Chương 17 - Tiền Của Tôi, Em Muốn Tiêu Thế Nào Cũng Được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Hi Vũ cảm thấy trái tim mình nhói lên một chút. Cô quay sang nhìn Lục Quân Đình, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, ánh mắt đó như có sức xuyên thấu, thẳng vào tâm can của cô.

Với tình hình này, Lâm Hi Vũ thật sự cảm thấy có chút áy náy. Việc phủ nhận mối quan hệ như vậy có phần tổn thương lòng tự trọng của anh, cô không muốn tạo ra hiểu lầm với anh. Cô vội vàng giải thích: "Không phải đâu, mấy đồng nghiệp của em thích buôn chuyện thôi, và em không biết liệu sau này em có tiếp tục làm việc ở viện nghiên cứu không, nên em mới phải nói qua loa như vậy."

Khi nói ra những lời này, đôi mắt tròn xoe của cô vô tình mở to hơn, ánh mắt có vẻ ướt át, trông thật tội nghiệp và ngây thơ, khiến người khác không thể trách móc cô được.

Lục Quân Đình quay đi, vô thức kéo dãn chiếc cà vạt của mình.

"Anh Quân Đình, em thật sự xin lỗi về việc vừa rồi. Còn việc giả vờ không quen biết anh, em chỉ sợ ảnh hưởng đến công việc của anh thôi."

Lục Quân Đình nhìn cô, cô cúi đầu xuống, trông giống như một học sinh nhỏ nhắn đang nhận lỗi trước thầy cô.

Anh liếc nhìn cô thêm một lần nữa, thời tiết đã dần se lạnh, cô mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc dài tay, quần jeans và một đôi giày thể thao trắng. Cách ăn mặc của cô trông như một học sinh.

Khi hai người cùng ra ngoài, không ai nghĩ họ là vợ chồng.

"Vì sao em không dùng thẻ của tôi đưa?"

"......"

Sao lại đột nhiên lại chuyển sang chủ đề này?

Lâm Hi Vũ đáp: "À, em cũng không có gì cần mua cả."

"Em có thể đi mua vài bộ đồ."

"Em có nhiều đồ để mặc rồi."

Lục Quân Đình suy nghĩ một chút rồi nói: "Bây giờ em không chỉ là em, mà còn là vợ của tôi, hiểu chưa?"

Lâm Hi Vũ vô thức nhìn xuống trang phục của mình. Anh Quân Đình có phải cảm thấy cô ăn mặc thế này khiến anh mất mặt không? Cô không chú trọng vào thương hiệu, chỉ cần đơn giản và thoải mái là được. Nhưng giờ cô là Lục phu nhân, có vẻ như ăn mặc như thế này có phần quá trẻ con.

"Xin lỗi anh Quân Đình, em chỉ mặc đồ đơn giản khi ra ngoài, em cũng không ngờ lại gặp anh ở đây."

Cô cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ, cảm giác yếu ớt này khiến Lục Quân Đình cảm thấy mình có chút lương tâm cắn rứt vì đã nói ra những lời đó.

"Ngày mai em hãy đi mua vài bộ." Anh hạ giọng, tỏ ra mềm mỏng hơn.

"Vâng, em biết rồi." Cô ngoan ngoãn đáp.

Sau đó, cả hai im lặng suốt đoạn đường, Lục Quân Đình cũng không nói thêm gì.

Sáng hôm sau, Lâm Hi Vũ gọi điện cho Lục Viên. Vào cuối tuần, Lục Viên không phải đi làm, Lâm Hi Vũ không rành về các thương hiệu, đành nhờ đến sự giúp đỡ của Lục Viên.

Lục Viên rất thích ăn chơi, ngay khi nghe đến việc đi mua sắm, cô nàng lập tức hứng thú.

"Cậu muốn chọn kiểu cách gì?" Lục Viên hỏi khi trên đường.

Lâm Hi Vũ suy nghĩ một chút rồi đáp: "Chỉ cần là kiểu mà anh Quân Đình sẽ thích, làm cho anh ấy cảm thấy thoải mái khi ra ngoài cùng nhau là được."

Lục Viên chớp mắt với cô, "Sao thế? Cậu đang tạo cảm tình với anh Quân Đình rồi à, muốn làm đẹp để lấy lòng anh ấy à?"

Lâm Hi Vũ định nói Lục Viên nghĩ quá xa, nhưng cô lười giải thích.

Lục Viên hiểu rõ các thương hiệu hơn Lâm Hi Vũ, dẫn cô đến những cửa hàng quen thuộc, và ngay lập tức chọn ra vài bộ để cô thử.

Khu vực nghỉ ngơi trong văn phòng của Lục Quân Đình rất rộng rãi. Lục Quân Đình, con người này rất cầu toàn, chỉ uống cà phê xay mới thôi, khi có thời gian sẽ đến uống cà phê nên Tiêu Tử Ngang thường xuyên ghé qua đây để tranh thủ uống cà phê miễn phí.

Hai người ngồi trên ghế sofa trong phòng nghỉ, bên cạnh là một tấm kính lớn từ trần đến sàn nhà. Tầng cao nhất của tập đoàn Trường Hằng, từ đây nhìn xuống, toàn bộ An Thành hiện ra rõ trước mắt.

Điện thoại của Lục Quân Đình rung lên, thông báo có tin nhắn. Anh mở ra xem, là thông báo chi tiêu từ thẻ phụ. Xem xong, anh đặt điện thoại sang một bên. Chưa bao lâu, điện thoại lại rung lên. Tiêu Tử Ngang tò mò nhìn qua, thấy thông báo chi tiêu với số tiền không nhỏ.

"Thẻ của cậu đưa cho dùng cho ai rồi? Có phải là Tiểu Hi Vũ không?"

Lục Quân Đình nhìn cậu ta với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc "Ngoài cô ấy ra, còn ai có thể sử dụng được thẻ của tôi?"

"Ái chà chà." Tiêu Tử Ngang nhếch môi "Thật không thể ngờ Tiểu Hi Vũ lại tiêu xài hoang phí như vậy. Cậu về nhà phải nhắc nhở em ấy đấy."

"Nhắc nhở cô ấy về chuyện gì?"

"Dạy dỗ cô ấy phải biết tiết kiệm và quản lý tài chính cho gia đình."

Lục Quân Đình đóng điện thoại lại, cầm cốc cà phê và nhìn ra cảnh ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: "Người phụ nữ của tôi, không cần phải vậy."

Tiêu Tử Ngang: "......"

Tiêu Tử Ngang cảm thấy mình bị ném một đống "cẩu lương" vào mặt.

Lục Viên giúp Lâm Hi Vũ chọn một đống đồ, từ quần áo, túi xách, đến trang sức, đủ thứ. Cốp xe gần như không còn chỗ chứa. Lâm Hi Vũ lo lắng nói: "Có phải tớ đã mua nhiều quá phải không? Liệu anh Quân Đình có nghĩ tôi không coi mình là người phung phí không?"

Lục Viên nói: "Nhiêu đây mà nhiều cái gì chứ? Số tiền này với anh tớ ấy hả chỉ là số lẻ thôi. Tớ nói cho cậu biết nhá, khi ở bên anh ấy, cậu không phải lo lắng vấn đề về tiền bạc đâu."

"......"

Lục Quân Đình đã chỉ định tài xế cho Lâm Hi Vũ, cô thường được tài xế đưa đón. Về đến nhà, tài xế phải chạy hai lượt mới giúp cô mang hết đồ lên tầng.

Khi Lục Quân Đình về, Lâm Hi Vũ vừa sắp xếp xong đồ đạc từ trên lầu bước xuống. Cô mặc một chiếc váy dài phong cách truyền thống, với những sọc màu sắc tươi sáng. Cắt may và thiết kế tinh tế, không hề khiến người ta cảm thấy rườm rà mà lại rất thời trang.

Lục Quân Đình vừa thấy cô từ trên lầu đi xuống, ánh mắt không tự chủ dừng lại trên người cô vài giây.

Lâm Hi Vũ với vẻ ngoài trong sáng, nhưng chiếc váy này lại mang phong cách trưởng thành và quyến rũ. Tuy nhiên, khi mặc trên người cô, lại không có cảm giác như một đứa trẻ mặc đồ của người lớn.

Cô có vẻ đẹp thuần khiết, nhưng trong khí chất lại toát ra một sự quyến rũ, khiến dáng vẻ mảnh mai của cô trở nên không thể bỏ qua.

Lâm Hi Vũ cảm thấy không thoải mái dưới ánh nhìn của anh, ngượng ngùng chào hỏi: "Anh Quân Đình, anh về rồi à?"

Lục Quân Đình thu lại ánh mắt, hỏi: "Những thứ này là ngày hôm nay em mua à?"

"Dạ."

"Rất hợp với em."

Lâm Hi Vũ cảm thấy yên tâm khi anh hài lòng, cô có chút cảm thấy tội lỗi, nói: "Vừa rồi Lục Viên giúp em chọn nhiều đồ quá, toàn bộ đều đã thử qua, Lục Viên bảo em nên mua hết." Dù sao cũng đổ lỗi cho Lục Viên thôi.

Lục Quân Đình không quá để tâm "Em thích thì cứ mua."

Lâm Hi Vũ xuống lầu, ngoài trời đột nhiên có gió, tờ báo mà cô chuẩn bị cho Lục Quân Đình bị thổi rơi xuống đất. Lâm Hi Vũ cúi người nhặt lên.

Khi cô cúi xuống, tóc dài của cô rủ xuống và bị gió thổi nhẹ lên. Trong lúc cô cúi người, Lục Quân Đình mới nhận ra cổ váy của cô hở khá nhiều. Nhìn một cái, anh cảm thấy như ngạt thở, vội vã quay đi và lên lầu.

Lâm Hi Vũ nhặt báo lên và để lại chỗ cũ. Chị Ngô đã nấu một bát canh cho cô, trước bữa tối cô có uống một bát. Khi Lục Quân Đình xuống lầu, cô vừa uống xong. Lục Quân Đình nhìn cô thêm một lần nữa, như thể nhắc nhở "Sau này khi em đi ra ngoài cố gắng mặc áo có cổ cao một chút."

Lâm Hi Vũ nhìn cổ áo của mình, không hiểu sao anh lại đột nhiên nhắc đến chuyện này. Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đáp: "Vâng ạ."

Đúng lúc đó, bữa tối đã chuẩn bị xong, hai người cùng nhau đi ăn. Sau bữa tối, khi Lâm Hi Vũ chuẩn bị lên lầu, Lục Quân Đình đột nhiên nói: "Em đợi một chút, tôi có vài chuyện muốn nói với em."

Lâm Hi Vũ ngồi lại ghế, "Anh Quân Đình có chuyện gì vậy?"

Lục Quân Đình lau miệng bằng khăn ăn, tay đặt trên bàn trong tư thế nghiêm túc như đang chuẩn bị cho một cuộc nói chuyện nghiêm chỉnh. Lâm Hi Vũ không tự chủ cũng cảm thấy căng thẳng theo.

"Ngày mai tôi phải bay đi công tác, nhưng chuyến công tác này có thể kéo dài lâu, công việc ở nước ngoài chưa xong, lần này tôi về chỉ để tham gia buổi ra mắt điện thoại mới."

Hóa ra là vậy, Lâm Hi Vũ thở phào nhẹ nhõm. Việc anh đi công tác đối với cô lại là một điều tốt, không có anh, cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

"Thời gian tới có thể sẽ có một số việc xảy ra, nhưng dù có chuyện gì tôi cũng sẽ xử lý tốt, em hãy chăm sóc bản thân, ra ngoài thì mang theo thím Ngô và tài xế."

Nghe vậy, Lâm Hi Vũ lại cảm thấy hơi lo lắng, cô hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?"

"Em chỉ cần nhớ rằng, dù có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ giải quyết tốt."

Có vẻ như anh không tiện nói rõ công việc với cô, Lâm Hi Vũ không hỏi thêm, chỉ gật đầu đồng ý.

Quả nhiên, Lục Quân Đình không nói dối. Anh đi công tác hơn một tháng, trong thời gian đó thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm tình hình của cô, chủ yếu là những câu hỏi xã giao. Thím Ngô sẽ định kỳ gọi điện báo cáo tình hình của cô với Lục Quân Đình. Đợt kiểm tra thai kỳ thứ hai có thím Ngô đi cùng, thai nhi đã lớn hơn một chút so với lần trước.

Lâm Hi Vũ không biết vì sao Lục Quân Đình phải xử lý công việc lâu như vậy. Cô hỏi Lục Viên, mơ hồ nghe nói là có sự cố xảy ra tại chi nhánh nước ngoài. Tập đoàn Trường Hằng đang xây dựng nhà máy ở nước ngoài, có công nhân đã chết trên công trường, những người công nhân khác bắt đầu đình công và gây rối, tình hình có vẻ khá nghiêm trọng, Lục Quân Đình buộc phải đích thân đến tận nơi giải quyết.

Tuy nhiên, vào tháng thứ hai sau khi Lục Quân Đình rời đi, một tin tức lớn đã nổ ra. Các giám đốc của một số chi nhánh thuộc tập đoàn Trường Hằng đồng loạt từ chức, tập đoàn Trường Hằng lập tức rơi vào khủng hoảng nhân sự, giá cổ phiếu đang giảm mạnh.

Tập đoàn Trường Hằng chủ yếu hoạt động trong ngành vật liệu xây dựng, có nhiều chi nhánh ở các thành phố công nghiệp lớn. Các chi nhánh này đều có những người phụ trách khác nhau.

Bởi vì ngành công nghiệp truyền thống đã không còn đáp ứng được tham vọng của Lục Quân Đình, sau khi nắm quyền, anh đã bắt đầu tập trung phát triển ngành công nghệ và thành lập công ty công nghệ Phong Bạo.

Những năm qua, Lục Quân Đình đã đầu tư rất nhiều tiền vào công nghệ Phong Bạo, điều này khiến các giám đốc của các công ty con không hài lòng vì tài nguyên bị phân chia không công bằng. Tuy nhiên, Lục Quân Đình vẫn kiên quyết rót tiền vào cái hố đen này.

Lợi ích của các công ty con bị xâm phạm, các giám đốc chi nhánh đã tập thể từ chức để thể hiện sự bất mãn của họ.

Ngay cả báo chí cũng đưa tin về sự việc này, cho thấy mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Tuy nhiên, với tư cách là người đứng đầu tập đoàn Trường Hằng, Lục Quân Đình chưa từng xuất hiện sau khi tập đoàn gặp sự cố. Có người nói anh đã trốn đi, có người lại cho rằng anh đã biết sự việc từ lâu và đã lén lút bỏ trốn.

Sự việc này nghiêm trọng hơn nhiều so với cuộc nổi dậy của các công nhân ở nước ngoài. Chỉ cần công ty mẹ không sụp đổ, bất kỳ sự việc dù lớn đến thế nào của các công ty con ở nước ngoài đều có thể giải quyết được. Nhưng việc các giám đốc của công ty con đồng loạt từ chức giống như việc nhiều cột chống đỡ bị sụp đổ đồng thời, khiến đế chế khổng lồ này đứng trước nguy cơ sụp đổ.

Một tuần sau khi sự cố xảy ra, Lâm Hi Vũ nhận được cuộc gọi từ Trương Dao.

"Hi Hi, con ở đó vẫn ổn chứ?"

"Con vẫn ổn dì ạ." Lâm Hi Vũ nắm chặt điện thoại, "Dì Dao, tình hình ở nhà hiện tại thế nào rồi ạ?"

"Con cũng đừng lo lắng quá nhiều, chỉ cần con yên tâm dưỡng thai là được."

Trương Dao không muốn nói thêm nhiều, chỉ khuyên Lâm Hi Vũ giữ tâm trạng yên ổn. Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lâm Hi Vũ vẫn không thể bình tĩnh và gọi cho Lục Viên để hỏi tình hình. Lục Viên không thể giấu diếm, liền cho biết.

"Tớ cũng không rõ lắm, nhưng hiện tại bầu không khí ở nhà rất căng thẳng. Mấy ngày trước có người đến nhà điều tra, không biết điều tra cái gì. Anh trai tớ cả nhà cũng không ai liên lạc được."

Sau khi cúp máy, Lâm Hi Vũ không khỏi lo lắng, có vẻ như tình hình tại Trường Hăng nghiêm trọng hơn nhiều so với những gì cô tưởng. Tuy nhiên, cô nhớ lại những lời Lục Quân Đình đã nói trước khi đi, rằng sẽ có một số chuyện xảy ra, nhưng anh sẽ giải quyết tốt.

Liệu những gì anh nói có phải là để giải quyết vấn đề của công nhân nước ngoài không? Anh có lường trước việc các trưởng phòng công ty con đồng loạt từ chức không?

Lúc này, không khí ở nhà họ Lục cũng rất căng thẳng. Ngoài Lục Quân Đình và Lâm Hi Vũ, tất cả các thành viên khác trong gia đình đều có mặt. Ông nội Lục đi đi lại lại với dáng lưng hơi khom hơn so với trước đây.

Bà nội Lục không thể chịu đựng được nữa, nói: "Ông đừng đi lại nữa, làm tôi khó chịu quá đi."

Ông nội Lục vẻ mặt nghiêm trọng, ánh mắt đầy lửa giận, "Tôi đã bảo nó rồi, đừng đi đối đầu với mấy lão già ở các công ty con, họ đã đi qua nhiều cây cầu hơn so với nó đã đi trên đường. Nó cứ không nghe." Ông nội Lục tức giận đến mức quăng gậy đi.

Tưởng Lệ Tô với vẻ mặt lo lắng nói: "Đứa bé Quân Đình này, rốt cuộc đã đi đâu, sao bỏ lại đống bồng bông này không có gì là lo lắng? Trong công ty hiện tại không có người quản lý, mọi người nhìn đây là chuyện gì? Hay là, bố mẹ, để Quân Phong giúp quản lý một chút đi, Quân Đình không biết đã đi đâu, trong công ty một ngày không thể không có người chỉ đạo!"

Ông nội Lục nghe xong, ánh mắt lập tức dán chặt vào, người già dù đã lớn tuổi nhưng ánh mắt vẫn sắc bén.

Không khí càng trở nên căng thẳng, ông nội Lục hỏi Lục Tầm "Con và vợ con có cùng ý kiến phải không?"

Lục Tầm hơi ngượng ngùng, ngay lập tức lạnh lùng nói với Tưởng Lệ Tô: "Bà đừng gây thêm rắc rối nữa."

Tưởng Lệ Tô không hài lòng: "Tôi có gây thêm rắc rối gì đâu, không phải đây là một cách giải quyết ổn thỏa sao?"

Ông nội Lục cười nhạt: "Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, mỗi nhà mỗi cảnh, công ty là của Quân Đình, chỉ cần nó còn sống, quy tắc trước nay không thể thay đổi."

"Ba, giờ là thời điểm nào rồi còn nhắc đến quy tắc?" Tưởng Lệ Tô khuyên nhủ "Công ty là của Quân Đình không sai, nhưng giờ nó không có ở đây, ngay cả công ty cũng không cần sao? Quân Phong cũng đã học quản lý khi còn học đại học, không phải bảo nó đến chiếm đoạt công ty, chỉ là để nó thay thế một chút thôi mà."

"Đây là chuyện hết sức vớ vẩn!" Bà nội Lục nói giọng nặng nề "Hiện tại gia đình gặp sự cố, các con là thành viên của Lục gia, nên tìm cách trong khả năng của mình để giúp gia đình vượt qua khó khăn, chứ không phải lợi dụng lúc gia đình đang khủng hoảng để vụ lợi."

Tưởng Lệ Tô bị khiển trách, mặt mày không vui, lẩm bẩm: "Con không phải đang cùng mọi người tìm cách sao?"

"Được rồi mẹ, đừng nói thêm nữa." Lục Quân Phong đúng lúc lên tiếng "Giờ không phải là lúc nói đến những chuyện này."

Tưởng Lệ Tô liếc anh một cái, nhỏ nhẹ nói: "Con không thấy sao? Là mẹ đang tìm cơ hội giúp con."

Lục Quân Phong biết Tưởng Lệ Tô đang giúp anh ta, nhưng hiện tại công ty đã rối loạn, gia đình không thể thêm hỗn loạn thêm. Dù anh ta có bất đồng với anh trai, lúc này là lúc gia đình cần đoàn kết để vượt qua khó khăn, chứ không phải trong lúc người khác vắng mặt lại tranh thủ lợi ích.

Hơn nữa, với sự hiểu biết của anh về Lục Quân Đình, anh không phải là người dễ dàng bị đánh bại, có thể anh còn có một kế hoạch lớn nào đó. Nếu anh thực sự lợi dụng thời điểm này để chiếm đoạt, khi Lục Quân Đình trở lại, anh sẽ gặp hậu quả rất nghiêm trọng. Lúc đó, Lục Quân Đình có thể sẽ không khoan nhượng, mọi người cũng không thể nói gì, vì anh ta đã sai ngay từ đầu.

Lâm Hi Vũ muốn gọi điện cho Lục Quân Đình để hỏi tình hình, nhưng lại sợ làm phiền anh. Cô thường hỏi tình hình ở nhà họ Lục, đều được trả lời rằng không thể liên lạc với Lục Quân Đình.

Tình hình tại Trường Hằng ngày càng xấu, giá cổ phiếu liên tục giảm, Lâm Hi Vũ cũng không dám ra ngoài, ngày nào cũng ở nhà. Lục Viên thỉnh thoảng đến thăm cô, Lâm Hi Vũ cố gắng hỏi thăm tình hình từ cô, Lục Viên biết được bao nhiêu thì cô cũng biết bấy nhiêu đó.

"Cậu có thấy mấy người ngoài kia không? Nhà tớ hiện tại chưa sụp đổ, đã có người nhìn tớ bằng ánh mắt không vừa lòng rồi. Cậu biết "đại đà loa" không? Chính là con nhỏ mập hồi còn học trung học ấy."

Lâm Hi Vũ có ấn tượng, "đại đà loa" là một cô gái, vì tên có chữ "đại" và cô ấy mập nên được đặt biệt danh như vậy.

"Bây giờ ngay cả đại đà loa cũng dám làm ra vẻ trước mặt tớ, hôm nọ tớ đi ra ngoài đúng lúc gặp con nhỏ đó, câu không thể tưởng tượng được ánh mắt mà nó nhìn tớ đâu. Trước đây ai mà không đến trước mặt tớ để lấy lòng, giống như những con chó quấn quýt chủ, bám lấy tớ, nịnh nọt tớ, nhìn xem giờ cô ta thế nào. Đợi anh trai tớ trở về, tớ sẽ cho những người đã coi thường tớ thấy được bản lĩnh của tớ." Lục Viên nói với vẻ tức giận, nhưng sau đó lại thở dài, không chắc chắn hỏi "Cậu nói xem anh trai tớ có thể trở về không?"

Lâm Hi Vũ thực ra trong lòng cũng không hoàn toàn yên tâm, nhưng cô vẫn cố gắng tỏ ra kiên định khi trả lời Lục Viên: "Chắc chắn rồi, cậu cứ yên tâm mà đợi tin tốt từ anh ấy đi."

Nếu Lục Quân Đình lần này mà thất bại thì sẽ kéo theo quá nhiều vấn đề. Cả Lục gia bao gồm cả cô và đứa bé trong bụng, cũng như những nhân viên của tập đoàn Trường Hằng, và cả gia đình của họ, sẽ bị lâm vào khủng hoảng.

Quyền lực càng lớn, chỗ đứng càng cao, rủi ro và trách nhiệm phải gánh vác cũng càng lớn. Lâm Hi Vũ tin rằng Lục Quân Đình không phải là người vô trách nhiệm, chỉ cần nhìn cách anh đối xử với việc cô mang thai là đủ hiểu.

Tối hôm đó, sau khi Lâm Hi Vũ tắm xong, cô thấy màn hình điện thoại sáng lên. Cô lại gần xem, và thấy thông báo cuộc gọi đến. Gần như theo phản xạ, cô vội vàng cầm điện thoại lên và bắt máy.

(Lúc này mình thay đổi xưng hô chút cho tình cảm sau bao ngày xa cách rồi bật lại mode ai cũng có lỗi với anh he)

Lâm Hi Vũ cảm thấy nhịp thở của mình chậm lại, nhẹ nhàng xác nhận qua điện thoại: "Có phải là anh Quân Đình không?"

"Ừ, là anh đây."

Khi giọng nói quen thuộc của Lục Quân Đình vang lên, Lâm Hi Vũ cảm thấy như một tảng đá lớn đã rơi khỏi lòng ngực. Kể từ khi xảy ra sự cố với tập đoàn Trường Hằng, họ đã gần như là mất liên lạc, và đã hơn một tháng rồi cô không nhận được cuộc gọi của anh.

"Anh Quân Đình, anh có khỏe không?"

"Anh vẫn khỏe, còn em ở nhà thì sao?"

Giọng anh rất nhẹ nhàng, không hề có dấu hiệu của sự áp lực của người đang gặp khó khăn, anh dường như luôn có sự tự tin ngay từ khi sinh ra.

"Em rất ổn, anh không cần lo lắng cho em đâu."

Bên kia im lặng một lúc rồi nói: "Còn em, có lo lắng cho anh không?"

Lâm Hi Vũ gần như là phản xạ, không suy nghĩ nhiều mà đáp lại: "Làm sao mà em có thể không lo lắng cho anh được chứ?"

Cô nghe thấy bên kia, Lục Quân Đình, có vẻ đang cười nhẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro