Chương 167: Nho nhỏ kinh hồn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hằng Dâu (@HangDau522)
"Có phải bị thương ở đâu không?" Mặc Dịch Hoài nhìn Khúc Đàn Nhi, vẫn là không yên lòng, đưa tay muốn kéo nàng qua

"Tạ Đại Vương Gia quan tâm, không có việc gì. Thiếp thân còn có việc, đi trước một bước, ngày khác lại cám ơn." Khúc Đàn Nhi nhẹ nhàng lui người, không muốn để cho hắn đụng vào, duy trì khoảng cách giữa hai người không xa không gần, tránh người khác thấy lại hiểu lầm.

"Nàng vẫn né tránh Bản Vương." Mặc Dịch Hoài có chút bất mãn.

"Thiếp thân đã lấy chồng, luôn luôn muốn tránh hiềm nghi." Khúc Đàn Nhi trả lời.

"Sau này đi ra ngoài nhớ phải cẩn thận một chút." Mặc Dịch Hoài sâu kín liếc nhìn nàng một cái, tựa như nhắc nhở gì đó.

"Tạ Đại Vương Gia quan tâm." Là nhắc nhở? Hay là cảnh cáo?

Thời gian này trôi qua thật đúng là không chút yên ổn, cứ đi ra ngoài là gặp chuyện.

Khúc Đàn Nhi cười nhạt, không tiếp tục nói nhiều nữa, quay người mang theo Kính Tâm đi.

Chỉ là, không ai chú ý tới ở nơi hẻo lánh nào đó có một ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú bọn họ bên này.

Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước tại hậu.

Hoàng tước sau hoàng tước này còn có thể là ai?

Khi Khúc Đàn Nhi về Bát Vương Phủ, sắc trời đã tối trầm xuống.

Trong phủ rất yên tĩnh, quá mức bình tĩnh, trái lại lộ ra một cỗ khí tức bất an. Tuyết Viện, cũng giống như vậy.

Khúc Đàn Nhi để Kính Tâm đi chuẩn bị nước nóng tắm rửa, tự mình vào phòng, đóng cửa lại.

Tất cả có vẻ vẫn giống như bình thường, cũng không có gì không ổn.

"Sao rồi, cuối cùng cũng biết trở về rồi à?"

Bất thình lình, trong phòng vang lên giọng nói, làm Khúc Đàn Nhi đang định quay người trở nên cứng đờ, nháy mắt mấy cái, hoài nghi vừa rồi lỗ tai mình có phải có vấn đề không, nếu không. . .

"Điếc sao, hay là câm?" Mặc Liên Thành nhẹ nhàng tựa vào bình phong, mắt sáng sủa nhàn nhạt liếc nhìn bóng dáng vừa vào cửa, ngữ khí vô cùng bình thản, nghe không có chút cảm xúc dư thừa nào

Khúc Đàn Nhi chậm rãi quay người, vừa mới bị giật mình một chút, lúc này cũng thu trở về, thản nhiên nhìn thẳng Mặc Liên Thành, cười híp mắt chào hỏi: "Này! Ngài tại sao lại ở đây?"

Không mời tự cầm, coi là trộm, tên này không xin phép mà đã vào, thì là cái gì?

"Làm sao? Bản Vương không thể ở đây sao?" Mặc Liên Thành mi phong vẩy một cái, nhàn nhã hỏi.

"Vương Gia muộn như vậy, còn chưa về phòng đi?" Hắn bây giờ lại định diễn cái gì mới đi ra?

"Nàng không phải cũng vừa trở về sao."

"Vâng, là do ta nhiều chuyện. Không có việc gì thì tiễn khách, Vương Gia xin đi thong thả." Khúc Đàn Nhi xoay người lần nữa, đem cửa vừa đóng lại mở ra, nghiêng người nhường đường, lễ phép, nhưng cũng không quên tỏ vẻ không chào đón, mời ra ngoài. Nàng không có lá gan mời hắn ở lại, căn bản ở chung với hắn không phải tốt lành gì, trò chuyện một chút là có thể hóa sói đói ngay. . . (*H: nói chuyện cũng có thể mang bầu trong truyền thuyết là có thật a. 😂)

"Nàng vội vã đuổi Bản Vương đi như vậy sao?" Mặc Liên Thành nhắm mắt lại, rồi sáng sủa không động, nhìn chằm chằm nàng.

"Phải, lát nữa ta phải tắm rửa. . ." Không có nói thêm gì nữa, bởi vì chủ đề này dễ làm cho người ta suy tư.

Đêm nay tâm tư Mặc Liên Thành lại ngoài ý muốn không suy nghĩ theo hướng như bình thường, "Hôm nay đi đâu?"

"Cái đó. . . là việc riêng của ta." Khúc Đàn Nhi hiện tạn không có tâm tư ứng phó hắn, nhưng. . . Nha, cái tên này, sao còn chưa đi?

Mặc Liên Thành hơi nhíu mày, không nóng không lạnh nói: "Hôm nay nàng gặp Đại Vương Gia."

"Đúng, tình huống chi tiết, chắc Vương Gia cũng biết rồi." Khúc Đàn Nhi trực tiếp trả lời. Khuôn mặt nhỏ bình tĩnh đến không có một điểm ngoài ý muốn nào, trên đường phố nhiều người như vậy, truyền đến tai Mặc Liên Thành không có nửa điểm kỳ quái, hơn nữa, nếu hắn không âm thầm phái người giám thị nàng, vậy không giống tác phong của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro