Chương 9: Nam Thần ở sát vách (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Nam Thần ở sát vách (9)

Ngô Thế Huân ngồi ở trong xe, đầu tiên là nhìn Biện Bạch Hiền không nói một lời, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác,nhìn Kim Thái Nghiên ngoài cửa sổ xe, cuối cùng dừng lại một chút, nặn ra một nụ cười với Kim Thái Nghiên: " tiểu N..."

Cái chứ " Nghiên" cuối cùng còn chưa có nói ra miệng, qua kính chiếu hậu, Ngô Thế Huân lại nhìn thấy ánh mắt lạnh buốt của Biện Bạch Hiền, anh ta bị dọa vội vàng đổi giọng nói: "Kim tiểu thư, hẹn gặp lại."

Ngô Thế Huân vừa lái xe, vừa không ngừng len lén đánh giá Biện Bạch Hiền ngồi ở phía sau.

Bộ dạng người đàn ông như thường, nhắm mắt lại, nhìn qua giống như là đang nhàn nhã nghỉ ngơi.

Thế nhưng Ngô Thế Huân lại cảm giác được một phần hơi thở nguy hiểm, khiến anh ta lái xe trên đường, cũng không dám thở mạnh một chút, ngay cả cổ họng có không thoải mái, muốn ho khan, cũng phải liều mạng đè ép.

Ngô Thế Huân chậm rãi lái xe tới khu biệt thự ngoại ô phía tây, anh ta từ trên xe xuống đầu tiên, sau đó tự mình mở cửa xe cho Biện Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiền cũng không có liếc mắt nhìn anh ta một chút, mà trực tiếp đi vào bên trong biệt thự.

Ngô Thế Huân vội vàng theo sát phía sau.

Trong phòng khách biệt thự, có mấy người đang ngồi đánh bài, nhìn thấy Biện Bạch Hiền tiến vào, rối rít lên tiếng gọi "Anh" .

Biện Bạch Hiền giống như là không có nghe thấy tiếng chào hỏi, trên mặt không có một chút phản ứng, trực tiếp cởi áo khoác xuống, ném cho một người giúp việc, đổi giày, rồi đi về phía thang máy biệt thự.

Mấy người đánh bài đồng loạt nhìn về phía Ngô Thế Huân làm ra một động tác "Xuỵt", sau đó hắng giọng, cẩn thận từng li từng tí nói với Biện Bạch Hiền: "Anh, khẳng định đêm nay anh ở bữa tiệc chưa có ăn gì, có đói bụng không, muốn để thím Ngô chuẩn bị đồ ăn khuya cho anh không."

"Không cần." Biện Bạch Hiền lạnh nhạt ném ra hai chữ, rồi cất bước đi vào thang máy, sau đó đóng cửa thang máy, lên lầu.

Trong phòng khách lầu một yên tĩnh trọn vẹn hai phút đồng hồ, Phác Xán Liệt vừa thả bài xuống trước mặt, quay sang hỏi Ngô Thế Huân: "Lão ngũ, anh ấy bị làm sao đấy? Trước khi ra cửa rõ ràng còn êm đẹp mà, tại sao trở về lại như vậy? Chỉ nhìn vẻ mặt anh ấy bây giờ, nhìn qua trong lòng run rẩy."

"Mấy người đừng nói nữa, trên đường tôi lái xe đưa anh ấy trở về, suýt nữa thị bị đè nén chết, mấy người biết không, tôi rất sợ anh ấy lạnh lùng trầm mặc như vậy, " Vẻ mặt Ngô Thế Huân buồn rầu ngồi ở trên ghế sa lon, sau đó giống như là nhớ tới cái gì đó, thần thần bí bí nói: "Hôm nay lúc tôi đi đón anh ấy, mấy người biết tôi đã gặp ai không?"

Lục Phàm vừa thu xếp tiền thắng trên mặt bàn, một bên đếm tiền, một bên mở mắt liếc Ngô Thế Huân còn đang cố ý thừa nước đục thả câu hỏi: "Tôi chỉ quan tâm tới anh ấy, chứ ai thèm quan tâm cậu gặp người nào?"

Ngô Thế Huân: "Lão nhị, cậu đừng nói lời vô ích, khẳng định là người có quan hệ với anh ấy!"

Lời Ngô Thế Huân vừa nói ra, cả bầu không khí ở bên trong phòng lập tức ngưng đọng, yên tĩnh trọn vẹn một phút đồng hồ, Lục Phàm mới thả tiền trong tay ra, sau đó mở miệng, nói ba chữ: " Kim Thái Nghiên?"

"Vẫn là lão nhị thông minh, vừa đoán liền trúng." Ngô Thế Huân nói.

"Cái này thì có quan hệ gì tới thông mình với không thông minh? Đã đi theo anh mình nhiều năm như vậy, mỗi lần tâm tình anh ấy không tốt, không phải bởi vì Kim Thái Nghiên sao?" Phác Xán Liệt nói.

Lục Phàm Nhiên giơ tay lên, xoa xoa mi tâm nói: "Thật không hiểu rõ anh mình nghĩ gì, ban đầu là anh ấy đi ngủ với tiểu Nghiên, kết quả ngủ xong không có phụ trách, rõ ràng ăn thiệt thòi của tiểu Nghiên, cuối cùng lại là anh ấy khó chịu, giống như tiểu Nghiên bắt nạt anh ấy vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro