Chương 38 - Hi Hi, Anh Yêu Em, Đừng Rời Xa Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương này hồi tưởng quá khứ, khóc thương đến tâm cạn nước mắt mấy ní ơi~

Mùa xuân đã ngập tràn hơi ấm, bỗng dưng anh ôm chầm lấy cô, khiến cô không thể phân biệt được cái ấm áp vừa chạm vào mũi mình là từ anh hay từ không khí xung quanh.

Anh ôm cô từ phía sau, ngực anh áp sát lưng cô, cằm tựa trên vai cô, thở ra những hơi thở nặng nề. Lâm Hi Vũ theo bản năng cố gắng vùng ra, nhưng ngay lập tức anh siết chặt vòng tay, như sợ rằng nếu không cẩn thận sẽ để cô trốn thoát.

"Về nhà với anh được không? Quai Bảo không thể thiếu em."

Giọng nói hơi khàn của anh vang lên bên tai cô. Cách anh nói khiến cô bất ngờ, âm điệu trầm lắng, dường như có chút cầu khẩn. Trong trí nhớ của cô, anh luôn mạnh mẽ, nói chuyện tự tin, có vẻ ngoài kiên định, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe thấy giọng nói yếu ớt như vậy từ anh.

Thời tiết tháng Tư đã bắt đầu ấm lên, xuân đến hoa nở, hương hoa ngào ngạt trong không khí. Hơi ấm từ cơ thể anh bao quanh cô, tạo ra một mùi hương đặc biệt hòa quyện với mùi hoa trong không khí.

"Anh Quân Đình, chúng ta hãy chia tay trong hòa bình đi."

Cô nói xong, cố gắng gỡ tay anh ra. Nhưng sau một khoảnh khắc cứng đờ, anh lại ôm cô chặt hơn, chôn mặt vào vai cô, cô nghe thấy hơi thở nặng nề của anh. Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng: "Hi Hi, anh yêu em, anh thật sự yêu em, anh không thể thiếu em, em đừng rời xa anh được không?"

Giọng anh khàn đến lạ thường, như thể mỗi từ đều phải tốn rất nhiều sức lực để nói ra, nhưng trong từng chữ đều mang theo một nỗi niềm chân thành từ tận đáy lòng.

Anh thốt ra lời yêu thương khiến cô hết sức kinh ngạc. Một người như anh, liệu có thể nói yêu thương với phụ nữ không?

Ngay khoảnh khắc đó, cô thậm chí cảm thấy có lẽ anh thật sự yêu cô, yêu từ rất lâu, ngay cả khi cô không biết, anh vẫn yêu cô.

Nhưng cô nhanh chóng nhớ lại rằng người đàn ông này chỉ toàn nói dối, với tâm địa sâu sắc, anh có thể dễ dàng điều khiển bất cứ ai, và khi nói dối, anh không hề chớp mắt, đã lừa dối cô đến mụ mị.

Sự im lặng của cô khiến trái tim anh từ từ trĩu nặng, như thể cô đang muốn nói với anh rằng, đối với những lời của anh, cô hoàn toàn không bị lay động.

Anh đã dùng tất cả sức lực để giữ lại cô, nhưng cô vẫn không lay chuyển.

Cuối cùng, anh cũng từ từ buông cô ra. Lâm Hi Vũ rút khỏi vòng tay anh, quay lại nhìn anh. Lúc này, biểu cảm của Lục Quân Đình khiến Lâm Hi Vũ giật mình. Không phải vì vẻ mặt anh quá đáng sợ, mà bởi biểu cảm này xuất hiện trên một người như anh thì thật quá trái ngược.

Đôi mắt anh đỏ hoe, lông mày nhíu lại, gương mặt trắng bệch, môi cũng không còn chút máu, như thể đang phải chịu một cú sốc lớn, dù có cố gắng kiềm chế cũng không thể che giấu được nỗi đau.

Biểu cảm của anh khiến người ta cảm thấy anh đang trải qua một nỗi đau không thể chịu nổi, ngay cả khí chất mạnh mẽ thường ngày của anh cũng trở nên uể oải.

Như thể chỉ cần chạm nhẹ thôi, anh cũng sẽ gục ngã.

Nhìn thấy hình ảnh như vậy của anh, Lâm Hi Vũ lâu không biết nên phản ứng thế nào. Cô thật sự không hiểu tại sao anh lại hiện ra vẻ mặt bị tổn thương như vậy, nhưng rõ ràng là anh đã luôn lừa dối cô, đúng không?

Anh đã xem cô như một kẻ thay thế, lừa cô sinh ra bé con, lợi dụng cô, điều nào mà không quá đáng? Nhưng con người luôn có tấm lòng nhân ái, hơn nữa người đàn ông này dù thế nào cũng là ba của con cô, cô không thể nói những lời nặng nề với anh nữa, chỉ thở dài nhẹ nhàng: "Anh Quân Đình, chúng ta thật sự không thể tiếp tục nữa."

Nói xong, cô quay người bước vào nhà. Lần này, anh không đuổi theo. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, Lục Quân Đình vẫn đứng ngây ra đó, lưng hơi cúi, giữ nguyên tư thế như thể đang chịu đựng cú sốc lớn.

Thời tiết mùa xuân rõ ràng ấm áp và dễ chịu, nhưng bóng dáng của anh lại trông cô đơn và tịch mịch, đứng dưới ánh nắng mặt trời nhưng lại như ở trong một thế giới song song, nơi mà ánh sáng không thể chiếu rọi, chỉ nhìn thấy sự tịch mịch và cô quạnh.

Cô hít một hơi thật sâu, kéo rèm cửa lại và quay lưng về phía bên dưới, điều chỉnh hơi thở, từ từ làm dịu đi cảm giác khó chịu trong lòng.

Lục Quân Đình đứng mãi cho đến khi mặt trời hoàn toàn lặn mới rời đi. Cô đã nghĩ rằng sau khi nói ra những điều đó, anh sẽ hiểu, nhưng không ngờ từ hôm sau, anh bắt đầu gửi tin nhắn cho cô.

Tất cả đều là hình ảnh của Quai Bảo, Quai Bảo khóc, anh chụp lại dáng vẻ khóc lóc của bé và gửi cho cô.

"Em nhìn xem, con trai em đang khóc, em không thấy thương xót cho con à? Em không quan tâm đến con à?"

Trong từng dòng chữ như mang theo sức ép mạnh mẽ tấn công cô.

Quai Bảo vô tình bị thương, anh gửi hình ảnh bé bị thương cho cô.

"Em nhìn xem, con trai em bị thương rồi, em không về xem một chút sao?"

Như thể đang bị dồn vào đường cùng, cô thậm chí nghi ngờ liệu Lục Quân Đình có phát điên không, sao lại gửi những thứ này cho cô. Nhìn thấy hình ảnh Quai Bảo khóc lóc, bị thương, cô cảm thấy vừa tức vừa giận, cô muốn gọi điện hỏi rõ anh rốt cuộc muốn làm gì, nhưng lại cảm thấy hỏi nhiều cũng vô ích. Cuối cùng, cô quyết tâm, trực tiếp chặn anh, trước khi chặn, cô đã gửi anh một tin nhắn.

"Khi nào anh suy nghĩ xong chuyện ly hôn, thì gọi cho em."

Bé conlại bắt đầu khóc, mỗi ngày vào khoảng thời gian này, bé lại nhớ mẹ, vì trước đây vào thời gian này mẹ luôn trở về, nhưng giờ mẹ không về, không thấy mẹ, bé con rất buồn.

Lục Quân Đình nhìn chằm chằm vào bức ảnh anh đã gửi cho cô ấy khi con khóc, nhưng bên cạnh hình ảnh đó có một dấu chấm than khiến anh như bị đóng băng. Cô đã chặn anh. Cô thật sự đã chặn anh.

Anh ngẩn ngơ trong giây lát, rồi lướt qua những tin nhắn mà anh đã gửi, không một tin nhắn nào nhận được hồi âm. Dù anh có gửi ảnh con khóc hay thậm chí là ảnh con bị thương, cô vẫn không trả lời.

Giờ đây, cô thậm chí còn chặn anh.

Sao cô lại có thể tàn nhẫn như vậy?

Trong khoảnh khắc ấy, một cảm giác bất lực khổng lồ bất ngờ ập đến. Anh chợt nhận ra, những gì anh đang làm không khác gì những gì mẹ anh đã từng làm. Anh đang dùng con để uy hiếp đối phương, van nài cô quay về vì đứa bé.

Vậy thì, liệu tương lai anh có trở nên ngày càng quá đáng, liệu anh có trở thành người như mẹ anh, tra tấn chính con của mình?

Nỗi sợ hãi ập đến, anh gần như lập tức ôm chặt bé con đang khóc. Anh siết chặt bé con vào lòng, vuốt ve đầu con và an ủi: "Đừng khóc, con nhé." Như thể anh đang nói với nó, cũng như đang tự nhủ với bản thân, "Ba sẽ không như vậy, ba sẽ mãi mãi không như vậy."

Anh vẫn nhớ khi mình mười tuổi, tâm trạng mẹ ngày càng tệ đi. Bà thường xuyên đánh đập anh, dùng một chiếc roi lớn đánh vào người anh, khiến cánh tay anh thâm tím, và còn đặc biệt chụp ảnh rồi gửi cho ba, người thường xuyên không có mặt ở nhà.

Bà đã phát điên, tìm cách khiến chồng quay về bằng cách này.

Đó là quãng thời gian đau khổ nhất trong cuộc đời anh. Đối mặt với sự tra tấn từ người thân mà mình tin tưởng nhất, khi đó, trở về nhà trở thành điều đáng sợ nhất đối với anh.

Cô gái nhỏ chính là người đã xuất hiện trong khoảng thời gian đó. Hôm đó, trong ngôi nhà lạnh lẽo nhưng lộng lẫy của Lục gia, mẹ anh lại cầm roi đánh anh, vừa đánh vừa gào thét điên cuồng.

Anh đã quen với cơn điên loạn của bà, nghiến chặt răng và im lặng chịu đựng. Khi đó, ông bà nội của anh ở quê, họ thích yên tĩnh, muốn về quê để nghỉ hưu. Trong ngôi nhà lớn, chỉ còn lại hai mẹ con anh sống chung, vì ba anh thường xuyên vắng nhà, khiến ngôi nhà trở nên trống trải.

Lạnh lẽo, lộng lẫy, nhưng trống rỗng, đó là ấn tượng lớn nhất của anh về Lục gia.

Vào mùa hè, bên ngoài có tiếng ve kêu, âm thanh rền rĩ hơn cả giọng mẹ anh, ồn ào nhưng không thể xua tan sự u ám, lạnh lẽo trong ngôi nhà.

Cửa không khép chặt, anh vô thức liếc nhìn và thấy một đứa bé đang thò đầu vào từ khe cửa, khi ánh mắt anh vừa quét qua, cô bé lập tức chạy mất.

Sau khi mẹ anh đánh mệt, chụp ảnh gửi cho ba, anh bước ra ngoài, vẻ mặt không cảm xúc, nhìn quanh mà không thấy đứa trẻ, cuối cùng phát hiện một cái đầu nhỏ thò ra từ phía sau bức tượng không xa.

"Ra đây."

Cô bé e dè bước ra từ phía sau bức tượng, là một cô bé mũm mĩm, tóc buộc đuôi ngựa, lộ ra khuôn mặt tròn trịa, với đôi mắt trong veo và tròn xoe. Cô bé mặc áo phông và quần short, tay chân cũng mũm mĩm, trông rất mềm mại, khiến người ta muốn nựng một cái.

Cô bé vẫy tay và với vẻ nghiêm túc giải thích: "Em không có ý định xem trộm đâu."

"Lần sau mà còn xem trộm nữa, tôi sẽ móc mắt em ra."

"......"

Cô bé sợ hãi run rẩy, nhưng dù nhỏ tuổi, cô vẫn không khóc, mà còn dũng cảm tiến đến gần. Cô chỉ vào vết bầm trên cánh tay lộ ra của anh và nói: "Anh ơi, hình như anh bị thương rồi."

"Biến đi." Anh không khách sáo chút nào.

"Anh thật sự bị thương rồi, bị thương thì phải bôi thuốc."

"Tôi bảo em biến đi."

Có lẽ vì vẻ mặt anh quá lạnh và giọng điệu quá đáng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé lập tức lộ rõ vẻ tủi thân, môi nhỏ bĩu lại, sắp khóc nhưng vẫn cố gắng không khóc, rồi quay người chạy đi với đôi chân ngắn ngủn.

Thiếu niên Lục Quân Đình ngồi trên bậc thềm, không quan tâm đến vết thương trên người mình. Khi đã quen với những lần bị thương, anh không còn quá bận tâm đến điều đó.

"Tiếng ve râm ran, rừng càng thêm vắng lặng, chim hót líu lo, núi lại càng u tịch"(*) Tiếng ve kêu khiến không gian xung quanh càng tĩnh lặng hơn, không ai làm phiền anh, anh hoàn toàn thả lỏng bản thân. Vết thương đau nhưng anh lại như tự hành hạ mình, lặng lẽ cảm nhận cơn đau.

(*) Nguyên văn: 蝉噪林逾静,鸟鸣山更幽 (Thiền táo lâm du tĩnh, điểu minh sơn cánh u) được trích từ bài thơ "入若耶溪" (Nhập Nhược Da Khê) của nhà thơ Vương Duy (王维)

Đột nhiên, một tiếng chân chạy lẹp xẹp vang lên, anh quay đầu nhìn, là cô bé đó quay lại.

Bị phá vỡ sự yên tĩnh, tâm trạng của anh trở nên không vui, anh lạnh lùng nói: "Không phải bảo em đi rồi sao? Sao lại quay lại?"

Cô bé chạy đến bên cạnh anh, từ trong túi quần bò của mình lấy ra một ống thuốc mỡ và nói: "Dì Dao nói bị thương thì phải bôi thuốc, nhanh khỏi thôi, anh để em bôi thuốc cho nhé?"

Anh nhìn ống thuốc mỡ mà ngẩn người một chút, nhưng sắc mặt lại càng lạnh hơn, "Ai thèm thuốc của em, giữ lấy mà dùng."

Chẳng biết có phải do bị mẹ mình tra tấn mà tâm lý anh trở nên dị thường hay không, cô bé dễ thương đáng yêu như vậy mà anh lại không hề tỏ ra biết ơn chút nào.

Cô bé có vẻ hơi sợ anh, cắn môi, do dự một hồi lâu, nhưng vẫn cứng đầu nói: "Thật sự phải bôi thuốc, nếu không vết thương sẽ nặng hơn, sẽ rất đau đấy."

Anh cảm thấy cô bé thật phiền phức, nên đã đẩy cô một cái, không ngờ cô bé lại yếu hơn anh tưởng, vừa bị đẩy đã ngã ngay xuống đất. Cô bé nhăn mặt vì đau, với vẻ mặt ủy khuất nhìn anh nói: "Sao anh lại ác vậy? Sao lại đẩy em?"

Anh cảm thấy mình đã hơi quá đáng, nhưng cũng không muốn làm tổn thương một cô gái nhỏ như vậy. Dù vậy, anh vẫn cứng đầu nói: "Đã bảo em đi rồi mà."

Cô bé đứng dậy, phủi bụi trên người, hậm hực "hừ" một tiếng, rồi đi sang bên bậc thềm ngồi xuống. Anh ngồi bên này, còn cô bé ngồi bên kia, môi bĩu ra, tự mình giận dỗi.

Cành liễu rậm rạp đung đưa trong gió, con đường nhỏ đầy cỏ xanh tươi, có những chú chim chao lượn giữa những tán lá liễu, cất tiếng hót trong trẻo.

Buổi chiều hè oi ả, yên tĩnh nhưng cũng đầy sự sống, hai người ngồi ở hai bên bậc thềm, gió nhẹ thổi qua cuốn lá rụng bay lên.

Cô bé vừa tức giận vừa dễ thương, nhanh chóng làm cho môi mình nhăn lại, nhưng rồi lại từ từ thả lỏng. Cô nhìn anh vài lần, rồi thử thận trọng lại gần hơn.

"Anh ơi, để em bôi thuốc cho anh nhé?"

Sao lại có đứa trẻ đáng ghét như vậy, không biết nghe lời à?

Anh đang định đuổi cô đi, thì bất chợt, cô bé đã nhanh chóng nhét một viên kẹo vào miệng anh, làm cho anh ngạc nhiên với vị ngọt len lỏi trong miệng.

Tiếng cười trong trẻo của cô vang lên: "Ăn một viên kẹo ngọt thì tâm trạng sẽ tốt hơn."

"......"

Vị ngọt đột ngột khiến đầu anh như trống rỗng, không biết phải nói gì nữa.

Trong khi đó, cô đã kéo tay áo anh lên, nhẹ nhàng bóp thuốc mỡ lên vết thương của anh, bàn tay trắng trẻo, mịn màng nhẹ nhàng xoa thuốc lên, rồi lại thổi vài cái, giọng nói mềm mại như nước: "Không đau đâu, sẽ mau khỏi thôi."

Một cảm giác lạ lùng chưa từng có đột ngột ập đến, thuốc mỡ lạnh lẽo được thoa lên, cơn đau rát như cũng dịu đi đôi chút. Luồng khí mát lạnh từ cô thổi lên vết thương mang đến một chút dễ chịu, và anh cảm giác như cơn đau thực sự đã không còn.

Từ đó, cô thường xuyên đến tìm anh, mang theo một túi kẹo và một ống thuốc mỡ. Ban đầu, cô vẫn như lần đầu tiên, ngại ngùng đứng ở cửa nhìn anh bị đánh. Đôi khi, thấy không đành lòng, cô lại chạy đi, nhưng cũng sẽ chờ ở bên ngoài. Mỗi khi anh bị đánh xong đi ra, đều thấy cô.

Anh nhớ có lần, có lẽ thấy anh bị đánh quá nặng, cô bé nhút nhát bỗng lao vào, như một tiểu hiệp khách, chắn trước mặt anh, với vẻ mặt đầy quyết đoán hét lên với mẹ anh đang nổi điên: "Cô đừng đánh anh ấy nữa!"

Mẹ anh khi đã nổi cơn điên thì không còn lý trí, bà không quan tâm người đứng trước mặt là ai, dù là một đứa trẻ nhỏ đến mấy. Nhìn thấy cây roi sắp hạ xuống người cô, anh vội vàng đẩy cô ra, và chính mình tiếp nhận cú đánh.

Cô bé cũng bị dọa sợ, đứng ngây ra nhìn.

"Chạy đi."

Câu quát này của anh khiến cô chợt bừng tỉnh, nhanh chóng đứng dậy và chạy đi.

Từ đó, cô không dám chạy lại nữa, mà chỉ đứng ở bức tượng tĩnh lặng chờ đợi, chờ khi anh đầy thương tích ra ngoài, rồi lại cho anh ăn kẹo, bôi thuốc cho anh.

Có khi, khi đang bôi thuốc, cô lại bất chợt ôm chầm lấy anh, khóc nấc lên, mắt đỏ hoe, hàng mi dài ướt đẫm nước mắt.

"Cớ sao lại khóc?" anh hỏi cô. "Tại sao cô ấy lại đánh anh, tại sao lại đánh anh?"

"Cần nhiều lý do thế sao? Hơn nữa, bà ấy đánh anh chứ không phải đánh em, sao em phải khóc?"

"Chắc chắn sẽ rất đau, anh sẽ rất đau."

Khi biết tên của anh, cô cứ gọi anh là "anh Quân Đình, anh Quân Đình".

Anh thấy cô thật buồn cười, mà cũng chỉ mỉm cười, nói: "Đau là đau của anh, không phải của em mà."

"Em không muốn anh Quân Đình đau, hu hu, em không muốn anh Quân Đình đau."

Có lẽ thấy cô khóc quá đáng thương, anh an ủi: "Đừng khóc, anh không đau đâu."

"Anh đang nói dối, em bị cỏ đâm vào mà đã rất đau, vết thương của anh to như vậy, chắc sẽ càng đau hơn, hu hu."

Cô khóc nức nở, thương tâm vô cùng. Anh không biết dỗ dành trẻ con, nên đã đẩy cô ra, lấy một viên kẹo từ trong túi của cô cho vào miệng mình, nói: "Anh thật sự không đau, ăn một viên ngọt ngào là sẽ ổn thôi." Anh cười với cô, mặc trên mặt là thương tích.

Cuối cùng, cô cũng dần ngừng khóc, dùng đôi tay mũm mĩm lau qua nước mắt, rồi lại nằm lên người anh thổi vào vết thương, mỗi lần đều thì thầm "sẽ mau khỏi thôi, sẽ mau khỏi thôi."

Bây giờ, đã đến tuổi ba mươi, Lục Quân Đình nhớ lại quãng thời gian đó, ôm chặt đứa con trong lòng, đứa trẻ mang dòng máu của anh và cô.

Cô không tiếc bất cứ điều gì để rời xa anh, vội vàng cắt đứt mọi liên lạc với anh, năm đó họ còn nhỏ, lúc đó cô mới chỉ ba tuổi.

Cô nói, bị thương thì phải thoa thuốc, nếu không vết thương sẽ trở nên nghiêm trọng, sẽ rất đau, rất đau.

Nhưng cô không biết, bây giờ anh cũng đang bị thương, không ai thoa thuốc cho anh nữa.

Anh nhắm mắt lại, cơn đau khiến anh cảm thấy khó thở.

"Ba ba."

Tiếng gọi của con trai cuối cùng cũng khiến anh tỉnh táo lại, anh cúi đầu nhìn, thấy nhóc con đang chăm chú nhìn mặt anh, lại dùng ngón tay nhỏ bé mũm mĩm chạm vào mặt anh. Lục Quân Đình cúi đầu nhìn, thì thấy đầu ngón tay trắng trẻo của cậu bé dính một vết ẩm ướt. Anh vô thức lau tay lên mặt, mới nhận ra mình đang rơi nước mắt.

Cậu bé nhạy cảm không biết ba mình thế nào, nhưng nhìn thấy ba khóc, cậu cũng không kìm được mà bắt đầu khóc theo, miệng cũng mếu máo rồi ô ô khóc. Lục Quân Đình vội vàng ôm chặt bé con, nhẹ nhàng an ủi: "Không sao đâu, con đừng sợ, ba không sao, con đừng khóc nhé?"

Sao lại khóc nhỉ? Kể từ khi có ký ức, anh chưa từng khóc, ngay cả những ngày tuổi thơ tăm tối, bị mẹ hành hạ, anh cũng không rơi một giọt nước mắt. Nhưng giờ đây, vì cô muốn ly hôn, anh lại khóc.

Thật sự là yếu đuối đến đáng thương, chết tiệt!

**

Một tuần sau khi Lâm Hi Vũ chặn số của Lục Quân Đình, cô nhận được điện thoại của anh.

"Chiều qua Trường Hằng, chúng ta ký hợp đồng ly hôn."

Chỉ nói một câu rồi cúp máy, ngắn gọn dứt khoát, giống như thái độ quyết đoán của anh trong công việc. Lâm Hi Vũ không biết Lục Quân Đình có thật sự muốn ly hôn hay không, hay anh đang chơi trò gì, nhưng chiều tan làm, cô vẫn đến Trường Hằng một chuyến.

Lục Quân Đình bảo trợ lý chờ cô ở dưới, trợ lý quen biết Lâm Hi Vũ, thấy cô đến liền dẫn cô vào văn phòng của Lục Quân Đình.

Đây là lần thứ hai Lâm Hi Vũ đến văn phòng của Lục Quân Đình, so với lần trước, có nhiều thay đổi lớn. Khu nghỉ ngơi trong văn phòng đã bị dỡ bỏ, trải thảm nhiều màu sắc. Lâm Hi Vũ nhớ đến việc Lục Viên đã nói với cô rằng Lục Quân Đình bây giờ thậm chí còn đem con đến công ty, lo sợ một chút là sẽ mất con, nhưng hôm nay đến đây, cô lại không thấy con ở đâu.

Lục Quân Đình ngồi trên ghế sofa trong phòng tiếp khách, khi thấy cô vào, chỉ lạnh lùng liếc mắt qua một cái.

Không còn dáng vẻ khúm núm, uể oải như trước kia khi cố gắng cứu vãn mối quan hệ với cô. Đây mới là bộ mặt thật của anh, quyết đoán và sắc bén.

Bên cạnh Lục Quân Đình còn có một người đàn ông mặc vest chỉnh tề, sau khi cô vào, người đàn ông này đã đẩy kính, đưa cho cô bản thỏa thuận ly hôn và nói: "Lục phu nhân, cô xem trước, nếu không có vấn đề gì thì ký tên."

Lâm Hi Vũ cầm bản thỏa thuận xem qua, hóa ra lần này anh không chơi trò mánh khóe. Anh gọi cô đến đây thật sự chỉ để ký vào thỏa thuận ly hôn.

Có lẽ vì đã thấy cô không còn giá trị lợi dụng, giờ anh đã có người khác thay thế, nên quyết định từ bỏ cô.

Điều này thật tốt, tốt cho cả hai bên.

Lâm Hi Vũ lướt mắt qua bản thỏa thuận, có một điều khiến cô khá bất ngờ. Trước đây,Lục Quân Đình đã yêu cầu cô ký vào hợp đồng phân chia tài sản, trong thỏa thuận ly hôn có điều khoản ghi rằng sau khi ly hôn, anh sẽ chuyển một nửa giá trị tài sản sang tiền mặt cho cô.

Hơn nữa, sau khi xem xong toàn bộ thỏa thuận, cô nhận ra không có điều khoản nào cấm cô gặp con. Cô lại nhìn về phía Lục Quân Đình, anh không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ ngồi đó với vẻ mặt như đang suy tư, một dáng vẻ công chính rõ ràng.

Lâm Hi Vũ đọc lại một lần nữa và nói: "Không có vấn đề gì."

Luật sư liền nói: "Nếu không có vấn đề, hai người hãy ký vào thỏa thuận, ký xong thỏa thuận sẽ có hiệu lực pháp lý, hai người sẽ chính thức ly hôn."

Luật sư lần lượt đưa hai cây bút cho họ,Lục Quân Đình cầm bút lên, không chút do dự, ngay lập tức ký tên vào phần ký. Lâm Hi Vũ cũng ký tên theo.

Sau đó, cô từ trong túi lấy ra một giấy từ bỏ tài sản, cô ký tên và đóng dấu tay rồi đưa cho luật sư, "Tôi sẽ không nhận bồi thường của Lục tiên sinh, đây là giấy từ bỏ tài sản của tôi."

Luật sư liếc nhìn Lục Quân Đình, anh chỉ lạnh nhạt nói: "Tùy em."

Hai chữ ngắn gọn, rõ ràng, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.

Luật sư nhận lấy, quay sang Lâm Hi Vũ nói: "Lâm tiểu thư, đã phiền cô đến đây một chuyến."

Có lẽ ở đây cũng không còn việc gì của cô, Lâm Hi Vũ đứng dậy, không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài. Cô nhanh chóng gọi một chiếc xe trước cửa công ty, bầu trời bắt đầu mưa, những hạt mưa xuân lất phất, mang theo cảm giác lạnh lẽo quấn quanh người. Cảnh vật bên ngoài cửa kính mờ mịt vì mưa, như thể đang bước vào một thế giới méo mó.

Thật kỳ lạ, cô cứ nghĩ rằng ly hôn với Lục Quân Đình sẽ khiến mình cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng lúc này, cô lại không cảm thấy chút nào thoải mái. Không thể diễn tả được cảm giác trong lòng mình, có lẽ vì thời tiết tồi tệ, tâm trạng cô cũng như bầu trời xám xịt bên ngoài, nặng nề và u ám.

Lục Quân Đình ngồi trên ghế sofa, nhìn cánh cửa khép lại, sau đó cúi đầu nhìn bản thỏa thuận ly hôn đã ký trước mặt, anh chậm rãi cầm lên, từ từ xé làm đôi, rồi thản nhiên đưa cho luật sư bên cạnh, với vẻ mặt không biểu cảm nói: "Vứt đi."

Cô muốn tự do, vậy thì anh sẽ cho cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro