chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Mây đen bao phủ bầu trời, lại một cơn dông mùa hạ sắp kéo tới.

       Thế Huân ngồi trong phòng làm việc, đèn không bật, rèm cửa buông hết xuống, chỉ còn duy nhất một tia sáng yếu ớt từ bên ngoài cửa sổ chiếu hắt vào, cũng đã bắt đầu tối dần.

      Tiếng gõ cửa với nhịp đều đều khẽ vang lên, ngay sau đó, cánh cửa hé mở, để lộ ra gương mặt xinh đẹp.

     "Hết giờ làm rồi."

     Vì trong thời gian Thế Huân nằm viện tĩnh dưỡng, quá trình điều trị không được tốt, khiến bệnh khuẩn xâm nhập vào trong cơ thể, dẫn tới viêm cơ tim, cũng vì thế, mà gần hai năm nay, Bạch Hiền đã quen với việc nói nhỏ giọng khi làm việc hay nói chuyện. Vì vậy, những lời này tuy có ý thông báo, nhắc nhở nhưng lại được nói rất khẽ.

     "Tối thế này mà không thèm bật đèn, rõ là không có ý định làm việc. Nếu đã như vậy, chẳng bằng về nhà sớm một chút để uống canh ngao do em nấu đi." Tiện tay bật cậung tắc bên tường, Bạch Hiền bước tới bàn làm việc.

"Thời tiết tệ thế này còn cố tình đến làm gì?" Ngồi tựa vào chiếc ghế da lưng cao, Thế Huân để mặc cho cậu thu dọn đống giấy tờ trên mặt bàn.

"Tới giục anh về nhà. Xán Liệt bị Bằng Bằng giữ lại, nếu không thì anh ấy đã giành việc tới đây với em rồi."

     Dọn gọn bàn làm việc xong, Bạch Hiền mới với tay kéo chiếc xe lăn ở bên cạnh lại, hạ tay vịn xuống rồi lùi về một phía.

       Nhấc tấm chăn lông đắp trên đùi lên, Thế Huân cố gắng xoay người, chống lên mép bàn và tay vịn, dịch người sang xe lăn, đồng thời di chuyển đôi chân cứng ngắc của mình, đặt hai bàn chân đã chẳng còn chút sức lực nào lên trên bàn đạp. Sau khi làm xong mấy động tác đơn giản đó, cái cảm giác đau đớn truyền đến cũng đủ khiến cho anh phải thở một cách khó nhọc.

     "Đi thôi, lái xe đang chờ ở bên dưới." Sau khi thay Thế Huân phủ tấm chăn mỏng lên đùi, Bạch Hiền mới xoay người, bước vòng ra phía sau đẩy xe lăn cho anh.

       Dù ở trong phòng rất tối, nhưng cậu vẫn sợ mình không kìm được cảm xúc mà rơi nước mắt, khiến Thế Huân phát hiện ra.

   Cứ mỗi một lần, khi cậu thấy Thế Huân từ chối tiếp nhận sự giúp đỡ của mọi người, tự mình cố gắng ngồi lên xe lăn, thấy rõ vẻ yếu ớt của đôi chân được dấu trong chiếc quần âu sang trọng kia, lòng cậu lại cảm thấy thật khó chịu.

     Hai năm qua, vẫn luôn như vậy.

      Cậu vẫn luôn nghĩ, nếu như Lộc Hàm còn ở đây, thì với tính cách cao ngạo của Huân, liệu anh có chịu phá lệ để nhận sự giúp đỡ và chăm sóc của cậu ấy hay không.

 Lộc Hàm, không giống với mọi người.

    Hai năm trước, khi nghe thấy câu nói đầu tiên sau khi tỉnh lại của Thế Huân, Bạch Hiền mới thực sự hiểu được, đối với người lúc nào cũng dửng dưng lạnh lùng như Huân, anh chàng hiền lành trang nhã kia quan trọng tới mức nào.

     _____ Lộc Hàm đang ở đâu?

        Giọng nói đầy yếu ớt và lo lắng, chẳng hề che dấu. Cậu chưa từng nghe Huân nói chuyện với giọng điệu như vậy bao giờ.

      Sau đó, cậu lại một lần nữa khẳng định địa vị của Lộc Hàm, đồng thời cũng thấy được một mặt xa lạ của Thế Huân mà cậu tưởng như đã quen thuộc.

    _____ Lộc Hàm, khiến Huân đang bệnh nặng mà vẫn mất đi sự bình tĩnh và kiềm chế, khiến Huân chẳng hề để ý tới thân thể mình, không ăn không ngủ, không ngừng tìm kiếm tung tích của cậu ấy, thậm chí sau hai năm vẫn vậy.

Dẫu lần nào cũng chỉ thu được cùng một kết quả, nhưng không lúc nào cậu không hy vọng, sẽ có ngày Lộc Hàm lại xuất hiện trước mắt bọn họ, mạnh khỏe bình an.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro