Chương 7 - Có Thai Rồi Phải Không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Viên ra hiệu xin lỗi chàng trai, rồi nhanh chóng kéo Lâm Hi Vũ ra ngoài. Ra khỏi cửa, Lục Viên mới thở phào, vỗ ngực nói: "Vừa nãy anh mình có phải đang nổi giận không? Nhìn đáng sợ quá."

Lâm Hi Vũ cũng cảm thấy lúc nãy Lục Quân Đình hơi nghiêm khắc, nhưng chắc cũng không đến mức giận dữ. Cô đáp: "Có thể do anh ấy quen làm đại boss rồi, nói chuyện giọng điệu cũng như thế?"

Lục Viên gật đầu, "Cũng phải, bình thường anh ấy toàn thích giữ bộ mặt nghiêm nghị dọa người." Lục Viên cảm thấy mất hứng, trong lòng vẫn không cam chịu, tiếp tục nói: "Cậu bảo anh trai mình cũng thật là, anh ấy ngồi đó thì được, sao bọn mình lại không? Bọn mình cũng đã trưởng thành rồi, chẳng lẽ đến giao tiếp xã hội bình thường cũng không được?

"Có lẽ sợ cậu ham chơi quá rồi bị người ta lừa?"

Lục Viên bĩu môi "Còn sợ mình bị lừa nữa? Mỗi năm khó khăn lắm mới gặp anh trai mình một lần, anh ấy lúc nào thì để tâm mình đến mức đó?" Lục Viên nói xong thở dài, "Thôi thôi, lần này coi như xui xẻo, chỉ mong sau này đi chơi đừng gặp lại anh trai mình là được."

Lâm Hi Vũ rất đồng tình với câu này, cô cũng hy vọng sau này không gặp Lục Quân Đình nữa, nếu không thì thật sự quá ngại.

Tài xế lái xe đến, hai người lần lượt lên xe. Lâm Hi Vũ nghĩ lại chuyện hôm nay mà trong lòng vẫn không vui, không nhịn được bèn nhéo một cái vào cánh tay Lục Viên, khiến Lục Viên kêu oai oái, giận dỗi nói: "Cậu bị điên rồi à, nhéo mình làm cái gì?"

"Lần sau mà cậu còn đưa mình đi xem mắt mà không hỏi ý mình trước, mình sẽ cắt đứt quan hệ với cậu thật đó."

Lục Viên có chút chột dạ, nhưng bị cô nhóc này nhéo đau quá, liền tức tối đáp: "Đúng là chó cắn Lã Động Tân (*), không biết lòng tốt của người khác."

[(*) chó cắn Lã Động Tân; không phân biệt tốt xấu; không biết người có lòng tốt (Lã Động Tân là một trong tám vị tiên theo truyền thuyết. Câu này ngụ ý người có lòng tốt bị hiểu lầm)

Tài xế đưa hai người về đến nhà họ Lục, hôm sau Lâm Hi Vũ hết nghỉ phép sẽ đi làm lại. Viện nghiên cứu mỗi tuần nghỉ hai ngày cuối tuần, nên Lâm Hi Vũ sẽ về nhà họ Lục vào cuối tuần. May mắn là mỗi lần cô về nhà họ Lục, Lục Quân Đình và Lục Quân Phong đều không có ở đó. Lục Quân Đình thường ngày bận rộn công việc, cả tháng khó mà về nhà một lần, còn Lục Quân Phong thì học ngành tài chính, sau khi tốt nghiệp nhờ mối quan hệ của cha mình mà vào làm ở một ngân hàng đầu tư, nhưng ngân hàng đó không ở An Thành, cách An Thành hơn trăm cây số nên cũng không thể về nhà thường xuyên. Dù sao thì mỗi lần Lâm Hi Vũ về nhà họ Lục, cô cũng không gặp mặt hai anh em nhà họ.

Dù ở ngoài đời chưa gặp bao giờ, nhưng gần đây Lâm Hi Vũ thường xuyên thấy Lục Quân Đình xuất hiện trên truyền hình, vụ thu mua công ty điện tử khiến anh nổi danh, gần đây anh xuất hiện không ít trên các phương tiện truyền thông và tạp chí.

Hôm đó, cô đang ăn cơm ở nhà hàng gần công ty, nhà hàng có gắn tivi đang phát bản tin tài chính. Trong một diễn đàn kinh tế quốc tế, các phóng viên đứng chờ bên ngoài, anh được nhiều người vây quanh bước đi vào. Ống kính bất ngờ lia đến anh, anh mặc một bộ vest chỉn chu, phong thái nghiêm túc và thận trọng. Dáng người anh thẳng tắp, gương mặt tuấn tú, giữa đám đông như vì sao sáng giữa bầu trời đêm. Hình bóng anh thoáng qua ống kính, phóng viên chạy đến định phỏng vấn nhưng bị vệ sĩ của anh ngăn lại. Phóng viên ở phía sau gọi tên anh, anh hơi nghiêng đầu nhìn lại một chút, chỉ là một cái liếc mắt đơn giản nhưng lại mang một khí thế như có thể đánh bại cả vạn quân.

Bên cạnh có đồng nghiệp bàn tán "Người này có phải là cái vị tỷ phú trẻ tuổi nhất trong danh sách những người giàu có nhất không ấy nhỉ...?"

Người bên cạnh đáp "Lục Quân Đình."

"Đúng rồi, Lục Quân Đình. Trước đây tôi chỉ thấy ảnh của anh ta, không ngờ lên video còn đẹp trai hơn nhiều, ánh mắt của anh ấy đúng là quá tuyệt vời rồi."

"Haizz, không biết lại có bao nhiêu cô gái muốn gọi anh ta là chồng nữa."

"Gọi là chồng thì có ích gì, người ta là thiên chi kiêu tử, chúng ta chỉ là người phàm, chắc kiếp này không có cơ hội gặp được anh ta đâu."

Lâm Hi Vũ ngồi đó lặng lẽ ăn cơm, nghe những lời này cũng không khỏi cảm thán trong lòng. Mỗi lần nghĩ lại chuyện đó cô đều thấy mơ hồ như một giấc mộng, rõ ràng là một người xa vời đến thế lại có mối quan hệ thể xác với cô.

Và... thiên chi kiêu tử Lục Quân Đình, vừa đẹp trai, ánh mắt vừa sắt bén, khí chất điềm tĩnh, kín đáo, có một sự kiêu ngạo lạnh lùng như hoa cao nơi đỉnh núi. Trông thì lạnh lùng cấm dục, cao không ai với tới, ai ngờ trên giường lại hoang dại, buông thả đến không tưởng.

Nhưng mà, bây giờ cuộc sống đã quay lại đúng quỹ đạo. Kể từ khi rời khỏi bữa tiệc nhà anh họ Tiểu Mai Hoa hôm đó, họ chưa gặp lại nhau. Sau này chắc cũng không có bất kỳ mối liên hệ nào nữa, chuyện đó như một làn khói, sớm muộn gì cũng sẽ tan biến theo dòng chảy thời gian.

Lâm Hi Vũ không ngờ rằng, khi cô nghĩ cuộc sống đã trở lại bình thường, chuyện đó cũng đã bị thời gian làm phai nhạt, thì cuộc đời lại ném cho cô một cú bất ngờ như sét đánh giữa trời quang.

Lâm Hi Vũ phát hiện ra điều khác thường khoảng một tháng sau đó, đầu tiên là những thay đổi về thể chất, cô trở nên mê ngủ, tinh thần cũng không tốt, lúc đi làm thường xuyên mất tập trung, thậm chí bị viện trưởng nhắc nhở. Sau đó, Lâm Hi Vũ phát hiện kỳ kinh nguyệt của mình đã trễ nửa tháng mà vẫn chưa đến.

Chu kỳ kinh của cô luôn rất đều đặn, việc trễ nửa tháng khiến cô nhận ra có gì đó không ổn nên vội vàng đến bệnh viện. Lúc chờ kết quả cô còn có chút lo lắng, sợ mình mắc bệnh phụ khoa gì đó nên mới không có kinh. Nhưng cô không ngờ, lý do khiến cô không có kinh là vì cô đã mang thai.

Bác sĩ cầm tờ kết quả xét nghiệm, nhìn cô rồi lại nhìn vào tờ kết quả "Không có vấn đề gì đâu, chuyện cô không có kinh là rất bình thường."

Lâm Hi Vũ ngơ ngác "Không có kinh sao lại là việc bình thường?"

"Vì cô có thai rồi mà."

"......"

Khi bước ra khỏi bệnh viện, Lâm Hi Vũ cảm giác chân mình như mềm nhũn, suýt nữa không đứng vững, may mà có một bà cô tốt bụng đỡ lấy cô một cái. Lâm Hi Vũ ngồi dựa vào chiếc ghế bên ngoài bệnh viện, bầu trời trên đầu trong xanh không một gợn mây, nhưng cô lại thấy mây đen đang bao phủ lấy mình.

Cô không thể hiểu nổi tại sao mình lại có thai. Rõ ràng cô đã uống thuốc tránh thai rồi mà. Chỉ có một khả năng, đó là đứa bé trong bụng của cô là con của Lục Quân Đình. Giờ phải làm sao đây? Lâm Hi Vũ hoàn toàn bối rối. Cô vừa mới tốt nghiệp, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải đối mặt với tình huống này. Có nên nói với dì Dao không? Nhưng rồi cô sẽ giải thích với dì về đứa bé là con của ai?

Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Hi Vũ quyết định tìm đến Lục Quân Đình. Dù sao đứa bé cũng là con của anh. Dù cô đã nói sẽ coi như chuyện đó chưa từng xảy ra, nhưng cô không ngờ mình lại có thai sau khi uống thuốc. Giờ cô thực sự không biết phải làm gì nữa.

Lâm Hi Vũ lấy điện thoại ra mới nhận ra rằng mình không có số điện thoại của Lục Quân Đình. Dù Lục Viên chắc chắn có số điện thoại của anh, nhưng việc yêu cầu Lục Viên đưa số điện thoại của anh trai mình có vẻ hơi kỳ lạ.

Lục Quân Đình thường không về nhà, anh có một căn hộ gần công ty, nhưng Lâm Hi Vũ không biết chính xác địa chỉ. Cuối cùng, Lâm hi Vũ quyết định đi thẳng đến tập đoàn Trường Hằng để tìm Lục Quân Đình.

Tập đoàn Trường Hằng là tập đoàn hàng đầu ở An Thành, gần như ai sống ở An Thành cũng biết vị trí của nó. Lâm Hi Vũ bắt taxi đến tập đoàn Trường Hằng, cô nhờ lễ tân gọi điện cho Lục Quân Đình.

Tại quầy lễ tân, hai cô gái xinh đẹp trang điểm kỹ càng, nhìn Lâm Hi Vũ từ đầu đến chân bằng ánh mắt đầy hoài nghi. Lâm Hi Vũ thường không chú trọng đến trang phục, chỉ cần sạch sẽ thoải mái là được. Hôm nay cô mặc một chiếc áo phông trắng, quần short jean và giày thể thao, trông như một học sinh bình thường.

Một trong những lễ tân vẫn khách sáo hỏi: "Xin lỗi, cô có hẹn trước không?"

"Không có hẹn, nhưng tôi có chuyện quan trọng cần gặp anh ấy. Chị có thể giúp tôi gọi cho anh ấy được không?"

"Xin lỗi cô, không có hẹn chúng tôi không thể giúp cô gọi điện được."

"Vậy chị có thể gọi cho trợ lý của anh ấy không? Nói rằng Lâm Hi Vũ có chuyện quan trọng cần gặp anh ấy, tôi là người quen của Lục tổng, anh ấy biết tôi chắc chắn sẽ gặp tôi."

"Người quen của Lục tổng?" Cô gái bắt đầu không giữ được vẻ mặt nghiêm túc, liếc nhìn đồng nghiệp của mình rồi mỉm cười "Nếu chị là người quen của Lục tổng thì sao cô lại không có số điện thoại của ngài ấy?"

"......" Lâm Hi Vũ cảm thấy mình thật ngu ngốc, nhưng tình hình gấp gáp, cô cần phải gặp Lục Quân Đình càng sớm càng tốt. Cô khẩn khoản nói: "Làm ơn giúp tôi, chỉ cần gọi cho trợ lý của anh ấy thôi, nếu anh ấy không gặp tôi, tôi sẽ lập tức rời đi."

Cô gái nhìn cô nghi ngờ, đúng lúc có người khác đến hỏi, cô gái bèn đi tiếp đón khách khác. Lâm hi Vũ đứng chờ, khi cô gái rảnh rỗi lại tiếp tục nài nỉ. Cuối cùng, cô gái không thể từ chối sự cầu xin của Lâm Hi Vũ, đã gọi điện cho trợ lý của Lục tổng, Chu Tấn. Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô gái nhìn Lâm Hi Vũ với ánh mắt phức tạp và thử hỏi: "Chị thật sự là người quen của Lục tổng?"

Vừa rồi, khi cô gái báo tên Lâm Hi Vũ, Chu Tấn vội vàng yêu cầu tiếp đón cẩn thận và nói rằng anh sẽ tự xuống tiếp đón, việc trợ lý của Lục tổng tự mình tiếp đón chắc chắn là điều không đơn giản.

Lâm Hi Vũ trả lời: "Không phải là người quen chính thức, nhưng cũng coi như là quen."

"Cô theo tôi đi." Cô gái dẫn Lâm Hi Vũ vào một căn phòng tiếp khách trong sảnh. "Trợ lý Chu nói sẽ xuống đón cô sau." Nói xong, cô gái ra ngoài, không lâu sau mang vào một tách cà phê cho Lâm Hi Vũ và cười nói: "Trước đây tôi chưa gặp cô, nếu có gì sơ suất, xin cô đừng để tâm."

Lâm Hi Vũ không có tâm trạng để ý, đáp lại: "Không sao, tôi hiểu mà."

Cô gái yên tâm rời đi, không lâu sau trợ lý Chu Tấn đến.

"Lâm tiểu thư, Lục tổng đã bảo tôi đón cô lên, cô theo tôi nhé."

"Được rồi."

Dù Lâm Hi Vũ không thân thiết với Lục Quân Đình, nhưng vì cả hai đều sống trong nhà họ Lục, cô biết rằng Lục Quân Đình sẽ cho cơ hội gặp mặt. Lâm Hi Vũ theo sau Chu Tấn lên thang máy, Chu Tấn dẫn cô đến văn phòng của Lục Quân Đình.

"Lâm tiểu thư, cô ngồi đợi một chút, Lục tổng vẫn đang họp, ngài ấy sẽ đến gặp cô sau."

"Không sao, anh cứ làm việc của mình đi."

Chu Tấn rời đi, Lâm Hy Vũ ngồi một mình trong văn phòng của Lục Quân Đình, ghế sofa da có vẻ hơi lạnh lẽo. Văn phòng rộng lớn, chia thành khu vực làm việc và khu vực nghỉ ngơi. Lâm Hi Vũ còn thấy một chiếc máy chạy bộ và vài dụng cụ tập thể dục, đột nhiên nhớ lại cảm giác khi chạm vào cơ thể anh hôm đó, da anh mềm mại đàn hồi, cơ bụng nhấp nhô dưới tay cô. Cô nghĩ rằng anh hẳn là rất chú trọng việc tập luyện.

Lâm Hi Vũ lắc đầu, sao lại nghĩ lung tung thế này.

Cô không ngờ mình lại có cơ hội gặp Lục Quân Đình. Nếu có thể, cô thà không bao giờ gặp lại anh, để thời gian làm nhạt dần mọi thứ.

Khi đang mải suy nghĩ, cửa văn phòng đột ngột mở ra, hình bóng cao lớn và thẳng tắp của Lục Quân Đình bước vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro