Gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiệm cà phê chật chội, bàn ghế sô pha xếp chen chúc nhau nên nhìn có hơi lộn xộn, không gian trước quầy phục vụ có hạn, vì vậy mà mọi người phải chen chúc nhau, khiến nơi đây trở nên ồn ào, hỗn loạn.

Trong khi Hạ Chí đang xếp hàng chờ order, đã chú ý đến một người đàn ông, vì vậy nhanh chóng lấy cuốn sổ ký họa trong túi ra phác họa.Cô chọn vẽ người ngồi phía góc bên trái, cách cô chỉ hai bước chân.

Người đàn ông đang dựa người vào tường, một tay chống trên chiếc bàn tròn nhỏ, hai chân dài đến mức chỉ có thể để ra ngoài lối đi, mặc một cây đen, lông mày sắc bén và đôi mắt như mang theo sát khí.

Anh ta hình như đang đợi ai đó, lông mày nhíu lại lộ rõ vẻ sốt ruột, lâu lâu lại liếc nhìn đồng hồ.Dường như trong giây tiếp theo anh ta sẽ mở miệng mắng người.

Một chàng trai tính khí không tốt, lại thiếu sự kiên nhẫn.Nhưng không sao, Hạ Chí thấy anh rất đẹp trai.

Vừa nhìn vào mặt của người đàn ông, mặt cô đã ửng đỏ. Hạ Chí chỉ có thể lau kính lại một lần, dựa vào độ cận thị nặng của bản thân thì không thể thấy rõ được vẻ đẹp của anh ta.

Lần thứ năm nhìn về phía anh, Hạ Chí liếm đôi môi khô khốc của mình, lần đầu tiên cô cảm thấy mình hóa ra là một kẻ biến thái a…

Hàng người trước cô vẫn rất dài, nhích từng chút một về phía trước. Hạ Chí ghét nhất phải xếp hàng, nhưng bởi vì trên phố chỉ có một quán cà phê này thôi nên lần nào cô cũng phải chịu đựng cả tiếng đồng hồ. 

Nhưng lần này, cô lại hy vọng thời gian chậm lại một chút. Ít nhất là đến khi anh chàng kia rời đi, cô nguyện ý đứng xếp hàng ở đây.

Phía sau cô là hai cô bé, hình như là học sinh trung học, mặc đồng phục màu lam, các cô nàng không kiêng nể gì mà thảo luận về người đàn ông ngồi trong góc, dùng những từ ngữ không kiêng nể gì mà miêu tả.

Hạ Chí mơ hồ nghe được mấy từ như sống mũi thẳng, ngón tay dài,...Ở khoảng cách này, khả năng người đàn ông kia có thể nghe thấy tất cả.

Nhưng anh không hề có phản ứng, chỉ cúi đầu lướt điện thoại, ấn đường nhíu lại, không biết là không quan tâm, hay là đã thành thói quen.

Đây là hàng dài nhất mà Hạ Chí từng xếp, tận ba mươi lăm phút.Cô đã vẽ xong bức chân dung, tốc độ ngòi bút ma sát trên mặt giấy cũng rất nhanh.

Người đàn ông được vẽ trên giấy, sự nóng nảy và cảm giác áp bức của anh dường như đều được bộc lộ ra.

Hai cô bé phía sau, cuối cùng cũng rời mắt khỏi người đàn ông. Khi họ nhìn thấy tập phác thảo của Hạ Chí, thì thầm với nhau, "Ôi! Chị ấy giỏi quá!" 

Không có gì ngạc nhiên khi cô chọn vẽ người đàn ông đó vào trong bức tranh của mình. Hạ Chí cong cong khóe môi, lấy bức tranh trên sổ ký họa gỡ xuống nói: “Tặng cho các em."

Cô gái nhỏ hơi ngạc nhiên khi thấy giọng nói của chị gái này nhẹ nhàng, ngọt ngào khiến người ta bất giác trở nên dịu dàng, trong lòng có chút thụ sủng nhược kinh: "Có thể không ạ?"

Hạ Chí lại lần nữa cười cười: “Có thể."

Cô bé nhận lấy bức tranh, muốn gấp lại, nhưng cuối cùng vẫn là không nỡ, cẩn thận mà cầm ở trong tay.

Một lần nữa nói: “Cảm ơn chị”.

Sau đó tiếp tục cúi đầu thảo luận về người đàn ông ngồi trong góc như người bước ra từ trong truyện tranh.

Cuối cùng cũng đến lượt Hạ Chí, cô mua một ly Cappuccino.Sau đó miễn cưỡng di chuyển sang góc khác, rồi ngồi vào chỗ quen thuộc của mình.

Hai cô bé kia chọn đóng gói mang đi, trước khi đi bỗng nhiên nhiệt huyết dâng trào liền đem tặng bức tranh cho người đàn ông đó.

Trong số đó có một cô bé chỉ chỉ vào trong góc của Hạ Chí ngồi. Dường như muốn nói: Là chị kia vẽ.

Người đàn ông cúi đầu nhìn thoáng qua bức tranh, lại ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Chí. Ánh mắt anh ta tạm dừng khoảng năm giây, trên mặt không có thể hiện cảm xúc gì.Tim Hạ Chí đập thình thịch, màng nhĩ ù ù.

Cô chỉ có thể giả vờ như không biết gì, im lặng cúi đầu, chỉ quan sát qua khóe mắt.Mấy cô bé có vẻ ngượng ngùng, vội vàng tặng bức tranh rồi nắm tay nhau cười trộm bước đi.

Người đàn ông từ đầu đến cuối không có biểu cảm gì, lại cúi đầu xuống.

Bức tranh được anh đặt trên bàn.Chắc  cuối cùng cũng sẽ bị anh vứt đi thôi.Hạ Chí nghĩ tới vậy thấy có chút đáng tiếc.

Người mà anh đang chờ cuối cùng tới rồi, là một người đàn ông mặc một cái áo hoa hòe hoa sói đẩy cửa đi vào. Cửa chuông gió vang lên trong chốc lát, người áo hoa đi thẳng đến chỗ của anh, liên tục chắp tay xin lỗi, sau đó đưa cho anh một xấp giấy, hình như là văn kiện gì đó.

Bọn họ đang nói gì, Hạ Chí ngồi ở chỗ này nghe không rõ lắm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro