chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Ngô Thế Huân lúc này đang nói chuyện điện thoại trong phòng khách, ngoài phòng tuyết rơi mỗi lúc một nhiều hơn, đứng trước bệ bếp, Lộc Hàm hâm nóng sữa mà lòng không yên.

    Cuối cùng cậu lại thực sự tiếp thu lời đề nghị của Nghệ Hưng, đưa Ngô Thế Huân về chung cư với mình —— Hóa ra, cho dù thế nào, rốt cuộc cậu vẫn không thể dứt khoát tuyệt tình, bỏ mặc không quan tâm đến anh.

"Cho anh." Chờ Ngô Thế Huân nói chuyện với Bạch Hiền xong, cậu mới đi từ trong nhà bếp ra, đưa chiếc cốc trong tay cho anh.

      Ngô Thế Huân nhìn căn hộ chung cư cho một người chỉ gồm một phòng ngủ và một phòng khách —— sàn nhà lát gỗ, ngoại trừ một cái tủ thấp, một bàn ăn, tivi và bộ ghế sô-pha màu vàng mơ, trong phòng không còn bất cứ một món đồ gia dụng hay bài trí nào khác.

"      Ở một mình nên cũng không cần cầu kỳ quá." Ngồi xuống ghế sô pha, Lộc Hàm kéo một chiếc gối ôm qua, vỗ vỗ.

     Uống sữa xong, nắm chiếc cốc thủy tinh ấm áp, Ngô Thế Huân ngắm nhìn dáng vẻ an nhàn, thoải mái lúc ở nhà của Lộc Hàm, khóe môi hơi cong lên, an tâm hưởng thụ buổi tối bên nhau yên bình nhất kể từ khi gặp lại tới nay.

    "Ngày mai mấy giờ anh phải đến công ty?"

    "Khoảng chín giờ."

     "... Vậy anh nghỉ sớm chút đi."

     Lộc Hàm lập tức đứng dậy, đi lướt qua Ngô Thế Huân, bước vào phòng ngủ.

      Lộc Hàm đóng cửa lại, ngồi xuống giường, có phần hơi thất thần. Đã bao lâu rồi không ngồi đối diện Ngô Thế Huân vào buổi tối, thực sự thả lỏng, thoải mái trò chuyện như vậy? Nụ cười lặng lẽ ẩn hiện trên khuôn mặt Ngô Thế Huân khiến cậu như chìm vào trong ký ức nhiều năm trước, nhớ lại vô số buổi tối hai người ở bên nhau trong quá khứ.

     Lúc lấy chăn ra khỏi tủ, cậu nghĩ ngợi một chút rồi quyết định lấy chiếc dày nhất. Cậu vẫn không quên được đầu ngón tay lạnh như băng mà mình vô tình chạm phải khi đưa chiếc cốc cho Ngô Thế Huân.

      "Tối nay chắc anh phải chịu khó chút rồi." Trải chăn gối lên ghế sô pha xong, Lộc Hàm quay người lại cười nói.

    "Không sao." Ngừng chiếc xe lăn lại, Ngô Thế Huân cởi áo khoác ra.

     "Chỗ em không có áo ngủ của anh, nên..." Nhận lấy chiếc áo, giúp anh treo lên xong, lúc này Lộc Hàm mới nhớ ra, những bộ quần áo Ngô Thế Huân để lại trong phòng cậu để thay sau khi tắm rửa hồi trước đã sớm bị cậu vứt hết đi sau khi về nước.

    "Ừ, không sao." Ngô Thế Huân nhắm mắt lại, cố chịu cơn đau co giật ở lưng.

    "... Em đừng lo, cứ về phòng ngủ đi." Di chuyển xe lăn dừng lại bên ghế sô pha, Ngô Thế Huân nhìn về phía Lộc Hàm.

     "Ừm. Chúc ngủ ngon."

    "Chúc ngủ ngon."

    Tiện tay tắt công tắc đèn ở dưới sàn, Ngô Thế Huân chuyển mình lên ghế sô pha trong bóng tối. Khuôn mặt hướng về phía cánh cửa phòng ngủ đang khép chặt, lặng lẽ nhắm mắt lại.

      Ngô Thế Huân đã chẳng còn nhớ nổi từ bao giờ mình bỏ thói quen đi nghỉ trước nửa đêm, nên khi tỉnh lại từ giấc ngủ không sâu lắm, anh lại cảm thấy nó thật dài.

    Lật tay dò thử xuống phần dưới eo, mặc dù không còn tri giác nhưng đã không lạnh lẽo cứng ngắc như đêm qua. Chỉ có điều cảm giác đau đớn quen thuộc từ trước ngực truyền tới khiến anh không nhịn được, khẽ nhíu mày. Dạo gần đây, cứ đến sáng cơn đau lại tái phát một lần, thời gian phát tác mỗi lúc một lâu hơn. Lấy tay đè trước ngực, Ngô Thế Huân liếc mắt nhìn chiếc áo khoác được Lộc Hàm treo trên giá —— thuốc của anh đang nằm trong túi áo.

     "Anh cũng tỉnh rồi à?" Bên cạnh vang lên tiếng mở cửa, tiếp đó là một giọng nói nhẹ nhàng cất lên.

    Quay đầu lại, Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm đang tựa người vào cạnh cửa, nói. "Em dậy sớm vậy."

     "Em quen rồi." Lộc Hàm đi qua phòng khách, vừa kéo mở tấm rèm cửa sổ nhìn ra ban công, vừa hỏi. "Tối qua anh ngủ có ngon không?"

    "Cũng được." Âm thầm rút cánh tay đang đè lên ngực lại, Ngô Thế Huân chống người từ từ ngồi dậy.

   Qua một đêm, cuối cùng thì tuyết cũng ngừng rơi, những tia nắng xuyên qua lớp kính cửa sổ khiến cả căn phòng như bừng sáng hẳn lên.

    "Em đi làm bữa sáng đây."

"Ừ."

     Lấy trứng gà trong tủ lạnh ra, trong lúc chờ dầu ăn trong chảo nóng lên, Lộc Hàm mệt mỏi xoa xoa thái dương.

   Thực ra không phải hôm nay cậu dậy sớm, mà là gần như cả đêm không ngủ. Nghĩ tới Ngô Thế Huân nằm trong phòng khách, cách mình chỉ một cánh cửa, không khỏi nhớ đến vòng tay ấm áp vẫn thường ôm lấy giúp cậu vượt qua từng mùa đông lạnh giá ngày trước, trằn trọc suốt đêm, mãi tới gần sáng cậu mới chợp mắt được một chút.

     Đập trứng vào thành chảo, cậu lắc đầu cười tự giễu —— ký ức cuối cùng vẫn chỉ là ký ức thôi.

    Ngón tay hơi dùng lực, lòng đỏ trứng lẫn vào lòng trắng, rơi vào trong chảo, vang lên tiếng dầu sôi nổ lốp bốp.

      Vừa chuyển mình qua chiếc xe lăn, đã nghe thấy tiếng đồ vật bằng kim loại rơi loảng xoảng trong bếp, lẫn trong những tiếng ồn đó còn loáng thoáng có tiếng hít mạnh. Ngô Thế Huân nhanh chóng vào bếp, thấy Lộc Hàm đang nắm mu bàn tay phải, nhíu mày thổi thổi, chiếc xẻng tráng trứng rơi một bên.

   "Làm sao vậy?" Anh di chuyển chiếc xe lăn lại gần.

       "Chỉ bị bỏng chút thôi." Lộc Hàm giơ tay tắt cậung tắc bếp điện từ, lộ ra bàn tay còn  lại ửng đỏ vì bị dầu nóng bắn phải.

     Ngô Thế Huân nhanh chóng cầm lấy tay cậu, sau khi cẩn thận quan sát mới ngẩng đầu lên hỏi."Trong nhà có thuốc mỡ không?"

     "... Có." Giật mình nhìn Ngô Thế Huân một cái, cuối cùng Lộc Hàm lặng lẽ rút tay lại. "Để em đi tìm." Nói xong, cậu đi lướt qua bên người Ngô Thế Huân, nhanh chóng rời khỏi phòng bếp.

     Ngô Thế Huân thu tay lại, lắng nghe tiếng bước chân xa dần, đôi mắt anh cụp xuống, đỡ lấy đôi chân vừa nãy còn chưa kịp để lên bàn đạp, ngồi lặng yên trên xe, gương mặt thoáng hiện vẻ cậu độc.

...

   Tựa người vào ban côung cho tới lúc chiếc xe hơi màu đen dần dần biến mất khỏi tầm mắt, lúc này Lộc Hàm mới quay người vào phòng thu dọn bàn ăn.

    Đôi tay ấy tuy hơi lạnh nhưng vẫn có khả năng làm cho cậu cảm thấy yên tâm hệt như hồi trước. Chỉ có điều, hiện giờ cậu không cần, cũng không thể muốn.

      Chẳng qua chỉ là tiếp xúc với một phần da thịt nhưng cậu gần như lại chìm đắm trong cảm giác quen thuộc ấy, tình thế lúc đó, thực khiến cho người ta cảm thấy hoang mang.

    "Nghe nói tối hôm trước cậu ở cùng với Lộc Hàm?" Sau khi xuống máy bay, về thẳng công ty, việc đầu tiên mà Phán Xán Liệt làm là đẩy cánh cửa phòng của Tống giám đốc.

   "Việc thương lượng ký hợp đồng thế nào rồi?" Ngẩng đầu nhìn người vừa tới, Ngô Thế Huân lại cúi đầu tiếp tục phê duyệt văn kiện.

   Phán Xán Liệt cởi bỏ áo vest, thoải mái ngồi xuống. "Đối phương tỏ ý, có thể hợp tác với Vân thị là một cơ hội quan trọng của bọn họ, vì thế, tại phương diện tổng giá thành, bọn họ đồng ý nhượng bộ thêm 5%, và mong là sau này sẽ có nhiều cơ hội hợp tác với chúng ta."

    "Danh tiếng của Ngô thị tất nhiên quan trọng, nhưng việc cậu đích thân tới thương lượng đã tạo hiệu quả tốt hơn hẳn." Đặt bút xuống, Ngô Thế Huân tựa lưng vào ghế, giọng điệu thoải mái. "Hiện giờ ở bên ngoài, Phó Tổng giám đốc là cậu đã trở thành người đại diện cho Ngô thị, còn chuyện nội bộ trong công ty, ngày thường cậu cũng xử lý nhiều hơn tớ. Thế này cũng bớt đi nhiều phiền phức có thể xuất hiện mai sau."

    "Phiền phức? Mai sau?" Phán Xán Liệt nghi hoặc ngồi thẳng dậy, nhìn người ngồi sau chiếc bàn làm việc rộng lớn. "Cậu đang ám chỉ điều gì?... Để tớ nói cho rõ! Tớ làm Phó Tổng giám đốc thế này đã đủ mệt, nếu cậu tính quẳng toàn bộ trách nhiệm lên đầu tớ để bản thân được an nhàn thoải mái, thì xin khuyên thật là cậu nên bỏ quách cái ý định đó đi cho rồi."

   "Ngô thị cũng có phần của Tiểu Bạch, cậu có quyền xử lý giúp con bé mà." Ngô Thế Huân nhìn cậu bạn tốt đang lộ vẻ cảnh giác, cười nhạt nói.

"... Nghe tớ nói đã! Không phải cậu tính làm thế thật đấy chứ?" Phán Xán Liệt nhíu mày với vẻ thật hiếm thấy. Theo sự hiểu biết của anh đối với Ngô Thế Huân, những chủ đề chẳng ra đâu vào đâu, hay những lời vô nghĩa, cậu ta cực hiếm khi đề cập tới khi thảo luận với mình.

    "Chuyện sau này giờ sao nói chính xác được. Vì vậy cũng không phải là không có khả năng." Khẽ nhắm hai mắt lại, giọng điệu Ngô Thế Huân mang theo vẻ thờ ơ hiếm gặp.

    "... Được rồi! Nhưng sao tớ cảm thấy chuyện này càng nói càng thật?" Đứng dậy, Phán Xán Liệt cầm áo khoác lên. "Tớ về trước làm việc đây, sếp tổng." Nói xong, anh vẫy tay, rời phòng làm việc.

      Theo tiếng cửa khép nhẹ, Ngô Thế Huân mở mắt, trong con ngươi đen nhánh là một khoảng trầm tĩnh sâu thẳm.

      Anh bắt đầu chính thức tiếp nhận Ngô thị từ năm hai mươi tư tuổi, sáu năm, cậung ty dưới sự dìu dắt của anh không ngừng tích lũy số tài sản và danh tiếng khổng lồ. Phải chủ động buông bỏ Ngô thị, đây là chuyện anh chưa từng nghĩ tới. Chỉ có điều, từ sau khi vụ bắt cóc đó xảy ra, anh đã hiểu rõ, rất nhiều lúc, chuyện ngoài ý muốn là khó mà tránh khỏi. Nếu có một ngày, khi có một số nhân tố khiến anh không thể không buông tay, anh nhất định phải tìm được người có thể tiếp quản thành cậung tất cả sự vụ trong cậung ty trước khi cái ngày đó xảy đến —— mà Phán Xán Liệt, chính là lựa chọn thích hợp nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro