CHƯƠNG 3: MATCHA (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chưa tới tám giờ sáng, mẹ Nhan từ phòng ngủ đi ra đã thấy Nhan Tiêu tóc tai bù xù vành mắt xanh đen ngồi trong phòng khách.

"Con..." Mẹ Nhan sợ hết hồn, lời còn chưa nói ra hết, hai mắt Nhan Tiêu đột nhiên sáng lên nhào vào người mẹ. Động tác không khác một con ma là mấy, cho dù là con gái ruột, mẹ Nhan cũng theo bản năng lùi về sau một bước: "Sáng sớm con làm gì vậy? "

Nhan Tiêu ôm cánh tay mẹ, kích động đến lời cũng sắp không nói ra được: "Mẹ! Bác sĩ Hoắc có phải chủ trì kênh radio phải không? Phải không mẹ?"

Không hiểu được lời nói và hành động của con gái, mẹ Nhan dùng mu bàn tay ấn lên trán cô: "Đầu óc con có sao không?"

"Làm gì có sao chứ!" Nhan Tiêu cũng muốn khóc.

"Con nói bậy bạ gì vậy?" Từ bỏ việc chất vấn mẹ, Nhan Tiêu lay động cánh tay bà, tiếp tục nói lời không có mạch lạc: "Vậy, vậy mẹ có phương thức liên lạc của anh ấy không?"

Vào giờ phút này, mẹ Nhan Tiêu nhìn con gái ruột có chút điên cuồng của mình, hoài nghi có phải đêm qua bị cái gì kích thích rồi không, tinh thần không bình thường.

"Nhan Tiêu con tỉnh táo lại đã, có chuyện gì từ từ nói mẹ nghe!" Mẹ Nhan trấn an vỗ vỗ lưng cô. Cái gì mà bình tĩnh lại, Nhan Tiêu hít sâu hai cái, nghiêm túc suy nghĩ một chút: trực tiếp gọi điện thoại qua cũng không ổn, nếu anh ấy thực sự là Zain, lỡ như cô nghe được hóa đá tại chỗ, quá phấn khích sẽ còn để lại ấn tượng xấu cho Zain.

Vì vậy dưới ánh mắt khó hiểu của mẹ Nhan, cô hốt hoảng xông về phòng, mặc quần áo đi ra đánh răng rửa mặt, cả người cứ như là đang đánh tiết máu gà, duy trì trạng thái phấn khởi ra đến cửa thì gặp Nhiếp Sơ Sơ.

"Nhan Tiêu cậu bị trúng độc à!"

"Mấy ngày trước tớ đọc được một tin tức không bình thường, một người đàn ông đã kết hôn không dám bạo lực gia đình, liền lấy trái bóng rổ viết tên bà vợ lên, chỉ cần hai người gây gổ, ông ta liền trút giận lên trái bóng..."

Nhan Tiêu nghe xong không nhịn được cắt đứt: "Tớ với chuyện này thì có liên quan gì?"

Nhiếp Sơ Sơ nói tiếp: "Điểm chính là sau đó, vợ ông ta nhìn thấy người khác chơi bóng rổ thì sợ, cảm thấy trái bóng rổ kia là mình." Nhan Tiêu thiếu chút nữa cười sặc, Nhiếp Sơ Sơ sờ tai nhìn cô: "Cậu không cảm thấy bây giờ cậu với bà ta có suy nghĩ giống nhau à? Chỉ vừa nghe âm thanh tương tự như Zain đã phấn khởi một đêm không ngủ được, phản xạ có điều kiện cảm thấy người đó chính là anh ta."

"Cậu không hiểu đâu." Nhan Tiêu tự động viên bản thân mình, trong lòng hiện lên tia mất mát.

Nhiếp Sơ Sơ nói: "Cứ cho là tớ không hiểu, nhưng cậu có biết một câu là: Tổng thể tốt hơn cục bộ hay không?"

Đây là lời thoại bên trong phim "Phanh Nhiên Tâm Động", Nhan Tiêu nghe mà sửng sốt.

Nhiếp Sơ Sơ tay làm động tác đỡ kính trên mắt mặc dù không có gì, cố làm ra vẻ thâm sâu: "Cậu đừng mê luyến một người nào quá." Không thể phủ nhận sự có lý của Nhiếp Sơ Sơ, nhưng mà cô không cam lòng. Ở trên radio, lời nói của Zain phần lớn trầm tĩnh ôn hòa, mặc dù chỉ nghe thôi thì không thể phán đoán bản chất của một người, nhưng lời nói truyền ra rất có học vấn, vài ba lời liền có thể biểu lộ nội hàm và tư tưởng, dựa vào sự hiểu biết trong ba năm của Nhan Tiêu, anh không thể nào là người đàn ông kém cỏi.

Cô say đắm thanh âm của người kia, chỉ vì ngoài thanh âm, không có cách nào hiểu nhiều hơn. Nhưng nếu như, bác sĩ Hoắc là Zain, như vậy cũng không có điều gì khác biệt.

Suy nghĩ, Nhan Tiêu không có chút nào báo trước đột nhiên đứng lên làm Nhiếp Sơ Sơ sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn cô: "Cậu muốn làm gì?"

"Ngày mai tớ muốn đi khám răng, cậu dẫn tớ đi mua vài bộ đồ mới."

...

Bởi vì thời gian làm việc của Hoắc Trạch Tích không nhiều, anh lại là bác sĩ ưu tú của khoa răng miệng, Nhan Tiêu cảm thấy đại khái cũng nhờ nhan sắc, nhìn hàng người phía trước thật là nhức đầu, mặc dù đã hẹn khám hai ngày trước, Nhan Tiêu cũng đành xếp hàng chờ tới buổi chiều.

Chỉ là sáng sớm kích động, tắm xong lại đánh răng rửa mặt, trang điểm dựa theo mốt trên tạp chí thời trang "trong nháy mắt tỏa sáng thu hút nam thần".

Đầu tư hết sức mấy canh giờ, chỉnh chỉnh tóc ngắn thành dáng vẻ tùy ý lười biếng, buộc tóc lộ vẻ non nớt. Chưa kịp ăn cơm trưa, dưới ánh mắt kì dị của ba mẹ, Nhan Tiêu khoác lên người một phong cách hoàn toàn khác so với bình thường, áo đầm màu hồng, giày cao gót cao cổ ung dung đi về phía cửa: "Con đi bệnh viện khám răng!"

Cho đến khi cô đóng cửa lại, ba Nhan mới nghi ngờ lên tiếng: "Ăn mặc long trọng như vậy đi bệnh viện?"

Tới bệnh viện, nhìn thấy bên ngoài phòng khám một đám người, Nhan Tiêu bi ai phát hiện, mình quả nhiên đến sớm. Chỗ ngồi được cũng đầy người, phòng khám cửa đóng kín, Nhan Tiêu đứng ở hành lang, có hơi hối hận giày của mình đẹp mà không chất lượng, bắp chân và bàn chân bây giờ đều đau...

Không biết đứng bao lâu, cuối cùng cũng có một cái ghế trống, Nhan Tiêu vội vàng chạy tới ngồi xuống, cảm thấy thoải mái không ít, nhàm chán bắt đầu lướt lướt chơi game trên điện thoại di động. Cửa ải này chơi hai ngày là có thể vượt qua, đang chơi say mê, Nhan Tiêu đột nhiên cảm giác bắp đùi phía bên ngoài có người sờ mấy cái.

Không phải vô ý đụng chạm, cô có thể cảm giác được đó là cố ý vuốt ve. Nhan Tiêu kinh ngạc quay đầu đối mắt với tên đàn ông bên cạnh, chính hắn là người dán bàn tay lên bắp đùi Nhan Tiêu. Cảm giác chán ghét dâng lên, cô phản xạ có điều kiện đứng lên: "Anh làm gì vậy?"

Âm thanh của Nhan Tiêu không lớn nhưng ở nơi hết sức yên tĩnh như bệnh viện này thì hơi to. Xung quanh có những ánh mắt nghi hoặc nhìn tới, theo tầm mắt của Nhan Tiêu nhìn người đàn ông ngồi trên ghế, đã biết có chuyện gì xảy ra. Có một cô gái trẻ tuổi ngồi dịch ra một chút, dành ra một vị trí: "Cô ngồi cạnh tôi này!"

Nhan Tiêu có chút cảm động, miễn cưỡng cười với người kia một chút, đi tới: "Không sao, cô ngồi đi." Người đàn ông lưu manh trong lúc nhất thời đứng lên, nhìn về phía Nhan Tiêu: "Cô có ý gì?"

Lại còn giả bộ ngu! Nhan Tiêu trợn mắt nhìn hắn: "Tôi có ý gì anh là người biết rõ nhất!"

"Ai! Ai ở trong bệnh viện làm ồn?" Một nữ phụ tá từ trong phòng khám đẩy cửa đi ra, nhìn về phía Nhan Tiêu. Bị tên lưu manh kia làm nổi giận, Nhan Tiêu không kiêng kỵ nói ra: "Có tên lưu manh xàm sỡ người!"

Bốn phía rối rít bàn tán, nữ phụ tá nhất thời ngây ra. Động tĩnh trong hành lang quá lớn, ở trong phòng truyền ra một giọng nói: "Bên ngoài sao vậy?" Nhan Tiêu tựa như bị điện giật đứng ngây ngẩn - là âm thanh quen thuộc kia.

Tức giận nãy giờ bay biến hết, giờ phút này Nhan Tiêu cực hối hận: Vừa rồi làm ra động tĩnh lớn như vậy, nhất định là quấy rầy đến anh ấy... Nữ phụ tá quan sát người đàn ông lưu manh, rồi nhìn về phía Nhan Tiêu, ho khan một cái: "Vậy cô đi vào trong kia ngồi đi."

Nhan Tiêu trợn to hai mắt, khẩn trương: "Như vậy... Có được không?"

"Bên trong có chỗ ngồi." Nữ phụ tá vừa nói vừa nhường đường cho cô. Niềm vui tới quá đột ngột, Nhan Tiêu hoảng hốt, chậm rãi đi vào cửa.

Phòng khám bệnh chừng mười mấy mét vuông, ánh đèn màu vàng nhạt, có một cô bé đang nằm trên ghế, đứng bên cạnh là hai nữ phụ tá và người nhà bệnh nhân, còn có... người đứng quay lưng về phía Nhan Tiêu là Hoắc Trạch Tích. Anh xoay người, bất ngờ nhìn thấy Nhan Tiêu đang đứng nép người ở đó.

Nhan Tiêu khẩn trương đến mức nhịp tim nhảy lên 180, không biết làm sao gục đầu nói: "Xin lỗi đã quấy rầy!"

Hoắc Trạch Tích nhìn về phía nữ phụ tá bên cạnh, cô ta xích lại một chút, nhỏ giọng nói cho Hoắc Trạch Tích biết sự tình, Nhan Tiêu đoán được là đang nói về chuyện mình gặp lưu manh ở ngoài. Hai ngón tay Nhan Tiêu xoắn xít vặn tới vặn lui, cô không muốn cho anh biết chuyện mình bị xàm sỡ...

Hoắc Trạch Tích không phản ứng gì, nhìn về phía Nhan Tiêu, giọng bình thản: "Cô ngồi tạm ở góc nào đi". Nhan Tiêu gật đầu, bước về phía cái ghế ngồi xuống. Thở phào nhẹ nhõm, cô len lén nhìn Hoắc Trạch Tích: Anh ấy đeo khẩu trang, ngồi xuống ghế, cúi đầu khám cho bệnh nhân. Nhan Tiêu chỉ có thể nhìn anh từ góc bốn mươi lăm độ, người ngẩn ra. Khi đàn ông nghiêm túc quả nhiên là đẹp trai nhất!

Hơn nữa, cô càng ngày càng cảm thấy, giọng nói của Hoắc Trạch Tích chính là âm thanh truyền ra từ kênh radio cô nghe mỗi đêm... Chỉ là phỏng đoán mà Nhan Tiêu đã kích động đến mức luống cuống tay chân, siết chặt điện thoại di động, khóe miệng không kiềm được nhoẻn lên nụ cười.

Để người nhà bệnh nhân nói vài câu, Hoắc Trạch Tích ngồi dậy, cúi đầu lâu làm cổ có chút mỏi, tay vịn cổ xoay xoay một chút, lơ đãng bắt gặp đôi má ửng hồng, không hiểu nổi nụ cười trên mặt Nhan Tiêu. Lúc này, cô đang ngẩn ra nhìn anh, hình như đã nhìn chăm chú rất lâu rồi.

Hoắc Trạch Tích đột nhiên nhớ tới tấm hình cô làm rơi ngày đó, nghi ngờ hiện lên. Cô có tấm hình khi còn bé của anh, chẳng lẽ lúc trước họ biết nhau? Nhan Tiêu nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Trạch Tích nhìn mình liền vội vàng cúi đầu xuống, làm bộ nghịch ngón tay.

"Cô tên gì?" Hoắc Trạch Tích đột nhiên lên tiếng

Nhan Tiêu ngẩng đầu lên, anh đang nhìn mình. Lần trước cô có nói ra tên mình, chắc là anh không có ấn tượng nên quên mất rồi.

"Nhan Tiêu. Tiêu trong cây trúc." Nhan Tiêu vừa nói vừa khua tay múa chân trong không khí một cái. Hoắc Trạch Tích chậm rãi gật đầu, tỏ ý hiểu.

Nhan Tiêu suy nghĩ mình vừa làm động tác gì, nháy mắt cảm thấy mình thật ngu xuẩn. Cô liền khẩn trương muốn chết, làm động tác gì đều cảm thấy thừa thãi, rõ ràng là học khiêu vũ, tại sao thời khắc mấu chốt tay chân lại vụng về như vậy?

Nhìn ánh mắt quấn quít của cô, Hoắc Trạch Tích hơi nghi ngờ. Mẹ của cô bé mình đang chữa răng lên tiếng nói cảm ơn, anh bình tĩnh trả lời một câu khách khí, một bên tìm kiếm trong trí nhớ...

Vẫn là không nhớ nổi, trừ lần trước, khi nào thì mình gặp qua cô gái này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro