【01:00】Về việc tôi trở thành người được chọn 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: 【壳花520联创企划 || 01:00】关于我成为天选之人的那回事 三
Tác giả: 今天我也在摆烂
Couple: Fakenut
Phân loại: PG-12
Tóm tắt: AU cung đình Châu Âu

"Từ đầu đến cuối, ngài đều không tin tôi."

Miễn trách nhiệm: Ba lệnh cấm trong thể thao điện tử, không công nhận khi đăng trên lofter. Có cài đặt riêng hoặc mâu thuẫn với AU gốc đều là do nhu cầu viết văn. Các chương có CP phụ dưới 20% sẽ không gắn thẻ để tránh làm phiền, chú ý tránh lôi.

Chấp nhận tất cả những điều trên có thể tiếp tục.

11
Lee Sanghyuk ôm chặt bó hoa phong tín tử vào lòng, giục ngựa chạy như bay trong hoàng cùng, bốn bề tĩnh lặng đến kỳ lạ, thậm chí ngay cả binh lính trạm gác cố định cũng ít hơn so với ngày thường, dự cảm bất an của Lee Sanghyuk đang tăng lên, thẳng đến khi hắn tiến gần dêns cửa cung điện thứ hai.

Mùi máu tanh nồng thoang thoảng trong gió.

Cửa lớn của cung điện thứ hai đóng chặt, bên cạnh đường bên trong cung điện, một nữ quan mặc trang phục Giáo hội nằm sấp, trên lưng trần đầy những vết thương do kiếm chém dao đâm.

Máu đã cạn khô, tan trong gió, âm u bao quanh vị Hồng y trẻ tuổi.

Phía trước cách nữ quan đó không xa, một vệt máu kéo dài đến tường cung điện, Lee Sanghyuk xuống ngựa, leo lên tường cung điện theo bậc thang đá khẩn cấp, là một chiến binh khác mặc trang phục vệ sĩ Giáo hội.

Đi dọc theo tường cung điện và vết máu, cùng với những thi thể lạnh lẽo đến ấm áp dọc đường, bước chân của Lee Sanghyuk càng lúc càng nhanh, thanh kiếm nắm chặt trong tay cũng hơi run rẩy.

Đoạn đường này, rõ ràng đã xảy ra đánh nhau, nhưng vẫn chưa xuất hiện một thi thể của tên địch nào.

Mà những thành viên của Giáo hội, so với việc chiến đấu, giống như đang chạy trốn hơn.

Dọc theo tường cung, Lee Sanghyuk rốt cục gặp được người đầu tiên còn chưa tắt thở. Người nọ nằm trên mặt đất, máu chảy như trút, trông như sắp chết đến nơi.

Khi nhìn thấy Lee Sanghyuk , ánh mắt của người đó bỗng chốc bùng lên một khí thế kinh người, khàn giọng nói: "Đức Hồng y..."

"Francie, đừng động đậy." Lee Sang-hyeok quỳ xuống kiểm tra vết thương của anh ta, "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Hồng y... nhanh... cứu..."

Đáng tiếc lượng máu mất quá nhiều không thể chống đỡ sự tàn lụi của sinh mệnh, hiệp sĩ bảo vệ giáo hội Francie truyền tải xong thông tin, liền chết trước mặt Hồng y.

Trên bầu trời sấm sét nổ vang, hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống, chỉ trong vài hơi thở, mưa to đột nhiên hạ xuống.

Máu trên tường cung điện trộn lẫn với nước mưa, giống như một dòng suối nhỏ, chảy vào trong lòng đất.

Sau bức tường cung điện cuối cùng, hiệp sĩ trưởng bảo vệ giáo hội Lee Minhyung chặt đứt thanh kiếm cùn cuối cùng, trầm mặt bảo vệ Ryu Minseok phía sau, thận trọng lùi lại.

Phía sau họ, chính là bậc thang thần thánh trước cung điện, vốn là thảm đỏ được trải ra khi triều kiến ​​hoàng đế, lúc này đã bị mũi tên bắn đầy lỗ chỗ. Mà ở cuối bậc thang, những người hầu cận cầm quyền trượng vàng của đế quốc.

Quyền trượng hoàng kim, giống như hoàng đế đích thân tới đây.

Quân đội vây quanh Lee Minhyung giờ phút này có chút chần chừ, hai nhóm người ở trong mưa an tĩnh giằng co, tướng lĩnh chỉ huy nhíu mày nhìn hai người đã đường cùng, tiếp tục khổ sở khuyên nhủ: "Tiểu điện hạ, các người tội gì phải như vậy chứ? Sớm từ bỏ chống cự, cũng đỡ phải chịu khổ hình."

Ryu Minseok được Lee Minhyung bảo vệ ở phía sau nên không bị dính mưa, cậu ta lộ ra nửa khuôn mặt, châm chọc đáp lễ: "Từ bỏ chống cự mới là khởi đầu của sự tra tấn phải không? Lãnh chúa Rayes, ngài đã chọn làm tay sai cho Nguyên soái, phản bội Giáo hội... phản bội ngài Hồng y, vậy thì đừng có mặt dày đến đây nịnh hót nữa."

"Chọn chủ khác, làm sao gọi là phản bội? Huống chi... Nguyên soái đã tìm được hoàng đế bệ hạ, mà ngài Hồng y lại giấu diếm thân thế bệ hạ có ý đồ khác, là Lee Sanghyuk hắn, là các người phản bội đế quốc trước!"

"Làm ơn, cho dù vu khống Hồng y, ít nhất cũng phải đưa ra bằng chứng chứ?"

"Ngài không thấy con dấu của Bệ hạ rồi sao, sao còn không chịu đầu hàng?"

"Lệnh bắt giữ của các hạ đã đóng dấu của Bệ hạ rồi sao? Vậy sao không dám tuyên án trước mặt Bệ hạ?" Ryu Minseok như đang mệt mỏi vì nói chuyện, thở ra một hơi, khẽ mỉm cười: "Là không dám? Hay là không thể?"

Lee Minhyung né tránh mấy mũi tên lạnh, nhíu mày một cái.

Ryu Minseok lập tức ở sau lưng đỡ lấy cậu ta, chỉ có hai người bọn họ biết, Lee Minhyung đã sắp chống đỡ không nổi. Một đường chạy trối chết từ giáo đường đến đây, quân đội giáo hội cấp dưới lại gần như bị tiêu diệt toàn bộ, Ryu Minseok trong thời khắc nguy cấp đã chọn đi vòng qua đột kích, leo lên tường cung điện đi thẳng đến Hoàng cung dựa lưng vào Thánh đàn chiến đấu. Chỉ vì trong cung điện cấm mang theo vũ khí, còn nội thị trên bậc thang như hổ rình mồi, quân truy đuổi sợ hãi, thương lượng không được kết quả, chỉ có thể chọn cách bao vây hai người, cố gắng chờ họ kiệt sức rồi mới bắt giữ.

Nếu không phải đối phương lo sợ động vào hai người con cháu dòng dõi quý tộc Lee Sanghyuk sẽ cùng họ liều chết, có lẽ lúc này hai người đã nằm cạnh nhau trên tường thành, chịu mưa chờ chết.

"Tiểu điện hạ, nếu không phải tân hoàng yêu cầu phải giữ mạng hai người, ngươi nghĩ ta thật sự không dám phạm thượng sao?"

"Ngài muốn phạm thượng như thế nào? Lãnh chúa Rayes."

Giọng nói vang lên từ phía sau, Rayes kinh ngạc quay đầu lại, Lee Sanghyuk vừa mới đi qua cửa cung cuối cùng, đang đi về phía vòng vây.

"Anh Sanghyuk!" Lee Minhyung và Ryu Minseok vui mừng nói.

"Tham kiến... Đức Hồng y." Rayes ngẩn người trong chốc lát, phó quan thấy hắn ta vẫn chưa hoàn hồn, đã vội vàng dẫn đầu quỳ xuống.

"Tân ước, chương VII, phần Chính trị, điều 17, cấm mang theo vũ khí trong Hoàng cung, cấm phá hủy Thánh đàn." Lee Sanghyuk gật đầu nhẹ với hai đứa trẻ, lạnh lùng nhìn Rayes: "Cũng cấm quân nhân không có sự cho phép của Chúa dám đến gần Hoàng cung."

Hắn tích lũy uy nghiêm quá lâu, lời còn chưa dứt, lời chưa dứt, rất nhiều binh sĩ đã sợ hãi ồn ào muốn rút lui khỏi tường thành.

Rayes thấy vậy tức giận cản trở: "Các ngươi làm gì vậy! Tất cả quay lại đây! Hắn chỉ có một mình!" Hắn ta vung vẩy thanh kiếm chỉ huy đánh vào những sĩ quan truyền tin bên trái và bên phải: "Sợ hắn làm gì! Giáo hội đã thua rồi! Bắt cả hắn ta lại!"

Một số ít binh sĩ nghe vậy do dự một chút, đang chuẩn bị rút đao tiến lên.

Cũng không biết Lee Sanghyuk đã làm những gì, phụ tá của Rayes vừa mới phục hồi tinh thần lại, Rayes đã bị chặt đầu.

"Ngài Rayes! "Mấy phụ tá kinh hãi lui ra, ước chừng bọn họ cũng không nghĩ tới Lee Sanghyuk lại nói giết là giết, không chút do dự.

Các binh sĩ loạn thành một đoàn, Lee Minhyung thấy Lee Sanghyuk dần dần khống chế thế cục, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, quỳ xuống một chân, ho ra một ngụm máu đen.

"Minhyung!" Ryu Minseok lo lắng, lập tức kiểm tra vết thương của cậu ta.

Lee Sanghyuk nhìn tình trạng của hai đứa trẻ, xác nhận không có gì bất ổn, rồi bước lên cầu thang.

"Đại Giám mục Francois, ngài cũng muốn tạo phản sao?" Khi Lee Sanghyuk lên đỉnh, cửa lớn hoàng cung chậm rãi mở ra.

Nội thị cầm quyền trượng ngăn cản Lee Sanghyuk, không nói lời nào.

Một người đàn ông bước ra từ bên trong.

"Tránh ra." Lee Sanghyuk cau mày nhìn Go Dongbin bước ra, "Thống chế Habsburg, dường như Chúa chưa cho phép ngài và quân đội của ngài bước vào hoàng thành."

"Đây là mệnh lệnh của tân hoàng, thống chế lập công hộ giá, hiện đang nắm giữ toàn bộ quân đội trong và ngoài đế đô." Nội thị bên cạnh vội vàng nịnh hót trước mặt quan chức quyền quý mới nhậm chức, lớn tiếng quát nạt vị Hồng y trên bậc thềm.

"Tân hoàng?" Lee Sanghyuk nhìn về phía cổng chính của Kim Cung, "Sau khi Tuyển hầu đế triều đình qua đời, người thân thích của ông ta chỉ còn sót lại một phần mười. Xin hỏi thống chế, ngài lấy đâu ra tân hoàng?"

Go Dongbin mỉm cười nhìn Lee Sanghyuk: "Bổn soái hẳn là phải cám ơn ngài, Đức Hồng y tôn quý."

"Có ý gì?"

"Đến giờ này rồi mà còn giả vờ ngốc nghếch gì nữa, Sanghyuk à." Go Dongbin chỉ vào cửa hoàng cung, "Ngài thực sự không biết con đỡ đầu của mình, hóa ra là con hoang mà Bá Tước Bavaria nuôi dưỡng ở nông thôn?"

Lee Sanghyuk nhìn người đến, đúng là Han Wangho hắn chưa gặp trong nửa tháng.

Sao lại là Han Wangho.

Không thể là Han Wangho.

"Cha đỡ đầu, hoan nghênh người trở về."

Khuôn mặt tươi cười của Han Wangho có chút tái nhợt, hắn đi tới bên cạnh Go Dongbin, tiếp nhận quyền trượng hoàng kim mà nội thị đang cầm.

"Giám mục Francois, còn không quỳ xuống hành lễ trước bệ hạ?" Nội thị lạnh lùng nói.

Tất cả mọi người trong hội trường đều nhìn về phía Lee Sanghyuk.

Hoàng đế, sao có thể là Han Wangho.

"... Giám mục François, bái kiến bệ hạ, vấn bệ hạ... an." Lee Sanghyuk quỳ một gối trước mặt cậu, nhẹ nhàng nâng tay cậu chạm vào trán, như năm đó.

"Trẫm bình an."

"Dân chúng ngoài thành trồng phong tín tử, thần tiến dâng cho bệ hạ. Nguyện bệ hạ...... An."

Han Wangho nhận lấy bó hoa nhăn nhúm kia, trầm mặc cười cười.

Go Dongbin hơi hả hê nhìn Lee Sanghyuk quỳ hai gối dưới bậc thang, đắc ý: "Giám mục đã trở về, chúng ta cũng có thể nhanh chóng sắp xếp cho bệ hạ tổ chức lễ đăng cơ." Nói xong, hắn cố ý nhấn mạnh: "Trước khi ngài rời đi, lễ phong hoàng đế cho bệ hạ quá sơ sài, lần đăng cơ này, xin hãy long trọng."

Lee Sanghyuk bình thản đáp lại: "Tuân lệnh bệ hạ."

Sau đó đứng dậy hành lễ với mọi người trên bậc thang, mang theo Ryu Minseok, cùng đỡ Lee Minhyung, cũng không quay đầu lại rời đi, từ đầu đến cuối không liếc mắt nhìn Han Wangho một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro