Lương Kha (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍀 Chương 46 🍀 Trước mạt thế, người đàn ông làm mưa làm gió. Sau mạt thế, một người què.

Cứ như thể thiên nhiên không còn gánh vác được hành vi của loài người, khởi động chương trình tự bảo vệ.

Chỉ vỏn vẹn một đêm, hoa cỏ gieo trồng để trang trí ven đường đã cao thêm hơn nửa mét, những hàng cây vươn cành lá che khuất hơn nửa mặt đường.

Trên nhánh cây có mấy con mèo không biết từ nơi nào đến, nhẹ nhàng ưu nhã giẫm lên cành, nhấc một móng vuốt dùng đầu lưỡi non mềm lười biếng liếm láp.

Tang thi vẫn đang tìm người sống, còn nhân loại cũng đã kích phát đủ loại dị năng.

Thanh Nhược mở cửa mật mã trên tầng cao nhất nghênh đón một đợt khách không mời nhếch nhác.

Gần hai mươi người, có cả nam lẫn nữ, đều là nhân viên công tác của bệnh viện. 

Bệnh viện tư nhân của Lương thị, chất lượng quan trọng hơn số lượng. Trong tòa nhà to lớn cao chót vót này có rất ít phòng bệnh, bệnh nhân được tiếp nhận cũng chẳng nhiều, bác sĩ y tá đều lựa chọn những người tài giỏi.

Đã trải qua cảnh địa ngục trần gian hôm qua, những người có thể lên đến tầng cao nhất hiện giờ đều không phải kẻ ngu xuẩn.

Thanh Nhược cười vô cùng thân thiện, tay trái cầm hai thanh sắt đặc ruột được cô tháo ra từ khung giường.

"Đã đến lúc này rồi, hi vọng mọi người săn sóc lẫn nhau, phòng bệnh còn lại cũng đủ lớn, trong đó hẳn cũng có lương thực chuẩn bị sẵn." Thanh Nhược ngưng một chút, tầm mắt dừng trên những cái túi hoặc khăn trải giường thay cho túi trong tay mỗi người, "Mọi người đã lấy hết thức ăn ở phòng bệnh phía dưới chưa?"

Thức ăn là điểm mẫn cảm tại thời điểm này.

Dẫn đầu mười mấy người này là ba nam hai nữ, một người nam trong đó rõ ràng là người phát biểu hoặc thủ lĩnh được mọi người thừa nhận.

Anh ta gật đầu, ánh mắt cũng rất thản nhiên, "Lấy hết rồi."

Thanh Nhược cũng gật đầu, "Dù bây giờ có bao nhiêu thức ăn cũng không phải kế lâu dài." Cô chỉ chỉ về phòng bệnh Lương Kha phía sau, "Cái gì có thể lấy được đều bị bốn vệ sĩ hôm qua cầm đi hết rồi, chúng ta chỉ còn đồ trong tủ lạnh. Nếu phải ở chỗ này một thời gian ngắn thì sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức ăn cơm trưa xong, mọi người vẫn cần xử lí tang thi tầng dưới để tìm thức ăn và đồ dùng."

Tầm mắt của tên thủ lĩnh đối diện rơi trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của cô. Ánh mắt cô rất tĩnh, nói chuyện cũng không nhanh không chậm, đối lập hoàn toàn với mấy người phụ nữ tinh thần sắp sụp đổ đang rúc ở phía sau.

Người đàn ông thân thiện cười cười, đưa tay ra, "Được, hợp tác vui vẻ. Đương nhiên......" Anh ta nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt có chút chờ mong, "Bất kỳ lúc nào cũng hoan nghênh cô gia nhập đội ngũ chúng tôi."

Thanh Nhược cười bắt tay với hắn, không nói gì thêm.

Phòng bệnh đối diện có cùng một bố cục với phòng Lương Kha, có phòng khách, phòng bệnh, phòng cho khách, thư phòng, phòng vệ sinh, phòng bếp, hơn nữa diện tích rất lớn, chứa cả đám người bọn họ hoàn toàn không thành vấn đề.

Hôm qua, tang thi đột ngột bùng nổ nửa tiếng trước giờ đi làm, khi đó vẫn còn vài đồng nghiệp chưa tới, số người ở bệnh viện ít hơn bình thường một chút, ngay sau đó mọi người đều nỗ lực để được sống tiếp.

Quy tắc tự nhiên cũng không trực tiếp đẩy nhân loại vào đường cùng, nhiều người đã kích phát dị năng.

Thanh Nhược thuộc loại sức lực, sau khi dọn sạch tang thi dưới văn phòng, việc đầu tiên cô làm chính là lên tầng cao nhất tìm Lương Kha.

Lương Kha, trước mạt thế, Lương tổng, người đàn ông làm mưa làm gió. Sau mạt thế, một người què.

Thanh Nhược cầm thanh sắt quay về phòng bệnh, khóa cửa lại.

Lương Kha ngồi trên xe lăn, sau lưng là cửa sổ sát đất to lớn. Hôm nay ánh mặt trời đặc biệt rực rỡ, chậu cây cảnh vốn được đặt trong phòng bệnh đã sắp cao đến nóc, Thanh Nhược xếp chúng thành một hàng cạnh tủ. Có lẽ vì tác dụng quang hợp của thực vật, cảm giác không khí lan tỏa một hương vị trong veo.

Cô tiện tay bỏ thanh sắt vào tủ phát ra tiếng vang lanh lảnh, sau đó nói với hắn, "Chúng ta sẽ ở chỗ này khoảng một tuần, thu thập một số vật dụng cần thiết trên đường đi. Một tuần sau chắc là một ít nơi tụ cư loại nhỏ đã bước đầu hình thành, chúng ta trước tìm một chỗ nán lại."

Ngăn tủ phía dưới đặt thuốc và dụng cụ trị liệu của hắn. Thanh Nhược đi qua mở cửa tủ, lấy đồ bên trong ra.

Cô cắm điện, kéo dụng cụ đến cạnh xe lăn của hắn.

Thanh Nhược ngồi xổm xuống, từ từ cuốn ống quần hắn đến đầu gối, bôi thuốc rồi dùng túi trị liệu cột từng vòng lên cho hắn.

Cô làm việc trước giờ luôn nghiêm túc cẩn thận, sau khi chuẩn bị xong thì thở nhẹ ra một hơi, ngẩng đầu nhìn hắn, "Sức sống của thực vật và động vật đều được nâng cao lên nhiều lần, tang thi có khả năng ăn thịt người vô hạn, nhân loại thức tỉnh dị năng." Cô nhìn hắn cười cười, "Tôi nghĩ, sau này dù không trị liệu nữa thì chân của anh cũng có hi vọng hồi phục rất lớn."

Lương Kha như có như không gật đầu, ánh mắt dừng trên gương mặt cô, giọng nói lành lạnh pha chút nghi hoặc, "Dị năng?"

"Ừm ~" Thanh Nhược gật gật đầu, đứng lên đi đến cạnh bàn, một tay nhấc cái bàn nặng nề lên.

"Hôm qua lúc suýt bị tang thi bắt được thì tự dưng cảm giác trong thân thể mình trào ra một luồng khí." Cô vừa nhắc lại vừa nở nụ cười, "Giống như trong tiểu thuyết huyền huyễn ấy. Rất tự nhiên, cứ như một bộ phận cơ thể tôi."

Lương Kha gật đầu. Hắn chưa gặp đám người đi lên sáng nay nhưng vẫn nghe được đại khái cuộc đối thoại, "Những người kia thì sao?"

"Có ba nam, một người dị năng hỏa, một người dị năng thổ, một người dị năng băng, hai nữ, một người dị năng hỏa, một người có thể làm da mình trở nên thật cứng."

Thanh Nhược nhìn hắn, tuy cô đang đứng, tầm mắt phải hạ xuống mới có thể nhìn thẳng vào mắt hắn, nhưng cô đủ tôn trọng và chú ý, khiến người ta hoàn toàn không có cảm giác bị khinh thường.

"Tạm thời gọi hỏa thổ băng vân vân là hệ tự nhiên, còn tôi thuộc loại thân thể biến dị. Hệ tự nhiên hiện tại rất yếu, hơn nữa mỗi lần dùng dị năng sẽ rất mệt. Nhưng mà sau này có lẽ dị năng như vậy mới là chủ đạo xã hội."

Thanh Nhược đặt bàn xuống, cúi đầu chỉnh lại vị trí, "Vậy nên, một tuần sau chúng ta sẽ xuất phát, một tuần đối với bọn họ chắc có thể xem như không gian phát triển rất lớn."

Không thể không thừa nhận, cô vô cùng thông minh. Người như vậy luôn có thể sống rất tốt bất kể là xã hội hài hòa trước mạt thế hay là xã hội dần hỗn loạn sau mạt thế, cho dù cô không có dị năng hay chỉ là một người phụ nữ. Trong trường hợp có dị năng thì chắc chắn càng tốt hơn nữa.

Hơi nóng liên tục truyền từ máy trị liệu cột trên đùi qua da vào hai chân. Lương Kha nỗ lực giật chân, cúi đầu nhìn thoáng qua, vẫn chẳng có chút phản ứng.

"Thanh Nhược."

"Ừm." Lần đầu tiên hắn gọi cô bằng giọng điệu nghiêm túc như vậy, Thanh Nhược đáp lại, nhân tiện ngồi xuống sofa sau bàn, ngang tầm mắt với hắn.

"Lẽ ra cô......"

Thanh Nhược cười ngắt lời hắn, "Hôm qua hình như tôi nhìn thấy trong ngăn tủ ở phòng bếp có mì sợi, lát nữa chúng ta ăn mì đi."

Lương Kha nhìn cô, cái lạnh lẽo trong mắt vì không vui khi bị cắt ngang mà gần như ngưng tụ thành băng. Hắn nhấp nhấp môi, "Được."

Thanh Nhược đứng dậy vào bếp nấu ăn, đi nửa đường hình như nhớ tới cái gì, quay đầu nói với hắn, "Căn cứ theo định luật chung, thứ đạt được dễ dàng không phải là tốt nhất. Giống như tôi là người đầu tiên trong văn phòng thức tỉnh dị năng, sau khi tôi đi lên thì người hệ băng kia vẫn chưa thức tỉnh, chắc là đêm qua rồi. Có lẽ thức tỉnh càng muộn thì tiềm năng càng lớn."

Nói xong không đợi hắn trả lời đã xoay người đi mất.

Nói với hắn cái này làm gì? An ủi hắn? Hay là cổ vũ?

Lương Kha nhếch miệng một cái, cúi đầu nhìn đôi chân hơi nóng mờ mịt. Hắn từng cho rằng không có chuyện gì mình không làm được, chỉ cần hắn muốn, mọi thứ trên thế giới rồi cũng sẽ có ngày tới tay hắn.

Bây giờ, mới một ngày sau mạt thế mà thôi, hắn đã bị một nữ nhân an ủi cổ vũ.

A ~

Rau tươi xanh biếc thêm thịt nạc, sạch sẽ bốc khói đựng trong cái bát xinh đẹp, một bát mì trông đơn giản mà khéo léo.

Bên trên có hai quả trứng.

Đùi Lương Kha còn phải trị liệu, Thanh Nhược một tay bưng bát, một tay trực tiếp nhấc cái bàn đến trước mặt hắn, đặt bát lên, gác thêm một đôi đũa.

Cô vào phòng bếp bưng một cái bát khác ra, ngồi cách đó không xa. Lương Kha nhìn lướt qua bát cô, thật ra hắn không thích ăn trứng gà, nhưng cũng không nói lời ngu ngốc nào, trầm mặc cúi xuống bắt đầu ăn.

"Chiều nay chúng tôi sẽ xuống tầng trệt xử lí tang thi để tìm vật dụng."

"Ừ." Lương Kha đáp, trứng gà cứng đến nỗi làm cổ họng hắn khó chịu. Trong bát không có muỗng, đã không phải lúc làm ra vẻ, hắn trực tiếp bưng bát lên uống hai ngụm nước mì trơn miệng, nuốt trứng gà xuống.

Vừa buông bát liền thấy Thanh Nhược mi mắt cong cong nhìn sang bên này. Cô ăn một cách chẳng để tâm, cắn một chiếc đũa trong miệng, ánh mắt lại không dời đi, "Người bên kia chắc là sẽ không đi xuống hết, nếu có gõ cửa anh cũng đừng để ý, chúng tôi sẽ không đi lâu đâu."

Tầm mắt Lương Kha nằm trong bát, nhẹ giọng đáp một tiếng.

Chỗ eo hắn có một thứ cưng cứng, cách lớp áo trong vẫn cảm giác được cái lạnh của kim loại. Ngày lên làm tổng tài chấp hành của Lương thị năm hai mươi tuổi, hắn đã bắt đầu mang súng lục đặc chế tùy thân.

Tay hắn vòng qua sau eo, chạm đến nó rồi vẫn hơi do dự, sau đó rút ra trượt qua mặt bàn bóng loáng.

Mặt ngoài phản quang mang theo tia sáng chói mắt.

"Trong này có sáu viên đạn."

Thanh Nhược gật đầu ừ khẽ.

Buổi chiều quả nhiên có người đến gõ cửa, Lương Kha hoàn toàn không quan tâm, ngồi trên xe lăn nhìn đường phố phía dưới qua cửa sổ sát đất.

Động vật nuôi trong nhà hình như chạy cả ra ngoài, tang thi lắc lư làm như không thấy chúng.

Không còn dòng xe cộ chen chúc đông đúc, trời đất như bắt đầu rộng ra, thực vật tùy ý sinh trưởng cung cấp sân chơi cho chúng, các con vật vui vẻ chạy nhảy.

Xe cảnh sát và quân đội đã rất ít xuất hiện, thỉnh thoảng có một loạt xe tư gia đi ngang qua, một đống tang thi huỳnh huỵch đuổi theo phía sau như truy đuổi minh tinh.

Cửa lớn siêu thị nếu không đóng chặt che giấu người thì cũng hoàn toàn bị tang thi chiếm cứ, có lẽ không lâu sau sẽ lại bị tiểu đội dị năng giả trưởng thành càn quét.

Dị năng giả trưởng thành?

Lương Kha cúi đầu nhìn đôi tay đặt trên đùi của mình, nơi đó dường như có một dòng khí màu xám vừa giống sương vừa giống khói đang lưu động.

Hình như chỉ có hắn nhìn thấy.

Thanh Nhược trước khi ra cửa có nói nhanh chân đến xem trong đầu tang thi có phải sẽ có tinh hạch giống trong giả tưởng hay không, không ngừng cung cấp dục vọng tìm kiếm thức ăn và ham muốn gặm nuốt cho chúng, thậm chí sẽ có cảm giác đau đớn vượt cả bản năng sống.

Trên đường có không ít tang thi thiếu tay thiếu chân, một khi ngửi được mùi người sống vẫn sẽ di chuyển về phía đó.

Nếu thật sự có tinh hạch thì quả đúng là nguồn năng lượng khủng bố, không bao giờ cạn kiệt.

Loài người – những kẻ đối địch với tang thi cũng đã thức tỉnh dị năng, về sau sẽ phát triển thành cảnh tượng chấn động thế nào đây.

Tiếng đập cửa vang lên hồi lâu, có lẽ vì không được để ý tới nên bây giờ có vẻ nôn nóng gấp gáp.

"Thôi bỏ đi anh Liên, không mở thì đừng gõ nữa. Quần áo lấy hôm nào cũng được mà, ở dưới cũng còn rất nhiều." Là giọng nữ, ngữ điệu nửa khuyên nửa mặc kệ.

"Xì. Thằng què chết dẫm, còn xem mình là Lương tổng à?!" Giọng nam đầy ác ý.

"Rầm." Lại là một tiếng đập cửa thật lớn.

Mắt Lương Kha dần sâu thẳm, ngón tay gõ nhẹ hai cái, chuẩn bị đẩy xe lăn qua mở cửa.

"Thôi, Thanh Nhược sắp quay lại rồi. Hôm qua tình huống như vậy cũng nhất quyết đi lên tìm anh ta, lát nữa cô ấy quay về đừng gây xích mích, dị năng của cô ấy lợi hại lắm đấy. Anh muốn quần áo thì ở dưới cũng có mà, một hai cứ phải anh ta làm gì." Một người phụ nữ khác cũng tham gia khuyên bảo, lôi Thanh Nhược ra.

Có lẽ còn biết nặng nhẹ, người đàn ông lại thấp giọng mắng mấy câu rồi không còn động tĩnh gì nữa.

Tiếng bước chân dần dần rời xa.

Lúc Thanh Nhược trở về thì xe lăn Lương Kha đang dừng giữa hành lang.

Cô đặt đống đồ trong tay xuống chân, lấy chìa khóa mở cửa.

Vừa đẩy cửa ra đã thấy hắn ngồi giữa hành lang, ánh mắt lạnh lùng.

Thanh Nhược ngây ra một lúc rồi cười rộ lên với hắn, "Sao anh lại ở đây?" Mặt cô đầy vết bẩn, đầu tóc rối bời, quần áo cũng dính máu, thanh sắt có vệt máu đặt trên một đống đồ, mùi máu tươi kèm sự thối rữa tanh tưởi lan tràn trong không khí.

Người bên kia về cùng cô, người nào cũng ôm không ít thứ. Nghe cô lên tiếng, nhiều người quay đầu lại, Thanh Nhược chắn ở cửa, bọn họ chỉ thấy được một góc xe lăn.

Cửa phòng bệnh đối diện mở ra, người trong phòng vừa lúc đi tới xách đồ phụ. Tầm mắt Lương Kha lách qua hông cô, bên kia chỉ có một người đàn ông hôm nay không xuống dưới.

Ngón tay hắn giật giật, một dòng khí màu xám nhạt bay ra từ đầu ngón tay hắn như đang bốc khói, nhẹ nhàng bay bổng trong không khí, cuối cùng rơi xuống cơ thể người đàn ông kia rồi biến mất.

"Không có gì." Lương Kha lắc đầu.

Cô đã ôm đồ vật dưới đất lên, đóng cửa phòng lại.

"Ừm." Thanh Nhược đáp, đem các thứ đến thẳng cửa phòng vệ sinh, "Tôi đi rửa ráy một chút. Xin lỗi anh, có chút khó ngửi."

Thanh Nhược xử lý xong đồ vừa mang về, nói đại khái tình huống bên ngoài hiện tại với hắn. Hôm nay bọn họ tìm được một cái radio, bây giờ internet đã bị cắt đứt, quốc gia, hay chính xác hơn là căn cứ loại nhỏ được thành lập về sau chỉ có thể truyền tin tức qua phương thức này.

Radio chỉ có một, Thanh Nhược không muốn làm quá căng với bên kia nên nói thẳng đặt ở chỗ bọn họ, tin tức thì dùng chung là được.

Cô nói đi qua bên kia hỏi xem radio có sử dụng được hay không.

Lương Kha không thể không thừa nhận, năm giác quan của hắn hiện tại đã được nâng lên nhiều lần giống như sức sống của động thực vật vậy. Trừ quyền khống chế hai chân, trạng thái toàn thân hắn bây giờ không thể tốt hơn được nữa.

Cách hai lớp cửa và hành lang không tính rộng bên ngoài, Lương Kha nghe thấy cô đang chất vấn ở bên kia.

Ngữ khí lạnh băng mang đến cho hắn cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc, xa lạ là do cô nói chuyện với hắn lúc nào cũng mềm nhẹ ngọt ngào, còn quen thuộc là vì giống như hắn.

"Trong những người không đi ra ngoài hôm nay có người đi qua gõ cửa?"

Ngoài sự lạnh băng và nỗi tức giận được kìm nén, còn có một loại cảm xúc hắn không hiểu được, lo lắng, hay là đau lòng?

Tiếp đó là một hồi trầm mặc kéo dài, Lương Kha dường như nghe thấy tiếng thứ gì đó bị biến dạng.

"Rầm." Âm thanh vật nặng nện xuống đất.

"Không được đi gọi anh ấy, bằng không đừng trách tại sao tôi trở mặt."

Cửa phòng bị đẩy ra, khuôn mặt nhỏ tinh xảo tràn đầy ý cười, Thanh Nhược vui vẻ bước nhanh tới nói với hắn, "Lương tiên sinh, radio có thể sử dụng."

Đi ngang qua phòng bếp, cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua, "Tối nay anh muốn ăn gì?"

"Gì cũng được." Lương Kha hơi hơi híp mắt, tầm mắt dừng trên đôi môi hồng nhạt lúc đóng lúc mở của cô.

Hắn mở miệng hỏi, tận lực đè xuống ý lạnh trong giọng nói, "Trong đầu tang thi có tinh hạch không?"

"Không có ~" Thanh Nhược có hơi tiếc nuối, chẳng qua nghĩ nghĩ lại thả lỏng, "Chắc là chưa đủ thời gian nên vẫn chưa hình thành, hơn nữa hôm nay chúng tôi chỉ gặp được cái loại hành động chậm chạp."

"Ừ." Lương Kha gật gật đầu không nói nữa, bàn tay sờ vào eo.

Súng đã quay về chỗ cũ, lại cứng rắn dán lên da tay hắn.

Có phải vì dính vào nhiệt độ cơ thể của hai người mà xúc cảm lạnh lẽo lúc trước dường như trở nên hơi ấm hơn hay không?

**

Tôi muốn, ăn thịt người.

——【Hộp đen】


--- 🍀 ---

Này mới đúng là chương mới nè :vv

Thịt người có nhiều cách ăn lắm, anh muốn ăn theo kiểu nào, hũm? :3

Chưa thấy editor nào như ta, cuối chương nào cũng chõ mỏ vào nói một câu mới chịu 😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro