Chương 11 - Người Phụ Nữ Của Tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Quân Đình bước vào phòng, tự nhiên nhận ra trong nhà có thêm khách. Khuôn mặt anh không có biểu hiện gì đặc biệt, chỉ hỏi: "Hôm nay nhà mình có khách à?"

Bà nội Lục liền đáp: "Con đến đây làm quen với nhau đi, đây là Lương tiểu thư." Nói xong, bà cười với Lương tiểu thư, "Còn đây là cháu trai của bà, Lục Quân Đình."

Khi nghe nói đến Lương tiểu thư, Lục Quân Đình biết ngay là cuộc xem mắt do gia đình đã sắp xếp. Dù việc bị sắp xếp xem mắt một cách mơ hồ như vậy, anh vẫn không tỏ ra bất kỳ cảm xúc gì trên mặt. Anh tiến đến, lịch sự đưa tay ra.

"Xin chào Lương tiểu thư."

Lương tiểu thư cảm thấy hơi ngạc nhiên. Cô nghe nói Lục Quân Đình là người lạnh lùng khó gần, nhưng giờ nhìn anh lại thấy khá phong độ.

Cô vội đứng dậy bắt tay với anh, vẻ mặt có chút ngại ngùng, không dám nhìn thẳng vào anh, "Chào Lục tiên sinh, tôi đã nghe đến danh anh đã lâu."

"Lương tiểu thư khách khí rồi, mời cô ngồi."

Lục Quân Đình ngồi xuống, Lương tiểu thư tự nhiên ngồi cạnh anh. Lục Quân Đình hỏi: "Mới nãy mọi người nói chuyện gì với nhau vậy?"

Bà nội Lục lúc này rất hài lòng với thái độ của Lục Quân Đình, đôi mắt bà vui vẻ cười thành hình trăng lưỡi liềm, "Chúng ta là đang nói về những chuyện hồi bé của con đấy."

"Những chuyện xấu hổ hồi bé của con thì bà không cần phải nói ra trước mặt khách đâu, tránh làm trò cười cho mọi người."

Lương tiểu thư vội vã nói: "Không có đâu, Lục tiên sinh hồi bé rất đáng yêu nha."

"Lương tiểu thư quá khách sáo rồi."

Lương tiểu thư mỉm cười, Lục Quân Đình lại nói: "Nhà tôi có sân vườn rất lớn, có muốn tôi dẫn cô đi dạo không?"

Bà nội Lục rất muốn hai người có thời gian riêng tư, vội vàng nói: "Đúng rồi, đúng rồi, đúng lúc hoa sen trong hồ đang nở, con có thể dẫn Lương tiểu thư đi xem."

Lương tiểu thư cũng khá vui vẻ với việc xem hoa sen, mỉm cười ngại ngùng đi theo Lục Quân Đình ra ngoài.

Ngay khi hai người rời đi, bà nội Lục lập tức hỏi: "Các con thấy hai đứa nó ra sao? Sẽ có cơ hội đến với nhau không?"

Tưởng Lệ Tô đáp: "Con thấy hai đứa trẻ này khá hợp ý nhau, có vẻ như Quân Đình rất hài lòng với Lương tiểu thư. Mẹ à, gia đình mình có thể sắp có hỷ sự rồi."

Bà nôi Lục vui mừng khôn xiết, "Mẹ đã nói rồi, hợp hay không phải gặp mặt nhau mới biết, giờ thấy họ gặp nhau là muốn đi dạo riêng rồi."

Trương Dao cũng cười nói: "Đúng vậy mẹ, con còn nghĩ rằng Quân Đình sẽ tức giận, không ngờ vừa thấy Lương tiểu thư là mắt cứ dán vào cô ấy. Mẹ, lần này mẹ mời Lương tiểu thư đến đúng rồi."

Mọi người càng nói càng vui, thậm chí bắt đầu bàn bạc về cách trang trí đám cưới và họ sẽ có bao nhiêu đứa con trong tương lai.

Lâm Hi Vũ đứng một bên nghe mà thấy bình tĩnh. Nhìn thấy Lục Quân Đình có vẻ rất hài lòng với Lương tiểu thư, cô lo lắng không biết nếu Lục Quân Đình thực sự kết hôn với Lương tiểu thư thì đứa bé trong bụng cô sẽ ra sao? Lương tiểu thư có chấp nhận không? Nếu không, cô có thể đơn giản là đưa đứa bé đi sống ở nơi khác. Dù sao Lục Quân Đình đã nói sẽ cấp cho cô một khoản tiền, như vậy cô cũng không cần bỏ lại đứa bé này hay phải kết hôn với anh. Cô càng nghĩ càng thấy kế hoạch này khá tốt.

Đúng lúc đó, điện thoại của Lâm Hi Vũ bất ngờ reo lên. Cô nhìn vào màn hình và hơi giật mình. Cô liếc quanh và may mắn là mọi người đang bận rộn nói chuyện về đám cưới của Lục Quân Đình và Lương tiểu thư, không ai để ý đến cô.

Lâm Hi Vũ che điện thoại và ra ngoài nghe.

"Alô, anh Quân Đình?"

"Em có biết hôm nay bà nội anh sắp xếp xem mắt không?"

"......"

Giọng nói của anh không thể hiện vui vẻ hay giận, nhưng câu hỏi này khiến Lâm Hi Vũ có chút lo lắng. Cô bình tĩnh nói dối: "Em cũng không biết, em cũng vừa thấy Lương tiểu thư khi vừa đến đây."

"Ừ." Anh đáp lại, ngừng một lát rồi nói tiếp "Anh cũng không biết."

Anh biết hay không cũng chẳng liên quan gì đến cô. Lâm Hi Vũ đáp lại một câu cho có lệ: "À, vậy anh hãy chiếu cố tốt cho Lương tiểu thư nhé. Em cúp máy đây."

Cô không để ý nhiều, khi cúp máy và chuẩn bị quay lại. Nhưng khi vừa quay người lại, cô đã đụng phải Lục Quân Phong đang đi về phía này.

Lục Quân Phong đến gần cô, dùng giọng điệu phức tạp gọi: "Hi Hi."

Sau những chuyện đã xảy ra, Lâm Hi Vũ thật sự không còn cảm xúc gì với Lục Quân Phong.

Cô hỏi thẳng: "Anh tìm tôi có việc gì không?"

"Anh đã lâu rồi không gặp em, anh muốn nói với em vài câu."

"Bây giờ không tiện, Lục Viên còn đang ở trong chờ tôi. Tôi đi trước đây."

Lâm Hi Vũ định tránh qua anh, nhưng Lục Quân Phong lại đưa một cánh tay chắn trước mặt cô, "Hi Hi, giờ em cũng không muốn nói chuyện với anh à?"

Lâm Hi Vũ chưa kịp mở miệng, thì thấy Nghiêm Vũ Đồng vội vã đi từ phía chính phòng tới. Khi thấy cảnh này, Nghiêm Vũ Đồng không cần suy nghĩ mà tức giận quát: "Các người đang làm gì vậy?"

Lục Quân Phong quay sang nhìn cô, mặt lộ rõ vẻ không hài lòng "Sao em lại đến đây?"

Sự việc trở nên căng thẳng khi Nghiêm Vũ Đồng nhận ra rằng biểu cảm của Lục Quân Phong với Lâm Hi Vũ không giống như khi anh đối mặt với cô. Anh tỏ ra không kiên nhẫn với cô, nhưng lại hết sức dịu dàng với Lâm Hi Vũ.

Nghiêm Vũ Đồng bước đến bên Lục Quân Phong, vòng tay quanh cánh tay của anh, và dù Lục Quân Phong cố gắng gỡ tay ra, nhưng không dứt khoát. Nghiêm Vũ Đồng cảnh giác nhìn Lâm Hi Vũ, hỏi: "Cô tìm anh ấy làm gì? Cô không biết tôi đã ở bên anh ấy rồi sao?"

Lâm Hi Vũ cảm thấy bực bội: "Mắt cô để ở đâu mà nhìn thấy tôi đến tìm anh ta?"

Lâm Hi Vũ đang cầm điện thoại trên tay, Nghiêm Vũ Đồng nhìn lướt qua và nói: "Nếu cô không gọi điện cho anh ấy, anh ấy có ra ngoài tìm đến cô không?"

Lâm Hi Vũ cảm thấy hai người này thật phiền phức: "Tôi lấy điện thoại ra là để nhận cuộc gọi, không liên quan gì đến Lục Quân Phong."

Nghiêm Vũ Đồng không chấp nhận lời giải thích, cô ta cao giọng hơn: "Cô còn không nhận?"

Lục Quân Phong quát lên: "Đủ rồi!"

Với tiếng quát này, Nghiêm Vũ Đồng càng tức giận hơn. Cô đưa tay về phía Lâm Hi Vũ và yêu cầu: "Cô đưa điện thoại cho tôi."

"Cô muốn tôi đưa cho cô làm gì?"

"Không phải cô nói không gọi điện cho anh ấy sao? Đưa điện thoại đây cho tôi xem."

"Cô nói tôi đưa thì tôi phải đưa cho cô? Dựa vào đâu?"

Lâm Hi Vũ không muốn liên quan vào cuộc tranh cãi này, nên cô lướt qua họ và bỏ đi. Một lúc sau, Lục Quân Phong và Nghiêm Vũ Đồng trở lại, nhưng trước mặt các bậc trưởng bối, Nghiêm Vũ Đồng không dám gây chuyện với Lâm Hi Vũ.

Mọi người vẫn đang hăng say bàn tán về chuyện phiếm của Lục Quân Đình. Khi đang trò chuyện hào hứng, nhìn thấy Lục Quân Đình đang trở về. Bà nội Lục nhìn qua và hỏi: "Lương tiểu thư đâu rồi?"

Lục Quân Đình ngồi xuống ghế sofa và trả lời: "Cô ấy đã về rồi."

"Cái gì? Sao con lại để cô ấy về rồi?"

Lục Quân Đình nhìn bà nội Lục, sắc mặt anh không tốt lắm: "Sau này, nếu bà nội muốn sắp xếp cuộc gặp với ai đó, có thể hỏi ý kiến của con trước không?"

Thái độ này của Lục Quân Đình khiến bà Lục nội ngẩn người: "Sao, con không hài lòng với Lương tiểu thư sao?"

Lục Quân Đình bình thản đáp: "Đúng vậy, con không hài lòng. Con đã nói rõ với cô ấy rằng chúng con không hợp nhau, nên con đã để cô ấy về."

Mọi người vừa rồi đang rất nhiệt tình bàn về các sự kiện sắp tới của gia đình, giờ đây đột nhiên Lục Quân Đình dội một gáo nước lạnh khiến không khí trở nên gượng gạo..

Bà nội Lục gần như tức giận đến mức muốn nổ tung: "Vậy thì còn nói cho bà biết đi, anh thích kiểu người phụ nữ thế nào? Có phải là con chưa quên được người yêu cũ không? Nếu không quên được thì nói với bà nội, bà sẽ giúp anh hàn gắn."

Lục Quân Đình nhíu mày, giọng nói lạnh lùng: "Bà đang nói linh tinh gì vậy?"

Bà nội Lục càng nghĩ càng cảm thấy bà đã đoán đúng, bà nói: "Bà đã nói rồi, sau khi chia tay cô gái đó, bà không thấy con yêu ai khác, chắc chắn là không quên được người đó phải không?"

Lục Quân Đình dùng ngón tay cái và ngón trỏ xoa xoa trán, nói: "Không phải như vậy đâu bà." Sau đó, anh vô tình liếc về phía chỗ Lâm Hi Vũ đang ngồi, thấy cô và Lục Viên đang nhỏ to bàn tán gì đó, thỉnh thoảng lại cười, hoàn toàn không quan tâm đến cuộc trò chuyện bên này.

Lục Quân Đình thở dài, nói: "Bà nội không cần phải lo lắng về việc sắp xếp hôn sự cho con nữa đâu. Con đã có người yêu rồi."

Bà nội Lục đang thở dài chợt khi nghe câu này như nghe được tin sốc, mắt mở to kinh ngạc: "Con đã có bạn gái rồi? Từ khi nào vậy? Sao bà nội không nghe con nói gì?"

"Vẫn chưa lâu, đang trong giai đoạn hẹn hò. Cô ấy không muốn con nói quá nhiều về chuyện này."

Mọi người xung quanh im lặng, rõ ràng tin tức này khiến họ không kịp phản ứng. Lâm Hi Vũ cảm thấy cả người căng thẳng, không phải cô, không phải là cô. Người anh nói chắc chắn không phải cô, vì họ không hề yêu đương mà.

Bà nội Lục hồi phục lại tinh thần, hỏi: "Có phải con lại đang lừa bà đúng không? Để bà không sắp xếp xem mắt cho con, con lại cố tình nói là mình có bạn gái?"

"Con lừa bà để làm gì? Khi nào mối quan hệ của chúng con ổn định hơn, con sẽ đưa cô ấy về gặp bà."

Bà nội Lục không hài lòng: "Chúng ta đều là gia đình, sao lại có chuyện khó nói gì nữa?"

Tưởng Lệ Tô nhanh chóng mở lời làm hòa hoãn không khí căng thẳng: "Mẹ ơi, bây giờ giới trẻ chúng nó khác với thời của chúng ta. Hơn nữa, nếu Quân Đình đã có bạn gái, không phải mẹ nên vui mừng sao? Quân Đình rất có mắt nhìn, con tin là cô gái đó mẹ sẽ cảm thấy hài lòng."

Bà nội Lục nghe vậy thì tâm trạng khá lên một chút, nhưng vẫn không yên tâm, dặn dò Lục Quân Đình: "Thời gian tới nhất định phải đưa cô gái ấy về nhà, để mọi người trong nhà được gặp mặt."

Lục Quân Đình đồng ý ngay lập tức: "Được ạ."

Tưởng Lệ Tô còn cười nói: "Gần đây gia đình mình quả là liên tiếp có niềm vui." Cô nhìn sang em dâu Trương Dao và hỏi: "Em dâu à, bên nhà em có phải có tin vui gì rồi phải không?"

Trương Dao ngơ ngác: "Bên nhà chúng em thì có tin vui gì được cơ chị?"

Tưởng Lệ Tô cười mỉm, ánh mắt lướt qua Lâm Hi Vũ và nói: "Hi Hi không phải đang mang thai rồi sao?"

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Lâm Hi Vũ. Lâm Hi Vũ cũng rất ngạc nhiên, không hiểu sao Tưởng Lệ Tô lại biết được.

Trương Dao nhìn từ Tưởng Lệ Tô sang Lâm Hi Vũ, choáng váng hồi lâu mới phản ứng lại: "Hi Hi, cháu đang mang thai sao?"

Lâm Hi Vũ vô thức siết chặt tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tưởng Lệ Tô. Chuyện này chỉ có cô và Lục Quân Đình biết, mà Lục Quân Đình không phải kiểu người sẽ công khai chuyện riêng tư, vậy mà sao Tưởng Lệ Tô lại biết?

Hơn nữa, rõ ràng họ không biết đứa bé này có liên quan thế nào đến Lục Quân Đình, nếu không họ đã không dùng giọng điệu đùa cợt như vậy. Suy nghĩ đến đây, Lâm Hi Vũ không còn hoang mang nữa, cô muốn xem họ định làm gì với việc cô mang thai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro