hiện tại họ vẫn còn những đồng đội trẻ, bị vây quanh bởi những đánh giá phức tạp từ bên ngoài, đi những con đường khác nhau để cùng hướng đến cùng một mục tiêu và mang trong mình rất nhiều quyết tâm.

Con mèo mặt to có trái tim và con alpaca có đường cắt màu đen, đây chẳng phải là một sự kết hợp hoàn hảo sao?

Lần đầu tiên thực sự quen biết là trước khi Faker và Deft ra đời, tại một trong số ít khu vực sạch sẽ trong quán cà phê Internet đầy khói thuốc, Lee SangHyuk đợi một lúc để được sánh vai, sau khi người bạn bên cạnh bắt đầu ghép trận, anh ngay lập tức bấm vào và ghép trận đã thành công. Anh quay đầu lại, họ vô tình nhìn nhau, cùng một đội, dường như họ vô tình dou với nhau.

Đó là một trong những trải nghiệm vui vẻ hiếm hoi mà họ có được cùng nhau với tư cách là đồng đội, còn việc ai sẽ trở thành ai sau này, chẳng khác mấy, họ cũng sẽ tìm cách làm khó nhau. Từ quán net đến trường học, chỉ trong một hoặc hai ngày, Alpaca đã tính toán kỹ lưỡng, dùng một ổ bánh mì đổi được lời mời kết bạn với top 1 trên máy chủ Hàn Quốc, đồng thời mở ra mối quan hệ, mọi thứ dường như diễn ra suôn sẻ.

Những thanh thiếu niên có nhiều điểm tương đồng dễ bị thu hút lẫn nhau, mối quan hệ giữa hai người tự nhiên ngày càng bền chặt.

Khi đó, cả hai đều chưa có kế hoạch rõ ràng cho tương lai.

OGN vẫn đang trong giai đoạn bắt đầu, chưa có bóng dáng của LCK, các tuyển thủ thời đó đều là những người tiên phong và sáng lập. Có lẽ bạn hiểu mơ hồ về tài năng của mình nhưng vẫn đang lạc lối. Chẳng sao cả, tuổi trẻ tràn đầy năng lượng, như nắng hè thiêu đốt.

Lee SangHyuk không biết mình nghĩ gì về chú alpaca trắng mềm này. Thiếu niên vẫn chưa trưởng thành, đứa trẻ nhỏ chẳng có kế hoạch trong tương lai, không có phẩm chất xuất sắc, cũng không có sự ngưỡng mộ của hàng ngàn người, nhưng vẫn toả sáng khắp nơi. Những tiếng cười hàng ngày, vài trận LOL và những lời châm chọc lẫn nhau qua OB khiến thời học sinh của họ dường như rất khác so với sự nghiệp chuyên nghiệp huyền thoại sau này, đầy mạnh mẽ và hào hùng.

Ngoại trừ ngày đó. Gió kèm theo tiếng ve râm ran, mùa hè oi bức, hai người trốn học thể dục, đi dọc theo con đường ven rừng, "HyukKyu..." ,Lee SangHyuk dịu dàng nhìn cậu rồi mỉm cười. Ai có thể chịu đựng được điều này? Vì thế Kim HyukKyu can đảm đến gần, nắm tay Lee SangHyuk, cậu nghĩ, à, thế là hoàn hảo.

Kim HyukKyu đã nghĩ và thực hiện ngay. Lee SangHyuk không ngờ tới điều đó, ban đầu anh chỉ muốn hỏi liệu tối nay anh có thể gặp cậu ở quán cà phê Internet không, nhưng vì con alpaca đã chủ động đưa tay nên anh cũng không ngần ngại nữa.

Gió thổi xuyên qua cành cây tạo ra tiếng xào xạc, lá rậm rạp chồng lên nhau, ánh sáng lay động, hai bóng người khẽ chồng lên nhau một cách nhẹ nhàng.

Đó là nụ hôn đầu tiên giữa họ, và cơn gió thổi qua đã không để lại dấu vết.

3

Vì vậy, đôi bạn đồng niên Mapo không phải lúc nào cũng xa lạ. Cho đến khi cả hai lần lượt bước vào đấu trường chuyên nghiệp, danh tiếng, tài năng không ai có thể phản đối. Trong trận đấu, họ ăn miếng trả miếng, tự tin vào thao tác của mình, có những khoảnh khắc rực rỡ cũng như lỗi lầm; ngoài trận đấu, họ là những đứa trẻ của đội mình và được mọi người yêu quý.

Mặc dù có mối quan hệ tốt đẹp nhưng tình yêu đích thực của hai người không phải là đối phương mà chính là Liên Minh Huyền Thoại. Có lẽ đó chính là cách họ yêu, bởi cả hai đều không quan tâm đến tình yêu, chỉ tập trung vào việc giành chiến thắng.

Lãng mạn nhất chính là nhìn nhau dưới ánh đèn của sân đấu hết lần này đến lần khác, sau trận đấu, đầu ngón tay họ chạm nhau tích tắc rồi tách ra, chưa bao giờ ôm nhau.

Hai năm cùng nhau chiến đấu ở OGN giống như một mối tình bí mật.

Họ đã nói chuyện riêng với nhau rất nhiều, khiến đối phương mỉm cười, trong các cuộc phỏng vấn, cậu thẳng thắn bày tỏ thích game hơn. Lee SangHyuk có chút ích kỉ, anh cũng không thể giải thích.

Nhưng trong thể thao điện tử, sẽ luôn có thắng có thua, có tiếng cười và nước mắt. Trong năm đầu tiên ra mắt, trong khi tên tuổi của Faker vang dội khắp thế giới, thì Deft lại nếm mùi thất bại 2 năm liên tiếp. Lee SangHyuk làm cậu vui vẻ, ban đầu có vẻ hiệu quả, nhưng cuối cùng chỉ là giải pháp tạm thời.

Đằng sau việc đội S4 Samsung giành chức vô địch rồi tan rã, là do tích tụ mâu thuẫn giữa ban lãnh đạo, là sự thất thường của thế giới, là khao khát vô địch.

Thế là Lee Sang Hyuk bất ngờ phát hiện ra con alpaca của mình sắp bỏ chạy.

Có điều gì anh làm chưa tốt, nghỉ lễ không nên ở nhà chơi game sao?

Kim HyukKyu không che giấu kế hoạch của mình, cậu đã nói rõ từng lời về nơi ở và kế hoạch của mình cho anh, rồi kiên quyết rời đi.

Đây là con đường cậu đã tự mình chọn.

Thực ra anh biết HyukKyu của mình luôn là người theo đuổi ánh sáng của ngôi sao nên Lee SangHyuk sẵn sàng để cậu ra đi vì tin tưởng rằng cậu sẽ quay trở lại bên cạnh mình.

4

Sau đó, anh sống cuộc sống như một ngôi sao, được sự chú ý của mọi người.

Lối chơi của họ trở nên kỳ lạ, khi Lee SangHyuk chạm trán với Kim HyukKyu trong rank, anh không nói gì và chọn đi AD để đối đầu với cậu. Khi nghe Lee SangHyuk được 0/3/0, Kim HyukKyu kêu Bae JunSik đi trêu chọc anh nhưng JunSik lại sợ hãi.

Gặp lại nhau vào năm 2017 dù tải qua nhiều giông bão nhưng tinh thần vẫn phấn chấn, Lee SangHyuk tự động viên mình hãy bình tĩnh lại, đó chỉ là mối tình đầu kết thúc trong vô vọng thôi, không có gì đáng sợ, phải không? Xung quanh anh có những đồng đội mới, đã giành được ba chức vô địch và tràn đầy vinh quang. Bình tĩnh đi, chỉ là một con alpaca thôi, có gì phải sợ đâu.

Cho đến Giải đấu năm 2019, mọi nơi dường như đã hình thành một xu hướng khó hiểu, thấy hằng ngày không quen nhau nên họ nhất quyết ép buộc. Cuộc phỏng vấn đặc biệt tập trung vào "đôi bạn đồng niên Mapo".

"Tôi không biết nhiều về người bạn đó.", Lee SangHyuk tự tin nói. Tất nhiên lúc đó không có tuyển thủ Deft gì cả, bên cạnh anh chỉ có một con alpaca, nếu nói không nhớ thì chỉ là không nhớ mà thôi. Họ từng gặp nhau trong các trận đấu rank, nhưng chưa chắc đã nói chuyện với nhau. Có vẻ như Kim HyukKyu rất thành thạo nghệ thuật giả vờ ngốc.

Sau đó, họ là đối thủ trong trận game, MID Laner đấu với AD Carry, một mối quan hệ bị mọi người theo dõi và chế giễu vì trông quá bình thường. Chưa bao giờ ở cùng một đội, không bao giờ thân thiết, mối tình lãng mạn của một người với một đội tuyển duy nhất, sự dũng cảm cô đơn ở bảy đội tuyển trong mười năm. Luôn có điều gì đó nhắc nhở họ rằng, người còn bên cạnh họ chính là đối phương.

Anh đã chứng kiến ​​​​sự bất lực của cậu, nhìn cậu cống hiến hết mình cho đội tuyển, hoàn toàn biến thành một tuyển thủ Deft và hỗ trợ "bạn học cũ" khi cần thiết, nhưng anh biết rằng có một số điều HyukKyu phải tìm câu trả lời một mình, và anh không thể giúp được.

May mắn thay, cậu đã làm được.

5

Trên thực tế, trong bữa tiệc tối sau trận chung kết, Kim HyukKyu đã nhận được lời chúc mừng từ người bạn học cũ.

Lee SangHyuk
Chúc mừng

Kim HyukKyu
Cảm ơn cậu.

Lee SangHyuk
Vậy đây có phải là 'last dance'?

Kim HyukKyu
Tôi hy vọng điều đó không xảy ra cho đến ngày cậu không muốn chơi nữa hoặc cảm thấy mệt mỏi.

Lee SangHyuk cười lớn khiến mọi người trong T1 đều sốc. Kiềm chế, bình tĩnh, kiểm soát biểu cảm của mình, nhắm mắt lại và thả lỏng tâm trí. Anh nghĩ, liệu cuối cùng chú alpaca của anh có muốn về nhà không?

Mỗi người dành mười năm để viết nên chặng đường của riêng mình, đồng thời họ xem và đánh giá cao chặng đường của người kia.

Nhìn tuyển thủ nổi tiếng Faker đang ngồi trên ghế sofa, Kim HyukKyu ngồi ở mép giường nghiêm túc nói: "Tôi đã từng lạc lối, nhưng bây giờ tôi đã tìm lại được chính mình. Tôi đã từng rời xa cậu và tôi rất vui khi cậu lại cho tôi cơ hội tìm thấy mình một lần nữa."

"Tuyển thủ Deft chắc chắn không giống như Kim HyukKyu, bởi vì người như Kim HyukKyu không thể là một hình mẫu lý tưởng như vậy. Kim HyukKyu... chỉ là một người bình thường, một người thích thể thao điện tử, một người rất giản dị, một người thích Lee SangHyuk."

"Nhưng, em thật may mắn, ngẫu nhiên là em lại giỏi việc mình thích, và người em luôn thích cũng tình cờ thích em. Giống như nhà vô địch, anh là ngôi sao mà em theo đuổi. Anh là bông hồng duy nhất của tôi."

Lee SangHyuk mỉm cười: "Đúng vậy, anh thích em, nhưng anh cũng thích tuyển thủ Deft. Làm sao đây?"

Kim HyukKyu cũng cười: "Deft cũng là điều mà em tôi tạo ra, nên cuối cùng, tất cả mọi thứ đều thuộc về Kim HyukKyu, và em thật may mắn khi có được hai tình yêu từ SangHyuk".

Lee SangHyuk nói: "Thế Deft và Kim HyukKyu là một?"

Kim HyukKyu ngoan ngoãn gật đầu: "Deft là em, em là tất cả."

Sau đó cậu ngẩng đầu lên: "Nếu như bây giờ SangHyuk cho em chút phần thưởng, có lẽ em sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời."

Lee SangHyuk giả vờ như không nghe thấy, đưa mắt nhìn về phía khung cửa sổ lớn kiểu Pháp. Kim HyukKyu mở to mắt, đây có phải là lúc để không làm gì không? Nhìn thấy vẻ khó hiểu trong mắt alpaca, Lee SangHyuk không khỏi nhếch nhẹ khóe miệng, cúi đầu đến gần cậu: "HyukKyu, thật là một giấc mơ ngọt ngào."

Một nụ hôn nhẹ nhàng kết thúc một đêm đầy cảm xúc.

----------------------------------------

Lee SangHyuk: "Chuyện gì sẽ xảy ra nếu hôm nay anh không thưởng cho em?"
Kim HyukKyu: "Ở nhà em có một con mèo tên là Hodu, anh biết đấy."
Lee SangHyuk khó hiểu: "Anh biết, nhưng tiếp theo thì sao?"
Kim HyukKyu ác độc nói: "Từ giờ trở đi, nó sẽ đổi tên thành Quả óc chó* và sẽ không cần anh nữa".

Lee SangHyuk nheo mắt: "HyukKyu, sao hôm nay em không cười nữa?"
Kim HyukKyu quay đầu lại: "Thì không phải vừa mới cướp chiến thắng từ tay anh sao... Em sợ người yêu em bỏ đi vì tức giận."
Lee SangHyuk khoanh tay nói: "Vậy là em không say phải không?  Ăn nói lưu loát và suy nghĩ sáng suốt như vậy".
Kim HyukKyu: "Này, em đâu có nói là em say, vậy mà có người vẫn đến."

END.

T/N: Quả óc chó* bản gốc là từ này 核桃壳 (壳 - là Ke trong Faker, 核桃 - là quả óc chó, ý của cụm này có thể là Faker cần nâng cao trí thông minh).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro