ONESHOT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

十一月中旬,晴暖如春,明明指的是爱情。
Trung tuần tháng 11, nắng ấm như mùa xuân, rõ ràng là ám chỉ tình yêu.
_
木心_ 

1.

Có ai thực sự thích những ngày mưa không?

Lee SangHyeok đứng dưới mái hiên nơi những hạt mưa đang rơi, lắng nghe tiếng chuông báo hiệu cho lớp tự học buổi tối vang lên.

Hôm nay anh không ăn tối và muốn mua một ít bánh mì sau giờ học nhưng lại gặp phải một trận mưa lớn bất ngờ. Gần như không ai sẽ chạy đến cửa hàng tiện lợi vào thời điểm này, chưa kể hôm nay còn mưa lớn như vậy. Chủ cửa hàng tiện lợi cho biết, ông hủy bỏ việc cho mượn những chiếc ô vì mọi người cứ mượn nhưng không bao giờ trả lại và trong cửa hàng không còn chiếc ô nào khác để cho anh mượn.

Trường hợp xấu nhất. Lee SangHyeok nhăn mày, quyết định chạy về tòa nhà dạy học dưới trời mưa lớn, nếu không sẽ muộn. Tuy rằng anh không mấy quan tâm đến việc tự học, nhưng cũng không muốn gặp rắc rối - hôm nay thầy chủ nhiệm trực.

Đang định hít một hơi thật sâu rồi chạy ra ngoài thì đột nhiên bị một giọng nói kéo lại.

"Bạn học, cậu cũng bị mắc kẹt ở đây à?"

Lee SangHyeok quay lại và nhìn thấy một cậu bé mặc đồng phục học sinh giống mình. Cậu dường như không hề lo lắng về cơn mưa lớn và đang nhàn nhã uống một hộp sữa chua.

"Nếu gặp phải cơn mưa lớn như vậy mà chạy về thì toàn thân sẽ ướt sũng. Hay chờ thêm chút nữa?" Dù hai người không hề quen biết nhau nhưng Kim HyukKyu vẫn tốt bụng đưa ra quan điểm của mình, hy vọng bạn học trước mặt sẽ sáng suốt hơn mọt chút.

Lee SangHyeok lắc đầu: "Hôm nay là ngày trực của thầy chủ nhiệm." Vừa nói, anh đã muốn lao vào mưa.

Một lực khác đã kéo anh lại - Kim HyukKyu nắm lấy góc áo của anh: "Vậy thì lấy áo khoác của mình đội lên đầu cậu. Mình không vội về. Mình học lớp 2, Kim HyukKyu." Cậu mỉm cười, gọn gàng cởi đồng phục học sinh của mình ra và đưa cho anh.

Lee SangHyeok sững sờ một lúc nhưng vẫn nhận lấy, nói lời cảm ơn và lao vào cơn mưa.

Kim HyukKyu, lớp 2.

Lời tự giới thiệu vừa rồi vẫn vang vọng bên tai, rõ ràng hơn cả tiếng hạt mưa rơi vào người. Bản thân Lee SangHyeok cũng không nhận ra điều đó, vì một chút lòng tốt mà anh nhận được nên tâm trạng đã tốt hơn một chút, có lẽ ngày mưa cũng không tệ đến vậy.

Với sự "giúp đỡ" của Kim HyukKyu, Lee SangHyeok cuối cùng cũng quay trở lại lớp học mà không ướt sủng. Vừa ngồi xuống chỗ, anh đã nghe thấy tiếng chuông tự học buổi tối. Thầy chủ nhiệm thò đầu vào nhìn vài cái rồi tiếp tục đi kiểm tra. Lee SangHyeok rút ra vài chiếc khăn giấy và lau trán bị ướt, sau đó bắt đầu lo lắng về chiếc áo khoác đồng phục ướt sủng của Kim HyukKyu, cuối cùng quyết định đưa cho cậu chiếc áo khô của mình.

Những cơn mưa mùa này kéo đến dữ dội và nhanh chóng nhưng lại kết thúc nhanh vào nửa buổi tối tự học. Một lúc sau, cuộc trò chuyện giữa Kim HyukKyu và thầy chủ nhiệm vang lên từ hành lang.

"Thầy, em thực sự xin lỗi vì đã đến muộn, nhưng vừa rồi trời mưa to quá. Nhìn xem, quần của em ướt hết rồi. Vừa dứt mưa là em đã chạy về rồi. Xin thầy đừng trừ điểm em mà." Giọng nói ủy khuất của Kim HyukKyu cố tình hạ thấp, như sợ ảnh hưởng đến việc tự học của các lớp khác.

"Vậy thì mọi người đều giống như em, thậm chí còn không thể tham gia buổi tự học buổi tối?" Từ giọng điệu của thầy chủ nhiệm, thầy có vẻ nghiêm túc.

Tuy nhiên, Kim HyukKyu lại không hề sợ hãi, cười hiền với thầy: "Thầy ơi, xin hãy tha cho em đi, thầy biết em lúc nào cũng rất ngoan."

Không gian yên lặng một lúc, quả nhiên là thầy đã thỏa hiệp: "Chỉ lần này thôi."

"Cảm ơn thầy!" Nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng từ từ xa dần, Lee SangHyeok thở phào nhẹ nhõm cho Kim HyukKyu.

Thành thật mà nói, anh đã đoán trước rằng Kim HyukKyu sẽ không bị phạt - hôm nay không phải là lần đầu tiên anh biết Kim Hyukku, cậu khá nổi tiếng trong trường của họ: khuôn mặt dễ thương và đáng yêu, tính cách hoạt bát và vui vẻ, và còn... chơi game khá giỏi.

Mấy điểm đầu khiến thầy cô và các bạn cùng lớp thích tiếp xúc với cậu, còn điều cuối cùng đã tạo cho cậu một chút uy tín trong cộng đồng chơi game của trường.

Lee SangHyeok đã từng tình cờ gặp Kim HyukKyu tại một quán cà phê Internet ngoài trường. Cách cậu bấm phím và di chuột với âm thanh như tiếng sét thật xứng đáng với ID "Zebec_Poop" của mình. Lee SangHyeok đã chọn chỗ ngồi đối diện với cậu và nhìn nhau qua hai chiếc máy tính. Anh cảm thấy điều đó thật buồn cười. Anh đã nghe nói Kim HyukKyu chơi game giỏi từ lâu, không ngờ, cậu không chỉ giỏi chơi game mà phản ứng khi chơi cũng rất tốt - cảm xúc rất sống động, sức lan tỏa mạnh mẻ, có thể thấy rằng cậu đã cống hiến hết tâm huyết của mình cho trò chơi.

Sau lần gặp gỡ tình cờ đó, Lee SangHyeok thường xuyên lén để ý đến Kim HyukKyu ở trường. Mỗi khi hai người có cơ hội giao tiếp, anh đều không thể kiềm chế được ánh mắt của mình hướng về Kim HyukKyu. Quả thực rất dễ để để ý đến cậu, Kim HyukKyu thường là trung tâm của sự ồn ào và nhộn nhịp.

Phải đến lần tình cờ gặp nhau ở của hàng tiện lợi ngày hôm nay, anh mới "gặp" được Kim HyukKyu đúng nghĩa.

Lee SangHyeok thậm chí còn mong chờ đến giờ tan học nhanh hơn so với bình thường. Anh lặng lẽ gõ đầu ngón tay lên bàn theo nhịp điệu, giống như ngón tay gõ trên bàn phím.

Tan học, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, xách áo khoác đến tận cửa lớp 2. Nhiều bạn học đi ngang qua sẽ lịch sự hỏi anh đang đợi ai, nhưng anh chỉ lắc đầu không nói gì, im lặng chờ đợi.

Kim HyukKyu nhanh chóng bước ra và dừng lại khi sắp đi ngang qua anh.

"Này, cậu là bạn học ở cửa hàng tiện lợi đó."

Lee SangHyeok gật đầu, đưa chiếc áo khoác cậu và nói: "Đây là của mình. Cái của cậu giặt xong mình sẽ trả lại sau."

Kim HyukKyu nhận lấy chiếc áo khoác nhưng từ chối: "Không, không, cũng chẳng mặc nhiều, chỉ bị ướt chút mưa nên vẫn mặc được".

"Vẫn nên giặt. Nó dính một chút nước bùn. Tình cờ ngày mai lại là cuối tuần nên không cần mặc đâu." Lee SangHyeok nói rồi quay người và chậm rãi bước ra ngoài.

Kim HyukKyu không hiểu sao lại đi theo anh một cách tự nhiên: "Vậy thì phải làm phiền cậu rồi."

"Không sao đâu, ngày mai mình mang tới cho cậu được không?"

"Ngày mai?", Kim HyukKyu từ chối, "Không cần phiền vậy đâu, tuần sau cứ đưa cho mình."

Việc để một người bạn mới quen tự mình mang đồng phục đến, thật sự là hơi bị ngượng.

Lee SangHyeok đoán cậu sẽ từ chối nên nói: "Không phải đưa đến nhà cậu, cuối tuần mình cũng sẽ đến quán game"

Kim HyukKyu mở to mắt: "Ý cậu là Netfish? Làm sao cậu biết..."

"Mình gặp cậu khi đi chơi game và nghĩ bạn trông quen quen", Lee SangHyeok nói ngắn gọn và lịch sự chào tạm biệt, "Hẹn gặp lại vào ngày mai."

Kim HyukKyu cũng vẫy tay chào anh: "Hẹn gặp lại ngày mai nhé".

Đi được vài bước, Lee SangHyeok quay lại như nhớ ra điều gì đó và nói: "Nhân tiện, tên mình là Lee SangHyeok".

2.

Sáng sớm hôm sau, ngay khi quán Net vừa mở cửa, Kim HyukKyu đã bước vào và ngồi vào chỗ ngồi quen thuộc của mình. Tuy nhiên, cậu không thể chơi game tập trung như thường lệ, vô tình hay cố ý ánh mắt liên tục nhìn về phía cửa cửa.

Nhưng cậu cứ đợi như vậy suốt buổi sáng mà Lee SangHyeok không đến.

Buổi trưa, Kim HyukKyu đến quầy làm một bát mì. Trong khi đang húp mì, cậu tự hỏi liệu mình có bị Lee SangHyeok lừa hay không. Sau khi ăn xong bát mì, cậu định bỏ đi một cách giận dữ. Cuối cùng cũng nghe được phía sau vang lên tiếng chào hỏi: "Sao hôm nay cậu đến sớm thế?"

Kim HyukKyu vừa quay đầu lại, cậu đã nhìn thấy Lee SangHyeok đứng đằng sau cầm một chiếc túi giấy, trên khuôn mặt bình tĩnh không biểu hiện gì nhiều chỉ có chút nghi ngờ.

Đúng, cậu thường chỉ đến vào buổi chiều, nhưng tại sao hôm nay cậu lại đến sớm như vậy, liệu có phải vì rất mong được gặp Lee SangHyeok?

Kim HyukKyu xoa đầu, gạt bỏ suy nghĩ đó, thay vào đó nói: "Chúng ta không thống nhất thời gian cụ thể mà, mình lo rằng nếu cậu đến rồi sẽ không tìm thấy mình."

Lee SangHyeok mỉm cười, ngồi xuống cạnh cậu, đưa túi giấy đựng đồng phục học sinh và nói: "Có muốn chơi vài ván không?"

Anh đang đề cập đến biểu tượng trên màn hình nền mà tất cả họ đều quen thuộc.

Khi nhìn thấy điều này, Kim HyukKyu trở nên phấn khích: "Nào, đến đây, đến đây!"

Hai người đăng nhập vào tài khoản. Khi Kim HyukKyu liếc nhìn ID của Lee SangHyeok, cậu không kìm được mà kêu lên: "Đây là câu sao!" Thì ra Lee SangHyeok đã thêm Kim HyukKyu làm bạn trước đó, và họ cũng đã hẹn nhau chơi game nhiều lần, cũng có gặp nhau trong trận đấu. Cậu rất ngưỡng mộ kỹ năng của đối phương, nhưng cũng có chút bất mãn vì luôn bị đối thủ áp đảo trong suốt trận đấu.

"Không ngờ nhỉ, Lee SangHyeok! Nào, nào, đến đây, hôm nay mình sẽ đánh bại cậu!" Kim HyukKyu đã chuẩn bị sẵn sàng, đôi mắt sáng ngời như một chú sư tử nhỏ với tinh thần chiến đấu đang dâng cao.

"Nào." Sau vài ván, Kim HyukKyu đã mất chút sắc bén, nhưng cậu không hoàn toàn nản lòng.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mỗi lần nghĩ mình sắp thắng, lại có chuyện không hay xảy ra..." - Cậu lẩm bẩm, lông mày vô thức nhíu lại.

Lee SangHyeok cảm thấy thật dễ thương và buồn cười nên hỏi cậu có muốn xem cách anh chơi không.

Kim HyukKyu lập tức hào hứng gật đầu, hai người dành cả buổi chiều để trao đổi kỹ năng chơi game.

Khi họ chia tay, Kim HyukKyu hào hứng vẫy tay, ánh mắt vẫn không thể che giấu sự phấn khích: "Hẹn gặp lại vào thứ hai! Lần sau hãy chơi cùng nhau nhé!". Cậu thực sự thích chơi cùng Lee SangHyeok, có thể học được rất nhiều và kỹ năng chơi game cũng được cải thiện rất nhiều, đặc biệt là khi hai người ngồi cạnh nhau trước máy tính, đồng thời cũng cùng nhau chiến đấu trong game, cảm giác này thật sự tuyệt vời, đây là một trạng thái chìm đắm mà cậu chưa bao giờ trải qua khi chơi game cùng với những người bạn trước đó.

Sau đó hai người mỗi tuần đều chơi game cùng nhau, thậm chí từ thứ hai đến thứ sáu sau giờ học cũng sẽ tới quán net chơi game. Mùa này sẽ luôn có những cơn mưa rào không thể giải thích được, mỗi cơn mưa thu lại làm trời se lạnh hơn một chút, nhưng khi hai người cùng nhau chen chúc vào một góc nhỏ của quán net uống coke hay rúc vào quán ăn vặt tán gẫu, họ luôn cảm thấy thời tiết như mùa xuân ấm áp và dễ chịu.

Tuy nhiên, Lee SangHyeok chưa bao giờ chơi với ai khác ngoài Kim HyukKyu. Kim HyukKyu muốn mời anh tham gia nhóm chơi game của mình nhưng anh từ chối và nói rằng anh không quen với việc hòa hợp với người lạ.

Chà, Kim HyukKyu cũng không nghĩ nhiều, chỉ cần cậu có thể chơi cùng Lee SangHyeok là được. Giờ đây khi nghĩ đến việc chơi game cùng Lee SangHyeok, cậu không kìm được mà ngân nga những giai điệu nhỏ, trước đây mặc dù cũng cùng nhiều người chơi cùng nhau nhưng chỉ khi gặp Lee SangHyeok cậu mới cảm thấy mình thực sự "không cô đơn".

Hôm nay, hai người như thường lệ chơi cùng nhau, Kim HyukKyu bật máy tính lên và kể về việc cậu đã tìm được một quán ăn rất ngon và hy vọng sau khi chơi game sẽ cùng đi ăn. Lee SangHyeok đồng ý, thản nhiên hỏi: "Sao vậy? Cậu nghĩ sao về chuyện sau này?"

"Sau này?", Kim HyukKyu suy nghĩ một lúc rồi nói, "Sau đó mình định mua vài lon Coke để mang về nhà."

"Mình không nói về chuyện này", Lee SangHyeok quay đầu lại trong khi chờ ghép trận, nhìn chằm chằm vào Kim HyukKyu và nghiêm túc hỏi, "Kế hoạch tương lai của cậu là gì? Cậu có bao giờ nghĩ tới.. việc trơt thành một tuyển thủ chuyên nghiệp hay gì đó tương tự?"

Ánh sáng của máy tính yếu ớt chiếu vào mặt anh, chợt sáng lên, đồng thời phản chiếu ánh sáng trong mắt anh.

"Tuyển thủ chuyên nghiệp", Kim HyukKyu lặp lại, rồi gật đầu, "Tất nhiên là  đã nghĩ đến chuyện đó, còn cậu thì sao?"

"Mình cũng vậy." Sau khi Lee SangHyeok trả lời, anh lại quay đầu về phía máy tính. Thật khó để biết anh đang nghĩ gì.

Kim HyukKyu tỏ ra hào hứng trước câu trả lời của anh: "Điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ luôn ở bên nhau trong tương lai!"

Lee SangHyeok không khỏi nhếch môi: "Chính xác là vậy." 

Kim HyukKyu bật cười, đôi mắt lấp lánh, nụ cười rạng rỡ của chàng trai khiến trái tim Lee SangHyeok lỡ một nhịp.

"Điều đó, có nghĩa là, cậu muốn ở bên cạnh mình cho dù ở bất cứ đâu, phải không?" Lee SangHyeok hỏi một cách nghiêm túc, với sự chân thành mà anh không nhận ra đã xen lẫn vào giọng điệu.

"Tất nhiên rồi, hãy cùng bước lên sân khấu của chung kết thế giới!", Kim HyukKyu giơ lon coke lên và cụng với anh, vẫn cười rạng rỡ, "Được rồi, quyết định xong, đi đâu cũng đi cùng nhau, dù ở bất cứ nơi nào." Khi hai người chơi game xong thì trời đã gần tối, họ vẫn cầm ô đi đến quán ăn mà Kim HyukKyu nhắc đến để ăn tối.

"Nhưng hôm nay nói đến chuyện tương lai gì đó, thực sự là đã làm mình giật mình đấy." Kim HyukKyu nheo mắt lại, như thể đang nhớ lại vẻ mặt của Lee SangHyeok lúc đó.

"Thật sao?", Lee SangHyeok không khỏi mỉm cười, "Nhưng hôm nay khi cậu tự nói đến, mình cũng khá vui vẻ, mình thực sự lo lắng cậu nghĩ rằng chúng ta chỉ quen biết qua trò chơi thôi."

"Sao thế, mình rất thích được ở bên cạnh cậu. Rất tuyệt." Kim HyukKyu vùi đầu vào chén, cố gắng che đi đôi má đỏ bừng của mình bằng hơi nước.

Thích ở bên cạnh cùng nhau, cậu ấy cũng thế.

Sau bữa ăn, hai người đứng tại ngã tư đường, mưa đã ngừng, nhưng trời cũng đã tối, đèn đường ấm áp phát sáng giữa hai người, làm cả hơi thở cũng như đã được nhuộm màu cam dịu nhẹ.

"Vậy tạm biệt nhé!"

"Ừm. Hẹn gặp lại vào ngày mai."

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro