chương 29 - end

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Lộc Hàm vừa về đến nhà thì nhận được tin nhắn của luật sư.

      Ba ngày sau Lộc Hàm gặp luật sư riêng của Ngô Thế Huân tại phòng luật sư theo lịch hẹn.

"Cậu Lộc, ở đây có một số thoả thuận và giấy tờ cần cậu ký tên."

     Thoả thuận? Tim đập loạn nhịp trong phút chốc, Lộc Hàm nhận lấy thứ luật sư vừa đưa tới.

      "Đầu tiên là cái này, anh Ngô đã kí rồi, cậu xem thử, nếu như đồng ý, cũng kí tên phía dưới." Luật sư giải thích rõ.

    Khi mấy chữ đậm "Thoả thuận ly hôn" bất ngờ lọt vào mắt, cho dù trong lòng đã ngầm đoán được, nhưng cậu vẫn không khỏi giật mình.

       Không ngờ, Ngô Thế Huân còn hành động nhanh hơn cậu! Khẽ hừ một tiếng trong lòng, Lộc Hàm phát hiện mình chẳng còn lòng dạ nào để xem kỹ nội dung được ghi ở đó theo lời luật sư, mọi sự chú ý của cậu đều đổ dồn vào chữ ký trông rất tự nhiên ở cuối văn bản.

     "Không phải anh nói là còn có mấy giấy tờ gì khác sao?" Đẩy hợp đồng sang bên cạnh, cậu ngẩng đầu hỏi.

      Luật sư gật đầu, nhìn một xấp giấy tờ trước mặt, nói: "Tổng cộng có ba bản. Trong đó, anh Ngô chuyển nhượng 20 phần trăm cổ phần của công ty Vân thị đứng tên mình sang cho cậu, đồng thời, còn có một chiếc xe thể thao, và một căn biệt thự nằm ở vùng ngoại ô nước Anh của anh ấy, đều thuộc về cậu." Nói xong, anh ta chuyển giấy tờ cho Lộc Hàm.

    Lộc Hàm cau mày, sau khi nghe hết lời luật sư đã nói, cậu liếc nhìn xấp giấy tờ được chuyển đến trước mặt mình, khó tránh được tò mò hỏi: "Làm vậy là có ý gì? Bồi thường sau khi ly hôn sao?" Cậu cũng chỉ nghĩ ra được cách giải thích này.

        Đưa tay cầm tách cà phê để bên cạnh lên, cậu cười nhạt: "Tôi không cần, cũng không chấp nhận. Mặc dù anh ấy là người ký tên trong đơn ly hôn trước, nhưng tôi vốn không có ý phản đối nên cũng không cần anh ấy phải bồi thường."

      "Tôi nghĩ là cậu Lộc đây có chút hiểu nhầm." Luật sư đưa tay đẩy gọng kính, "Đây vốn là di chúc của anh Ngô, chỉ có điều mấy hôm trước đã..."

   "Cạch!"

     Chiếc tách để trên đĩa sứ rung mạnh, chất lỏng màu nâu nhạt sánh ra, làm cắt ngang lời luật sư đang nói.

     Bàn tay đặt lên bàn của Lộc Hàm nắm chặt, cậu nhíu mi, trong giọng nói chứa đựng nỗi lo sợ không thể tin nổi: "Anh vừa mới nói cái gì?... Di chúc là sao?" Cơn hoảng loạn trào lên từ đáy lòng mãnh liệt chưa từng thấy, cậu ngơ ngác nhìn luật sư, trong óc trống rỗng.

     "Anh Ngô đã lập di chúc từ hai tháng trước. Nhưng sau đó anh ấy yêu cầu, nếu cậu về nước mà di chúc chưa có hiệu lực, vậy anh ấy sẽ thay đổi nội dung, mà phần tài sản này cũng được sửa thành tài sản tặng bình thường, không chịu giới hạn ngày có hiệu lực của di chúc. Vì thế, bây giờ cậu chỉ cần ký tên, giải quyết mọi thủ tục có liên quan thì những giấy tờ này sẽ có hiệu lực ngay lập tức."

      Lộc Hàm ngỡ ngàng nhìn theo cử động môi của luật sư, cố gắng nắm bắt được trọng điểm trong lời anh ta nói, nhưng đầu óc bị hai chữ nhạy cảm kia làm ảnh hưởng khiến cậu chẳng thể nào bình tĩnh suy nghĩ được.

     Rất lâu sau, cậu mới chậm rãi mở miệng, hỏi: "Anh ấy lập di chúc từ hai tháng trước?"

     "Phải."

      Cậu ngừng lại để suy nghĩ một chút, hình như lúc nãy luật sư có nói di chúc chưa có hiệu lực, rồi hỏi một cách dè dặt: "... Di chúc chưa có hiệu lực, tức là anh ấy... không sao cả, đúng không?"

     "Không sai."

     "Vậy anh ấy... bây giờ thế nào?"

      "Câu hỏi này, cậu Lộc nên hỏi người nhà của anh Ngô..."

Luật sư còn chưa nói xong, Lộc Hàm đã đứng lên, "Xin lỗi, tôi có việc gấp, chúng ta hẹn lại hôm khác." Không đợi trả lời, cậu lao thẳng ra ngoài.

     Lộc Hàm vội vàng rời khỏi văn phòng luật sư, mặc dù đã xác định được Ngô Thế Huân không sao, nhưng cậu vẫn cảm thấy choáng váng.

     Tại sao lại lập di chúc?

       Đi giữa trời nắng nóng, nhưng cậu lại cảm thấy lạnh run, chưa bao giờ cảm giác giác sợ hãi trong cậu lại trỗi dậy mạnh mẽ như lúc này.

     Lộc Hàm không nghĩ đến vừa mới bước vào cửa bệnh viện, đã chạm mặt Phán Xán Liệt.

      "Ngô Thế Huân... anh ấy thế nào rồi?" Những thông tin thu được từ chỗ người giúp việc không đủ để cậu hiểu hết tình hình cụ thể.

     "Cậu quan tâm sao?"

     Đối mặt với ánh mắt phức tạp, lạnh lùng kia, cậu ngẩng đầu, lòng như chùng xuống.

     Đi vào phòng chăm sóc đặc biệt, Lộc Hàm vô thức bước nhẹ, nhưng khi nhìn thấy người đang nằm ngủ yên trên giường bệnh, cậu liền đứng chôn chân tại chỗ, cách một khoảng, ngay cả hô hấp cũng không khỏi khẽ hơn.

        Đầu giường hơi nâng lên một góc, Ngô Thế Huân nằm dựa trên giường bệnh trắng như tuyết, trên mu bàn tay thon gầy cắm ống tiêm truyền nước biển, ống dẫn nhô ra dưới chăn nối với một chiếc máy, chấm sáng màu xanh nhảy lên trên màn hình, trong cả phòng bệnh ngoại trừ tiếng tít tít theo quy luật, yên tĩnh đến mức khiến Lộc Hàm cảm thấy sợ.

      Cậu từng bước tiến lại gần, đi thẳng đến đầu giường, nhìn khuôn mặt trắng nhợt không còn giọt máu đó, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, cầm lấy tay anh.

   Giờ phút này, cậu thấy rất may vì nhà họ Ngô có bối cảnh hùng hậu, trong bệnh viện thuộc về Ngô thị, cậu có thể bước vào nơi này, tới gần anh.

     Bàn tay thon dài mà cậu đang nắm lấy dường như chẳng có chút sức sống nào cả. Cậu tựa vào cạnh giường, lặng lẽ đợi thời khắc tỉnh táo hiếm có mỗi ngày của anh.

     Trong thời khắc yên tĩnh này, lời nói của Phán Xán Liệt lúc trước một lần nữa vang vọng bên tai cậu.

—— "Cậu còn quan tâm tới cậu ấy sao?"

—— "Việc cậu giả vờ mình bị mất trí nhớ, cậu ấy đã biết từ lâu lắm rồi."

—— "Cậu nghĩ vì sao lần trước cậu ấy lại phát bệnh tới mức phải nhập viện? Cái gọi là kế hoạch và mục đích của cậu, cậu ấy đều biết hết."

—— "Biết rõ cậu muốn trả thù, nhưng vẫn kiên trì muốn kết hôn với cậu, chẳng lẽ cậu không nghĩ ra đó là vì sao?"

—— "Hai tháng trước cậu ấy hôn mê trong phòng làm việc, đưa tới bệnh viện, thiếu chút nữa không cứu được! Việc đầu tiên cậu ấy làm sau khi tỉnh lại, chính là tìm luật sư ký thỏa thuận ly hôn và lập di chúc. Đương nhiên bọn tôi lo lắng muốn chết, mà cậu lại biến mất không thấy tăm hơi."

—— "Sau đó cậu ấy lại hôn mê thêm ba lần nữa, mặc dù lần nào cũng có thể coi là may mắn thoát chết, nhưng bác sĩ nói chứng suy tim của cậu ấy đã đến mức độ nghiêm trọng nhất, bây giờ ngay cả nằm xuống cũng không thể!... Phải rồi, chắc cậu vẫn chưa biết, lúc cậu ấy kết hôn với cậu, cũng đã suy tim cấp độ 2, nhưng lại nhất quyết ngăn không để bọn tôi nói cho cậu."

—— "Còn nữa, năm đó cậu ấy lựa chọn Vân Hân, bởi vì lúc đó Vân Hân đang mang thai."

...

     "Vì sao anh không cho em biết?" Lộc Hàm cúi người bên giường, thì thào nói.

    Bạch Hiền  mang thai... Nếu cậu sớm biết, có lẽ cũng sẽ không đi đến ngày hôm nay. Cúi đầu, nhẹ nhàng xoa mu bàn tay Ngô Thế Huân, Lộc Hàm âm thầm thở dài.

     "Vì sao anh có nhiều chuyện như vậy, lại chẳng bao giờ chịu nói ra?" Đối mặt với Ngô Thế Huân như thế, cậu không biết nên giận dữ hay bất lực.

       Dường như có tiếng nói quen thuộc rất khẽ truyền vào tai, Ngô Thế Huân từ từ mở mắt ra.

      Nhìn cánh tay mình bị người nắm lấy, anh cố hết sức giật giật ngón tay, khiến cho người bên giường chú ý.

      Vội vàng ngước mặt lên, đối diện cặp mắt sâu đen kia, Lộc Hàm khẽ nói: "... Anh tỉnh rồi?"

       Ngô Thế Huân mệt mỏi nhắm mắt lại một lát xem như là trả lời. Rồi anh chăm chú nhìn khuôn mặt ngay trước mắt, cảm xúc phức tạp ánh lên sau hàng mi.

     Lộc Hàm hơi mở to hai mắt, trong vô thức rướn người về phía trước, không hiểu lúc này Ngô Thế Huân đang nghĩ gì, mà cậu cũng chỉ yên lặng chờ.

    Đôi môi nhợt nhạt hơi mấp máy, thật lâu sau, dường như tích góp được đủ sức, Ngô Thế Huân mới mở miệng, giọng nói khàn khàn, yếu ớt: "...Em đã về."

    "Vâng." Lộc Hàm gật gật đầu, vì những lời này của anh, mắt cậu bỗng thấy cay cay.

     Không nhịn được sáp lại gần anh, cậu hỏi: "Anh..."

      Cậu muốn hỏi anh, cảm thấy thế nào; cậu muốn nói, nếu như không có sức thì không nên nói chuyện nhiều, bởi cậu thấy được sự mệt mỏi và yếu ớt hiện rõ trên khuôn mặt của anh.

   Thế nhưng, cậu còn chưa nói hết, Ngô Thế Huân đã nhắm chặt hai mắt bắt đầu thở dốc, sắc môi nhanh chóng từ màu trắng chuyển thành màu tím sậm, cùng lúc đó, chiếc máy bên giường kêu lên chói tai.

       Lộc Hàm lập tức đứng lên, lại phát hiện việc duy nhất mình có thể làm chỉ là bấm chuông gọi người.

    Nhìn bác sĩ và y tá nối đuôi nhau tràn vào, cậu vẫn đứng bên giường.

     "Mời cậu nhường chỗ, đừng làm vướng chúng tôi cấp cứu."

       Nghe được lời của y tá, Lộc Hàm muốn rời đi, lúc này mới phát hiện, tay của mình đang bị Ngô Thế Huân nắm chặt.

    Cánh tay lúc trước còn không có sức lực giờ đây lại gắng sức nắm bàn tay cậu, siết mạnh đến mức cậu cảm thấy đau. Thế nhưng, điều khiến Lộc Hàm cảm thấy giật mình chính là, trước khi y tá bảo cậu tránh ra, dường như cậu không hề cảm thấy đau đớn nơi tay.

      Đặt tay còn lại phủ lên bàn tay vì cố dùng sức mà đốt ngón tay trở nên trắng bệch, cậu yên lặng ngồi xuống sàn, phía trên, các bác sĩ và y tá đang nhanh chóng cấp cứu.

     Cảm giác nhức nhối từ bàn tay truyền tới, cậu hiểu được sự đau đớn mà Ngô Thế Huân đang phải chịu đựng khổ sở đến nhường nào. Chiếc giường rung lên, bên tai vang lên tiếng thở dốc cùng tiếng kêu của máy móc, cậu cố gắng nhìn xuyên qua khe hở giữa bác sĩ và y tá, bắt gặp khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu của anh.

     Hiện giờ, cuối cùng cậu cũng hiểu, suốt hai tháng qua, Phán Xán Liệt và Bạch Hiền đã phải trải qua biết bao nhiêu lo sợ.

       Đến khi mọi thứ đã trở về với sự yên tĩnh vốn có của nó, Lộc Hàm vẫn ngồi dưới sàn đất, khi xòe tay ra, mồ hôi tụ trong lòng bàn tay ở dưới ánh đèn dường như đang phát sáng.

      Tay Ngô Thế Huân nới lỏng ra rồi không còn chút sức lực rơi xuống giường bệnh, mà ở mu bàn tay cậu, còn có vết ngón tay hằn rất sâu.

        Nhìn gương mặt đã ngủ yên, Lộc Hàm không biết còn phải chờ bao lâu mới đợi được đến lúc anh tỉnh lại lần nữa. Mà trong khoảng thời gian này, cậu bắt đầu chìm vào những câu tự hỏi nặng nề..

      Quyết định bay về từ Mỹ, không có liên quan đến oán hận quá khứ. Còn có thể tha thứ cho sự lựa chọn của Ngô Thế Huân năm đó hay không, điều này trước khi quay lại cậu cũng chưa từng suy nghĩ. Bây giờ mặc dù đã biết nhiều chuyện trước đây chưa biết từ Phán Xán Liệt, nhưng cậu vẫn cần Ngô Thế Huân tự mình cho cậu một lời giải thích.

     Quay đầu lại nhìn thoáng qua người còn đang say ngủ, Lộc Hàm quay về phía cửa sổ, nhìn mặt trời chiều hạ xuống nơi chân trời.

      Bỗng nhiên nhận ra, thực ra, tha thứ hay không thì có gì quan trọng? Chuyện hai năm trước, cho dù có nhiều lý do hơn, xảy ra nhiều việc ngoài ý muốn hơn thì nó cũng đã xảy ra rồi, và chẳng thể nào thay đổi được sự thật đó.

      Cậu phải thừa nhận, vẫn yêu người từng khiến mình rơi vào giữa ranh giới sinh tử là bi ai của cậu. Thế nhưng, cho dù bi ai, cậu vẫn không thể chấm dứt tình yêu đối với anh. Như vậy, dưới tình huống như thế, có thể không quên được chuyện năm đó, bản thân mình rốt cuộc đứng thứ bao nhiêu trong lòng anh, những vấn đề này, đột nhiên mất đi ý nghĩa.

      Bởi vì, cho dù đáp án là gì, cậu cũng không thể buông tha cho tình cảm này.

       Có lẽ mình thật sự rất vô dụng. Cậu cười thầm trong lòng.

       Ngay ban nãy, khi Ngô Thế Huân được cấp cứu, cậu nhìn thấy nỗi đau đớn của anh, lại chợt nhớ tới một câu nói mình đã từng nghe.

    —— Con khẩn cầu với trời cao, chỉ cần để anh sống, con nguyện từ giờ sẽ không yêu anh nữa.

      Chưa từng nghĩ rằng, có một ngày mình lại có thể cảm nhận sâu sắc được và nói ra câu tâm tình của những cậu gái này. Chỉ có điều, nếu như đổi lại là cậu, cậu sẽ khẩn cầu, chỉ cần có thể để cho Ngô Thế Huân bình an sống, cậu nguyện quên đi tất cả quá khứ, không hận anh nữa.

     Lần tiếp theo Ngô Thế Huân tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau.

       Khi mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt của Lộc Hàm, trong mắt Ngô Thế Huân thoáng hiện vẻ kinh ngạc, anh không nghĩ rằng cậu vẫn ở đây.

      Từ phòng tắm cầm ra một chiếc khăn nóng, Lộc Hàm đi tới bên giường, lại phát hiện anh khẽ nhíu mày.

     "Anh sao vậy?"

     Lúc đầu cậu cho rằng anh không thoải mái, đến khi theo ánh mắt anh nhìn thấy vết bầm tím trên tay mình, Lộc Hàm tỏ ra không hề gì: "Em không sao."

       Ngô Thế Huân cố sức đưa tay ra nắm lấy cánh tay còn lưu lại vết ngón tay anh, anh hơi giật cánh môi tái nhợt, nhưng một giây sau bị Lộc Hàm nói tranh: "Bác sĩ khuyên anh không nên nói chuyện nhiều."

     Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lên chỗ bầm, Ngô Thế Huân nhắm mắt lại, "... Anh xin lỗi."

       Lộc Hàm lặng lẽ ngồi xuống, không nói câu nào nữa, cậu không biết ba chữ này là vì tay cậu, hay vì chuyện trong quá khứ. Song, thứ Ngô Thế Huân cần bây giờ, chính là nghỉ ngơi và yên tĩnh đầy đủ, vì vậy, tất cả nghi vấn và giải thích, cậu cũng đều giữ lại để nói sau.

       Tình hình của Ngô Thế Huân dần dần có chiều hướng tốt, mặc dù tiến độ khá chậm.

       Ba tuần sau, anh được chuyển đến phòng bệnh bình thường. Mà trong khoảng thời gian này, Lộc Hàm vẫn ở lại trong bệnh viện.

      Buổi chiều ngày thứ hai sau khi chuyển khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm đang giúp mát xa hai chân mình ở cuối giường, hơi nhúc nhích.

      "Anh mệt sao?" Lộc Hàm ngẩng đầu hỏi.

      Ngô Thế Huân chống tay vào một bên hông, "Hơi hơi."

      Tư thế ngủ nửa nằm nửa ngồi trong thời gian dài làm cho hông anh bắt đầu cảm thấy cứng ngắc, đau đớn.

      Lộc Hàm nhìn anh, nhẹ nhàng chạy khỏi phòng bệnh. Mấy phút sau trở về, trong tay cầm một cái đệm mềm.

     "Bác sĩ nói có thể kê lên cái này, chỉ cần động tác nhẹ một chút."

      Lộc Hàm đi đến bên giường, đưa tay đỡ lấy vai Ngô Thế Huân, động tác nhẹ nhàng từ từ nâng phần trên cơ thể anh lên khỏi giường bệnh, rồi nhanh chóng kê chiếc đệm mềm vào sau lưng anh.

      Tuy thật cẩn thận như vậy, nhưng khi Ngô Thế Huân nằm lại xuống, anh vẫn phải xoa ngực thở dốc một lúc lâu.

      Sau khi nhịp tim ổn định, anh nhìn người đang yên lặng ngồi bên giường, đột nhiên trầm giọng mở miệng, "Lộc Hàm, xin lỗi."

      Hơi ngẩn ra, Lộc Hàm nhìn về phía anh, "Phán Xán Liệt đã nói cho em biết."

      Hơi giật giật mi, Ngô Thế Huân thoáng trầm mặc. Một lát sau, anh nắm tay cậu, trong giọng nói có chua xót không dễ phát hiện ra: "... Không thể bảo vệ em an toàn, xin lỗi."

     Lộc Hàm chớp chớp mắt, không nói lời nào.

      "Bạch Hiền là người thân của anh, mà em, là người anh yêu. Điểm này, anh vẫn luôn phân biệt được rõ ràng." Ngô Thế Huân khép hờ mắt, "... Thế nhưng, anh lúc nào cũng làm cho em cảm thấy không an toàn, phải không?"

      Rất nhiều chuyện, rất nhiều tình cảm lúc trước anh luôn không quen với việc bộc lộ, cũng cho là không cần thể hiện ra ngoài nhiều, thế nhưng từ sau khi phải vào phòng cấp cứu hồi hai tháng trước, anh dần dần cảm thấy hối hận, hối hận chỉ có vài lời đơn giản mà lại không chịu nói cho Lộc Hàm biết, mà có lẽ về sau anh cũng chẳng còn cơ hội để nói ra nữa.

       Cảm giác được bàn tay Lộc Hàm đang siết chặt, Ngô Thế Huân chậm rãi nói tiếp: "Bạch Hiền mang thai, anh không thể để thằng bé gặp nguy hiểm.... Nhưng anh muốn nói cho em biết, mặc dù anh sẵn sàng đánh đổi mọi giá vì bất cứ ai trong số em và Bạch Hiền, thế nhưng, ngày đó, khi anh muốn dùng chính bản thân mình để đổi lấy sự bình an của một người khác, người đầu tiên anh nghĩ đến, là em."

        Nhìn đôi mắt thoáng hiện tâm tình ấy, Ngô Thế Huân hơi nhếch khóe môi gần như không thể nhận ra, "... Rất mâu thuẫn, phải không? Anh thậm chí nguyện dùng tính mạng của mình đổi lấy bình an cho em, nhưng lại không lựa chọn để em thoát khỏi hiểm nguy trước."

      Im lặng lắc đầu, Lộc Hàm siết chặt tay lại, ngăn không cho Ngô Thế Huân nói tiếp.

     "Đừng nói nữa." Cậu nói nhẹ nhàng. "Anh còn cần nghỉ ngơi nhiều hơn."

      Một hơi nói hết những lời này, Ngô Thế Huân quả thực thấy hơi mệt mỏi, anh chậm rãi nhắm mắt lại.

     Ngồi ở mép giường, Lộc Hàm không biết nên hình dung tâm tình của mình lúc này nên như thế nào.

    Lời nói vừa rồi của Ngô Thế Huân không ngừng vang lên trong tâm trí cậu.

    "... Mà em, là người anh yêu."

     "... Khi anh muốn dùng chính bản thân mình để đổi lấy sự bình an của một người khác, người đầu tiên anh nghĩ đến, là em."

...

    Những lời đó, có lẽ đã đủ rồi.

       Tới giờ, những nghi ngờ, lo lắng không xác định của cậu, sau khi nghe những lời anh nói, dần dần tan thành mây khói.

       Luôn luôn khuyết thiếu cảm giác an toàn có phải được anh toàn tâm yêu không, luôn cố gắng suy tư sức nặng của bản thân mình trong lòng anh rốt cuộc là bao nhiêu, cho đến hôm nay cậu mới biết, tất cả đều là dư thừa.

        Đưa tay lên xoa nhẹ khuôn mặt tái nhợt tiều tụy kia, cậu khẽ nói: "Ý của anh, em đều hiểu. Nhưng vì sao anh không nói cho em biết sớm hơn?" Trong giọng nói lộ vẻ hơi bất đắc dĩ, cậu cúi người, hôn nhẹ lên trán anh.

"Ngô Thế Huân, em yêu anh."


     Hai tháng sau, ngày xuất viện.

        Bất luận là tình cảm của bọn họ, hay cơ thể của Ngô Thế Huân, từ ngày đó, tất cả dường như cũng bắt đầu chuyển biến theo một hướng tốt hơn, rất nhanh chóng, đồng thời làm người ta hài lòng.

       Vẫn luôn thừa nhận mình không thể buông tình yêu với Ngô Thế Huân, huống chi, bởi vì những lời anh nói ngày hôm đó, Lộc Hàm đã hoàn toàn quên đi quá khứ.

      Ngồi bên giường gấp quần áo, cậu đột nhiên dừng lại, xoay người, "Anh cũng dám ký đơn ly hôn!"

     Ngô Thế Huân ngồi trên xe lăn, hơi sững sờ.

       Trong khoảng thời gian này, chuyện ấy dường như vẫn luôn bị lãng quên, không ngờ hôm nay Lộc Hàm lại đột ngột nhắc tới.

    "Trước khi em đi, cũng không nói muốn ly hôn, anh vậy mà còn chủ động hơn em."

     "Nhưng không phải em vẫn định như vậy sao." Ngô Thế Huân thản nhiên hỏi lại. Anh cũng không quên nội dung cuộc điện thoại tình cờ nghe được hôm đó.

     Nhất thời nghẹn lời, Lộc Hàm nhìn anh, lại cúi đầu.

       Đúng vậy, đây là mục đích ban đầu của cậu, bây giờ nghĩ đến, lại quá bốc đồng ấu trĩ. Bởi cuối cùng cậu nhận ra, đối mặt tình yêu, không thể tìm được người thắng thực sự.

  Nhưng tới bây giờ cậu vẫn không thể hiểu nổi, Ngô Thế Huân vì sao lại bằng lòng phối hợp với cậu như thế. Ngày đó biết được chân tướng tại cửa bệnh viện, thật khó mà hình dung được sự hối hận của cậu khi đó.

    Xe từ từ lăn qua, một cánh tay thon dài duỗi ra, ngăn động tác gấp quần áo của cậu, ôm quanh tay cậu.

      Quay đầu, cậu thấy ánh mặt trời tươi đẹp chiếu vào phòng bệnh, đồng thời, cũng thấy nụ cười yên bình trên khuôn mặt Ngô Thế Huân, thản nhiên, lại làm người khác an tâm.

—————————————-

   "Anh đã ngồi đủ lâu rồi."

        

       Giọng nói trầm nhẹ vang lên phía sau, Ngô Thế Huân nghiêng mặt dưới ô che nắng, chuyển hướng xe lăn, nhìn về phía người đang đứng trên bậc thang vườn hoa. Nắng chiều chạng vạng nhuộm phong cảnh phương xa ở phía sau lưng anh thành màu cam đẹp đến mê người.

"Không phải bác sĩ đã nói rằng sức khỏe của anh đã khá hơn nhiều sao."

      Không để bụng mà bĩu môi, Lộc Hàm khẽ bước xuống bậc thang, cúi người chỉnh lại chăn đắp trên đùi anh. Chân của Ngô Thế Huân trong mấy tháng này càng thêm yếu ớt bất lực.

"Bác sĩ cũng nói, anh vẫn cần nghỉ ngơi nhiều."

    Nhẹ nhàng đỡ chân Ngô Thế Huân, sau đó cậu uống một ngụm nước trong cốc Ngô Thế Huân đã uống, Lộc Hàm đứng lên, đẩy xe lăn đi về phía sườn dốc. Mặc dù mức độ suy tim của anh đã giảm bớt, nhưng vẫn nên tránh để mệt mỏi quá mức.

"Vả lại, tối nay cả nhà Bạch Hiền sẽ tới ăn cơm, dù gì thì anh cũng phải có tinh thần chứ."

"..."

    Ngô Thế Huân không phản đối mặc cho người phía sau đẩy mình về phòng ngủ, nghe những câu nói dông dài dịu dàng của cậu, đôi môi nhợt nhạt nở một nụ cười hạnh phúc.

    "Em đỡ anh lên giường ngủ một lúc nữa nhé?"

    "Ừ."

       Kéo rèm cửa sổ lên, Lộc Hàm trở về bên giường, đối diện với cặp mắt đen trầm tĩnh ấy, cậu khẽ mỉm cười ngồi xuống.

      Ngô Thế Huân đưa tay giao với mười ngón tay cậu, mang theo xúc cảm mềm mại quen thuộc trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

...

      Chăm chú nhìn khuôn mặt bình tĩnh ấy thật lâu, tiếng hít thở an ổn đều đều bên tai, giờ khắc này, Lộc Hàm cảm thấy, vô cùng hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro