Chương 56 - Anh Thích Dáng Vẻ Em Nhỏ Nhen Như Vậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Hi Vũ thấy ngứa, đẩy đầu anh một cái, "Anh đừng quậy nữa mà."

Lục Quân Đình mỉm cười, không trêu đùa cô nữa, anh nói: "Anh sẽ đi công tác nước ngoài vài ngày."

Việc Lục Quân Đình đi công tác không phải chuyện lạ, Lâm Hi Vũ cũng không để tâm nhiều, "Ừm, em sẽ ở nhà trông con."

"Em đi cùng anh."

Lâm Hi Vũ nhìn anh với vẻ nghi hoặc, "Vậy con thì sao?"

"Gửi nó về nhà ông bà."

"......"

Lâm Hi Vũ cảm thấy việc hai người đi chơi mà bỏ con ở nhà ông bà có hơi không công bằng với trẻ con. Nhưng thấy Lục tổng hào hứng muốn dẫn cô đi, từ chối lại có vẻ hơi tàn nhẫn. Thế nên Lâm Hi Vũ cân nhắc một chút rồi hỏi: "Em có lựa chọn nào không?"

"Có, em có hai lựa chọn."

"Lựa chọn gì?"

"Lựa chọn thứ nhất là đi cùng anh."

"Còn lựa chọn thứ hai?"

"Là đưa con đến nhà ông bà rồi mới đi với anh."

Lâm Hi Vũ liếc anh một cái, "Đây đâu phải là cho em lựa chọn?"

"Vậy, em chọn cái nào?"

"Chọn cái nào cũng có khác gì không?"

"Khác chứ, nếu em chọn đưa con đến nhà ông bà, chúng ta sẽ đi muộn hơn một chút."

"......"

Đi Đông Quốc bằng máy bay riêng của Lục Quân Đình, cùng đi có trợ lý của anh, hai thư ký, còn có CEO của công nghệ Phong Bạo là Tần Việt, và cả Lưu Mạn Thanh.

Mọi người chào hỏi xong, ngồi lên máy bay thì Lục Quân Đình bắt đầu bàn về kế hoạch công việc với Lưu Mạn Thanh. Cô ấy từng là người phụ trách chi nhánh bên Đông Quốc trước khi trở về trụ sở chính, vì vậy lần này cô cũng đi cùng.

Họ bàn chuyện công việc, Lâm Hi Vũ không thể xen vào, chỉ ngồi một bên, uống nước trái cây và ăn chút bánh ngọt. Lục Quân Đình lo cô buồn, thỉnh thoảng lại quay sang nói với cô vài câu.

"Em buồn không?"

"Anh không cần lo cho em đâu, mọi người bàn chuyện quan trọng mà, em không có buồn đâu."

Dù cô nói vậy, Lục Quân Đình vẫn thường xuyên tìm cách nói chuyện với cô.

Khi đến Đông Quốc đã là tối, họ về khách sạn, Lâm Hi Vũ tắm rửa xong, ra khỏi phòng tắm thì Lục Quân Đình vẫn ngồi trên ghế sofa sắp xếp tài liệu cho cuộc họp ngày mai.

"Anh còn bận không?" Lâm Hi Vũ hỏi.

"Không bận nữa, tối nay nghỉ ngơi cho tốt."

Lục Quân Đình nhận ra cô có điều gì đó muốn nói, anh nắm lấy cổ tay trắng mịn của cô, kéo cô ngồi vào lòng mình rồi hỏi: "Em có điều gì muốn nói với anh?"

Lâm Hi Vũ đúng là có vài câu hỏi, cô do dự một chút, rồi như đang trò chuyện bình thường, nói: "Em nghe nói anh và phó tổng Lưu có quan hệ sư huynh sư muội?"

"Ừm, anh và cô ấy có cùng một giảng viên hướng dẫn hồi đại học."

"Hình như hai người khá ăn ý nhỉ."

Lục Quân Đình nhạy bén nhận ra câu nói này có ý khác, anh nhướng mày, nói: "Cũng khá ăn ý, chung quy tụi anh đã hợp tác nhiều năm rồi."

"Ồ." Cô đáp lại một tiếng thật nhẹ, rồi nói tiếp: "Thời gian chúng ta ly hôn, hình như cô ấy cũng thường xuyên tham gia sự kiện cùng anh?"

"Đúng là như vậy, hồi đó cô ấy mới tới trụ sở không lâu, cần có cơ hội để xuất hiện."

Lâm Hi Vũ không nói gì nữa, cô cúi đầu xuống, Lục Quân Đình nhìn cô một cái, che dấu nụ cười hỏi: "Sao mà biểu cảm của em lại như vậy?"

"Cũng chẳng có gì, chỉ là thấy anh và phó tổng Lưu ăn ý và thân thiết như vậy, trong lòng em hơi khó chịu một chút."

Thực ra, đúng là cô có chút ghen tị.

Lục Quân Đình không muốn vợ có hiểu lầm gì, nên cần giải thích rõ ràng ngay. Anh nói: "Em đừng suy nghĩ nhiều như vậy,anh và Lưu Mạn Thanh không phải gu của nhau."

"Trước đây em cũng nghĩ em và anh Quân Đình không phải mẫu người yêu thích của nhau mà."

"......"

Lục Quân Đình thật sự không ngờ cô bé nhà mình lại có khả năng ghen ghét lớn như vậy. Anh nhớ lúc kết hôn, cô chẳng hỏi han về chuyện riêng tư của anh, giờ thì chỉ cần anh thân thiết với người khác một chút là cô đã không vui rồi.

Dù sao thì, anh biết cô gái này thích anh, nhưng mỗi lần cô thể hiện sự quan tâm và ghen tuông, anh vẫn cảm thấy vui mừng.

Tất nhiên, Lục Quân Đình cũng không ngốc đến mức nói cho cô biết việc thấy cô ghen tị khiến anh vui vẻ ra sao. Thế nên, anh lấy lại sự hưng phấn, nghiêm túc nói với cô: "Anh có phải đã từng nói với em rằng anh không phải là người dễ dàng thích ai đó, cũng không dễ dàng không thích ai. Giờ anh bổ sung thêm, nếu anh thích một người, anh sẽ thích họ suốt đời."

Anh nói rất nghiêm túc, nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng, mỗi lần anh nhẹ nhàng dỗ cô, cô đều thấy khó tin, cảm giác như người này không phải là người sẽ nhẫn nại dỗ dành. Nhưng anh vẫn sẵn lòng dỗ cô, đó là sự ưu ái dành cho cô.

Cô cảm thấy lòng mình tê dại, Lâm Hi Vũ dùng hai tay ôm mặt anh, với giọng điệu rất nghiêm túc, cô nói: "Quân Đình, anh là của em, anh chỉ có thể thích mình em thôi."

Thật không ngờ cô lại có sở thích chiếm hữu mạnh mẽ như vậy.

Lục Quân Đình cảm thấy trong lòng mình như nở hoa, đến nổi trên mặt cũng không nhịn nổi nụ cười, anh gật đầu, "Ừm, đúng rồi, anh là của em."

Lâm Hi Vũ ôm cổ anh, áp mặt vào mặt anh, "Dù sao thì không ai có thể cướp anh đi cả, nếu ai dám cướp anh em sẽ không khách sáo đâu."

Câu nói nghe thì có vẻ hung hăng, nhưng trong lòng Lục Quân Đình lại cảm thấy như giữa anh và vợ có một mối quan hệ ngược lại hẳn: vợ anh là "đại ca", còn anh chỉ là "cô vợ nhỏ" của cô ấy. "Đại ca" thì hung hãn tuyên bố rằng ai dám cướp anh đi, cô ấy nhất định sẽ không tha.

Ừm, trong câu chuyện này, vợ anh mới chính là "đại ca", còn anh chỉ là cô vợ nhỏ bé mà thôi

Dù cảm giác này có hơi xúc phạm đối với Lục Quân Đình, nhưng sự chiếm hữu của vợ khiến anh rất vui vẻ, vì vậy anh không bận tâm nhiều.

Anh còn rất dịu dàng vỗ đầu vợ an ủi: "Ừm, sẽ không ai cướp được cả, tất cả đều là của em."

Ngày hôm sau, Lục Quân Đình dậy rất sớm, Lâm Hi Vũ mơ màng tỉnh dậy hỏi: "Anh phải đi rồi à?"

Lục Quân Đình đến gần, hôn lên trán cô một cái, "Anh phải đi kiểm tra nhà máy của chi nhánh, ở ngoại ô, cách đây hơi xa, nên phải đi sớm."

"Khi nào thì anh về?"

"Chắc khoảng trưa."

"Vậy em có cần đợi anh ăn trưa không?"

"Không cần."

Lục Quân Đình để chiếc điện thoại đã chuẩn bị sẵn bên gối và nói: "Anh để lại cho em một chiếc điện thoại, bên trong cài đặt định vị của công nghệ Phong Bạo. Em nhớ mang theo khi ra ngoài, nếu muốn đi dạo, nhất định phải có người đi cùng."

Ra ngoài, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn. Lâm Hi Vũ gật đầu: "Dạ, em biết rồi."

Lục Quân Đình hôn lên trán cô một cái rồi rời đi.

Trưa, Lâm Hi Vũ lên tầng trên cùng của khách sạn ăn trưa. Nhà hàng của khách sạn phục vụ món ăn rất phong phú, có cả món Trung. Khi cô đang lấy canh ở khu vực món Trung, bất ngờ có một người đến bên cạnh.

"Lâm tiểu thư."

Nghe thấy giọng nói, Lâm Hi Vũ quay lại, thấy người đó, cô khá ngạc nhiên, hóa ra lại là Thẩm Tế Mỹ.

"Thẩm tiểu thư? Sao cô lại ở đây?"

"Tôi đến đây nghỉ dưỡng, không ngờ lại gặp được Lâm tiểu thư."

Lâm Hi Vũ cảm thấy rất kỳ lạ, Đông Quốc không phải là một thành phố du lịch nổi tiếng, hầu hết mọi người sẽ không chọn nơi này làm điểm đến đầu tiên. Liệu cô ta thật sự chỉ đến nghỉ dưỡng? Thật trùng hợp khi vừa có Lục Quân Đình đến đây công tác, ngay sau đó Thẩm Tế Mỹ lại xuất hiện. Chẳng lẽ cô ta đến đây vì Lục Quân Đình?

Lâm Hi Vũ nghĩ rằng có lẽ Thẩm Tế Mỹ có vấn đề gì đó, cô không muốn để tâm nữa, liền cầm thức ăn rời đi, nhưng Thẩm Tế Mỹ cũng không đuổi theo.

Sau bữa ăn, Lâm Hi Vũ đi ra khỏi nhà hàng, bên ngoài có một chiếc thang máy. Khi cô đang chờ thang máy thì Thẩm Tế Mỹ lại đi tới.

"Lâm tiểu thư có phải đi cùng Lục Quân Đình không?"

Lâm Hi Vũ không muốn khách sáo, thẳng thắn nói: "Tôi đi với ai không liên quan đến Thẩm tiểu thư."

Thẩm Tế Mỹ liếc nhìn cô từ đầu đến chân, chế nhạo: "Cô còn dám đi công tác cùng Lục Quân Đình, có vẻ như lần trước tôi đã nói mà cô không để tâm đến nhỉ?"

"Việc tôi và chồng tôi là chuyện riêng chúng tôi, không cần Thẩm tiểu thư phải bận tâm."

Lục Quân Đình quay về phòng nhưng không thấy Lâm Hi Vũ, trước tiên anh kiểm tra vị trí, thấy cô đang ở nhà hàng, anh đoán có thể cô đang ăn trưa, nên không gọi điện, chuẩn bị trực tiếp đến nhà hàng tìm cô.

Khách sạn có rất nhiều thang máy, Lục Quân Đình đi thang máy của khu phòng ở, phải đi qua một hành lang rồi rẽ một góc mới đến được nhà hàng. Khi anh ra khỏi góc, thấy Lâm Hi Vũ và Thẩm Tế Mỹ đứng ở ngoài nhà hàng, đúng lúc nghe thấy Thẩm Tế Mỹ nhắc đến thuốc của anh.

Cả hai đều không thấy anh, Lục Quân Đình vô thức lùi lại một bước, đứng ẩn mình sau góc.

"Lần trước đã nhắc nhở cô, chắc cô đã phát hiện ra Lục Quân Đình đang dùng thuốc rồi nhỉ?"

Lâm Hi Vũ cảm thấy Thẩm Tế Mỹ thực sự rất phiền phức, cô lập tức nói: "Chồng tôi uống thuốc gì không liên quan đến cô, cô có thể đừng làm phiền tôi được không?"

Thẩm Tế Mỹ dường như không biết xấu hổ, mặc kệ cảm giác khó chịu của Lâm Hi Vũ, vẫn tiếp tục: "Cô không phát hiện ra trong thuốc của anh ta có một loại gọi là Olanzapine sao? Loại thuốc này dùng để điều trị tâm thần phân liệt và rối loạn lưỡng cực. Lục Quân Đình có tâm thần phân liệt và xu hướng bạo lực, cô không chỉ cần lo cho bản thân mà còn phải nghĩ cho con cái nữa chứ, sao cô còn dám ở bên anh ta?"

Lục Quân Đình dựa lưng vào tường, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt như muốn hủy diệt mọi thứ.

Lâm Hi Vũ nghe thấy những lời này thì tức giận: "Muốn rời bỏ chồng tôi là quyền của tôi, không cần Thẩm tiểu thư phải xen vào."

"Cô không sợ Lục Quân Đình phát điên đánh cô và con cô sao? Chuyện của mẹ anh ta cô cũng biết rồi đấy, mẹ anh ta từng ngược đãi anh, cô không sợ anh ta sẽ ngược đãi con cô sao? anh ta là một kẻ điên đấy."

"BANG!"

 m thanh vang lên rõ ràng là tiếng Lâm Hi Vũ tát vào mặt Thẩm Tế Mỹ.

Thẩm Tế Mỹ bị tát đến ngẩn ngơ, Lục Quân Đình cảm thấy tình hình không ổn, thò đầu ra xem, thấy Thẩm Tế Mỹ đang ôm mặt, ánh mắt đầy khó tin nhìn Lâm Hi Vũ.

"Cô dám đánh tôi?"

Hóa ra là cô gái nhỏ này dám đánh người. Lục Quân Đình cũng không ngờ, cô gái trông yếu ớt này lại có thể đánh người.

Lâm Hi Vũ nói: "Đánh cô thì sao, nếu cô còn dám nói chồng tôi là kẻ điên, tôi sẽ đánh cô lần nữa, đánh đến khi nào cô im miệng thì thôi."

Lâm Hi Vũ vốn dĩ là người dễ nói chuyện, nhưng ai cũng có giới hạn của mình.

Thẩm Tế Mỹ từ nhỏ đã được nuông chiều, chưa bao giờ chịu đựng sự nhục nhã như vậy, liền tức giận xoay tay định đánh lại, nhưng Lâm Hi Vũ đã chuẩn bị sẵn, khi Thẩm Tế Mỹ vung tay tới, cô lập tức bắt lấy cổ tay của cô ta.

Lâm Hi Vũ từ nhỏ đã luyện viết thư pháp, nên sức mạnh tay khá lớn. Thẩm Tế Mỹ bị cô giữ chặt cổ tay, không thể động đậy.

Cùng lúc đó, từ phía góc vang lên một tiếng quát lạnh của Lục Quân Đình.

"Dừng lại!"

Nghe thấy giọng nói đó, cả hai đều quay đầu lại, thấy Lục Quân Đình đứng ở góc, đôi mắt lạnh lùng, gương mặt căng thẳng, toàn thân tỏa ra một cảm giác căng thẳng như bão tố sắp kéo đến.

Lâm Hi Vũ buông tay Thẩm Tế Mỹ ra, hỏi: "Anh về từ khi nào?"

Không biết anh đã nghe thấy bao nhiêu cuộc trò chuyện của cô và Thẩm Tế Mỹ.

"Anh mới về."

Nếu mới về thì có lẽ anh không nghe được gì, Lâm Hi Vũ thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Anh đã ăn chưa?"

"Ăn rồi, anh đến tìm em, chúng ta đi thôi."

Cả hai không nói thêm câu nào với Thẩm Tế Mỹ, cùng nhau rời đi.

Đến khi hai người rời đi, Thẩm Tế Mỹ mới như không còn sức lực, ngã ngồi xuống đất. Cô ta biết Lục Quân Đình rời đi rồi mới đến, không ngờ anh về nhanh như vậy. Cô ta đã không nghĩ rằng anh có thể nghe thấy, nhưng anh lại không nói gì, không hề đưa ra một lời cảnh cáo nào.

Tuy nhiên, Thẩm Tế Mỹ không phải kẻ ngốc, ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí của Lục Quân Đình đã nói lên tất cả, cô ta cảm thấy có lẽ mình sắp xong đời. Thẩm Tế Mỹ biết rõ, khi Lục Quân Đình quyết tâm xử lý ai đó, anh ta sẽ không để lại bất kỳ thương tiếc nào.

Lâm Hi Vũ theo sau Lục Quân Đình lên thang máy, trong lòng không chắc chắn, không biết anh nghe được bao nhiêu trong cuộc trò chuyện giữa cô và Thẩm Tế Mỹ. Cô lén nhìn anh, thấy sắc mặt anh đã bình thường trở lại, dường như không có gì khác thường.

Khi cả hai về đến phòng, cửa vừa đóng lại, Lâm Hi Vũ đang suy nghĩ có nên thử hỏi anh về những gì anh đã nghe thấy hay không, thì Lục Quân Đình đã lên tiếng: "Em có biết về chuyện của mẹ anh không?"

Lòng Lâm Hi Vũ chùng xuống, quả thật anh đã nghe thấy.

Lúc này, Lục Quân Đình đứng ngay sau lưng cô, Lâm Hi Vũ điều chỉnh lại hơi thở, rồi mới quay lại nhìn anh. Sắc mặt anh rất bình tĩnh, đôi mắt sâu thẳm che giấu mọi cảm xúc, cô không thể đoán được anh đang nghĩ gì khi hỏi câu đó.

Nhưng cô hiểu, những trải nghiệm của anh trong quá khứ có lẽ là điều mà anh không muốn nhớ lại trong suốt cuộc đời này.

Cô biết tự trọng và kiêu hãnh của người đàn ông này, cô cũng không muốn thể hiện sự thương hại, nên cố gắng đè nén cảm xúc đang dâng lên, chỉ gật đầu với anh, "Em biết rồi."

"Biết rồi, sao em không hỏi anh?"

"Vì không quan trọng."

Cô thật sự nghĩ những chuyện đó không quan trọng sao? Lục Quân Đình định dùng thái độ bình tĩnh, giống như trò chuyện thông thường để bàn về những điều này. Anh không phải là người thích thể hiện nỗi đau, có vẻ như chỉ cần nói với giọng điệu không quan tâm là có thể không còn bận tâm. Nhưng câu "không quan trọng" của cô đã gây sốc lớn cho anh. Anh nhìn cô thật lâu rồi mới hỏi: "Em... không sợ anh sao? Không sợ một ngày nào đó anh phát điên... sẽ... đối với em và con..."

Lâm Hi Vũ rõ ràng nghe thấy trong giọng nói của anh không còn vẻ tự tin mà thay vào đó là sự e dè, sự thay đổi nhỏ bé ấy khiến lòng cô đau nhói. Cô không kiềm chế được nữa, chạy tới ôm chặt lấy anh, ngăn không cho anh nói tiếp.

"Quân Đình, không sao cả, em và con sẽ luôn bên anh, không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Hơn nữa, em rất rõ anh là người như thế nào mà, anh đâu có không bình thường. Anh đối với em và con rất tốt, trong suốt thời gian ly hôn, anh vẫn chăm sóc con rất chu đáo. Anh là một người chồng tốt, một người ba tốt, anh đã làm rất tốt rồi, Quân Đình."

Cô dám chạy đến ôm anh, khi biết rằng anh có thể thực sự mắc chứng phân liệt và hưng cảm. Lục Quân Đình không phải là người thích thể hiện cảm xúc, cuộc sống đã dạy anh rất nhiều điều, và anh đã học được cách không chìm đắm trong nỗi đau quá khứ. Anh cũng đã quen với việc giấu kín tất cả cảm xúc tiêu cực dưới vẻ tự tin và lịch thiệp của mình.

Nhưng vào giây phút cô ôm anh, anh nhận ra mình cũng không phải là người không thể bị tổn thương, nếu không tại sao, khi nghe những lời cô nói, tâm trạng anh lại phức tạp đến vậy, giống như một giỏ gia vị bị đổ ra, trăm mùi hòa quyện, quá nhiều cảm xúc ùa đến khiến anh không thể dùng lý trí để kiểm soát.

Dường như anh chỉ có thể bản năng ôm chặt lấy cô, nhắm mắt lại, ôm chặt hơn, thêm một chút nữa.

Lâm Hi Vũ cảm nhận được vòng tay ôm quanh hông mình cứng ngắc đến mức không thể chịu nổi, siết chặt đến nỗi làm cô đau. Nhưng cô không quan tâm, ôm chặt vai anh, nói với anh: "Quân Đình, chúng ta còn có con, gia đình chúng ta sẽ cùng nhau, không có gì là không vượt qua được. Đừng lo, bất kể chuyện gì xảy ra, em và con sẽ không rời xa anh."

"Được."

Giọng anh hơi run rẩy, nhưng rõ ràng có sự tươi cười.

Cứ như vậy, họ không biết ôm nhau bao lâu, Lục Quân Đình cuối cùng cũng buông cô ra, anh bế cô đặt lên sofa. Đôi mắt anh ánh lên một sắc đỏ, màu môi cũng đậm màu hơn nhiều, chỉ riêng dáng vẻ này đã trông khá quyến rũ.

Lâm Hi Vũ nắm lấy khuôn mặt anh, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve làn da anh, cô không tiếc lời khen: "Quân Đình, anh thật đẹp trai."

Dù anh không quá để tâm đến việc mình có đẹp trai hay không, nhưng vì vợ khen đẹp, anh cũng chỉ đáp lại: "Dù thế nào cũng chỉ là của em."

Lâm Hi Vũ bật cười khúc khích.

Thực ra, cô không biết rằng, chính cô mới là người đẹp nhất, đặc biệt là khi cười. Đến nỗi, anh không thể không hôn mạnh lên môi cô.

Sau nụ hôn, anh vẫn không nỡ buông cô ra, ngón trỏ nhẹ nhàng đặt dưới cằm cô, ngón cái âu yếm vuốt ve môi cô. Cô ngoan ngoãn để anh vuốt ve, đột nhiên anh nhớ đến cảnh vừa thấy, cô bé ngoan ngoãn như vậy lại có thể đánh người, trông có vẻ thú vị.

"Không ngờ, em cũng biết đánh người."

Lâm Hi Vũ vội vàng đáp: "Ôi không, anh nhanh chóng quên chuyện này đi, em là cô gái nhỏ mà."

Lục Quân Đình bật cười, anh nắm lấy tay cô vừa đánh người nhẹ nhàng xoa nắn, "Cô gái nhỏ mà lại biết đánh người sao?"

"Cô ta nói như vậy với anh, em không thể nghe được."

Cô gái này nhút nhát và ngoan hiền, sống ở Lục gia bao năm như vậy, anh chưa từng nghe cô gây chuyện, nếu không tận mắt chứng kiến, anh thật không ngờ cô lại có thể đánh người.

Cô làm như vậy là vì anh, là để bảo vệ anh. Trong lòng anh mềm lại, anh cầm tay cô hôn một cái, ánh mắt tràn ngập nụ cười, anh nhẹ nhàng hỏi: "Em yêu anh như vậy sao?"

Lâm Hi Vũ vuốt ve khuôn mặt của Lục Quân Đình, anh rõ ràng là một người rất mạnh mẽ, nhưng không biết tại sao, câu hỏi này khiến lòng cô dâng trào cảm xúc mẹ hiền, chỉ muốn chăm sóc cho anh, cô đáp: "Ừ, em yêu anh."

Lục Quân Đình chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có những cuộc đối thoại ngọt ngào và gắn bó như vậy với ai, nhưng anh hoàn toàn không cảm thấy điều đó có gì sai trái, ngược lại còn hưởng thụ trong đó.

Anh ôm chặt cô trong tay, nắm lấy tay cô, "Sau này cứ sai bảo người khác làm đi, có rất nhiều người muốn giúp em, không cần phải tự mình động tay, hiểu không?"

Lâm Hi Vũ gật đầu.

"Câu chuyện của anh không nghiêm trọng như Thẩm Tế Mỹ nói."

"Em biết."

"Em biết?" Lục Quân Đình hỏi với giọng đùa giỡn: "Vậy em biết anh không nghiêm trọng nên mới nói không rời xa anh? Nếu anh thực sự mắc chứng tâm thần phân biệt..."

Chưa kịp để anh nói xong, Lâm Hi Vũ đã cắt ngang: "Em cũng sẽ không rời xa anh."

Lục Quân Đình mỉm cười, thích thú, nhẹ nhàng cọ cọ lên trán cô, hỏi: "Thật sự em không rời xa anh?"

"Sẽ không."

"Dù có chuyện gì xảy ra cũng không rời xa?"

"Ừm ừm." Lâm Hi Vũ nhấn mạnh thêm một lần nữa, "Thật đấy."

Nhưng Lục Quân Đình lại không nói gì. Lâm Hi Vũ chợt nhớ đến lần trước mình đề cập đến chuyện ly hôn. Cô đã rất kiên quyết, không biết lúc đó anh buồn bã đến mức nào. Trong lòng cô dâng lên cảm giác ân hận, cô ôm chặt lấy eo anh, nói: "Quân Đình, bây giờ em đã yêu anh rồi, em không thể rời xa anh, em sẽ không nhắc lại chuyện ly hôn nữa."

Lục Quân Đình ôm chặt người phụ nữ trong tay, nói: "Thật ra cũng không tệ lắm."

"Cái gì không tệ?"

"Ít nhất bây giờ em quan tâm đến anh hơn rồi."

Vì vậy, bị tổn thương một lần cũng không tệ lắm.

Lâm Hi Vũ không hiểu lắm, nhưng cô cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều. Cô siết chặt anh, đáp: "Ừm, em sẽ luôn quan tâm đến anh."

Sau khi xử lý xong mọi chuyện, Lục Quân Đình còn đặc biệt dẫn Lâm Hi Vũ đi chơi một ngày dài. Cô không gặp lại Thẩm Tế Mỹ, chỉ nghe loáng thoáng rằng tối qua có cảnh sát đến bắt người, nói rằng có người nhập cư trái phép, và có một người Hoa bị bắt, Lâm Hi Vũ cũng không hỏi là ai, chỉ mãi mê vui vẻ ăn uống cùng Lục Quân Đình cho đến tận tối mới trở về.

Trên đường trở về, vẫn là ngồi trên máy bay riêng của Lục Quân Đình, nhưng Lâm Hi Vũ không thấy Lưu Mạn Thanh và Tần Việt.

"Tần tổng và Lưu phó tổng đâu?"

"Tôi đã để họ đi chuyến bay khác."

"Á? Tại sao vậy? Về cùng nhau không tốt hơn sao?"

Lục Quân Đình nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý. "Ai đã nói với anh rằng em không thoải mái khi thấy anh và Lưu Mạn Thanh cùng nhau?"

"......"

Vậy nên Lục Quân Đình để Lưu Mạn Thanh về trên chuyến bay khác là vì cô, nhưng không muốn nói thẳng ra nên cũng để Tần Việt cùng đi?

Lúc này máy bay đã cất cánh, Lâm Hi Vũ và Lục Quân Đình ngồi cạnh nhau. Cô càng nghĩ càng cảm thấy có chút không công bằng với Lưu phó tổng, nếu như cô ấy thật sự không có ý gì với Lục Quân Đình thì sao?

Lục Quân Đình thấy cô có vẻ trầm tư, hỏi: "Sao vậy? Nghĩ gì vậy?"

Lâm Hi Vũ đáp: "Em cảm thấy mình có hơi nhỏ nhen, tại sao em lại nghi ngờ linh tinh như vậy chứ? Em có phải quá nhỏ nhen không?"

Lục Quân Đình không trả lời, Lâm Hi Vũ nghĩ có lẽ anh cũng thấy cô nhỏ nhen nên không nói ra.

Cô suy nghĩ một chút, vội vàng bày tỏ thái độ: "Em nghĩ không nên nhỏ nhen như vậy, anh yên tâm đi, em sẽ sửa đổi, sau này khi anh làm việc với Lưu phó tổng, em sẽ không nói gì nữa."

"Đừng sửa."

"Á? Tại sao?"

Người đàn ông nhìn cô với vẻ rất đương nhiên, "Anh thích em nhỏ nhen như vậy."

"......"

"Vì vậy đừng sửa, không được sửa, nghe rõ chưa?"

"......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro