Chương 8-11 : Trốn không thoát thì phải gả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hằng Dâu (@HangDau522 )

Khúc Đàn Nhi đã không nhắc đến Mặc Liên Thành thì thôi, vừa nhắc tới là lại thấy bực mình.

Từ Địa cầu hiện đại lăn lộn đến Đông Nhạc Quốc cổ đại này, lần đầu tiên nhìn thấy một tên Cực Phẩm như thế.

Đàn ông không phải đều ga lăng phong độ à? Coi như không phong độ đi, thì khi nhìn thấy nàng là một mỹ nữ như vậy, cũng phải có chút phản ứng chứ.

Thế mà tên kia lại có thể thờ ơ lạnh nhạt, biết rõ là nàng chuẩn bị rơi xuống vậy mà không đỡ lấy một cái, phải là một tên tim làm bằng sắt mới làm được như thế? ! Khó mà tưởng tượng.

Kính Tâm vừa từ ngoài phủ vừa trở về, chưa biết rõ tình hình, nghi hoặc hỏi: "Tiểu Thư lại trốn?"

"Ngu sao mà không trốn, cả đời ta không thể chờ một chỗ như thế này được, ta không muốn chết già ở đây đâu."

"Vậy, người hôm nay tiểu thư nói là Bát Vương Gia. . ."

"Cũng bởi vì hắn muốn tới, nên Đại phu nhân kia mới trông giữ ta chặt như vậy, chỉ là đáng tiếc đã bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy."

"Vậy Tiểu Thư gặp Bát Vương Gia rồi sao?"

"Ừm, gặp rồi." Khúc Đàn Nhi gật gật đầu, có chút bất đắc dĩ.

"Cái kia Bát Vương Gia dáng dấp ra sao?" Khúc Đàn Nhi nhìn vào gương chằm chằm, không chắc chắn nói.

"Dáng dấp ra sao a? Ừ, ta nghĩ là, một đôi mắt, một cái lỗ mũi, một cái miệng, không phải dạng người thì là dạng *** gì" Khúc Đàn Nhi nhàm chán thuận miệng nói bậy. Hôm nay không ngẩng đầu nhìn kỹ, dù sao về sau ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cũng không cần vội.

"Tiểu thư. . ."

"Cô hỏi nàng Bát Vương Gia dáng dấp ra sao, còn không bằng hỏi chính nàng dáng dấp ra sao." Đúng lúc này, một cô gái trẻ tuổi áo tím bước vào, mày liễu mắt phượng, xinh đẹp động lòng người, nàng mỉm cười giọng điệu rất quen thuộc, tựa như quen lắm rồi.

"A? Nguyệt Lạp, cô đúng là con giun trong bụng ta." Khúc Đàn Nhi sững sờ, lập tức cảm thán.

Tô Nguyệt Lạp là người trong hai năm nay, trong một lần chạy trốn thất bại đã cứu Khúc Đàn Nhi, là bằng hữu tốt nhất của nàng. Còn Kính Tâm và chủ nhân của thân thể kia từ nhỏ lớn lên bên nhau, tuy nói là quan hệ chủ tớ, nhưng còn thân hơn tỷ muội.

"Nghe nói Khúc lão gia phân phó cô chuẩn bị phải thành thân." Tô Nguyệt Lạp lo lắng hỏi.

"Trước tiên phải gả trước, có lẽ sẽ tìm được cơ hội rời đi." Khúc Đàn Nhi ánh mắt hơi tối, hiện lên mấy phần đùa cợt. Nàng là nhớ tới cái đêm ông già Khúc đó nói chuyện. Nói rõ là muốn nàng làm một con cờ? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như không phải nàng trời sinh dung mạo họa thủy đến mức này, thì làm gì có đại nhân vật âm thầm trợ giúp, chỉ dựa vào một đứa thiếp sinh thứ nữ, thật khó mà có cơ hội làm chính phi của Bát Vương Phủ.

Tô Nguyệt Lạp bất đắc dĩ, hướng bên cạnh cái ghế ngồi xuống, nghiêm mặt nói: "Đàn Nhi, tại Khúc Phủ cô cũng trốn không thoát, chẳng lẽ đến Bát Vương Phủ lại dễ hơn sao? Nói cho cô biết, đừng nói là chạy trốn, nhất cử nhất động, từng câu từng chữ đều bị giám thị, trừ phi Bát Vương Gia bỏ cô, nếu không. . ."

"Cám ơn đã nhắc nhở." Tô Nguyệt Lạp dài dòng một hồi, nhưng Khúc Đàn Nhi một chữ đều không nghiêm túc nghe được, có lẽ chỉ một câu cuối cùng bỏ nàng, nàng ngược lại nghe được vô cùng rõ ràng.

Hơn nữa. . .

Khụ, bỏ vợ là nàng? Đúng là một biện pháp hay.

Tô Nguyệt Lạp cảm thán nói: "Cô. . . Tại sao lại phải đi? Vị trí Bát Vương Phi bao nhiêu nữ nhân muốn lấy được? Sống trên đời này, mặc kệ cô đi đâu, chỉ cần có đầy đủ thân phận địa vị, liền không sợ để cho người ta xem thường, càng không sợ để người ta khi dễ. Đến lúc đó. . ."

Khúc Đàn Nhi nói: "Tính, Nguyệt Lạp. Bình bình tĩnh tĩnh, thời gian yên ổn, mới là thời gian ah. Hơn nữa, cô không cảm thấy cả ngày cùng một đoàn nữ nhân tranh đấu, không phải ngươi chết chính là ta sống, loại cuộc sống này không mệt người sao?"

Editor Hằng Dâu

Tô Nguyệt Lạp suy nghĩ, Khúc Đàn Nhi cũng hiểu.


Thậm chí rất nhiều đại đạo lý cùng các loại sinh tồn quy tắc, nàng đều rõ ràng.

Trên TV không phải là thích kiểu phim cung đấu như vậy sao?

Hậu cung, trạch viện, nữ nhân cùng nữ nhân ở giữa tranh đấu, chỉ tiếc. . . Nàng, không làm được.

"Đàn Nhi, cô nghe ta khuyên một câu."

"Ai nha, mệt mỏi quá à, ta phải lên giường đi nằm một lát, vừa mới té một cái đau muốn chết, không được không được, nếu bây giờ không ngủ một lát chắc mệt chết mất." Khúc Đàn Nhi khoát khoát tay, giả bộ tư thế mệt mỏi sắp chết, liếc nhìn hai cô gái một chút, rồi một giây sau nhanh chóng rút lui.

"Kính Tâm, cô cũng giúp ta khuyên cô ấy đi." Nguyệt Lạp nói.

Kính Tâm lắc đầu, biểu lộ muốn giúp mà không giúp được.

. . .

Một tháng sau, hôn lễ được cử hành đúng hạn.

Cả Khúc Phủ và Bát Vương Phủ đều trải gấm đỏ, treo đèn lồng treo trên cao, vô cùng náo nhiệt.

Mũ phượng khăn quàng vai, lễ nghi cầu kỳ, mọi thứ đều được chuẩn bị đầy đủ, hoàn toàn làm cho người ta tìm không thấy nửa điểm tì vết.

Mà tân lang từ khi bắt đầu đến kết thúc đều là bày ra một bộ ý cười nhạt, nhìn không ra là vui vẻ hay một điểm cảm giác đều không có, cứ cho là quá vui mừng mà cười được lâu thế thì khóe miệng chắc cũng tê chết, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn ý cười không đổi. . .


Nghênh kiệu, bái đường, nhập động phòng.

Haiz!

Khúc Đàn Nhi lần thứ 121 thở dài, kết quả này không phải nàng muốn.

Mới ra khỏi cửa lớn Khúc Phủ, nàng liền tưởng tượng cảnh bị người cho cản kiệu đoạt tiền, thiên tai nhân họa đến một trận, kết quả, một đường thuận lợi, không có nửa điểm phong ba. Tiến vào Bát Vương Phủ, nàng liền nghĩ, có thể có mấy cái nữ nhân đi ra khóc sướt mướt náo loạn buổi lễ này, nhưng. . . Cả tràng hôn sự ập xuống, lộp bộp lộp bộp, buổi lễ kết hôn xảy ra thuận lợi đến nỗi làm cho nàng muốn thổ huyết.

Editor: Hằng Dâu wattpad


Kẹt kẹt. . .

Cửa hỉ phòng bị người cho đẩy ra, một thân ảnh tao nhã rảo bước tiến đến.

"Chúc Bát Vương Gia cùng Bát Vương Phi ân ân ái ái, vợ chồng hòa thuận, sớm sinh quý tử, bạch đầu giai lão." Hỉ bà nói văng vẳng bên trong, cũng không lâu sau cửa hỉ phòng bị đóng lại.

Đến mức. . .

Khúc Đàn Nhi cực kỳ an tĩnh ngồi tại mép giường, khăn đội đầu làm ánh mắt nàng bị chặn lại. Đêm nay động phòng hoa chúc là không có khả năng, nàng sẽ tận lực tránh khỏi. Đến mức dùng biện pháp gì, đương nhiên một hồi liền hiểu.

Chiêu thứ nhất là

"Tướng công! . . ." Khúc Đàn Nhi thở nhẹ, không đúng, là âm thanh điệu đà, ỏn ẻn từ bên trong. Ỏn ẻn đến nỗi tự nàng cũng thấy nổi da gà. Lúc đó, lại thành công đem Mặc Liên Thành vừa muốn bước ra chợt phanh lại. Sau một khắc, hắn lại hung hăng đem bước chân bước đến, đôi mắt tựa như hoa đào hiện lên một vòng quái dị.

Nàng coi nơi này là nơi mua hoa bán phấn chắc?

Trong thanh lâu nữ tử gọi nam nhân à?

"Tướng. . . Công, là ngươi đi vào sao? Tại sao lâu như thế mới đến, thiếp cũng chờ lâu lắm rồi." Khúc Đàn Nhi tiếp tục nhăn nhăn nhó nhó, ông trời a, cái này là nàng ở bên ngòai thanh lâu học được mấy ngày nay. Chỉ là. . . Nàng muốn thổ huyết, nàng dám giơ tay lên thề, nàng làm như vậy, tuyệt đối không phải đang gọi xuân, cũng tuyệt đối không phải đang dẫn dụ hắn tới.

Đương nhiên, là có khác dự định.

Nghe nói, là nam nhân đều không thích lả lơi. Như vậy, nàng liền lơi cho hắn nhìn, tục cho hắn nhìn. Để hắn vừa nhìn thấy, liền phải lui binh!

"Ngươi gọi Bản Vương là tướng công?" Mặc Liên Thành chau mày.

"Đúng vậy, sau khi thành thân, chàng chính là tướng công của thiếp? Hì hì. Nếu chàng không thích gọi tướng công, thì thiếp có thể gọi là nhân tình."

". . ." Mặc Liên Thành gương mặt tuấn mỹ vô song trở nêncứng đờ.

Thật sự là thần sắc bình tĩnh mà hắn luôn giữ, có dấu hiệu tan vỡ.  

 "Những người đó giao nhiệm vụ gì cho cô, hay nói cách khác, cô đang có rắp tâm gì?" Mặc Liên Thành nói đến nhỏ giọng, tựa như chỉ nói chuyện với bản thân mình, người khác không thể nghe rõ.

"Nhân tình, ngươi đang nói cái gì?" Khúc Đàn Nhi tiếp tục dịu dàng hỏi thăm.

Cái giọng điệu buồn nôn này, thật sự là nàng nói ra đấy à?

Khúc Đàn Nhi cũng không dám khẳng định. . .

Mặc Liên Thành tiếp tục chau mày, không nóng không lạnh mà nhìn nàng.

Chờ một lúc không thấy động tĩnh, Khúc Đàn Nhi lại ỏn ẻn thúc giục: "Phu quân, không còn sớm nữa, bây giờ nên uống rượu giao bôi."

". . ." Tên nào đó tiếp tục trầm mặc, tựa như đang chờ cái gì.

"Nhân tình, ngày tốt giờ lành, bỏ lỡ thì không tốt đâu."

Nam nhân bình thường, nghe được thê tử mới cưới của mình nói vậy, trái một câu nhân tình, phải một câu nhân tình, thì dù hắn có kiên nhẫn mười phần, tính tình phi thường tốt đi nữa, cũng sẽ cảm thấy tân nương tử cử chỉ lỗ mãng, chắc chắn là thất sủng. Đây chính là là tính toán chiêu thứ nhất của Khúc Đàn Nhi, để Mặc Liên Thành tự tránh xa.

Không ngờ, Mặc Liên Thành nhạt nhẽo nói: "Nàng không đợi được đến vậy à?"

"Đúng đó, nhân tình nè, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, lãng phí thì không tốt đâu, vẫn là phải làm nhanh lên thôi." Nàng nói cho buồn nôn chết hắn, để hắn động phòng không thể có "Tính" thú. Không đúng, hắc hắc, rượu giao bôi vừa uống, hắn muốn có tình thú đều lên không nổi. Đó là chiêu thứ hai.

"Xem ra, những người đó đã dạy dỗ cô không tồi, việc làm sao câu dẫn nam nhân đều như trở bàn tay, cô đã đói khát như vậy, thì Bản Vương ngược lại. . . cân nhắc thành toàn cho nàng." Mặc Liên Thành lành lạnh nói câu này.

Lập tức, như là bom nổ, đem Khúc Đàn Nhi nổ choáng váng.

Chiêu thứ nhất thất bại. . . Ô ô.

Nửa ngày. Bên trong phòng tân hôn không có động tĩnh.

Trong yên tĩnh, Mặc Liên Thành chậm rãi theo môi mỏng tràn ra mấy chữ: "Bản Vương thấy nàng đang mong muốn, cao hứng lắm nhỉ?" Hắn vừa định bước chân hướng bên giường đi đến, chỉ là, bước đầu tiên còn chưa đi.

"Chờ một chút!" Khúc Đàn Nhi nhanh như chớp mắt to dưới khăn đỏ, nhanh chóng chớp động, "Nhân tình, chúng ta còn chưa uống rượu giao bôi mà."

Mặc Liên Thành quét qua hai chén rượu trên bàn, mắt sáng lên lạnh lùng, "Không cần. Trực tiếp động phòng tốt hơn, nàng không phải đợi rất cấp bách a?"

Khúc Đàn Nhi cứng đờ người.

Uống rượu giao bôi cũng không có tác dụng? Đổi biện pháp. . . Nàng ở dưới khăn choàng nâng trán, "Nhân tình, Đàn Nhi hôm nay thân thể không tốt, phát sốt dường như sắp ba mươi chín độ 8, chỉ sợ không thể hầu hạ Vương Gia động phòng chu đáo."

"Bản Vương không ngại."

"Ừm, còn có, Đàn Nhi trên mặt trường đậu đậu, dường như nói là hồng chẩn, sợ là để phu quân nhìn, ảnh hưởng phu quân tình thú." Lại nói không ngại? ! Đi hắn không ngại, vấn đề là nàng rất chú ý có được hay không? Lại nói, nàng đều nói nhiều như vậy, ngay thẳng như vậy, liền xem như ngớ ngẩn đều nghe ra nàng là ý gì a, ý tứ nói đúng là nàng không muốn động phòng!

Có thể hết lần này tới lần khác. . .

"Như thế thay Bản Vương suy nghĩ, vậy tối nay Bản Vương thì càng nên muốn hảo hảo thương ngươi mới đúng." Mặc Liên Thành bỗng nhiên trở nên rất có kiên nhẫn.

"Thương yêu?" Khúc Đàn Nhi khóe miệng giật một cái, hoài nghi mình có phải hay không nghe lầm, nhưng ngẫm nghĩ, lại cứng rắn sinh địa đem sắp yết hầu thô tục cho nuốt trở về, tiếp tục nhẹ giọng thì thầm, gắt giọng: "Có thể là. . . Đàn Nhi tới kinh nguyệt."

"Cho nên?" Hắn là nghe ra vị. Lần thứ nhất bị nữ nhân ghét bỏ.

"Cho nên, không bằng mời tướng công khác chọn địa phương ngủ một đêm."

"Cái này là Bản Vương tân phòng."

"Là như thế này không sai, nếu ngài không ngại ngủ trên mặt đất, cái kia Đàn Nhi không ngại ngài lưu lại."

"Rất tốt." Hắn khinh đạm trả lời.

Editor: Hằng Dâu

Lại là một câu rất tốt? Hắn có ý tứ gì?


Ở lại? Không ở lại? Haiz, đều do cái khăn đội đầu này, nếu không nàng có thể ngẩng đầu lên nhìn xem Mặc Liên Thành hiện tại có biểu hiện gì. Khúc Đàn Nhi ngẫm nghĩ suy đoán. Chiêu trực tiếp ghét bỏ này không được, rượu giao bôi cũng không trúng kế, như vậy chỉ có thể dùng một chiêu cuối cùng. Một chiêu cuối cùng này rất ngoan độc, chính nàng cũng phải trúng chiêu ah!

Nhưng không thể đoán được, đột nhiên gió lại đổi chiều, Mặc Liên Thành nhàn nhạt hỏi: "Bản Vương ra khỏi cửa này, nàng không hối hận chứ?"

"Tướng công đi thong thả, không tiễn."

Mặc Liên Thành phất tay áo rời đi, trước khi đi, ánh mắt quét quét góc cuối giường.

Một lát nữa.

"Nhân tình, ngươi vẫn còn ở đó chứ?" Khúc Đàn Nhi thăm dò hỏi.

Trong phòng một mảnh trầm mặc, không có ai đáp lại.

"Không cần gọi nữa, nhân tình của cô đã sớm đi rồi." Tô Nguyệt Lạp đi vào tân phòng, lại thuận tiện đóng cửa phòng lại. Nha hoàn bên ngoài đều bị nàng đuổi đi.

"Tốt quá." Khúc Đàn Nhi nghe xong, đưa tay đem khăn choàng đỏ kéo một cái, lập tức, khuôn mặt tươi cười hiện ra, lại nhanh chóng đem mũ phượng cởi ra, toàn bộ đều tháo xuống hết. Cái mũ này quá nặng làm nàng bị ép váng đầu choáng óc, nếu không phải cố chống đỡ thì sớm đã đem vứt hết rồi.

Nàng từ trên giường đứng lên, hướng sơn son gỗ đàn hương bên cạnh bàn ngồi xuống, quét mắt một vòng trên mặt bàn bày hai chén rượu giao bôi, lắc đầu lẩm bẩm: "Haiz, thật sự là đáng tiếc ly rượu này của ta, lãng phí tiền của ta, càng là lãng phí thuốc mà ta đặc biệt đưa cho hắn, đáng tiếc ah đáng tiếc."

Nói xong, nàng đem hai chén rượu cầm tới bồn cây cảnh trong phòng đổ đi.

Khúc Đàn Nhi lại gọi: "Kính Tâm, ngươi có thể đi ra."

"Tiểu. . . Chủ tử." Kính Tâm giơ một thanh kiếm dài, mặt mũi như tràn đầy sát khí từ phía sau giường đi ra.

"Kính. . ." Khúc Đàn Nhi vốn muốn nói gì đó, nhưng nhìn tình hình của Kính Tâm, lông mày nhăn lại: "Khụ, Kính Tâm ah, đao chắc là rất nặng a, em có thể bỏ nó xuống được rồi."

"Đàn Nhi, cô không phải là muốn mưu sát Bát Vương Gia chứ?" Tô Nguyệt Lạp khó tin nhìn thanh kiếm trên tay Kính Tâm, lại nhìn sang Khúc Đàn Nhi đang tràn ngập ý cười, da đầu tê dại một hồi.

"Sai, giết người là phải đền mạng, ta cũng không muốn một mạng đền một mạng, chỉ là ăn nhiều thua thiệt thôi." Khúc Đàn Nhi thon bàn tay ngọc chỉ lên nóc giường: "Nhìn thấy không, ta chỉ cần thứ trên kia đổ xuống là được rồi". Nàng là vì tránh động phòng, suy nghĩ nát óc cũng nghĩ được mấy chiêu.

Chiêu sau cùng này là nước xối!

Dục hỏa có mạnh nữa thì gặp nước đá tên đàn ông kia cũng sẽ không có hào hứng gì nữa.

Khúc Đàn Nhi cũng đã biết chiêu thức tuy nhiên không lộ ra, nhưng không biết có thành công không.


"Đàn. . ." Nguyệt Lạp im lặng.

"Yên tâm, sẽ không chết người đâu. Hơn nữa, ta cũng đâu có cơ hội dùng tới." Khúc Đàn Nhi nhún nhún vai, mặt tỏ vẻ không quan trọng.

"Cô làm như vậy sẽ không hối hận chứ?" Nguyệt Lạp không hiểu nàng nghĩ gì. Nữ nhân gả đi không phải sẽ tìm trăm phương ngàn kế biện pháp để được phu quân sủng ái sao?

"Sẽ không."

"Có quyền thế có địa vị, có cái gì không tốt."

"Không tốt."

"Tại sao?"

"Không tại sao cả. Ta không thích là không thích thôi." Tô Nguyệt Lạp nghi hoặc, đối với Khúc Đàn Nhi bây giờ thì không phải là nghi hoặc nữa, vì đã biết nàng từ trước tới giờ đều chỉ có một mục đích, tự do, nàng chỉ muốn hướng tới tự do. . . Khụ, trọng điểm là tìm cách trở về. Nàng biết rõ mình có thể tới đây, khẳng định sẽ có biện pháp trở về hiện đại.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro