【Mặt trăng hoa hồng|20:00】Gieo mầm mặt trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: 【玫瑰月亮|20:00】种太阳

Bây giờ là 6 giờ 50 phút, còn 5 phút nữa là đến giờ học buổi sáng, Lee Sanghyuk kéo cánh tay Bae Junsik một cái, ra hiệu cho hắn đi đổ rác.

Bae Junsik nói rất nhiều, dọc ba tầng cầu thang, hắn không ngừng thao thao bất tuyệt.

Thùng rác nằm cách tòa nhà học tập một đoạn khá xa, Lee Sanghyuk đổ rác vào thùng, âm thầm đếm ngược trong lòng, ba, hai, một.

Anh ngẩng đầu lên, từ nhà xe lao ra một bóng người gầy gò. Cậu thiếu niên đeo ba lô chéo, cố gắng chạy nhanh nhất có thể.

Bae Junsik vẫy tay về phía cậu ấy, Wangho à, cậu còn hai phút!

Chàng trai không có thời gian để trả lời, chỉ có thể gật đầu ra hiệu, rồi tiếp tục chạy, khi cậu đi ngang qua người Lee Sanghyuk, ánh mắt hai người thoáng giao nhau rồi né tránh.

Lee Sanghyuk lại nhấc thùng rác lên, cùng Bae Junsik đi về phía lớp.

Cậu học sinh tên Han Wangho này luôn đến muộn, ngày này qua ngày khác, mưa gió không trở ngại.

1.

Lee Sanghyuk nhớ rằng Han Wangho xuất hiện trong tầm mắt mình vào một buổi trưa tan học.

Khi đó anh ngồi ở bên cửa sổ, Lee Jaewan bên cạnh kéo Bae Junsik đến quầy bán đồ vặt, Lee Sanghyuk từ chối lời mời đi chơi đá bóng của Bae Seongung, một mình ngồi tại chỗ học từ vựng. Còn một năm nữa là đến kỳ thi đại học, anh đã có kế hoạch rõ ràng cho bản thân.

Vào lúc đó, Han Wangho xuất hiện trước cửa sổ, cậu rụt rè nhìn mình, hỏi Bae Junsik đang ở đâu.

Lee Sanghyuk giúp cậu chuyển sách, anh nhận thấy mặt Han Wangho đỏ ửng cả lên.

Thật kỳ lạ, Lee Sanghyuk trong lòng thầm nghĩ, ánh mắt của cậu bạn Han Wangho này nhìn mình có vẻ khác thường.

Lần gặp lại là ở tiết thể dục, lớp 5 và lớp 11 thay đổi tiết, Lee Sanghyuk lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia. Bae Junsik và Lee Jaewan đều rất thân quen với cậu, bọn họ thậm chí có thể cùng nhau đá bóng.

Han Wangho là học sinh lớp 13, lớp 13 là một lớp bình thường.

Lee Sanghyuk bị Jang Gyeonghwan kéo đi đánh cầu lông, trong lúc đi, anh luôn cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình.

Là Han Wangho.

Lee Sanghyuk bỗng có linh cảm, đột ngột ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của cậu chưa kịp thu hồi. Mặt cậu lại đỏ bừng, đứng tại chỗ không biết làm sao.

Sao cậu ấy cứ nhìn tôi hoài vậy? Lee Sanghyuk không hiểu.

2.

Còn mười phút nữa là hết giờ tự học buổi tối, cặp sách của Bae Junsik cũng đã thu dọn xong, hắn quay đầu đi nói chuyện với Bae Seongung, bị Kim Jeonggyun vừa hay bắt được.

Hai người bị gọi ra ngoài, Lee Jaewan nhân cơ hội xin Lee Sanghyuk đáp án bài luyện toán buổi tối.

Lee Jaewan chép rất nhanh, chuông tan học vừa vang lên, hắn đã chép xong tất cả đáp án mà Lee Sanghyuk đã làm trong ba tiết tự học buổi tối, Jang Gyeonghwan nhắc nhở hắn nhớ viết nháp bên cạnh đáp án để làm bộ, Lee Jaewan không để ý, đeo cặp chạy ra ngoài.

Lee Sanghyuk gặp lại Han Wangho, lớp học của cậu ở tầng hai. Han Wangho đứng ở góc cua cầu thang tầng hai, Lee Sanghyuk vừa xuống tầng, ánh mắt của hai người đã chạm nhau.

Mặt Han Wangho lại ửng đỏ, ánh mắt né tránh của cậu quá rõ ràng, kéo bạn đồng hành bên cạnh đi vào đám đông. Hai người họ đi ngay trước mặt Lee Sanghyuk.

Dòng người chen chúc trên hành lang, bọn họ cách rất gần, mặt Han Wangho vẫn đỏ, Lee Sanghyuk thậm chí nhìn thấy mặt cậu đỏ đến tận mang tai.

Ngày hôm sau, trong giờ toán, Lee Jaewan bị Kim Jeonggyun bắt tại trận, bài tập toán tối hôm qua, trong lớp chỉ có Lee Sanghyuk và Lee Jaewan làm được bài cuối cùng. Hiện tại Kim Jeonggyun bảo hắn lên bảng viết ý tưởng giải đề, Lee Jaewan đã đứng trên bục mười phút rồi.

Cuối cùng vẫn là Lee Sanghyuk giải cứu hắn, Kim Jeonggyun nhìn vào nửa bảng công thức suy luận, ý vị sâu xa nhằn dạy dỗ Lee Jaewan, lần sau chép bài nhớ chép toàn bộ.

Kim Jeonggyun cho biết bài tập buổi tối hôm qua là là đề thi thử năm ngoái, điểm trung bình môn toán của kỳ thi thử thứ hai chỉ có bốn mươi lăm. Đề này toàn khối chỉ có bốn người làm ra, lớp 5 hai người, lớp 13 hai người.

Sau đó Kim Jeonggyun liếc mắt nhìn Lee Jaewan, sửa lời, hiện tại xem ra lớp chúng ta chỉ có một.

Tan học Lee Sanghyuk đã bị Kim Jeonggyun gọi đến văn phòng, lớp phó môn toán hôm nay xin nghỉ, Lee Sanghyuk được gọi đi hỗ trợ đếm bài thi. Bây giờ là thời gian chạy thể dục, Bae Junsik ghen tị đến mức hai mắt trợn tròn.

Giáo viên toán lớp 12 ở chung một văn phòng, bàn làm việc của Kim Jeonggyun cạnh giáo viên toán lớp 13, một giáo viên lớn tuổi họ Tần.

Lee Sanghyuk nghe được thầy Tần nói lớp của họ chỉ có Han Wangho làm được bài cuối cùng, Song Kyungho đã chép bài. Kim Jeonggyun nói thật trùng hợp, lớp chúng tôi cũng vậy.

Lúc Lee Sanghyuk đếm xong bài thi đi ra, chạy thể dục dưới sân vừa kết thúc. Anh đứng ở tầng ba nhìn xuống, học sinh lớp văn đã thu cờ đi về phía cầu thang.

Trường Trung học số 1 từ trước đến nay trọng lý khinh văn, ban văn chỉ có bốn lớp.

Sau khi lớp văn đi xong là lớp 5, Lee Sanghyuk nhìn thấy đồng phục sau lưng Lee Jaewan đã ướt đẫm, vừa đi vừa thè lưỡi tản nhiệt.

Phía sau lớp 5 chính là lớp 13, bóng dáng Han Wangho ở trong đám người rất dễ tìm, vóc dáng cậu không cao, chạy thể dục từ trước đến nay luôn đứng ở hàng đầu.

Người cầm cờ lớp 13 chính là Song Kyungho, bạn học cấp hai của Lee Sanghyuk, một nam sinh cao cao đẹp trai, hiện tại đang khoác vai Han Wangho vừa nói vừa cười.

Nhưng Han Wangho hiển nhiên nhìn qua không có hứng thú như vậy, ánh mắt của cậu lướt qua đám đông học sinh đang tản ra phía trước, như thể đang tìm kiếm ai đó.

Nhưng cậu đã thất bại, lớp học phía trước không có bóng dáng mà cậu muốn thấy. Lee Sanghyuk nhìn cậu nhíu mày, có chút không yên lòng cúi đầu.

Bae Junsik và Heo Seunghoon phía trước nói chuyện rất lớn, hấp dẫn sự chú ý của Song Kyungho, hắn buông Han Wangho ra, ba người họ nhanh chóng trò chuyện rôm rả.

Han Wangho có chút nhàm chán ngẩng đầu, nhìn vào Lee Sang-hyuk đang đứng trên ban công tầng ba.

Chỉ có một giây, ánh mắt Han Wangho giống như con thỏ bị kinh hãi né tránh, Lee Sanghyuk đứng ở ban công, bằng mắt thường anh cũng có thể thấy được khuôn mặt cậu co quắp, bắt đầu chậm rãi đỏ mặt.

Lee Sanghyuk đột nhiên nhận ra rằng, có lẽ Han Wangho thích anh.

3.

Cảm giác được yêu thích thật kỳ diệu.

Lee Sanghyuk không phải là người chưa từng được ai thích, nhưng ánh mắt tìm kiếm cùng ánh mắt né tránh của Han Wangho luôn có thể để lại ấn tượng sâu sắc cho anh.

Cậu con trai đó thích anh, ở trong đám người tìm kiếm anh, cũng không dám đối mặt anh. Hành vi rất mâu thuẫn.

Sau đó bọn họ thường xuyên gặp nhau, ở căn tin, siêu thị, thể dục giữa giờ còn có tự học buổi tối.

Bởi vì Han Wangho, Lee Sanghyuk đã bỏ thói quen vắt chéo chân khi ăn, anh biết, Han Wangho đang nhìn.

Ánh mắt của cậu ở khắp mọi nơi, Lee Sanghyuk luôn có thể biết chính xác Han Wangho đang nhìn trộm anh từ hướng nào.

Lớp 5 ở góc tầng ba, chỉ cách văn phòng toán hai bước. Mà lớp 13 ở tầng hai, Han Wangho là lớp phó môn toán, là lớp khoa học tự nhiên, cậu phải thường xuyên đến văn phòng.

Sơ đồ chỗ ngồi trong lớp được thay đổi theo luân phiên, nhanh chóng rời khỏi chỗ bên cửa sổ, không còn nhận được ánh mắt lén lút nhìn anh từ phòng giáo viên của Han Wangho nữa.

Nhìn Bae Junsik nằm úp sấp trên lan can nói chuyện phiếm bên ngoài ban công, Lee Sanghyuk đột nhiên cảm thấy ra ngoài phơi nắng cũng không tồi.

Han Wangho nhìn thấy Lee Sanghyuk trên ban công có một khoảnh khắc ngạc nhiên, còn chưa kịp che giấu cảm xúc bộc lộ một cách trực tiếp, nụ cười trên lông mày và mắt đi thẳng đến trái tim Lee Sanghyuk.

"Cậu ấy giống như đã gieo một mặt trời trong trái tim tôi."

Lần đầu tiên Lee Sanghyuk viết câu này lên giấy nháp, chìm trong những công thức lộn xộn.

4.

Han Wangho luôn thích đi học muộn, giống như sáng hôm nay, Lee Sanghyuk nhìn thấy cậu bị giáo viên chủ nhiệm chặn lại dưới tầng mấy lần.

Trên đường đổ rác xong trở về lớp, Bae Junsik vẫn còn phàn nàn về việc phải học bù vào cuối tuần này, Lee Sanghyuk không để ý, anh đi ngang qua tầng hai và nhìn vào bên trong, quả nhiên Han Wangho đang bị mắng ở cửa.

Lee Sanghyuk đoán cậu lại phải viết kiểm điểm.

Quả nhiên, giữa tiết thứ hai vừa đến, Lee Sanghyuk thấy cậu bước vào văn phòng giáo viên ngữ văn.

Bae Junsik đến rủ anh đi siêu thị, Lee Sanghyuk từ chối rất dứt khoát, tính toán thời gian, Han Wangho nên ra khỏi văn phòng rồi.

"Cậu đang nhìn gì vậy?" Bae Junsik không hiểu, gần đây giữa giờ học Lee Sanghyuk luôn thích ra ban công, trước đây anh chỉ ngồi ở chỗ làm bài tập.

"Thư giãn."

Dựa lưng vào lan can và cúi đầu đếm gạch trên tường đối diện, Lee Sanghyuk biết Han Wangho sắp ra khỏi văn phòng.

"Vậy thì tớ cũng thư giãn."

Bae Junsik học theo anh dựa vào lan can, Lee Sanghyuk lại đứng dậy quay về lớp, Han Wangho xuống tầng, anh lại quay về chỗ ngồi làm bài tập.

5.

Cứ như vậy mơ màng nửa năm, dần dần, khi ánh mắt giao nhau, Han Wangho không còn đỏ mặt nữa.

Năm mới cuối cùng ở trường trung học, pháo hoa bên ngoài chiếu sáng màn đêm, rực rỡ chói mắt, Lee Sanghyuk nhận được một tin nhắn lạ, trên đó chỉ có bốn chữ, Chúc mừng năm mới.

Không có tên người gửi, nhưng Lee Sanghyuk biết là Han Wangho. Anh không trả lời, nhưng đã lưu số này vào danh bạ.

Sau năm mới là thời gian ôn tập căng thẳng, tất cả học sinh đều vùi đầu vào biển đề.

Bài kiểm tra thử lần một của Lee Sanghyuk rất tốt, đứng thứ sáu toàn khối, thứ tư toàn lớp. Khối khoa học tự nhiên có bảng xếp hạng toàn khối, nhiều bạn học sẽ đến máy tính trên bục giảng vào giờ ra chơi để tra cứu thành tích của người quen.

Lúc nghỉ trưa, Lee Sanghyuk cũng đã tra thử, Han Wangho thi được hơn hai trăm điểm, đứng thứ mười trong lớp. Khối khoa học tự nhiên có hơn chín trăm học sinh, tiếng Anh của Han Wangho rất kém, ở mức thấp nhất toàn khối, tổng điểm của cậu chỉ có thể dựa vào môn toán để kéo lên.

Thành tích của Han Wangho không tệ, trong lớp thường. Lee Sanghyuk ước tính điểm số của những năm trước, cậu chắc chắn có thể vào đại học loại một, nếu may mắn hơn, thậm chí có thể thi đỗ vào một trường đại học top đầu.

Khi kết quả bài kiểm tra thử lần hai được công bố, về cơ bản đã được định hình, Lee Sanghyuk ổn định trong top 5 toàn khối, Han Wangho ổn định trong top 200, thậm chí vài lần lọt vào top 100.

Tiếng Anh của cậu luôn cải thiện và Lee Sanghyuk luôn có thể nhìn thấy cậu bị kéo vào văn phòng tiếng Anh để học thêm.

Thời gian trôi qua đến tháng Năm, trường trung học số 1 cũng bắt đầu điều chỉnh thời gian biểu, bỏ giờ tự học buổi sáng, thời gian vào trường được lùi lại đến 7 giờ 30.

Han Wangho vẫn đi học muộn, Lee Sanghyuk luôn gặp cậu mỗi khi đi đổ rác.

Bae Junsik đã nói với anh, nhà Han Wangho ngay cạnh trường, đi bộ năm phút là đến.

6.

Cuối tháng 5 trường đã nới lỏng quản lý, mọi việc coi như đã được an bài, điều quan trọng nhất bây giờ là thư giãn.

Bae Junsik và Park Jeesun lớp 6 bên cạnh hẹn hò bị Kim Jeonggyun bắt được, nghe nói hai người đang dạo ở sân thể dục thì bị bắt.

Sắp thi tốt nghiệp trung học rồi, Kim Jeonggyun không quản nhiều nữa, chỉ bảo hắn lấy học tập làm trọng, bây giờ là mùa chia tay đến, những cô cậu học trò đang độ tuổi thanh xuân ít nhiều cũng chất chứa tâm sự.

Lớp văn có một nữ sinh tỏ tình với Jang Gyeonghwan, ngay giữa trưa, ngoài cửa sổ lớp 5 có một đám người xem kịch, nữ sinh nói thích hắn đã lâu.

Jang Gyeonghwan từ chối, nhưng nữ sinh rất thản nhiên, cô nói, sắp phải chia tay rồi, mặc kệ có thành công hay không, coi như là đặt một dấu chấm tròn cho tuổi thanh xuân của mình.

Bae Junsik và Lee Jaewan dẫn đầu vỗ tay.

Lee Sanghyuk cũng đang chờ một lời tỏ tình, bất kể là ở sân thể dục hay lớp học hay thậm chí là trên đường về nhà, anh đều rất chờ mong.

Han Wangho có lẽ sẽ đỏ mặt, sau đó cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu nhìn mình, ánh mắt của cậu rất trong suốt, bên trong có chút bóng dáng của mình.

Lee Sanghyuk sẽ rất vui vẻ tiếp nhận, bọn họ có thể đáp chuyến xe cuối cùng của tình yêu sớm, đến một đoạn tình yêu vườn trường ngọt ngào. Tiếng Anh của anh rất tốt, thậm chí có thể kèm cho Han Wangho.

Có lẽ hai người sẽ xa nhau, nhưng ít nhất bọn họ sẽ có một kỳ nghỉ vui vẻ.

7.

Buổi tối ngày 4 tháng 6, ba ngày trước khi thi đại học, Lee Sanghyuk nhận được một cuộc điện thoại, lần trước anh đã cài đặt danh bạ, người gọi hiển thị là Han Wangho.

Bên kia điện thoại trầm mặc thật lâu, Lee Sanghyuk ngồi ở trước bàn làm việc, lòng bàn tay đã đổ mồ hôi.

Cúp điện thoại, Han Wangho không nói một câu, Lee Sanghyuk không nhận được lời tỏ tình mà anh mong đợi.

Kỳ thi đại học diễn ra đúng như dự kiến, phòng thi của Lee Sanghyuk ở ngay tại Trung học số 1, lúc anh vào cửa nhìn thấy Han Wangho, cậu ở ngay phía sau anh, mặc một chiếc áo phông màu đỏ, trông như một cục bột nếp đáng yêu.

Han Wangho cúi đầu, yên lặng đi theo phía sau anh, Lee Sanghyuk cũng không vội, thả chậm bước chân, hai người bọn họ cứ như vậy lắc lư đến tòa nhà dạy học.

Kỳ thi đại học cứ thế kết thúc, Bae Junsik và những người khác muốn chơi thâu đêm, Lee Sanghyuk một mình trở về nhà.

8.

Cuộc sống của Lee Sanghyuk chưa từng có sai sót, anh là một người có kế hoạch, tất cả mọi chuyện đều dựa theo thiết lập của anh mà vững bước tiến lên.

Lớp 5 về cơ bản đã đảm bảo được vào trường top 985, Bae Junsik nói rằng năm nay học sinh kém nhất cũng thi đỗ vào trường 211 hạng chót, nhưng Kim Jeonggyun vẫn bị mời lên nói chuyện vì tỉ lệ đỗ vào Thanh Hoa - Bắc Đại năm nay không cao.

Lee Sanghyuk đã đến một trường đại học danh tiếng trong top 5, trong khi Han Wangho thì vào một trường đại học bình thường. Anh tình cờ nhìn thấy trên dòng thời gian của Song Kyungho rằng cả hai đã vào cùng một trường đại học.

Trường trung học giống như một cây thường xanh, các thế hệ học sinh là những chú chim dừng chân nghỉ ngơi. Khi đến lúc, họ sẽ bay đi những nơi khác nhau, dần dần không còn liên lạc.

Cuộc sống đại học của Lee Sanghyuk khá bình lặng: điểm số, nghiên cứu khoa học, hội thảo học thuật. Bốn năm qua, anh như một nhà tu khổ hạnh, vùi đầu vào ba ngọn núi lớn này.

Thỉnh thoảng anh cũng nhận được tin tức của Han Wangho. Trên dòng thời gian của Song Kyungho, mối quan hệ của hai người họ rất tốt, Lee Sanghyuk thường xuyên nhìn thấy ảnh chụp chung của họ.

Han Wangho vừa vào đại học đã nhuộm tóc màu bạc, trong ảnh cười rạng rỡ, cả người tỏa sáng. Sau đó, cậu lại nhuộm thành màu vàng. Nhìn vào ảnh, Lee Sanghyuk cảm thấy cậu ấy dường như đã hoạt bát hơn rất nhiều.

Tết Trung thu năm thứ ba đại học, mặt trăng như một chiếc đĩa phát sáng treo trên bầu trời đêm. Lee Sanghyuk không về nhà, anh đang bận rộn với dự án tốt nghiệp, sửa luận văn trong thư viện đến 9 giờ 30 tối.

Trên đường về vắng người qua lại, ánh đèn đường rất yếu ớt, dường như bị ánh trăng che khuất. Lee Sanghyuk lại nhìn thấy số điện thoại quen thuộc, trên đó hiển thị ba chữ Han Wangho.

"Alo?"

Anh đưa điện thoại lên tai, nhưng đầu dây bên kia không có tiếng trả lời. Vài giây sau, có tiếng tút tút, Han Wangho đã cúp máy.

Tay cầm điện thoại của Lee Sanghyuk cứng đờ tại chỗ. Anh không hiểu tại sao cậu lại chủ động gọi cho mình rồi lại cúp máy.

Rõ ràng chỉ cần Han Wangho tỏ tình thì Lee Sanghyuk sẽ đồng ý, rõ ràng họ đã có rất nhiều cơ hội để ở bên nhau.

Sau đó, Lee Sanghyuk không còn tin tức gì về Han Wangho nữa.

Tình cảm của tuổi trẻ rồi sẽ tan biến, sự thích thú nhất thời cuối cùng cũng sẽ dần trôi theo thời gian.

Có lẽ trong lòng Han Wangho đã có người khác, tình cảm thời niên thiếu chỉ còn lại trong ký ức của Lee Sanghyuk.

9.

Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, Lee Sanghyuk ở lại thủ phủ của quê hương anh, một thành phố rất phồn hoa. Nhờ năng lực xuất chúng, anh được nhận vào làm giảng viên tại một trường đại học danh tiếng.

Cuộc sống cứ như vậy trôi qua từng ngày, anh mua nhà cũng mua xe, nhìn bạn bè xung quanh dần dần bước vào giai đoạn thứ hai của cuộc đời, cuộc sống của Lee Sanghyuk vẫn dậm chân tại chỗ.

Gia đình anh bắt đầu lo lắng, những cuộc gọi thúc giục kết hôn liên tục đến. Gần 30 tuổi rồi mà vẫn chưa từng yêu đương, bố anh lo lắng đến mức tóc bạc đi một nửa.

Nhưng mọi thứ vẫn không có gì thay đổi, Lee Sanghyuk vẫn đi làm, ăn cơm, về nhà. Cuộc sống của anh dường như đã được định sẵn, sẽ không bao giờ có bất ngờ xảy ra.

Tối thứ Sáu, Lee Sanghyuk quyết định đi siêu thị mua sắm một số đồ dùng sinh hoạt, anh rất ít khi đi siêu thị vì rất lãng phí thời gian.

Hôm nay sữa tắm giảm giá, Lee Sanghyuk cầm một chai, là vị cam. Anh xoay người đi tìm dầu gội đầu, ở góc cua, một cái đầu xù xù đâm sầm vào lòng anh.

Ánh sáng ngày hôm đó rất sáng, 12 năm sau, Lee Sanghyuk lại được nhìn thấy mặt trời của mình.

10.

Rất nhiều năm sau, khi dọn dẹp đồ đạc, Han Wangho tìm thấy tờ giấy nháp đó, chính cung đại nhân hùng hổ kéo người yêu của mình từ trên ghế sofa đứng dậy, cầm bằng chứng tra hỏi.

Cậu ta là ai? Thời đi học, trong lòng anh rốt cuộc đang nghĩ đến ai!

Lee Sanghyuk ôm người vào lòng, dịu dàng vuốt ve, là quỷ nhát gan thích anh nhưng không dám nói ra.

Anh nhìn thấy Han Wangho đỏ mặt, giống như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.

Lee Sanghyuk nói, Han Wangho, anh biết em, anh đã biết em từ rất lâu rồi.

Hnay tui đăng sớm vì hnay tui làm ca tối ớ. Series chữa lành của c.mình sắp kết thúc r đó mn ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro