【Mặt trăng hoa hồng|12:00】Xứng đôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: 【玫瑰月亮|12:00】般配

Năm nay Han Wangho 26 tuổi, bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối.

Báo cáo kiểm tra khám sức khỏe đặt trên bàn làm việc, vài tờ giấy hơi mỏng, đã buộc chặt cuộc sống tươi đẹp của cậu thành một cái nút chết.

Cậu vừa mới mua xe mấy ngày trước, tháng này vẫn chưa thanh toán khoản vay mua nhà, bộ Anime yêu thích nhất cũng chưa cày xong, cậu còn chưa yêu đương bao giờ đâu.

Thế mà cậu sắp chết rồi, chỉ còn nửa năm nữa thôi.

1. Han Wangho là một Omega xinh đẹp, có mùi thơm thanh nhã của hoa sơn chi (hoa dành dành), khuôn mặt trắng nõn cùng vẻ ngoài ngọt ngào, từ khi còn đi học đã là sự tồn tại được yêu thích nhất trong đám đông.

Cậu còn nhớ rõ lúc đó học hành bận rộn, luôn nghĩ sau này đi làm rồi mới yêu đương. Nhưng đến bây giờ có công việc rồi, cậu lại không còn cơ hội nữa.

Thật ra Han Wangho cũng không có nhiều tâm nguyện, cha mẹ ly hôn từ lúc cậu còn rất nhỏ, đợi đến khi cậu lớn lên họ cũng đã có gia đình của riêng mình, Han Wangho là một đứa trẻ tự lập, cậu đã không còn gia đình từ rất lâu rồi.

Hiện tại họ sống rất tốt, đối với cậu cũng rất tốt, những chuyện này Han Wangho cảm thấy không cần thiết phải làm phiền đến họ nữa.

Người sống trên đời, sẽ không bao giờ bị nỗi ám ảnh kìm hãm.

Nhưng cậu còn chưa yêu đương bao giờ, Omega xinh đẹp mỹ miều, chưa từng được người khác khám phá, Han Wangho cũng là một người bình thường, cậu cũng hy vọng sau này mình sẽ có một Alpha đẹp trai ngầu lòi, sau đó sống hạnh phúc hết quãng đời còn lại.

Nhưng rất hiển nhiên là hiện tại cậu không làm được, cậu chỉ còn nửa năm, nửa năm sau, mọi thứ sẽ tan biến.

2. "Phải đẹp trai, sống tốt, sạch sẽ."

Han Wangho nhanh gọn ném một xấp tiền đỏ lên bàn, nữ quản lý hộp đêm trang điểm tinh xảo, hơi có vẻ đẹp của một phụ nữ đã bước vào tuổi trung niên, nhìn thấy cậu ném một xấp tiền thì trợn mắt.

"Vâng vâng!"

Nữ quản lý kia đồng ý liên tục.

Sống đến 26 năm rồi, trước khi chết cũng phải trải nghiệm cuộc sống tình dục một chút chứ!

Kim chủ hào phóng ném tiền, đương nhiên nữ quản lý kia cũng sẽ đồng ý hết mọi yêu cầu: "Này, đây là lần đầu tiên của tôi, nói anh ta chú ý đấy nhé."

Trước khi đi Han Wangho đã dặn như vậy, trải nghiệm lần đầu tiên của cậu không thể xảy ra bất kỳ sai lầm nào được.

Ba ngày sau, Han Wangho đã tắm rửa sạch sẽ, xuất hiện trước cửa khách sạn, cậu đã hẹn với nữ quản lý kia ở phòng 3606, theo thông tin đã nói thì đó là một Alpha đẹp trai ngầu lòi, kinh nghiệm phong phú, đảm bảo làm cậu hài lòng.

Han Wangho trả lời bằng biểu tượng cảm xúc OK, có chút thấp thỏm đẩy cánh cửa phòng 3606. Người đàn ông kia còn chưa tới, phòng là được nữ quản lý kia mở, một chiếc giường màu đỏ, hoa hồng rải đầy sàn nhà, vừa lãng mạn vừa kiều diễm.

Có lẽ Han Wangho cũng bắt đầu mong chờ sự xuất hiện của anh rồi.

Một người đàn ông thon gầy bước vào, anh mặc một bộ vest màu đậm, cả người toát ra vẻ quý phái. Có lẽ là do uống rượu, nên Han Wangho nhận ra trong không khí tràn ngập mùi cồn.

Người này hình như không giống vịt lắm thì phải.

3. Tối nay là tiệc sinh nhật của Lee Sanghyuk, người thừa kế 28 tuổi của nhà họ Lee đang bước đi tự phụ giữa những người nổi tiếng, đôi mắt thanh lãnh dường như có thể làm người ta cách xa ngàn dặm.

Trong đó cũng có không ít người tham vọng muốn trèo cao, ánh mắt trêu chọc cùng động tác thân mật luôn được anh bình tĩnh tránh đi, Lee Sanghyuk luôn từ chối một cách lịch sự và xa cách.

Anh có chứng chỉ thiếu pheromone, có tuyến thể Alpha nhưng lại không thể ngửi thấy bất kỳ mùi pheromone nào, điều này làm anh không bị giới tính thứ hai hạn chế, ham muốn không có sức hấp dẫn với anh, anh vẫn luôn duy trì tỉnh táo, như một người ngoài cuộc, quan sát tình yêu và thù hận của người bình thường.

Cũng đã từng kiểm tra, tiến hành điều trị, nhưng tất cả bác sĩ đều cho anh một lời khuyên giống nhau, tìm một Omega xứng đôi, nếu không anh sẽ không bao giờ có hứng thú với Omega.

Bệnh của Lee Sanghyuk không phải là bí mật gì, tất cả bạn bè của anh đều biết, thậm chí Lee Jaewan còn cho anh gặp rất nhiều trai xinh gái đẹp, phong cách nào cũng có, nhưng kết quả vẫn như nhau, Lee Sanghyuk không có hứng thú với họ, anh thậm chí còn không muốn đến gần.

Anh còn nhớ rõ lúc xuống lầu Bae Junsik đã nháy mắt ra hiệu, hắn nói đã tìm được một vưu vật cho Lee Sanghyuk, đảm bảo anh sẽ cảm thấy hứng thú, ở phòng 3609.

Đây cũng không phải lần đầu tiên anh nhìn thấy Omega, nhưng lại là lần đầu tiên ngửi thấy mùi pheromone.

Mùi hương của chàng trai rất nhẹ nhàng, hương thơm thoang thoảng của hoa sơn chi vương vấn nơi chóp mũi Lee Sanghyuk, thôi thúc anh đẩy cánh cửa phòng 3606 ra.

4. Miếng dán ức chế của Han Wangho đã bị xé xuống, hương thơm nhẹ nhàng của hoa sơn chi dịu dàng cuốn hút các giác quan của Lee Sanghyuk, khuếch đại ham muốn nội tâm của anh đến vô hạn.

Đây là lần đầu tiên Lee Sanghyuk ngửi thấy mùi pheromone của Omega, mùi thơm nhàn nhạt của hoa sơn chi có sức hấp dẫn trí mạng đối với một Alpha trưởng thành.

Ngay cả bản thân Lee Sanghyuk cũng không biết rằng, chỉ cần một đụng chạm cơ thể, cũng có thể gây ra phản ứng sinh lý lớn đến vậy.

Omega trước mặt hình như có chút ngượng ngùng, cánh tay trắng nõn khó khăn lắm mới ôm được cổ anh, ngay trong tầm mắt của Lee Sanghyuk, lông mi cậu khẽ rung lên, như thể đã ra một quyết định nào đó.

"Ưm..."

Môi bất ngờ bị hôn, cảm xúc mềm mại trên môi được phóng đại vô hạn. Động tác của chàng trai còn lóng ngóng, nụ hôn chỉ dừng lại ở đụng chạm hời hợt, không có thêm động tác khác.

Món quà của Bae Junsik rất tuyệt, Lee Sanghyuk nghĩ, một Omega chưa từng trải qua tình ái với bất kỳ Alpha nào cũng có sức hấp dẫn không thể cưỡng lại được.

Trong lòng Han Wangho cũng hơi sợ hãi, cậu không biết phải hôn thế nào, kiến thức về loại chuyện này chỉ biết qua truyện tranh và truyền hình, cậu mơ hồ nhớ phải vươn đầu lưỡi ra.

Trong lúc chần chừ, gáy cậu bị một bàn tay to lớn giữ chặt, đầu lưỡi ấm áp tiến vào trong miệng, linh hoạt cạy mở răng cậu ra, tùy ý quét qua mọi ngóc ngách. Sự xâm nhập đột ngột này khiến cậu mất cảnh giác, đầu óc Han Wangho trống rỗng, chỉ có thể ngoan ngoãn nhắm mắt lại, bị ép tiếp nhận sự xâm chiếm của anh.

Eo bị ôm chặt trong lòng, cánh tay Han Wangho vô thức leo lên vai anh, giống như muốn chết chìm trong nụ hôn này.

Hôn là phương thức thể hiện dục vọng trực tiếp nhất, hai người chưa từng trải qua tình ái không thể tránh khỏi, trong phòng chỉ còn lại tiếng nước.

Han Wangho cảm giác như mình sắp thiếu oxy, oxy liên tục bị hút ra khỏi lồng ngực, chỉ cảm thấy choáng váng, cơ thể mềm nhũn không còn ra hình dáng.

Khi được buông ra, có lẽ Han Wangho không còn sức lực nữa, cả người nằm trên vai Lee Sanghyuk thở hổn hển, cậu còn không biết lấy hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì nụ hôn áp vào cổ Lee Sanghyuk, trải nghiệm lần đầu hôn môi khiến cậu không nói nên lời.

Thì ra hôn môi là cảm giác như vậy, Han Wangho mơ màng nghĩ, mùi rượu nồng đậm phiêu tán trong phòng, đợi đến khi cậu nhận ra thì cũng đã quá muộn rồi.

Thân thể nặng nề bị ném vào trong chăn bông mềm mại, Han Wangho nhìn người đàn ông trước mặt bước tới.

"Ưm..."

Cậu còn chưa kịp nói câu nào, chiếc lưỡi mềm mại lại bị tóm lấy, người đàn ông linh hoạt cạy mở hàm răng cậu, tùy ý xông vào thành trì của cậu.

"Ôm tôi."

Lee Sanghyuk thở dốc, giọng nói anh khàn khàn, đôi mắt bình tĩnh đã nhuốm đầy dục vọng.

Chàng trai rõ ràng đã bị hôn đến cho choáng váng, hai tay ngoan ngoãn ôm lấy vai anh, tự đưa mình vào trong ngực Lee Sanghyuk.

Áo sơ mi trắng sạch sẽ bị thô bạo xé toạc, lộ ra lồng ngực trắng nõn, bàn tay to lớn ấm áp của người đàn ông di chuyển khắp cơ thể cậu, đi đến chỗ đâu làn da không tự chủ được mà run rẩy đến đó.

Làn da chàng trai trắng nõn, phần nhô hơi nhô lên do tập gym đã khơi dậy hứng thú của Lee Sanghyuk. Anh dùng đôi bàn tay lớn hơi thô ráp của mình xoa bóp núm vú của chàng trai, kích thích đột ngột làm Han Wangho vô thức rên rỉ.

"Ưm... A... Đừng chạm vào đó."

Bộ ngực nhạy cảm bị bắt lấy, người đàn ông trên người vẫn tiếp tục chơi đùa ác ý, núm vú bên trái bị khoang miệng ấm áp bao bọc, hạt đậu tròn nhỏ bị răng của người đàn ông ngậm lấy, liếm tới liếm lui, đầu óc Han Wangho loạn thành một cục bột nhão, sau khi bị ngậm, cậu chỉ cảm thấy khoái cảm từ ngực truyền đến xương cụt, cậu liên tục xin tha, nhưng âm thanh quanh miệng phát ra lại biến thành tiếng rên rỉ dinh dính.

Núm vú bên phải cũng không bỏ qua, lòng bàn tay thô ráp của người đàn ông vuốt ve lên xuống, hai bên đều kích thích khiến cậu liên tục hét lên, Han Wangho chỉ cảm thấy cơ thể mình run lên, một dòng chất lỏng ấm áp từ miệng huyệt trào ra, cậu lên đỉnh rồi.

Miệng huyệt không ngừng co rút, mùi cồn trong không khí bắt đầu nồng đậm, Han Wangho cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, vô thức tìm kiếm nguồn nước duy nhất xung quanh mình.

Cậu vẫn chưa biết cách hôn, môi vụng về mút lấy môi Lee Sanghyuk, ánh mắt chàng trai mơ màng, mùi hoa sơn chi trong phòng hòa vào mùi cồn, Han Wangho bị tình cảnh này tra tấn đến đỏ hết cả mặt, cậu nhẹ nhàng ôm lấy vai Lee Sanghyuk, thành kính hiến tặng bản thân mình trong trận tình ái mộng mơ này.

Khi thân dưới đột nhiên bị xâm lấn, Han Wangho vẫn không nhịn được kêu đau ra tiếng, cảm giác đau đớn bị xé toạc từ thân dưới lan tràn khắp cơ thể, miệng huyệt chưa từng được mở ra vừa chặt chẽ vừa căng cứng, trông thì không muốn nhưng vẫn chăm chú tiếp nhận dương vật của Lee Sanghyuk.

Lee Sanghyuk cũng không chịu nổi, huyệt nhỏ ấm áp của Han Wangho hút đến mức da đầu anh tê dại, người bên dưới chỉ nhíu mày vì đau, nhưng lời nói phát ra từ miệng cậu lại giống như đang làm nũng, "Ưm... A... Nhẹ một chút..."

Tất nhiên là không có tác dụng, dương vật trong tiểu huyệt lại lớn hơn một vòng, Han Wangho nằm gục trên vai Lee Sanghyuk, không dám cúi đầu, thậm chí cậu có thể cảm nhận được những đường gân quấn quanh dương vật có kích thước vượt trội kia.

Quá đáng rồi nha! Han Wangho gào thét trong lòng.

Người đàn ông trên người giống như một ngọn núi, hoàn toàn chặn tầm nhìn của Han Wangho, cậu hơi tức giận đánh vào vai Lee Sanghyuk, hung dữ cảnh cáo, "Tôi không làm nữa! Đau quá!"

Nhưng người đàn ông phía trên cũng không thèm để ý, bắt đầu di chuyển không chút thương tiếc, phần thân dưới mạnh mẽ đưa đẩy, Lee Sanghyuk bóp lấy eo cậu, cắm toàn bộ dương vật của anh vào trong.

Khoái cảm mãnh liệt quét qua thần kinh Han Wangho, cảm giác xé rách ở phần dưới cơ thể được thay thế bằng khoái cảm, cậu giống như một chiếc thuyền lá nhỏ, lạc lối trong làn sóng tình ái này.

"A... A... Ưm a... Tôi..."

Han Wangho bị ép phải bám vào vai anh, lời nói bị Lee Sanghyuk đụng nát thành từng mảnh nhỏ, cậu giống như một quả đào mật ngọt ngào, bị Lee Sanghyuk bóc ra, nghiền nát.

"Không... Muốn... Ô ô... Sẽ hỏng mất..."

Han Wangho bị đâm mạnh đến rơi nước mắt, nhưng người đàn ông phía trên vẫn mắt điếc tai ngơ, dùng sức bóp chặt lấy eo Han Wangho, đụ mạnh tứ phía.

"Không muốn... Không muốn..."

Khoái cảm mãnh liệt ở phần thân dưới chồng chất lên như sóng biển, như tia chớp truyền từ xương cụt đến thần kinh, Han Wangho chỉ cảm thấy mình như một con cá sắp chết cạn, không thể làm gì khác ngoài vùng vẫy trong vô vọng.

"Không muốn cái gì?"

Lee Sanghyuk ghé vào tai cậu, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai cậu, giọng nói gợi cảm xuyên qua xương tai truyền vào não cậu, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng va chạm ở phần thân dưới lại không hề thương tiếc, như muốn đóng đinh cậu lên dương vật của mình vậy.

Lần đầu tiên Lee Sanghyuk cảm thấy những gì viết trong sách không phải là không có lý, cảm giác khoái lạc chưa từng được trải qua thật sự khiến anh mê đắm trong thiên đường dịu dàng này. Đây là Omega của anh, trái tim Lee Sanghyuk đang gào thét, Alpha trời sinh đã có dục vọng khống chế và chinh phục đã đạt đến đỉnh điểm trên cơ thể của Han Wangho.

Tôi muốn đánh dấu em vĩnh viễn, để em chỉ có thể hầu hạ dưới thân thể tôi.

"Tôi... Tôi... Tôi muốn... Tôi muốn khiếu nại anh..."

Han Wangho bị đâm đến nói cũng không rõ ràng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lúc này đã tràn đầy xuân sắc, đôi môi đỏ mọng dưới ánh đèn vô cùng quyến rũ: "Anh... Anh chờ đó cho tôi... A!"

Đột nhiên gia tăng lực cắm rút, Lee Sanghyuk lập tức đâm vào chỗ sâu nhất, Han Wangho bị kích thích đến rơi nước mắt, cánh tay trắng nõn yếu ớt đẩy vai anh, nhưng huyệt thịt mềm mại dưới cơ thể vẫn lưu luyến không rời dương vật đáng sợ.

"Em không chạy thoát được đâu."

Lee Sanghyuk hôn nhẹ vành tai cậu, giống như quỷ Satan bước ra từ Địa Ngục, tuyên bố cái kết của Han Wangho.

"Chúng ta rất xứng đôi, chúng ta được sinh để dành cho nhau."

Lee Sanghyuk ôm lấy eo cậu, dùng sức đâm vào rút ra, chạy nước rút cuối cùng, tuyến thể trên vai bị răng sắc nhọn cắn vào, nồng độ cồn cao trong nháy mắt tràn ngập toàn thân Han Wangho, cậu chỉ cảm thấy mình như được ngâm trong hầm rượu, toàn thân ngấm đượm hương rượu. Trong nháy mắt, tinh dịch nóng bỏng bắn vào trong huyệt của Han Wangho, dường như cậu nhìn thấy một luồng ánh sáng trắng, chợt lóe lên trong đầu mình.

"Tôi muốn khiếu nại anh!"

Khi Han Wangho ngất đi, cậu yếu ớt vứt lại những lời này.

5. Không biết tỉnh dậy lúc mấy giờ, tiếng nước trong phòng tắm và dấu vết ái muội trên người nhắc nhở Han Wangho nhớ lại chuyện hoang đường tối hôm qua, cậu bị một tên vịt đè xuống giường làm đến ngất đi, Han Wangho vừa thẹn vừa giận, cố nén đau nhức chuẩn bị đi tìm nữ quản lý kia khiếu nại.

Vừa mở khung chat đã thấy nữ quản lý kia hoàn tiền, Han Wangho vừa mới tỉnh dậy đầu có chút mơ hồ, nhìn hồi lâu mới nhận ra, không phải là hôm qua mình cứ mãi kêu ca khiếu nại, cho nên tên vịt kia báo với ông chủ rồi đó chứ.

Cũng không tệ.

Trong lòng Han Wangho lặng lẽ tăng thêm ít điểm cho người đàn ông đêm qua.

Được chơi trắng khiến tâm trạng Han Wangho tốt hơn một chút, mà cuộc điện thoại bất ngờ càng làm cuộc sống của cậu thêm kịch tính.

"Cái gì! Cầm lộn báo cáo!"

Niềm vui to lớn nháy mắt đánh ngất Han Wangho, "Khoan đã, vậy bây giờ tôi vẫn có thể sống phải không!?"

Cửa phòng tắm bị mở ra, Lee Sanghyuk quấn khăn tắm bước ra ngoài, giọt nước còn chưa lau khô vẫn đọng lại trên ngực anh, Han Wangho không để ý đến đau nhức trên cơ thể mình, từ trên giường nhảy dựng lên bổ nhào vào lòng Lee Sanghyuk.

"Tôi không có bị ung thư, tôi vẫn có thể sống! Tôi vẫn có thể sống!"

Han Wangho được vững vàng tiếp lấy, cánh tay rắn chắc của người đàn ông ôm chặt cậu vào lòng.

"Chúc mừng em."

5. "Khoan, chờ một chút! Vậy ra anh không phải là vịt!"

Han Wangho bỗng nhận ra sau khi nhìn vào tin nhắn của nữ quản lý kia, lúc này cậu còn đang bị Lee Sanghyuk đè dưới người, thân thể nóng như lửa của Alpha bắt đầu cởi áo ngủ của cậu, thậm chí Han Wangho còn cảm nhận được vật cứng cực lớn kia đang áp sát vào mình.

"Anh... Anh tránh ra!"

Lee Sanghyuk không đáp lại cậu, Han Wangho vô thức đẩy vai anh ra, nhưng người đàn ông trên người cậu lại không hề nhúc nhích tí nào, thậm chí còn cúi đầu mổ nhẹ trên mặt cậu.

"Làm quen một chút, anh là Lee Sanghyuk, Alpha của em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro