chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sóng biển ào ào đánh vào vách đá. Lộc Hàm bị trói chặt hai tay hai chân, chật vật ngã ngồi trên đỉnh núi, mái tóc tung theo gió, loà xoà nơi hai gò má, nhưng cậu vẫn có thể thấy rõ con người điển trai quen thuộc đang bước từng bước lại gần kia.

"Huân!" Bạch Hiền ở bên cạnh gọi to, nếu không phải đang bị giữ chặt, hẳn đã lao ngay về phía trước.

Ngô Thế Huân dừng lại cách đó không xa, ánh mắt anh lướt qua phía tiếng gọi, rồi nhanh chóng quay về, bình tĩnh đánh giá gã đàn ông đang đứng giữa hai cậu gái.

Khuôn mặt có chút quen thuộc, nhưng anh nhất thời không thể nhớ nổi mình với gã trung niên có vẻ khốn quẫn này từng có khúc mắc gì.

"Tôi đã đến rồi. Thả hai người họ ra đi." Giọng nói không cao, nhưng lại ẩn chứa sự uy nghiêm không thể coi thường.

 "Được thôi!" Gã trung niên miệng thì đáp ứng, nhưng cánh tay đang túm lấy hai cậu con trai lại không hề thả lỏng ra chút nào.

"Loại người thông minh như mày đương nhiên sẽ không làm những việc mình không nắm chắc. Tao biết chắc chắn hôm nay mày sẽ mang theo cảnh sát tới cùng, chỉ là chúng nó nấp ở chỗ tao không thấy được thôi."

  Mặc dù trong lòng Ngô Thế Huân căng thẳng, khuôn mặt anh vẫn giữ vẻ bình thản. Đúng vậy, hiện tại lực lượng cảnh sát đã "giăng lưới" vây kín xung quanh bọn họ. Vụ việc có liên quan đến sự an toàn của Lộc Hàm và Bạch Hiền, anh không thể làm bừa được.

"Nhưng không sao hết, chúng nó có đến đây cũng chả dọa được tao! Hôm nay tao đứng ở đây là đã không tính đến chuyện còn sống trở về rồi!"

  "Rốt cuộc thì anh muốn gì?" Nhìn kẻ đã gần như mất hết lý trí trước mắt, sự lo lắng của Ngô Thế Huân càng tăng lên.

Ánh nhìn thoáng qua Lộc Hàm, từ đầu tới giờ cậu vẫn ngồi đó, im lặng đến lạ kỳ. Mái tóc rối tung che khuất gương mặt cậu, khiến anh không thể thấy rõ biểu cảm. Nhìn thấy sợi dây thừng trói chặt ở cổ chân cậu, ánh mắt anh bỗng trở nên lạnh lùng hơn hẳn.

"Tao chẳng muốn gì cả. Chỉ đơn giản là muốn mày cũng nếm thử mùi vị tan cửa nát nhà thôi!"

  "...... Chúng ta biết nhau?" Ngô Thế Huân hơi nheo lại mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gã đàn ông đằng trước, cố nhớ ra chút gì đó.

"Không! Không biết! Nhưng, chính bởi vì mày, công ty của tao mới phá sản! Bởi vì Ngô thị quá lớn mạnh, nên hạng tép riu như tao mới bị chèn ép không ngóc đầu lên nổi! Vợ tao mới bỏ trốn cùng thằng khác! Con gái tao vì đi tìm mẹ nó mà bị xe đâm chết trên đường! Tao bây giờ ngay cả cái gọi là "nhà" cũng không có!.... Tất cả, tất cả những việc này đều là vì mày!" Trong lúc lên án Ngô Thế Huân một cách kịch liệt, tên bắt cóc lôi hai cậu con trai lui lại phía sau mấy bước.

"Khoan đã!" Ngô Thế Huân hét lên ngăn cản rồi lặng lẽ tiến lên trước một cách thật tự nhiên,"Cho dù tất cả những gì xảy ra đều do tôi, như vậy chuyện đó cũng không quan hệ gì đến hai người bọn họ. Anh thả bọn họ ra trước đã... "

          "Có! Ai bảo không quan hệ! Một đứa là bạn trai của mày, một đứa là em trai mày." Gã ngừng lại, liếc mắt nhìn Bạch Hiền đầy ẩn ý, "Hay là, cũng không chỉ đơn giản là "em trai" mà thôi, hai đứa chúng mày trước kia còn là vị hôn phu – hôn thê cơ mà! Tao nghĩ nếu cả hai đứa đều chết, mày cũng sẽ cảm nhận được nỗi thống khổ của tao!"

"Thả họ ra đi! Anh có thể tuỳ ý xử trí tôi!" Ngô Thế Huân không nhịn được bước lên trước một bước, lời nói điên cuồng của gã đàn ông khiến anh khiếp sợ.

Gã đàn ông quay đầu đi, ra vẻ suy ngẫm trong chốc lát, rồi cười đầy ác ý, "Thả hai đứa này sao, cũng được thôi! Thế này đi, hai phát súng, đổi hai mạng, thế nào?" Gã nói xong, tạm buông ra Lộc Hàm, rút một khẩu súng giấu trong áo ra.

"Không được!" Lộc Hàm vốn im lặng không nói gì, khi nhìn thấy tên đàn ông có súng vội hoảng sợ kêu to. Cậu liều mạng lắc đầu với Ngô Thế Huân, đáng tiếc, anh như không hề biết đến, vẫn kiên định nhìn thẳng về phía trước.

"Huân! Không cần!" Bạch Hiền khóc nức nở la lên.

"Sao nào, Ngô Thế Huân? Tao thấy chuyện này quá công bằng!"

  "Làm sao biết anh nói giữ lời hay không?" Ngô Thế Huân vừa bình tĩnh trả lời, vừa lén đưa tay ra sau lưng, ra hiệu cho những cảnh sát đang nấp một bên chuẩn bị hành động, ý bảo họ không cần manh động.

  "Việc này à...... Không sao! Tao có thể thả trước một đứa làm cam đoan, thế nào?" Kẻ kia cười thật giả tạo và nói.

Ngô Thế Huân lần lượt nhìn về phía Lộc Hàm và Bạch Hiền, sau đó trầm giọng trả lời: "Được."

 "Vậy, mày chọn đứa nào đây?"

 "Bạch Hiền."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro