Chương 101-102 : Thích chơi thì nàng chiều (4-5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hằng Dâu (@HangDau522)

"Thập Tứ Vương Gia sao tự nhiên rảnh rỗi đến Tuyết Viện vậy? Nhưng mà, về sau cũng phải chú ý chút, dù sao đây cũng là nơi ở của nữ nhi, nam tử không nên tùy tiện đến thì tốt hơn, miễn cho người ta rảnh rỗi lại đưa chuyện." Khúc Đàn Nhi ôn hòa, giọng điệu trưởng bối đổi đề tài, nói một cái trước.


Mặc Tĩnh Hiên nghe xong, tuấn mỹ trên mặt cũng hiện lên một vòng xấu hổ.

Khúc Đàn Nh nói cũng đúng là hợp tình hợp lý.

"Ta. . . Cũng không có việc gì, chỉ là thuận đường tới xem một chút."

"Được rồi, ta cũng không phải là người không hiểu lý lẽ. Nguyệt Lạp ở bên trong, nếu như ngài rảnh rỗi, lại thuận đường đi tìm nàng ta tâm sự, phát triển một chút tình cảm đi." Khúc Đàn Nhi đầu tiên giáo huấn, sau đó lại thả cho một cái, thành công hóa giải tình cảnh xấu hổ này.

"A? Nguyệt Lạp cũng ở đây sao? Vậy thì ta đi trước một bước."

"Đi thong thả, không tiễn." Khúc Đàn Nhi mười phần khách khí phất phất tay nhỏ tặng người.

Mặc Tĩnh Hiên đôi mắt đào hoa chớp động, cuối cùng vẫn lựa chọn tránh đi.

Vừa mới chuyển đến một góc, hắn lại nghe được sau lưng. . .

"Kính Tâm, mau giữ cái thang, ta trèo lên lại."

"Chủ tử, hay là một mình nô tỳ xuất phủ thôi."

"Không được, chuyện này ta phải tự mình đi hỏi, nếu không ta không yên lòng."

"Nhưng mà. . ."

"Không có nhưng nhi gì cả, cứ quyết định như vậy đi."

"Nhưng mà. . ."

"Em mà nhưng nữa là đến tối rồi đấy!"

Kính Tâm im lặng, chỉ có thể đỡ lấy cây thang. Nhưng cẩn thận từng li từng tí quan sát tình huống xung quanh, sợ lại đến một tên như Thập Tứ Vương Gia, vậy liền thực sự là. . .

Chỉ là, sợ cái gì là gặp ngay cái đó.

"Vương Phi, xin ngài xuống đi. Nếu ngài làm bị thương, chúng nô tài không đảm đương nổi." Quản gia thanh âm cung kính vang lên. Đồng thời, không đợi Khúc Đàn Nhi nói tiếp, hắn liền tiếp tục nói: "Vương Gia để tiểu nhân qua nhắc nhở ngài một chút, mặt đất bên ngoài tường hơi cứng, sợ Vương Phi nhảy đi xuống, lại. . ."

"Sẽ gãy tay gãy chân, đầu rơi máu chảy, nếu không thì cũng bán thân bất toại, muốn chết không sống?" Khúc Đàn Nhi hơi híp mắt, trên mặt loáng thoáng hiện một cỗ giận dữ, nhưng vẫn là nhịn xuống.

Quản gia trầm mặc, hồi lâu, lại bình tĩnh mở miệng: "Vương Gia là đang quan tâm Vương Phi."

"Được, nói cho Vương Gia, ta chỉ đi lên trên đó hóng gió, hít thở không khí chút thôi. Ngươi đi xuống đi." Khúc Đàn Nhi thất bại nói, ngước mắt nhìn về phía thế giới bên ngoài phủ, lại quay đầu nhìn vào chiếc lồng giam trong phủ, quả nhiên thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau một bức tường.

Không thể thoát khỏi, hoặc là vĩnh viễn đều không có khả năng thoát ra đi.

Khúc Đàn Nhi để quản gia xuống dưới, nhưng quản gia không nhúc nhích chút nào.

Khúc Đàn Nhi liếc nhìn quản gia, ngoan ngoãn bò xuống.

Lúc xuống tới nơi, Khúc Đàn Nhi còn phát hiện, sau lưng quản gia còn có mấy thị vệ.

Khóe miệng kéo một cái, hắc tuyến trên trán cũng kéo một phát, không cần tìm lầu cao, cũng không cần tìm Hoàng Hà, càng không cần đi tìm khối đậu hũ đến, trực tiếp liền có sẵn tường cứng cho nàng đập đầu rồi.

Vương Phi trèo tường, mất hết cả mặt mũi. . .

Lúc này, quản gia phân phó bọn thị vệ trực tiếp đem cây thang cho dọn đi.

Khúc Đàn Nhi lười mở miệng, nhìn sang Kính Tâm đang trầm mặc, quay người về phòng. Rời đi tầm mắt mọi người, nàng nghiêm túc hỏi: "Kính Tâm, em nói xem, trừ cửa chính và tường bên kia, còn có biện pháp nào có thể ra ngoài không?"

"Không có." Kính Tâm lắc đầu.

"Có lẽ. . . Có." Khúc Đàn Nhi hơi híp mắt, vốn là hướng về phía phòng ngủ bước đi, đột nhiên chân lại là hướng ra phía cổng tiểu viện.

"Chủ tử muốn đi đâu?"

"Sương Viện."

Sau đó. . .  

Lúc hai người tới Sương Viện, bước vào cửa thư phòng của Mặc Liên Thành đột nhiên nhìn thấy Mặc Liên Thành đang vẽ tranh, quả nhiên, cái tên này, cả ngày trừ vẽ tranh, cũng đều là vẽ tranh, nếu không thì lại đánh đàn, chỉ kém không nghe thấy hắn ngâm thơ đối câu. Có khi, nàng cũng hoài nghi, hắn không phải hoàn toàn là đang diễn trò cho những tai mắt trong phủ nhìn, cũng có thể là hắn thật sự ưa thích mấy trò này.

Ngoài ý muốn, cái người nàng vẫn cho là đang ở Tuyết Viện Mặc Tĩnh Hiên vậy mà cũng tới đây, không đi tìm Nguyệt Lạp phát triển tình cảm nữa à? (HD: người ta có thích NL đâu chế gán ghép hoài =)) )

"Có việc gì sao?" Mặc Liên Thành nhàn nhạt liếc nàng một cái, không để ý tới, mà tay lúc nàng tiến đến một khắc này, dừng lại như vậy hồi lâu, sau đó tiếp tục vẽ tranh.

"Ta đến, chỉ là có một việc không hiểu, cho nên muốn hỏi rõ ràng một chút." Khúc Đàn Nhi cũng không dài dòng, trực tiếp vào đề, cũng đỡ phiền phức.

"Ồ? Nói nghe một chút xem." Mặc Liên Thành gảy nhẹ lông mày, chờ nàng nói tiếp.

"Vương Gia cấm ta xuất phủ?"

"Đúng vậy."

"Ta muốn biết tại sao?" Nàng không biết.

"Tất nhiên không có việc gì thì không cần xuất phủ."

"Vương Gia tại sao lại biết rõ ta không có việc gì đây?"

"Bản Vương không cần biết rõ."

"Vương Gia, cấm ta xuất phủ, cũng nên có một cái lý do, không phải sao? Không biết ta phạm sai sót gì để ngài cảm thấy không vui?"

"Nàng nói xem?"

"Ta không biết." Khúc Đàn Nhi tiếng nói bình thường ngữ điệu yếu đuối, nhưng bây giờ lại rất gãy gọn linh hoạt.

Hắn xem sớm biết tính nàng, nàng cũng không cần giả vờ gì.

"Nếu không biết thì ngoan ngoãn ở bên trong Tuyết Viện, Bản Vương đã nói với nàng rồi, những chỗ không nên đi, tốt nhất là đừng đi." Mặc Liên Thành cũng không ngẩng đầu lên nói.

"Ta mệt mỏi, muốn xuất phủ đi lại một chút."

"Nếu mệt mỏi, thì ở trong phòng nghỉ ngơi đi."

"Ta muốn mua vài món đồ, muốn xuất phủ." Khúc Đàn Nhi tuyệt mỹ trên mặt càng ngày trở nên khó coi, mặc kệ đáp án cuối cùng sẽ là thế nào, nàng cảm thấy mình không nên dễ dàng buông tha như vậy.

Nàng cũng không tin, Mặc Liên Thành là thật sự cứng rắn được như thế.

"Để hạ nhân đi là được rồi." Mặc Liên Thành mười phần kiên nhẫn trả lời.

"Ta muốn mua đồ riêng tư của phụ nữ."

"Để nha hoàn đi mua cũng vậy thôi, họ đều là nữ nhân." Mặc Liên Thành trực tiếp cự tuyệt, đem lời nói của nàng trả lời, nửa phần không thỏa hiệp.

"Ba!" Khúc Đàn Nhi đập bàn, chung quy là không có có thể nhịn được nữa, trong mắt phẫn nộ cũng không che giấu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu như ta cứ đi thì sao?"

"Vậy phải xem nàng có gan đó hay không."

"Mặc Liên Thành, ngươi không nên quá phận."

"Ồ, lại còn gọi cả tên họ Bản Vương, nàng biết là tội gì không?" Mặc Liên Thành hơi ngẩng đầu, cười như không cười nhìn chằm chằm nàng, mặt không chút tức giận, trong mắt ngược lại có chút nghiên cứu.

Tức giận sao, cuối cùng cũng giận rồi. . .

"Vương Gia, ngài vừa nghe lầm thôi." Khúc Đàn Nhi kéo môi cười một tiếng, từ lúc Mặc Liên Thành ngẩng đầu lên, trên mặt tức giận toàn bộ tiêu tán, thay vào đó là thần thái dịu dàng trước sau như một.

"Khụ khụ khụ! . . ."

Mặc Tĩnh Hiên mạnh mẽ ho một trận, các cơ trên mặt sắp vặn vẹo hết cả rồi, đoán chừng nén cười sắp đến nội thương.

Mà trước thư án hai vị chủ giác, vẫn đang tiếp tục đối thoại.

"Ồ, vậy sao?" Mặc Liên Thành cười yếu ớt hỏi lại.

"Vâng, vừa rồi thật sự là Vương Gia ngài nghe lầm, Đàn Nhi vừa mới chỉ nói là, Vương Gia có thể để Đàn Nhi xuất phủ đi một chút không." Khúc Đàn Nhi nhẹ nhàng cười một tiếng, ngữ khí tiếp tục dịu dàng ngoan ngoãn. Chỉ là. . . Trên cánh tay đang điên cuồng nổi da gà, nàng lại là muốn khống chế đều khống chế không nổi.

Cứng rắn không được, chỉ có thể đổi cách khác. . .  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro