chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        Hành trình tới Anh kéo dài gần một tuần đã sắp kết thúc, rõ ràng không xảy ra chuyện gì song Lộc Hàm lại mơ hồ cảm thấy có điều gì đó đã thay đổi, nhưng lại không thể nói rõ cảm giác kỳ quái này được.

      Tối hôm trước, khi cậu tỉnh lại trên ghế sô pha trong phòng làm việc, phát hiện trên người mình được phủ tấm chăn nhung mỏng vốn thuộc về Ngô Thế Huân, trong lòng cậu ngoài ngạc nhiên còn dâng trào một cảm giác ấm áp thật thuần khiết. Cũng từ ngày đó trở đi, cậu cảm thấy ánh mắt Ngô Thế Huân dường như có đôi chút thay đổi, đôi khi, cậu thậm chí còn cảm thấy cái nhìn anh dành cho cậu luôn mang theo chút suy tư và thâm ý nào đó.

     Dẫu cứ nghi hoặc và suy đoán như vậy nhưng không tìm được cách giải thích hợp lý, vì thế cậu mong những thứ đó đều là ảo giác của mình thôi.

     Hạt mưa gõ lên bệ cửa sổ tạo thành một tiếng vang trong trẻo.

      Vẫn dùng bữa một mình như trước, khi người giúp việc bưng bát canh nấm nóng hổi lên, Lộc Hàm thuận miệng hỏi: "Ngô Thế Huân đã ra ngoài từ sáng sớm rồi phải không?"

      Hôm nay cậu không dậy muộn lắm nhưng vẫn không thấy anh đâu, điều này khiến cậu không khỏi nghi ngờ, có thật cậung việc trong cậung ty nhiều tới mức đường đường là Tổng giám đốc cũng không thoát nổi không, ngay cả ngày cuối cùng cũng không rảnh rỗi.

     "Thưa không, hôm nay cậu chủ không ra ngoài."

    "... Gì?" Nghe người giúp việc nói xong, cậu sửng sốt, bàn tay đang cắt miếng bít tết ngưng lại, ngẩng đầu lên hỏi với vẻ không dám chắc: "Cậu nói anh ấy giờ vẫn đang ở nhà?"

    "Vâng thưa cậu Lộc." Người giúp việc nhìn cậu như thể không hiểu câu mình nói có chỗ nào không rõ ràng mà khiến cậu phải hỏi lại như vậy.

    Buông dao nĩa xuống, Lộc Hàm đột nhiên cảm thấy nực cười. Cậu đợi ở nhà tới trưa, lại chẳng hề biết, hóa ra còn một người khác cũng đang ở đây.

    "Anh ấy ở trong phòng à?" Cậu chỉ về phía phòng ngủ.

     "Đúng vậy."

     Chỉ cách có một cánh cửa song cậu lại hoàn toàn không hay biết. Sáng nay người giúp việc có ra vào phòng ngủ của Ngô Thế Huân nhưng cậu lại cho rằng chỉ là thu xếp quét dọn thông thường, không để ý mấy.

  "Vậy anh Phán đâu?"

    "Ngài Phán ra ngoài có chút việc, có nói buổi chiều mới về được."

     Lộc Hàm gật đầu, liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, trước khi người giúp việc rời đi, cậu lại hỏi:

     "Vậy anh ấy... không ra ăn trưa à?" Vừa nói cậu vừa đưa mắt nhìn về phía phòng ngủ.

     "Cậu chủ có nói mình muốn nghỉ ngơi, đừng quấy rầy."

       Nghỉ ngơi? Mấy ngày nay cậung việc bận rộn khiến anh mệt tới mức không muốn ăn trưa sao? Lộc Hàm khẽ khép hai hàng mi, tình cảnh tỉnh lại sau cơn say ngày hôm trước lại hiện lên trong đầu, cậu do dự một chút, cuối cùng hít sâu một hơi, đứng dậy.

    Quan tâm tới anh ta một chút, coi như báo đáp lại hành động của anh ta hôm ấy. Cậu tự nói trong lòng.

     Khi Lộc Hàm bước vào phòng, thấy Ngô Thế Huân vẫn nằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền. Cậu không dám chắc liệu có phải anh còn đang ngủ hay không, đành nhẹ nhàng bước tới. Ngay lúc cậu cúi người xuống định cất tiếng hỏi, lại đột nhiên phát hiện một cặp mắt đen nhánh đang nhìn mình.

      Cậu giật mình, lui lại phía sau một bước theo phản xạ rồi mới hắng giọng hỏi: "Anh tỉnh rồi?"Nói xong, cậu mím môi với vẻ thiếu tự nhiên. Mặt đối mặt ở khoảng cách gần như vậy, tuy chỉ trong vài giây ngắn ngủi nhưng lại khiến cậu thấy lúng túng mà không rõ vì sao.

     "Ừ, vẫn luôn tỉnh mà." Ngô Thế Huân bình thản quan sát từng động tác nhỏ nhất của cậu, gật đầu đáp.

    "Nghe nói anh không ăn trưa nên tôi vào thăm một chút." Tìm một cái ghế, tùy ý ngồi xuống, cậu cố gắng bình tĩnh lại sau hành động thất thố vừa rồi.

    "Không đói à?" Cậu nhìn anh, sắc mặt vẫn tái nhợt và mỏi mệt như trước.

     "Không đói lắm." Anh lại nhắm mắt, thật ra nếu so sánh, chỗ bị thương ở eo giờ càng đau đớn hơn trước.

     Nghe Ngô Thế Huân trả lời như vậy, Lộc Hàm nhất thời không biết nói sao, quay sang nhìn xung quanh một chút, lúc quay đầu lại mới phát hiện     Ngô Thế Huân đang nhìn mình, màu trắng tinh của chiếc gối cùng gương mặt nhợt nhạt càng khiến đôi mắt đen thẫm của anh có vẻ thâm trầm đến kỳ lạ.

    Cậu tránh né cái nhìn của anh, đứng dậy: "Vậy anh nghỉ ngơi tiếp đi, tôi ra ngoài đây." Nói xong, cậu bước ra cửa.

     "Có thể giúp tôi một chút không." Khi Lộc Hàm bước tới cạnh cánh cửa, Ngô Thế Huân lại lên tiếng, giọng nói thản nhiên khe khẽ đó khiến bước chân cậu ngừng lại.

      "Chuyện gì vậy?" Cậu quay đầu lại, lần thứ hai đối diện với ánh mắt của anh.

       Nhìn bóng người qua lại phòng ngủ và phòng tắm, Ngô Thế Huân nhớ lại cảnh tượng vừa rồi khi mình gọi Lộc Hàm, một suy nghĩ thoáng hiện như ánh chớp. Lần trước, khi bệnh tình tái phát trên xe, mặc dù sau đó Xán Liệt dùng thái độ rất ám muội kể lại, nhưng dẫu sao lúc đó anh đã gần như chìm vào trạng thái hôn mê, cảm giác và ý thức đều không rõ ràng, Xán Liệt có tả vẻ quan tâm và lo lắng của Lộc Hàm rõ tới mức nào anh cũng không mấy cảm giác, điều duy nhất còn nhớ chỉ là cách xưng hô thân mật mà cậu bật thốt lên trong tình huống nguy cấp.

        Mà hôm nay, cậu chủ động bước vào, cho dù không chịu nói rõ nhưng anh gần như khẳng định được đây là cách cậu quan tâm tới anh. Có lẽ đã lâu rồi không cảm nhận được tâm ý của cậu nên khi cậu định đi, anh lại có cảm giác mất mát khó tả. Vì vậy, cho dù lúc thường không muốn lộ vẻ yếu đuối bất lực của mình trước mắt người khác nhưng hôm nay anh lại dùng lý do này để giữ chân cậu lại.

   "Tôi nên làm gì đây?" Bưng nước nóng tới, vắt chiếc khăn khô lên lưng ghế, Lộc Hàm hỏi.

     "Đỡ tôi một chút." Liếc nhìn cậu, Ngô Thế Huân cố sức chống người ngồi dậy.

   Cảm giác đau đớn từ chỗ vết thương bị đạn bắn vẫn chậm rãi lan ra toàn bộ vùng lưng, đây cũng là lý do anh hay phải nằm trên giường nghỉ ngơi, bây giờ ngay cả sức lực để xoay người anh cũng không còn.

    Cẩn thận đỡ lưng, từ từ giúp Ngô Thế Huân trở mình, sau khi giúp anh nằm sấp trên giường, Lộc Hàm mới kéo chăn lên đắp cho anh.

      "Trong ngăn kéo đầu giường có tinh dầu, sau khi chườm nóng cứ xoa thẳng lên da là được." Động tác vừa rồi dù đã nhờ Lộc Hàm giúp đỡ nhưng vẫn khiến anh phải thở một cách khó nhọc.

      Theo lời Ngô Thế Huân, Lộc Hàm tìm ra chai tinh dầu, thấm ướt tấm khăn. Nhìn anh nằm sấp trên giường, cậu thật sự không ngờ lại có lúc anh mở miệng nhờ cậu "giúp", càng không ngờ việc cần "giúp" này lại là nhờ cậu mát-xa cho anh. Từ khi cậu trở về, gặp lại Ngô Thế Huân, đã lâu như vậy rồi nhưng trước giờ anh luôn từ chối sự giúp đỡ từ người khác, sự kiêu ngạo và tự tôn của anh vẫn luôn bộc lộ, ngấm ngầm song lại vô cùng mãnh liệt. Song hôm nay, không ngờ anh lại nhờ cậu giúp, trong lòng cậu ngoài sự ngạc nhiên còn dấy lên chút vui mừng.

     Điều này chứng minh địa vị của cậu trong anh không như những người khác? Hay là vì cậu đã lại bước tới gần tim anh một bước, có thể chắc chắn hơn về khả năng thành cậung của kế hoạch lúc trước rồi?

     Thế nhưng cảm giác vui mừng vừa dâng lên, chưa kịp xác định là vì sao thì đã bị đánh tan bởi cảnh tượng mà cậu thấy sau đó.

     Chiếc áo ngủ bị kéo cao lên trên lưng, vết sẹo ngang lưng khiến Lộc Hàm không tự chủ được ngây ngẩn một lúc lâu, cảnh tượng trước trước mắt thật quá kinh khủng.

     Quên hẳn tấm khăn lông ấm áp trong tay, cậu từ từ vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa lên lưng anh, cậu nhìn vết sẹo do đạn bắn, cũng thấy cánh tay mình đang run rẩy.

     Lúc trước, chính vì viên đạn bắn vào đây nên mới khiến Ngô Thế Huân sau này không thể nào đứng lên được. Cánh tay cậu dừng lại, xoa lên vết sẹo sẽ vĩnh viễn không biến mất, cậu thấy Ngô Thế Huân nhắm mắt lại, có vẻ cũng không nhận ra động tác của cậu, trong lòng lại dâng lên cảm giác chua xót đau khổ. Viên đạn bắn trúng xương cột sống, rốt cuộc đau đớn tới mức nào? Khi cậu rơi xuống vách núi, chắc hẳn anh đang phải chịu nỗi đau như vậy, khi cậu mất đi trí nhớ, anh cũng mất đi cảm giác từ eo trở xuống; mà khi cậu khôi phục lại mọi ký ức, anh lại vĩnh viễn không thể đi lại được.

    Cậu và anh, số phận hai người đã đổi thay từ lúc nào chẳng hay.

      Chiếc khăn mặt nắm chặt trong tay dần lạnh đi, cũng kéo cậu ra khỏi những buồn thương. Tự ép mình rút tay về, cậu lại thấm ướt chiếc khăn lông, nhẹ nhàng lau lên lưng anh.

    Toàn bộ thời gian sau đó, mặc dù vẫn cẩn thận thực hiện từng bước một, lau bằng khăn ấm, xoa dầu, mát-xa, nhưng trái tim cậu chẳng thể bình tĩnh trở lại. Ngay chính cậu cũng không ngờ đến, chỉ một vết sẹo thôi lại gây ra dao động lớn tới vậy. Còn Ngô Thế Huân, anh vẫn luôn nhắm mắt lại, mồ hôi không ngừng rịn trên trán trong suốt quá trình mát-xa.

      Mùi tinh dầu thoang thoảng trong bầu không khí tĩnh lặng, chỉ còn tiếng hít thở nhè nhẹ của hai con người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro