Chương 34 - Ghen Rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh nói những lời đó nhẹ nhàng như một ảo giác, Lâm Hi Vũ thậm chí nghi ngờ mình có nghe nhầm không, cô hỏi: "Anh nói cái gì cơ?"

"Không có gì."

Giọng điệu của anh trở lại bình thường, nhưng câu nói "em là của anh" vừa rồi thật sự như thể chỉ là cô nghe lầm, hoặc là cô đã bị ảo giác.

Nhưng sức ảnh hưởng của câu nói đó quá lớn, Lâm Hi Vũ muốn hỏi cho rõ.

"Anh Quân Đình, hình như em vừa nghe thấy anh nói, em là của anh."

"Ừ." Anh thừa nhận rất dứt khoát, "Em là vợ của anh, không phải là của anh sao? Anh cũng là của em."

"......"

Cái gì mà của anh của em chứ, Lâm Hi Vũ cảm thấy thật xấu hổ.

"Chuyện gì vậy? Có vấn đề gì sao?" Lục Quân Đình lại hỏi.

Anh vẫn ôm cô, hơi ấm từ hơi thở của anh phả vào mặt cô, khiến khuôn mặt cô càng trở nên nóng bừng.

"Thật ra không có gì." Cô cúi đầu, không dám quay lại nhìn anh, "Chỉ là cảm thấy bây giờ chúng ta giống như đang hẹn hò."

Lục Quân Đình nói: "Chúng ta là vợ chồng, sao lại có vấn đề gì khi đang hẹn gì với nhau?"

Câu nói này cũng không phải không có lý, họ đúng là vợ chồng, và đã làm tất cả những gì mà vợ chồng cần làm. Nhưng họ lại không có nền tảng tình cảm, nói đến chuyện yêu đương nghe có vẻ kỳ lạ.

"Có chuyện gì sao? Em có nghi ngờ gì à?" Lục Quân Đình lại hỏi cô, "Không đồng ý với những gì anh nói sao?"

Giữa vợ chồng thân mật một chút cũng không có gì, cô cũng đã từng nói sẽ sống tốt với anh, huống chi dù giờ không có tình cảm, thì sau này cũng có thể từ từ xây dựng tình cảm. Không cần phải trở thành những cặp vợ chồng yêu thương nhau đến mức tinh thần và linh hồn hòa hợp, chỉ cần như những người thân cùng nhau hỗ trợ cũng tốt.

Lâm Hi Vũ cười cười nói: "Không có, anh nói đúng."

Câu trả lời của cô dường như đã làm anh hài lòng, cô nghe thấy anh khẽ cười bên tai mình.

Lục Quân Đình thả tay cô ra, bỗng nhiên ngồi xuống, vòng tay ôm một chân cô, đúng vậy, thật là xấu tính khi chỉ vòng một chân cô vào hông anh. Cô hoảng hốt, đành phải ôm chặt cổ anh, vòng chân kia cũng quàng lên hông anh. Nghe thấy cô hốt hoảng kêu nhẹ một tiếng, sau khi dùng tư thế này để giữ vững không bị ngã, anh khẽ cười.

Lâm Hi Vũ cắn môi, quả thực là một kẻ xấu xa.

Lục Quân Đình ôm cô bằng tư thế vô cùng thân mật này, đưa cô đến ghế sofa ngồi xuống. Hai chân cô tự nhiên quàng bên hông anh, lại tạo thành một tư thế vừa thân mật vừa xấu hổ.

Cô không biết anh rốt cuộc muốn làm gì, cũng không bật đèn, cảm giác tiếp xúc giữa hai cơ thể trong bóng tối trở nên đặc biệt rõ ràng.

"Anh Quân Đình, đừng nghịch nữa."

Giọng điệu vừa trách móc vừa như giận dỗi, giống như đang dùng giọng đó để nói với anh rằng việc anh làm như vậy khiến cô không thích, nhưng có lẽ cô không biết, anh lại cảm thấy rất thú vị khi nghe giọng điệu này.

Chỉ muốn quậy phá cô, khiến cô khóc.

"Thế nào? Ôm một cái cũng không được sao?"

Anh thực sự chỉ muốn đơn giản ôm một chút thôi sao? Nhưng Lâm Hi Vũ vẫn muốn bày tỏ ý kiến của mình.

"Anh Quân Đình, hôm nay em rất mệt."

"Anh có làm gì em đâu, chỉ ôm một chút rồi để em đi ngủ."

Giọng điệu của anh nghe rất tự nhiên, thậm chí còn có chút gì đó như đang dỗ dành. Việc bị ôm một chút cũng không tệ, dù sao anh cũng không phải lần đầu dùng tư thế này ôm cô, chỉ là không hiểu sao lại phải tắt đèn để ôm, cảm giác tối tăm thật kỳ lạ.

Hai người cứ như vậy im lặng không nói gì, anh cũng thật sự không làm gì với cô, chỉ ôm cô một lúc. Sau đó, Lục Quân Đình bế cô đứng dậy, nói: "Hôm nay em cũng mệt rồi, đi tắm rồi ngủ đi."

À? Thế anh cứ buông tha cho mình như vậy? Lâm Hi Vũ vốn nghĩ anh sẽ lại gây sự, bởi vì ngôn ngữ cơ thể của anh quá rõ ràng. Nhưng khi anh không tiếp tục trêu chọc cô, cô cảm thấy nhẹ nhõm.

Lâm Hi Vũ tắm xong liền đi ngủ. Ngày hôm sau, Lục Quân Đình lại dẫn Lâm Hi Vũ đi du thuyền đến một hòn đảo gần đó, khi trở về đã là giữa trưa, cả hai liền ngồi máy bay riêng của Lục Quân Đình về An Thành.

Hai người đến Lục gia để đón Quai Bảo, khi trở về đã là buổi tối, một tuần cứ thế trôi qua.

Kỳ nghỉ kết thúc, cuộc sống lại trở về với những ngày làm việc bình thường, thời gian cứ thế trôi qua yên bình, Quai Bảo cũng dần lớn lên, Lâm Hi Vũ và Lục Quân Đình càng ngày càng giống một cặp vợ chồng bình thường.

Chỉ thế mà đã trôi qua vài tháng, khoảng thời gian Quai Bảo được mười một tháng, bé học gọi mẹ.

Lâm Hi Vũ vẫn nhớ hôm đó là mùa hoa đào nở rộ, từ câu lạc bộ về nhà, dọc đường toàn là hoa đào nở rực rỡ, hồng hồng trắng trắng, rơi đầy đất, mặt đất bê tông điểm xuyết cánh hoa đào nhìn xa xa như một tấm lụa hoa lộng lẫy.

Hôm đó, Lâm Hi Vũ ăn xong, ôm Quai Bảo ngồi trên sofa nói chuyện.

"Gọi mẹ đi, mẹ."

Quai Bảo đôi mắt to nhìn cô, miệng tạo thành hình chữ "O", như muốn gọi nhưng không phát ra được âm thanh.

Lâm Hi Vũ rất kiên nhẫn, "Mẹ, mẹ là mẹ."

"Mẹ."

Một tiếng "mẹ" rõ ràng đột nhiên từ miệng Quai Bảo phát ra, phát âm rất rõ ràng, như dùng hết sức mới gọi được.

Lâm Hi Vũ nghe thấy tiếng "mẹ" mà ngơ ngẩn, cô thật ra chỉ thử dạy bé thôi, không nghĩ bé thật sự gọi ra được. Lâm Hi Vũ lo mình nghe nhầm, vội vàng nói: "Con gọi lại một lần nữa nào, gọi mẹ."

Cô mong đợi và hồi hộp nhìn Quai Bảo, nhóc dường như nín thở một lúc mới thốt ra được: "Mẹ."

Lâm Hi Vũ: "......"

Trong lòng Lâm Hi Vũ lập tức trào dâng nhiều cảm xúc, Quai Bảo của cô vậy mà đã biết gọi mẹ, khoảnh khắc đó, niềm vui khi được gọi mẹ đã lớn hơn cả sự ngạc nhiên, cô xúc động muốn khóc. Cô cần chia sẻ cảm xúc này của mình, liền nói với Lục Quân Đình đang ăn ở trong bếp: "Anh Quân Đình, anh có nghe thấy không, Quai Bảo vừa gọi em là mẹ."

Lục Quân Đình tất nhiên cũng nghe thấy, anh để chén đũa xuống đi tới, Lâm Hi Vũ vội vàng chứng minh cho anh, lại dạy Quai Bảo một lần nữa, Quai Bảo quả nhiên lại gọi.

"Mẹ."

 m thanh rất rõ ràng.

Lục Quân Đình cũng cảm thấy không thể tin được, ánh mắt dừng lại trên mặt con trai một lúc lâu, anh ngồi xuống bên Lâm Hi Vũ, dạy nhóc: "Vậy con gọi một tiếng ba, gọi ba."

Lâm Hi Vũ cũng dạy: "Quai Bảo, gọi ba đi."

Quai Bảo liếc nhìn mẹ rồi nhìn sang bố, nín thở một chút, rồi kêu lên: "Quạ quạ."

Lục Quân Đình: "......"

Nhóc dường như cảm thấy gọi như vậy rất thú vị, lại kêu thêm vài tiếng: "Quạ quạ, quạ quạ."

Lục Quân Đình nhíu mày, không vui nói: "Con là ếch à? Quạ quạ cái gì, là ba." Anh từng chữ từng chữ dạy: "Ba, ba."

"Quạ quạ."

"......"

Rõ ràng Lục Quân Đình bị con trai làm cho thất vọng, anh hơi chán nản, cúi đầu nhìn cô gái đang nín cười, mặt mày đầy không hài lòng: "Em dạy con chỉ gọi mẹ không dạy con gọi ba hả?"

Bị chất vấn, Lâm Hi Vũ vội vàng ngừng cười, ngay lập tức biểu hiện nghiêm túc: "Có đâu, em cũng dạy con gọi ba, em rất công bằng."

Tóm lại, vì Lục Quân Đình không nghe được tiếng "ba" từ con trai, suốt ngày chỉ nghe thấy tiếng mẹ, người đàn ông này lại bắt đầu tỏ ra có chút ghen tị. Chẳng hạn như đôi khi anh ôm Quai Bảo, mà nhóc lại gọi mẹ, anh lập tức bế con lại đưa đến trước mặt Lâm Hi Vũ, còn nói: "Nếu con muốn gọi mẹ, thì để mẹ ôm con."

Hay khi anh mua cho con một món đồ nhỏ, muốn dùng nó để dụ con gọi ba, nhưng nhóc vẫn chỉ gọi "quạ quạ", Lục Quân Đình tức giận thu món đồ lại, đến lúc nhóc gần khóc, anh mới chịu trả lại món đồ cho nhóc.

Cũng không đến mức ầm ĩ, Lâm Hi Vũ lại cảm thấy khá thú vị.

Tối hôm đó, vì ngày mai phải đi công tác, Lục Quân Đình đã quấn quýt mãi không rời. Mỗi lần trước khi đi xa, anh đều muốn "no nê" một bữa. Lần này lại thêm chuyện bực bội vì Quai Bảo không chịu gọi mình, khiến anh càng cố tình "hành hạ" nhiều hơn. Cuối cùng, ngay cả một người dễ tính như Lâm Hi Vũ cũng không thể nhịn nổi, chỉ muốn bật ra vài lời trách mắng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Quân Đình đã đi, trong khoảng thời gian đó, mỗi ngày Lâm Hi Vũ đều video call với Quai Bảo và anh. Trong video, Lục Quân Đình vẫn không bỏ cuộc, từng chữ từng chữ dạy con trai.

"Quai Bảo, gọi ba đi, gọi một tiếng ba, ba sẽ mua đồ chơi cho con."

"Quạ quạ."

"......"

Biểu cảm của Lục Quân Đình ngay lập tức đen lại, Lâm Hi Vũ muốn cười nhưng lại sợ cười ra sẽ tổn thương lòng tự trọng của Lục tiên sinh, cô nhịn đến khó chịu.

Có lẽ Quai Bảo cũng cảm nhận được sự vui vẻ của mẹ, thế là nhóc bắt đầu cười khúc khích, nhóc vừa cười Lâm Hi Vũ cũng không nhịn được cười, mà biểu cảm của Lục Quân Đình càng đen hơn.

Không biết có phải cố ý kích thích anh hay không, Lâm Hi Vũ còn đặc biệt trước mặt anh dạy nhóc một câu: "Quai Bảo, gọi mẹ."

"Mẹ."

Lâm Hi Vũ hôn lên mặt nhóc, "Quai Bảo ngoan quá."

Trước khi Lục Quân Đình bị cơn ghen tuông làm cho tức điên, Lâm Hi Vũ còn đặc biệt an ủi anh: "Không sao đâu, anh Quân Đình, em sẽ dạy cho nhóc nhiều hơn, biết đâu khi anh trở về con sẽ gọi được anh."

Những lời này cũng phần nào an ủi được Lục Quân Đình, anh nhìn đồng hồ rồi nói: "Giờ anh phải đi họp rồi."

Bây giờ anh đang ở nước ngoài có chênh lệch múi giờ, ở đây đã tối, bên đó vẫn còn sáng, Lâm Hi Vũ liền nói: "Anh đi làm đi, em dẫn Quai Bảo đi ngủ."

"Anh sẽ về sớm, đừng quên dạy con nói cho thật tốt."

Lâm Hi Vũ nhịn cười nói: "Yên tâm đi, em sẽ dạy con tốt mà."

Điều khiến Lâm Hi Vũ không ngờ tới là tin đồn về Lục Quân Đình lại đến trước cả khi anh xuất hiện. Cô bắt gặp tin tức đó khi đang ở câu lạc bộ. Trong giờ nghỉ trưa, vì quá rảnh rỗi nên cô lướt tin tức giết thời gian, và vô tình nhấn vào một bài báo, không ngờ lại thấy tin đồn liên quan đến anh.

Lục Quân Đình vốn là người kín tiếng, thường chỉ xuất hiện trong các tin tức tài chính, nhưng tin tức này lại xuất hiện trên mặt báo giải trí, lý do chính là vì người được cho là có quan hệ tình cảm với anh là một nữ diễn viên vừa nổi tiếng nhờ một bộ phim chiếu mạng.

Trên bài báo có vài bức hình, toàn là hình động. Bức đầu tiên là hai người bước vào khách sạn, một trước một sau. Bức thứ hai là trong một buổi tiệc, hình như là bị chụp lén, Lục Quân Đình thì thầm nói chuyện với cô gái kia.

Tiêu đề của tin tức khá bình thường, "Viên Mỹ Di và đại gia An Thành có chuyện tình bí mật." Viên Mỹ Di chính là nữ diễn viên mới nổi tiếng đó.

Thường thì Lâm Hi Vũ không quan tâm đến tin tức giải trí, nhưng liên quan đến chồng cô, nên không khỏi tò mò mà đọc thêm. Cô nhanh chóng nhận ra điều gì đó không ổn.

Nữ diễn viên vừa nổi tiếng này có vẻ ngoài khá giống cô, đều có đôi mắt tròn và đôi môi anh đào, nhưng vẻ đẹp của cô ấy thì có phần quyến rũ hơn, trong khi Lâm Hi Vũ thì mang nét dịu dàng hơn.

Ban đầu, khi nhìn thấy hình ảnh của Lục Quân Đình trong tin đồn, Lâm Hi Vũ vẫn giữ thái độ vui vẻ, thậm chí còn nghĩ, "Chà, anh ấy thật hiệu suất, vừa đi công tác đã mang về một đống tin đồn." Nhưng khi nhìn rõ gương mặt người phụ nữ ấy, tâm trạng của cô không còn bình tĩnh như trước.

Khi nhìn rõ gương mặt ấy, cô có thể nghe thấy một tiếng "cạch" từ trái tim mình, kèm theo đó là những lời của bạn gái cũ của Lục Quân Đình.

Hôm đó, bạn gái cũ của Lục Quân Đình đã giả dạng một người khác vào nhà họ Lục, trước khi ra về còn nói với cô một câu: "Lục Quân Đình có thể không chỉ tìm một người thay thế như cô đâu."

Sao mà lại trùng hợp như vậy, người có tin đồn với anh lại giống cô đến vậy, lại nghĩ đến việc gương mặt của cô cũng giống với bạn gái cũ của anh.

Lâm Hi Vũ để điện thoại sang một bên, dù cô đã nghĩ sẽ cùng Lục Quân Đình sống tốt, nhưng thực tế họ không phải là cặp vợ chồng hạnh phúc. Dù đã trải qua nhiều chuyện thân mật, nhưng họ chưa thực sự hiểu nhau, và cũng không có tình cảm sâu sắc, chỉ sống chung vì con cái. Họ không có nhiều cuộc trò chuyện thân thiết.

Cô thực sự không muốn can thiệp vào chuyện riêng của anh, nhưng nếu như anh thật sự đã tìm thêm một thế thân ở bên ngoài, rồi sau khi ngọt ngào với người đó lại quay về với cô – một thế thân khác – để tiếp tục mối quan hệ, thì điều này khiến cô cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Khi Lục Quân Đình trở về, Lâm Hi Vũ đang chơi với Quai Bảo. Quai Bảo đã biết bò, nhưng chưa biết đi. Trong phòng khách trải một lớp đệm mềm, giúp cho bé con dễ dàng bò lăn lộn.

Quai Bảo rất hiếu động, bò đến cạnh một cái tủ, muốn với lấy thứ gì đó trên đó. Khi Linh Hi Vũ định ngăn lại thì đã quá muộn, chiếc gậy xỏ giày trên tủ bị cậu bé làm rơi trúng vào trán. Bị đau, miệng cậu bé méo xệch rồi òa khóc.

Lâm Hi Vũ lập tức ôm lấy con, trách mắng: "Đó không phải là thứ con nên lấy, sao lại đi lấy bừa bãi như vậy chứ!"

Nhưng Quai Bảo cũng có một điểm tốt, cảm xúc đến nhanh nhưng cũng đi nhanh. Sau một hồi khóc lóc, bé con ngừng lại, ôm bình sữa uống ngoan ngoãn, đúng lúc đó Lục Quân Đình về nhà.

Anh từ thang máy đi xuống, thấy con trai được mẹ ôm trong tay, một đôi tay nhỏ bé đang ôm bình sữa uống. Lục Quân Đình nói: "Từ trên thang máy xuống đã nghe thấy con khóc, có chuyện gì vậy?"

Quai Bảo đã nhiều ngày không gặp ba, khi thấy Lục Quân Đình, bé con không uống sữa nữa, đôi mắt sáng rực nhìn ba, cười đến mức sữa chảy ra miệng.

"Quạ quạ."

Lục Quân Đình đã quen với cách gọi này, anh bước tới ngồi xuống, dùng ngón tay chạm vào mặt bé con. Da của bé mềm như đậu phụ, chạm vào còn rung rung, rất có độ đàn hồi.

"Thấy ba vui thế à?" Anh giúp bé con cầm bình sữa đưa vào miệng, rồi nói: "Trước tiên uống sữa đã, uống no rồi ba sẽ đưa con đi chơi."

Nói xong, anh mới nhìn sang Lâm Hi Vũ, thấy cô cúi đầu, chỉ liếc nhìn anh khi anh về rồi lại cúi xuống không nhìn nữa.

"Anh về rồi sao em không chào đón anh?" Anh hỏi.

Cô mới nhìn anh một cái, nói: "Anh Quân Đình về rồi à?"

Giọng điệu rõ ràng là thiếu nhiệt tình.

Lục Quân Đình là người thông minh, làm sao không nhận ra tâm trạng của cô đang không thoải mái. Rõ ràng là trước đó trong video vẫn rất ổn, phải chăng vì chuyện tin đồn của anh mà cô không vui?

Lục Quân Đình cảm thấy buồn cười, trên mặt không tự chủ lộ ra ra vui vẻ, anh nói với cô: "Em đừng quan tâm đến những lời đồn thổi bên ngoài, đều là vô căn cứ, anh sẽ làm rõ mọi chuyện."

Lâm Hi Vũ: "......"

Lâm Hi Vũ thực sự muốn hỏi, tại sao cô gái kia lại giống mình như vậy, nhưng lại nghĩ với mối quan hệ của họ, cô không cần phải bận tâm về điều này.

Cô nói: "Em không sao, chỉ sợ những tin tức này ảnh hưởng đến Quai Bảo thôi."

Thật ra, Quai Bảo còn nhỏ, nói là bị ảnh hưởng thì cũng chẳng hiểu gì nhiều. Nhưng cô vẫn không muốn sau này, khi con lớn lên, ra ngoài lại có người chỉ trỏ mà nói: "Cha con ở ngoài làm những chuyện thế nào."

Cô nói vậy, nhưng không làm giảm đi sự vui vẻ của Lục Quân Đình. Anh nói: "Đều là chuyện không có thật, anh sẽ làm rõ ràng. Từ nay không ai có thể nói gì sau lưng mẹ con em."

Lâm Hi Vũ gật đầu, "Được."

Lục Quân Đình lên lầu, không giải thích nhiều, cũng không nói tại sao lại cùng cô gái đó vào cùng một khách sạn, và tại sao trong bức hình hai người lại trông thân thiết như vậy.

Chỉ nói rằng đó là chuyện không có thật, dường như cô không cần phải bận tâm về điều đó.

Tối đó, sau khi Lâm Hi Vũ dỗ dành Quai Bảo xong, cô liền lên giường ngủ, còn Lục Quân Đình thì ở phòng làm việc xử lý một chút công việc rồi quay lại. Anh ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng hỏi: "Em ngủ rồi à?"

"Em chưa ngủ."

Anh dường như thở phào một cái, rồi bắt đầu hôn cô từ bên tai, mỗi lần trước khi anh đi công tác và trở về đều trở nên đặc biệt nồng nhiệt, nhưng lúc này Lâm Hi Vũ thực sự không có hứng thú.

Cô nói: "Bà dì của em đến rồi."

"Nhanh vậy sao? Không phải còn vài ngày nữa mới tới sao?"

Hai người đã sống chung với nhau lâu đến vậy, anh còn biết cả kỳ kinh nguyệt của cô.

"Đến sớm hơn."

Lục Quân Đình không hỏi thêm, chỉ hôn lên khóe miệng cô rồi ôm cô ngủ.

Không hiểu sao, những ngày gần đây, lời nói của bạn gái cũ Lục Quân Đình cứ văng vẳng bên tai Lâm Hi Vũ, còn có cả cái cô diễn viên nhỏ có ngoại hình giống cô.

Lục Quân Đình từng nói với cô rằng anh không xem cô như một người thay thế, anh để cô tin tưởng vào điều đó. Lúc đó, cô đã chọn tin, thực ra, tin hay không không quan trọng, cô không để tâm. Cô có phải là người thay thế hay không, cô không quan tâm, chỉ cần anh có thể hoàn thành trách nhiệm làm ba, để Quai Bảo ngoan ngoãn lớn lên vui vẻ là được.

Nhưng bây giờ lại có một cô diễn viên giống hệt cô xuất hiện, khiến cô không thể không suy nghĩ Lục Quân Đình thật sự xem cô và bé con là gì.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi nhớ đến thuốc tránh thai và bệnh viện đó. Nếu cô không chỉ bị coi là thế thân, mà như lời Lâm Hi Càn nói, Lục Quân Đình còn xem cô như một công cụ để lợi dụng, thì sự việc đã nghiêm trọng hơn rất nhiều so với việc đơn thuần chỉ là thế thân. Sự lừa dối và trò đùa cợt như vậy, dù là điều nào cô cũng không thể chấp nhận được.

Trước đó, cô luôn cảm thấy Lục Quân Đình tôn trọng cô, để cô mang thai rồi mới cưới cô làm vợ, nhưng nếu thực sự anh cũng không xem trọng cô thì sao? Nếu như anh chỉ đang đùa giỡn với cô thì sao? Nếu anh không đùa giỡn với cô, tại sao lại đi tìm người thay thế khác?

Lâm Hi Vũ lúng túng mãi không thôi, cuối cùng quyết định rằng thôi, hay là trực tiếp hỏi anh cho rõ ràng, dù sao thì cũng là đối tác làm ăn, gặp phải chuyện vi phạm hợp đồng thì cũng cần hỏi cho rõ, huống chi chuyện này liên quan đến hòa khí gia đình, hơn nữa cô cũng đã nói sẽ sống tốt với anh, nếu đã có vấn đề thì cần phải hỏi cho rõ.

Ngày hôm đó, sau khi tan làm, Lâm Hi Vũ liền đi thẳng đến phòng làm việc tìm Lục Quân Đình. Nghe thấy Lục Quân Đình trả lời, cô đẩy cửa đi vào. Thấy cô, Lục Quân Đình dừng công việc, hỏi: "Em tìm anh có việc gì à?"

"Em có vài câu hỏi muốn hỏi anh, Quân Đình."

Lục Quân Đình dựa lưng vào ghế, vỗ đùi ra hiệu cô ngồi lên đùi anh, có ý muốn cô ngồi lên đùi thật. Dù không phải là lần đầu, nhưng động tác vẫn có chút không tự nhiên, cô chỉ dám ngồi hờ trên đùi anh.

Lục Quân Đình lại ôm chặt lấy eo cô, kéo cô ngồi xuống, mới hỏi: "Em muốn hỏi gì?"

Lâm Hi Vũ sắp xếp lại suy nghĩ, mới nói: "Về cô diễn viên nhỏ có tin đồn với anh, em có vài điều thắc mắc."

Nghe xong, khóe miệng Lục Quân Đình cong lên, không biết anh vui vì điều gì, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn, "Được, em hỏi đi."

"Em muốn biết tại sao cô diễn viên nhỏ đó lại có ngoại hình giống em như vậy? Lần đó cô ta bị chụp hình với anh đang trò chuyện thân mật là tình huống gì?"

Lục Quân Đình sắc mặt không đổi, nói: "Em còn nhớ người tên Dương Huệ không?"

"Dương Huệ?" Lâm Hi Vũ có chút ấn tượng về người này, "Em đã gặp cô ấy ở hội giao lưu văn hóa, sau đó cô ấy còn đến tìm em, mong em gia nhập công ty của cô ấy."

"Ồ?" Lục Quân Đình nhíu mày, "Còn có chuyện này sao?"

Lâm Hi Vũ đáp: "Lúc đó em đã từ chối cô ấy, nên không có nói cho anh biết."

Lục Quân Đình im lặng một lúc, không biết đang suy nghĩ gì, một lúc sau mới nói: "Dương Huệ trước đây định đưa phụ nữ đến cho anh, nhưng anh đã từ chối. Có lẽ lần đó ở hội giao lưu văn hóa, cô ta đã nhận ra mối quan hệ không bình thường giữa anh và em, nên mới nảy sinh ý định. Em nói cô ta từng tìm em, anh đoán cô ta muốn lợi dụng em để tiếp cận anh, không ngờ em từ chối, nên cô ta mới tìm một người giống em để tiếp cận anh. Còn về bức ảnh thân mật gì đó, là có người cố ý chụp từ góc nghiêng. Nếu em không tin, anh có thể cho người lấy video giám sát ngày hôm đó cho em xem."

Nghe xong, Lâm Hi Vũ trầm tư. Vậy ra cô gái đó không phải là người mà anh tìm để thay thế, mà là Dương Huệ của Thời trang Huệ Lệ cố ý đưa tới cho anh? Cô gái tên Viên Mỹ Di hình như thực sự thuộc công ty của Thời trang Huệ Lệ

Lục Quân Đình dám nói đến chuyện cho xem video giám sát, có lẽ bức ảnh thân mật kia cũng chỉ là dối trá. Lâm Hi Vũ nhẹ nhàng thở phào, nhưng không biết tại sao, trong lòng cô vẫn cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.

"Sao thế? Đột nhiên em quan tâm đến chuyện này, có phải ghen rồi không?"

Giọng nói đầy nụ cười của Lục Quân Đình kéo cô về hiện thực, Lâm Hi Vũ lập tức đỏ mặt, vội vàng nói: "Không, em chỉ là tò mò hỏi một chút thôi."

"Ừm?" Anh vẫn trong tâm trạng tốt, giọng điệu nhẹ nhàng ẩn chứa niềm vui, "Em thật sự không ghen à?"

Giọng điệu của anh rõ ràng mang theo chút trêu chọc, khiến Lâm Hi Vũ hoàn toàn không biết đối phó ra sao khi bị một lão cáo già khéo léo như anh dùng giọng điệu đó để trêu đùa. Khuôn mặt cô đỏ ửng lên, đôi mắt ướt át đầy bối rối lại vô tình toát ra vẻ nũng nịu, vừa như giận dỗi vừa như e thẹn.

Lục Quân Đình bất ngờ cảm thấy vui vẻ hơn, anh siết chặt tay ôm cô lại gần, cố ý đưa môi đến gần, chỉ thiếu chút nữa là áp sát bên tai cô nói chuyện.

"Tại sao em lại đột nhiên muốn biết về tin đồn của anh?"

Sao lại gần cô như vậy mà nói chuyện? Hơi thở của anh ấm áp, mỗi câu nói đều như thể đang thiêu đốt cô, mà môi anh thỉnh thoảng chạm vào tai cô.

Lâm Hi Vũ cắn môi, mặt đỏ như gấc, vừa xấu hổ vừa khẩn trương nói: "Chúng ta là vợ chồng, những chuyện này chẳng lẽ em không nên hỏi sao?"

Cô gái nhỏ này rất hay xấu hổ, thật sự là không chịu nổi những lời trêu chọc, chỉ cần đùa một chút là đã có vẻ mặt dỗi hờn. Thật sự là... dễ thương quá đi.

Lục Quân Đình giọng điệu cười cợt, cố ý hạ thấp âm thanh, chất giọng đầy cuốn hút, anh hôn nhẹ lên cổ cô, ghé sát tai cô nói: "Đương nhiên là phải hỏi, đặc biệt là em, không ai xứng đáng hỏi hơn em."

Lục Quân Đình ôm cô thân mật một lúc mới buông ra, Lâm Hi Vũ cũng không hiểu, rõ ràng người bình thường nhìn có vẻ lạnh lùng, vậy mà lại thích gần gũi với người khác như thế.

Gần đây Lục Quân Đình rất bận, ngày nào cũng sớm đi tối về, nhưng sau ngày đó không còn thấy tin đồn gì về anh và cô diễn viên nhỏ đó nữa, mà cô diễn viên nhỏ dường như cũng đột nhiên im hơi lặng tiếng.

Lâm Hi Vũ nghĩ đến việc Lục Quân Đình đã nói rằng anh sẽ giải quyết sạch sẽ chuyện này, nhưng cô không ngờ rằng anh lại xử lý triệt để đến vậy.

Tuy nhiên, cảm giác kỳ lạ trong lòng cô vẫn không thể phai nhạt. Rõ ràng Lục Quân Đình đã giải thích rõ ràng với cô, nhưng cô vẫn cảm thấy còn điều gì đó chưa rõ ràng.

Cô nghĩ rằng Lục Quân Đình không hoàn toàn nói thật với mình. Chẳng hạn, anh đã nói rằng Dương Huệ đã nhận ra mối quan hệ giữa họ không bình thường tại buổi giao lưu đó. Nhưng khi nhớ lại ngày hôm đó, cô và Lục Quân Đình đều giả vờ như lần đầu gặp mặt, không có hành động gì quá trớn, vậy làm sao Dương Huệ có thể phát hiện ra điều gì khác thường?

Nếu Lục Quân Đình không nói thật về chuyện này, thì liệu chuyện thuốc tránh thai và bệnh viện cũng không phải là sự thật? Dù lúc đó không có bằng chứng trực tiếp chứng minh rằng hai chuyện này liên quan đến Lục Quân Đình, nhưng cũng không có chứng cứ nào chứng minh rằng chúng hoàn toàn không liên quan đến anh. Anh vẫn có rất nhiều nghi vấn. Chỉ là sau này, khi anh giúp cô mua bức thư mà ba cô viết cho cô, cô cảm động vì sự quan tâm của anh nên đã chọn tin tưởng anh.

Nếu như anh thực sự đang tìm một người thay thế khác, nếu như anh thực sự không coi cô là gì...

Lâm Hi Vũ cảm thấy rằng thay vì để mọi chuyện trôi trong lòng, không bằng hãy làm rõ ràng mọi thứ. Cô nghĩ đây là một cơ hội tốt.

Cô hoàn toàn có thể thay đổi cách suy nghĩ. Thực ra, không cần phải làm rõ xem Lục Quân Đình có đang tìm người thay thế bên ngoài hay không. Cô chỉ cần làm rõ xem liệu Lục Quân Đình có lừa dối hay lợi dụng cô hay không là đủ rồi.

Bỗng dưng Lâm Hi Vũ nảy ra một ý tưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro