Chương 1: Thời Gian Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Mộc Tinh do dự đến lần thứ ba, mới quyết định mua chiếc áo khoác hiệu PRich, nhưng khi cầm tiền đến cửa hàng, hai ngàn chiếc áo kia đã bán hết.

Đồ hàng hiệu chết tiệt.

Thẩm Mộc Tinh oán hận nghĩ.

Từ trong cửa hàng đi ra, một nữ nhân viên cầm theo cuốn sổ nhỏ nhắm mắt chạy đuổi theo cô như thể muốn điều tra gì đó.

"Chào tiểu thư, tôi là nhân viên của nhãn hiệu thiết kế trang phục Y&S, tôi muốn hỏi chị vài câu hỏi, không biết có làm trậm trễ thời gian của chị không? Tiểu thư có thể không ạ?"

Cô gái cười tươi như ánh mặt trời, lộ ra là một cô nhân viên năng nổ tích cực, nhất thời khiến phản cảm của Thẩm Mộc Tinh với cuộc điều tra này biến mất. Tay đút vào túi áo gió nói: "Có thể."

"Tuyệt. Vừa rồi chị vào cửa hàng, nhưng lại đi ra ngay, là bởi vì hết hàng sao ạ?"

Thẩm Mộc Tinh cười cười, lộ ra phần mái cùng xương gò má, có chút phiền muộn: "Đúng là như vậy, tôi đã nhịn ăn nhịn tiêu trên người để đến đây mua quần áo, nhưng nó lại hết hàng."

Cô gái nói: "Xin hỏi, nếu hiện tại có một nhà chuyên môn có thể làm trang phục theo yêu cầu của chị, nhưng giá chỉ bằng một nửa PRich, chị có muốn thử không?"

Thẩm Mộc Tinh gật đầu: "Có thể thử."

Cô gái đó đem bút cho cô, tinh nghịch chớp mắt: "Chị có thể viết tên cùng số điện thoại không? Ông chủ của chúng tôi đang ở đằng kia, ông chủ nói nếu hôm nay chúng tôi tìm đủ 100 người khách cùng số điện thoại và họ tên mới cho chúng tôi ăn cơm chiều."

Cô gái chỉ về phía tầng trệt của một quán cà phê, Thẩm Mộc Tinh theo bản cũng nhìn về hướng cửa sổ sát đất, phía sau phía cửa sổ thuỷ tinh là hai người đàn ông, một người đưa lưng về phía cô, mặc trang phục Gucci, logo rất khoa trương, xoay người về phía cô gái cười làm động tác "Cố lên", nụ cười còn mang theo một chút khôn khéo cùng con buôn, có chút tục khí, khiến cho cô gái kia ra sức điều tra đẩy mạnh tiêu thụ nhãn hiệu. Còn một người đàn ông khác thì...

Anh ta vừa vặn đối diện cô, cúi đầu, không để ý chỉ khuấy ly cà phê, cũng không uống, thỉnh thoảng gật gật đầu, nghe người đối diện thao thao bất tuyệt giảng giải về kinh doanh, tiêu thụ.

Thẩm Mộc Tinh theo bản năng thoáng nhìn, nhưng không khỏi ngây người, ánh mắt của cô tập trung ở trên mặt người kia, rốt cuộc dời không được ánh mắt.

Là anh...

Thẩm Mộc Tinh cảm thấy, không có một người đàn ông nào như anh có thể đam mê yêu thích âu phục nâng niu nó đến vậy, cũng chưa từng gặp qua người nào có thể đem âu phục phẳng phiu, phảng phất duyên dáng như một bình hoa nhìn trông thì có vẻ rất hoàn mỹ.

Lúc này đã là cuối mùa thu, anh mặc một bộ âu phục màu xanh đậm kiểu Ý có móc gài, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác len Cashmere hình hoa lan, rất có cảm giác của một nhà thiết kế. Tóc cũng không cần cố tạo hình, nhưng kiểu tóc này kết hợp với bộ âu phục tạo nên một phong cách quyến rũ, chững chạc, có vài phần thành đạt của người xuất ngoại.

Nghiêm Hi Quang...

Nếu không phải động tác sờ nút tay áo vô cùng quen thuộc, Thẩm Mộc Tinh cũng không dám nghĩ tới là anh. Trong kí ức của cô, tất cả thời gian đều dừng lại bên trong cửa hàng may nhỏ hẹp mười mấy mét vuông kia.

Đoạn kí ức kia đã ố vàng , giống như màu sắc của tóc dần thay đổi.

Bàn tay của anh trên cây thước vẽ ra một đường cong...

Tiếng vang của máy may quanh quẩn trong tiệm...

Trên kệ là hương vị của vải vóc mới...

"Đây là len Cashmere sao? Trời ạ, thật mịn! Giống như da trên mông em bé vậy... Nghiêm Hi Quang, loại vải này có phải đắt lắm không?"

Cả trấn không có ai gọi hẳn tên anh, luôn có thói quen gọi cha anh là "Đại tài", gọi anh là "Tiểu tài", trong huyện chỉ có Thẩm Mộc Tinh mới gọi thẳng tên anh, hơn nữa cô cảm thấy cái tên này rất êm tai, Nghiêm Hi Quang, Hi Quang, Hi Quang từ cửa nhỏ ánh sáng tỏa ra, dịu dàng tắm mát.

Hi Quang, tiền đồ xán lạn.

Mà anh cho tới bấy giờ cũng không trực tiếp trả lời vấn đề của cô, lúc nào cũng có thói quen dùng một bộ mặt biểu tình trách sao lại giáo dục "Đại học mầm non" làm Thẩm Mộc Tinh nghẹn họng trân trối.

Anh nói: "Một con dê ở cao nguyên Tây Tạng, một năm chỉ cho nhung 100 phút, một tấm len Cashmere để làm áo khoác cần 30 con dê đầu đàn."

"Xa xỉ vậy sao? Hạng người giàu cỡ nào mới mua được áo khoác đó."

Anh không nhìn cô, cúi đầu, đem áo khoác len Cashmere khoác lên móc, tỉ mỉ treo lên.

"Phải là một ông chủ giàu có" - Anh quay đầu lại nói.

...

"Có phải chị cũng thấy ông chủ của chúng tôi rất đẹp trai không." Cô nhân viên thấy cô nhìn có chút thất thần, rất đắc ý hỏi.

"Ai?" Thẩm Mộc Tinh có chút hoảng hốt, cầm lấy cuốn sổ nhỏ từ tay cô nhân viên viết tên cùng số điện thoại lại.

Cô gái kia nói: "Là người mặc chiếc áo Gucci kia kìa... Cảm ơn chị đã phối hợp, cái này là của công ty tặng cho chị."

Thẩm Mộc Tinh cầm lấy món đồ, đó là một món đồ trang sức có in logo của Y&S.

Cô lại một lần nữa nhìn vào cửa sổ thuỷ tinh của quán cà phê đó, đột nhiên thấy hai người đang ngồi bên trong từ từ đứng dậy đi ra cửa. Chàng trai ăn mặc Gucci, thắt lưng lấp lánh đi phía trước, che mất thân hình của Nghiêm Hi Quang ở cửa.

Không biết vì gì, hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác cũ, Thẩm Mộc Tinh không hề nghĩ ngợi, lập tức quay người, đi về hướng ngược lại.

Đứng ở trong thang cuốn cửa hàng, thân thể phảng phất như không còn sức lực, theo thang máy chậm rãi đi xuống, nhìn bóng dáng nhiều người trước mặc, ý thức của Thẩm Mộc Tinh dần dần trở lại.

Cô vừa rồi ở thang máy suy nghĩ cái gì?

Cô nhớ...

Trước đây cửa hàng may nhỏ chất đầy vải bên trong, ánh nắng chiếu vào cửa hàng, anh mặc áo sơ mi mở rộng cổ lộ ra xương quai xanh, đeo một thước dây trên cổ, đầu ngón tay có độ ấm phảng phất khiến mạch máu cả người cô đều tụ lại ở một điểm, thước dây kia qua từng đường cong đi tới rốn cô.

Đó là lần đầu tiên cô gần anh như vậy, anh rất chuyên nghiệp đo từng kích cỡ trên cơ thể cô, có thể vì cơ thể trắng nõn của cô mà yết hầu của anh khẽ động, anh khẩn trương nuốt lấy thanh âm đó nhưng quá mức rõ ràng, cô cảm nhận thấy anh ngẩng đầu, động tác cũng dừng lại, bình tĩnh nhìn mặt cô.

Chính trong thời khắc dừng lại trong nháy mắt đó, không khí phảng phất như đọng lại, chiếc đồng hồ thạch anh cũ tích tắc kêu, tựa như tiếng tim đập của hai người trẻ tuổi...

Anh bỗng nhiên tiến lên một bước, qua khe hở cửa chiếc cửa ánh sáng khẽ hắt trên môi anh, cô không tự chủ khẽ lui xuống một bước, ánh mắt cũng tìm kiếm trên môi anh, anh chống tay trái lên vách tường, hơi thở chậm rãi tới gần...

Cô cứ như vậy chắp tay sau lưng, cô mặc một chiếc váy dệt hoa, ngửa đầu nhìn anh, phảng phất như đang chờ đợi điều gì, anh một tay chống tường, hơi thở đọng lại, lại gần một chút, sắp tới môi cô.

Mà anh và cô cũng không hôn môi, nhưng so với hôn, còn muốn kinh tâm động phách hơn.

Môi anh dừng lại ở vành tai mẫn cảm, môi và tai cứ thế tiếp cận, hơi thở phun ra như ngọn lửa, mà ngọn lửa như muốn thiêu đốt cả trái tim.

Ở xa có tiếng giằng co như tiếng của hai học sinh đang nói chuyện với nhau. Cho đến nhiều năm sau, Thẩm Mộc Tinh vẫn có thể nhớ rõ ràng, năm đó hai người họ rất gần nhưng vẫn chưa hôn...

Những rung động của tuổi thanh xuân, dường như đã sớm chết vào cơn mưa ở trấn Ôn Châu năm đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro