Chương 20 - Cô Gái À, Tôi Không Phải Là Người Đứng Đắn Đâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Quân Đình đã đồng ý, vì vậy Lâm Hi Vũ cảm thấy không tiện nói thêm gì. Dù sao, trong mắt người nhà Lục, họ là cặp vợ chồng bình thường, việc Lục Quân Đình ở lại chăm sóc vợ là điều hoàn toàn hợp lý.

Chẳng bao lâu sau, bà nội Lục dẫn người ra ngoài, chỉ còn lại Lục Quân Đình và Lâm Hi Vũ trong phòng. Lâm Hi Vũ cảm thấy không thoải mái khi nghĩ đến việc hai người sẽ phải ngủ cùng nhau, nhưng nghĩ lại, lúc cô nôn mửa, anh đã không chê bai, còn giúp cô vén tóc, nên việc anh đồng ý ở lại chỉ vì tiện chăm sóc cô, cô cũng không cần nghĩ nhiều.

Lâm Hi Vũ cảm thấy mình nên cảm kích, cô nói: "Cảm ơn anh Quân Đình, vừa rồi đã giúp em lúc khó chịu như vậy..."

"Em không cần khách sáo với tôi như thế." Không giống như sự không thoải mái của cô, Lục Quân Đình tỏ ra rất bình thản, lại hỏi: "Em có muốn đi tắm không?"

Lâm Hi Vũ vừa nôn xong, cơ thể còn có mùi, cô đáp: "Có ạ."

Cô cầm lấy đồ thay, Lục Quân Đình lại hỏi: "Em cần tôi giúp gì không?"

Lâm Hi Vũ: "..."

Anh hỏi một cách tự nhiên, như thể giúp cô tắm chỉ là việc đơn giản.

Cô tắm xong, Lục Quân Đình cũng vào phòng chuẩn bị thay đồ, Lâm Hi Vũ nói: "Để người làm dọn dẹp xong rồi anh hãy vào."

"Không sao đâu." Lục Quân Đình nói rồi bước vào.

Lâm Hi Vũ hơi ngạc nhiên, Lục Quân Đình có chút chứng ám ảnh sạch sẽ và không thích mùi lạ, cô tắm xong, sàn phòng tắm có nhiều tóc, không ngờ anh lại không quan tâm.

Sau khi Lục Quân Đình tắm xong, Lâm Hi Vũ vừa uống xong bát cháo mà thím Ngô mang đến, cảm thấy dạ dày dễ chịu hơn nhiều. Lục Quân Đình hỏi: "Em đã cảm thấy đỡ hơn chưa?"

"Rồi ạ, em cảm thấy khá hơn nhiều rồi."

Có lẽ nhận thấy sự bối rối của Lâm Hi Vũ, Lục Quân Đình nói: "Tôi ở lại đây chăm sóc em, bà nội và mọi người mới yên tâm. Chúng ta chỉ ngủ cùng nhau, em đừng nghĩ nhiều."

Lâm Hi Vũ hơi ngượng ngùng gật đầu.

Thực ra, cô không nghĩ nhiều, chỉ là cảm thấy không thoải mái khi phải ở gần anh.

Lục Quân Đình mặc áo choàng tắm, cổ áo mở hờ lộ ra một phần ngực, Lâm Hi Vũ quay mắt đi, rút vào trong chăn. Lục Quân Đình thấy vậy hỏi: "Em chuẩn bị đi ngủ rồi sao?"

"Vâng ạ." Lâm Hi Vũ đáp nhỏ.

Lục Quân Đình kéo chăn ra và nằm xuống giường, sau đó tắt đèn, căn phòng tối om. Lâm Hi Vũ cảm thấy lưng mình dần cứng lại, Lục Quân Đình nằm cạnh cô, mặc dù họ đã có một đêm thân mật trước đây, nhưng hôm đó do cô say rượu và không tỉnh táo, còn bây giờ, lý trí của cô đều tỉnh táo.

Cô nhanh chóng ngửi thấy mùi lạnh lẽo từ cơ thể anh, mùi hương nhè nhẹ xộc vào mũi cô. Trong sự tĩnh lặng của căn phòng, cô thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.

"Em có lạnh không?"

Giọng nói của Lục Quân Đình bất ngờ vang lên, trong sự tĩnh lặng, giọng anh như có sức xuyên thấu.

"Em không lạnh ạ."

"Vậy thì ngủ sớm đi." Anh nói thêm một câu nữa.

"Vâng ạ."

Lâm Hi Vũ đang mang thai nên dễ buồn ngủ, cảm giác căng thẳng khi nằm cạnh Lục Quân Đình cũng dần bị cơn buồn ngủ thay thế, không lâu sau, cô đã ngủ thiếp đi.

Lục Quân Đình lại không ngủ được, anh gập khuỷu tay làm gối, ngước lên nhìn bóng tối, nghe thấy tiếng thở đều đều của Lâm Hi Vũ bên cạnh, anh quay sang nhìn, thấy cô đã ngủ rồi.

"Em đã ngủ rồi sao?" Anh hỏi.

Không có ai trả lời.

Cô thật sự đã ngủ rồi.

Lục Quân Đình quay lại, nhắm mắt lại để tìm giấc ngủ, bên cạnh đột nhiên có tiếng động xào xạc, anh mở mắt ra thì thấy cô bé đang chuyển động về phía anh, lăn qua lăn lại một lúc lâu, cuối cùng dựa sát vào vai anh.

Cô làm xáo trộn chăn, Lục Quân Đình chỉnh lại, đắp chăn quanh cô, dù anh không có nhiều kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ mang thai nhưng cũng biết việc phụ nữ mang thai bị bệnh là rất phiền phức.

Lục Quân Đình nhìn xuống, thấy cô đang nằm bên cạnh anh, ngủ khá thoải mái, ai mà nghĩ cô bé thường ngày nhìn anh như nhìn con sói lại chủ động đến gần anh để ngủ.

Tóc của cô che mất mặt, anh không nhìn rõ biểu cảm của cô, cảm thấy mình thật buồn cười, lại tò mò muốn xem dáng vẻ khi ngủ của cô. Lục Quân Đình dùng ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm cô, trong ánh sáng mờ mờ, khuôn mặt trắng nõn của cô hiện ra rõ ràng, các đường nét nhỏ nhắn tinh tế, dáng ngủ nhẹ nhàng, như một con thú nhỏ.

Ánh mắt của anh vô tình dừng lại trên đôi môi nhỏ nhắn của cô, môi cô hơi mở ra, hơi ấm từ hơi thở của cô phả vào ngón tay anh.

Trong đầu anh chợt hiện lên một ký ức, chính cô đã dùng đôi môi này hôn lên môi anh.

Anh chăm chú nhìn vào đôi môi đó, vô thức dùng ngón tay cái xoa xoa trên môi cô, mềm mại và ấm áp, đôi môi căng đầy và đàn hồi, chính đôi môi này đã khiến anh rối bời, sự kiểm soát của anh trở nên vô dụng.

Dù có vẻ ngoài thuần khiết, nhưng khi quyến rũ lại mê hoặc vô cùng.

Lục Quân Đình đột nhiên cảm thấy có chút bối rối, không biết vì sao cô gái này lại dám gần gũi anh như vậy, khi mà trước đây cô luôn sợ hãi anh như một con sói xám. Cô có sợ anh làm gì đó với mình không?

Có lẽ vì anh vô tình chạm vào môi cô, khiến cô cảm thấy không thoải mái, cô bất chợt đưa lưỡi ra liếm môi, làm ướt đầu ngón tay anh.

Lục Quân Đình: "..."

Anh cảm thấy cổ họng khô khốc, không tự chủ được phải nuốt nước bọt, ánh mắt híp lại nhìn cô gái trước mặt, giọng nói lộ ra chút khàn khàn, "Cô nhóc, tôi không phải là người đắn đắn đâu."

Lời vừa dứt, cô gái bỗng phát ra một tiếng rên nhẹ, đôi mày nhíu lại. Lục Quân Đình mới nhận ra rằng anh đã vô tình ấn vào môi cô hơi mạnh, vội vàng buông tay.

"Anh làm đau em à?" anh hỏi.

Cô gái không đáp, có vẻ đã ngủ rồi, lại còn kéo sát về phía anh hơn, Lục Quân Đình chỉ còn cách nằm nghiêng, cô đảo qua đảo lại tìm tư thế thoải mái, cuối cùng tựa vào lòng anh. Lục Quân Đình nhẹ nhàng cười, kéo cô vào lòng, cô không còn cựa quậy nữa, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh.

Sáng hôm sau, khi Lâm Hi Vũ tỉnh dậy, Lục Quân Đình đã không còn ở đó, khiến cô có chút ngạc nhiên. Hóa ra đêm qua cô lại ngủ cạnh Lục Quân Đình, và ngủ rất ngon?

Sau khi rửa mặt xong và xuống lầu, Lâm Hi Vũ thấy Lục Quân Đình đang ngồi trò chuyện với bà nội anh. Bà nội nhìn thấy cô, chỉ tay về phía ghế bên cạnh Lục Quân Đình và nói, "Hi Hi, con lại đây ngồi đi."

Lâm Hi Vũ đi đến ngồi bên Lục Quân Đình.

"Em cảm thấy cơ thể thế nào rồi?" Lục Quân Đình hỏi.

"Em đã khá hơn nhiều rồi."

Lâm Hi Vũ quay sang nhìn anh, anh đang mỉm cười, đôi mắt ấy vì nụ cười mà trở nên dịu dàng. Biểu hiện đó làm cho Lâm Hi Vũ cảm nhận được sự quan tâm thật sự từ anh. Nghĩ đến việc đêm qua hai người cùng ngủ, Lâm Hi Vũ cảm thấy hơi ngượng ngùng, vội vàng quay đi.

Hai người ăn sáng xong ở Lục gia rồi ra ngoài, Lục Quân Đình dẫn Lâm Hi Vũ đi khám thai, với tình trạng thai kỳ hiện tại, anh còn đặc biệt làm một lượt siêu âm 4D. Đứa trẻ rất khỏe mạnh, phát triển tốt.

Vài ngày sau, Lục Quân Đình lại đưa Lâm Hi Vũ đi kiểm tra dị tật, cũng không có vấn đề gì. Khi ra khỏi bệnh viện, Lục Quân Đình nói với cô, "Hôm nay chúng ta đi ăn ngoài, không về nhà ăn né."

Nghe vậy, Lâm Hi Vũ cảm thấy hứng thú, thời gian qua cô ăn toàn món cho bà bầu, đã lâu không ra ngoài ăn. Đôi mắt cô sáng lên, hỏi, "Mình đi đâu ăn vậy?"

Cô vui vẻ khi đi ăn ngoài thế này sao? Như một đứa trẻ vậy. Nhưng có lẽ vì thái độ vui vẻ của cô, tâm trạng của Lục Quân Đình cũng tốt lên, anh mỉm cười nhẹ, nói, "Đến rồi thì em sẽ biết."

Lục Quân ĐÌnh dẫn Lâm Hi Vũ đến một nhà hàng Trung Quốc tên là "Đức Hoan". Hai người tìm chỗ ngồi, Lục Quân Đình nói, "Nhà hàng này tôi thường xuyên đến đây."

Lâm Hi Vũ nhìn quanh, nhà hàng này không quá sang trọng, mức giá bình dân, lúc này đã đến giờ ăn, khá đông khách, ồn ào. Cô không ngờ Lục Quân Đình lại thường xuyên đến nơi này, cứ tưởng anh chỉ thích những nhà hàng cao cấp.

Lâm Hi Vũ hỏi, "Ở đây món ăn có ngon không?"

"Cũng được, nhưng không có gì đặc biệt lắm."

"..."

Lâm Hi Vũ càng thấy lạ, không có gì đặc biệt mà anh lại thường xuyên đến đây. Có lẽ anh nhận ra sự thắc mắc của cô, giải thích, "Trước kia ở đây là một tiệm gà rán mà tôi rất thích. Sau đó tiệm đóng cửa và chuyển thành nhà hàng Trung Quốc, vì vậy tôi vẫn thường xuyên đến đây."

"Ơ? Anh mà lại thích ăn gà rán ấy à?" Gà rán hoàn toàn không hợp với phong thái của anh.

Lục Quân Đình nói "Đó là chuyện hồi còn nhỏ, có một người bạn rất thích gà rán, tôi thường xuyên cùng cô ấy đến đây ăn, dần dần tôi cũng thích đến nơi này."

Lâm Hi Vũ gật đầu, "Vậy là anh thường đến đây vì tiệm gà rán trước kia ở đây?"

"Có thể nói là như vậy."

Tại sao lại thích một nhà hàng chỉ vì nó từng là nơi bán gà rán? Thật không thể hiểu nổi.

Khi Lâm Hi Vũ đang cảm thấy nghi ngờ, bỗng nghe một giọng nữ trong trẻo gọi, "Lục Quân Đình."

Cô quay sang, thấy một cô gái dáng dấp thon gọn đứng trước bàn họ, cô gái có tóc dài xoăn, mặc trang phục của một thương hiệu nổi tiếng, trang điểm cầu kỳ. Cô gái nhìn chằm chằm vào Lục Quân Đình, ánh mắt có chút phức tạp.

Lâm Hi Vũ ngạc nhiên, cô gái này lại gọi tên Lục Quân Đình?

Lục Quân ĐÌnh nhìn cô gái, sắc mặt không thay đổi, hỏi "Sao cô lại ở đây?"

Cô gái trả lời, "Em chỉ đi cùng bạn ngang đây ăn, không ngờ lại gặp anh ở đây, thật là trùng hợp." Cô gái dường như mới nhận ra Lâm Hi Vũ, liếc mắt xuống bụng cô, sắc mặt lập tức thay đổi, ánh mắt trở nên sắc bén.

Lục Quân Đình bình thản giới thiệu "Đây là vợ tôi."

"Vợ?" Rõ ràng câu nói của Lục Quân Đình khiến cô gái rất ngạc nhiên, khuôn mặt cô hiện lên vẻ hoảng hốt, kinh ngạc, đủ mọi cảm xúc lướt qua. Cô mất một lúc mới khó khăn mở miệng, "Anh đã kết hôn rồi sao?"

"Đúng, tôi đã kết hôn rồi."

Khuôn mặt cô gái càng trở nên khó coi, mắt cô nhấp nháy, lặp lại câu hỏi "Anh thực sự đã kết hôn rồi?"

"Cô còn việc gì không?"

Lục Quân Đình nói với vẻ không mấy lịch sự, rõ ràng đang muốn tiễn khách.

Cô gái hít một hơi dài "Các người ăn thong thả." Nói xong, cô quay người rời đi, bóng dáng trông có vẻ thất thần.

Lâm Hi Vũ nhìn theo bóng dáng của cô gái, quay lại thì thấy ánh mắt của Lục Quân Đình đang nhìn mình. Anh hỏi "Em tò mò cô ta là ai sao?"

Lâm Hi Vũ suy nghĩ một lúc, gật đầu thành thật, Lục Quân Đình nói "Cô ta là bạn gái cũ của tôi."

Lâm Hi Vũ cũng đoán được, khi Lục Quân Đình ở ngoài, người khác thường gọi anh là "Lục tổng", chỉ có những người rất quen thuộc mới gọi thẳng tên như vậy.

"Chúng tôi không liên lạc gì sau khi chia tay, hôm nay tình cờ gặp nhau ở đây," Lục Quân Đình giải thích thêm, như thể đang cố gắng giải thích với cô.

Lâm Hi Vũ gật đầu một cách mơ hồ. Cô không hiểu sao khi thấy cô gái đó, cô lại cảm thấy có điều gì kỳ lạ, mà mãi đến giờ mới nhận ra cảm giác lạ lẫm đó là gì.

Bữa ăn nhanh chóng được dọn lên, hai người ngồi im lặng ăn cơm. Trong lúc Lâm Hi Vũ đi vệ sinh, vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì cô nghe thấy tiếng nói bên ngoài. Cô nghe thấy cái tên "Lục Quân Đình" và dừng lại ngay trước cửa.

"Tớ thực sự không ngờ Lục Quân Đình đã kết hôn rồi đó."

Lâm Hi Vũ nhận ra giọng nói đó là của bạn gái cũ Lục Quân Đình.

Cô gái đó có vẻ đang nói chuyện với bạn bè. Một người bạn của cô ấy nói, "Các cậu đã chia tay lâu rồi, anh ấy cũng đã đến tuổi kết hôn, việc đó rất bình thường."

Cô gái tự giễu cười, "Đúng vậy, kết hôn thì rất bình thường, nhưng cậu không nghĩ rằng như vậy thì tớ lại trở thành trò cười sao? Tớ không hiểu những năm qua mình thường xuyên đến nhà hàng anh ấy thích chỉ để tình cờ gặp anh ấy, chuyện này có ý nghĩa gì. Cậu biết không, tớ đã tưởng tượng ra vô số khả năng, chỉ là tớ không ngờ lại là kiểu tình cờ gặp anh ấy, nhưng bên cạnh anh ấy đã có người phụ nữ khác và họ đã có con rồi." Giọng cô ấy bắt đầu nghẹn ngào, "Cậu nói xem tớ có phải rất buồn cười không?"

Bạn cô ấy thở dài "Nếu đã không muốn chia tay thì lúc đó tại sao lại chia tay? Giờ thì cậu lại hối hận."

"Tớ không biết, khi đó còn quá trẻ, tớ hy vọng anh ấy sẽ quan tâm đến mình. Tớ nghĩ nếu nói chia tay, anh ấy sẽ biết tớ quan trọng và cố gắng níu giữ tớ lại, ai mà ngờ anh ấy lại chia tay dứt khoát như vậy, không cho tớ cơ hội gặp mặt nữa. Tớ không muốn hạ mình đi cầu xin anh ấy quay lại. Tôi đã cố gắng trở nên tốt hơn, tìm mọi cơ hội để tình cờ gặp lại anh ấy, hy vọng anh ấy sẽ thấy tớ đã thay đổi, nhưng... Tớ thực sự không hiểu, không phải trước đây trên báo chí còn viết anh ấy là người đàn ông độc thân hoàng kim sao? Sao giờ anh ấy đã kết hôn rồi?"

"Không phải mình nói cậu quá đáng gì, khi đó cậu đã quá kén chọn, không có việc gì lại đề cập đến chia tay, người ta là Lục Quân Đình đó, không phải người ta cũng có lòng tự trọng sao? Bạn thật sự nghĩ người đàn ông như vậy sẽ như những chàng trai trẻ khác, chỉ cần thấy cậu muốn rời đi thì sẽ năn nỉ giữ cậu ở lại sao?"

Nghe đến đây, cô gái bắt đầu nức nở, bạn cô ấy vội vã an ủi cô, rồi nói tiếp, "Nhưng tớ không biết có đúng không, tớ vừa nãy nhìn từ xa, tớ cảm thấy vợ của anh ấy có vẻ hơi giống cậu đó."

Cô gái lập tức ngừng khóc, như thể suy nghĩ kỹ lưỡng, cô nói, "Cậu nói tớ mới để ý, hình như đúng là có chút giống."

"Cậu nghĩ mà xem, có phải anh ấy vẫn không quên được cậu, chỉ là vì lòng tự trọng không muốn quay lại, hoặc là oán giận việc cậu đã chia tay anh ấy, không muốn quay lại, nhưng trong lòng vẫn thích cậu, nên tìm một cô gái giống cậu để nhớ về cậu không?"

Ở trong phòng vệ sinh, Lâm Hi Vũ hoàn toàn bị sốc không kém gì bạn gái cũ của Lục Quân Đình bên ngoài. Cô cuối cùng đã hiểu cảm giác kỳ lạ khi gặp cô gái đó là từ đâu.

Bạn của cô gái nói đúng, cô và bạn gái cũ của Lục Quân Đình thực sự có vài điểm tương đồng.

Vậy thì nhiều chuyện trở nên rõ ràng hơn, một người đàn ông như Lục Quân Đình sao có thể dễ dàng mất tự chủ, bị cô lôi kéo mà không kiểm soát được mình. Nói cách khác, nếu Lục Quân Đình dễ dàng mất kiểm soát như vậy, thì không biết bao nhiêu phụ nữ có thể lên giường với anh ấy.

Ngày hôm đó anh không giữ được mình có lẽ là vì cô có vài điểm giống với bạn gái cũ của anh, và suốt nhiều năm qua, anh chỉ có mối tình đầu đó, sau này khi gia đình anh sắp xếp hôn sự, anh cũng rất phản đối, mối tình đầu đó luôn để lại dấu ấn không dễ quên.

Anh không thể kìm chế khi tiếp xúc với cô, sau đó anh sẵn sàng chịu trách nhiệm với cô, thậm chí cầu hôn cô, chỉ vì cô giống người phụ nữ mà anh đã từng yêu. Sự quan tâm và chăm sóc của anh có lẽ cũng xuất phát từ lý do đó.

Tiếng động bên ngoài bất ngờ kéo Lâm Hi Vũ trở lại thực tại.

"Lâm tiểu thư, cô còn trong đó không?"

Lâm Hi Vũ bừng tỉnh, nhận ra bạn gái cũ của Lục Quân Đình và bạn cô ấy đã không còn ở bên ngoài, người gọi cô là một nhân viên phục vụ trong nhà hàng. Cô ấy thở phào nhẹ nhõm khi thấy Lâm Hi Vũ ra ngoài, nói, "Lâm tiểu thư, chồng của cô rất lo lắng cho cô, để tôi vào xem tình hình, nếu cô không sao thì ra ngoài báo bình an cho ngày ấy nhé."

Khi Lâm Hi Vũ ra ngoài, quả nhiên thấy Lục Quân Đình đứng ở ngoài. Anh tiến lại gần hỏi "Em không sao chứ?"

Anh thể hiện sự lo lắng trên mặt, chỉ là việc cô ở trong nhà vệ sinh lâu quá đã khiến anh phải nhờ người đến tìm, trông có vẻ anh thực sự rất lo lắng.

Lâm Hi Vũ thấy anh, nghĩ đến những gì vừa nghe, tâm trạng có chút phức tạp.

"Em không sao."

Anh có vẻ thở phào nhẹ nhõm "Vậy thì chúng ta đi thôi." Anh còn tinh tế kéo ghế cho cô khi đến gần bàn.

Khi Lâm Hi Vũ ngồi xuống, thấy cô ăn uống không còn mấy hứng thú, Lục Quân Đình hỏi, "Có phải không hợp khẩu vị không?"

"Cũng tạm." Lâm Hi Vũ đáp.

Cô cảm thấy không thoải mái, vì nhận ra rằng cô bị Lục Quân Đình coi như một thế thân cho mối tình đầu của anh, sự quan tâm của anh dành cho cô cũng có thể chỉ vì cô có khuôn mặt giống với người phụ nữ mà anh thương nhớ.

Nhưng sau đó cô nghĩ, dù gì họ cũng không có tình cảm gì với nhau, anh dù có coi cô là thế thân nhưng cũng không phải chủ động muốn thế. Cô lúc đó say rượu đã chủ động quyến rũ anh. Sau đó, khi cô mang thai, anh không trốn tránh trách nhiệm, còn đưa cô về nhà, chăm sóc cô, cho cô những thứ tốt nhất, mỗi lần ra ngoài về còn mang quà cho cô. Là một người chồng, anh đã làm rất tốt rồi.

Dù không có tình cảm, anh cũng không lừa dối cô, họ chỉ ở bên nhau vì đứa bé trong bụng cô, mà cô cũng đã nói sẽ ly hôn sau khi sinh con. Nghĩ như vậy, anh hình như cũng không làm sai gì.

Thôi thì, nghĩ nhiều làm gì, có phải là thế thân hay không cũng không quan trọng, cô không có tình cảm gì với anh mà. Giờ điều quan trọng nhất là đảm bảo đứa trẻ ra đời khỏe mạnh, khi đứa trẻ sinh ra rồi cô sẽ rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro