Chương 248 : Uy hiếp từ Thái Hậu (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hằng Dâu

"Hồi Bát Vương Phi, Lan Phi Nương Nương nói muốn gặp Vương Phi, cố ý để nô tài qua đây mời ngài."

Công công hơi cúi người, cung kính nhẹ nói.

Từ lúc đến, cũng chưa từng ngẩng đầu.

"Không biết Lan Phi Nương Nương có nói tìm Bản Vương Phi có chuyện gì không?" Khúc Đàn Nhi cảm thấy hơi nghi hoặc, lâu vậy rồi chưa thấy có ai tìm đến nàng, vậy mà Mặc Liên Thành vừa rời đi, hắn liền đến? Là trùng hợp sao? Hay do nàng suy nghĩ nhiều? Nàng nhẹ chau mày, nhìn về phía Thị Tuyết, chỉ thấy Thị Tuyết trầm mặc, cũng không có phát hiện gì.

"Hồi Bát Vương Phi, tâm tư chủ tử nô tài không biết. Kính xin Vương Phi dời bước, đừng để Nương Nương đợi lâu." Công công tiếp tục cung kính nói.

"Vậy xin công công dẫn đường." Khúc Đàn Nhi bất đắc dĩ, chỉ có thể cùng hắn đi.

"Nương Nương có chỉ để Vương Phi qua một mình thôi." Lúc công công thấy Kính Tâm và Thị Tuyết cũng định dời bước theo, nhàn nhạt mở miệng.

Lời này vừa nói ra, bầu không khí lập tức trở nên ngột ngạt.

Chỉ cho đi một mình. . . liệu sẽ không có chuyện gì chứ?

Lúc này, Khúc Đàn Nhi cười nhạt liếc mắt Kính Tâm và Thị Tuyết, "Mọi người không cần đi theo." Nàng biết các nàng ấy đang lo lắng điều gì, nhưng công công này đúng là người bên cạnh Lan Phi, nếu không, Thị Tuyết cũng sẽ không bình tĩnh đến thế. Nếu thật sự là Lan Phi, thì cũng phải nể mặt Mặc Liên Thành, chắc sẽ không làm khó mình.

Chỉ là. . . Bình thường chuyện tốt không tự nhiên đến, đi ra ngoài nhất định sẽ không có chuyện tốt.

Kính Tâm với Thị Tuyết nhìn nhau, đều cảm giác được trong mắt đối phương chỉ toàn lo lắng.

Một lúc sau.

Khúc Đàn Nhi đi theo sau công công, vốn cho rằng Lan Phi ở nội viện phía trước, nhưng không ngờ, càng đi càng thấy không phải. Nếu chỉ là tìm nàng nói chuyện một chút, cần gì phải ngăn không cho đám người đi theo? Không ở tiền viện, còn chạy đến chỗ nào đây? Nàng nhíu mày hỏi: "Công công, Lan Phi Nương Nương tại sao không có ở tiền viện?"

"Bát Vương Phi cứ việc đi theo nô tài, Nương Nương tâm tư, nô tài từ trước tới giờ không dám suy đoán."

"Vậy làm phiền công công." Khúc Đàn Nhi không hỏi thêm gì nữa.

Chỉ là. . .

"Vương Phi, đến rồi ạ." Công công đứng ở trước một gian sương phòng, không đi tiếp nữa.

"Lan Phi Nương Nương ở trong phòng này sao?" Khúc Đàn Nhi cảnh giác nhìn cánh cửa, có chút hoài nghi, xung quanh lại quá yên tĩnh, không thấy bóng người nào cả.

Công công cung kính đứng ở cạnh cửa, xuyên qua cánh cửa nói vọng vào trong phòng bẩm báo: "Bẩm chủ tử, Bát Vương Phi đến rồi."

"Ừm." Trong phòng truyền ra giọng phụ nữ đơn giản mà uy nghiêm hắng giọng.

"Nô tài xin phép đứng đây mời Vương Phi đi vào." Công công lùi người lại, ý là để Khúc Đàn Nhi tự đi vào.

Khúc Đàn Nhi nhẹ chau lông mày liếc nhìn công công, giọng vừa rồi phát ra từ trong phòng đúng là của phụ nữ. Nhưng đã tới đây rồi, cho dù không muốn, hay đối phương có làm loạn gì, nàng cũng muốn xem rốt cuộc là như thế nào. Dù sao minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng (*ngoài sáng thì biết còn trong tối khó biết được*). Từ ngày Mặc Liên Thành lấy lại cái giường, nàng đã quyết định. . . Trước tiên chiều theo những nữ nhân này, chơi đùa bọn họ một chút.

Thản nhiên đẩy cửa ra, nàng cất bước bước vào.

"Đóng cửa."

Khúc Đàn Nhi vừa bước vào phòng, trong phòng liền truyền ra một giọng phụ nữ lạnh lùng nói.

Một khắc sau, cửa phòng mở ra, rồi rầm một tiếng đóng lại.

"Quỳ xuống."

"Ta. . ." Khúc Đàn Nhi vừa định mở miệng, chợt thoáng nhìn có một bàn tay vung tới. Theo bản năng, nàng đưa tay đỡ, không lúc nào nàng cảm tạ Khúc Phủ như vậy vì hai năm qua bị họ giáo huấn nên thành kỹ năng tránh được rồi, nàng dương dương đắc thắng.

Lúc này, nàng cũng thấy rõ thượng vị ngồi trong phòng là ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro