Chương 9 - Kết Hôn Với Tôi Sinh Đứa Bé Ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng cô thực sự không hiểu lý do tại sao.

Lâm Hi Vũ lắc đầu không hiểu "Anh muốn giữ lại đứa bé này làm gì? Tương lai anh cũng sẽ kết hôn, nếu có một đứa bé, người khác có thể sẽ để ý."

Lục Quân Đình nói: "Hiện tại tôi không muốn suy nghĩ về việc kết hôn. Hơn nữa, tôi nghe nói việc phá thai không chỉ tổn hại lớn đến sức khỏe của người mẹ mà còn gây hại cho thai nhi. Cơ thể của đứa trẻ sẽ bị xé vụn ra từng phần và đào thải ra ngoài. Lục Quân Đình tôi, không thể làm chuyện tàn nhẫn như vậy với con mình, nên tôi muốn giữ lại đứa bé."

"......"

Nghe những lời đó, cô cảm thấy thật khó hiểu, như thể mình là người độc ác sẵn sàng giết hại đứa trẻ vậy.

"Cha mẹ của em suốt đời đã vất vả để cứu giúp những đứa trẻ bị bỏ rơi và không nơi nương tựa. Họ đã cứu rất nhiều đứa trẻ bất hạnh" anh nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm "Nhưng họ lại không thể cứu được cháu duy nhất của mình."

"......"

Lời của Lục Quân Đình như một tiếng chuông lớn vang vọng trong lòng cô, khiến cô cảm thấy bị đè nén.

"Tất nhiên, quyền quyết định cuối cùng thuộc về em. Em không cần phải vội vàng trả lời tôi, hãy suy nghĩ thật kỹ rồi cho tôi câu trả lời."

Lúc đầu, Lâm Hi Vũ đã quyết định sẽ phá thai, nhưng sau khi nghe những lời của anh, cô cũng bắt đầu nghi ngờ.

Cô nghĩ về cha mẹ mình, những người cả đời cống hiến cho công việc từ thiện, mở nhiều viện bảo trợ để giúp đỡ những đứa trẻ không nơi nương tựa. Trước khi gặp tai nạn, họ vẫn còn lo lắng về việc xây dựng thêm các viện bảo trợ.

Nếu cô phá thai, liệu có phải đang hối hận khi đã tạo ra nghiệp chướng không?

Cuối cùng, Lâm Hy Vũ đồng ý sẽ suy nghĩ thêm một thời gian. Lục Quân Đình yêu cầu trợ lý đưa cô về Lục gia, trước khi rời đi, cô đã xin số điện thoại của anh để tiện liên lạc sau này.

Trong những ngày sau đó, Lâm Hi Vũ rất lo lắng. Cô dằn vặt không biết nên giữ lại đứa trẻ hay không. Nếu không giữ lại, liệu có phải làm mình đang tạo nghiệp không? Nếu giữ lại, nghĩ đến việc sinh đứa con của mình và Lục Quân Đình, cô cảm thấy rất khó xử.

Cô không có ý định kết hôn với Lục Quân Đình. Họ có quan điểm khác nhau về hôn nhân; anh kết hôn chỉ để đáp ứng yêu cầu của gia đình, trong khi cô cho rằng hôn nhân là sự tương hợp của hai người yêu nhau, cùng hỗ trợ và sống hạnh phúc bên nhau. Nếu sau này cô gặp được người mà cô thực sự yêu, và nếu đã có con với người khác, cô thấy điều đó không công bằng với người ấy.

Suy nghĩ đi suy nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy không nên giữ đứa bé này lại. Cô tìm hiểu thêm về việc phá thai trên mạng và thấy rằng hiện tại thai nhi của cô còn nhỏ, mới chỉ là một phôi thai, chưa phát triển thành hình người, nên việc phá thai không phải là điều quá tàn nhẫn.

Khi đã quyết định, cô gọi điện cho Lục Quân Đình. Anh nhanh chóng trả lời cuộc gọi.

"Anh Quân Đình?"

"Là tôi đây." Giọng anh nghe qua điện thoại trầm ấm.

Lâm Hi Vũ hít một hơi dài rồi nói: "Em đã nghĩ kỹ rồi. Em muốn phá bỏ đứa bé này."

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, Lâm Hi Vũ thử hỏi: "Anh Quân Đình, anh đang nghe em nói không?"

"Vì sao?"

Một lúc sau, giọng anh mới truyền đến, có vẻ hơi nặng nề.

Đối với Lục Quân Đình, việc giữ đứa bé này có thể là nối dõi tông đường cho nhà họ Lục, nhưng đối với Lâm Hi Vũ, việc giữ đứa bé sẽ mang đến rất nhiều rắc rối. Cô rất lý trí và biết rằng không nên giữ đứa bé này lại.

Lâm Hi Vũ nói: "Đứa bé này vốn chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn. Hiện tại em chỉ muốn trở lại cuộc sống bình thường của mình. Em mới bước vào xã hội, chỉ cần tập trung vào công việc, không muốn nghĩ đến những thứ khác. Hơn nữa, em đã tìm hiểu, hiện tại thai nhi còn nhỏ, chỉ là phôi thai, chưa phát triển thành hình người, không tàn nhẫn như những gì anh nói."

"Em đã suy nghĩ kỹ chưa?"

"Ừ, em đã nghĩ kỹ rồi."

Bầu không khí đột ngột lắng xuống, mặc dù Lục Quân Đình không đứng ngay trước mặt cô, nhưng Lâm Hi Vũ cảm thấy không khí xung quanh bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, cô bắt đầu cảm thấy hồi hộp.

Lâm Hi Vũ lại nói: "Anh Quân Đình, anh không phải đã nói rằng quyết định cuối cùng là ở em sao?"

Lúc này, Lục Quân Đình đứng trước cửa sổ lớn trong văn phòng, một tay để trong túi, tay kia cầm điện thoại. Ánh chiều tà hắt lên người anh, tạo nên một cái bóng dài, ánh sáng màu cam chiếu vào đôi mắt đen của anh nhưng không thể xua tan sự lạnh lùng trong đáy mắt anh.

"Đã biết. Tôi sẽ sớm sắp xếp bệnh viện cho em. Khi sắp xếp xong, tôi sẽ đến đón em."

"Được, cảm ơn anh Quân Đình."

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lâm Hi Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Lục Quân Đình đã cúp điện thoại, ánh mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh sáng hoàng hôn phủ khắp mặt đất, bóng của những con chim bay lượn lờ mờ trong ánh sáng, lẻ loi trên bầu trời. Trong vùng không gian rộng lớn, những con chim kia chỉ là những điểm nhỏ không đáng chú ý.

Anh đứng yên một lúc, sau đó nhấc điện thoại lên và gọi một cuộc điện thoại khác, "Bác sĩ Giang, chào bác. Tôi là Lục Quân Đình."

Ba ngày sau, Lâm Hi Vũ nhận được cuộc gọi từ Lục Quân Đình.

"Bệnh viện đã được tôi liên hệ xong. Tôi có thể đến đón em ngay bây giờ không?"

Lâm Hi Vũ vội nói: "Không cần, anh gửi địa chỉ cho em, em tự đi đến được rồi."

Lục Quân Đình không ép buộc, gửi địa chỉ cho cô. Khi Lâm Hi Vũ đến bệnh viện, cô biết đây là một bệnh viện tư nhân, rất lớn và chi phí khám bệnh đắt đỏ.

Khi đến nơi, cô chuẩn bị gọi điện cho Lục Quân Đình, thì thấy chiếc Maybach của anh từ từ dừng lại trước cổng. Xe dừng lại, trợ lý mở cửa cho anh, Lục Quân Đình bước ra và tiến về phía cô.

Hôm nay anh mặc bộ vest đen, ngay cả giày da cũng màu đen. Trong bộ đồ đen, khuôn mặt anh càng trở nên nghiêm nghị và lạnh lùng. Anh đi về phía cô, khiến tim Lâm Hi Vũ đập chậm lại.

"Anh Quân Đình." Lâm Hi Vũ chào anh.

"Đi thôi."

Lâm Hi Vũ theo anh vào bệnh viện. Bác sĩ đã được Lục Quân Đình liên hệ trước đó, thấy họ, rất nhiệt tình chào đón, "Lục tiên sinh, Lục phu nhân, chào hai người."

Lâm Hi Vũ cảm thấy ngạc nhiên, sao lại gọi cô là Lục phu nhân, cô vội nói: "Ông hiểu nhầm rồi, tôi không phải là Lục phu nhân."

Bác sĩ có vẻ hơi ngại ngùng, nhìn về phía Lục Quân Đình, Lục Quân Đình nói: "Cô này là Lâm tiểu thư."

Vị bác sĩ cười gượng gạo: "Lâm tiểu thư, chào cô."

Lâm Hi Vũ cảm thấy khá ngượng ngùng, được Lục Quân Đình dẫn đến bệnh viện để phá thai mà người ta lại tưởng cô là vợ anh.

"Lâm Tiểu thư, mời cô qua đây để chúng tôi kiểm tra trước" bác sĩ nói xong rồi quay sang nhìn Lục Quân Đình "Lục tiên sinh, xin hãy chờ một chút."

Lục Quân Đình sẽ phải chờ ở đây sao? Lâm Hi Vũ cảm thấy có chút không thoải mái, không muốn làm mất thời gian của anh, bèn đề nghị: "Anh Quân Đình, nếu anh có việc bận thì có thể đi trước, không cần chờ em đâu ?"

Lục Quân Đình ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách của bác sĩ "Tôi không bận."

"..."

Anh ấy có thái độ cứng rắn, Lâm Hi Vũ cũng không tiếp tục nói gì thêm.

Sau khi Lâm Hi Vũ đã hoàn tất kiểm tra và cần đợi kết quả, cô quay lại phòng khách của bác sĩ. Lục Quân Đình vẫn đang ngồi đó, đang đọc một cuốn tạp chí. Lâm Hi Vũ ngồi xuống ghế sofa đối diện, Lục Quân Đình hỏi: "Kết quả thế nào rồi?"

"Còn phải đợi kết quả."

Nếu kiểm tra không có vấn đề gì, cô sẽ phải vào phòng phẫu thuật. Lâm Hi Vũ cảm thấy hơi lo lắng, thời gian chờ đợi vừa dài vừa nặng nề.

Lục Quân Đình nhìn cô một cái, thấy cô đang lo lắng, tay thì nắm chặt gấu áo, môi thì tái nhợt.

"Em cảm thấy sợ sao?" anh hỏi.

Giọng nói của anh vang vọng trong căn phòng yên tĩnh, Lâm Hi Vũ càng thêm lo lắng khi nghe câu hỏi này. Cô sợ, nhưng không muốn thừa nhận điều đó, vì như vậy sẽ khiến cô cảm thấy sợ hơn.

"Hiện tại kết quả chưa có, nếu em hối hận thì vẫn kịp."

Lâm Hi Vũ nhìn anh, Lục Quân Đình tiếp tục nói: "Những điều tôi đã đề cập trước đây với em đến giờ vẫn còn giá trị."

Lâm Hi Vũ cúi đầu, nhắm chặt mắt, kiên quyết nói: "Không, em không hối hận, đứa trẻ này nhất định phải bỏ đi."

Cô cúi đầu không nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng thoáng qua của Lục Quân Đình. Anh đưa cuốn tạp chí trong tay cho cô "Em có thể xem cuốn tạp chí này trước."

Lâm Hi Vũ nhận lấy với vẻ nghi ngờ, hóa ra đây là một cuốn tạp chí khoa học, nói về tác hại của việc nạo phá thai, nó mô tả chi tiết cách phá thai ảnh hưởng đến cơ thể thai phụ và thai nhi, với nhiều hình ảnh minh họa, bao gồm cả những bức ảnh thai nhi bị xé nát thành nhiều mảnh.

Lâm Hi Vũ nhanh chóng gấp cuốn tạp chí lại, cô vốn đã lo lắng, giờ nhìn thấy những bức ảnh đó càng cảm thấy khó chịu, sắc mặt cô trở nên khó coi khi nhìn Lục Quân Đình "Anh Quân Đình, sao anh lại cho tôi em xem những cái này?"

Lục Quân Đình có vẻ như thấy điều đó là điều đương nhiên "Cần phải cho em biết trước hậu quả, em cần cân nhắc giữa lợi và hại."

Còn gì để cân nhắc nữa? Đã đến mức này rồi, đứa trẻ nhất định phải bỏ đi, mà giờ lại cho cô xem cái này, không thấy hơi quá đáng sao?

Cửa đột nhiên vang lên vài tiếng gõ, Lâm Hi Vũ lập tức cảm thấy lo lắng, nhìn sang, là bác sĩ bước vào.

"Bác sĩ, kết quả thế nào?" cô vội hỏi.

Bác sĩ có vẻ nghiêm trọng, "Lâm tiểu thư, tình trạng của cô không mấy khả quan là bao"

Lâm Hi Vũ nghe xong sắc mặt càng thêm tái nhợt, cô hỏi: "Tình hình cụ thể thế nào?"

"Thành tử cung của cô quá mỏng, cô lại là lần đầu mang thai, việc phá thai có thể gây tổn thương  cơ thể vĩnh viễn. Trong trường hợp xấu nhất, cô có thể không còn khả năng mang thai được nữa."

Lâm Hi Vũ cảm thấy như trời đất đang xoay chuyển, cô mất một lúc mới nói được: "Vậy, vậy giờ phải làm sao?"

"Tôi khuyên cô nên giữ đứa bé này lại."

"..."

Khi Lâm Hi Vũ rời bệnh viện cùng Lục Quân Đình, mặt cô hoàn toàn trắng bệch. Cuối cùng, cô đã quyết định không thực hiện phẫu thuật phá thai. Cô không dám đánh cược, nếu làm xong mà không thể sinh con được nữa thì sao? Hiện tại cô còn trẻ không muốn có con, nhưng nếu sau này lại muốn thì sao? Hối hận chỉ khiến cô đau khổ thêm.

Nhưng giữ lại đứa trẻ này, tức là sinh ra con của cô và Lục Quân Đình?

"Em ổn chứ?"

Nghe thấy giọng nói, Lâm Hi Vũ quay lại, cô lắc đầu, không muốn trả lời.

Lục Quân Đình cũng không trách móc cô, lại hỏi: "Em có muốn đi bệnh viện khác kiểm tra lại không?"

Bệnh viện này là bệnh viện tư nhân tốt nhất và đắt đỏ nhất ở An Thành, nếu kết quả ở đây như vậy, những nơi khác có lẽ cũng không khác bao nhiêu, Lâm Hi Vũ không còn tâm trạng để đi kiểm tra thêm nữa.

"Không cần đâu."

Trợ lý đã lái xe đến, Lâm Hi Vũ cùng Lục Quân Đình lên xe, sắc mặt cô xám xịt, lòng đầy sợ hãi, sợ tương lai, sợ phải mang thai, sợ sinh con. Nghĩ đến đó, mũi cô bắt đầu cay cay, mắt cô cũng đỏ lên, cuối cùng cô không chịu nổi nữa, bắt đầu nức nở, nước mắt rơi xuống không ngừng.

Lục Quân Đình ngồi bên cạnh nhìn cô gái đang khóc như mưa, cảm thấy có chút bối rối. Anh chưa từng gặp phải tình huống này. Anh có thể bình tĩnh đàm phán hàng triệu hợp đồng, nhưng khi phụ nữ khóc trước mặt thì anh hoàn toàn không có kinh nghiệm.

"Trên xe có khăn giấy không?" Lục Quân Đình hỏi trợ lý.

Trợ lý đưa cho anh một gói khăn giấy, Lục Quân Đình rút ra vài tờ và đưa cho Lâm Hi Vũ. Cô nhận lấy giấy và lau lau, nhưng càng nghĩ càng thấy đau khổ, cuối cùng cô chỉ còn cách dùng khăn giấy che mặt mà khóc nức nở.

Lục Quân Đình cảm thấy hơi đau đầu, anh hỏi: "Em chán ghét tôi sao?"

Cô ngước lên với đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: "Quân Đình, sao anh lại hỏi vậy?"

"Nếu em không ghét tôi, sao lại khóc thương tâm đến như thế khi biết mang thai con của tôi?"

"Không phải vì anh đâu, em chỉ cảm thấy rất sợ. Em mới vừa tốt nghiệp đại học, cuộc đời em chỉ mới bắt đầu, em chỉ muốn tập trung làm việc, thỉnh thoảng xem phim hay theo dõi chương trình giải trí. Nhưng giờ em đã mang thai, không thể đi làm, không làm những gì mình muốn, em không muốn mình mang thai và sinh con sớm như vậy, em hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý, hơn nữa em nghe nói khi sinh con rất đau." Nói đến câu cuối, cô càng khóc dữ dội hơn.

Lục Quân Đình: "..."

Thấy cô khóc thảm thương như vậy, có lúc Lục Quân Đình cảm thấy mình như là kẻ xấu, chính vì anh mà cô phải mang thai.

Anh cũng không biết phải làm thế nào, anh chỉ giỏi giải quyết vấn đề, vì vậy anh phân tích những vấn đề cô đưa ra và đưa ra giải pháp.

"Về công việc, em không cần phải lo lắng. Hiện tại em có thể xin nghỉ việc, sau khi sinh con xong nếu em muốn quay lại làm việc, tôi có thể giúp em sắp xếp công việc. Đứa bé thì tôi sẽ thuê người chăm sóc, không cần em phải lo lắng, em vẫn có thể làm những gì mình thích. Nếu em không muốn đi làm, mỗi tháng tôi sẽ cấp cho em một khoản tiền sinh hoạt, đảm bảo cuộc sống của em đầy đủ. Còn về việc sinh con đau đớn, tôi sẽ tìm bệnh viện tốt nhất cho em và cố gắng giảm thiểu đau đớn nhất có thể."

Giọng nói của anh không còn sắc bén như thường lệ, mà trở nên nhẹ nhàng hơn và có chút an ủi, dỗ dành.

Lục Quân Đình vốn quen được chiều chuộng từ khi còn bé, không có thói quen dỗ dành ai, nhưng hôm nay anh đã dùng hết sự kiên nhẫn của mình để an ủi cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro