Chương 114-115 : Nàng cản đường Bản Vương (1-2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hằng Dâu

"Chờ một chút, ta thật sự muốn nói, hơn nữa ta cũng đã giúp ngài thay quần áo, cũng phục thị ngài rửa mặt, ngài cũng nên nghe một chút xem ta muốn nói là cái gì chứ." Đùa giỡn thì cũng có mức độ thôi, hắn như thế này có phải hơi quá rồi không? Khúc Đàn Nhi khuôn mặt nhỏ tức giận xông lên trước, tay nhỏ duỗi ra, hướng cửa phòng chặn lại, để hắn không thể mở cửa.

"Có chuyện muốn nói sao?" Mặc Liên Thành cũng không vội, lạnh nhạt nhìn chằm chằm nàng.

"Phải, điều ta muốn nói không nhiều, chỉ có một việc nhỏ, ngài. . ."

"Nếu là việc nhỏ, vậy không cần nóng lòng."

"Chờ một chút, ta còn chưa nói xong." Khúc Đàn Nhi lại chạy ra chặn đường, trực tiếp đem cửa phòng ngăn cản lại, không cho Mặc Liên Thành bước ra khỏi cửa phòng nửa bước.

"Bản Vương nói chuyện từ trước tới giờ không nói lần thứ hai."

"Nhưng ta cũng nói chuyện từ trước tới giờ không nói lần thứ hai."

Mặc Liên Thành nhìn chăm chú nàng trong chốc lát, hết sức nghiêm túc, đến lúc nàng cho rằng hắn lại định lôi thân phận Vương Gia đè người, đột nhiên giọng nói thay đổi, chậm rãi nói: "Vậy nàng có thể không nói." (H: V lầy lội. Thua anh rồi)

". . ." Khúc Đàn Nhi lập tức trán đầy hắc tuyến, phiền muộn quá mức phiền muộn.

Trên đời tại sao có loại người như vậy? Nghe buồn bực đến muốn thổ huyết? ! Hết lần này tới lần khác, không thể làm gì được với hắn.

Nửa ngày. Mặc Liên Thành đứng chắp tay, ra vẻ đạo mạo tư thái lộ ra mấy phần, "Nàng không biết là đang cản đường Bản Vương sao?"

"Không biết." Nàng cố ý đó, hắn có thể làm thế nào?

"Tránh, ra." Mặc Liên Thành nhíu nhíu mày, liếc nàng một cái, lại ra hiệu sang chỗ bên cạnh, muốn chính nàng nhìn xem xử lý. Động tác này quen quen, hình như nữ nhân nào đó cũng từng dùng qua.

"Giải quyết xong chuyện của ta, ta sẽ tránh."

"Tránh, ra."

Mặc Liên Thành nhạt cười một tiếng, duỗi ra ngón trỏ trái đặt trên bờ vai Khúc Đàn Nhi, nhẹ nhàng dùng sức, lại sau đó. . .

"A...." Khúc Đàn Nhi thân thể mất thăng bằng, cả người liền hướng bên cạnh nghiêng đi, mà đợi lúc nàng lấy lại tinh thần, Mặc Liên Thành đã mở cửa phòng đi ra ngoài.

Hắn, hắn, hắn. . . Vậy mà đi như vậy sao?

Vậy nàng tính là gì?

Còn dám đẩy nàng? Nhưng mà cái đẩy này cũng hơi lạ. . . Là nội lực trong truyền thuyết a? ! Nàng liền biết cái tên phá hoại này giả vờ yếu đuối mà! Khả năng diễn xuất cũng không kém nàng đâu.

"Mặc Liên Thành, ngươi dừng lại, ta còn chưa nói xong đâu."

"Vương Phi, xin dừng bước, chủ tử không thích để người khác dây dưa." Vu Hạo lại phi ra chặn lại.

"Chủ từ nhà ta cũng không thích người khác cản trở." Kính Tâm vẫn là hành động đó, cả người trực tiếp hướng trước ngực Vu Hạo cản trở, để hắn không còn dám tới gần một chút xíu nào. (H: ôi mình ship cặp này nha.)

"Ngươi "

"Ngươi cái gì mà ngươi, có bản lĩnh đến đây, nếu ngươi dám qua đây, ngươi liền phải chịu trách nhiệm, ta một nữ nhân, dù sao cũng phải lập gia đình, gả người khác so với gả cho ngươi đều giống nhau." Kính Tâm dùng mấy câu nói, thật đúng là Khúc Đàn Nhi chân truyền. Hơn nữa, chính xác muốn hại người.

Vu Hạo cái trán hắc tuyến bốc lên, có giận ra không được, chửi cũng không được.

Quả nhiên, không nên đắc tội với phụ nữ. . .

Khúc Đàn Nhi nhìn bọn họ một cái, không có thời gian đi để ý tới, trực tiếp đuổi theo Mặc Liên Thành.

"Ngài chờ một chút, ta có chuyện muốn nói."

"Bản Vương không rảnh."

"Sẽ không làm mất của ngài bao nhiêu thời gian."

"Nàng bây giờ đang làm mất thời gian của Bản Vương."

"Mặc Liên Thành!" Khúc Đàn Nhi hít sâu một hơi, cánh tay duỗi ra ngoài cản đường Mặc Liên Thành, "Ngươi chỉ là đi vẽ tranh, trễ một chút thời gian họa thôi, bức tranh kia sẽ không chạy đi được."  

Mặc Liên Thành thản nhiên nói ra một câu: "Nhưng mạch suy nghĩ của Bản Vương sẽ chạy."

"Ta chỉ nói một câu."

"Bản Vương không rảnh."

"Ngài nghe một câu thôi." Nha, cái tên này, thật sự làm người ta hận không thể chặt thành tám khúc mà!

Mặc Liên Thành im miệng, có vẻ như lười đi để ý tới, bàn tay trắng nõn chậm rãi nâng lên, duỗi ra một ngón tay ngọc. Khá là quái dị mà chậm rãi hướng cái đầu nhỏ của nàng điểm tới, không nhanh không chậm.

Đột nhiên, Khúc Đàn Nhi giật mình, bản năng hướng bên cạnh lóe lên, nguy cơ ah nguy cơ. Vừa rồi nàng còn chưa quên, cái tên xấu bụng đáng chết này nâng ngón tay lên chỉ cẩn nhẹ một cái, mình tựa như đầu óc choáng váng, toàn thân bất lực ngã xuống. Tiếp đó, nàng duy trì khoảng cách thích hợp, cảnh giác nhìn chằm chằm hắn, nói thẳng: "Ta muốn xuất phủ."

Nhưng, trả lời nàng, chỉ là bóng dáng trầm mặc đi thẳng phía trước.

"Ta nói ta muốn xuất phủ." Khúc Đàn Nhi lại hướng về phía sau lưng Mặc Liên Thành hét lớn hơn nữa.

Chỉ là, người trầm mặc vẫn cứ trầm mặc, chưa từng ngoái đầu lại.

Khúc Đàn Nhi cũng hiểu, nếu bản thân thật sự chọc giận Mặc Liên Thành, kết cục sẽ rất thảm. Có khi, nàng vẫn muốn tự nhắc mình, phải nắm chắc tiêu chuẩn, thấy hắn có vẻ dễ dàng tha thứ, thế là, nàng theo phía trước.

Theo nàng hiểu, một lúc nữa hắn khẳng định sẽ hỏi câu này.

"Còn có việc gì sao?" Mặc Liên Thành đột nhiên dừng bước, không có quay đầu, nhàn nhạt hỏi.

Quả nhiên, đoán không sai.

Khúc Đàn Nhi bĩu môi một cái, "Không có việc gì." Chỉ có một chuyện nàng-muốn-xuất-phủ.

"Nếu không còn chuyện gì, thì tới mài mực cho Bản Vương đi."

". . ." Thấy chưa, đoán quá chuẩn mà.

Khúc Đàn Nhi nhất thời nửa khắc, hoàn toàn không có phản ứng, chỉ hít thở sâu một cái, gắt gao trừng mắt nhìn bóng lưng người đã bước vào cửa thư phòng, mà trong đầu chỉ duy nhất còn chuyển động là tính toán một hồi, phải thế nào hắn mới đồng ý cho nàng xuất phủ?

Tiến vào Thư Phòng, lại tìm mực đầu bắt đầu mài.

Hai người cùng nhau im lặng.

Mặc Liên Thành đang vẽ một bức tranh sơn thủy, dần dần thành hình, mà Khúc Đàn Nhi thờ ơ mài mực đầu trên tay, cực kỳ an tĩnh.

Đến mức trong phòng còn có Kính Tâm cùng Vu Hạo đang đứng, tất cả đều im lặng.

Quá mức yên tĩnh tự nhiên lại lại tạo ra một cảm giác quỷ dị, làm cho lòng người bất an.

Khúc Đàn Nhi vừa mài mực, vừa nhìn Mặc Liên Thành vẽ, thỉnh thoảng lại liếc sang tình hình bên Vu Hạo cùng Kính Tâm, sau đó lại cụp mắt mím môi tiếp tục mài mực.

"Bát ca."

Bên ngoài đột nhiên phát ra một tiếng gọi.

Vừa dứt tiếng, Khúc Đàn Nhi hai mắt sáng lên, nhếch môi, lập tức dãn ra, không khỏi giương nhẹ một cái.

Mặc Liên Thành bị giật mình tay run lên, vẽ sai một nét.

"A? Bát tẩu cũng ở đây à?" Mặc Tĩnh Hiên ý cười đang nồng, đạp mạnh vào cửa phòng, trực tiếp hướng trên ghế ngồi xuống.

"Đúng vậy, thật là khéo." Lời này nghe vô cùng khách sáo.

Hai người chào hỏi xong, cũng không nói thêm cái gì, đều nhìn về phía lão đại trong thư phòng. (H: ý là trong phòng này anh 8 là lớn nhất:)) )

Mà Mặc Liên Thành ánh mắt vẫn đặt vào bức họa, chậm rãi nâng lên, không phải nhìn về phía người vừa mới tới Mặc Tĩnh Hiên, mà là chuyển hướng Khúc Đàn Nhi, giống như ánh mắt bình tĩnh không lay động, vẫn nhu hòa như trăng sángtrên trời , lại cảm giác so với trước kia có gì đó nhiều hơn một chút.

Nhưng Khúc Đàn Nhi từ đáy lòng đột nhiên sinh ra một luồng khí lạnh, trực giác biết tên xấu bụng này đang tức giận? Mà lại là cực kỳ tức giận. Nhưng mà, hắn tức cái gì? Vừa rồi hắn vẽ sai 1 nét, mắc mớ gì đến nàng? Nàng còn chưa làm gì đây nè? ! Muốn trách, cũng trách Thập Tứ Đệ của hắn đi. . .

H: đố biết anh tức giận cgi. hehe  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro