Chương 47 - Hình Như Em Đã Thích Anh Rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Quân Đình đặt tay lên bàn, siết chặt rồi thả lỏng nhiều lần, đến khi cảm thấy bình tĩnh hơn một chút. Giờ đây, anh phải kiềm chế bản thân, vì hiện tại hai người đang sống hòa thuận với nhau, anh không thể để cảm xúc nhất thời làm hỏng mọi thứ.

Dù không biết Lâm Hi Vũ có thật sự lắng nghe hay không, anh vẫn chỉ tay vào bản thiết kế và tiếp tục nói.

Tuy nhiên, trong mắt Lâm Hi Vũ, cô cảm thấy anh vẫn rất nghiêm túc khi bàn chuyện công việc, lịch sự và trịnh trọng. Không hiểu sao, cô lại có chút hụt hẫng, như thể có điều gì đó còn thiếu.

"Đại khái chỉ có vậy thôi."

Lục Quân Đình nói xong thì nhìn về phía cô, thấy cô gái nhỏ vẫn đang chăm chú nhìn mình. Anh điều chỉnh hơi thở, hạ giọng gọi: "Lâm Hi Vũ."

Lâm Hi Vũ lúc này mới bừng tỉnh, nhìn anh với vẻ ngơ ngác. Lục Quân Đình lại nói: "Đại khái là những gợi ý đó."

Lâm Hi Vũ: "......"

Gợi ý gì chứ, cô không nghe thấy một chữ nào. Nhưng Lâm Hi Vũ không dám hỏi, như vậy sẽ khiến mình trông rất ngốc nghếch. Cô nhận bản thiết kế và nói: "Cảm ơn anh, anh Quân Đình, em đi sửa một chút đây."

Quay về phòng, Lâm Hi Vũ nhìn bản thiết kế mà vẫn cảm thấy mơ hồ, cô thực sự không nghe thấy anh nói gì. Lâm Hi Vũ bắt đầu tự nghi ngờ bản thân, không biết rốt cuộc mình đang nghĩ gì.

Trong phòng làm việc, chỉ khi Lâm Hi Vũ rời đi, Lục Quân Đình mới thở phào nhẹ nhõm. Không biết cô gái này có biết việc gần gũi với anh có nghĩa là gì không, và cô còn ăn mặc thật xinh đẹp để đến trước mặt anh. Nếu không phải anh rõ ràng biết cô không thể thích anh, có lẽ anh đã hoài nghi rằng cô đến đây để quyến rũ anh.

Lục Quân Đình cũng nhận ra trong thời gian gần đây, cô gái này có điều gì đó không ổn, luôn mang lại cho anh cảm giác như thể cô đang chủ động gần gũi. Nhưng anh không hiểu tại sao lại như vậy.

Sáng hôm sau, khi xuống lầu, Lục Quân Đình thấy Lâm Hi Vũ đang ngồi trên ghế sofa, con trai cô ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ăn sáng.

"Anh Quân Đình, anh dậy rồi à?" Cô mỉm cười chào anh.

Chỉ cần cô mỉm cười như vậy, Lục Quân Đình đã cảm thấy hơi thở của mình như chậm lại nửa nhịp. Anh cúi đầu, nhẹ nhàng ho một tiếng để giữ vẻ tự nhiên, đáp: "Ừ, dậy rồi."

"Hôm nay hình như phải thay băng, anh Quân Đình có thể giúp em không?"

"......"

Việc thay băng cô hoàn toàn có thể nhờ người giúp việc, sao lại khiến anh cảm thấy như thể cô đặc biệt chờ anh dậy để nhờ vả?

Dù vậy, Lục Quân Đình cũng không nghĩ nhiều, nói: "Theo anh."

Lâm Hi Vũ đi theo Lục Quân Đình đến phòng chứa đồ, anh giúp cô thay băng.

"Xong rồi."

Lục Quân Đình nói xong mà không cô đợi phản ứng, anh nhìn cô, phát hiện cô gái nhỏ đang chăm chú nhìn ngón tay của mình.

Tại sao cô lại nhìn tay anh hay chân anh? Cô gái này thực sự có vấn đề gì sao? Nhưng Lục Quân Đình biết cách làm dịu sự không thoải mái của mình, anh giả vờ bình tĩnh hỏi: "Khi nào thì em nộp bản thiết kế?"

Lâm Hi Vũ lúc này mới bừng tỉnh, đáp: "Chiều mai."

Thấy cô đã lấy lại được tinh thần, Lục Quân Đình chỉ tay vào tay mình: "Xong rồi."

Lâm Hi Vũ vội nói: "Cảm ơn anh Quân Đình."

"Không có gì."

Hai người ra khỏi phòng chứa đồ, không biết tại sao, Lục Quân Đình bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm một cách kỳ lạ.

Chiều hôm sau, Lâm Hi Vũ mang bản thiết kế cuối cùng đến tập đoàn Trường Hằng. Sau khi nộp xong, cô nghĩ rằng đã đến đây rồi, nên tiện thể đi tham quan văn phòng của Lục Quân Đình.

Lục Quân Đình đang họp, thư ký bảo cô trước tiên hãy chờ một chút, còn chu đáo chuẩn bị cho cô cà phê và điểm tâm. Cô cũng không chờ lâu, Lục Quân Đình đã trở về.

Lục Quân Đình biết cô sẽ đến Trường Hằng hôm nay, nhưng không ngờ cô lại đến văn phòng của anh. Lục Quân Đình đoán rằng có lẽ cô cũng chỉ tiện đường ghé qua, nhưng dù sao cô có đến đây cũng khiến anh vui.

"Em đến đây lâu chưa?" Lục Quân Đình hỏi.

"Không lâu."

"Quai Bảo đã được đưa đến Lục gia rồi, một lát nữa em ở lại đây ăn tối nhé?"

"Được." Sau khi đồng ý một câu, Lâm Hi Vũ lại cảm thấy mình hơi bất lịch sự, nên nói thêm: "Ở đây em có làm phiền anh không?"

"Không phiên."

"Vậy thì tốt, anh cứ làm việc của mình đi, không cần để ý đến em."

Gần đây Lục Quân Đình có nhiều việc phải làm, sau khi ngồi xuống, anh bắt đầu bận rộn. Không lâu sau, thư ký gõ cửa bước vào, nói: "Lục tổng, phó tổng Lưu đã sửa xong kế hoạch mà ngài đã giao cho cô ấy."

Lục Quân Đình không nói gì, chỉ nhìn qua Lâm Hi Vũ một cái. Lâm Hi Vũ nghĩ đến lần trước Lục Mạn Thanh đến tìm Lục Quân Đình, anh đã trực tiếp đi vào phòng họp với cô ấy. Cô không muốn để hai người này ở riêng với nhau, nên trước khi Lục Quân Đình lên tiếng, cô nói: "Không sao đâu, cứ để Lục phó Tổng vào bàn bạc đi, anh cứ coi em như không tồn tại là được."

Cô không bận tâm, Lục Quân Đình cũng không có gì để nói, quay sang thư ký nói: "Gọi Lục phó tổng vào."

Lưu Mạn Than thấy Lâm Hi Vũ ở trong đó cũng không bất ngờ, còn rất lịch sự chào hỏi: "Lục phu nhân, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Lâm Hi Vũ cũng lễ phép đáp: "Đúng vậy, lại gặp nhau rồi."

Lưu Mạn Thanh đưa tài liệu cho Lục Quân Đình, Lục Quân Đình chỉ tay vào chiếc ghế ở góc tường: "Lấy ghế ngồi đi."

Liễu Mạn Thanh kéo ghế trượt tới ngồi xuống đối diện anh.

Kế hoạch mà Lưu Mạn Thanh đưa cho Lục Quân Đình liên quan đến chi nhánh ở nước ngoài, chi nhánh ở Đông Quốc là chi nhánh lớn nhất của tập đoàn Trường Hằng, và Lưu Mạn Thanh đã ở Đông Quốc trước khi trở về trụ sở chính, nên lần này Lục Quân Đình giao nhiệm vụ ở khu vực đó cho cô xử lý, vì cô quen thuộc với công việc ở đó.

Tình hình chi nhánh ở Đông Quốc có vẻ khá nghiêm trọng. Sau khi xem qua kế hoạch một lúc, Lục Quân Đình bắt đầu thảo luận với Lưu Mạn Thanh, còn Lâm Hi Vũ không hiểu về hoạt động của Trường Hằng, chỉ lặng lẽ uống cà phê mà thư ký chuẩn bị cho cô.

Lưu Mạn Thanh có năng lực công việc rất tốt, mỗi vấn đề đều có thể phân tích đến cốt lõi, có thể thấy Lục Quân Đình rất đề cao cô ấy.

Lưu Mạn Thanh nói: "Tóm lại, hiện tại vấn đề chính là doanh số thị trường, bởi vì khu vực đó không phát triển, mức tiêu thụ của người dân có hạn."

Lục Quân Đình trầm ngâm một lúc rồi nói: "Tạm thời không cần quan tâm đến doanh số tại địa phương, đừng sợ đầu tư ở giai đoạn đầu, tôi vẫn rất lạc quan về khu vực đó, và nơi đó có nguồn tài nguyên đất hiếm phong phú, có thể khai thác ngay tại chỗ, không cần xem đó là thị trường chính, mục tiêu của tôi là biến nơi đó thành nhà máy gia công lớn nhất. Nhân lực rẻ, tài nguyên phong phú, làm nhà máy gia công là phù hợp nhất."

Lưu Mạn Thanh gật đầu: "Tối nay sẽ tổ chức một cuộc họp nữa, lúc đó người phụ trách bên đó cũng sẽ tham gia trực tuyến, tôi sẽ thông báo rõ ràng về công việc cho người phụ trách bên đó."

Cuộc trò chuyện giữa hai người kết thúc, Lục Quân Đình nhìn sang Lâm Hi Vũ và nói: "Xin lỗi, gần đây anh có nhiều việc."

Lâm Hi Vũ vội vàng nói: "Không sao đâu."

Lưu Mạn Thanh sắp xếp lại tài liệu, cười nói: "Lục Tổng là một người cuồng công việc, ngoài công việc ra không nói chuyện với chúng tôi về vấn đề gì khác, không biết anh ấy có mang công việc về nhà để mọi người thấy anh ấy rất nhàm chán không."

Lưu Mạn Thanh lại dám nói thẳng trước mặt Lục Quân Đình rằng anh ấy nhàm chán? Hơn nữa, khi Lục Quân Đình nghe thấy cũng không có phản ứng gì, dường như việc cô ấy nói anh ấy nhàm chán cũng không có gì nghiêm trọng.

Cô nhớ Lục Viên đã nói rằng hai người này là quan hệ sư huynh sư muội, có thể đùa giỡn như vậy, có vẻ như họ thật sự rất thân thuộc.

Lâm Hi Vũ cảm thấy, ở ngoài, vẫn nên giữ thể diện cho chồng, và việc nhận ra Lục Quân Đình và Lưu Mạn Thanh rất thân quen nhau khiến cô ấy cảm thấy khó chịu, cô vô thức muốn thể hiện rằng mình thân thiết với Lục Quân Đình hơn Lưu Mạn Thanh.

Vì vậy, cô mỉm cười với Lưu Mạn Thanh: "Không có đâu, chồng tôi cũng rất thú vị."

Lục Quân Đình đang cầm cốc cà phê uống, bỗng nghe thấy câu đó, suýt nữa đã phun cà phê ra ngoài, nhưng nhờ vào giáo dưỡng từ nhỏ và sự bình tĩnh lâu dài đã giúp anh không mất kiểm soát, tuy nhiên vẫn bị nghẹn một chút, nửa nắm tay che miệng, khẽ ho mấy tiếng.

Khi anh ngẩng đầu nhìn cô, lại thấy cô mỉm cười, từ vẻ mặt của cô mà nhìn, không có gì không ổn, dường như việc gọi anh là "chồng tôi" là một điều hết sức tự nhiên.

Lưu Mạn Thanh có vẻ bất ngờ, cô cười nói: "Đây là lần đầu tiên tôi nghe ai nói Lục tổng thú vị, có vẻ như anh ấy đối xử với cô và chúng tôi là khác nhau."

Lâm Hi Vũ nói: "Có lẽ vậy, anh ấy ở nhà rất biết chiều chuộng con trai."

Lục Quân Đình: "..."

Lục Quân Đình quay đầu lại, nhấp một ngụm cà phê để che giấu nụ cười nơi khóe miệng. "Chồng tôi", cô ấy thật sự gọi anh như vậy, và còn nói trước mặt người ngoài, thật sự... khiến anh cảm thấy vui vẻ.

Cuộc họp đã kết thúc, Lưu Mạn Thanh cũng đã rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người, không khí trở nên hơi kỳ lạ. Thực ra, cả hai vẫn chưa chính thức tái hôn, lúc trước ly hôn đã rất căng thẳng, cho dù có ý định sống chung, cô cũng rất bị động. Giờ tự nhiên gọi anh là "chồng tôi", không biết anh có thấy khó xử không.

"Giờ anh phải qua họp, em cứ ăn trước đi."

Lời nói của Lục Quân Đình kéo Lâm Hi Vũ về thực tại, cô vẫn đang trong tâm trạng ngượng ngùng, không nhìn anh, chỉ đáp: "Được."

Lục Quân Đình cầm tài liệu chuẩn bị ra ngoài họp, trước khi ra ngoài lại nhớ ra một chuyện hỏi cô: "Một lát nữa em có bận không?"

Lâm Hi Vũ đáp: "Không bận."

"Vậy nếu không bận, em có thể đợi anh họp xong, cùng về nhé."

Lâm Hi Vũ suy nghĩ một chút, đáp: "Được."

Nhưng cuộc họp của Lục Quân Đình kéo dài rất lâu, Lâm Hi Vũ ăn xong đợi mãi cũng không thấy anh trở lại, cô không ngồi yên được nữa, bèn đi tìm. Phòng họp thì cô đã đi qua, nên cũng khá quen thuộc.

Nhưng chưa đến phòng họp thì cô gặp trợ lý của Lục Quân Đình, Chu Tấn. Lâm Hi Vũ hỏi anh: "Trợ lý Chu, Lục tổng đâu rồi?"

Chu Tấn đáp: "Lục tổng vẫn đang ở phòng họp thảo luận với phó tổng Lưu, cần tôi dẫn cô qua không?"

Lâm Hi Vũ nói: "Không cần đâu, tôi tự tìm được."

Lâm Hi Vũ đến phòng họp, cửa phòng họp không đóng, cô đứng ở cửa liền thấy Lục Quân Đình, Lưu Mạn Thanh đang đứng bên cạnh anh, hai người không biết đang thảo luận gì, đúng lúc đang bàn đến vấn đề sôi nổi, Lục Quân Đình chỉ tay vào tài liệu, Lưu Mạn Thanh cúi sát lại xem, cả hai đang thảo luận nhiệt tình đến mức không nhận ra Lâm Hi Vũ đang đứng ở cửa.

Lâm Hi Vũ nhìn hai người ở bên trong gần như sắp kề sát vào nhau, cuối cùng quyết định không vào. Cô đi thang máy xuống tầng một, Trường Hằng có đủ các tiện nghi, phía sau có một bể bơi, cô đi dạo một lúc bên bể bơi.

Lâm Hi Vũ cảm thấy rất lạ, tại sao nhìn thấy Lục Quân Đình và Lưu Mạn Thanh ở gần nhau như vậy lại khiến cô có cảm giác khó chịu, đặc biệt khi nghĩ về những lời đồn đãi trước đây, những người đó nói rằng Lưu Mạn Thanh và Lục Quân Đình là một đôi, và khi cô vừa đứng ở cửa, nhìn thấy hai người đó rất ăn ý, lại khiến cô nhớ đến câu đồn thổi đó. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng khoảnh khắc đó, cô thật sự cảm thấy hai người họ rất xứng đôi.

Chính vì điều này mà lòng cô mới khó chịu. Lúc này trời đã tối, bên bể bơi có những ghế dài, Lâm Hi Vũ đi qua ngồi xuống, bể bơi vô cực kéo dài đến xa xôi phản chiếu ánh trăng vừa mới lên, một cơn gió thổi qua, mặt nước gợn sóng, in bóng trăng thành những mảng nhỏ.

Lâm Hi Vũ nghĩ lại quãng thời gian trước đây khi cô và Lục Quân Đình còn là vợ chồng, cô chưa từng quan tâm đến chuyện riêng tư của anh. Nhưng giờ đây, chỉ cần thấy anh đứng gần một người phụ nữ khác, trong lòng cô đã dâng lên một cảm giác khó chịu.

Giai đoạn này, cô rõ ràng nhận thấy mình đã có những cảm xúc mà trước đây chưa từng có đối với Lục Quân Đình.

Lần này trở lại bên cạnh ba con anh, cô muốn tiếp tục làm vợ anh, vì bé con, vì nỗi áy náy đã gây tổn thương cho anh trong quá khứ, và vì anh đã giúp cô trả món nợ kia.

Có lẽ cũng vì những lý do khác nữa.

Đêm đêm cô mơ thấy anh, không chỉ vì áy náy, mà còn vì sự nhớ nhung, thậm chí là sự yêu thích dành cho anh. Cô có thể đã thích Lục Quân Đình, thậm chí nghi ngờ rằng mình đã yêu anh từ lâu. Chính vì thế mà khi nghe anh thừa nhận đã lừa dối cô, và hiểu lầm rằng cô chỉ là người thay thế, cô mới tức giận và muốn ly hôn. Có lẽ lúc đó cô cũng không thực sự muốn ly hôn, chỉ đơn thuần là muốn phát tiết, cảm xúc trong lòng quá đau đớn, cô chỉ muốn bộc lộ nó ra ngoài.

Đó cũng chính là lý do, cô đã cố gắng hết sức để ly hôn, nhưng khi thật sự ly hôn, lòng cô lại khó chịu vô cùng.

Thực ra, cô đã thích anh từ rất lâu, chỉ là lúc đầu cô không nhận ra, và vì những hành động sai trái của anh, cô không dám để mình yêu anh một cách nghiêm túc.

Lần này, khi một lần nữa đi cùng anh, tình cảm ấy dần trở nên mãnh liệt hơn, khiến cô có nhiều cảm giác lạ lùng.

Thật kỳ lạ, khi nhận ra suy nghĩ này, cô không cảm thấy hoảng hốt, ngược lại, còn có một cảm giác dễ chịu, thậm chí nhịp tim cũng bắt đầu đập nhanh, mà cảm giác này lại không khiến cô khó chịu.

"Em một mình chạy đến đây làm gì?"

Lâm Hi Vũ nghe thấy tiếng nói quay lại, nhìn thấy Lục Quân Đình đứng ở hành lang dẫn ra hồ bơi, vừa từ cuộc họp đi ra. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần âu, bộ trang phục giản dị nhưng gọn gàng tôn lên thân hình cao ráo, cân đối của anh dưới ánh trăng, như một viên ngọc sáng lấp lánh.

Nhìn thấy anh, tim Lâm Hi Vũ đập nhanh hơn, gò má cũng nóng bừng lên.

Lục Quân Đình bước những bước dài lại gần, khiến cô lập tức cảm thấy toàn thân căng thẳng, không biết phải làm gì. Đây không phải cảm giác lo sợ khi đối mặt với anh như trước, mà là sự ngại ngùng khi đối diện với người mình thích, khiến cô cảm thấy như sắp ngạt thở.

Lục Quân Đình ngồi xuống bên cạnh cô, dưới ánh trăng nhàn nhạc, anh vẫn có thể thấy rõ mặt cô ửng hồng.

"Em sao vậy? Sao mặt lại đỏ thế? Có chỗ nào không thoải mái à?"

Lâm Hi Vũ vỗ nhẹ ngực, điều chỉnh hơi thở của mình, cố gắng làm cho tâm trạng bình tĩnh lại, nếu không thì cô sẽ không thể nói ra lời nào. Tại sao lại như vậy nhỉ, chính bản thân cô cũng cảm thấy khó hiểu.

Lục Quân Đình thấy vậy, nhíu mày, lại hỏi: "Em không thoải mái sao?"

"Em không có."

Áo sơ mi của anh rất phẳng phiu, tay áo được xắn lên, lộ ra cánh tay chắc khỏe, chiếc thắt lưng ôm gọn, tôn lên bờ vai rộng và vòng eo thon gọn của anh.

Phong thái uy nghi, trang phục chỉnh tề, khuôn mặt lạnh lùng của anh mang lại cho người khác cảm giác khó gần, nhưng chính người đàn ông cao quý này lại có một sức hút đặc biệt, khiến người ta không thể ngừng nhớ về anh.

Cô nhớ lại suốt một năm qua, thường mơ thấy anh. Lúc đó, cô chưa biết những gì anh đã làm cho cô. Dù biết anh là kẻ xấu, nhưng cô vẫn nghĩ về anh, rõ ràng là người không thể chạm tới nhưng lại hết lòng quan tâm đến cô, còn mua cả thư mà ba cô tặng cô để làm cô vui. Cùng với những lời tỏ tình của anh, khi anh nói rằng anh yêu cô. Thật sự, anh cho cô cảm giác như một người cao cao tại thượng, không quan tâm đến tình cảm nhỏ nhặt, nhưng lại nhẹ nhàng nói rằng yêu cô, cầu xin cô đừng rời xa anh.

Nếu đã để người đàn ông này trong lòng, nếu đã chọn cách không oán hận, vậy thì tại sao không dũng cảm yêu thương, tìm hiểu anh, cho anh một cơ hội, cũng cho chính mình một cơ hội.

Cô hiểu rằng, một người đàn ông như Lục Quân Đình quá hấp dẫn, nếu cô không nhanh chân nắm bắt, sẽ có rất nhiều người khác xếp hàng chờ đợi cơ hội.

Lâm Hi Vũ rõ ràng biết mình đã yêu Lục Quân Đình, vì vậy cô không thể không nghĩ, liệu anh có còn thích cô không? Khi trước cô đã từ chối anh một cách tuyệt tình như vậy, không biết anh có thất vọng về cô không.

Lâm Hi Vũ cố gắng làm cho tâm trạng bình tĩnh lại. Trước đây cô cũng không quan tâm đến cảm giác của anh đối với mình, nhưng giờ đây khi biết mình cũng đã yêu anh, cô lại rất để tâm đến việc anh có còn thích mình hay không.

Cuối cùng Lâm Hi Vũ cũng không thể kiềm chế được mà hỏi anh: "Anh Quân Đình, trong thời gian chúng ta ly hôn, anh có gặp cô gái nào khiến anh cảm thấy thú vị không?"

Lục Quân Đình: "..."

Lục Quân Đình nhìn Lâm Hi Vũ, thấy cô với ánh mắt tò mò nhìn anh. Tại sao cô lại đột nhiên hỏi về chuyện này? Nghĩ đến lần trước cô nói về việc sau khi ly hôn thì lại mang theo suy nghĩ gì, trong lòng anh cảm thấy bực bội, nên giọng nói cũng lạnh hơn vài phần.

"Anh mỗi ngày đều bận rộn với công việc và chăm sóc con trai, có thời gian đâu mà gặp gỡ những cô gái thú vị?"

Nói xong, Lục Quân Đình lại cảm thấy giọng điệu của mình hơi quá, dù sao cô gái này luôn sợ anh. Nhưng giờ phút này, cô cũng không có biểu hiện sợ sệt nào, mà giống như vừa nhận được một tin vui, ánh mắt lấp lánh hỏi anh: "Thật sao?"

Lục Quân Đình khá nghi ngờ, không hiểu tại sao cô lại có vẻ mặt như vậy.

Tuy nhiên, lúc này, cô vẫn còn đang chờ câu trả lời của anh, nên anh cũng không nghĩ nhiều, nói: "Đương nhiên."

Cô chợt cúi đầu suy nghĩ điều gì, sau một lúc lâu, cô ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hỏi: "Vậy... anh... có còn thích em không?"

Câu hỏi đó hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.

Ánh trăng mờ nhạt bao phủ khuôn mặt cô, khiến anh thoáng thấy sắc đỏ trên gò má cô, giống như một quả chín căng mọng.

Lâm Hi Vũ cũng cảm thấy khi đột ngột hỏi anh câu này có phần kỳ lạ, dù sao trong thời gian họ kết hôn, cô và anh không có nhiều tương tác về tình cảm.

Nhưng cô thật sự rất tò mò, không biết anh có còn thích cô hay không. Dù thời gian đã trôi qua lâu, nhưng mỗi lần nghĩ đến lời tỏ tình của anh, cô vẫn thấy thật khó tin.

Cảm giác của anh dành cho cô luôn là một người đứng trên cao, tính toán mọi thứ, không để ý đến những tình cảm nhỏ nhặt, và người này thật sâu tâm, không ai đoán được anh đang nghĩ gì.

Cô ấy nghe thấy từ miệng anh nói rằng anh thích cô, rằng anh yêu cô.

Dù lúc đó có oán giận và ghét bỏ, nhưng khi nghe những lời đó, ngoài sự khó tin còn có một cảm giác như trái tim bị va đập mạnh, dù ngay lúc này mà nghĩ lại, tim vẫn đập thình thịch không ngừng.

Cô thật sự rất muốn biết liệu anh có còn thích cô hay không.

Cô cứ thế nhìn chằm chằm vào anh, thực sự là... không phải cô sợ anh sao, tại sao lại dám nhìn anh như vậy? Câu hỏi này khiến Lục Quân Đình cũng ngẩn người, nhưng anh cũng không phải là người ngại ngùng, anh đáp: "Anh không phải dễ dàng thích ai, cũng không dễ dàng để không thích một người."

À? Trả lời mập mờ như vậy à? Lâm Hi Vũ liền hỏi thẳng: "Vậy là anh vẫn thích em à?"

Lục Quân Đình gật đầu.

Anh vẫn thích cô!

Lục Quân Đình cảm thấy mình khá điềm tĩnh, nhưng bị cô làm cho như vậy, anh cũng thấy hơi ngại ngùng, thật khó xử khi nói về vấn đề thích hay không thích với cô gái.

Câu trả lời này mang lại cho Lâm Hi Vũ niềm vui lớn, khi nhận ra mình thích Lục Quân Đình và biết rằng anh cũng còn thích cô, cô cảm thấy hạnh phúc như vừa trúng số độc đắc.

Vì đã biết anh còn thích cô, Lâm Hi Vũ cũng muốn cho anh biết cô thích anh.

Một cảm giác hồi hộp nghẹt thở ập đến, cô chưa kịp mở miệng thì nhịp tim đã nhanh đến mức cô không chịu nổi.

Sau khi Lục Quân Đình thừa nhận còn thích cô, anh cũng thấy hơi ngại ngùng, quay đầu nhìn cô gái nhỏ, thấy cô ôm ngực như rất khó chịu.

Lục Quân Đình cau mày, sao lại vậy? Đây là biểu cảm gì? Biết anh thích cô mà lại khó chịu sao? Nếu biết trước anh đã không thừa nhận một cách dễ dàng như vậy.

Lục Quân Đình có chút hối hận, trong khoảnh khắc này, anh thậm chí cảm thấy lo lắng cho trí thông minh của mình, sao cô hỏi gì anh cũng trả lời một cách ngốc nghếch như thế. Sự điềm tĩnh và ẩn nhẫn của anh sao lại không có tác dụng gì?

Khi Lục Quân Đình tự trách mình, bỗng nhiên anh nghe thấy cô gái nhỏ dùng giọng nói mềm mại gọi anh:

"Anh Quân Đình."

"?"

Dùng giọng điệu này gọi anh "anh Quân Đình", Lục Quân Đình cảm thấy tim mình như tan chảy.

Anh quay lại nhìn cô, vừa lúc đối diện với ánh mắt của cô, đến cả người điềm tĩnh như anh cũng không khỏi ngạc nhiên. Đôi mắt trong veo được ánh trăng chiếu sáng, tỏa ra vẻ rực rỡ. Dù là đôi mắt ngây thơ và quyến rũ, nhưng ánh nhìn chằm chằm đó khiến anh cảm nhận được sự nóng bỏng từ sâu trong đôi mắt cô, nóng đến mức như thiêu đốt.

"Anh Quân Đình, em có vài điều muốn nói với anh, có thể anh sẽ nghĩ em nói như vậy thật là không biết xấu hổ, bởi vì trước đây em đã nói những lời thật nặng nề với anh. Nhưng em nghĩ có lẽ em đã thích anh rồi. Khi thấy anh và phó tổng Lưu có sự ăn ý như vậy, trong lòng em cảm thấy không thoải mái. Trong thời gian chúng ta xa nhau, mỗi ngày em đều mơ thấy anh. Em từng nghĩ đó là do lòng cảm kích sau khi biết anh giúp em trả nợ, nhưng hôm nay em mới nhận ra không phải như vậy. Em có một cảm giác chiếm hữu mơ hồ đối với anh, chỉ cần nhìn thấy anh là trong lòng em đã vui vẻ, nên em nghĩ em thích anh rồi."

Cô nói có phần lộn xộn vì căng thẳng.

"......"

Ánh trăng sáng như nước, bên bể bơi không bật đèn, chỉ dựa vào ánh trăng chiếu sáng, bể bơi rộng lớn phản chiếu ánh trăng sáng, một cơn gió thổi qua, mặt nước lấp lánh ánh sáng, vẻ mờ ảo của ánh trăng khiến mọi thứ xung quanh trở nên huyền ảo, vì vậy Lục Quân Đình nghe thấy những lời này, cũng cảm thấy một cảm giác không thật như trong mơ.

Rốt cuộc anh đã nghe thấy gì, cô lại nói rằng cô thích anh?

Lâm Hi Vũ, thích anh sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro